Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 14

Trans: Mật

Trên đường đi đến lớp, Dư Thính nhận được không ít ánh nhìn của người khác. 

Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, đồng phục được là phẳng phiu ôm lấy cơ thể mảnh mai, mái tóc ngắn bồng bềnh, gương mặt cũng rất nhỏ, không trang điểm lòe loẹt, chỉ thoa một lớp kem chống nắng và tô chút son môi màu hồng. 

Mặc dù đây là cách trang điểm thường thấy của học sinh nữ cấp 3, nhưng lại thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Thoát khỏi mái tóc xanh như cái logo ấy, ngay cả bạn cùng lớp cũng không nhận ra cô là ai, cho đến khi Cố Song Song ở phía xa tít tắp gọi lên cái tên Dư Thính, mọi người xung quanh mới kinh ngạc một phen. 

“Thật sự là cậu rồi, Thính Thính.” 

Cố Song Song còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, mãi không dám nhận, đi tới gần mới phát hiện Dư Thính đã nhuộm lại tóc rồi, còn cắt ngắn nữa. Xinh thì cũng xinh đấy, nhưng không phù hợp với tính cách quái đản của cô cho lắm.

“Thính Thính, cậu đừng vì một tên khốn kiếp mà bỏ ra nhiều tâm sức như vậy nha.” Cố Song Song nhìn mái tóc của cô với vẻ tiếc thương. Cô ấy biết Dư Thính sẽ không bước ra được nhanh như vậy, nhưng cũng không ngờ là cô đau lòng đến mức cắt đi mái tóc yêu quý của mình!! 

Dư Thính không đếm xỉa gì đến Cố Song Song, đi thẳng vào trong lớp.

Rõ ràng có thể thấy, tạo hình mới của Dư Thính lại một lần nữa làm dấy lên một hồi thảo luận và lén lút nhìn trộm. 

Cô rất hài lòng với điều này, chỉ cần sự chú ý trong lớp đều đổ dồn lên người cô thì lát nữa nhóc đáng thương kia tới sẽ không bị mọi người săm soi. 

Dư Thính chống một tay lên má, vừa chờ đợi vừa giở nhiệm vụ ra đọc. 

[Mỗi tuần một nhiệm vụ thử thách: Thử thách không làm việc xấu trong 24h, chủ tài khoản chỉ cần trong 24h không làm bất cứ việc xấu gì thì có thể nhận được 20 điểm xu đọc, nếu làm ngược lại thì sẽ bị trừ số điểm tương ứng. Số điểm tích lũy cho đến thời điểm hiện tại: 20]

Thứ hai chỉ có một nhiệm vụ thử thách, việc này cũng không quá khó với Dư Thính, nhưng cũng không phải là việc dễ dàng gì. 

Nội dung tóm tắt mà nhiệm vụ đưa cho quá chung chung, trong nhóm “việc xấu” có thể sẽ bao gồm cả việc không được vứt rác lung tung; cũng có thể bao gồm cả việc nói xấu bạn học.

Ding ling ling—

Tiếng chuông vào lớp chợt vang lên, đám học sinh bỗng chốc chạy tán loạn, ai về chỗ nấy. 

Dư Thính nghi ngờ nhìn về chỗ ngồi trống huơ trống hoác phía sau, trước giờ Yến Từ vẫn luôn là một học sinh ngoan, đi học đúng giờ, mỗi lần đều là người đầu tiên bước vào lớp, chuyện đi muộn như này dường như chưa từng xảy ra. 

Ốm rồi?? 

Hay là xảy ra chuyện bất trắc gì rồi? 

Dư Thính không khống chế được sự lo lắng, len lén gửi một tin nhắn cho Yến Từ. 

[Yến Từ, sao cậu vẫn chưa tới trường vậy?] 

Tin nhắn vừa gửi đi, APP liền nhảy ra một khung cửa sổ.

[Trong giờ học nghịch điện thoại, trừ 1 điểm, số điểm tích lũy cho đến thời điểm hiện tại: 19] 

“…” 

Mẹ nó. 

Vô lý. 

[Xin mời chủ tài khoản tắt điện thoại trong vòng 5 giây.]

Màn hình bắt đầu hiện đếm ngược, Dư Thính vội vàng nhét điện thoại vào trong túi áo, ngồi ngay ngắn nhìn lên bảng.

Tiết đầu tiên là môn Ngữ văn. 

Môn Dư Thính không thích nhất chính là Ngữ văn, đọc sách khiến cho cô đau đầu, không nhớ được lại càng thêm đau đầu.

Đang lúc bực bội thì tiếng gõ cửa vang lên. 

Tiếng động tới bất ngờ làm phá vỡ bầu không khí lớp học, trong phút chốc mấy chục cặp mắt đều hướng ra hết phía cửa lớp. 

Yến Từ lặng lẽ đứng ngoài cửa, bộ đồng phục trên người có chút xộc xệch, cổ áo không đóng, không có tóc che phủ, đường cong chiếc cổ lộ ra vô cùng tinh xảo.

Anh rất cao, vốn đã có cảm giác chèn ép, giờ lại còn để đầu đinh, lúc không nói gì càng lộ rõ khí thế áp bức. 

Người vẫn luôn mong đợi cuối cùng đã tới rồi, Dư Thính vô cùng kích động, cô vuốt lại mái tóc bồng bềnh, ngồi ngay ngắn hơn cả lúc này, vươn dài cần cổ, chỉ sợ Yến Từ đi vào không phát hiện ra cô. 

Giáo viên Ngữ văn vẫn chưa nhận ra Yến Từ là ai, hoảng hốt một lúc lâu: “Em đi nhầm lớp rồi hả?” 

Triệu Học Thành vội lên tiếng gọi: “Yến Từ!” 

Yến Từ? 

Giáo viên Ngữ văn bừng tỉnh. 

Những năm đầu, danh tiếng của Hải Xuyên không tốt, vì muốn xoay chuyển hình tượng của Hải Xuyên nên ban giám hiệu đã lưu lại thế giới bên ngoài một danh tiếng tốt “Giàu sang lại độ lượng”, vậy nên đã ngoại lệ tuyển sinh một số học sinh đặc thù thuộc gia đình nghèo khó, không có khả năng đến trường.

Yến Từ là một trong số đó. 

Anh không biết nói chuyện, không thể nào tham gia vào các hoạt động tương tác trên lớp, cộng thêm việc thành tích ở mức trung bình, bản thân cũng không có điểm gì nổi bật, cho dù là giáo viên hay bạn cùng lớp thì cũng sẽ không chú ý đến anh.

Bây giờ thay đổi tạo hình, cũng khó tránh khỏi việc không nhận ra. 

“Yến Từ, em đã muộn hai mươi phút rồi, biết không hả?” 

Yến Từ nắm chặt lấy cặp sách, không nói gì. 

“Em bỏ cặp sách xuống, cầm sách đứng ở ngoài cửa nghe giảng.” 

Yến Từ không phản bác, sau khi đi vào để cặp sách lên bàn xong thì lại cầm sách đi ra bên ngoài, từ đầu đến cuối không nhìn Dư Thính lấy một cái. 

Dư Thính: “??” 

Sao nhóc đáng thương lại ngó lơ cô rồi! 

Lẽ nào anh không chú ý đến cô đã thay đổi kiểu tóc rồi sao?!

“Thưa cô! Em muốn đi vệ sinh!” Dư Thính chủ động giơ tay. 

Giáo viên Ngữ văn ra hiệu cho cô đi rồi tiếp tục giảng bài.

Dư Thính chạy ra từ cửa sau, cả hành lang dài tít tắp chỉ có bóng dáng Yến Từ đang nhìn chăm chú, tiếng đọc bài đều đều vang lên trong lớp học. Anh không mở miệng, đứng thẳng dựa vào tường, cúi mặt nhìn vào sách, hàng lông mi rủ xuống che ánh nắng mặt trời đang rọi từ trên xuống. 

Dư Thính sợ giáo viên phát hiện, cúi người như con mèo lén lút bò tới trước người Yến Từ, sau đó ngẩng đầu lên, đưa tay búng vào quyển sách Ngữ văn của anh. 

Phía trước quyển sách của anh đột nhiên xuất hiện một gương mặt, hai mắt long lanh, mấy sợi tóc nghịch ngợm đang dính vào hai bên má.

Yến Từ sửng sốt, vẫn chưa kịp hoàn hồn. 

Dư Thính không thể tin được, đè thấp giọng nói: “Yến Từ, tôi chỉ đổi kiểu tóc thôi mà, cậu thật sự không nhận ra tôi sao?” 

Ánh mắt Yến Từ khẽ lay động, phát hiện ra cô đã cắt tóc ngắn thật rồi. 

Rất xinh, giống như trong câu chuyện cổ tích mà bà nội đã từng kể cho anh nghe, công chúa nhỏ trong đó cũng có mái tóc giống y hệt cô. 

Thế nhưng—

Công chúa nhỏ không xinh bằng cô. 

Nhịp tim của Yến Từ bất giác đập nhanh hơn, ngón tay dùng sức, móng tay gần như cào vào trong quyển sách. 

Dư Thính không hề phát hiện ra, dựa vào dáng người cao và đôi chân dài của anh, công khai núp bên cạnh anh, tránh khỏi tầm mắt giáo viên rồi nói: “Tôi đã đợi cậu rất lâu, sao cậu lại đi muộn vậy?” 

Yến Từ chỉ vào mình, ánh mắt mờ mịt, giống như đang hoài nghi tại sao Dư Thính lại cố ý đợi anh. 

“Đúng vậy, tôi đang đợi cậu.” Cô vuốt mái tóc của mình: “Cậu xem, tôi và cậu đều cắt tóc ngắn rồi, xinh không?” 

Yến Từ nghiêm túc đánh giá, gật đầu. 

Anh không gật đầu còn đỡ, vừa gật xong Dư Thính lại cảm thấy có chút cáu: “Nếu như đẹp thì tại sao lúc cậu đi vào không thèm nhìn tôi?” 

Yến Từ bị hỏi, vẻ mặt ngây ra. 

“Có phải là không đẹp không?” Dư Thính cắn cắn môi, không kìm được mà nghi ngờ liệu có phải dì Tô lừa cô không.

Yến Từ lấy bút ra, viết một chữ: [Đẹp mà.] 

Dư Thính liền cong môi cười: “Vậy cậu có thích không?” 

Ngòi bút của Yến Từ chợt dừng lại. 

Màu mực đen dần thấm lan ra thành một mảng nhỏ trên sách. 

Anh thích. 

Lại không dám thích. 

Lông mi Yến Từ khẽ lay động, dùng bút bi vẽ lên sách.

Một hình người phiên bản thu nhỏ có mái tóc ngắn dắt một hình người phiên bản thu nhỏ có mái tóc dài, bởi vì không có bút màu thay thế nên Yến Từ đành viết một chữ “xanh” trên đầu người có mái tóc dài. 

Hai người nắm tay nhau, cười ngây ngốc. 

Dư Thính lập tức bị chọc cho phì cười, lấy chiếc bút vẽ một hình người dạng que ở bên cạnh, đang định viết tên của Yến Từ, Dư Thính đột nhiên dừng lại. 

“Chữ Yến viết như thế nào ấy nhỉ?” 

“…” 

Anh bất lực thở dài, bàn tay ấm nóng chợt nắm lấy tay phải đang cầm bút của Dư Thính, kiểm soát tay cô, chầm chậm viết ra tên mình. 

Từng nét từng nét, nét dọc rồi lại nét ngang, chậm rãi, nhẹ nhàng viết ra một chữ “Yến” trên giấy. 

Yến Từ cúi người xuống rất thấp, gần đến mức Dư Thính có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi của anh. 

Góc nghiêng cũng rất đẹp. 

Cô trước giờ không biết rằng ngũ quan của một cậu con trai có thể đẹp đến mức dùng từ “tinh xảo” để miêu tả.

Lòng bàn tay có anh có một vết chai, rất mỏng, dính sát vào mu bàn tay.  

Dư Thính bỗng sững lại, những chuyện vừa nãy đã sớm được quẳng ra phía sau đầu. 

Chữ “Yến” đã viết xong. 

Dư Thính giờ mới chú ý đến chữ viết trên sách của anh rất nắn nót, sau mỗi một tiêu đề được đánh dấu, dễ nhận thấy là đã ghi chú lại cẩn thận. 

Còn ba chữ “Yến” được viết nguệch ngoạc, xiêu vẹo giống như nét bút học sinh mầm non tiện tay vẽ ra, phá hỏng cả khung hình.  

Anh nhất định không nhỏ bé và tầm thường như những gì người khác đã nói. 

Anh đang tỏa sáng, chỉ là kẽ hở ấy quá tối, khiến cho ánh sáng yếu ớt không lọt ra được bên ngoài, cũng khiến cho những con mắt bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Dư Thính ngẩng đầu: “Yến Từ, cậu đã dạy tôi viết rồi, vậy thì tôi cũng dạy cậu nói tên của cậu nhé.” 

Yến Từ nghiêng đầu, độ cung không quá rõ ràng. 

Dư Thính phấn khích: “Cậu xem, môn Ngữ văn cậu ghi chép cẩn thận như vậy, nếu như biết nói chuyện thì không chừng còn có thể tham gia phát biểu dành cho học sinh mới vào kỳ sau đấy.”

“Nào, cậu và tôi cùng đọc. Yến, Từ.” 

Dư Thính kéo tay của Yến Từ đặt vào cổ họng mình: “Chú ý cách tôi phát âm, Yến, Từ.” 

Ngón tay của anh cảm nhận được rõ ràng sự rung động của dây thanh quản. 

Đối với Yến Từ mà nói, anh đã tiếp xúc với âm thanh, âm thanh chỉ thuộc về riêng Dư Thính. 

Giáo viên hình như đã để ý tới tình hình ở bên này. 

Dư Thính an phận một lúc, cuối cùng vẫn không bỏ cuộc, nói: “Yến, Từ, hai từ này rất dễ đó, cậu mau thử nói xem.” 

Ánh mắt Yến Từ lấp lánh, trước khi tiếng chuông tan học vang lên mới chầm chậm mở miệng—

“Thính… Thính.” 

Hai chữ nhẹ nhàng lướt bên tai. 

Bỗng chốc, cả thế giới đều trở nên trống rỗng, cô chỉ thấy ánh nhìn chăm chú của anh, còn có giọng nói phát ra từ trong cổ họng. 

Thính Thính. 
Bình Luận (0)
Comment