Quyền Trượng

Chương 145

Người đầu tiên trong danh sách, Edward Chris Swiftterden Chalmering, gạch bỏ.

Lời đồn đãi giữa hai người vốn đã đủ xôn xao rồi, y còn dám đưa người này đến Đế quốc Charlemagne sao? Cái tiết tấu như vậy là muốn khiến những lời truyền bá càng thêm hung mãnh ư? Khẳng định không thể được.

Tiếp theo trong danh sách, một đống quý tộc nổi danh và chưa từng nghe nói tới, cũng toàn bộ gạch bỏ.

Bọn họ muốn đi ôm đùi, thế nhưng Yannick lại không hứng thú làm hộ vệ cho bọn họ.

Xếp thứ ba trong danh sách, nhóm Daifield, Augustine… ừ, cái này có thể lưu lại.

Yannick nghiêm túc sàng lọc danh sách người được chọn, mèo mun ở bên cạnh nhảy lên vai y, cái đuôi phất nhẹ qua gò má của thần quan, đồng tử lục sắc của mèo ta hơi nheo lại, nhìn thoáng qua tình huống loại trừ trong danh sách, hài lòng meo một tiếng.

Ansel: Sweetie, em không muốn mang theo tên pháp sư tự bế kia, điều này khiến ta thật cao hứng.

Thần quan mặt không đổi sắc nhìn nước bọt trên má mình: “Hy vọng đây không phải phương thức biểu đạt sự cao hứng của anh.”

Mèo mun chậc lưỡi một tiếng: Bệnh sạch sẽ của em thực sự không tốt lắm!

Vậy nên hắn lại càng thêm đùa dai liếm liếm cổ thần quan, cái loại cảm giác ướt át mang theo gai nhám lướt qua da thịt khiến Yannick hơi rụt cổ, có chút bất đắc dĩ xốc phần thịt mềm sau gáy mèo mun lên.

“Đức ngài thân vương tôn kính, làm một vị Thân vương Huyết tộc, ngài vì sao có thể nhàn nhã dạo chơi mỗi ngày như vậy chứ?”

Bởi vì ta có rất nhiều bộ hạ đắc lực nha.

Ngữ điệu lười biếng của mèo ta vang lên trong đầu thần quan: Huyết tộc có sinh mệnh vĩnh hằng, vậy nên phần lớn thời gian đều dùng để hưởng thụ chứ không phải lục đục với nhau. Sau khi Walter chết rồi càng không kẻ nào nguyện ý đi làm chuyện ngu xuẩn kia nữa.

Yannick: “Tôi chỉ có thể biểu thị sự đố kỵ với vẻ nhàn nhã của anh, bất quá tôi rất hiếu kỳ, lẽ nào sự xâm lấn của ma vật không có ảnh hưởng gì đến Vampire sao?”

Mèo mun: Đương nhiên là có, Lãnh địa Huyết tộc đang nhanh chóng xói mòn, bộ hạ của ta cũng rất bất mãn và trong quá trình chuẩn bị chế tạo một ít phiền phức nhỏ cho đám ma vật kia, bất quá đã bị ta ngăn trở. Nếu nhân loại không chịu toàn lực chống đỡ, chỉ bằng vào Huyết tộc cơ bản không có khả năng chiến thắng ma vật. Nghe qua rất buồn cười phải không, Vampire tà ác lại sắp trở thành chúa cứu thế!

Yannick buông đối phương ra, vuốt cằm suy nghĩ: “Nếu như tôi thuyết phục được Giáo Hoàng nguyện ý hợp tác cùng Huyết tộc thì sao?”

Mèo mun nhảy lên mặt bàn, con ngươi lục sắc nhìn thẳng vào y: Sweetie, ta không phải muốn đã kích em, nhưng trừ phi em trở thành Giáo Hoàng, bằng không ta sẽ không lựa chọn hợp tác với Giáo đình.

Yannick: “Vì sao?”

Đuôi mèo đảo qua mu bàn tay của thần quan, người sau cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Mèo mun: Em cũng hiểu rõ mà, đại đa số người của Giáo đình không có hảo cảm gì đáng nói với Huyết tộc, trong bọn họ còn có không ít người từng dính máu của Vampire. Cho dù vị tân Giáo Hoàng kia nguyện ý hợp tác với ta, ta cũng hoài nghi y có thể áp chế được những kẻ khác hay không. Ta không muốn hợp tác với kẻ có lập trường không kiên định.

Yannick: “Thứ cho tôi nói thẳng, Đức ngài Thân vương, cho dù đổi thành tôi lên làm Giáo Hoàng, tôi đang nói về một giải thiết, như vậy tôi cũng không thể nắm hết tâm tư của mọi người. Cho dù tôi có tuyên bố với cả đại lục rằng Huyết tộc là hợp pháp, không thể săn giết Huyết tộc, tôi cũng không thể bảo đảm bọn họ đều làm theo yêu cầu của ta.”

Mèo mun: Không, em có thể. Chỉ cần đem đám người không nghe lời đều thay máu, đổi thành những thần quan trung hạ tầng mà em tín nhiệm, như vậy em lập tức sẽ tọa ủng một Giáo đình trung thành tận tâm. Ta biết kỳ thực trong số bọn họ có nhiều người năng lực rất tốt, bất quá là vẫn không có cơ hội thăng chức mà thôi. Đừng tưởng rằng ta không biết, lúc trước em bận rộn tại Học viện ma pháp trung ương lâu như vậy, còn không phải vì chuẩn bị cho một ngày nào đó trong tương lai sao?

Yannick nhướn mày: “Tôi có thể hiểu rằng anh đang khuyến khích tôi tạo phản sao? thế nhưng tôi là một người rất an phận thủ thường!”

Mèo mun: Sweetie, nếu như an phận thủ thường như vậy trên đời này hẳn không còn ai đàng hoàng. Tin ta đi, Vatican Ridge không có sự quyết đoán đó, thế nhưng em có, em chỉ cần một ngày như vậy.

“Nghe ngữ điệu của anh giống như ngày mai tôi liền phải lên ngôi ấy, nếu như bị Giáo đình nghe được, đây cũng là một tội danh mới của tôi.” Thần quan cười nhẹ một tiếng, tiếp tục cầm quyển trục da da kia lên múa bút loang loáng, mà mèo mun lại phất phất cái đuôi nhàm chán nhìn bản danh sách đó.

Hắc meo meo: Lão John là ai?

Yannick: “Đối tác buôn bán của tôi.”

Mèo mun có điểm kinh dị: Ta không biết thần quan còn có thể kiêm chức thương nhân đấy, sweetie, em buôn bán cái gì?

Yannick nói: “Lần trước tôi đã nhờ luyện kim phường của Chris chế tác hàng loạt cầu thủy tinh, ồ, chính là thứ dùng để xem bói kia ấy, bên trong còn kết hợp một ít pháp thuật nho nhỏ, mô phỏng cảnh sắc bốn mùa hoặc đặt một ít hình nộm khiêu vũ nho nhỏ vào. Nhóm cầu thủy tinh đầu tiên tốn không ít công phu, vốn tôi dự định xem nó như món đồ chơi xa xỉ truyền vào quý tộc thượng tầng, lại được hoan nghênh nhiệt liệt đến bất ngờ. Hơn nữa các quý tộc không chỉ mua thứ này làm đồ chơi cho trẻ con mà còn xem như một món trang sức dùng để phô trương. Vậy nên tôi liền chế tác thêm vài quả cầu cỡ lớn, thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.”

Yannick cũng là không lâu trước đây mới biết được, hóa ra là có một vị đại quý tộc bao trọn hơn trăm quả cầu thủy tinh, sau đó mở một yến hội, đem những quả cầu thủy tinh này bày trí ở khắp nơi. Dưới ánh đèn chiếu rọi, sự hoa lệ tuyệt mỹ ấy tự nhiên không thể hình dung.

Làm quý tộc, mọi việc đều là càng phô trương càng tốt, cho dù hiện tại nhân loại đang chịu sự uy hiếp của ma vật cũng không ngăn được vài người tiếp tục sống xa xỉ trụy lạc, hơn nữa qua buổi yến hội của vị đại quý tộc kia, danh tiếng của quả cầu thủy tinh càng thêm vang dội, ngay cả Công quốc Ceylon xa xôi cũng phái người đến đây đặt hàng. Tuy rằng có rất nhiều xưởng luyện kim đã tạo ra hàng nhái, bất quá hàng hóa của bọn họ thủ công tinh xảo, sáng tạo không ngừng, vậy nên Lão Jonh vẫn cứ thu đơn đặt hàng đến mềm tay, cả hắn và Yannick đều buôn bán lời một khoản lớn.

Mèo mun liền hứng thú hỏi: Như vậy em đã lời được bao nhiêu tiền?

Hắn cảm thấy Yannick lần này hoàn toàn là lăn lộn phí phạm, nếu như y cần tiền hắn hoàn toàn có thể cung cấp được, muốn bao nhiêu có bao nhiêu. Ngoài ra tên ngốc pháp sư tự bế kia hiện tại nói thế nào cũng đường đường là Nhiếp chính vương rồi, thế nhưng Yannick cư nhiên chưa từng đề cập vấn đề tiền bạc với bọn họ, trái lại còn tự mình làm thương nhân buôn bán.

Một Hồng y giáo chủ đi làm việc của thương nhân, nếu như truyền ra không chỉ bị các đại quý tộc cười nhạo, ngay cả các thần quan tự xưng là cao quý kia cũng sẽ vì vậy mà cảm thấy xấu hổ đi.

Câu trả lời của Yannick có chút ngoài dự liệu của hắn: “Nửa năm, lãi ròng có hai trăm nghìn đồng vàng.”

Mèo mun chớp mắt mấy cái: Sweetie, ta không ngờ em còn rất biết kiếm tiền.

Yannick lộ ra nụ cười thần bí: “Anh cho rằng số tiền này rất nhiều sao, không, hoàn toàn không nhiều.”

Mèo mun: Vậy ta có vinh hạnh biết, em muốn dùng số tiền này làm gì chứ?

Hai trăm nghìn đồng vàng trong mắt rất nhiều người đã là một con số kếch xù, có thể mua mấy mảnh đất vị trí cực tốt tại Đế đô, hoặc là mua một ít vật phẩm ma pháp quý hiếm. Bất quá Thân vương huyết tộc biết, thần quan nhà hắn tuyệt đối không phải người có ánh mắt nông cạn như vậy.

Yannick: “Tôi muốn xây dựng một khu bệnh viện.”

Thân vương huyết tộc hiện tại quả thực rất kinh ngạc, hắn phát hiện những gì ái nhân suy nghĩ đều khác hẳn với người thường.

Mèo mun: Bệnh viện?

Yannick: “Đúng vậy, trong tình huống cho phép, tôi hy vọng càng nhanh càng tốt. Chiến tranh sắp nổ ra, đến lúc đó những người tử thương sẽ càng nhiều hơn, mặc dù có ma pháp dược tề và thần quan, thế nhưng hiện tại không có tổ chức nào đứng ra lãnh đạo, cho dù đầy đủ nhân lực sung túc cũng không thể phát huy hiệu suất đến tận cùng. Bệnh viện là nơi có thể đem tài nguyên nhân lực và dược vật tập trung lại, sau đó đồng loạt phân phối, như vậy người bị thương có thể nhanh chóng được cứu trị, cũng có thể nhanh chóng lần nữa gia nhập chiến đấu. Ta tin tưởng đến khi ấy số lượng ma vật sẽ vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta.”

Mèo mun: Sweetie, vì sao em không nói với ta? Ta chính là sở hữu tài phú vô tận, có thể để em thỏa thích tiêu xài.

Yannick nở nụ cười một chút: “Chris cũng từng hỏi tôi vấn đề như vậy, câu trả lời của tôi là. Hiện tại quan hệ của chúng ta còn không thể công khai, nếu như chúng ta dính dáng về vấn đề tiền tài, cho dù không nói ra những người khác cũng sẽ phỏng đoán về nguồn thu nhập của tôi, đến khi ấy phiền phức sẽ càng nhiều. Anh cũng biết đấy, người nhìn tôi không vừa mắt không phải số ít. Hơn nữa tôi hoàn toàn không muốn dùng kinh phí của Giáo đình để làm loại chuyện này, có lẽ Vatican Ridge sẽ ủng hộ tôi nhưng những người khác thì không nhất định. Thay vì lựa chọn con đường có nhiều ngăn trở như vậy, chẳng bằng từ đầu đến cuối đều do tự tôi gánh vác.”

Mèo mun lập tức dùng giọng điệu nhão nhẹt khoa trương nói: Ta vẫn biết em có hoài bão rộng lớn, bất quá em vẫn cứ không ngừng khiến ta kinh ngạc. Sweetie, em đã khiến ta tự hào không gì sánh được.

Yannick: “… Nếu như anh có thể không tiếp tục bôi thêm nước bọt lên mặt tôi, tôi sẽ cảm thấy lời này càng có sức thuyết phục.”

Mèo mun: Em không thể cự tuyệt một Thân vương huyết tộc tôn quý biểu thị sự thân mật với em. Có lẽ em càng thích ta biến thành hình người, sau đó chúng ta cùng nhau vượt qua một buổi chiều tốt đẹp trên giường?

Yannick: “… Không được, cảm ơn, anh vẫn là tiếp tục liếm tôi đi. Thật đáng tiếc vì đám ma vật kia mà không thể tiến vào rừng rậm Hắc Ám, bằng không nơi đó ẩn chứa vô số ma tinh, là một khối tài sản khổng lồ.”

Mèo mun liếm liếm miệng: Sweetie, vì sao em không cầu xin sự giúp đỡ của tôi, phải biết rằng Thân vương huyết tộc là không gì không làm được.

Yannick: “Ồ?”

Mèo mun: Em còn nhớ lần trước em gặp nạn trong rừng rậm Hắc Ám, sau đó bị ta cứu ra chứ?

Yannick không có sắc mặt gì tốt: “… Còn nhớ.” Lần đó y còn bị ăn không ít đậu hũ đâu, bất quá do thần trí hỗn loạn không thể phản kháng được.

Mèo ta hiển nhiên cũng đang hồi tưởng sự kiện đó, cảm giác thòm thèm liếm nhẹ mu bàn tay thần quan rồi mới nói: Khi ấy ta liền cảm thấy khu rừng này rất cổ quái, vậy nên đã phái người đi thăm dò vài lần, sau đó chúng ta rốt cục phát hiện một đường hầm tự nhiên có thể trực tiếp thông từ cảnh nội Đế quốc Garde đến rừng rậm Hắc Ám.

Ánh mắt Yannick sáng lên, “Hiện tại còn có thể dùng sao?”

Tiếp thu ánh mắt sùng bái của thần quan, mèo mun có chút ngạo kiều ngẩng cao đầu: Tuần trước ta vừa để Wilson đi một chuyến, nếu như em muốn chúng ta có thể bảo hắn dẫn đường.

Yannick nhịn không được hôn lên lớp lông êm ái của mèo mun một chút: “Ansel thân ái, anh quả là ngôi sao may mắn của tôi!”

Mèo mun được một tấc lại muốn tiến một thước: Lên giường chứ?

Yannick: “… Hẹn gặp lại.”

Rừng rậm Hắc Ám đã thành đại bản doanh của ma vật, cho dù Thân vương huyết tộc có lợi hại hơn nữa nhưng nếu phải đối đầu với quá nhiều ma vật, song quyền nan địch bốn tay, vậy nên Yannick cũng không mang những loại hộ vệ có vũ lực quá yếu như Bart hay Baker mà trực tiếp đi tìm Chris và Sophia, đề nghị bọn họ đồng hành. Người trước nói thế nào cũng đã là pháp sư cường đại tiếp cận Pháp Thánh, mà sự tiến bộ của người sau ai cũng thấy được, Sophia muốn tìm một con đường riêng trên lĩnh vực kiếm đạo là việc Yannick phi thường ủng hộ, mà muốn đạt được như vậy nàng cần lượng kinh nghiệm thực tiễn cực lớn.

Tuy rằng Thân vương huyết tộc không thích nhìn thấy pháp sư hắc y, bất quá hắn cũng ý thức rõ được sự đáng sợ của ma vật, vậy nên không lên tiếng phản đổi. Ngược lại, vị hậu duệ trung thành và tận tâm của hắn đang phụ trách dẫn đường, Wilson, lại phi thường mất hứng.

Gã cho rằng thần quan tóc bạch kim thật không biết tốt xấu, đã là tình nhân của Thân vương huyết tộc tôn quý còn dính líu ám muội cùng người đàn ông khác, quả thực không thể tha thứ.

Lối vào đường hầm là ở biên giới Đế quốc Garde, là một con đường nhỏ xuyên hang đá nằm sâu trong rừng rậm bên cạnh thành St Mery, các Vampire có thể phát hiện nơi này cũng là rất ngẫu nhiên. Cái đường hầm này đã ăn thông từ thành St Mery đến tận rừng rậm Hắc Ám, vậy nên có thể tưởng tượng được có bao nhiêu sâu dài. Dựa theo hồi báo của Huyết tộc phát hiện nó, phía dưới có tồn tại rất nhiều động vật hiếm gặp, thậm chí vài loài còn sở hữu tính công kích cực mạnh, cũng không phải một thông đạo an toàn, mà Vampire kia cũng bởi vì là Huyết tộc đời hai mới có thể bình an thoát đi. Vả lại khi ấy vị diện còn chưa hoàn toàn bị xé rách, thế lực của ma vật cũng không bành trướng như hiện tại, đây cũng là lý do vì sao Yannick yêu cầu càng nhiều đồng bạn gia nhập.

Lối vào đường hầm rất nhỏ, phải cúi người mới có thể miễn cưỡng đi qua, thế nhưng sau khi tiến vào bên trong, tuy rằng trước mắt thoáng cái biến thành màu đen nhưng không gian lại trở nên rộng rãi hơn hẳn, dưới chân là đá vụn gồ ghề, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng vang của nước chảy.

Hóa ra là một hang động nước ngầm, Yannick thầm nghĩ, đối với việc nó có thể ăn thông vào rừng rậm Hắc Ám cũng không còn bao nhiêu kỳ quái.

Nhóm người nếu không phải Đại ma đạo sư chính là Hồng y giáo chủ, hoặc là Thân vương huyết tộc chỉ cần vừa dọn tên ra liền có thể hù chết vài người, kẻ yếu nhất dầu gì cũng đã vào hàng ngũ Đại kiếm sư, vậy nên mọi người đối với hoàn cảnh trước mắt cũng không cảm thấy có bao nhiêu giật mình. Trên pháp trượng của Yannick đã nổi lên một đoàn quang mang sáng sủa nhu hòa, đủ để đem không gian xung quanh nhóm người soi rọi không bỏ sót.

Sophia đi ở cuối cùng, nàng đối với hành trình mạo hiểm lần này có kỳ vọng và độ háo hức rất cao, bất quá hai người bạn đồng hành chưa từng gặp lại thành công lôi kéo sự chú ý của nàng, một là Wilson đang dẫn đường, một còn lại là người đàn ông đi bên trái Yannick.

Bộ dạng của người trước vẫn luôn duy trì sự dè dặt coi thường tất cả, hệt như đám quý tộc ngạo mạn khó gần Sophia đã gặp, bất quá sự khác biệt chính là trên người anh ta tản mác ra một loại khí tức nguy hiểm khiến nàng không dám tùy tiện tới gần.

Về phần người còn lại, hắn và Chris đều tự chiếm vị trí bên cạnh thần quan, ba người một hàng đem thần quan vững vàng bảo hộ ở giữa. Dựa vào tính cách và thân phận của Chris, đối phương cư nhiên không biểu thị sự bất mãn nào, điều này khiến Sophia hiếu kỳ cực độ.

Đương nhiên, nàng vô luận thế nào cũng sẽ không thể liên hệ người đàn ông anh tuấn kia với con mèo mun bình thường mình hay nhìn thấy rồi.

Đúng lúc này, Wilson dừng bước, mà Sophia cũng mơ hồ ngửi được một hương vị tanh nồng.

“Phía trước giống như có thanh âm.” Huyết tộc đời hai nói.
Bình Luận (0)
Comment