Quyết Tuyệt

Chương 2

Nhà Tùy đã từng trải qua thời kỳ xây dựng và phát triển tốt đẹp, khiến người đời mừng rỡ cùng chờ mong, thế nhưng, khi nhị đế Dương Quảng xuất hiện, buộc thế nhân phải nhỡ rõ hắn hoang dâm vô đạo ra sao, cướp đoạt công trạng thế nào, thì người đời đã hoàn toàn vỡ mộng.

Thời Tùy Mạt, giang sơn biến đổi, phong vân ngập trời, đối mặt với non sông vạn dặm hoang tàn, đối mặt với sinh linh bách tính lầm than, đối mặt với thời cơ loạn thế tuyệt hảo, các lộ nghĩa quân nổi lên như nấm sau mưa, tuy rằng ai cũng có thân nhân, nhưng vô luận ra sao, cũng nên sống một lần oanh oanh liệt liệt, đứng lên phản kháng chế độ bạo ngược đày đọa kiếp người này.

Ở Thái Nguyên, Đường quốc công Lý Uyên không thể ngồi yên đợi cơ hội vụt qua như vậy, tài năng cùng địa vị của ông đã được tiên hoàng thừa nhận, bá quan trong triều rõ ràng. Từ Trường An đến Thái Nguyên, con đường làm quan biến động không ngừng khiến con đường vận mệnh của ông cũng thay đổi. Có điều, ông biết lấy lùi làm tiến, củng cố lực lượng, chờ đợi thời cơ. Nhờ vào bằng hữu cũ góp ý, bản thân kiến giải, người nhà ủng hộ, cho dù có chìm trong biển nước mênh mông ông cũng có thể lật dòng đứng dậy.

Lúc này, mặt trời chiều dần lặn, một trận náo loạn xảy ra trước phủ Lý Uyên.

“Nhị công tử, cậu chậm lại một chút!” Lão gia nhân vừa bị đụng trúng, vội vàng chống thắt lưng xoa xoa, quay đầu nhìn người vừa hấp tấp chạy vào nhà, miệng không quên nhắc nhở một câu.

Lý Thế Dân lúc này không rảnh để ý đến người khác, càng không thèm để tâm cái gì kính già yêu trẻ, chỉ chớp mắt đã chạy vào tiền viện, đi qua phòng lớn, trực tiếp tiến vào phòng trong.

“Nhị công tử?!” Dọc đường đi hắn đụng phải không ít người, nhưng có ai ngăn hắn được? Ngày thường, đây chính là bảo bối được Lý gia nâng niu trong lòng bàn tay, huống chi ngày hôm nay hắn một thân nhung trang, tăng thêm mấy phần oai hùng khí thế, không muốn chết thì mau tránh đường!

Cách đó không xa là mấy gia nô theo lão gia từ Hà Đông trở về, tụ tập cùng một chỗ, trên mặt hiện rõ vẻ bi tráng như vừa thoát hiểm xong. Lục Tuấn đâu? Tên tiểu tử vẫn theo sau đại ca thế nào không thấy? Trong lòng Lý Thế Dân dâng lên một trận nghi hoặc.

“Nhị công tử!” Có thanh âm truyền đến từ phía sau.

Lý Thế Dân mắt điếc tai ngơ, chạy mấy bước đến chỗ đám gia nô, vừa muốn mở miệng, người kia đã đến ngay sát người hắn, nhẹ nhàng vỗ lên vai Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân rất mất hứng quay đầu nhìn về phía người đó, một đôi mày kiếm khẽ thiêu, “Cái gì…”

Lời còn chưa nói xong, vẻ mặt đã tức khắc thay đổi.

“Lục Tuấn?! Ngươi đã về rồi? Ngươi trở về lúc nào? Trên đường đi ra sao, không phát sinh chuyện gì đúng không?...” Biểu tình hắn lúc này vô cùng chân thật, nhưng lọt vào tai Lục Tuấn lại không khác gì một chuỗi dư thừa.

Lục Tuấn cười lấy lệ, nghĩ thầm: Quan tâm ta? Bắt đầu từ lúc nào vậy? Thôi đi, tính tình ta cũng không có tốt như đại công tử, lại càng không như đại công tử… như đại công tử vừa tú nhã vừa hiểu ý người, khụ, những lời này cũng chỉ có thể chôn sâu trong dạ, nghìn vạn lần không thể nói ra. Đây chính là quy định ngầm của gia nhân nhà họ Lý, dù chuyện đó có là sự thật hiển nhiên đi nữa, nói ra khỏi miệng sẽ mất mạng như chơi!

“Trên đường bình an, không gặp chuyện gì lớn…” Hắn vốn định trả lời qua loa cho xong chuyện, ai ngờ lỡ miệng rồi.

“Không gặp chuyện lớn?” Một tiếng hét khiến cho cả tiểu viện chấn động không nhẹ, “Vậy tức là vẫn gặp chuyện đúng không? Đại ca của ta đâu? Sao ta không thấy huynh ấy?”

“Đại công tử ở trong phòng của cậu.” Nhanh nhanh đem chuyện hắn muốn biết nói cho hắn đi, nếu không sợ rằng cái lỗ tai của mình bị chọc thủng mất.

“Trong phòng ta?...” Hắn nguyên bản còn muốn hỏi thêm, nhưng mà quên đi quên đi, gặp người vẫn quan trọng hơn. Hắn lập tức xoay người, chạy thẳng về phòng của mình.

“Nhị công tử thật kỳ quái!” Dưới mái hiên, một thiếu niên áo lam cau mày nhìn bóng lưng kia tiêu thất mà nói một câu.

Lục Tuấn quay đầu, mỉm cười nhìn thiếu niên chỉ xấp xỉ mười sáu tuổi này, “Trước đây ta chưa từng thấy ngươi, là mới tới sao?”

Thiếu niên gật đầu.

“Ngươi nói xem, nhị công tử kỳ quái ở đâu?”

Thiếu niên đỏ mặt, nghĩ mình lỗ mãng rồi, bèn cúi đầu không nói.

“Nhìn cậu ấy một thân vũ trang, phấn chấn hào hùng, bừng bừng khí thế…”, bên cạnh đó, một nô bộc lớn hơn mấy tuổi trả lời thay, “Gần đây đã bôn ba khắp nơi làm việc lớn, lập thành khí phách lão luyện rồi, nhưng chỉ trong chớp mắt trở về, lại biến thành đứa trẻ con, kêu trời gọi đất không có chừng mực.”

Lục Tuấn khoanh tay đứng ở bãi đất trống, khẽ thở dài, bày ra tư thế đàn anh mà nói, “Không phải nhị công tử kỳ quái, lại càng không phải kêu trời gọi đất không có chừng mực, cậu ta, chính là gặp người thế nào thì tính tình sẽ thế đó.”

Lý Thế Dân khẩn cấp đẩy cửa phòng ra, trái phải đều không phát hiện bóng người, xoay người nhấc rèm đi vào phòng trong, vừa định kêu một tiếng “đại ca”, lập tức nuốt trở lại.

Thấp thỏm lo lắng nhiều ngày, lại vội vã lên đường một mạch không nghỉ, cùng cha mang cả gia đình bình an từ Hà Đông đến Thái Nguyên, Lý Kiến Thành không có mấy lúc được nghỉ ngơi, hiện tại đã mệt mỏi lắm rồi, liền tìm chỗ ngủ một giấc thật say, không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần ngủ được là được.

Lý Thế Dân ngơ ngác nhìn người đang ngủ say trên giường, thẫn thờ một hồi lâu.

Hắn biết, từ khi còn rất nhỏ, đại ca đã sắm vai một nhân vật vô cùng quan trọng trong sinh mệnh của mình, hắn chưa bao giờ nguyện ý đi sâu tìm hiểu xem ý nghĩa thật sự của nó ra sao, chỉ một mực tùy theo cảm giác của mình. Hắn thích ở bên cạnh đại ca, thích chiếm hữu đại ca giữa một đoàn huynh đệ tỷ muội, không có lý do, chỉ là muốn như vậy, mà đại cao thì sao, cũng luôn luôn rất mực ôn nhu mà đáp ứng yêu cầu của hắn.

Nhẹ nhàng đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên, hắn đột nhiên muốn cười chính mình, tư thế ngủ của đại ca luôn luôn tốt, không giống như hắn, lúc nào cũng phải có người nửa đêm kéo chăn từ trên mặt đất lên đắp lại cho hắn.

Hắn nhìn ra được, đại ca thực sự mệt mỏi, giấc ngủ sâu cũng không che được nét uể oải trên gương mặt, hắn vươn tay, muốn xua đi mệt nhọc vô hình ấy, nhưng kinh ngạc thay, tay hắn đột ngột dừng giữa không trung.

Khuôn mặt này, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lại khiến hắn bất giác cúi người muốn nhìn kỹ hơn một chút.

Đại ca thật sự rất đẹp, không phải nét âm nhu của nữ tử, mà là nét đẹp cứng cỏi của một nam tử. Khi y mỉm cười, khi y tức giận, khi y đọc sách, khi y mang theo các em chạy loạn, khi y chiều chuộng mà ôm hắn vào lòng… Tựa hồ, hắn không nghĩ ra có lúc nào đại ca không đẹp. Nhưng dường như đối với loại tán dương vẻ đẹp khuynh quốc này, đại ca vô cùng mất hứng, cho nên, hắn và Nguyên Cát liền đặt ra quy định trong phủ, người nào dám nói linh tinh khen đại ca, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Hắn thu tay lại, cúi người xuống càng thấp, dù biết rằng mặt mình lúc này chắc chắn đỏ đến gần chết, dù biết rằng chuyện hắn muốn làm thật sự rất không nên, thế nhưng, hắn vẫn muốn, vẫn muốn cảm nhận hơi ấm trên môi đại ca, chỉ cần trên môi mà thôi.

Bên ngoài phòng cách đó không xa, tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, người nhạy bén như hắn tất nhiên nghe được, vội vàng ngồi thẳng lên.

“Nhị ca, nhị ca, huynh ở đâu?... Huynh giấu đại ca đi không cho ta gặp huynh ấy, thật là, không có nghĩa khí.”

Là tiếng của Nguyên Cát, Lý Thế Dân không thể không tức điên lên.

Tiếng bước chân dừng lại chốc lát tại cửa phòng, sau đó lập tức đẩy cửa, vén rèm mà vào, “Nhị ca, huynh…”

Nghe âm thanh vang dội như sét đánh ngang tai, Lý Thế Dân nhíu mày, hung hăng nhìn đệ đệ, làm động tác trụ thanh, ý bảo đừng lên tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt hung hăng của ca ca, Lý Nguyên Cát kinh ngạc đứng ngây một chỗ.

Giấc ngủ hiếm hoi của người nọ đã bị quấy rầy, thân thể khẽ giật, đôi mắt buồn ngủ mở mông lung, nhận thức rõ một chút, liền thấy Thế Dân ngồi ở bên giường, Nguyên Cát đứng trên mặt đất, hai đứa này làm sao vậy, không phải lại cãi nhau rồi chứ? Mới vừa gặp lại, thật là, con đường phía trước lại khó khăn đây!

“Làm sao vậy?” Lý Kiến Thành còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt nhìn xung quanh màn che, tay vén đi ít tóc vương trên trán.

Nguyên Cát đứng ở đằng kia lập tức lè lưỡi, hiểu ra nguyên nhân nhị ca vừa trừng mắt nhìn mình.

“Không có việc gì.” Lý Thế Dân cười cười nhìn đại ca hiếm hoi khả ái thế này, ngực có một loại xung động không nói nên lời, “Huynh ngủ thêm một chút đi!”

Lý Kiến Thành giương mắt, nhìn trái, nhìn phải, dường như thực sự không phát sinh chuyện gì. Quên đi, là do mình lo lắng quá nhiều thôi.

“Đại công tử, nhị công tử, tứ công tử, ba vị đều ở đây sao?” Là thanh âm của Lục Tuấn.

Ngày hôm nay, Lý Thế Dân đối với những tiếng la gọi này cảm thấy rất phiền muộn, cho nên chỉ cúi đầu không nói.

“Phải. Có chuyện gì?” Lý Nguyên Cát trả lời.

Lục Tuấn không tiến vào, chỉ đứng ở cửa nhẹ giọng, “Lão gia gọi ba vị đến tiền sảnh có việc cần bàn.”

“Ta biết rồi.” Lý Kiến Thành xoay người từ trên giường ngồi dậy, thẳng thắn trả lời, lại quay đầu nhìn hai đệ đệ, “Đừng lo lắng, ba huynh đệ chúng ta còn nhiều cơ hội để nói chuyện, không nên để phụ thân phải chờ.” Y nói xong lập tức ra khỏi phòng.

Lý Thế Dân cùng Lý Nguyên Cát cũng không nhiều lời, đứng dậy theo ra ngoài.

Lý Kiến Thành ngủ đến đầu óc nặng nề, vừa đi vừa vuốt lại tóc tai rối loạn, đối với bản thân y mà nói, đây vốn là chuyện hết sức bình thường, ở trong nhà mình cũng không cần phải quá cố kỵ, thế nhưng, y không biết, cũng không để ý, mọi người đi ngang qua thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều ngẩn ngơ hoảng hốt, bao gồm cả hai đệ đệ đang theo sát phía sau.

Cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, cũng có gì hơn thế này đâu!
Bình Luận (0)
Comment