Quyền Trượng

Chương 95

95.

Charlie là một thiếu niên nông thôn vô cùng lạc quan, hơn nữa từ nhỏ cậu đã thích làm ra một số chuyện không thể tưởng tượng được trong suy nghĩ của người khác. Nói ví dụ như, trong lúc chăn dê cậu có thể vừa đi vừa trò chuyện với cả đàn dê suốt một buổi chiều, người nhà cho dù là cha mẹ hay anh chị em đều nhất trí cho rằng Charlie thiếu vài sợi dây thần kinh, bất quá may là kỹ thuật chăn dê của cậu không tệ, vậy nên lần nào bọn họ cũng rất an tâm giao dê cho cậu.

Lần này sau khi bán lông dê kiếm lời được một ít tiền, vì muốn thưởng cho sự chăm chỉ của Charlie, cha của cậu liền cho phép chú của Charlie mang theo cậu và các anh em đi vào thủ đô dạo một vòng. Đương nhiên, với thân phận của bọn họ không thể tiến vào thành đông, chỉ có thể men theo thành tây du ngoạn.

Lần đầu vào thành phố lớn, Charlie hưng phấn hết nhìn đông đến nhìn tây, cảm thấy mắt mình nhìn thế nào cũng đều không đủ, mãi đến khi đám anh em kéo cậu đến trước một cái bàn được rất nhiều người vây quanh.

“Bọn họ ở đánh cuộc cái gì?” Cậu tò mò nhìn tên người được viết trên bàn cùng với đủ loại đồng tiền vứt tán loạn bên trên, có rất nhiều tiền đồng, cũng có vài đồng bạc.

“Có người nói đợi một chút sẽ có quyết chiến!” Một trong số anh em của Charlie tỏ ra vô cùng hưng phấn, không chút do dựa ấy ra vài đồng tiền đặt bên dưới cái tên có vẻ được hoan nghênh nhiều hơn.

“Quyết đấu thế nào?”

“Tao vừa nghe bọn họ nói, có một pháp sư và một thần quan muốn tiến hành quyết đấu ở đây, ngay phía trước chúng ta đấy. Có người còn nói chỗ đó trước kia vốn là một khu giao dịch, bất quá hôm nay đã thanh lý sạch sẽ, mày có nhìn thấy mảnh đất trống kia không? Xung quanh còn có binh sỹ canh gác kìa!”

“Thấy được! Thấy được!” Charlie chen chúc trong đám người, vươn dài cổ nhìn những kiến trúc cao cao đằng trước, hỏi, “Đám người kia đứng đó làm gì? Vì sao bọn họ có thể ngồi đó xem xét?”

“Ôi, Charlie nhà ta thật ngốc, những người kia là quý tộc! Nghe nói Đại công tước cũng tới, thật không biết đám quý tộc mảnh mai kia vì sao lại chọn thành tây làm khu vực quyết đấu, bọn họ không phải luôn cảm thấy thành tây rất dơ bẩn hay sao? Được rồi, Charlie, đừng nhìn nữa, cho dù mày có nhìn thấy một tiểu thư quý tộc xinh đẹp cũng không làm quen được đâu! Mau mau qua đây xem nên đặt cược cho ai đã!”

“A?” Charlie ngây ngốc bị kéo áo, xoay người nhìn đám anh em của mình đã ồn ào đặt cược vào cái tên Richard Dulgin.

“Nhanh lên một chút, Charlie, đừng sững người nữa, quyết đấu rất nhanh sẽ phải bắt đầu rồi, đây là cơ hội tốt để chúng ta kiếm thêm một khoản!” Người anh em bên cạnh thúc giục.

Charlie: “Nhưng em không biết gì về hai người kia cả!”

Anh em của cậu liền không kiên nhẫn: “Mày cứ làm theo số đông là được, mọi người còn có thể làm sai sao!”

Nghĩ đến có thể thắng tiền, Charlie cũng không khỏi động lòng, ánh mắt di động qua lại giữa hai cái tên, bàn tay moi moi túi quần, cuối cùng khẽ cắn môi lấy ra một đồng bạc thả xuống.

Đây là chính là tiền tiêu vặt cậu để dành thật nhiều năm.

“Oh không!” Anh em của Charlie rên rỉ một tiếng, ngay cả ngăn cản cũng không còn kịp, chỉ có thể trở mắt nhìn đồng bạc bị nhà cái lấy đi. “Charlie, mày thật sự bị ngốc sao, thế nào không đặt cược theo tao chứ! Richard Dulgin mới là người có thể thắng!”

Charlie đau đầu: “Em chỉ cảm thấy tên của người kia tương đối dễ nghe, ân huệ của thần, thực sự khiến người ta cảm thấy may mắn.”

“Tao không bao giờ muốn nói chuyện với mày nữa!” Người anh em nọ hung tợn trừng mắt nhìn, trực tiếp xoay người không tiếp tục để ý Charlie.



Đối với các quý tộc mà nói, cho dù đã cách rất xa, trung gian còn có vài tầng binh sỹ canh gác, thế nhưng sự nhốn nháo của đám dân đen kia cũng khiến bọn họ khó thể chịu đựng. Nếu không phải do Giáo chủ Đế quốc Garde yêu cầu, bọn họ tuyệt đối sẽ không chọn nơi này làm địa điểm quyết đấu.

Một ít quý tộc thích làm dáng thậm chí cảm thấy không khí nơi này tràn ngập một mùi hôi khiến người ta hít thở không thông, từ đầu đến cuối đều dùng khăn tay tẩm nước hoa che mũi.

Mà bình dân trung hạ cấp lại không chú ý nhiều như vậy, nhất là những bần dân sinh ra và lớn lên ở thành tây, bọn họ vì muốn có thể xem rõ hơn còn leo lên những nóc nhà cao cao gần đó, cho dù là trên xe ngựa hay đống rơm cũng có người cố thủ, người ngoài như anh em Charlie chỉ có thể cố sức nhón đầu ngón chân mà nhìn.

“Mau nhìn! Có người ra sân!” Theo tiếng xôn xao vang vọng giữa đám người, lực chú ý của nhóm anh em nhanh chóng đã bị hấp dẫn.

Nhìn xuyên qua bức tường người đông đảo, có thể nhìn thấy một người dùng áo choàng màu đen che kín thân thể, bên cạnh có một kỵ sỹ tháp tùng đang chậm rãi bước từ bên ngoài vào khu đất trống, sau đó mới chậm rãi cởi áo choàng.

Đám đông phát ra thanh âm huýt sáo, vì dung mạo chói mắt của người nọ mà sợ hãi than thầm.

Charlie khó được một lần nhạy bén, cơ hồ lập tức có thể xác định người kia nhất định là cái tên mình đặt cược.

Yannick Hill.

Ân huệ của thánh thần.

Yannick giao áo choàng cho Bart, người sau rất nhanh đã lui qua một bên.

Thời gian đã đến nhưng đối phương vẫn chưa xuất hiện, mặt trời treo trên đỉnh đầu nóng bức khiến người ta có hơi khó chịu, Yannick híp mắt một chút, đang định gọi Bart đến hỏi thăm tin tức.

Đột nhiên, giữa trời trong nổi lên sấm sét, ầm đùng một tiếng, bóng người mặc pháp bào lóng lánh như dát vàng xuất hiện trước mặt y.

Yannick: “…”

Không chỉ y, tất cả mọi người đột nhiên yên lặng lại, hầu hết đều bị loại phương thức xuất hiện chói mù mắt chó này dọa đến ngây người.

Pháp sư không giống thần quan, đẳng cấp của bọn họ không dùng màu sắc trên áo bào để phân chia mà là biểu hiện bằng hoa văn được thêu trên viền áo. Thế nhưng nếu là người không thích dùng áo bào thêu như Chris thì cũng không ai miễn cưỡng được.

Kết quả hiện tại, Yannick đột nhiên phát hiện một pháp sư càng thêm không hòa hợp với đám đông hơn cả Chris.

Nói như thế nào đây? Dùng ‘ánh vàng lóng lánh’ còn chưa đủ hình dùng hiệu ứng của bộ trang phục mà người trước mặt đang phủ lên người, nhìn kỹ, bên trên hình như còn có đá quý đính kèm, hơn nữa không ngừng chiếu xạ dưới ánh mặt trời, đơn giản mà nói chính là….

Tựa như một con cá Kim long thích nhảy nhót khắp nơi.

Cho dù Yannick từng có một lần hội ngộ ngắn ngủi với vị pháp sư này, thế nhưng khi đó bọn họ đã gặp nhau trong căn phòng mờ tối, y cũng không quá chú ý đến trang phục của đối phương.

Hiện tại xem ra, đúng là có chút quá mức.

Y đột nhiên cảm giác được, lần quyết đấu này rất có thể sẽ triển khai theo phương thức thần thánh nào đó, phảng phất như thảo nê mã chạy như điên về phía sa mạc, tuyệt đối không thể vãn hồi.

Dung mạo của vị pháp sư Richard Dulgin này cũng phi thường tương xướng với y phục, mặt của ngài rất nhỏ nhưng mũi lại đủ lớn, có vẻ cực kỳ không phối hợp, hai mắt cũng to tròn, thoạt nhìn như loại động vật nhỏ nào đó tùy thời lưng tròng nước mắt, có vẻ cực kỳ buồn cười.

Các bình dân bởi vì khoảng cách quá xa không nhìn rõ dung mạo của pháp sư, thế nhưng các quý tộc ngồi ở khá gần, Yannick đã có thể nghe được tiếng cười trộm.

Mũi của pháp sư Richard Dulgin bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mịn, tựa hồ có chút khẩn trương, bàn tay vói vào túi ma pháp tìm kiếm nửa ngày, Yannick cho rằng đối phương muốn tìm pháp trượng liền vội vàng nắm chặt pháp trượng trong tay đề phòng, nào ngờ người nọ lại lấy ra…

Một cái khăn tay.

Yannick: “…”

Pháp sư Dulgin nhìn y một chút: “Ta muốn lau mồ hôi.”

Yannick: “… Ngài cứ tự nhiên.”

Pháp sư Dulgin lau mồ hôi xong liền vò khăn tay lại nhét vào túi ma pháp, lúc này mới chính thức lấy pháp trượng ra.

“Về việc lần trước ngài nói với ta…”

Yannick vội vàng cắt lời đối phương, ngăn cản hắn nói ra những lời càng bết bát hơn: “Pháp sư Dulgin, trường hợp này tựa hồ không thích hợp cho chúng ta nói chuyện phiếm, ngài xem, mọi người đều đang chờ đợi.”

Lần trước gặp nhau, phong cách của người này là trầm mặc ít nói, trong suốt quá trình trao đổi cũng chỉ nói mình phải suy tính một chút, y còn cho rằng đối phương có tính cách âm trầm, không ngờ đến lại là kẻ…

Lập dị.

“Được rồi, như vậy trước hết làm chính sự.” Pháp sư Dulgin cuối cùng cũng không phải thực sự không có ánh mắt, hắn nhún nhún vai giơ cao pháp trượng.

Yannick lập tức ném ra một thần chú chúc phúc gia trì lên người mình.

Dulgin: “Ta chuẩn bị dùng Thủy vụ thuật!”

Yannick: “…”

Dulgin thực sự tựu ném ra một thần chú ngưng tụ hơi nước, đem khu vực xung quanh mình biến thành một màn sương mù dày đặc, phạm vi sương mù từ từ mở rộng, Yannick rất nhanh đã không thể nhận ra vị trí cụ thể của đối phương.

Không hổ là Ma đạo sư.

Ngay sau đó, trong màn sương truyền ra một thanh âm, không lớn không nhỏ, vừa vặn để Yannick nghe được.

Dulgin: “Kế tiếp là thủy tiễn!”

Yannick: “…”

Hàng loạt mũi tên do thủy nguyên tố ngưng tụ trong không khí, giống như cơn mưa lao đến, tràn ngập đất trời bắn về phía Yannick.

Có sự báo trước của đối phương, Yannick cơ hồ vô cùng nhẹ nhàng liền có thể hóa giải những mũi tên này, hơn nữa y cũng phát hiện đối phương tựa hồ chưa hoàn toàn phát huy thực lực, nếu không trạng thái quyết đấu của bọn họ thế nào cũng sẽ không kỳ lạ như vậy.

Diễn biến tiếp theo đều không sai biệt lắm, mỗi lần Dulgin muốn tung ra pháp thuật gì đều sẽ báo trước một lần, vì muốn diễn kịch cùng đối phương, Yannick còn phải giả thành bộ dạng vô cùng cật lực.

Nhưng quần chúng vây xem nào biết nhiều như vậy, bọn họ chỉ thấy từng đoàn từng đoàn quang mang đẹp mắt bạo phát giữa hai người, ma pháp bình thường khó thê rnhìn thấy lúc này lại liên tiếp từ pháp trượng của pháp sư và thần quan phát ra quả thật như không cần tiền. Bởi vì Thủy vụ thuật mở rộng, thân ảnh của cả hai đều bị làn sương mông lung bao phủ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh, mọi người đều dựa vào màu sắc và cường độ của pháp thuật để nhận định sự kích thích trận đấu mang tới. Không ít người còn vì thần quan tóc bạch kim cư nhiên có thể chống đỡ thời gian dài như vậy, hơn nữa trạng thái còn tương đối buông lỏng mà cảm thấy giật mình, thậm chí còn vì tiền đặt cược của bản thân không ngừng hồi hộp, trong lòng len lén cầu khẩn thần quan nhanh chóng chịu thua.

Charlie là một trong thiểu số hy vọng thần quan có thể thắng, cậu đồng dạng cảm thấy vô cùng khẩn trương, hơi nữa nhìn thấy tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt thì không nhịn được lên tiếng gọi: “Yannick Hill —— xin ngài nhất định phải thắng lợi!”

Lập tức, đứa trẻ đáng thương này lập tức nhận về ánh mắt trợn trắng của quần chúng xung quanh, thậm chí đã có người vén cao tay áo chuẩn bị đánh cậu một trận, đám anh em của Charlie vội vàng đem miệng của cậu che chắn.

“Mày câm miệng cho tao!”

Yannick đương nhiên không nghe được tiếng hô của Charlie, y cảm thấy diễn kịch quả thực cũng là một công việc vất vả, nhất là khi ngươi muốn giả thành bộ dạng chống đỡ hết nổi nhưng lại không thể triệt để yếu thế… vấn đề đúng mực quả thực quá khó để nắm bắt!

Dulgin: “Sao đó ta sẽ dùng Thủy trụ thuật nha!”

Yannick: “… Được rồi, được rồi, chúng ta có lẽ nên nói chuyện một chút, phiền ngài đem Thủy vụ thuật tăng mạnh.”

Y cảm thấy thật may mắn vì ban đầu mình đã tung ra một thần chú chống nghe lén, bằng không bằng tiết tấu đối thoại hiện giờ của bọn họ, một khi bị người ta phát hiện phỏng chừng sẽ tạo thành đủ loại chủ đề chấn động, giả dụ như ‘Pháp sư cùng thần quan liên thủ thao túng kết quả cá cược, hãm hại toàn thể quốc dân Mecklen.’.

Dulgin: “Được rồi.”

Hắn giơ giơ pháp trượng, màn sương vốn chỉ hơi mờ nhạt lại đột ngột mở rộng đem hai người bao phủ bên trong, triệt để ngăn cách toàn bộ ánh mắt người ngoài. Đám đông quan sát chỉ có thể nhìn thấy một màn sương trắng mà không thể nhìn thấy bên trong, càng miễn bàn phát hiện bọn họ đang làm gì.

Giữa màn sương, hai người đứng đối diện, cách ra một cự ly không gần không xa.

Dulgin nói: “Điều kiện lần trước ngươi đề ra, sau khi trở về cân nhắc cẩn thận, ta cảm thấy vẫn rất tốt.”

Yannick: “… Rất cám ơn sự hợp tác của ngài, bất quá lần sau của phải diễn kịch, hy vọng ngài có thể thông báo với tôi sớm một chút, bằng không tôi sợ mình sẽ để lộ sơ hở.”

“Như vậy mới càng thêm chân thật!” Dulgin nhún nhún vai, nhìn qua có điểm đắc ý, hợp với bộ dạng hoạt kê của hắn quả thực giống hệt một đứa trẻ nghịch ngợm, đương nhiên là phiên bản lão niên. “Theo ta được biết, Giáo đình dã liệt Đại thuật triệu hoán vào cấm thuật, ngay cả thư viện trung ương của Tòa thánh cũng chưa chắc có ghi chép lại, ngươi vì sao có thể hoàn nguyên loại pháp thuật này?”

“Đó là một bí mật, cũng không nằm trong phạm vi hiệp nghị của chúng ta,” Yannick khôi phục phong độ bản thân, giảo hoạt mỉm cười: “Giống như việc ngài đang nghiên cứu hắc ám ma pháp vậy, ta sẽ không báo lại bí mật ấy cho Giáo đình. Vì chắc chắn, chúng ta có thể ký kết khế ước.”

“Đương nhiên, như vậy rất tốt.” Dulgin pháp sư lấy khăn tay ra, lại bắt đầu chà lau lớp mồ hôi do tràng vận động vừa rồi mang đến. “Ta muốn biết, ngươi dự định kết thúc cuộc quyết đấu này thế nào, ta chịu thua? Ngươi chịu thua? Hoặc là thế hòa?”

Yannick hỏi ngược lại: “Vậy ngài nghĩ thế nào? Chỉ cần tôi nói đều có thể sao?”

Dulgin: “Oh, ta đương nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi, hiện tại mọi người đã biết ta là một đạo sư tốt rất bảo vệ học đồ, hơn nữa trận khiên chiến này đều là do ngươi khi dễ học đồ của ta…”

“Xin thứ cho ta vì bản thân biện hộ,” Yannick cắt lời, “Tôi không có khi dễ học đồ của ngài, tôi chri muốn ngăn cản một hồi ác chiếc, tránh cho học đồ của ngài trong cơn tức giận tổn thương một thần quan cao giai có xuất thân quý tộc, sau đó mang họa sát thân!”

“Được rồi, là ngươi có lý, thế nhưng nếu như ta cái gì cũng không làm người ngoài sẽ cảm thấy người làm đạo sự như ta quan sát vô dụng, bao gồm cả sự kiện hôm nay nữa, nếu như ta thua khẳng định cũng vô cùng mất mặt. Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi phải thua, dù sao Giáo Hoàng của các ngươi nổi danh sĩ diện hảo, nếu như biết tin ngươi thua trong cuộc quyết đấu này nói không chừng sẽ trực tiếp đẩy ngươi lên đài hành hình…” Pháp sư Dulgin lảm nhảm không ngừng, mãi đến cuối cùng —— “Kỳ thực ta đã cược năm trăm đồng vàng vào kết quả hòa, hiện tại tỷ số trả thưởng là một trên ba mươi, tuy rằng so với tỷ lệ ta thua trận thấp hơn rất nhiều, bất quá như vậy cũng có thể kiếm được kha khá.”

Yannick: “…” Những lời cuối cùng mới là mục đích chân thật của sự kiện bao che học đồ lần này đi?

Thấy biểu tình của thần quan tóc bạch kim, Dulgin có chút ngượng ngùng: “Gần đây kinh phí nghiên cứu có chút khẩn trương, khoản tiền Ma pháp công hội cấp cho thực sự quá ít, ta cũng không còn cách nào…”

“Đương nhiên, sẽ không khiến ngài thất vọng.” Thần quan rốt cục tìm về thanh âm của mình, bình tĩnh mỉm cười.

Thời gian dần qua, sau khi các quý tộc ước chừng uống xong một tách trà Blanca nhỏ, mọi người chợt thấy sương mù từ từ tan hết, thân ảnh của hai người kia lần nữa hiện ra, chỉ tiết tình huống song phương thoạt nhìn không quá tốt.

Pháp bào của pháp sư Dulgin hư hại đôi chỗ, xương gò má sưng lên thật to, sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm pháp trượng có thể thấy rõ vết máu.

Mà phía còn lại, Giáo chủ tóc bạch kim nỗ lực dùng pháp trượng chống đỡ thân thể, sắc mặt còn khó coi hơn pháp sư rất nhiều, thậm chí còn có chút lung lay sắp đổ!

Xem ra đây là một hồi quyết đấu hai bên đều có hại, cũng không biết đến cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.

Tất cả mọi người mở to hai mắt, trái tim treo cao chỉ sợ mình bỏ qua khoảnh khắc đặc sắc nào đó.

Những quý tộc nam đã quên mất phải cùng tình nhân ve vãn, các tiểu thư thì quên mất tách trà chưa kịp uống xong trên tay, dùng quạt che mặt, mọi người đều hơi nghiêng cơ thể về phía trước, nhìn chằm chằm vào sàn đấu.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy, hai người nọ ngã ra mặt đất, cơ hồ là đồng thời.

Đương nhiên, đối lập với tư thế cứng còng của pháp sư Dulgin, thần quan tóc bạch kim lại ưu nhã hơn rất nhiều, mái tóc bạch kim của y cũng vì vậy xõa tung trên lớp bùn đất, khiến người ta thương tiếc chỉ hận không thể ôm y vào lòng.

Ồ một tiếng, sau khoảnh khắc im bặt ngắn ngủi, gần như mọi người đều phát cuồng lên.

Giờ khắc này, thứ bọn họ quan tâm nhất không phải sống chết của hai người kia, trong đầu mọi người chỉ có một ý niệm: Số đồng vàng/ đồng bạc/ đồng tiền mà bọn họ đánh cược lần này đã sắp mọc cánh bay đi rồi!
Bình Luận (0)
Comment