Quyền Trượng

Chương 86

86.

Qủa nhiên giống như lời Irving đã nói, nghi thức hoan nghênh bọn họ thực sự vô cùng long trọng.

Giáo chủ Công quốc Mecklen, Michelle, tự mình chờ đón tại vị trí cách cửa Đông của thủ đô không xa, cùng đi với đối phương không chỉ có thần quan thuộc giáo hội Mecklen mà còn có đại bộ phận quý tộc. Thậm chí trong số này còn có chị ruột của Đại công tước, nữ Hầu tước Charlotte.

Phía sau đám người này còn có không ít nhân vật mặc quần áo hoa lệ xếp hàng chỉnh tề, kiễng chân nhìn ngó, thoạt nhìn giáo dưỡng rất tốt, cùng với cảnh tượng ở thành tây chính là không thể so sánh.

Thảm đỏ thật dài được trải từ xe ngựa của bọn họ, hoàn toàn không thấy nơi kết thúc.

Tuy rằng Yannick cũng ý thức được thân phận hiện tại của mình đã không giống với trước đây, làm Giáo chủ của cường quốc lớn thứ hai trên đại lục, cho dù y đi đến đâu cũng sẽ được người truy phủng. Thế nhưng loại quy cách tiếp đón này của Công quốc Mecklen thực sự khiến cả đoàn người đều vô cùng chấn động, không chỉ người chưa từng nhìn thấy trường hợp lớn gì như Baker, cho dù là Daifield hay Augustine xuất thân từ Tòa thánh cũng đồng dạng cảm thấy tình cảnh này quá mức phô trương.

Mà phô trương cũng đại diện cho bọn họ được coi trọng, vậy nên tất cả mọi người đều cảm thấy mặt mày tỏa sáng. Bất quá cười đến vui vẻ nhất không ai ngoài thần quan Darwin, gã phảng phất đã thấy được tương lai có vô số nơi phồn hoa náo nhiệt đang đợi mình.

Gã cảm thấy có thể cầu xin một phen ra ngoài mở mang tầm mắt đúng là lựa chọn chính xác, cứ giam người ở Tòa thánh thì làm sao sung sướng được như hiện tại!

Không thể không nói, hình tượng của Yannick hoàn toàn thỏa mãn được tâm lý chờ mong của đám quý tộc đến đây hoan nghênh thuận tiện xem náo nhiệt kia.

Suối tóc dài màu bạc lấp lóe ánh sáng dưới ánh mặt trời được buộc chỉnh tề thả nhẹ trên pháp bào lục sắc, vị Giáo chủ tân nhậm của Đế quốc Garde này vô cùng trẻ tuổi cũng vô cùng tuấn mỹ, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hiền hòa ôn nhu, không có chút cảm giác ngạo mạn nào, khiến mọi người như tắm trong gió xuân.

Người của Công quốc Mecklen, từ quý tộc đến bình dân phần lớn đều là loại trông mặt bắt hình dong, việc này chỉ cần nhìn đám quần áo cực kỳ rực rỡ trên người bọn họ, cùng với sự truy phủng nhiệt liệt đối với thần quan tóc bạch kim là có thể nhìn ra.

Ước chừng phát hiện được loại thẩm mỹ này của Công quốc Mecklen, Giáo chủ Michelle được phân nhiệm cai trị nơi này cũng là một người có vẻ ngoài dương cương anh tuấn, bất quá tuổi tác nếu so với Yannick thì lớn hơn nhiều.

Đối với sự xuất hiện của Yannick, người này biểu hiện ra nhiệt tình cực lớn, trực tiếp cho Giáo chủ tóc bạch kim một cái ôm chặt: “Hoan nghênh ngài, Giáo chủ Hill thân ái! Tuy rằng đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, bất quá tôi cảm thấy chúng ta giống như đã quen biết thật lâu, đều là tri kỷ!”

“Ta cũng vậy, Michelle!” Đối phương nhiệt tình như vậy, Yannick đương nhiên cũng không tiện quá lãnh đạm, y mỉm cười cũng siết nhẹ trở lại, “Hy vọng chúng tôi đã không làm phiền mọi người!”

“Đương nhiên không có!” Giáo chủ Michelle rất khoa trương nhướn mày, “Ta từ sớm đã mong chờ ngài đến, thậm chí còn vì thế tổ chức một hồi yến hội long trọng!”

“Vị này chính là nữ Hầu tước Mecklen, cũng là chị ruột của Đức ngài Đại Công tước,” Michelle giáo chủ lôi kéo Yannick đi giới thiệu, “Charlotte cũng chính là đệ nhất mỹ nhân của Công quốc Mecklen chúng tôi.”

Nữ Hầu tước bị gọi tên liền dùng cây quạt che miệng mỉm cười, nhấc lên làn váy thực hiện một nghi thức chào hỏi, “Rất hân hạnh được biết ngài, Giáo chủ Hill.”

“Rất vinh hạnh được gặp gỡ Hầu tước, ngài quả nhiên có nhan sắc xinh đẹp phi thường.” Yannick tâng bốc

Nữ Hầu tước cực kỳ cao hứng, “Có thể nhận được sự tán thưởng của một vị Giáo chủ tuấn mỹ như vậy, ta đồng dạng cũng vô cùng vinh hạnh!”

Nói xong lời này, nàng thình lình tiến lên hôn nhẹ lên má của Yannick, sau đó nhìn sự ngơ ngác không kịp phản ứng của đối phương mà mỉm cười khanh khách.

Nghi thức chào hỏi hôn má bình thường sẽ không dùng trên người thần chức, tác phong bạo dạn của nữ Hầu tước không những không rước lấy chê trách mà trái lại còn khiến mọi người trầm trồ đầy thiện ý.

Ngược lại, đám người Baker và Sophia sau lưng Yannick lại có điểm không vui.

Chuyện này quả thực quá đường đột rồi!

Bọn họ cũng nhờ đó mà thấy rõ được sự phóng túng của quý tộc Mecklen.

Giáo chủ Michelle cười to môt tiếng, lại tiếp tục giới thiệu những người còn lại, phần lớn đều là quý tộc có mặt mũi tại Mecklen, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu trọng vọng với đoàn người của Yannick.

Những thần quan trước giờ Yannick từng tiếp xúc phần lớn đều thích treo cao danh giá, cho dù không đến mức ngạo mạn vô lễ… ít nhất cũng sẽ mang theo một khoảng cách khi tiếp xúc. Những người như Giáo Hoàng hoặc Hồng y giáo chủ thì không cần đề cập đến, ngoài ra người gần gũi nhất mà y từng gặp có lẽ phải kể đến Giáo chủ Rahl, bất quá sự thân thiện này cũng thành lập trên cơ sở bọn họ là đồng minh, vả lại giao tình cá nhân không tệ. Ít nhất, Yannick biết rõ, khi Giáo chủ Rahl đối mặt với những người khác tuyệt đối sẽ không hòa ái như vậy.

Bất quá, biểu hiện lúc này của Giáo chủ Michelle đã hoàn toàn làm mới nhận tri của Yannick với thần quan, đối phương cho dù đứng trước mặt người nào đều giữ nguyên biểu cảm thân mật, thậm chí tại khi Yannick giới thiệu nhóm người Bart, đối phương cũng sẽ không bởi vì người đứng trước mặt mình chỉ là thánh kỵ sỹ mà vơi bớt ý cười. Đương nhiên, việc này cũng có thể là do Giáo chủ Michelle nể mặt của Yannick, thế nhưng đối với quần thể thần quan phổ biến đi theo lộ tuyến cao quý lãnh diễm mà nói cũng đã là rất đáng quý.

Bánh ít đi, bánh quy trở lại, Yannick cũng cho đối phương đủ mặt mũi, không chút nào tỏ ra mệt mỏi hay mất kiên nhẫn. Giáo chủ Michelle đương nhiên rát cao hứng, lôi kéo Yannick lên xe ngựa, ra lệnh trở về dịch quán.

“Hill thân ái, ngài đường xa mà đến, trước hết hãy nghỉ ngơi một chút, Đại Công tước đã sai người chuẩn bị dạ tiệc long trọng trong Vương cung, hy vọng lúc đó ngài có thể đến tham dự.”

“Được tiếp đãi trọng vọng như vậy, quả thực khiến ta thụ sủng nhược kinh.” Yannick cười nói.

“Oh, không cần như vậy, đây là việc hẳn nên làm!” Giáo chủ Michelle sang sảng cười to, “Thành thật mà nói, giáo hữu, địa vị của ta ở Mecklen cũng không tệ, khó được một lần giáo hữu đến chơi, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, nhất định sẽ khiến mọi người cảm thấy như đang ở nhà!”

Yannick hơi kéo khóe miệng, không thể không nói, vị Giáo chủ Michelle này rất có khí thế giang hồ, nếu như không làm thần quan, muốn lăn lộn trở thành lão đại xã hội đen tuyệt đối cũng không thành vấn đề.

“Cám ơn ngài, Michelle thân ái, ta vô cùng cảm động.” Nếu đối phương đã tự động làm thân tỏ ra bọn họ là anh em tốt, Yannick tất nhiên cũng không cần giả vờ quá lạnh lùng. “Ngài biết đấy, ta vừa từ Tòa thánh trở về, thái độ của các thần quan ở nơi đó đều là xa cách quy củ, khiến cho ta cảm thấy giáo dưỡng của mình có chút không đủ dùng.”

Giáo chủ Michelle cười ha hả: “Oh, ta rất rõ ràng! Đám người ở Tòa thánh lúc nào cũng lạnh như băng, ngài nhất định không thích ứng được. Mỗi lần ta đến Tòa thánh cũng là nín thở làm việc, miễn cho mình bị nhiễm phải loại khí tức kinh khủng kia!”

“…” Đây thật là một thần quan sao? Yannick đối với sự trắng trợn của đối phương đã không còn gì để nói, Giáo đình thế nào lại đào tạo ra được một người như vậy?

Bất quá, có thể ngồi lên bảo tọa Giáo chủ không có người nào bản lĩnh tầm thường, vậy nên y cũng không dám quá mức xem nhẹ vị Giáo chủ Michelle này.

Chỉ nghe đối phương tiếp tục nói: “Bất quá đừng lo, đã đến Mecklen thì tốt rồi, người ở dây tôn trọng sự phóng khoáng lãng mạn, không chừng chỉ đến yến hội tối mai ngài liền bận rộn đến chỉ hận không thể phân thân rồi!”

Yannick gật đầu, cười nói: “Trước đây ta đã từng nán lại thị trấn Jed tại Mecklen một thời gian, những người ở đó đều lưu cho ta ấn tượng sâu sắc, vậy nên ta rất thích đất nước này.”

“Trấn Jed?” Giáo chủ Mecklen rõ ràng chưa từng nghe qua nơi này.

“Là một trấn nhỏ cách thành Tumaco không xa.”

“Oh, vậy thật bất hạnh, nơi đó hiện tại nhất định đã không còn sót lại chút gì!”

“Cái gì?” Giáo chủ tóc bạch kim tuấn mỹ lần đầu lộ ra ánh mắt khiếp sợ từ lúc đến Mecklen, “Không còn sót lại chút gì?!”

“Đúng vậy.” Michelle giáo chủ đồng tình nhìn y, “Ngài có người quen ở nơi đó sao?”

“Xin chờ một chút, ” Yannick thở sâu, làm một thủ thế, “Ta biết Mecklen hiện tại có hai thành thị luân hãm thế nhưng không biết cụ thể là hai tòa thành nào, trong đó có Tumaco sao? Trấn Jed có tính trong đó chăng?”

Giáo chủ Michelle lắc đầu: “Thị trấn ngài nói quá nhỏ, ngay cả tên ta cũng chưa từng nghe đến. Bất quá ngay cả thành Tumaco đều luân hãm, một thị trấn nhỏ như vậy ta cho rằng… vị trí của nó nằm ở hướng nào?”

“Khu vực trung gian giữa thành Tumaco và rừng rậm Hắc Ám.”

“Hill thân ái, kết quả kia có lẽ ta cũng không cần nói nữa.” Michelle giáo chủ nhún vai.

Trái tim của yn triệt để lạnh đi phân nửa, không ai có thể lý giải được cảm tình sâu đậm của y đối với trấn Jed. Ở nơi đó, y đã vượt qua khoảng thời gian yên ả nhất từ khi đi tới đại lục xa lạ này, nơi đó cũng tương đương với chốn thế ngoại đào nguyên trong lòng y

Trấn trưởng, Suzie, Tal, Jenny, còn có Amy và bà nội nàng…

Yannick thở dài, y chưa từng thống hận xác sống và ma vật như bây giờ, ngay cả một tia hoạt bát trên mặt y cũng đã hoàn toàn biến mất!

Giáo chủ Michelle nhìn ra tâm tình của y không tốt, nhẹ nhàng vỗ vai: “Hill thân ái, xin nén bi thương, hiện tại quân đội của Mecklen cùng một bộ phận thần quan đang ở tiền tuyến chống cự sự xâm lấn của xác sống. Nếu như ngài muốn, khi đó ta có thể cùng ngài qua bên kia nhìn một chút.”

Ngài bận rộn tổ chức yến hội như vậy, làm sao còn thời gian đi tiền tuyến? Yannick khẽ run cánh môi, cũng không đem câu nói đắc tội người khác này nói ra, cùng thay bằng bộ dạng vô cùng cảm kích: “Thực sự là rất cảm ơn ngài, Michelle!”

Trong dịch quán cũng nhất quán bố trí theo phong cách xa hoa thoải mái, có thể nhìn ra đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ rất lâu trước đó, ngay cả mặt sàn dưới chân cũng được trải ba lớp thảm lông dê dày dặn, so với Đế quốc Garde thì còn xa xỉ hơn nhiều lắm. Nếu như không có hành trình từ truyền tống trận đến đây, bọn họ có thể sẽ ngỡ rằng Mecklen là một quốc gia vô cùng giàu có.

Sau khi Giáo chủ Michelle rời đi, tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm tình của Yannick xuống thấp tận cùng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không thể duy trì được. Biểu tình lúc này của y thực sự quá mức u buồn, cho dù vẻ tuấn mỹ không giảm nhưng lại càng khiến người ta đau lòng.

“Yannick, anh làm sao vậy, có phải Giáo chủ Michelle đã nói gì đó với anh không?” Sophia cẩn thận hỏi.

“Không có gì.” Y mở mắt, hơi lộ ra nụ cười, “Chỉ là phong tục của Công quốc Mecklen khác với Đế quốc Garde quá nhiều, tôi nhất thời có chút không thích ứng được mà thôi.”

“A,” Nói đến vấn đề này, Sophia cũng có rất nhiều việc muốn trào phúng, “Bọn họ nghĩ thế nào mà có thể đem một tòa thành chia làm đôi chứ, như vậy còn không bằng trực tiếp chia thành hai tòa thành thị đi. Những người dân nghèo kia lẽ nào vừa sinh ra đã định sẵn là kém đi một bậc sao? Từ góc độ của người thống trị mà nói, loại phân hóa này chỉ khiến cho mâu thuẫn càng thêm gay gắt!”

Yannick nói: “Vậy cũng không nhất định, nếu như lúc này có một tín ngưỡng chạy đến nói cho bọn họ biết, bọn họ sở dĩ sinh ra là bần dân bởi vì kiếp trước làm quá nhiều chuyện xấu, kiếp này phải đền bù nghiệp chướng. Nếu như kiếp này trả xong, kiếp sau liền có thể trải qua cuộc sống của người có tiền, lên làm quý tộc, bọn họ nhất định sẽ nhận mệnh, không có lòng phản kháng!”

“Đó là loại tín ngưỡng gì?” Sophia rất giật mình, “Theo tôi được biết, Quang Minh Giáo đình cũng không có lý luận như vậy, Quang Minh nữ thần bác ái thế nhân, cho rằng mỗi sinh mệnh đều là bình đẳng, ngay cả những chủng tộc hiếm hoi kia cũng là như vậy. Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Cái tôi nói cũng không phải Quang Minh Giáo đình,” Yannick nhún vai, “Tại một phía khác của đại lục, tôi từng nghe nói có quốc gia tin tưởng loại tôn giáo này.”

Nếu như những lời này không phải do Yannick nói ra, Sophia nhất định sẽ lên tiếng phản bác: Bên kia đại lục Olin làm gì còn quốc gia nào chứ? Hơn nữa loại tôn giáo kỳ quặc như vậy làm sao có người tín ngưỡng?

Bất quá, lúc này ngay cả Bart cũng nhìn ra vị Giáo chủ trước mặt tâm tình vô cùng không tốt, vội vàng giật nhẹ vạt áo của Sophia, ý bảo nàng không nên nói nữa, lại tìm cớ lui ra ngoài, để lại không gian nghỉ ngơi cho Yannick.

Sau khi mọi người đã rời đi, Yannick cũng nhân cơ hội tắm rửa một chút, sau khi tắm xong tâm tình quả nhiên cũng buông lỏng rất nhiều, sự buồn bực kia cũng dần dần tản đi.

Giữa tình huống khẩn trương như vậy, Giáo đình không chỉ không vội vàng tiêu diệt ma vật và xác sống, hồi báo những bình dân đã thành kính tín ngưỡng bọn họ, trái lại còn đặt trọng tâm trên việc tăng mạnh ảnh hưởng của Giáo đình.

Đương nhiên, loại chính sách này cũng không thể nói là không thích đáng, tựa như có người cho rằng ‘Muốn bình định bên ngoài trước hết phải ổn định nội bộ’, thế nhưng lại có người cho rằng ‘Đối phó kẻ thù trước, chuyện trong nhà tính sau’ vậy, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.

Bất quá tin tức của trấn Jed lại khiến tâm tình của y hạ thấp đến cực độ, thậm chí bắt đầu sinh ra sự hoài nghi lớn lao với chính sách của Giáo Hoàng và Giáo đình.

Giữa lúc tâm phiền ý loạn, Yannick đột nhiên có chút tưởng niệm con mèo đen không biết đã chạy đi đâu kia.

Cho dù Công tước huyết tộc nọ giảo hoạt lại âm hiểm, một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn, thế nhưng không thể không nói, đối phương sau khi biến thành mèo chỉ số thông minh sẽ hạ xuống không chỉ một cấp bậc, thích làm nũng, thích giả vờ đáng yêu, còn thích ghen tỵ, tất cả hành vi đều không sai biệt gì với những con mèo bình thường.

Đương nhiên, tình cảnh Yannick tưởng niệm cũng không phải là mình bị Công tước huyết tộc kia như vậy lại như vậy, mà là nếu như con mèo kia hiện tại có mặt ở đây, y có thể kéo nó lên nhổ lông chà đạp một chút, lại đem dược tề mà Chris nghiên cứu ứng dụng trên người nó, quả thực tiêu tan sầu muộn nha!

Màn đêm rất nhanh phủ xuống, theo như lời của Giáo chủ Michelle nói, xe ngựa của Giáo hội đã sớm chờ trước cửa dịch quán, xa phu được huấn luyện nghiêm chỉnh trực tiếp đưa bọn họ đến Vương cung.

Nơi đó đèn hoa lấp lánh, có một buổi yến hội long trọng đạng được cử hành.

Vương cung Mecklen không được hoành vĩ như Đế quốc Garde, thế nhưng nếu luận độ tinh xảo thì chỉ có hơn chứ không kém. Thậm chí có người nói, mỗi khung cửa sổ trong vương cung đều được dát vàng lá, mà gạch lót sàn lại phủ một lớp bạc mỏng, cho dù là giữa đêm, dưới ánh đèn ma pháp chiếu rọi, cả tòa cung điện đều lóe ra quang mang rực rỡ. Loại hành vi quăng tiền qua cửa sổ khoe khoang này, quả thực khiến nhom người Yannick mở rộng tầm mắt.

Bên trong phòng khách từ lâu đã là tà áo bay múa, ăn uống linh đình, khi Yannick được Giáo chủ Michelle chờ đón đã lâu đưa vào bên trong, những quý tộc kia đều dừng lại cử chỉ nói cười, nhường ra cho bọn họ một con đường. Hàng loạt ánh mắt tràn ngập hứng thú và hiếu kỳ đảo quanh trên người Yannick và nhóm tùy tùng phía sau.

Sophia đã quen với những buổi yến hội long trọng thì cũng thôi, thế nhưng ngay cả nhóm người Daifield và Augustine cũng bị những ánh mắt kia khiến cho không được tự nhiên, cho dù bọn họ có thể cảm giác được những người này không mang theo ác ý, thế nhưng loại cảm giác này không khỏi khiến bọn họ cảm thấy bản thân giống như động vật quý hiếm bị mọi người vây xem.

Thần quan Darwin mập mạp bãi buôi khéo léo thì lại như cá gặp nước, sau khi mọi người bắt đầu tản ra tham gia yến hội, gã rất nhanh đã hòa nhập vào trong đám đông quý tộc, nhất là vị nữ Hầu tước Charlotte được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân Mecklen kia càng bị gã chọc cho liên tiếp cười vang, mà các quý tộc vây quanh bọn họ cũng thường xuyên bị biểu hiện khôi hài của Darwin làm cho cười nghiêng ngã.

“…” Daifield thật sự cảm thấy mặt mũi của thần quan đều bị người kia vứt sạch, đang không nhịn được muốn bước qua bên kia đem người kéo về lại bị Augustine ngăn cản.

“Không cần lắm chuyện, dù sao gã cũng là người của Hồng y Gustav.”

“Nhưng bây giờ người đồng hành với gã là chúng ta, lẽ nào cứ để gã làm mất mặt ngài Hill?” Daifield liếc mắt.

“Y không làm mất mặt ai được, bởi vì ngài Hill đã rời đi.” Augustine mặt không đổi sắc nói.

“A?”

“Ngay một khắc trước, ngài ấy đã lẻn ra ngoài bằng cửa sau.” Augustine thật sự không muốn dùng loại từ ngữ này, thế nhưng hành vi trốn chạy của Giáo chủ tóc bạch kim thực sự đủ lén lút mất mặt.

Mà bọn họ, là hai thần quan cao giai còn lại của phái đoàn, liền phải gánh vác loại chức trách ngoại giao đáng ghét này.

Mà vị Giáo chủ tóc bạch kim ‘không mặt mũi’ kia đang ở trong hoa viên hít thở không khí mới mẻ, ở cùng với y còn có Sophia, Baker, Bart và Alexander.

“A, tôi chưa bao giờ cảm thấy không khí trong lành hóa ra tốt đẹp như vậy!” Giáo chủ tóc bạch kim cười nói.

“Thành thật mà nói, tôi đối với loại yến hội này đã hoàn toàn không có chờ mong.” Alexander lo lắng thở dài, “Trên dưới quốc gia này, nhất là tầng lớp quý tộc, cư nhiên một chút cảm giác nguy cơ cũng không có.”

Rồi hắn lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Còn có cả Giáo hội ở nơi này.”

Sophia cũng nói: “Tôi cũng thế, rõ ràng tình thế bên ngoài khẩn trương như vậy, nhưng ở nơi này bọn họ vẫn cứ ca múa thanh bình như trước. Nhìn vào yến hội này chúng ta có thể đoán được, bọn họ không thiếu cuồng hoan như vậy, ngay cả thủ đô của Đế quốc Garde cũng không hoang phí đến thế!”

Bart do dự một chút: “Có lẽ là do tình huống của Mecklen không quá khẩn trương đi? Thế nhưng tôi thấy dường như quốc gia nào cũng là như vậy, cho dù Đế quốc Garde ít tổ chức yến hội hơn, thế nhưng các quý tộc vẫn chưa từng tạm hoãn hưởng lạc.”

Lời của anh ta khiến tất cả mọi người đều trầm mặc đi.

“Ta cũng rất thất vọng.” Yannick rốt cục lên tiếng, “Đối với Giáo hội nơi này, cũng là đối với toàn bộ Giáo đình.”

“Ngài Hill?” Bart giật mình nhìn hắn.

Alexander lại không quá tỏ ra kinh ngạc, trước kia hắn vẫn luôn sinh hoạt tại Tòa thánh, cũng nhìn thấy không ít tình cảnh hưởng lạc hủ bại. Thần quan cả đời không thể kết hôn, thế nhưng trong âm thầm, cung cách tiêu khiển của bọn họ cũng không kém hơn các quý tộc bao nhiêu, đều là nuôi dưỡng tình nhân, nam sủng, thác loạn, còn có không ít người tự động tổ chức đánh cuộc, sòng bài để tiêu ma thời gian nhàn rỗi dài dằng dặc.

Hắn nhỏ giọng nói thầm: “Ta cho rằng Giáo đình hiện tại có rất nhiều vấn nạn khó sửa, cần phải có một người mạnh mẽ đứng ra cải cách mới được.”

Yannick cười cười: “Đúng vậy, cho nên nếu ngài Vatican Ridge có thể thành công kế thừa ngai vị Giáo Hoàng, ta cho rằng ngài ấy có thể làm được điểm này, ngài ấy là một người rất có năng lực.”

“Phải không?” Alexander hỏi.

Phải không? Yannick cũng thầm hỏi mình một câu đồng dạng.

Y thực sự không biết, Vatican Ridge đúng là rất có năng lực, thế nhưng quan điểm của hắn và Giáo Hoàng lại không hề sai biệt, đều cho rằng việc quan trọng nhất chính là giữ gìn quyền uy của Giáo đình.

… Kỳ thực, nói tới nói lui vẫn là do ông trời quá thích hố người, dưng không bắt y xuyên vào thân thể của một thần quan, nếu không y vì sao lại phải vì Giáo đình mà phiền não chứ. Dù sao, ổ lật không còn trứng lành, Giáo đình gặp không may y cũng đừng hòng có cuộc sống yên ổn!

Hoa viên của Vương cung rất lớn, hoàn toàn đủ cho bọn họ tùy tiện đi dạo, thậm chí là… lạc đường.

Giữa một mảnh cây cối cao thấp đan xen, bọn họ nghe được phía trước truyền đến tiếng nức nở mơ hồ: “Đừng, đừng mà, xin ngài…”

Sau đó chính là tiếng y phục bị xé rách và da thịt va chạm.

Mọi người mở to mắt nhìn nhau, không biết có nên bước tới quấy rầy đối phương hay không.

Vừa lúc đó, thiếu nữ nọ lại hét thảm một tiếng, sau đó rất nhanh bị ngăn chặn, Yannick cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, vì vậy liền rảo bước đi tới.
Bình Luận (0)
Comment