Quyền Trượng

Chương 134

Nhóm người Yalin cố ý chọn một thời điểm mèo mun không có mặt đến gặp thần quan.

Thần quan tóc bạch kim đang đọc sách bên cửa sổ, ánh mặt trời rọi lên người y tựa như mạ một lớp hoàng kim óng ánh.

Thảo nào đám nữ sinh kia thích y như vậy. Yalin thầm nghĩ, đứng trước cửa gõ nhẹ hai cái.

Yannick ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Là các trò, có chuyện gì sao?”

Yalin nhìn quanh một chút, xác định mèo mun quả thực không có mặt thì hơi yên tâm, bị các đồng bạn sau lưng khẽ chọc vài lần, Yalin chỉ đành hắng giọng lên tiếng: “Chào thần quan, chúng tôi có việc muốn nói.”

Bình thường đám tiểu pháp sư này khi giở trò đùa dai đều là nhảy nhót tung tăng, sức sống mười phần, đột nhiên trở nên an tĩnh lễ độ như vậy thực sự khiến người ta không quen. Yannick cười nói: “Đương nhiên, mời vào, dùng chút trà Blanca chứ?”

“Không, ” Yalin nói, “Mèo của ngài không có ở đây chứ?”

Yalin chớp mắt: “Đúng vậy, nó vừa rời đi, các trò muốn chơi với nó sao, không bao lâu nó sẽ trở về.”

“Không không không!” Nhóm người Yalin sợ hãi quá mức, vội vàng xua tay. “Chúng tôi đến tìm ngài, không có liên quan gì với nó!”

“Được rồi,” Yannick bắt đầu tự hỏi tiếng kêu thảm thiết mấy hôm trước mình nghe được có lẽ có liên quan đến đám nhóc này. “Vậy các trò muốn nói chuyện gì với tôi sao?”

“Đúng vậy.” Nhóm Yalin không quen với việc được thần quan đối đãi ôn hòa như vậy, ngẫm lại những gì mình từng làm trước kia, một đám thiếu niên phản nghịch đều có chút rục rịch bất an.”Chúng tôi muốn nói với ngài một việc, bất quá ngài phải bảo đảm việc này sẽ không bị những kẻ khác biết được..”

Yalin lại nhìn ra ngoài cửa sổ một chút: “Bao gồm cả mèo mun của ngài.”

“Đương nhiên.” Yannick lộ ra một nụ cười cổ vũ bọn họ.

Nhóm Yalin nhìn nhau, rốt cục dốc hết dũng khí: “Thần quan, con mèo mun kia của ngài thật ra là ma quỷ!”

Thần quan tóc bạch kim không chút dao động, “Ồ, vì sao lại nói như vậy?”

Yalin: “Bởi vì chúng ta đều nhìn thấy! Nó đã biến hình trở nên vô cùng đáng sợ trước mặt chúng ta!”

Một thiếu niên bổ sung: “Biến thành một người đàn ông cao lớn, trên đầu còn có sừng!”

Người bạn bên cạnh cũng xen miệng: “Mắt cũng biến thành đỏ rực!”

Yalin hạ kết luận: “Nói tóm lại phi thường đáng sợ!”

Thần quan nhíu mày, dường như có chút không tin: “Thế nhưng thoạt nhìn nó chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu.”

Yalin nóng nảy: “Ngài không tin phải không? Nếu vậy chúng ta liền đi nói cho hiệu trưởng, nhờ hiệu trưởng giúp ngài bắt con mèo kia tới thử nghiệm một chút!”

Thần quan kinh ngạc hỏi: “Thí nghiệm thế nào?”

Yalin suy nghĩ một chút: “Dùng lửa đốt, hoặc giả trấn nước nó, không chừng nó lại sẽ biến trở thành ma quỷ.”

Thần quan có chút không còn gì để nói, “Ta nghĩ không cần bắt, nó đã về tới.”

Các pháp sư đồng loạt quay đầu, phát hiện ‘ma quỷ’ trong miệng bọn họ đang ngồi trên bệ cửa sổ nhìn vào, cái đuôi khẽ nhếch phe phẩy, đầu tròn nghiêng nghiêng, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

Vài thiếu niên thét to lên, thậm chí cũng không nhớ chào hỏi Yannick, xoay người liền chạy, thoáng cái đã không còn bóng dáng.

Ansel: Bọn chúng đến làm gì?

Yannick: “… Nói anh là ma quỷ, anh đã làm gì với bọn họ?”

Ansel: Bất quá chỉ là tạo một chút ảo giác nho nhỏ mà thôi, đúng là nhân loại ngu xuẩn mà!

Yannick đỡ trán: “Chỗ này nơi nơi đều là pháp sư, anh an phận một chút, nhỡ đâu bị các giáo sư phát hiện liền phiền to.”

Ansel nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối thần quan, mỗi khi hắn biến thành mèo đối phương sẽ dung túng một ít hành vi của hắn. Thân vương huyết tộc hiển nhiên phát hiện được điểm này, vì vậy hiện tại trừ khi cần thiết, nếu không hắn vẫn luôn bảo trì ngoại hình mèo con bán manh giả ngoan.

Mèo mun chớp chớp đôi mắt to thuần khiết: Sweetie, ta vẫn rất an phận, làm một Thân vương huyết tộc, phải lưu lại tại một nơi vừa không có máu tươi để uống vừa tràn ngập hơi thở của các pháp sư là rất thống khổ. Thế nhưng chỉ cần có thể ở cùng em, ta liền cảm thấy mỗi ngày đều là ân điển của thần.

Nghe những lời này, Yannick ngược lại cảm thấy chút áy náy.

Quả thực, Vampire thích nhất uống máu đến bây giờ lại vội vàng theo y đi ăn thực phẩm của nhân loại, dù sao nơi này cũng là Học viện ma pháp, vì không gây phiền toái cho Yannick, Ansel không lựa chọn các pháp sư để hạ thủ, thỉnh thoảng còn phải rời trường học ra ngoài kiếm ăn.: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, nếu như anh muốn, đêm nay chúng ta sẽ về nhà ngủ.”

Đôi mắt của Thân vương huyết tộc lập tức sáng lên, hắn trăm triệu lần không ngờ được hành động của đám tiểu quỷ ngu xuẩn buồn cười kia còn có tác dụng như vậy!

Mèo mun: Thật sự có thể sao, sweetie?

Yannick: “… Ý của tôi chính là ngủ một cách đơn thuần.”

Thân vương huyết tộc: Đương nhiên, sweetie, ta không có nghĩ bậy, có thể về nhà đúng là quá tốt, ôi, ta thật nhớ đến căn nhà trồng đầy hoa tường vi kia, cũng nhớ lão quản gia Adam nữa!

Hắn thầm nghĩ, đến lúc lên giường rồi còn nghe em phân phó sao? Có phúc lợi không hưởng chính là ngu xuẩn.

“Chờ một chút, đây là cái gì?” Yannick cầm lấy cái bình nhỏ trên bàn, bên trong chứa dịch thể màu lam nhạt rất đẹp mắt.

Ansel: Là do đám tiểu quỷ vừa rồi mang vào, hẳn là đã quên mang đi.

Yannick ngửi một chút, rất dễ chịu, có hương hoa nhàn nhạt.

“Thần quan, chúng ta hình như đã để quên một thứ lại ở nơi này…” Thanh âm rụt rè sợ hãi từ ngoài cửa truyền vào, vài thiếu niên lấp ló nhô đầu ra, sợ hãi nhìn chằm chằm mèo mun trên gối thần quan tóc bạch kim.

Yannick bật cười: “Đây là đồ của các trò đi? Ta có thể bảo đảm, những gì hôm đó các trò nhìn thấy đều là ảo giác, ta từng nghe nói trong rừng cây có vài loại thực vật có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, hẳn là các trò đã chạm phải thứ ấy.”

Yalin nửa tin nửa ngờ: “Thế nhưng mọi người đều nhìn thấy…”

Yannick vuốt vè đầu mèo mun, hỏi lại: “Các trò cảm thấy nó giống ma quỷ sao?”

Các pháp sư đồng loạt lắc đầu.

Yannick: “Như vậy chính là không phải rồi?”

Yalin ho nhẹ một tiếng: “… Kỳ thực, hôm nay chúng ta đến tìm ngài ngoại trừ vì mèo mun thì còn có một chuyện.”

Yannick nhướn mày.

Yalin ấp úng, vài người bạn ở đằng sau đẩy đẩy vai cậu, cậu ngập ngừng lên tiếng: “Những chuyện trước đây là do bọn tôi làm sai.”

Yannick: “Chuyện gì?”

Yalin: “Chính… chính là việc trêu cợt ngài, chúng tôi là muốn đến nói lời xin lỗi.”

Yannick bật cười: “Ta cho tới bây giờ đều không để trong lòng, ngược lại còn phải cảm ơn các trò.”

Gì?

Nhóm Yalin giật mình mở to mắt.

Yannick cười nói: “Ta còn cảm thấy rất hứng thú đấy, nếu như không có các trò, sinh hoạt sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú không phải sao?”

Một tiểu pháp sư lắp bắp nói: “Thế nhưng… là… là chúng tôi dùng bóng nước đập ngài, còn cho chân của Địa ngục ma chu vào thức ăn của ngài…”

Yalin hận không thể xoay lưng đâm chết đối phương, đây không phải tự đem mình khai ra sao, chưa thấy ai ngu xuẩn như vậy!

Yannick lơ đểnh: “Ta biết là các trò, trừ các trò ra thì còn ai nữa đâu, các nữ sinh đều rất ngoan ngoãn, bất quá những hành vi này cũng phù hợp với tuổi tác của các trò, chưa kể đến giữa pháp sư và thần quan vốn có rất nhiều hiểu lầm, ta cũng không kỳ vọng các trò có thể lập tức hóa giải loại hiểu lầm này.”

Ngữ khí của y chính là ôn hòa như vậy, nhóm người Yalin ngược lại không biết nên nói gì mới đúng, bọn họ vốn đang trong thời kỳ thiếu niên thế giới quan chưa được trọn vẹn, rất dễ bị kích động. Thế nhưng cho dù có dễ bị kích động đến thế nào đi nữa, tai nghe không bằng mắt thấy, huống chi Yannick trời sinh sở hữu một gương mặt vô hại với cả người lẫn vật, chuyên môn dùng để lừa dối các bạn nhỏ.

Vì vậy nhóm bạn nhỏ chưa qua hết kỳ phản nghịch này bắt đầu cảm thấy một tia áy náy vì hành vi trước đây của mình.

Một trong nhóm bạn của Yalin chợt ấp úng nói: “Thần quan, cái bình nhỏ kia… Ôi!”

Chân của cậu ta bị hung hăng dẫm mạnh, Yalin nhảy vào tiếp lời: “Thần quan, cái bình nhỏ kia vốn là lễ vật xin lỗi chúng tôi định tặng cho ngài.”

Yannick cười nói: “Bên trong là cái gì? Ta không uống rượu.”

“Không phải là rượu,” Yalin chớp mắt, “Là một loại đồ uống do Đại ma pháp sư Rashid bào chế, chúng tôi đi tìm giáo sư Rashid nói muốn tặng ngài chút lễ vật xin lỗi, ngài ấy liền cho chúng tôi thứ này.”

Rashid cũng là một trong những giáo sư thỉnh giảng của Học viện, phụ trách hướng dẫn các pháp sư kiến tập phong hệ, rất có nghiên cứu trên phương diện ma pháp dược tề, đồng thời cũng là số ít những pháp sư trung lập lui tới gần gũi với Yannick trong Học viện. Con người của đối phương khiêm tốn lễ độ, bác học đa tài, Yannick rất thích tìm người này nói chuyện phiếm, trước đó còn từng vì vậy khiến Thân vương huyết tộc nổi lên ghen tỵ.

Vừa nghe đến tên của Rashid, Yannick hơi nhướn mày mỉm cười: “Hóa ra là ngài ấy, mùi vị hẳn là sẽ không tệ.”

Hoàn toàn khác với Chris, khi Rashid chế tác dược tề cũng sẽ chú trọng mùi vị và vẻ ngoài của nó, mà Chris hiển nhiên càng thêm chú trọng hiệu quả.

Vừa nghe đến tên của Rashid, mèo mun chợt kêu lên một tiếng, âm hưởng phát ra tương tự với tiếng kêu càu nhàu, khiến cho các tiểu pháp sư vừa mới hơi phân tâm lại sợ đến nhảy cẫng lên, thiếu chút nữa đã tiếp tục bỏ chạy.

“Ngài, ngài muốn thử một chút sao?” Yalin nhấc cao dũng khí, nỗ lực bắt mình không nhìn tới con mèo nọ, cậu cảm giác hiện tại mình rất có thể đã có bóng ma với tất cả các loại động vật lông dài đáng yêu.

“Thoạt nhìn có vẻ rất ngon miệng, có ngại ta mời các trò ngồi xuống cùng uống chứ?” Yannick cười nói.

Yalin và nhóm bạn liếc nhìn nhau, “Đương nhiên, chúng tôi rất vinh hạnh.”

Nói xong, cả nhóm chậm rì rì di chuyển bước chân, vòng qua mèo mun ngồi xuống một đầu khác của salon.

Yalin lại lấy ra mười mấy cái cốc, nhỏ vào mỗi cốc một ít dịch thể, sau đó đưa cho bọn họ.

Mấy tiểu pháp sư vươn tay cầm cốc, thế nhưng ánh mắt lại gắt gao dõi theo Yannick.

“Thử xem?” Yannick mỉm cười nói với bọn họ.

“Oh, tốt, tốt.” Yalin khô cằn nói, ánh mắt thỉnh thoảng đặt lên người mèo mun nhỏ nằm xoài trên chân thần quan không chịu hoạt động.

Yalin chú ý đến ánh nhìn của bọn họ, “Nếu các trò sợ, ta có thể bảo nó ra ngoài chơi một chút.”

Ansel giận dữ: Cái gì, sweetie, em vì nhóm tiểu quỷ này mà muốn đuổi ta ra ngoài?!

Theo góc độ của bọn họ, mèo mun phảng phất nghe hiểu được lời của thần quan, nó giơ đầu lên, ánh mắt xanh biết thâm trầm nhìn nhóm Yalin, khiến bọn họ sợ đến nổi gai ốc.

Sắc mặt nhóm Yalin đều trắng bệch, liên tục xua tay: “Không cần không cần!”

Thấy thần quan cầm cốc đưa lên môi, Yalin tò mò xuỗi dài cổi: “Uống ngon chứ?”

“Hương vị không tệ.” Thần quan nói, còn mỉm cười ám chỉ nhìn cốc của mình, bên trong đều trống rỗng, sau đó nhin fnhóm Yalin, “Các trò thế nào không uống?”

Ánh mắt Yalin lóe lên: “Chúng tôi vừa ăn cơm xong…”

Yannick cười nói: “Mới ăn cơm xong có thể uống một chút rượu, sẽ hỗ trợ tiêu hóa.”

Với ánh nhìn soi mói, nhóm Yalin thực sự không tìm ra cớ để không uống, chỉ đành căng da đầu lên mím môi nhẹ một cái.

“Hương vị thế nào?” Nụ cười của thần quan lại càng thêm từ ái.

“Rất quạc quạc quạc quạc quạc quạc!” Yalin vừa mới lên tiếng đã bị làm cho sợ hãi.

Yannick: “Ôi chao, vì sao đều biến thành tiếng vịt kêu rồi?”

Yalin: “Chúng ta quạc quạc quạc quạc quạc quạc!”

Thiếu niên đi cùng: “A quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc dát?!”

Yalin trừng mắt nhìn: “Đây là có chuyện gì, ai có thể cho ta một lời giải thích?”

Các bạn nhỏ cũng sắp khóc rồi: “Quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc dát!!”

Chúng ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì nha!

Yalin nhướn mày: “Ta đoán là các trò đã bị trúng nguyền rủa gì đó, có lẽ pháp sư Rasid sẽ có biện pháp?”

Yalin: “Quạc quạc quạc quạc quạc quạc quác?!” Vì sao ngươi lại không có việc gì!”

Yannick phương pháp nhìn ra sự nghi hoặc của đối phương, chăm chú đánh giá chiếc cốc trong tay mình, chỉ thấy chiếc cốc vừa nãy còn trống không hiện tại đã dâng lên một lớp dịch thể màu lam nhạt, giống như căn bản chưa từng có người uống qua.

Thần quan cười to: “Bọn nhỏ, muốn đùa giỡn ta sao. Thủ đoạn của các trò quá nông cạn rồi.”

Một đám trẻ phản nghịch bi phẫn che mặt chạy!

Có người nói bởi vì dược lực quá bền, suốt mấy ngày kế tiếp, Học viện thỉnh thoảng đều nghe được có tiếng vịt kêu.

Trong bầu không khí sung sướng này, Yannick cũng sắp tiến vào buổi giảng trọng yếu nhất trong cuộc đời mình.
Bình Luận (0)
Comment