Quyền Trượng

Chương 46

Cơn đau từ vùng vai bụng truyền đến, cộng thêm sự vặn vẹo tạo thành do không gian thuấn di, Yannick chỉ cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng đã bị đè ép đến tứ phân ngũ liệt.

Không khí trong phổi từng chút từng chút bị rút cạn, vết thương dần dần nứt rộng, máu cũng không ngừng trào ra, y còn có thể nghe rõ tiếng trái tim kịch liệt nảy lên, nhanh lên mức cơ hồ đã nhảy khỏi lồng ngực, màng tai như có người đánh trống reo hò bên trong, đến nỗi toàn bộ thanh âm xung quanh đều bị che chắn lại.

Yannick há miệng thở dốc, tứ chi mềm mại cấp bách cần có ngoại lực chống đỡ.

Đương nhiên, y cũng phát hiện có người cứu mình, hơn nữa đối phương còn không phải Chris.

Lẳng lặng đợi tình trạng mù tạm thời trôi qua, Yannick miễn cưỡng lên tiếng: “Phi thường cảm tạ… xin hỏi các hạ là…” Trọng thương khiến thanh âm của y biến thành khàn đặc.

“Ta là… ngươi dự định cảm tạ ta thế nào…” Không biết có phải là do y đã bị thương, thanh âm của đối phương nghe vào tai có chút không rõ.

“…” Yannick trừng mắt nhìn, phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh ánh sáng mơ hồ mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn ra đường viền đại khái của thân hình người bên cạnh. “Ở đây đủ an toàn sao?” Thần quan cố hết sức hỏi.

“Đương nhiên.” Đối phương trả lời, cánh tay chống đỡ thân thể thần quan, khiến thần quan miễn cưỡng không ngã xuống, chỉ là Yannick đang dốc sức đấu tranh cùng cơn đau, hoàn toàn không phát hiện tư thế này đồng thời còn rất ám muội

Thần quan tóc bạch kim tựa lưng vào đại thụ, dáng dấp bị người vây trong vòng tay nhìn thoáng qua hệt như đang vùi vào trong lòng ngực đối phương mê đắm.

“Như vậy… xin để ta chữa thương trước đã…” Lông mi dài rậm của thần quan nhíu lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, từng tận đau đớn khiến y không còn tâm sức để ý hành động trêu đùa của đối phương.

Y đặt tay lên vết thương trước ngực, chậm rãi ngâm xướng chú ngữ trị liệu trung cấp, cơn đau từ từ bị ấm áp thay thế, nhưng bởi vì trước đó y đã lao lực quá độ, quá trình trị liệu lần này cũng giống như một trận dày vò dài dằng dặc. Yannick phải dừng lại nghỉ ngơi rất nhiều lần, mồ hôi trên trán càng lúc càng ướt đẫm, men theo độ cong duyên dáng của cằm nhỏ chảy xuống, biến mất đằng sau cổ áo.

Y cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thân thể càng lúc càng nặng nề, ma lực lại gần như khô kiệt. Yannick hơi hơi ngẩng đầu, không ngừng thở dốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tóc bạch kim mất trật tự xõa tung trên bờ vai, có vài sợi còn vươn trên khuôn mặt.

“Hoặc giả, ngươi có cam tâm tình nguyện để ta hỗ trợ?” Thanh âm mang theo từ tính của đối phương đủ khiến người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu.

Yannick giật mình sửng sốt một chút, thận trọng đáp lại: “Nếu như ngài nguyện ý viện thủ… ta phi thường cám ơn sự nhân từ của ngài.”

“Đương nhiên, ta rất thích ý.” Đối phương cười nhẹ ra tiếng, ngay sau đó thần quan cảm thấy đôi mắt mình bị một tầng vải vóc mềm mại che đi.

“Các hạ…”

“Suỵt…” Đối phương buộc chiếc khăn tay lại, thắt nút sau tóc thần quan. “Quá trình trị liệu có lẽ hơi chút huyết tinh, bất quá tin tưởng ta, hiệu quả sẽ không tệ hơn thuật trị liệu của ngươi.”

Không hiểu vì sao, thần quan luôn cảm thấy ngữ điệu của người này mang theo một chút ngả ngớn và trêu chọc, bất quá nếu đối phương đã cứu y, như vậy hẳn là sẽ không để y cứ thế chết đi. Huống chi, với trạng huống hiện tại, sự lo lắng này hẳn là có chút hơi thừa rồi.

Bào phục thần quan chậm rãi bị cởi ra, bởi vì vết thương rất sâu, có chút vải vụn đều đã khảm nhập vào trong da thịt, hơn nữa còn bị máu khô kết lại, lúc cởi y phục ra quả thực chẳng khác gì cực hình.

Thần quan cắn răng chịu đựng, đôi môi tái nhợt hiện ra từng đạo vết cắn, màu sắc làm môi cũng theo đó dần dần trở nên diễm lệ.

Qua một lúc lâu, áo bào trên thân mới được triệt để cởi ra, vết thương sâu hoắm đã biến thành màu đen trên ngực có chút nhìn thấy mà giật mình.

Đối phương hừ lên một tiếng, ngữ điệu tràn đày tiếc nuối: “Quá lãng phí, máu đã bị ma vật làm cho ô nhiễm không còn tinh thuần, thực sự khiến người ta không hạ được miệng!”

Cái gì? Thần quan hoài nghi mình đã nghe lầm, nhưng hỗn loạn thần trí đã khiến y không thể tự hỏi bất kỳ vấn đề nào khác, chỉ có thể mặc cho đối phương bày bố.

Cằm bị nắm lấy, khớp hàm theo đó ép buộc mở ra, dịch thể ấm áp lập tức tràn vào môi lưỡi, vị tanh phảng phất mang theo chút mùi rỉ sắt khiến y bất mãn nhíu mày, đôi môi vô thức khép lại, bất quá khớp hàm đã bị chế trụ vững vàng, không thể động đậy.

“Nuốt vào.” Đối phương ghé vào bên tai y ra lệnh, hơi thở cũng không ngừng mơn trớn vành tai.

Thật là khó uống.

Dịch thể tràn đầy khoan miệng đến mức độ nhất định, thần quan đành phải từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, lại dùng một tia thần trí mơ màng cuối cùng trào phúng.

“Quá phiền phức, lần trước uống chưa đủ ta nhét kẽ răng, hiện tại lại cho nhiều như vậy…” Nam nhân hừ nhẹ mang theo oán giận.

Yannick không nhìn thấy được, sau khi vài ngụm máu chậm rãi hòa vào phủ tạng của mình, ma lực của y tuy rằng không khôi phục được hoàn toàn nhưng đạo vết thương ghê rợn bị cao cấp ma vật cào ra đã dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khép lại.

Máu của chủng tộc xa lạ dung nhập cơ thể y, dẫn đến toàn thân phát nhiệt, thần quan chỉ cảm thấy huyết dịch trong người gần như đang bị chưng đến sôi trào, mỗi một ngón tay, mỗi một sợi tóc đều đang bùng cháy.

Chỉ là trong mắt người ngoài nhìn đến, thần quan chẳng qua là đang mềm mại vô lực xụi lơ trong lòng nam nhân cao to tuấn mỹ xa lạ, gương mặt hiện lên màu sắc đỏ ửng, thần tình an bình tựa như đang ngủ.

“Ta đã hao tổn nhiều khí lực như vậy, cho dù thu chút lợi tức ngài hẳn cũng cảm thấy hợp lý đi?” Nam nhân tao nhã lễ phép hỏi.

Thần quan đã trầm trầm ngủ mất đương nhiên không có khả năng trả lời, bất quá như vậy cũng không trở ngại nam nhân tự đưa ra đáp án.

“Nếu ngài cũng cảm thấy hợp lý, ta đây liền không khách khí!” Nam nhân khoái trá tiếp lời, lại đem cả người thần quan ôm vào trong ngực, hôn lên đôi môi còn vươn máu, đầu lưỡi không chút khách khí tiến vào khoang miệng mềm mại thỏa sức khuấy lộng, ngang ngược đem đôi môi thần quan hôn đến sưng đỏ.

Những vết thương trí mạng trên người thần quan đã tiêu thất, nếu không phải vệt loang lỗ trên áo và những mảng máu khô khốc còn nguyên đó, thậm chí không ai có thể nhìn ra y đã từng bị trọng thương đến mức suýt nữa bất trị mà chết.

“Ma vật thật là một đám đáng ghét!” Nam nhân nói thầm

Không có cánh hoa hồng tung bay, không có nệm chăn trắng noãn sạch sẽ, càng không có vị đạo tinh dầu mà hắn yêu thích. Hắn cứ như vậy ôm lấy một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương cầu ái, thật sự là không chút lãng mạn, không chút tốt đẹp nào!

Người nọ ôm thần quan vào trong ngực, áo choàng phất lên đem cả cơ thể đối phương che đến chặt chẽ.

Mặt của thần quan tựa vào hõm vai nam nhân, mái tóc bạch kim khẽ cọ khiến phần cổ người nọ hơi nhột nhạt, mà trái tim cũng theo đó chậm rãi ngứa ngáy. Hắn nhịn không được cúi đầu, cách áo choàng hung hăng hôn một cái.

“Bảo bối, không nên gấp gáp, chúng ta sẽ có một đêm khoái trá, bảo đảm em cả đời khó quên! Em thích từ sau đến hay thích từ trước đến? Oh! Nếu không mỗi tư thế chúng ta đều nếm thử một lần đi, luôn sẽ có một tư thế khiến em thích thú!”



La Serena, cái thành thị biên cảnh đã từng phồn hoa này hiện tại lại có một nửa lãnh thổ bị đại quân xác sống hoàn toàn chiếm lĩnh, còn dư lại phân nửa, các cư dân cũng đã lui đi không sai biệt lắm, chỉ còn một ít hành động bất tiện không thể đi được, cũng có thể là không muốn rời đi, lựa chọn lưu lại chờ chết. Pháp sư và các kiếm sỹ vừa đánh vừa lui, đã sắp lui đến phụ cận tòa thị chính.

Mà vị trí hiện tại nam nhân đang ôm thần quan có mặt chính là một lữ quán nhỏ, cách tòa thị chính không xa.

Có thể tưởng tượng được, lữ quán này hiển nhiên đã trống rỗng, đừng nói khách trọ, ngay cả ông chủ cũng đã sớm chạy mất.

Tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng người huyên náo đang hướng về phía bọn họ xông tới.

Nam nhân đương nhiên có thể đơn giản tách ra, nhưng với năng lực của hắn, đối mặt nhiều xác sống như vậy còn phải đưa theo một người bệnh đang bất tỉnh thật sự cũng có chút phiền phức. Trọng yếu hơn là, hiện tại hắn còn không muốn để thần quan biết được thân phận của mình, cứ thế tiếp tục theo y về đế đô vừa có thể liện tục hút máu, lại có thể tùy tiện chiếm tiện nghi, ngẫm lại liền rất thú vị.

Chỉ là đêm nay nhất định không có cách nào tận hứng rồi.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, nam nhân không nhịn được hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào góc âm u, nhấc áo choàng lên để lộ gò má đẹp đến kinh tâm động phách của thần quan.

Khẽ nâng cằm người nọ lên, nam nhân cúi đầu trằn trọc hôn môi hồi lâu, thẳng đến thần quan không còn cách để hít thở, trong vô thức bắt đầu phát ra giằng co mới thỏa mãn rời đi.

“Người yêu dấu, phải nhớ kỹ tên ta nhé, ta là Ansel Carpenter.”

Phanh!

Thanh âm to lớn khiến các pháp sư đang chiến đấu cùng xác sống đều nhịn không được quay đầu, ngay sau đó bọn họ không khỏi kinh ngạc há to miệng.

Vị pháp sư thiên tài Mude Val trong mắt các pháp sư đã đạt đến mức không gì không làm được đang ôm lấy tay mình, sắc mặt trầm tĩnh, ở phía sau hắn là một cái bàn gỗ đã hoàn toàn nát vụn.

Khiến một cái bàn nát vụn cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên gì, rất nhiều pháp sư đều có thể dùng những loại ma pháp bất đồng để đạt được kết quả này, thế nhưng Avra và Sophia vừa có may mắn chứng kiến trọn vẹn một màn này đã hoàn toàn khiếp sợ. Mảnh vỡ của chiếc bàn vừa rồi rõ ràng đã hợp lại với nhau tạo thành một mũi tên nhọn, trong nháy mắt đột phá vòng phòng ngự của trang sức ma pháp trên người Mude Val, đâm thương cánh tay hắn, sau đó mới hóa thành một đống bột gỗ rơi trên mặt đất.

Mà đối diện Val, một gã pháp sư hắc y đang đứng, trên mặt đoán chừng đã dùng pháp thuật lẫn lộn gì đó nên không nhìn rõ khuôn mặt. Chỉ là điểm này cũng không trở ngại khí thế của hắn, cho dù trong tay không có pháp trượng, chỉ cần khí thế này đã đủ cho người ngoài cảm thấy, hắn tuyệt đối có thể khiến cho vị pháp sư Val kia bị thương.

Đương nhiên, chuyện này cũng không có nghĩa Chris có năng lực giết chết Mude Val, dù sao cánh tay và cổ cũng không giống nhau, hơn nữa lần này Val cũng là bị thương trong tình thế không kịp phòng bị. Nhưng mà, cho dù như thế… ít nhất… cũng có thể nhìn ra năng lực vận dụng ma pháp của Chris kỳ thực cũng không thấp hơn Mude Val.

“Các hạ là đến là vì muốn tìm thần quan Yannick? Nói vậy ngài hẳn chính là vị pháp sư mà ngài ấy muốn tìm, nếu biết ngài vẫn bình an vô sự, ngài ấy nhất định sẽ rất cao hứng.” Sắc mặt của Mude Val lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ biết dưới tình huống xác sống đang áp sát này, Chris sẽ không động thủ với mình.

“Ta biết ngươi là đệ tử của Simon, ta thật sự không ngại gánh chịu hậu quả giết chết ngươi.” Thanh âm của Chris cũng rất bình tĩnh, thế nhưng cả Avra và Sophia đều có thể nghe được một tia lạnh lẽo.

Lời này của hắn đã khơi dậy sự oán giận trong lòng các pháp sư khác, mọi người đối với vị pháp sư hắc y đột nhiên xuất hiện này dựng lên địch ý trầm trọng, bất quá ngại vì bên ngoài còn có một đám lại một đám xác sống xông đến nên hiện tại không ai rảnh rỗi thay pháp sư Val giáo huấn gã pháp sư xa lạ không biết trời cao đất rộng kia.

“Ngài Chris!” Sophia lo lắng gọi, nàng cũng không phải lo lắng Chris sẽ động thủ với Mude Val, mà là sợ Chris vì vậy trì hoãn thời gian cứu viện Yannick.

Chris không nói gì, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, hắn vừa trở về La Serena lại phát hiện cái thành phố này đã luân hãm hơn phân nửa, không chỉ như vậy, Sophia còn mang đến một tin tức tệ hơn. Yannick đã mất tích, địa điểm chính là gian phòng y đã bị Mude Val giam lỏng.

Sophia và Avra vội vàng theo sau hắn.

Ngài Chris?

Mude Val đem cái xưng hô này đảo qua đầu óc một lần, người thông minh như hắn lập tức có vài phần sáng tỏ trước thân phận của người kia.

“Chris, chúng ta phải đi đâu tìm Yannick, hiện tại khắp nơi đều là xác sống!” Avra hỏi.

Chris mím môi không trả lời, hắn hiện tại đang hối hận đương sơ đã để đối phương lựa chọn khế ước sư đồ mà không cưỡng chế ký kết khế ước bạn lữ, bằng không hiện tại cũng sẽ không có nhiều việc như vậy, tối thiểu cũng có thể nhận biết trạng thái của đối phương.

“Nếu không chúng ta đi rừng rậm Hắc Ám tìm, tôi còn nhớ trước đó Yannick đã định đi về phía ấy tìm anh!” Sophia đề nghị.

Nàng vừa dứt lời, phía trước có vài người đi đến, kẻ dẫn đầu là kiếm sỹ Fezel, trong ngực gã còn ôm theo một người.

“Yannick!” Sophia vui vẻ reo lên, vừa liếc mắt liền nhận ra vạt áo bào quen thuộc của thần quan.

Chỉ là ngay trước khi nàng chưa kịp gọi ra, Chris đã sớm tiến lên đoạt người từ chỗ Fezel ôm vào lòng.
Bình Luận (0)
Comment