Quyền Trượng

Chương 37

Pháp sư hắc y ôm thần quan trở về nơi ở, một đường thu hoạch vô số ánh mắt kỳ dị —— đương nhiên, những ánh mắt này với Chris mà nói chính là không đau không ngứa, dù sao người khác cũng không nhìn đến gương mặt của hắn.

Yannick thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, bên dưới lông mi khép hờ nổi lên hai vệt xanh đen nhàn nhạt, tóc dài màu bạch kim uốn lượn trên tấm đệm tuyết trắng, áo bào thần quan vẫn được mặc nghiêm cẩn trên người như từ trước đến giờ, ngay cả nút buộc cũng được thắt lại thật tốt. Cho dù người này chỉ là đang ngủ say cũng có một loại mỹ cảm cấm dục kinh tâm động phách.

Chris nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của người nào đó hồi lâu, lại quay đầu lấy ra một quyển thư tịch, tựa vào đầu giường nhàn nhã đọc.

Tiếng đập cửa không hợp thời vang lên.

Chris có điểm không vui, liếc nhìn thần quan còn chìm trong mộng đẹp, thấy y không bị đánh thức mới lên tiếng: “Vào đi.”

“Ngài Chris!”

Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của hắc y pháp sư, Ryan bất giác nhỏ tiếng, gã khẽ liếc người đang nằm trên giường, trong lòng có chút không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn hạ giọng: “Thành chủ Tyler muốn mời ngài qua một chuyến.”

“Nếu là có liên quan đến việc giải quyết hậu quả, có thể đi hỏi Mude Val Ribie Galla, hắn mới là sứ giả đế đô phái tới.” Vị pháp sư hắc y chỉ chuyên tấn công học thuật đối với chính sự của La Serena không có gì hứng thú.

“Không, ngài đã hiểu lầm, thành chủ Tyler muốn cùng ngài thương lượng về việc ma pháp dược tề cải tiến. Có người nói ngài Mude Val đã mang đến dược tề cải tiến của Pháp Thánh Ana Sita Xixia, có thể trì hoản thời gian phát bệnh của cái chết đen, nếu như bệnh tình nhẹ nghe đâu còn có thể ngăn chặn. Chỉ là số lượng dược tề rất ít ỏi, vì vậy hy vọng ngài có thể giúp đỡ nghiên cứu ra biện pháp gia tăng số lượng.”

Pháp sư hắc y nhíu mày nhưng vẫn chậm rãi đứng lên.

Ryan thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, trước đây gã cũng không có tiếp xúc gì với Chris, bình thường chỉ nghe đồn vị đức ngài này tính tình cổ quái, không dễ tiếp xúc, suốt nhiều năm nay đều đắm chìm trong việc nghiên cứu công trình không biết tên nào đó. Đừng nói yến hội cung đình, ngay cả trưởng lão viện tổ chức nghị sự cũng rất ít thấy thân ảnh của hắn. Nếu không phải lần này vô tình gặp mặt ở La Serena, Ryan thậm chí còn không biết đức ngài Chris lại còn là một pháp sư.

Đương nhiên, bởi vì thân phận của Chris và dung mạo của thần quan, gã hoàn toàn xem người sau trở thành vật phụ thuộc hoặc đồ chơi cho người trước. Dù sau một pháp sư và một thần quan đi cùng nhau sẽ rất khó khiến người ngoài liên tưởng đến hai chữ ‘bằng hữu’, hơn nữa thần quan thoạt nhìn còn nhu nhược đến gần như không có năng lực sinh tồn độc lập.

Kết quả, việc khiến gã vô cùng giật mình chính là, người hiện tại có thể mang đến hy vọng và khiến toàn thể dân chúng La Serena lộ ra vẻ tôn sùng lại không phải pháp sư Val vẫn luôn đứng ở tiền tuyến chỉ huy chiến dịch, mà lại tên thần quan chỉ biết dựa vào gương mặt mê hoặc mọi người này —— Ryan tuyệt đối sẽ không thừa nhận, một kẻ luôn quá tự luyến chính mình như gã sẽ cảm thấy không thoải mái là vì, gã phát hiện có người không những bề ngoài xuất sắc hơn mình mà nhân duyên cũng tốt hơn mình rất nhiều.

Do tâm lý âm u lại không thể thổ lộ cùng người khác ất, khiến cho Nam tước Ryan chỉ phải dùng sức tưởng tượng tình cảnh vị thần quan trên giường vừa bị chà đạp đến hỏng mất thế nào. Nói không chừng, y hiện tại đã tỉnh, chỉ là giả vờ nhắm mắt lại nghe trộm bọn họ nói chuyện, nội tâm yên lặng khóc lóc cầu nguyện bản thân không nên bị đức ngài Chris vứt bỏ hay gì gì đó!

“Tại sao còn chưa đi?” Thanh âm của pháp sư hắc y mang theo không vui.

“A!” Vua tưởng tượng Ryan lấy lại tinh thần, có điểm tiếc nuối ảo tưởng bị cắt đứt nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đức ngài Chris, mời đi theo tôi!”

Cửa phòng mở ra rồi nặng nề khép lại.

Rèm cửa không gió tự lay động, một bóng đen lóe lên lao xuống từ bệ cửa sổ, lại thật nhanh chui vào đệm giường.

Mèo đen nhỏ nhìn nhìn thần quan đang say ngủ, dùng móng vuốt vỗ vỗ vài cái.

Ừ, tốt, không tỉnh.

Nó đường hoàng đi vòng quanh thần quan, cúi đầu chậm rãi ngửi, vòng vo một lúc cuối cùng giống như phát hiện vị trí ở cổ đối phương có điều kiện tốt nhất, thân hình liền dừng lại bất động, hạ thấp đầu lộ ra răng nanh nhẹ nhàng cọ sát mài mài mài ở hõm cổ của thần quan, sau một hồi mới bắt đầu phát lực.

Răng nanh so với động vật họ mèo bình thường còn bén nhọn hơn thoáng cái đã xuyên qua tầng da mỏng thâm nhập huyết quản, máu tươi cũng theo đó tràn ra.

Đối với mèo con mà nói, trong xoang mũi của nó nháy mắt bùng lên một hương thơm tinh khiết nồng nặc, tựa như một loại đồ uống được hoan nghênh nhất trong yến hội cung đình tên là “Thần tích “. Không! Chân chính so ra hẳn là càng thêm mê người.

Nó rất biết tiết chế, tuy rằng nhịn không được lại uống hai ngụm nhỏ nhưng vẫn lưu luyến không rời dứt khoát ngừng lại tại đây. Hút nhiều quá rất dễ xảy ra chuyện xấu, khó được một lần gặp được loại ‘đồ ăn’ hợp ý như vậy, nhất định phải nuôi dưỡng thật tốt để cung cấp trường kỳ.

Lại dùng móng vuốt điểm điểm vài cái lên vết thương trên cổ thần quan, hai vết cắn nguyên bản lớn chừng hạt gạo từ từ khép lại rồi biến mất, mèo con chưa đã thèm liếm môi một cái, lại vươn móng vuốt tự cho là ưu nhã lau sạch khóe miệng.

Yannick ngủ được rất trầm, nhưng bất chợt ở hõm cổ giống như bị một con muỗi đậu lại không ngừng hút máu, ghê tởm nhất chính là con muỗi này còn rất lớn, khiến cho cổ của y vừa ngứa vừa nhột rất khó chịu.

Ngay sau đó, con muỗi này còn được đằng chân lân đằng đầu muốn cắn môi y.

Không nhịn được hừ một tiếng, thần quan cau mày mở mắt ra.

Sau đó, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.

Yannick hơi nhướn mày, xốc lên mèo đen nhỏ đang tác quái bên cạnh mình.

“Vừa là bé liếm ta?”

“Meo meo ~” Mèo con đạp đạp chân sau, mắt ướt át, vẻ mặt vô tội.

“…” Yannick xoa xoa mi tâm, cảm giác đã ngủ xong một giấc không hiểu tại sao lại còn mệt hơn lúc nãy, thậm chí y lại cảm thấy hơi chút choáng váng.

“Bé con nên làm một ít việc thích hợp với chức nghiệp và tuổi tác của mình, ví dụ như phơi nắng, bắt chuột, đi đùa giỡn với mèo của Tyler chứ không phải ở nơi này chơi trò lưu manh.”

Yannick không biết, ở một trình độ nào đó mình đã nói đúng chân tướng, vì muốn nghiêm phạt bé mèo con ‘nghịch ngợm gây sự này’, y run run cổ tay, quả cầu lông lập tức vẽ ra một đường parabol trực tiếp rơi vào cái giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh giường.

“Meo meo!” Con mèo nào đó tự xưng là chủng tộc cao quý ưu nhã trực tiếp bị ném vào giỏ quần áo và đồ dùng bẩn, từ bễ nghễ chúng sinh lưu lạc đến nông nỗi phải cùng quần áo giãy dụa tranh đấu.

“Yannick, chúng ta có thể vào không?” Thanh âm của Sophia vang lên kèm theo tiếng gõ cửa.

Tuy rằng còn hơi buồn ngủ, thế nhưng Yannick cũng không có ý định lại nằm xuống, y chỉnh sửa áo bào một chút rồi nói. “Mời vào.”

Người đến không chỉ có Sophia mà còn có Avra.

“Xin lỗi, đã quấy rầy anh nghĩ ngơi sao?” Sophia lấy ra một túi ma tinh, “Đây là quý ngài Mude Val đưa. Lúc tôi trình bày thỉnh cầu với thành chủ Tyler vừa vặn ngài ấy cũng có mặt, sau khi nghe tôi nói xong đức ngài Mude Val liền rất hào phóng tặng ra túi lục sắc ma tinh này.”

Yannick gật đầu mỉm cười: “Cám ơn hai người, xin cũng giúp tôi cám ơn pháp sư Val. Trong khoảng thời gian này tôi đều bận rộn chữa trị cho bệnh nhân, đợi qua mấy ngày tôi sẽ tự mình đến gặp ngài ấy nói lời cảm tạ.”

Sau Chris và đám người Avra, Mude Val là pháp sư đầu tiên biểu lộ thiện ý với y, tạm thời bất luận đối phương ôm mục đích gì đến, theo tình thế hiện tại mà nói, phần thiện ý này chính là thứ y mong muốn, không nên lập tức đẩy người ra xa.

Sophia cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình so với lúc nãy còn cao hơn một ít, mặc kệ khi nào nàng cũng tuyệt đối không thể chống cự với nụ cười của thần quan. Đương nhiên, nàng cũng từng lén hỏi riêng Avra, phát hiện hóa ra không phải chỉ có một mình nàng ôm lòng ngưỡng mộ thần quan, dù sao chỉ cần đối mặt với dung nhan ấy, không có ai đủ sức cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của y.

“Không cần khách khí, kỳ thực tôi cảm thấy anh đã rất vất vả. Có nhiều người bệnh như vậy mà chỉ có một thần quan là anh, hơn nữa đám pháp sư kia lại còn không thông cảm cho anh! …” Sophia dừng một chút, nhìn về phía Avra, “Xin lỗi Avra, những người tôi nói đến không bao gồm cả cô.”

“Tôi hiểu được,” Avra nói, “Thù hận giữa pháp sư và thần quan cũng không phải mới tạo dựng lên trong một hai ngày, trước đó chúng tôi cũng từng hiểu lầm Yannick, bất quá may mắn đều đã cởi bỏ… Về phần những pháp sư khác, chỉ cần mối thù kia còn tồn tại một ngày, sự phiến diện của bọn họ vẫn rất khó tiêu trừ.”

Sophia vẫn bất bình: “Thế nhưng pháp sư Val cũng rất hòa hảo với Yannick, còn tặng ma tinh đến!”

Avra nói: “Ngài ấy là môn đồ của Pháp Thánh Simon, kiến thức và độ lượng hiển nhiên rộng lớn hơn các pháp sư khác rất nhiều. Bất quá tôi đã từng nói chuyện với các pháp sư khác, rất nhiều người trong bọn họ đều từng có thân nhân hoặc bạn bè bị Giáo đình hãm hại qua, hoặc là từng cùng Giáo đình phát sinh xung đột. Kỳ thực, chúng ta cũng không thể chỉ trích họ quá nặng nề.”

Sophia: “Avra, cô cũng hiểu được Yannick không giống những người đó, anh ấy dù sao cũng chỉ là một đê giai thần quan, chuyện của Giáo đình anh ấy lại có biện pháp gì đâu? Cô không thể đem sai lầm của Giáo đình liên hệ đến trên đầu Yannick.”

Yannick thấy hai người vì chuyện của mình mà tranh luận liền mỉm cười trấn an: “Tôi đúng là một phần tử của Giáo đình, chuyện này không thể phủ nhận, thế nhưng tôi bảo đảm sẽ không phạm vào hành vi tội lỗi hãm hại các pháp sư.” Chỉ cần bọn họ không ra tay tổn thương ta trước, thần quan âm thầm bổ sung.

“Dùng cừu hận đáp trả cừu hận chỉ dẫn đến kết quả cuối cùng đều bị hủy diệt, nhân loại không nên vẫn luôn chìm trong chém giết lẫn nhau tự tiêu hao chính mình. Nếu ngài Mude Val thật sự có cái nhìn không giống những pháp sư khác, tôi sẽ cố gắng tiếp xúc với ngày ấy, hy vọng có thể xoay chuyển ấn tượng cố hữu của pháp sư đối với thần quan, dần dần tiêu trừ thù hận của mọi người..”

Nhìn một cái, ai lại có thể nói ra một đống lời đường hoàng phế thải như vậy? Không hổ là con mồi mà hắn coi trọng.

Mèo con rốt cục cũng giành được thắng lợi, bò ra khỏi đám quần áo và vật dụng hằng ngày, bỏ mặc mấy dúm lông dựng thẳng, tự cho là rất cao quý ung dung thong thả vênh váo dùng bước đi kiêu kỳ của loài mèo tiến đến bên chân thần quan thân thiết cọ cọ. Chỉ là trong đôi mắt bích lục tròn xoe lại hiện lên quang mang băng lãnh biến hóa kỳ lạ.

Yannick đương nhiên sẽ không nghe được hoạt động tâm lý của nó, nếu như nghe được, thuận tiện còn biết nó đã làm ra những gì với mình, phỏng chừng buổi tiệc tối nay do thành chủ La Serena chủ trì sẽ nhiều thêm một món ăn.

“Được rồi.” Sophia lấy một bức thư mời từ trong túi ra. “Đây là do thành chủ Tyler nhờ tôi giao lại cho anh. Vì ăn mừng chiến thắng trước đại quân xác sống, ngài ấy quyết định tổ chức một hồi yến hội, còn trân trọng mời anh tham gia.”

Yến hội? Mặc kệ là ở thời đại nào, yến hội thượng lưu chỉ có một mục đích duy nhất, chính là giao tế. Mà phương thức thực hiện tốt nhất lại chính là dùng cơm và khiêu vũ, phần nhiều là cái sau, thứ này quả thực là phương pháp tốt để quý tộc mưu cầu danh lợi, vĩnh viễn không lỗi thời.

Tuy rằng đây cũng không phải yến hội cấp cung đình hay hoàng thất, thế nhưng có thể được mời tham gia lần yến hội này đã nói rõ, Yannick ở La Serena đã có địa vị nhất định.

Chỉ là thần quan cũng không vì vậy mà lộ ra thần sắc vinh hạnh, ngược lại còn hơi nhíu mày: “Tôi nghe nói pháp sư Val đang truy tra nguồn gốc của đội quân xác sống này. Hiện tại đã có kết quả chưa?”

Sophia tiếc nuối lắc đầu: “Vẫn chưa, sứ giả phái đi trấn Tome và Công quốc Mecklen vẫn chưa về, thực sự không hiểu nổi vì sao đột nhiên lại có nhiều xác sống như vậy chạy khỏi rừng rậm Hắc Ám. Giống như đang có người ở phía sau thao túng vậy!”

Nghe được câu nói sau cùng, thái dương của Yannick hơi nảy lên.

“Nói ngắn lại, tôi cho rằng La Serena bây giờ rất không an toàn, cũng chưa hồi phục đến mức độ có thể ca múa thanh bình. Xin thay tôi chuyển lời vừa rồi đến cho thành chủ Tyler, mong ngài ấy cân nhắc thêm một chút!”

“A, chuyện này có thể sẽ không phát triển như anh mong muốn.” Sophia xoa xoa tay, “Thành chủ Tyler đã đem thư mời phát cho toàn bộ các nhân vật nổi tiếng trong thành, ngay cả ngài Chris cũng nhận được, thời gian dự định chính là đêm nay!”

“Thành thật mà nói, Yannick, tôi càng lo lắng một việc khác hơn.” Avra cũng tỏ ra lo lắng, bất quá vấn đề của nàng chính là: “Yến hội đêm nay sẽ có không ít pháp sư tham dự, nhưng chỉ có mình anh là thần quan. Nếu như anh thật sự muốn đi, có thể sẽ phải chịu sự khó dễ của không ít người!”
Bình Luận (0)
Comment