Cửa môn bị đá ra, màn đêm lạnh lẽo như tràn vào triệt để, Trần Tố Hà ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Thu Tử Ngộ, từng bước từng bước một đi đến.
Tử Ngộ cùng Họa Phiến nhìn nhau trong lòng đều có chút khó hiểu, Trần Tố Hà luôn luôn dịu dàng đoan trang chưa bao giờ nhìn thấy nặng lại có vẻ mặt thê hận như thế này.
Họa Phiến tiến ra đón: “Trần cô nương, khuya như vậy sao còn chưa nghỉ ngơi?”
Trần Tố Hà chuyển mắt nhìn Họa Phiến, thanh âm lãnh liệt: “Ngươi từ nhỏ đã ở bên chiếu cố hắn đúng không?”
Họa Phiến vừa nghe thấy lời này liền không khỏi ngạc nhiên, ý cười giảm vài phần: “Trần cô nương không phải đã sớm biết rồi sao? Ta từ nhỏ đã bên cạnh hầu hạ thiếu gia rồi!”
Trần Tố Hà ánh mắt sắc bén như kiếm cơ hồ muốn động thủ: “Nguyên lai ngươi cũng là tay sai của Thu tặc!” Không đợi Họa Phiến hồi phục tinh thần nàng đã vung hai tay, phanh một tiếng liền chưởng vào ngực Họa Phiến.
Trần Tố Hà vốn tinh thông y lý cho nên võ công cũng không thể xem là cao cường, bất quá, Họa Phiến chỉ là một nữ tử yếu đuối, một chưởng nàng vung ra đối với Trần Tố Hà đã là mười thành công lực, nhất thời đem Họa Phiến đánh bay ra ngoài, khiến nàng trào ra một ngụm máu tươi rồi rơi vào bất tỉnh.
Thu Tử Ngộ chấn động, bất chấp thân thể trầm trọng, vội vàng xoay người xuống giường vụng về đứng bên người Họa Phiến cố hết sức muốn nâng nàng đứng dậy.
Trần tố hà lạnh lùng hừ một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi hãy lo cho bản thân trước đi! Dù sao thì nàng chỉ là tỳ nữ của Thu phủ, ta sẽ không giết, nhưng mà ngươi……” Thanh âm đột nhiên trở nên oán độc âm lãnh: “Không thể tưởng được, ngươi chính là đứa con của Thu tặc, tốt……tốt, hôm nay ta sẽ giết ngươi thay Trần thị rửa hận một nhà.”
Thu tử ngộ nghe xong lời này, đột nhiên nhớ tới chính mình khi còn nhỏ, phụ thân từng bị nhiễm bệnh nặng liền thỉnh một thầy thuốc từ Giang Nam đến điều trị, nhưng vị thần y đó một lời cự tuyệt khiến phụ thân thẹn quá hóa giận liền cấu kết với phỉ tặc tội danh, chỉ sau một đêm đã diệt trừ Trần gia, Trần thị cũng vì vậy mà đoạn tuyệt.
Thu tử ngộ âm thầm cười khổ: bất quá năm đó bản thân chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, hoàn toàn không ngờ rằng hôm nay cư nhiên có thể cùng di cô (1) Trần thị chạm mặt! Ngẩng đầu nhìn Trần Tố Hà: quả nhiên là nữ trung hào kiệt, đoan trang không đổi a! Thôi được, nàng nếu muốn báo thù cũng là việc đương nhiên, chỉ là..... Hai tay không khỏi xoa bụng: đứa nhỏ mau đến chín tháng đi, nếu có thể sinh được đứa nhỏ, Thu Tử Ngộ dù có chết mười lần cũng cam tâm tình nguyện!
(di cô: trẻ mồ côi)
Hai mắt hắn nhìn Trần Tố Hà trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không thể mở miệng nói ra, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần khẩn cầu mong muốn.
Hai ánh mắt chạm nhau, Trần Tố Hà nhất thời tâm như ma loạn, nàng với người này quen biết đã hơn một năm, bản thân chứng kiến thấy hắn thật ôn hòa quan tâm, học rộng tài cao lại đối với mọi người rất tốt không phải hạng người nham hiểm giả dối, trong lòng nàng đã sớm xem hắn như một người tri kỉ. Nhưng ai có thể đoán được, người ‘Tri kỉ’ này cư nhiên cứ là cừu nhân đã khiến cho nàng tan cửa nát nhà khi xưa! Nàng chậm rãi nâng tay lên, lòng bàn tay oánh nhuận như ngọc.
Đột nhiên có chút do dự, thuận theo ánh mắt nhìn xuống bên dưới Thu Tử Ngộ, bàn tay tái nhợt gầy gò nhẹ nhàng đặt trên bụng đã nhô cao, Trần Tố Hà biết nơi đó còn có một sinh mệnh bé nhỏ, thai nhi yếu ớt như vậy khiến nàng không thể ra tay. Nếu bản thân một chưởng đánh xuống thì đứa con của Thu tặc đương nhiên sẽ không chịu nổi, hài tử này…. bàn tay nâng lên rốt cuộc cũng không thể hạ xuống được nữa.
Thu Tử Ngộ nhận thấy nàng chần chờ không khỏi mỉm cười, chống mình đứng lên từng bước từng bước một chậm rãi đi về phía bàn học, đề bút viết: “Trần cô nương, vốn là Thu gia đối với ngươi không tốt cho nên dù muốn báo thù cũng không thể trách được. Chính là Thu Tử Ngộ hiện tại không thể chết, chờ khi đứa nhỏ trong bụng được sinh hạ ta nhất định sẽ giao mạng này cho ngươi.”
Trần Tố Hà sững sờ đứng đó, nét chữ hắn phiêu phiêu dật dật, dù bản thân gặp phải thiên biến vạn hóa nhưng bút viết vẫn vô cùng bình thường. Hiện tại dù chữ viết mất đi sự tùy ý, thay vào đó là vài phần bi thương khiến cho Trần Tố Hà trong lòng không khỏi đau xót: Thu Tử Ngộ, nguyên lai cái tên của ngươi chính là ba chữ này!
Nàng nhận lấy giấy viết của hắn, trầm giọng nói: “Thì ra ngươi đã hồi phục trí nhớ, tại sao lại không chịu nói ra?”
Thu Tử Ngộ cười cười, lấy một tờ giấy khác tiếp tục viết: “Triệu Hi đối với ta còn một mảnh chân tình, làm sao ta có thể nhẫn tâm tổn thương hắn, không thể nói thì chi bằng làm một Phượng Dục Hỏa còn tốt hơn.”
Trần Tố Hà ngẩng đầu lên trong lòng trăm mối lưu chuyển, trong đôi mắt xinh đẹp kia còn lộ ra vài phần ấm áp: “Tính tình của ngươi cùng Thu tặc hoàn toàn bất đồng, ta lại cùng ngươi giao hảo một năm……….” Nàng nâng lòng bàn tay mình lên: “Làm sao ta có thể hạ thủ đây? Bởi vì cừu hận của cha mẹ ta, mối hận của vong gia vẫn chưa được báo. Cũng được………” Nàng lấy từ trong lòng ra một lọ dược đưa qua cho Thu Tử Ngộ: “Đây là một loại độc dược dùng để rút ngắn thời gian trong thân thể ngươi, không trí mạng nhưng qua một tháng độc tính mới hoàn toàn phát tác.” Nàng thở dài: “Đứa nhỏ đó ta từng ngày nhìn nó lớn lên, làm sao ta có thể nhẫn tâm cho được. Dược chỉ có thể tổn thương đến cơ thể mẹ chứ không ảnh hưởng tới thai nhi, ngươi không cần lo lắng.”
Thu tử ngộ mừng rỡ, hướng trứ trần tố hà ôm quyền vái chào, rút nắp bình ngửa đầu đem dược bên trong uống sạch, trộm nhìn Họa Phiến nằm trên mặt đất rồi lại đổi sang nhìn Trần Tố Hà. Tố Hà thấy hắn đã uống xong liền thở dài một tiếng, đi đến bên người Họa Phiếm lấy ra một viên thuốc bắt nàng uống, bất quá sau một lát Họa Phiếm đã tỉnh lại, Thu Tử Ngộ chậm rãi than một cái.
Thân thể hắn nguyên bản đã gầy yếu, vừa uống xong độc dược dược tính đã ẩn ẩn như muốn phát tác, thoáng chốc hắn như muốn hôn mê, ngực tựa như bị một vật bén nhọn xuyên vào đau đớn, nhịn không được hắn liền lấy tay che lại, đè một cái một búng mau tươi đột nhiên phung ra, thân hình này lung lay như sắp đổ.
Họa Phiếm kinh hãi từ trên mặt đát đứng lên đỡ lấy Thu Tử Ngộ: “Thiếu gia, thiếu gia.”
Trần tố hà lạnh lùng nói: “Yên tâm, tạm thời không chết được, chỉ là độc tính hơi phát tác thôi, không ảnh hưởng đến thai nhi!”
Họa Phiến không rõ chuyện vừa xảy ra, nghĩ Thu Tử Ngộ nhất định đã bị Tố Hà tàn nhẫn ra tay, thê thanh nói: “Trần cô nương, ngươi vì sao phải làm như vậy?”
Thu Tử Ngộ miễn cưỡng ngăn lại khuông ngực đang đau đớn, hắn cầm tay Họa Phiến hơi hơi lắc đầu, chỉ chỉ giường ý bảo nàng đem mình qua bên đó.
Họa Phiến nước mắt lã chã như chực khóc, đỡ hắn từng bước một đi đến bên giường, nàng từ nhỏ đã hầu hạ Thu Tử Ngộ, lúc nàng hiểu được chủ tử không muốn mình trách cứ Trần Tố hà nên mới làm như vậy, trong lòng ủy khuất tức từ dâng lên.
Thật vất vả đi tới bên giường, tử ngộ nhẹ nhàng thở ra, thân thủ đỡ lấy lan can, nương theo sự giúp đỡ của Họa Phiến mà chậm rãi nằm xuống nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi đến tái nhợt.
Trần Tố Hà ngơ ngác nhìn Họa Phiến nức nở rồi lại nhìn khuôn mặt Thu Tử Ngộ đang chảy một tầng mồ hôi, vội vả lấy từ đai lưng một chiếc khăn nhẹ nhàng lau cho hắn, một giọng nước mắt không khống chế được mà rơi, tích trên vần trán trơn bóng của Thu Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ cảm nhận được giọt lên nóng từ thái dương xẹt quạ, không đành lòng mà cố sức mở hai mắt nhìn Họa Phiến mỉm cười như muốn an ủi.
Họa Phiến nén lệ nhìn Trần Tố Hà vẫn còn trong phòng, nức nở nói: “Trần cô nương còn chuyện gì chưa xong ư?”
Trần tố hà bị nàng một lời bừng tỉnh, sắc mặt dần dần chuyển lãnh, sau một lúc lâu mới nói: “Họa Phiến, ngươi không cần oán ta nếu có thì hãy oán Thu gia làm quá nhiều việc ác đến tán tận lương tâm kìa. Trần Tố Hà làm việc quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, hôm nay ta lưu hắn một mạng, chỉ là muốn bảo trì đứa nhỏ trong bụng kia, nếu bây giờ có giết hắn thì cũng là việc hắn xứng đáng phải bị.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa sổ một giọng nam trầm trầm liền tiến vào: “Thật đáng tiếc, hiện giờ muốn giết hắn e rằng đã không thể!”
Trần Tố Hà cùng Họa Phiến nhất thời chấn động, Thu Tử Ngộ trong lòng nhảt đựng lên: Giọng nói này……..Khung cửa ‘rầm’ một tiếng ngã xuống mặt đất, một thân ảnh nhảy vào nương theo ánh nến Họa Phiếm liền nhận ra, kẻ này chính là Vân Ngọc người từ lâu đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Trần Tố Hà không biết Vân Ngọc, vung tay lên rồi xoay người đi ra, Vân Ngọc từ sớm đã nhận ra điểm bất thường của nàng ta, một lóng tay cách khoảng không hắn đã điểm vào huyệt đạo của nàng, Trần Tố Hà tay nâng lên rốt cuộc không thể động đậy.
Họa Phiến kinh hãi, đứng trước người Thu Tử Ngộ để che chở, tê thanh nói: “Vân Ngọc, ngươi muốn gì?”
Trái tim y có chút đập mạnh rồi loạn nhịp khi nhìn thấy thân hình khổng lồ của Thu Tử Ngộ đang nằm trên chiếc giường kia, sau tấm chăn, chiếc bụng cao cao nhô lên rõ ràng. Y đột nhiên vung tay lên dùng nội lực đẩy văng Họa Phiến khiến nàng té ngã, vừa định đứng lên lại phát hiện chính mình tứ chi muốn động cũng không thể động được nữa.
Thu tử ngộ cười khổ: tối nay không biết vì sao hết chuyện này lại đến chuyện khác, Vân Ngọc tại sao lại tìm tới cửa như vậy? Đột nhiên nhớt ra, lúc trước thai nhi được ba tháng tuổi bản thân còn tùy hứng bị Tô Bình kéo khỏi phủ, giữa đường lại nhìn thấy Vân Ngọc. Âm thầm thở dài: E là từ khi đó đã bị y phát giác?
Vân Ngọc ánh mắt có chút si mê chậm rãi đi đến, y nhẹ nhàng xốc áo ngủ bằng gấm của hắn lên khuôn bụng cao to của Thu Tử Ngộ liền hiện ra trước mắt, y ngay cả một chút hy vọng xa vời cũng hoàn toàn tan biết, y có chút kinh hãi nhìn y phục Tử Ngộ, bụng khẽ động như có thứ gì đó thật trong suốt, ngay cả gân xanh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vân Ngọc đem tay nhẹ nhàng đặt lên bụng hắn, lòng bàn tay cảm nhân được có thứ đang di chuyển, ánh mắt bi thương nhìn đến Thu Tử Ngộ: Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tình cảnh đã như thế này, đến ngay cả Tử Ngộ cũng biết mình bất lực, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại không muốn nhìn y: Hài tử a, phụ thân đã cố gắng bảo toàn ngươi rồi, chỉ là………Đột nhiên hắn nhớ tới cái đêm lạnh lẽo kia, Vân Ngọc không chút thương tiếc mà tùy ý làm nhục thân thể hắn, thai nhi kia còn chưa hình thành cuối cùng cũng chết dưới tay thân sinh của phụ thân.
Vân Ngọc đôi mắt chợt lóe, mở miệng nói: “Ngươi xảy ra chuyện gì, sao lại biết thành bộ dáng như thế này hả?” Thu Tử Ngộ thở dài, mở ra hai mắt thản nhiên nhìn y không trả lời.
Vân Ngọc buồn bực nói: “Vì sao không trả lời ta?”
Họa Phiến tuy thân thể không động đậy được nhưng miệng lại khác, nàng lòng nóng như lửa đốt, cầu xin nói: “Ngươi buông tha thiếu gia đi! Ngươi còn muốn đến đây làm gì nữa? Thiếu gia hiện giờ ngay cả nói cũng không có thể nói, ngươicòn muốn hắn trở thành bộ dạng nào nữa mới chịu dừng tay sao?”
Vân Ngọc khẽ run lên: “Không thể nói chuyện? Vì sao không thể nói chuyện?”
Họa Phiến ảm đạm nói: “Ngày thiếu gia bị áp giải đến cổ tháp, đêm hôm đó đã rơi vào tay kẻ xấu, mất thanh âm. Ngay cả………..” Nàng nhìn Thu Tử Ngộ đang nằm trên giường, thấy hắn khẽ lắc đầu ý bảo nàng đừng nói nữa, Họa Phiến cắn răng một cái, chuyện này thì không thể giấu giếm mãi được, bỏ ngoài tai ý muốn của chủ tử, nàng thanh âm dồn dập
“Ngay cả đứa nhỏ…….cũng đã không còn nữa rồi!!”