Quyền Trượng

Chương 182

Giáo Hoàng bệ hạ có một phòng làm việc và phòng ngủ riêng, giữa hai gian phòng có một cánh cửa ngầm nối liền, thuận tiện cho Giáo Hoàng nghỉ ngơi xử lý công vụ. Bình thường trừ phi được bệ hạ cho phép, những thần quan hầu cận là không thể ra vào bằng cửa này, chỉ có thể gõ cửa chính, sau khi nghe được sự cho phép mới có thể tiến vào.

Bất quá trong phòng làm việc còn có những cửa ngầm khác liên thông vào những mật đạo rải rác khắp Tòa thánh, cũng là đường lui cứu mạng trong lúc vạn bất đắc dĩ, thuận tiện cho các đời Giáo Hoàng giết người phóng hỏa hủy thi diệt tích, làm chút việc không muốn để cho ai biết. Mà đến khi Yannick tiếp nhận nơi này, những mật đạo kia lại có công dụng khác.

Giờ khắc này, giữa hai chân Giáo Hoàng bệ hạ có một con mèo nhỏ đáng yêu đang phủ phục, thế nhưng chuyện mà con mèo kia đang làm lại không đáng yêu chút nào.

Ansel: Thân ái, cái của em lớn nhỏ vừa vặn, hình dạng rất hoàn mỹ, ta vừa há miệng liền có thể ngậm vào trong, cái tên pháp sư đáng ghét kia sẽ không phục vụ em như vậy phải không?

“Anh… A… anh trước buông ra đã… chuyện gì cũng từ từ…” Thần quan tóc bạch kim nhíu mày, rất sợ đối phương chợt tức giận đem mình cắn đứt, cũng không dám vươn tay túm lấy con mèo kia.

Ansel: Như vậy ta cần em bảo đảm một chuyện.

Yannick: “… Bảo đảm chuyện gì?”

Ansel: Cả tuần tiếp theo em đều thuộc về ta, không cho phép tên pháp sư kia đến gần.

Yannick: “…”

Ansel: Ta rất đố kỵ với hắn, bệ hạ, ta vẫn nhớ rõ cảm giác thương tâm vào thời khắc em tỉnh lại, lúc đó em cư nhiên liếc mắt liền nhận ra tên pháp sư ngu ngốc kia lại không nhận ra ta! Cho dù ta quen biết em không lâu bằng hắn, thế nhưng sweetie, tâm ý của ta đối với em tuyệt đối không ít hơn hắn, lẽ nào trong lòng em phân lượng của hắn còn nặng hơn cả ta sao!

Yannick: “… Ai bảo a nuôi râu mép chứ, tôi thiếu chút nữa còn tưởng anh là Gustav đâu, không nhận ra chẳng phải rất bình thường sao… A!”

Phần đỉnh bị đầu lưỡi thô ráp ma sát đến chảy nước mắt, đây quả thực là một chuyện vừa ngọt ngào lại dằn vặt, loại trình độ khiêu khích đó đối với đàn ông mà nói cơ bản không đủ, thế nhưng muốn Giáo Hoàng bệ hạ van xin một con mèo giúp đỡ chuyện này thực sự quá khó mở miệng. Một lần… hai lần… rồi lại ba lần bồi hồi sát biên giới lý trí và cảm xúc, sĩ diện chính là làm khổ thân, dưới tình huống như vậy còn muốn duy trì hình tượng không để cho đối phương biến về hình người, hậu quả chính là y bị kích thích đến thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, thứ đồ chơi kia bị răng nanh nhẹ nhàng đâm một chút đưa đến một vòng kích thích hoàn toàn mới lạ, đồng thời khiến Giáo Hoàng bệ hạ nhịn không được rên rỉ, nửa ngày cũng không nói được lời nào.

“… Cũng là chuyện có thể lý giải! Ansel Carpenter, tôi cho phép anh, ừ… biến trở về hình người!” Thần quan tóc bạch kim thực sự có điểm không chịu nổi, y cong ngược thân thể ra sau từng chút một, hy vọng có thể lui khỏi miệng của mèo mun, kết quả ý tưởng của y chưa kịp biến thành sự thật đường lui phía sau đã triệt để bị phá hỏng.

“???” Mèo mun còn đang nằm giữa hai chân y, vậy phía sau là?!

/Oh, tên ngốc ta ghét nhất đến rồi, không cần nghi ngờ, hắn tuyệt đối là nhân loại có gương mặt khiến ta căm hận nhất/. Thanh âm lười biếng của Ansel lại lần nữa vang lên trong đầu Yannick.

“Chris…” Thần quan quay đầu lại, ánh mắt phát ra tín hiệu cầu cứu.

Huyết tộc thân vương càng thêm khó chịu, răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng mài lên món đồ chơi cứng rắn trong miệng, chợt hơi cố sức, hài lòng cảm giác được thân thể thần quan khẽ run rẩy, sau đó càng mềm thành một hồ xuân thủy.

Luận kỹ thuật, Ansel vô cùng tự đắc, hơn một nghìn năm tôi luyện nói thế nào cũng phải mạnh hơn một pháp sư trai tân chứ. Hắn thấy Chris đã xuất hiện lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì liền nảy ra ý định muốn đối phương nhìn xem Yannick là có bao nhiêu không muốn rời khỏi chính mình, vậy nên càng ra sức làm việc.

Chris cũng không tùy tiện xốc mèo mun lên ném ra ngoài, dù sao đó cũng là Thân vương huyết tộc, thực lực không nhường hắn một phân nào, cho dù đánh xa Chris sẽ có ưu thế hơn hẳn thế nhưng muốn cận chiến, đương nhiên Vampire dùng tốc độ thủ thắng sẽ chiếm lợi thế tuyệt đối.

Đánh nhau không được vậy đổi một phương thức khác, pháp sư hắc y cho đến bây giờ đều không ngu xuẩn.

Chris vòng tay từ sau lưng ôm lấy thần quan, hơi nâng cằm người nọ lên cúi đầu bắt lấy môi lưỡi của y, đem sức chú ý của thần quan từ chổ mèo mun mạnh mẽ xé ra hơn phân nửa.

Làm một học sinh tốt có sức lãnh ngộ cực cao, Chris biểu thị không có chút áp lực nào.

Yannick ngay cả bữa sáng cũng chưa được ăn, trên người vẫn là một thân áo ngủ. Áo ngủ rộng rãi đương nhiên là dễ cởi hơn thần quan bào một đoạn, pháp sư dùng ‘ma pháp cắt chém vô thanh vô trượng’ vừa mới học được đem áo ngủ của Giáo Hoàng bệ hạ cắt ra một đoạn vết rách, sau đó theo lổ hổng trực tiếp trượt tay vào giữa hai cánh mông, nghịch ngợm miệng huyệt đang đóng chặt.

Giáo Hoàng tóc bạch kim thở ra một khơi khí lạnh, một trước một sau vững vàng bị chặn ở trên giường không nơi để trốn.

Mà đên giờ Vampire mới ý thức được, lãnh địa pháp sư nắm giữ tựa hồ tốt hơn mình rất nhiều…

Cái nhận thức này khiến hắn càng thêm khó chịu, đem bảo bối của thần quan phun ra khỏi miệng, thân thể mèo mun khẽ cong lên trực tiếp biến về hình người, phần râu quai nón trên má của hắn đã xử lý sạch sẽ, thoạt nhìn vẫn trẻ trung anh tuấn hệt như trước đây.

Không sao cả, Thân vương huyết tộc thầm nghĩ, dùng năng lực cao siêu của ta nhất định có thể triệt để đánh bại pháp sư, hừ hừ, nhược điểm chân chính của đàn ông là ở phía trước, phía sau nhiều nhất chỉ có thể coi như trang trí!

Ánh mắt của pháp sư và Vampire va chạm nhau trên không trung, vuốt ra tia lửa địch ý.

Đông phong thổi, trống trận lôi, phải so kỹ thuật ai sợ ai!

Ây da, văn phong sai rồi, hẳn là do gương mặt xinh đẹp cùng phong tư của Giáo Hoàng khiến hai người bọn họ không hẹn mà cùng nổi lên dục vọng chinh phục!

Thật đáng tiếc, Giáo Hoàng bệ hạ bị xem như ‘chiến lợi phẩm’ đã vô pháp phát hiện sóng gầm mãnh liệt giữa hai người, bởi vì tình triều của y hiện tại vừa bị kéo lên, bản thân còn phải cố gắng áp xuống duy trì trầm tĩnh.

“Tôi còn có việc rất trọng yếu muốn làm, hai người… A!”

Lời còn chưa nói hết, miệng huyệt đã bị một ngón tay dò xét đi vào, không có trải qua bôi trơn, miệng huyệt khô cạn đón nhận ngón tay thon dài, Yannick thậm chí còn có thể cảm nhận được hình dạng ngón tay của Chris, vô cùng vừa vặn không to không nhỏ, bởi vì trường kỳ luyện hóa ma pháp dược tề mà nhiều ra vài vết chai nhỏ. Thế nhưng cũng bởi vì như vậy, ngón tay này càng thêm khiến hậu huyệt trở nên mẫn cảm, đầu ngón tay vừa tiến vào sâu hơn một chú đã bị gắt gạo siết chặt không thể tiến vào thêm nữa —— bởi vì lúc này phía trước của Giáo Hoàng bệ hạ cũng đã bị Vampire cầm lấy, không giống thể hình của mèo mun dù sao cũng khá nhỏ, khi trở về hình người rồi Ansel có thể thoải mái cầm lấy thứ đã nửa cứng kia, bàn tay vuốt ve trước ngực Giáo Hoàng, va chạm nơi có màu hồng nhạt đã nhô ra, nhiều lần nghiền ép.

Yannick bị động tác của hắn khiến cho cơ thể cứng lên từng hồi, phía trước đương nhiên cũng theo đó co rút từng cơn, ngăn chặn ngòn tay Chris tiến vào —— đến đây mục đích của Ansel đã triệt để đạt tới.

“Ngài còn chuyện gì quan trọng hơn chiêu đãi chúng ta chứ, Giáo Hoàng bệ hạ ton kính? Phải biết rằng từ sau khi em tỉnh lại, vì lo lắng thân thể của em hai chúng ta còn chưa chạm qua em đâu, lẽ nào đến lúc này em không nên đền bù một chút sao?” Trong nụ cười của hắn ẩn chứa ác ý tràn ngập.

Chris không nói gì, trước giờ hắn luôn thuộc về phái hành động, nếu ngón tay đã không thể đi vào, vậy thì liền rút ra vô cùng sảng khoái. Hai tay dùng sức khẽ nâng hông Yannick lên, kéo đối phương đồi thành tư thế ngồi xổm hai chân mở rộng, khiến hai cánh mông trắng mịn triệt để bạo lộ, sau đó dùng tay cầm lấy hai đoàn thịt mềm mại xoa nắn, phảng phất đang hưởng thụ xúc cảm mượt mà khiến người ta tiêu hồn, chỉ là biểu tình trên mặt hắn vẫn nghiêm trang như cũ, nhìn qua tuyệt đối sẽ không khiến bất kỳ ai liên tưởng đến động tác hiện tại của hắn.

Ansel cười xòa một tiếng, ý đồ chạy trốn của Yannick vẫn chưa tắt hẳn, hắn đơn giản rút hai đoạn ruy băng buộc trên màn trướng kéo xuống, đem cổ tay của Giáo Hoàng bệ hạ vững vàng trói chặt, đem tà tâm trốn chạy của đối phương bóp chết trong nôi, một đoạn ruy băng còn lại buộc lên phần gốc của khí cụ, ngừa bệ hạ sớm tiết thương thân.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn cười híp mắt chủ động tiến lên phía trước, hôn bẹp một cái lên môi Giáo Hoàng, tranh công nói: “Xem tôi đối với em có bao nhiêu săn sóc, gã phía sau kia có thể làm được điểm này sao?”

Chris hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn lên: “Em ấy ngay cả nhận ra ngươi cũng không thể, ngươi có mặt mũi gì nói những lời này?”

Một câu của pháp sư trực tiếp đâm trúng điểm yếu của Vampire, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của Giáo Hoàng bệ hạ, cũng không biểu hiện ra tức giận mà nụ cười trái lại còn sâu hơn: “Bệ hạ thân ái, em cũng nghĩ như vậy sao?”

Loại thời điểm này, Yannick làm sao dám gật đầu, vậy nên thần quan tóc bạch kim cảm thấy mình rất thức thời chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Bất quá, y thật ra cũng cơ bản không thể nói ra lời, bởi vì Thân vương huyết tộc thực ra chẳng muốn nghe bất cứ thứ gì, chỉ trực tiếp che miệng của y lại.

Pháp sư cũng không cam tỏ ra yếu kém, phảng phất xoa nắn hoàn toàn không đủ, hắn rốt cục mở lòng từ bi buông tha hai cánh mông đã bị xoa đến đỏ bừng kia, xâm nhập vào miệng huyệt đã thả lòng đến tương đối.

Ngón tay của hắn không biết đã dính theo chất lỏng gì, lạnh lẽo tê buốt khiến thần quan tóc bạch kim bất giác run rẩy, thế nhưng ngón tay này một chút cũng không thương xót y, tựa hồ không chú ý đến cảm giác bài xích này, tốc độ thong thả lại cường ngạnh từ từ thâm nhập.

Thân thể cứng rắn chậm rãi mềm đi, tràng bích nhạy cảm dần dần bị khai thác, hậu huyệt tựa như vừa phát hiện được mỹ vị, hậu tri hậu giác mở rộng, một hơi nuốt trọn ngón tay xâm lấn vào còn đi ngược lại ý chí của chủ nhân không ngừng mấp máy, dùng vách thịt thưởng thức mỹ vị của ngón tay, bức thiết kêu gào vật càng lớn hơn tiến nhập.

Yannick khó nhịn thở hổn hển không ngừng.

Y rõ ràng cảm nhận được hình dạng của ngón tay bên trong cơ thể mình, thon dài, khớp xương rõ ràng những lớp chai mỏng manh thô ráp. Mà pháp sư sau khi đã đâm sâu vào thậm chí còn bắt đầu chân chính trườu sáp, rút ra đâm vào, có lẽ là do ngón tay càng thêm linh hoạt, thậm chí còn dừng lại ở phía sâu bên trong thong thả chuyển động nghiền ép, thăm dò điểm nhạy cảm chân chính.

Bỗng dưng, thân thể của Yannick nặng nề nảy lên một chút, động tác mạnh đến khiến Vampire đang nỗ lực hăng hái chiến đáu phía trước thiếu chút nữa cắn thương đầu ngực của y.

“Là ở đây sao?” Thanh âm trầm thấp của pháp sư vang lên bên tai.

Giáo Hoàng bệ hạ đã bị kích thích nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng lắc dầu, suối tóc dài màu bạc rũ xuống sau lưng, một vài sợi tóc xen vào kẽ mông, theo động tác ra vào nhợt nhạt của pháp sư chậm rãi xâm nhập, sợi chỉ bạc len giữa những phần thịt non mịn bị ngón tay mang ra càng thêm hương diễm.

Pháp sư cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình bị hậu huyệt tham lam cắn nuốt, cảm thấy hỏa hậu không sai biệt lắm, trực tiếp giơ thương chuẩn bị ra trận.

Nào ngờ ngay lúc này, Ansel hình như đã sớm dự liệu được động tác của hắn, hung hăn véo mạnh bảo bối đang nắm trong tay.

“A!” Yannick nhịn không được kêu lên, thân thể cũng ngã mạnh về phía trước, tiếng kêu này không chỉ mang theo đau đớn mà còn có một loại sung sướng khi sắp đạt đến cao trào.

Vậy nên động tác của pháp sư cũng bị trượt đi một chút, không chạm vào giữa hồng tâm.

Chris: “…”

Ansel đáp lại một nụ cười đắc ý, dùng tốc độ ưu nhã lại không chậm chạp nâng hông Giáo Hoàng bệ hạ lên, trực tiếp thâm nhập!

Bởi vì khúc dạo đầu bôi trơn làm rất đầy đủ, đồ vật to dài kia không chỉ không gặp chống cự trái lại còn phi thường thuận lợi tiến vào trong, hậu huyện trống rỗng đã lâu từ sớm đói đến nóng nảy, vừa nếm được mỹ vị liền đợi không kịp nuốt vào, từng tầng mị thịt chăm chú vắt lấy trụ sắt, không bao giờ dự định lại nhả ra.

Chris: “… … …”

Ansel hài nòng nở nụ cười, hắn thậm chí cố ý nắm hông của Yannick hung hăng thúc mạnh vài cái khiến đối phương không ngừng rên rỉ, để Chris có thể xem rõ ràng hơn tràng diện thành quả cách mạng của mình bị kẻ khác đánh cắp.

Làm đương sự, Chris đã sớm không phân biệt rõ phương hướng, càng đừng nói đến việc phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người này, sự khôn khéo thường ngày bị vứt lên chín tầng mây, ánh mắt của y bị vây trong sương mù còn mang theo lệ ý, thất thầ nhìn chằm chằm Vampire trước mặt. Trên thực tế tầm nhìn của y hiện tại đã mất đi tiêu cự, thân thể mềm mại mà dịu ngoan tùy ý mặc người bày bố, thần trí từ lâu đã đắm chìm trong tình triều vô pháp tự kềm chế.

Pháp sư tính sai một bước cũng không lộ ra vẻ giận dữ, hắn mím môi, trực tiếp chặn hông Yannick lại ngăn cản động tác ra vào mạnh mẽ của Vampire, ngón tay thăm dò biên giới miệng huyệt đã nuốt vào một côn th*t thô dài, lại nhanh chóng đỉnh đầu ngón tay vào trong những khe hở lục lọi vài cái. Sau khi phát hiện thật sự có thể, ngón tay mạnh mẽ chen vào trong, thành công đưa tới tiếng kêu càng thêm hoảng sợ của Giáo Hoàng bệ hạ.

“Không được, không thể, các người buông…”

Thế nhưng sự chống cự của y bị hai người kia hoàn toàn làm lơ, bởi vì lo lắng thần quan bị thương, Ansel cũng không thể quá mạnh mẽ ôm y né tránh, vậy nên ba ngón tay của Chris liền thuận lợi tìm được một vị trí cho mình.

Lần này pháp sư không lại lãng phí thời gian nữa, chỉ dùng ngón tay đâm thọc vài lần, sau đó rút ra khỏi cửa động, trực tiếp thay bằng khí cụ nóng rực chờ đợi đã lâu của mình.

“!!!” Yannick liều mạng lắc đầu, mái tóc bạch kim ở sau lưng nhộn nhạo tạo thành từng đợt gợn sóng diễm lệ, y hoàn toàn không dám tưởng tượng nơi bình thường nhỏ hẹp đến ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể cho vào của mình làm sao có thể đồng thời nhét vào hai thanh côn th*t to dài, thế nhưng lại hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn.

Thân thể của y bị xoay thành một tư thế ngồi xổm, hai người đàn ông, một trước một sau hệt như vật chắn vững vàng cố định thân thể y lại, đem nơi này làm chiến trường giao phong, cả hai đều hy vọng có thể chiếm được vị trí càng quan trọng hơn trong lòng Giáo Hoàng bệ hạ.

Thế nhưng Giáo Hoàng bệ hạ thân hãm trong lốc xoáy đã không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào nữa, miệng của y hơi giương lên, dịch lỏng vừa rồi do hôn môi mà tràn ra chảy dọc khóe miệng, mái tóc bạch kim ướt đẫm mồ hôi dán lên gò má, thân thể nguyên bản trắng nõn đã bị phủ lên một tầng hồng nhạt, nhãn thần lại bị phủ thêm một tầng dục vọng mờ mịt.

Cho dù bất kỳ ai nhìn thấy gương mặt này đều tuyệt đối không thể liên tưởng đến vị Giáo Hoàng bệ hạ ngày thường vẫn luôn ôn nhu cao quý kia!

Thời gian đối với ba người này mà nói đã trở thành vật trang sức vô dụng, văn kiện đáng thương bị Giáo Hoàng bệ hạ vứt bỏ đang nằm lăn lóc đáng thương trên bàn, chờ đợi ngày nào đó chủ nhân có thể lần nữa nhớ đến bọn chúng.

Mùi vị dâm mỹ, tiếng rên ẩn nhấn hoàn toàn bị ngăn cản trong phòng của Giáo Hoàng.

Mà Norman vẫn đang tận trung với cương vị đứng chờ bên ngoài cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, tính toán xem không biết Giáo Hoàng bệ hạ đã dùng bữa sáng xong chưa, có nên tiến vào thu dọn hay không?
Bình Luận (0)
Comment