Quyền Trượng

Chương 140

“Anh vừa nói gì?” Yannick giật mình cau mày, nhìn chằm chằm Daifield.

Daifield cúi đầu: “Đúng vậy, thưa ngài, bởi vì tôi sợ bị ngài trách cứ nên… Xin hãy tha thứ cho tôi, đây đều là chủ ý của một mình tôi, không liên quan đến những người khác.”

Yannick: “Tôi không muốn trách cứ anh, Daifield, thế nhưng anh hãy đem chuyện này kê lại cặn kẽ cho tôi biết.”

Daifield hít sâu một hơi: “Vâng, thưa ngài, ngài còn nhớ lần trước tôi từng nói về việc Hồng y Robert qua đời chứ?”

Yannick gật đầu, không chỉ có Daifield, ngay cả Vatican Ridge cũng đã đặc biệt phái người đến nói chuyện này với y, thế nhưng Yannick nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cảm thấy mình có thể làm gì trong sự kiện đó, vì vậy đã đem nó gác sang một bên.

Daifield nói: “Tôi thương lượng với Augustine hồi lâu, sau đó chúng tôi triệu tập một nhóm thần quan, liên danh viết một phong thư thỉnh nguyện nộp lên Giáo đình, hy vọng dùng danh nghĩa số đông ủng lập ngài lên ngai vị Hồng y giáo chủ.”

Lông mày Yannick càng nhíu chặt: “Daifield, anh thực sự quá xung động rồi!”

Daifield nói: “Thưa ngài, tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào, thế nhưng đây là một cơ hội phi thường tốt, tôi và Augustine cũng không nguyện nhìn ngài bỏ qua.”

Yannick lắc đầu: “Lý niệm của Giáo Hoàng bệ hạ không hợp với tôi, ngay cả việc tôi ngồi trên ngai vị Giáo chủ ngài còn nhìn không vừa mắt, làm sao có thể để tôi trở thành Hồng y? Suy nghĩ của mọi người quá chủ quan rồi. Phong thư thỉnh nguyện này được đưa lên không chỉ không nhận được sự phê duyệt của Giáo Hoàng, ngược lại sẽ càng khiến ngài ấy sinh ra cảm giác kiêng kỵ với tôi.”

Daifield giật mình hỏi: “Vì sao?”

Yannick: “Ánh mắt của Giáo Hoàng bệ hạ bao trùm cả đại lục, mà chúng ta chỉ nhìn vào một góc. Vậy nên trong mắt ngài ấy tôi là kẻ kiệt ngạo bất tuân, những việc tôi đang làm tại Học viện ma pháp cũng chỉ giống như một đứa trẻ bướng bỉnh quấy rối, cơ bản không cần tốn quá nhiều tâm lực đối phó. Bởi vì chỉ cần ngài ấy vươn một ngón tay liền có thể bóp chết tôi nên mới không màng tới, hơn nữa những việc này có thể mang đến danh dự cho Giáo đình, không mang tính uy hiếp gì quá lớn. Thế nhưng một khi phong thư thỉnh nguyện này nộp lên, Giáo Hoàng bệ hạ sẽ hiểu rõ chúng ta rốt cuộc đang làm gì, chúng ta có bao nhiêu thế lực. Đến khi ấy ngài chỉ cần tùy tiện tìm một tội danh liền có thể đuổi tôi ra khỏi Giáo đình, khiến tôi vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người.”

Daifield vừa khiếp sợ vừa xấu hổ: “Xin lỗi, phi thường xin lỗi, thưa ngài! Tôi chưa từng ngờ rằng một phong thư như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng xấu đến thế! Hiện tại lá thư kia hẳn là chưa đến tay Giáo Hoàng, tôi có thể vận dụng quan hệ mang nó về!”

“Không cần phí công như vậy đâu Daifield.” Yannick lắc đầu, “Cho dù Giáo Hoàng chưa nhìn thấy khẳng định sẽ có những vị Hồng y khác nhìn thấy. Rất nhiều việc một khi đã làm liền như bát nước đổ đi, hoàn toàn không thể thu hồi lại.”

Daifield vốn cho rằng bọn họ đã làm một chuyện có ích cho Yannick, không ngờ lại là một trò ngu xuẩn báo hại đến như vậy, trong lòng hối hận đến không được, chỉ hận thời gian lập tức xoay ngược.

Yannick nhìn ra thần sắc của đối phương, vỗ vỗ vai an ủi: “Anh không cần ảo não, kỳ thực việc làm lần này của mọi người cũng không phải không có chỗ tốt, nói không chừng lại chờ một chút sẽ có kết quả bất ngờ.”

Daifield vừa nghe vậy, sự hối hận tràn ngập trong lòng chợt mơ hồ không giải thích được: “Ngài đang chỉ việc gì?”

Yannick: “Giáo đình đã yên lặng rất lâu rồi, ngay cả Hội nghị liên minh lần hai Giáo Hoàng cũng không lên tiếng mà để vị Hồng y mình không yêu thích tùy tiện dự họp. Tôi đoán rằng phía Giáo đình đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết, nói không chừng bức thư mọi người đưa lên sẽ không có ai nhìn tới.”

Y không đoán sai, tại Tòa thánh xa xôi kia, quả thực có một chuyện lớn đang phát sinh.

Tháng mười một tới, bông tuyết trắng xóa hầu như phủ lên tất cả những kiến trúc trên thế giới một tầng trang phục mùa đông dày nặng, ngay cả tượng Quang Minh nữ thần ở giữa quảng trường cũng bị tuyết trắng bao phủ, chỉ có thể nhìn ra đường nét đại khái.

Cũng chính vì sắc tuyết trắng này, Tòa thánh nguyên bản trang nghiêm thánh khiết lại càng thêm thần thánh không thể khinh nhờn.

Tuyết trắng mênh mông khiến mọi thứ có vẻ vô cùng trống trải, thỉnh thoảng có một hai người chậm rãi bước qua dưới chân pho tượng, thân ảnh bọn họ đều bị đại tuyết chôn vùi.

Lúc này, tại nơi ở của Hồng y giáo chủ lại là ấm áp như xuân.

Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường hừng hực thiêu đốt, chỉ là ba người trong phòng tuy rằng đều đang ngồi rất thả lỏng, thế nhưng sắc mặt lại phi thường nặng nề, giống hệt như gió lạnh thấu xương bên ngoài kia.

“Thưa ngài, thân thể Bệ hạ như thế nào?” Ngươi lên tiếng là thần quan cao giai Ebul.

“Không phải rất lý tưởng.” Đối mặt với tâm phúc và trợ thủ đắc lực của mình, Vatican Ridge không có chút giấu diếm nào, mà vùng giữa chân mày đang trùng điệp nhíu chặt cũng biểu lộ rõ tâm tình của y.

Giáo Hoàng là người lãnh đạo tối cao của Giáo đình, cũng là trụ cột trong lòng tất cả mọi người, cả Ebul và Adolf cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đến thế nào, khi nghe được tin này cũng không khỏi cảm thấy bi thương mờ mịt. Thế nhưng rất nhanh, loại tâm tình này lập tức chuyển thành sầu lo: “Đức ngài, Hồng y Gustav đã đại biểu Giáo đình tham dự Hội nghị liên minh đại lục lần hai, chuyện này có thông qua sự đồng ý của Giáo Hoàng?”

Vatican Ridge lộ ra nụ cười nhạt: “Đương nhiên không, Giáo Hoàng bệ hạ hiện tại ngay cả văn kiện cũng không xem được, làm sao có thể đồng ý cho gã đi dự hội nghị?”

Adolf thất kinh: “Như vậy đó chính là chủ ý của Gustav? Ngài ấy đã nhận ra tình trạng của Giáo Hoàng bệ hạ rồi sao?”

Vatican Ridge: “Bệ hạ lâu ngày không xuất hiện, ngay cả người ngoài sợ rằng cũng đã bắt đầu nghi ngờ chứ đừng nói Gustav, mũi của gã linh mẫn hơn ai hết, chỉ sợ đã biết chuyện bệ hạ sinh bệnh.”

Adolf do dự hồi lâu, lo lắng hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Như vậy về vị trí người kế nhiệm, Bệ hạ có tính toán gì không?”

Vatican Ridge cau mày: “Trong số mười hai Hồng y giáo chủ, có ba người là của chúng ta, hai người thuộc về Gustav, còn lại đều đang trong trạng thái trung lập, không chịu đơn giản tỏ thái độ, chỉ có mệnh lệnh của Giáo Hoàng bệ hạ mới khiến bọn họ tuân phục. Bất quá hiện tại trạng huống thân thể của bệ hạ không lạc quan, sợ rằng thế cục sẽ có biến hóa.”

Ứng viên Giáo Hoàng, ngoại trừ sự thừa nhận của Giáo Hoàng tiền nhiệm còn cần hơn phân nửa phiếu thuận từ các Hồng y giáo chủ. Tuy rằng nhiều năm qua Giáo Hoàng không chút e dè biểu hiện sự coi trọng và ưu ái của mình với Vatican Ridge, hơn nữa trong nội bộ Giáo đình cũng có rất nhiều người nhìn nhận Vatican Ridge là ứng viên Giáo Hoàng tiếp theo, bất quá chỉ cần Giáo Hoàng một ngày còn chưa xác định chủ ý, như vậy cũng có nghĩa là mọi chuyện còn có thể phát sinh biến hóa. Làm một người có dã tâm bừng bừng, Hồng y Gustav khẳng định cho dù thế nào cũng không dễ dàng chịu thua. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại phô trương xuất hiện trước mặt mọi người tranh thủ danh tiếng, phỏng chừng trong bí mật hắn cũng đã liên hệ với không ít Hồng y giáo chủ vẫn luôn tỏ vẻ trung lập.

Giả thiết Giáo Hoàng hiện tại vẫn cứ trẻ trung khỏe mạnh như trước, ngài triệu tập hết tất cả mọi người lại, yêu cầu tất cả Hồng y giáo chủ trung thành với mình đều đứng về phía Vatican Ridge. Như vậy, địa vị Giáo Hoàng của Vatican Ridge sẽ thuận lợi đạt đến, không có bất kỳ dao động gì, Gustav cũng không còn biện pháp.

Nhưng hiện tại lại không phải.

Bệnh tình của Giáo Hoàng khiến lòng người dao động, cho dù hiện tại ngài yêu cầu những Hồng y giáo chủ khác ủng hộ Vatican Ridge, thế nhưng mọi người đều có tâm tư của mình, sẽ cân nhắc lợi hại. Nhỡ đâu điều kiện Gustav hứa với bọn họ hấp dẫn hơn việc ủng lập Vatican Ridge, vậy bọn họ vì sao còn muốn duy trì Vatican Ridge chứ?

Chính là bởi vì Adolf hiểu rất rõ cơ chế đề cử này của Giáo đình vậy nên mới đặc biệt sốt ruột: “Đức ngài, chúng ta có lẽ nên làm gì đó…”

“Đức ngài!” Ebul cắt lời đồng bạn, lấy từ trong túi ra một quyển trục da dê. “Chỗ của tôi có một phong thư thỉnh nguyện, là vừa nhận được.”

Ánh mắt của Vatican Ridge chuyển lên quyển trục da dê trên tay hắn: “Là ai đưa tới?”

Ebul: “Theo chữ ký bên trên là Giáo chủ Đế quốc Garde, Daifield, còn có không ít tên của các thần quan khác. Bọn họ liên danh thỉnh cầu Giáo đình đặc biệt đề bạt Yannick Hill làm Hồng y giáo chủ.”

Thành thật mà nói, khi vừa nhìn thấy lá thư thỉnh nguyện này, ý niệm đầu tiên của hắn chính là buồn cười và ngu xuẩn.

Yannick Hill hiện tại đã không còn bất kỳ chức vụ và sắc phong gì, cho dù y lập được công lao lớn hơn nữa, dựa theo quy định cũng chỉ có thể đi lên từng bước. Vả lại cái ghế Giáo chủ của y trước kia là do Giáo Hoàng bệ hạ tự mình kéo xuống, cho dù ngài Vatican Ridge nhận được thư thì thế nào chứ, ngài khẳng định không thể làm trái ý của đức Giáo Hoàng luôn yêu thương mình, trực tiếp đề cử một thần quan không có chút bối cảnh nào.

Thế nhưng, những tin tức vừa nghe được khiến Ebul thay đổi chủ ý, cách làm việc của hắn không cứng nhắc như Adolf, vậy nên lập tức đã nhận ra được đây là một cơ hội vô cùng tốt.

“Thưa Đức ngài, tôi có một ý tưởng.” Thấy Vatican Ridge và Adolf đều đang nhìn mình, Ebul nói: “Danh vọng của Yannick Hill trong giới thần quan trung hạ tầng hiện tại rất cao, cho dù Giáo Hoàng bệ hạ không thích, thế nhưng điểm này lại không thể phủ nhận được.”

Vatican Ridge gật đầu: “Ngươi nói tiếp.”

Ebul nói: “Đức ngài, thứ cho tôi nói thẳng, trạng huống thân thể của Giáo Hoàng bệ hạ hiện tại không đủ ổn định Giáo đình, một ngày nào đó Bệ hạ phát sinh bất trắc, như vậy việc đề bạt tân Giáo Hoàng nhất định sẽ bị đề ra. Mà theo tình huống hiện tại, chúng ta không thể đảm bảo có nhiều hơn phân nửa Hồng y giáo chủ đứng về phía mình, như vậy việc chúng ta cần làm chính là tận khả năng tranh thủ càng nhiều sự ủng hộ, nói ví dụ như, Yannick Hill.”

Vatican Ridge không tỏ ý kiến: “Ý của ngươi là, muốn ta đề cử Yannick Hill?”

Chuyện y và Yannick vẫn giữ liên lạc cũng không gạt hai thủ hạ thân tín này.

Vatican Ridge tuy rằng từ nhỏ đã được Giáo Hoàng bệ hạ đưa đến bên cạnh dạy dỗ, thế nhưng tư tưởng của y lại không bảo thủ giống giáo hoàng, trái lại còn cho rằng Giáo đình trong một phạm vi thích đáng nhất định cần phải cải cách.

Đối với những việc Yannick làm bên ngoài, y không hề thấy phảm cảm thế nhưng cũng không thể công khai lui tới khiến Giáo Hoàng phảm cảm với mình, vậy nên mới bảo trì liên hệ không gần không xa với Yannick, nhằm kế hoạch lâu dài.

“Đúng vậy.” Ebul nói: “Hiện tại trong mười hai vị Hồng y giáo chủ có một vị đã chết, vừa vặn trống ghế. Căn cứ theo pháp lệnh của Giáo đình, chỉ cần một ngày chưa tuyển ra được Hồng y giáo chủ mới thì việc đề cử tân Giáo Hoàng cũng sẽ không thể tiến hành, đây là một khoảng hở phi thường thích hợp để lợi dụng, thưa ngài. Hồng y Rahl là trung lập, thế nhưng quan hệ cá nhân với Yannick Hill không cạn, chỉ cần ngài đề bạt Yannick Hill lên làm Hồng y giáo chủ, như vậy Hill và cả Rahl đều sẽ thiên hướng về phía ngài. Theo lẽ đó, ngài sẽ có vừa vặn sáu phiếu duy trì, Gustav không có khả năng cũng tranh thủ được sáu phiếu trọn vẹn, như vậy những Hồng y khác nhất định sẽ biết mình nên ủng hộ ai.”

Kế hoạch rất tốt đẹp, thế nhưng tiến hành rất khó khăn.

Vatican Ridge nhíu mày: “Ta không thể phủ nhận, cái biện pháp này rất có tính khả thi, bất quá ngươi nên biết rằng Yannick Hill hiện tại chỉ là một thần quan không có phẩm trạch. Đương sơ khi y trực tiếp thăng từ đê giai thần quan lên làm Giáo chủ đã có không ít người phản đối, hiện tại còn muốn trực tiếp đề bạt lên làm Hồng y giáo chủ, khẳng định càng thêm gian nan.”

Ebul khom người: “Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chỉ cần Giáo Hoàng bệ hạ đồng ý…”

Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Vatican Ridge hắn hiển nhiên hiểu được đối phương đã thông suốt ý tứ trong đó, liền thức thời im miệng.

“Ebul, ngươi quá cả gan làm loạn rồi!” Vatican Ridge đứng dậy, bàn tay siết chặt thành ghế, nhíu mày nhìn chằm chằm kẻ thủ hạ trung thành của mình.

Ebul không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của y, quỳ một gối xuống hôn lên vạt áo của Vatican Ridge: “Quang minh nữ thần tại thượng, sự trung thành của tôi với ngài là không thể nghi ngờ!”

Adolf đối với kế hoạch chỉ nói đến phân nửa của hai người này hoàn toàn không rõ ràng, bất quá vừa thấy Ebul biểu đạt lòng trung thành cũng vội vàng quỳ theo.

Vatican Ridge khe khẽ thở dài, y cầm phong thư thỉnh nguyện lên, đọc lướt từ đầu tới đuôi.

Ebul nhắc nhở: “Đức ngài, ngài có thể tìm một thời gian thuận tiện gặp riêng Yannick Hill, xác định sự trung thành của y với ngài.”

Vatican Ridge: “Không, ngươi không biết Yannick Hill. Y sẽ không dâng ra lòng trung thành với bất cứ ai, cho dù là ta hay Giáo Hoàng.”

Ebul không ngờ sẽ nghe được một câu như vậy, trên mặt không giấu được vẻ giật mình: “Đức…đức ngài…?”

Vatican Ridge: “Ebul, ta đã gặp gỡ y vài lần, cũng hiểu y hơn người rất nhiều. Yannick Hill là một người thông minh mà cũng rất giảo hoạt, y có thể là đối tượng hợp tác lý tưởng, tại điều kiện thích hợp không cần lo lắng y tráo trở như Gustav. Thế nhưng ta vĩnh viễn không có khả năng thu phục y, khiến y trung thành như các ngươi.”

Ebul thở dài: “Nói như vậy, chúng ta thực sự không có cách nào dùng đến y.”

Vatican Ridge lắc đầu, “Bất quá ý nghĩ kia của ngươi là rất chính xác, ta đã nói, y sẽ là một đối tác rất tốt. Các ngươi đi an bày một chút, thỉnh Yannick Hill đến đây, ta muốn gặp mặt trực tiếp với y.”

Ebul thoạt nhìn còn muốn nói gì thêm, thế nhưng ngay lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Ebul hỏi: “Ai đó?”

Người trả lời là thánh kỵ sỹ gác cửa: “Đức ngài Vatican Ridge, thần quan thủ tịch hầu hạ bên cạnh Giáo Hoàng đến, ngài ấy nói có việc gấp muốn gặp ngài.”

Thân thể của Giáo Hoàng lại gặp vấn đề lớn!

Ba người nhìn nhau, cơ hồ đồng thời nảy ra suy nghĩ này trong đầu.

“Mời vào.” Vatican Ridge trầm giọng nói.

Cửa được mở ra, thần quan thủ tịch nhanh chóng bước vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Vatican Ridge quét một ánh mắt về phía Ebul và Adolf… hai người rất nhanh lui ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, thần quan thủ tịch lập tức trưng ra vẻ lo lắng hơn lúc nãy gấp mười lần, nói: “Ngài Vatican Ridge, Bệ hạ muốn gặp ngài, lập tức!”

“Được, ta lúc nào cũng có thể đi.” Trái tim Vatican Ridge chìm xuống.

Thật lòng mà nói, tình cảm của y đối với Giáo Hoàng cũng rất sâu đậm, hoàn toàn không hy vọng đối phương sẽ xảy ra vấn đề gì. Thế nhưng Thần minh cũng đến lúc vẫn lạc, làm một nhân loại cho dù năng lực có cường đại tới đâu, tuổi thọ có lâu dài đến đâu cũng không có khả năng vĩnh sinh bất tử. Tuổi thọ của Giáo Hoàng bệ hạ từ lâu đã là vượt xa tuổi tác trung bình của đại lục, ngài tiến vào già yếu và tử vong cũng là kết quả tất nhiên.

Cho dù biết như vậy, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt tràn đầy nếp nhăn không còn vẻ tỏa sáng như ngày xưa của Giáo Hoàng, trong lòng Vatican Ridge vẫn không thể ngăn cản sự bi thương lan tràn. Với y mà nói, Giáo Hoàng bệ hạ là thầy càng là cha, là do ngài một tay dạy dỗ y nên người, nhìn y trưởng thành từng ngày.

“Bệ hạ…” Y gọi nhẹ một tiếng, thân thể quỳ trước giường, cầm tay đối phương.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của Giáo Hoàng bệ hạ đã không toát ra sự khôn khéo mà là mờ đục hỗn độn, loại khí thế phảng phất như có thể nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay cũng chậm rãi tiêu tán. Lúc này người nằm trên giường chỉ là một ông lão bình thường sắp tiếp cận với tử vong.

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, ánh mắt của Giáo Hoàng hơi rung động, chậm rãi mở ra.

“Arthur, ta còn vài lời muốn nói với con.” Thanh âm của Giáo Hoàng tuy rằng suy nhược thế nhưng vô cùng rõ ràng.

Giáo Hoàng sinh bệnh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tuy rằng ngài đã ra lệnh không được lan truyền ra ngoài, ngay cả các Hồng y Giáo chủ cũng không được biết, thế nhưng người đến chức vị này ai không phải kẻ tinh ranh, còn không đoán được sự thật sao. Vatican Ridge từ sớm đã có chuẩn bị tâm lý, ôn nhu nói: “Bệ hạ, cảm giác của ngài thế nào rồi? Con vẫn sẽ luôn canh giữ bên cạnh ngài, ngài không cần nóng nảy, có thể nghỉ ngơi tốt rồi hẳn nói.”

“Không, không cần.” Giáo Hoàng lắc đầu, “Những lời kết tiếp, con hãy chú tâm nghe ta nói.”

Đây là một gian mật thất ẩn sau phòng ngủ của Giáo Hoàng, nơi này chỉ có hai người bọn họ, xung quanh đã hạ cấm chế, hơn nữa dùng năng lực của Vatican Ridge càng thêm không có người nào đủ khả năng nghe trộm. Y gật đầu: “Xin Bệ hạ cứ nói, con sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

“Mơ ước lớn nhất của ta chính là trọng chấn vinh quang cổ xưa của Giáo đình, khiến tất cả các quốc gia đều phải phủ phục trước Thần minh, tựa như khi quang huy của Quang Minh nữ thần chiếu sáng ngời khắp đại địa trong quá khứ thật lâu về trước.” Có lẽ bởi vì nhắc đến mộng tưởng, đôi mắt của Giáo Hoàng lại lần nữa phát ra tia sáng, ngài nhìn Vatican Ridge lại phảng phất như đã xuyên qua cơ thể y mà nhìn về phương xa.

“Những nơi quang minh rọi đến, vạn vật đều thần phục!”

“Bất kể là pháp sư hay là những dị đoạn khác, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Giáo đình, ngưỡng mộ Giáo đình. Nguyên tố ma pháp vốn không nên tồn tại trên thế giới này!”

“Thế nhân đến cuối cùng sẽ ý thức được, chỉ có quang minh ma pháp mới là tất cả của bọn họ!”

“Chỉ có quang minh mới có thể vì bọn họ mang đến quang minh!”

Giáo Hoàng nói đến chỗ kích động liền siết chặt tay Vatican Ridge đến phát đau, Hồng y giáo chủ nhịn không được nhíu mày nhưng cũng không có giãy ra.

“Thật đáng tiếc, tuy rằng thời gian chấp chính của ta rất dài nhưng lại không cách nào thực hiện mộng tưởng vĩ đại này. Ta chung quy không thể siêu việt lịch đại Giáo Hoàng, trở thành tồn tại vĩ đại nhất của Giáo đình.”

May mà Giáo Hoàng tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, quay về với hiện thực, thế nhưng quang mang trong mắt ngài vẫn chưa hề tiêu tán.

“Thế nhưng Arthur, ta cũng chưa hoàn toàn thất bại, kế hoạch vĩ đại chỉ vừa bắt đầu. Tuy rằng ta đã sắp chết, thế nhưng ta tin tưởng, làm người thừa kế tốt nhất của ta, con nhất định sẽ làm theo những gì ta căn dặn, kéo dài sự nghiệp của ta, hoàn thành cái mộng tưởng vĩ đại này.”

Ngài chăm chú nhìn Vatican Ridge, người sau chân thành nói: “Đúng vậy, thưa đạo sư, con nguyện ý vì mộng tưởng của người mà tiếp tục phấn đấu, lấy mục tiêu khôi phục vinh quang cho Giáo đình mà cố gắng.”

Giáo Hoàng bệ hạ lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Tốt. Arthur, ta biết con sẽ không khiến ta thất vọng.”

Ngài thả tay Vatican Ridge ra, cố sức tháo một chiếc quyền giới bảo thạch xanh biếc trên tay mình xuống, run rẩy muốn giúp Vatican Ridge đeo lên, thế nhưng mãi lại không thực hiện được.

“Nào, tự con hãy đeo vào.”

Vatican Ridge cảm thấy khóe mắt cay cay, thế nhưng y không phải người thích đa sầu đa cảm, vội vàng tiếp nhận quyền giới đeo lên ngón trỏ của mình.

Trên thực tế, chiếc quyền giới này cũng không phải quyền giới Giáo Hoàng, Vatican Ridge còn nhớ mình cũng chỉ vừa nhìn thấy Giáo Hoàng đeo nó từ vài năm trước. Thế nhưng nếu lúc này Giáo Hoàng đã phân phó như vậy, nhất định có lý do của ngài, vậy nên y cũng lập tức làm theo.

Nhưng mà, ngay khi quyền giới vừa chạm vào da thịt của Vatican Ridge, một luồn ma lực mãnh liệt cuộn trào khiến y cảm thấy cả người đều đổ gục ập tới. Vatican Ridge cố sức tiếp thu tất cả tin tức quyền giới mang đến, mà gương mặt cũng khó che giấu vẻ khiếp sợ cực độ.

Không, không!

Điều đó không có khả năng!!
Bình Luận (0)
Comment