Quyền Trượng

Chương 131

Yannick nhìn hắn nửa ngày, uyển chuyển nói: “Ansel, thành thật mà nói, mỗi lần anh biến thành mèo tôi lại cảm thấy hình người của anh có chút tác dụng. Mà đến khi anh biến thành người rồi, tôi lại bắt đầu hoài niệm hình thái mèo nhỏ ngày thường.”

Mèo mun: “Lượng tin tức trong những lời này quá lớn. Ta có thể lý giải rằng, vô luận ta biến thành dạng gì em cũng sẽ yêu ta như vậy sao? “

Yannick: “Không, anh hãy lý giải thành, mặc kệ anh biến thành dạng gì, vĩnh viễn đều khiến người ta ghét bỏ.”

Ánh mắt của mèo mun vô cùng u oán: “Vậy nên em thà chọn tên pháp sư tự bế kia cũng không cần Thân vương huyết tộc tôn quý! “

Yannick: “Giữa hai việc này không có liên hệ, tôi đang định đi gặp pháp sư tự bế của anh đây, Bất quá nếu anh nguyện ý vì tôi làm một việc, tôi cũng không cần tự mình đi chuyến này.”

Mèo mun: “Sweetie, nếu hắn là pháp sư tự bế của ta, như vậy chuyện đầu tiên ta muốn làm chính là bóp chết hắn.

Yannick: “Được rồi, là pháp sư tự bế của tôi.”

Thanh âm của mèo mun trong đầu y đột nhiên đề cao: “Cũng không phải của em. “

Yannick: “...... Tôi phát hiện, lúc anh biến thành mèo rồi không chỉ giảm sút độ thông minh, hơn nữa còn đặc biệt thiếu đánh. Trở lại chuyện chính, anh đi gặp Chris, nói cho anh ta biết việc đã xảy ra tại dinh thự Marlin. Tôi đoán hiện tại anh ta đã bận đến ngay cả việc tôi về rồi cũng quên mất, khẳng định cũng không có thời gian quan tâm Sophia, anh nói với anh ta mau đem chuyện Sophia thừa kế tước vị giải quyết cho xong, sau đó đem ba gã thân thích kia đuổi trở về.”

Mèo mun vẫy vẫy đuôi: “Nếu như em cho ta đầy đủ tưởng thưởng, ta sẽ càng thêm cam tâm tình nguyện đi làm chuyện này. “

Yannick ồ một tiếng: “Anh không đồng ý cũng không sao, tôi tự mình đi tìm anh ta là được rồi, về phần sau đó giữa tôi và anh ta có phát sinh chuyện gì hay không thì đúng là không thể dự liệu.”

Mèo mun rất không ưu nhã liếc mắt, “Có thể sai sử một Thân vương huyết tộc làm việc cho mình, đây là vinh hạnh suốt đời của em.”

“Vâng, chính là vinh hạnh của tôi.” Yannick vuốt lông giúp đối phương, sau đó còn cúi người hôn nhẹ một cái, “Đi thôi.”

Một chút ngon ngọt nho nhỏ khiến Thân vương huyết tộc thoáng cảm thấy hài lòng, hắn cuối cùng cũng chịu nhấc cái mông tôn quý lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi được vài bước đã quay đầu lại: “Lúc ta không có ở đây, em không thể tùy tiện thi triển mị lực với kẻ khác đó. “

Yannick: “......”

Thật sự muốn đánh mèo rồi, làm sao đây?

Thân vương huyết tộc vừa đi, Yannick liền trực tiếp ngã xuống giường thanh thản ngủ một giấc ngon, mãi đến khi có người hầu đến gõ cửa.

“Thưa ngài, quản gia Lilkan bảo tôi đến báo lại, tiểu thư đã tỉnh.”

“Tốt, ta đây liền đi qua.”

Sophia quả thực đã tỉnh lại, bất quá tinh thần vẫn cứ suy yếu như trước, trạng thái này khiến Yannick vốn đã quen với cá tính sôi nổi phóng khoáng của nàng có hơi chùng xuống.

“Tiểu thư rốt cục làm thế nào tự biến mình thành bộ dạng này, chỉ cần tôi đến trễ thêm chút nữa chỉ sợ đã phải đi tìm Hồng y giáo chủ thi triển Hồi sinh thuật rồi.” Yannick vươn tay dò xét trán của Sophia một chút, không có nóng lên.

“Amy đã chết.” Sophia nói câu đầu tiên chính là như vậy, thần sắc của nàng ảm đạm, thoạt nhìn rất mất tinh thần. “Đều do tôi hại chết cô bé.”

Yannick sửng sốt, Amy đã thiếu nữ mà y nhờ Sophia thu làm nữ hầu khi còn ở Công quốc Mecklen, sau đó lại cùng Sophia trở về.

“Tôi còn phát hiện móng vuốt của Hoàng văn cự tích trên vết thương của cô.” Yannick thở dài, vuốt nhẹ mái tóc Sophia, “Thoạt nhìn có lẽ cô đã trải qua một đoạn mạo hiểm tột cùng.”

“Đúng vậy.” Sophia hít mũi một cái, “Ngày đó sau khi chúng tôi rời đi, tôi cũng không muốn về nhà nhanh như vậy, vừa vặn lại gặp phải một thương đội, bọn họ nói muốn đi vòng qua rừng rậm Hắc Ám đến Đế quốc Garde. Trong thương đội cũng không thiếu pháp sư, tôi thấy thực lực của bọn họ không tệ lắm, vì vậy liền yêu cầu gia nhập.”

Yannick cau mày, ngữ điệu trách cứ: “Rừng rậm Hắc Ám, cô vì sao còn dám đi vào nơi đó?”

Sophia yếu thế biện bạch: “Thương đội chỉ đi vòng qua khu vực bìa rừng chứ không tiến vào bên trong, hơn nữa La Serena đã được đoạt về, tôi cho rằng tính nguy hiểm không lớn.”

“Mấy ngày đầu quả thực chính là như vậy, có một lần đoàn người chúng tôi đóng quân qua đêm tại bìa rừng, vài pháp sư và kiếm sỹ đưa ra đề nghị vào rừng thám hiểm, tôi không đồng ý, còn nói bản thân đã suýt chút nữa mất mạng trong rừng. Bọn họ cũng nghe theo khuyến cáo của tôi, không ai rời đi, thế nhưng tối hôm đó chúng tôi lại bị Cự tích công kích. Loài Cự tích này có bộ dạng rất kỳ quái, ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấy được hoa văn màu vàng óng ánh trên người nó, không giống sinh vật trên đại lục. Chúng tôi hao tổn vài kiếm sỹ, Amy cũng đã chết, những người khác hộ tống thương đội chạy đi.”

“Mọi người một đường chạy trối chết, nhưng con Cự tích kia hình như nhớ kỹ mùi của chúng tôi, cho dù chúng tôi tạm thời thoát khỏi được nó, cuối cùng cũng sẽ bị đuổi theo, vì vậy chúng tôi lại hao tổn thêm vài người, thậm chí có một pháp sư cũng do đó bị thương nặng rồi chết đi. Cuối cùng mọi người không còn cách nào, quyết định thay phiên ra ngoài làm mồi dụ dẫn dắt Cự tích rời đi, tranh thủ một đoạn thời gian cho những người còn lại. Cứ như vậy, số người trong đội dần dần giảm xuống, sau lại không còn bao nhiêu nữa, tôi chủ động đứng ra làm mồi, lúc này Cự tích cũng đã bị những người trước đó đánh cho trọng thương, lực công kích yếu đi rất nhiều, tôi vất vả lắm mới đánh chết được nó, lại liều mạng chạy về La Serena.”

“Bất quá khi ấy La Serena không có thần quan, các pháp sư cho tôi dùng ít ma pháp dược tề, hiệu quả cũng không tốt lắm, tôi cố giữ một hơi thở nhờ bọn họ đưa về Đế đô, may mà anh đã trở về. Yannick, anh luôn là cứu tinh của tôi, nếu không có anh lần này tôi phỏng chừng không thể sống được. Thế nhưng Amy, cô bé lại bị tôi hại chết, đều là lỗi của tôi!”

“Được rồi, Sophia, cái chết của Amy cô có một phần trách nhiệm, bất quá cũng không thể hoàn toàn đổ hết lên một người, lỗi của cô chính là đánh giá năng lực của mình quá cao, lại thích đưa mình vào trong nguy hiểm.” Yannick vỗ vỗ vai Sophia, đến lúc này đối phương hẳn còn chưa biết tin tức Bá tước Marlin đã qua đời, bất quá thiếu nữ này đã đủ đau khổ rồi, y cũng sẽ không châm dầu vào lửa.

“Bất quá tôi còn có một chuyện muốn hỏi, ” Yannick nói, “Vị trí và thời gian cụ thể mọi người phát hiện Hoàng văn cự tích là khi nào? Nó vì sao lại đột nhiên xuất hiện?”

Sophia nói: “Lúc đó chúng tôi thực sự không tiến vào rừng rậm, xung quanh đều là lùm cây thấp bé và một ít nham thạch lớn che khuất tầm nhìn. Tôi cho rằng thứ đó đã ẩn nấp phía sau nham thạch, tùy thời tìm kiếm con mồi.”

Yannick gật đầu: “Tôi đã biết, tiểu thư nên nghỉ ngơi thôi, tôi sẽ tiếp tục lưu lại nơi này đến khi cô hoàn toàn khang phục.”

Sau khi trấn an Sophia xong y cũng đứng dậy rời đi, mà Lilkan vẫn ở lại trong phong. Tiếp đó, Yannick vừa đóng cửa phòng chợt nghe được bên trong truyền ra một tiếng gào khóc, đoán chừng là quản gia đã thông báo về chuyện của Bá tước Marlin.

Đây đối với Sophia mà nói không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, cho dù nàng sớm muộn cũng phải tiếp thu.

Rừng rậm Hắc Ám là một địa phương rất thần bí, bất kể là trước đây lúc Yannick bị ép theo nhóm người Chris tiến vào hoặc là sau đó khi bọn họ gặp phải ma vật, nơi đó vĩnh viễn đều chất đầy vô số bí ẩn kinh hoàng. Yannick cũng đã từng thảo luận vấn đề này với Chris, kết luận hai người đưa ra chính là, trong rừng rậm Hắc Ám rất có thể tồn tại khe hở liên kết đại lục Olin và Vị diện ma vật, hơn nữa theo thời gian trôi qua, thông đạo này sẽ càng lúc càng lớn, mãi đến khi đại quân ma vật dốc hết lực lượng phát động công kích sau cùng với đại lục.

Việc này cũng vừa lúc phù hợp với cái uy hiếp ‘Ngày hai thế giới trọng điệp đã đến gần’ kia.

Bất quá Yannick không có quá nhiều thời gian đẽo gọt chuyện của ma vật, bởi vì không bao lâu sau Giáo đình lại đưa đến một chỉ dụ, giục y nhanh chóng đến Học viện ma pháp nhậm chức.

Tuy rằng Yannick đã âm thầm thăm hỏi lão già Giáo Hoàng kia một trăm tám mươi lần trong tâm tưởng, thế nhưng chỉ cần y còn là thần quan một ngày thì vẫn không thể công khai trực tiếp làm trái mệnh lệnh của Giáo Hoàng. Huống chi hiện tại y vừa bị cách chức, nếu như còn công nhiên đối nghịch với lãnh đạo thì kết quả chắc chắn sẽ không có chỗ tốt gì. Cho dù Giáo Hoàng không giết y được thì cũng có rất nhiều phương pháp chơi đến khi y phải kêu cho gọi mẹ.

Xét theo tình huống trước mắt, Yannick vẫn là nhanh chóng nhận mệnh dọn dẹp một chút, ngay ngày hôm sau liền chạy đến Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc Garde để báo danh.

Học viện ma pháp lớn nhất trên đại lục là tại Charlemagne, bất quá học viện ma pháp trung ương tại Đế quốc Garde cũng có quy mô không nhỏ, hơn nữa gần đây bởi vì thân phân pháp sư của Nhiếp chính vương Edward Chris được công bố, rất nhiều người đều tin rằng trình độ khoan dung đối với pháp sư tại Đế quốc Garde trong tương lai có thể còn vượt xa cả Charlemagne. Sự kiện này khiến tiền cảnh của Học viện ma pháp trung ương tại Đế quốc Garde thoáng chốc vượt lên rất nhiều, sỉ số nhập học năm nay thậm chí còn vượt qua Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc Charlemagne.

Hằng năm vào tháng mười chính là thời điểm học sinh của Học viện ma pháp nhập học, các pháp sư tương lai đã vượt qua cuộc thi nhập học ôm theo mộng tưởng đi tới nơi này, hy vọng có thể gặp được đạo sư tốt nhất, tiếp thu ma pháp cao minh nhất, mơ ước rằng có một ngày bọn họ cũng sẽ trở thành nhân vật như Pháp Thánh, lưu lanh sử sách, truyền mãi nghìn đời.

Cho dù người có thể trở thành Pháp Thánh quả thực ít đến nổi có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng cũng không ngăn trở được nhiệt tình học tập ma pháp của những pháp sư tương lai này.

Trong bầu không khí náo nhiệt đó, thần quan Yannick Hill không mặt thần quan bào, cầm theo thư giới thiệu của Pháp Thánh Simon đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng Học viện ma pháp.

Hiệu trưởng là một vị Ma đạo sư, nàng đối với sự xuất hiện của Yannick không tỏ ra quá lãnh đạm, thậm chí có thể nói là nhiệt tình, vả lại chưa đợi Yannick lấy ra thư giới thiệu của Pháp Thánh đã chân thành công đạo: “Ngài Hill, tôi đã sớm nghe được ngôn luận của ngài trong Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp, đối với việc ngài có can đảm diễn thuyết trong trường hợp như vậy tôi phi thường kính nể, cũng hoàn toàn tán thành quan điểm của ngài. Lần này ngài có thể đến bổn học viện nhậm chức cũng là vinh hạnh lớn lao đối với chúng tôi.”

Yannick: “......” Đây là tán thưởng hay là trào phúng chứ?

Hiệu trưởng tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của y, cười cười giải thích một chút: “Tôi không phải một pháp sư thủ cựu, hơn nữa trước đó Nhiếp chính vương điện hạ đã mời tôi vào Hoàng cung, nói rõ về việc ngài đến bổn học viện nhận chức, hy vọng tôi có thể tận khả năng hiệp trợ ngài.”

Nguyên lai là Chris phát huy tác dụng.

Yannick chợt nhớ tơi smình cũng đã lâu chưa gặp được vị Nhiếp chính vương xuất quỷ nhập thần đó rồi, lần trước nhờ mèo mun đi truyền tin, nào ngờ sau khi đối phương trở về lại tỏ ra thần bí cái gì cũng không chịu nói. Yannick hiểu được mình biến một Thân vương huyết tộc thành người đưa tin có chút chèn ép đối phương, vậy nên cũng không quá miễn cưỡng.

Bất quá động tác của Chris quả thực đủ nhanh nạy, chưa quá vài ngày đã giải quyết xong việc của phủ Bá tước Marlin, chiếu lệnh được Nhiếp chính vương ký tên xác nhận, vị trí người thừa kế của Sophia cũng là chuyện.

“Có thể đến nơi này dạy học cũng là vinh hạnh lớn nhất đối với tôi.” Hiểu rõ nguyên nhân, thần quan tóc bạch kim lập tức phát huy mị lực vạn nhân mê. “Tôi nghe nói quý học viện chia làm bốn khối lớp để giảng dạy, ngài biết đấy, Giáo đình cũng không mở Học viện ma pháp, vậy nên tôi đối với vấn đề này cũng không quá lý giải?”

Cho dù đã vào tuổi trung niên, hiệu trưởng nữ sỹ tựa hồ cũng không có lực chống cự quá lớn với nụ cười mỉm ôn nhu của thần quan, nàng ho nhẹ một tiếng, ngữ điệu càng thêm hiền lành: “Đúng vậy, tôi hiển nhiên vô cùng nguyện ý. Chương trình đào tạo của Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc Garde tổng cộng kéo dài bốn giai đoạn, năm đầu tiên là vừa nhập học, những học viên có thiên phú ma pháp cũng không cần vận dụng quá quen thuộc, chỉ cần có thể thuận lợi tấn cấp thành Ma pháp sư kiến tập liền đủ tiêu chuẩn thăng cấp lên lớp hai. Học sinh lớp ba chính là pháp sư sơ cấp, vào lớp bốn liền không còn phân chia đẳng cấp, chúng tôi sẽ không định kỳ mở ra một ít chương trình học tương đối chuyên sâu, chỉ cần đạt được trình độ ngang ngửa với pháp sư sơ cấp trở lên đều có thể tham gia nghe giảng.”

“Học viện lại phân chia theo tứ nguyên tố là Phong, thủy, thổ, hỏa, trong đó cũng không thiếu những ngành học cơ sở dành cho tất cả các học sinh, tựa như Lý luận ma pháp các loại. Chương trình giảng dạy của ngài được an bày trong ngành học sơ sở, ngài có thể trước hết định ra nội dung cụ thể rồi giao cho tôi, tôi sẽ an bày thời gian lên lớp cho ngài.”

Hiệu trưởng nữ sỹ dừng một chút, lại thiện ý địa nhắc nhở: “Bất quá ngài Hill, nơi này dù sao cũng là nơi các pháp sư học tập ma pháp, nếu như ngài nâng quang minh ma pháp lên quá mức rất có thể sẽ khiến các pháp sư không hài lòng, việc này ngài nên chú ý một chút. Tôi biết Pháp Thánh Simon đối với ngài có rất người ưu ái, vậy nên tôi không hy vọng ngài sẽ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào ở nơi này.”

Yannick cười nói: “Tôi hiểu được, cám ơn ngài đã nhắc nhở. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ giảng dạy, loại trải nghiệm này đối với tôi mà nói quả thực vô cùng mới mẻ.”

Hiệu trưởng nữ sỹ nói: “Trong suốt cuộc đời của chúng ta sẽ phải nếm thử rất nhiều lần đầu tiên, thành thật mà nói tôi cũng rất đồng tình với hoàn cảnh của ngài, vả lại cũng tin tưởng rằng ngài có thể thỏa thích phát huy năng lực của mình tại nơi này, trở thành một đạo sư được các học sinh hoan nghênh.”

Yannick tự giễu: “Tôi hiện tại không dám mộng tưởng xa xỉ như vậy, chỉ hy vọng ngày đầu tiên lên lớp không bị hành hung ném ra khỏi phòng học đã rất tốt rồi.”

Hiệu trưởng nữ sỹ cười rộ lên, có thể nhìn ra được ấn tượng đầu tiên của nàng với thần quan tóc bạch kim là vô cùng tốt, cho dù trước đó nàng chưa từng gặp qua Yannick, thế nhưng Yannick vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công lật đổ cái nhìn của nàng đối với giai cấp thần quan.

Chỉ có thể nói, Yannick Hill không hổ là người được Đức ngài Simon xem trọng.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, trên tay Yannick còn cầm theo chương trình học ma pháp dày cộm chi chít chữ do nữ sỹ hiệu trưởng cung cấp cho y tham khảo. Yannick không khỏi cảm thấy cái nhiệm vụ mà Giáo Hoàng giao cho y này quả thực chính là đẩy y xuống vực, không chỉ bắt một thần quan chạy đến địa bàn của các pháp sư, còn phải lớn tiếng tuyên truyền chỗ tốt của quang minh ma pháp. Bất kỳ một pháp sư nào, chỉ cần tâm lý còn bình thường hẳn là đều không nghe lọt đi?

Nếu như là người có cấp bậc như Chris và Simon thì cũng thôi, kiến thức càng cao lòng dạ càng có xu hướng rộng rãi, con người cũng sẽ theo đó mà khiêm tốn. Thế nhưng những pháp sư trẻ tuổi vừa mới nhập môn này, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là nhiệt huyết, vì vậy Yannick hoàn toàn có lý do tin rằng mình có thể sẽ trở thành vị đạo sư đầu tiên của Học viện ma pháp đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra.

Mặc kệ nói như thế nào, tin tức một vị thần quan chuẩn bị đến Học viện ma pháp nhậm chức rất nhanh đã mọc cánh lan truyền đi khắp Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc Garde.

Đối với bất kỳ ai mà nói đây cũng là một quả đạn pháo nặng ký, chỉ là phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.

Phản ứng bình hòa nhất ngược lại là học sinh năm nhất, bọn họ vừa mới tiếp xúc với ma pháp, đối với nguyên tố ma pháp còn ôm kính ý ngây thơ nhất, mặc dù không cách nào lý giải vì sao Học viện lại cho phép một thần quan tiến vào giảng dạy, bất quá căn cứ theo nguyên tắc ‘Học viện an bày như vậy khẳng định có dụng ý riêng’, bọn họ đối với sự xuất hiện của thần quan cũng không quá chống cự, thậm chí có người còn rất hiếu kỳ, hy vọng có thể sớm một chút tham gia môn học của người nọ, nghe một chút kiến giải của thần quan đối với quang minh ma pháp.

Từ đó so ra, phản ứng kịch liệt nhất ngược lại là những học sinh năm hai, năm ba, làm pháp sư kiến tập và pháp sư sơ cấp, bọn họ đã mạnh hơn các học sinh năm nhất… ít ra cũng đã tiếp cận được với biên giới của ma pháp, gần như đã bước chân lên con đường tu tập. Nhưng bọn họ đồng thời cũng kế thừa rất nhiều quan điểm của các bậc tiền bối, căm thù quang minh ma pháp, đem bản thân tinh tường phân chia tại trận doanh đối lập với quang minh ma pháp… Mà cũng vì vậy, đại đa số trong bọn họ đối với việc tiếp cận thần quan có mâu thuẫn rất lớn.

“Luận về sự tương đồng và khác biệt của quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp?”

Ồn ào nhốn nháo, trong giảng đường đủ để dung nạp vài trăm người, pháp sư kiến tập năm hai, Yalin, cầm theo thời khóa biểu của mình, lớn tiếng đọc ra, sau đó klhin thường bĩu môi, phịch một tiếng đem thời khóa biểu ném ngược lại lên bàn.

Andrew ngồi trước mặt y nhíu mày một cái: “Yalin, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, cậu là pháp sư chứ không phải tiều phu hay đồ tể, có thể không thô lỗ như vậy được không?”

Andrew năm nay vừa thăng lên lớp ba, nói cách khác hiện tại y đã là ma pháp sư sơ cấp. Hôm nay là lớp cơ sở mà các lớp phải học cùng nhau, vậy nên hắn cũng hiển nhiên có mặt.

Mà Sergey đang ngồi bên cạnh lập tức phì cười.

Yalin trợn trắng mắt, hướng về phía người anh trai luôn thích răn dạy mình phàn nàn: “Thôi đi Andrew, anh khẳng định cũng rất muốn cho gã thần quan kia một bài học phải không, nhìn xem gã có bao nhiêu cuồng vọng kia! Sự tương đồng và khác biệt của quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp? Hai thứ này có điểm gì tương đồng chứ? Nếu là giống nhau, vậy tại sao chúng ta không thể dùng quang minh ma pháp? Ta thật sự không hiểu vì sao Hiệu trưởng lại cho phép loại lừa đảo này tiến vào Học viện, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian của chúng ta!”

Rei ngồi bên cạnh Yalin nói: “Được rồi, Yalin, nếu cậu thật sự không muốn nghe thì đừng tới nơi này, bên ngoài còn có rất nhiều người không giành được chỗ đâu, vậy xin cậu rũ lòng thương xót nhường ra chỗ ngồi cho bọn họ đi, những người đó nhất định sẽ vô cùng cảm kích cậu!”

Yalin cười hắc hắc: “Tớ mới không làm như vậy! Dựa vào cái gì chứ, tớ dám dánh cuộc, phần lớn trong những người đang có mặt đều suy nghĩ giống tớ, chủ yếu muốn nhìn trò cười của gã thần quan kia mới đến nghe giảng!”

Andrew nhíu mày: “Cậu lại muốn bày trò gì đó? Yalin, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu cứ như vậy nhất định sẽ bị trường học ghi lỗi, cậu muốn bị đuổi học sao?”

Yalin cãi chày cãi cối: “Con mắt nào của anh thấy tôi muốn bày trò! Tôi và Sergey chỉ muốn tặng cho kẻ lừa đảo kia một chút nghi thức hoan nghênh nho nhỏ mà thôi, nếu gã thực sự có thực lực hiển nhiên có thể lướt qua được! Đúng không Sergey?”

Sergey phối hợp gật đầu.

Rei nói: “Cậu không nên cứ gọi người ta là kẻ lừa đảo này kẻ lừa đảo nọ, ngài ấy tên là Yannick Hill, cũng không phải hạng vô danh gì, nghe nói trước đây từng đảm nhiệm Giáo chủ của Đế quốc Garde đấy! Lẽ nào cầu chưa từng nghe nói về Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp sao? Ngài ấy từng diễn thuyết trong hội nghị năm nay, tớ đã nhìn thấy trong bản chương trình của hội nghị!”

Yalin ác ý địa đùa cợt: “Xem ra cậu đã quỳ rạp dưới áo bào của kẻ lừa đảo kia rồi phải không? Một pháp sư tương lai cư nhiên có hảo cảm với thần quan, chậc chậc chậc!”

“Yalin, cậu yên tĩnh một chút cho tôi!” Thấy em trai mình nói chuyện càng lúc càng quá đáng, thậm chí khiến thiếu nữ bên cạnh đỏ cả vành mắt, Andrew lập tức quát bảo.

Đinh linh linh ~

Tiếng chuông dễ nghe vang lên, biểu thị giờ vào học đã bắt dầu, cũng có nghĩa là nhân vật tiêu điểm rất nhanh sẽ xuất hiện.

Phòng học từ từ an tĩnh lại, bất kể là người muốn nhìn thần quan xấu mặt hay thật lòng muốn nghe giảng bài, tất cả đều không hẹn mà cùng mở to đôi mắt.

Loại hiệu ứng này ngay khi thần quan tóc bạch kim xuất hiện trước cửa phòng học thành công đạt tới đỉnh điểm, cho dù là người hà khắc hơn với thần quan đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận, vị thần quan xuất hiện trước mắt bọn họ hoàn toàn không giống với tưởng tượng của số đông.

Mà tưởng tượng của bọn là là thế nào?

Cho dù không phải một người trung niên thủ cựu khắc nghiệt… ít nhất cũng phải là một kẻ trẻ tuổi cao cao tại thượng, tự cao tự đại.

Cho dù rất nhiều người trong số họ đều đã nghe qua những vầng thơ ca ngợi dung nhan của Yannick Hill, thế nhưng phần lớn đều cho rằng tất cả bất quá chỉ là sự khoa trương của văn tự mà thôi, không phải rất nhiều ngâm du thi nhân đều thích dùng loại thủ pháp này tranh thủ sự chú ý của người nghe sao? Thế nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy người này mới ý thức được, cho dù là những văn tự đó cũng không đủ để miêu tả một phần vạn dung nhan chính chủ.

Bởi vì không còn là Giáo chủ, vậy nên Yannick Hill cũng không mặc trường bào Giáo chủ lục sắc mà đổi thành pháp bào thần quan sơ cấp màu lam nhạt, thế nhưng màu sắc đơn sơ kia không chỉ không khiến vẻ đẹp của y bị hao tổn mà còn khiến màu tóc mông lung tựa ánh trăng của y được tôn lên không chút tỳ vết, thân ảnh cao nhất thon dài kia chỉ cần đứng ở nơi đó đã có thể hấp dẫn vô số ánh mắt theo đuổi. Nhân loại bẩm sinh đã có bản năng hướng về cái đẹp, tán thưởng những tạo vật xinh đẹp, vậy nên cho dù người có chán ghét thần quan hơn nữa cũng không thể khống chế đôi mắt mình vẫn luôn dán lên người y.

Thân ảnh màu lam nhạt kia thong dong bước lên giữa bục giảng, lúc này mọi người mới để ý thấy, trên vai đối phương còn có một con mèo mun nhỏ đang ngồi vững vàng nhìn về phía bọn họ. Đôi mắt lục sắc của nó mang theo sự bễ nghễ tột cùng, bất quá không khiến người ta cảm thấy cao ngạo, trái lại còn có chút vô cùng khả ái.

“Quả thực giống hệt thủy thần trong truyền thuyết!”

Lời tán thưởng của Rei khiến Yalin hồi phục lại, y vẽ ra một nụ cười đùa dai đắc ý.

Đợi đến khi tên lừa đảo kia bị xấu mặt, nhìn xem mọi người còn cho rằng y giống thủy thần hay không!
Bình Luận (0)
Comment