Quyền Trượng

Chương 30

“Người phụ nữ nào?” Yannick không hiểu ra sao.

“Sophia.” Chris mím môi, tỏ vẻ đối với cái tên này cũng không có cảm tình gì.

“Oh, cô ấy là một thiếu nữ hoạt bát, có lẽ chỉ muốn biểu đạt sự hữu hảo đối với chúng ta mà thôi.” Thần quan che miệng ngáp một hơi, rõ ràng tinh thần không quá đầy đủ.

Thành thật mà nói y cũng không trì độn, hành động lấy lòng của Sophia mãnh liệt như vậy y cũng không phải không hiểu, đổi thành đời trước, y đương nhiên không ngại cùng một cô gái xinh đẹp nói chuyện yêu đương.

Nhưng vấn đề ở chỗ, y hiện tại là một thần chức.

Vừa vào giáo đình sâu tựa như biển, từ nay về sau kết hôn là chỉ người qua đường.

Làm một thần quan, tuy rằng không giống thái giám không có công năng hoàn chỉnh của đàn ông, thế nhưng vì quang minh Giáo đình đã thề nguyện dùng thể xác và tinh thần phụng dưỡng nữ thần, vì vậy thần chức chính là cả đời không thể kết hôn sinh con. Điểm này rõ ràng còn đau khổ hơn cả hòa thượng, dù sao hòa thượng vẫn còn có thể hoàn tục, thế nhưng cái dấu vết kia trên tay thần quan lại có ý nghĩa là, cả đời ngươi cũng đừng hòng thoát ly Giáo đình.

Vì vậy, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Giáo đình đúng là một tổ chức vô cùng khắc nghiệt.

Bất quá, trên có chính sách dưới có đối sách, nhân loại cho tới bây giờ chưa từng khuyết thiếu trí tuệ biến báo, làm một đám đàn ông bình thường, đương nhiên không có khả năng người người đều thực sự tuân thủ nghiêm ngặt tín điều, chung thân đều thuần khiết. Rất nhiều thần quan, nhất là cao giai thần quan đều sẽ ngầm có tình nhân, mà thân phận của tình nhân cũng càng đa dạng, từ gái bán hoa thân phận ti tiện đến con gái nhà bình dân thông thường, thậm chí còn có những phu nhân quý tộc thiên hảo thông dâm với thần quan.

Yannick không có cách nào thống kê những người như vậy có bao nhiêu, nhưng xuất phát từ sự lý giải cá nhân với tật xấu của đàn ông, y tuyệt đối có thể khẳng định, những người như vậy trong Giáo đình chỉ nhiều không ít.

Nếu y không thể kết hôn, cần gì phải làm lỡ dỡ con gái nhà người ta, hiện tại ngay cả vấn đề an toàn bản thân của y cũng đã là vấn đề, đương nhiên lại không thể lo lắng cho thứ gọi là tình nhân. Dùng thân phận của Sophia, hẳn là cũng không có khả năng tình nguyện làm tình nhân của kẻ khác.

Vì vậy, cho dù biết rõ nhưng thần quan chỉ có thể giả ngu không cách nào đáp lại. Dù sao cảm giác của vị bá tước tiểu thư này đối với y khẳng định cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn có hảo cảm, còn xa xa chưa đến yêu hoặc thích. Cô gái này sẽ dần dần tỉnh ngộ hoặc hiểu rõ, đây là tình huống tốt đẹp nhất.

Mà quan trọng hơn, so với loại phiền phức nho nhỏ như Sophia, đối với Yannick mà nói, gần đây còn có phiền não khiến y càng phức tạp hơn nữa.

Từ sau đợt ‘mộng xuân’ đêm đó, y nghĩ tới nghĩ lui đều không tìm được nhân vật khả nghi, chỉ có thể đổ cho đó có khả năng chính là phản ứng bình thường của cơ thể, còn những vết tích kia… thật sự giải thích không rõ. Cho đến tận hôm nay, cho dù Yannick đã mệt mỏi không chịu nổi cũng không dám triệt để chìm vào giấc ngủ, trời biết loại chuyện quỷ dị này liệu còn có thể xảy ra thêm lần nữa hay không!

Nhưng mà việc này quả thực rất khó mở miệng, y không nói được với Chris, cho dù đã bóng gió vài lần nhưng khi không đạt được đáp án cũng chỉ đành bỏ qua.

May là, suốt mấy hôm nay ‘mộng xuân’ cũng không lặp lại, nhưng hậu quả trực tiếp của việc không ngủ ngon chính là tinh thần suy sút nghiêm trọng.

Giống như bây giờ, y đang ngồi trên nghế, nghe thanh âm của Chris lại chẳng khác gì khúc hát ru du dương.

Chris: “Cậu nhìn qua rất mệt mỏi.”

Yannick xoa xoa mũi thở, cố gắng xốc lại tinh thần một chút, thế nhưng cũng không được gì: “Mấy hôm nay ngủ không ngon lắm.”

Chris: “Tôi có thể cho cậu một thần chú bất tỉnh.”

Yannick: “…”

Y còn không biết mình có nên nói ‘không cần’ hay không, đột nhiên một cơn buồn ngủ ồ ạt xông đến, cả người không tự chủ được ngã ngang qua một bên, ngay cả những gì Chris đang nói cũng chưa hề nghe rõ, chỉ nhớ mình mơ mơ màng màng đáp ứng vài tiếng, sau đó liền triệt để ngủ mất.

Ngủ đến tận nửa đêm Yannick đột nhiên tỉnh lại.

Y phát hiện mình đã nằm trên giường lớn trong phòng, quần áo cũng mặc đầy đủ, không bị thứ gì tập kích, điều này làm y có chút thở phào nhẹ nhõm.

Gió rất to, cửa sổ bị gió đập vang lên từng hồi, sắc trời bên ngoài nguyên bản vốn phải đen kịt lại lộ ra một mảnh ráng đỏ, có vẻ sắp tới sẽ có một cơn bão không nhỏ.

Ngọn nến trong phòng đã sắp cháy xong, ánh lửa vốn đã leo lét lại thu nhỏ thêm một chút, giá cắm nến tuy rằng đã đặt ở vị trí khuất gió nhưng cũng không khỏi bị không khí lưu động làm cho chập chờn liên tục.

Bé tinh linh đang nằm úp sấp ngủ say bên cạnh, mèo con cũng ghé vào người y, một mèo một tinh linh mộng đẹp say sưa.

Yannick xoa xoa trán, cảm thấy ngón tay có chút phát nhiệt, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy quyền giới trên tay đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ dẫn động ma lực trong cơ thể, trái tim y không khỏi kịch liệt đánh trống trong lồng ngực, bắt đầu sinh ra hoảng loạn bất tường.

Một tay vuốt những sợi tóc bạc dính vào má ra sau đầu, một tay lại kéo thảm đắp thêm cho bé cưng tinh linh, mà ngay cả mèo con cũng cứ thế được đắp cùng. Yannick hít một hơi thật sâu, đã không còn buồn ngủ nữa.

Cửa sổ chỉ khép hờ bị gió to triệt để đẩy ra, cuồng phong gào thét xông vào, Yannick xốc chăn lên bước ra định đóng cửa sổ lại.

Đột nhiên!

Một mũi tên xé gió sượt qua cắm thẳng vào khung cửa sổ, đồ án thủy tinh ngũ sắc mỹ lệ nháy mắt bị phá vỡ phát ra tiếng vang thanh thúy, mà dưới tình huống cuồng phong gào thét bên ngoài, loại động tĩnh này ngược lại có vẻ không quá đáng chú ý.

Mũi tên màu bạc bắn thẳng về phía Yannick, cũng nhờ y phản ứng linh mẫn mới có thể kịp thời tránh né, nghe vút một tiếng vững vàng cắm vào phù điêu hình trụ sau lưng y!

Động tác của Yannick cũng xem như nhanh nhẹn, bằng không cũng không tránh được một kiếp, thế nhưng cho dù tốc độ của y có nhanh hơn nữa cũng không thể mỗi lần đều may mắn như vậy.

Thế nên, ngay lúc y xoay người, áo bào trên người đã bị ai đó nắm chặt, sau đó cả người bị giam cầm, một loại vũ khí không biết tên kề sát vào sau lưng y.

“Không được cử động!”

Đứng đối diện y là một nữ nhân trẻ tuổi, tóc đen, gương mặt tú lệ, mặc quần dài dưới váy, vành tai bán lộ dưới mái tóc đã biểu lộ thân phận của nàng.

Tinh linh.

Rất hiển nhiên, người đang uy hiếp sau lưng y khẳng định cũng là một tinh linh.

“Iruus!” Nữ tinh linh hướng về bé cưng tinh linh gọi một tiếng, thế nhưng bé tinh linh ngủ được rất say, ngay cả động tĩnh vỡ cửa sổ vừa rồi cũng không đánh thức được bé, ngược lại mèo con bên cạnh đã sớm tỉnh lại, đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Thấy bé tinh linh không lên tiếng, nữ tinh linh lập tức vô thức đem trách nhiệm đổ lỗi cho thần quan.

“Ngươi đã làm gì Iruus!”

“Tôi cái gì cũng không có làm.. khụ khụ!” Yannick bị kéo siết một hồi, cổ áo cũng căng lên.

Bởi vì đang ở trong phòng, hơn nữa vừa tỉnh lại nên trên người y cũng không mặc áo choàng, một thần áo bào thần quan cũng bại lộ trước mắt của hai tinh linh. Thế nhưng cho dù không có áo bào thần quan, dùng ân oán tình cừu bao nhiêu năm nay giữa Tinh linh tộc và Giáo đình, bọn họ cũng rất dễ dàng nhận ra dấu vết trên tay y.

Qua một lần kéo siết vừa rồi, y phục của Yannick có chút mất trật tự, mái tóc bạc xõa tung lên vai, ánh mắt của nữ tinh linh rất tốt, thoáng cái liền chú ý đến một phần cánh tay và đầu vai lộ ra bên ngoài của bé cưng đang say giấc, lập tức nghĩ sai: “Tên khốn kiếp này, ta phải giết ngươi!”

Rất rõ ràng, nàng đã hoàn toàn đem sự việc nghĩ sai lầm.

Lúc đang nói chuyện, nữ tinh linh tên Bella kia đã rút mũi tên từ sau lưng tra lên dây cung, rất có tư thế chỉ cần thần quan nói sai một câu liền lập tức bắn ra.

“Bella, bình tĩnh một chút!” Nam tinh linh đang đứng sau lưng Yannick quát to.

Nữ tinh linh hổn hển: “Anh xem Iruus, chẳng lẽ không phải đã bị y làm gì đó sao?!”

Vừa nhìn qua, nam tinh linh lập tức cũng hiểu lầm.

“Giáo đình quả nhiên đều là một đám đạo đức bại hoại!”

Hai người lập tức cùng chung mối thù.

Yannick im lặng, quả thực có chút đau trứng, bọn họ vừa xông đến đã tự biên tự diễn, một chút cũng không cho y cơ hội biện giải, cái này còn chưa tính, lại thêm rối loạn chụp mũ mà không dùng đầu óc nghĩ lại. Bé tinh linh chỉ là trẻ sơ sinh, cho dù y thực sự có tật luyến đồng thì còn có thể làm gì với đứa bé nhỏ đến như vậy?!

Nữ tinh linh không thay đổi thần sắc khinh bỉ, “Pago, chúng ta giết y đi!”

“Tôi cần một cơ hội biện giải.”

Thần quan cảm thấy mình thực sự quá không may, thân là thành viên của tổ chức hủ bại, một chút phúc lợi cũng chưa hưởng thụ được đã phải nhận đủ loại bôi nhọ, vừa gánh chịu sự thù địch của pháp sư lại phải đối mặt với giá trị cừu hận của tộc Tinh linh, hơn nữa còn cùng giai tầng quý tộc bằng mặt không bằng lòng… quả thực có đủ tố chất của nhân vật phản diện!

Thế nên, tên chính xác của tác phẩm này phải gọi là 《Một trăm loại phương pháp kéo cừu hận 》 sao!

“Thành chủ La Serena đã sớm phái người truyền thư đến Tinh linh tộc báo cáo việc này, hy vọng mọi người có thể đến đón bé con quay về. Đương nhiên, không phải dùng phương thức này!”

“Chúng ta chưa từng nhận được thư từ gì!” Nam tinh linh Pago nói.

“Pago, y là một kẻ miệng lưỡi trơn tru, không cần nghe lời của y! Chúng ta trước hết mang y và Iruus đi đã, sau đó lại tìm một chỗ giết y! Nhanh!”

Mục tiêu của hai tinh linh đến đây đã rất minh xác, chính là muốn làm khó dễ Yannick, theo cách nhìn của bọn họ, tuy rằng Tinh linh tộc am hiểu công kích, thế nhưng ở nơi này khắp nơi đều có nhân loại, nói không chừng sẽ có thần quan lợi hại hơn xuất hiện, bọn họ liền rơi vào thế yếu.

Nam tinh linh trầm giọng nói: “Trước hết không thể giết y, hiện tại Giáo đình còn đang lo không có lý do tiêu diệt chúng ta, nếu gã thần quan này chết đi bọn họ nhất định sẽ thừa cơ hội khai chiến. Nữ vương Bệ hạ cũng không cho phép chúng ta tùy ý giết người!”

“Anh nhìn đi, y chỉ là một thần quan cấp thấp!” Nữ tinh linh Bella nói, “Hiện tại Giáo đình còn đang bận việc tiêu diệt pháp sư, căn bản không có khả năng phát động chiến tranh cùng tinh linh! Loại khốn kiếp đê tiện vô sỉ này vốn nên sớm bị đày xuống địa ngục!”

“Giáo đình chỉ cần một lý do khai chiến, sẽ không quản y là thần quan cấp thấp hay cấp cao. Em muốn kéo toàn bộ Tinh linh tộc vào vực sâu thảm họa sao!”

Hai tinh linh cư nhiên lập tức tranh luận vấn đề phải xử trí thần quan như thế nào, điều này làm cho Yannick có chút dở khóc dở cười, lẽ nào bọn họ không sợ một khắc sau sẽ có người xông đến à?

Rất nhanh, thần quan phát hiện mình sai rồi.

Thật sự đúng là không có người xông vào.

Y vốn ôm hy vọng nơi này cách phòng của pháp sư hắc y không xa, nói không chừng đối phương sẽ nhanh chóng chạy đến. Thế nhưng đã qua một lúc lâu, đừng nói Chris, ngay cả thủ vệ của La Serena cũng giống như đột nhiên đều biến mất, vậy mà không ai nghe được động tĩnh bên này.

Y phải bắt đầu nghĩ đến việc tự cứu rồi, mặc kệ kết quả tranh luận cuối cùng của hai tinh linh này là gì, với y mà nói đều không phải chuyện tốt.

Từ khi đi đến thế giới này, y cũng đã trải qua không ít nguy hiểm, nghĩ lại, bất kể là lúc đầu khi bị Azul chỉ ma trượng vào cổ, sau đó lại tao ngộ khủng hoảng trong rừng rậm Hắc Ám cũng nguy hiểm hơn nhiều lần so với hiện tại. Trái lại lúc này, tuy rằng hai tinh linh rõ ràng không có thiện ý, thế nhưng nhìn qua cũng có chút thiếu đầu óc, hiển nhiên khuyết thiếu kinh nghiệm từng trải, cũng không phải quá khó đối phó.

Trên người y hiện tại có hai quyển trục, tùy tiện lấy ra một cái đều có thể thuận lợi giúp y thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là việc quan trọng nhất hiện tại cũng không phải cùng hai tinh linh khắc khẩu quyết liệt hoặc là trốn khỏi sự khống chế của bọn họ, việc quan trọng nhất chính là lấy lại quyền phát biểu, xoay chuyển cục diện, đạt được mục đích.

Vì vậy, quyển trục tạm thời chưa cần dùng đến.

Yannick nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm thụ và điều động pháp lực tuần hoàn trong cơ thể.

Tại góc độ hai tinh linh không chú ý đến, y lén lút đưa tay vói vào túi ma pháp, cầm lấy viên ma tinh đỏ rực Chris đã cho y.

Trong nháy mắt, ma lực cường đại ẩn chứa trong ma tinh cuộn lên như thủy triều đổ vào cơ thể y!

—————————

Tác giả có lời: Ừ, thần quan đã gần bạo phát, từ nay về sau bước trên con đường vạn nhân mê bàn tay vàng mở rộng, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, càn quét đại lục Olin, chinh phục hắc động vũ trụ…

Nói rõ:

1, Mấy chương trước đã từng giải thích qua vì sao nhân vật vẫn phải mặc áo bào thần quan, nói tóm lại, bộ y phục này có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, không phải chỉ cần cởi xuống liền không gặp phiền toái nữa, thế nên ở chỗ này sẽ không nói thêm, mọi người cũng không cần quá quấn quýt. Nếu có nghi vấn xin lật xem những chương trước. (Lời edit: Tác giả đã muốn có chuyện thì mặc cái gì cũng có chuyện, hơn nữa không có áo bào thì vết tích trên tay cũng vậy thôi *nhún vai*. Mà mặc áo bào có vẻ cấm dục hơn nhiều.)

2, Về tên người, tên kiểu Tây quả thực rất khó nhớ, vì vậy ta đều cố gắng chỉ dùng hai âm tiết, nếu có ai đó mọi người quên mất, sau này khi xuất hiện lại ta cũng sẽ nhắc nhở, không cần lo lắng vấn đề này.
Bình Luận (0)
Comment