Thu Tử Ngộ trợn mắt há hốc mồm nghe Vân Ngọc một phen thổ lộ, cơ hồ còn không thể tin được vào tai mình, trong lòng lại liên tục cười khổ. Thật cẩn thận một phen quan sát sắc mặt Vân Ngọc. Quả thật y không muốn giết chết đứa nhỏ kia. Sau rồi thân thể hắn mới dần dần thả lỏng. Vừa một trận khẩn trương như truyền vào thai nhi, tiểu bảo bảo đang còn trong bụng nên khiến cho Thu Tử Ngộ có chút vất vả, thở hổn hển đứng lên.
Vân Ngọc nhìn cái bụng cao thấp di động trong mắt liền hiện lên một tia kinh dị. Y đảo mắt nhìn bộ dáng khó chịu của Thu Tử Ngộ, vội vàng đi đến ân cần nhu nhu ***g ngực hắn.
Tử Ngộ tay chậm rãi vuốt ve vùng bụng để an ủi thai nhi đang xao động bất an. Dường như tiểu bảo bảo kia cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn cho nên động tác cũng dần dần giảm đi. Chỉ trong chốc lát đứa nhỏ đã không còn động, hiển nhiên là nhờ vào cái vuốt ve của phụ thân mà thoải mái thiếp đi.
Tử Ngộ hoãn khẩu khí, cảm kích mà mắt nhìn Vân Ngọc, vẻ mặt thập phần mỏi mệt. Vân Ngọc cau mày nói: “Đứa nhỏ thường xuyên động như vậy sao?”
Tử Ngộ cười cười, gật gật đầu: “Đứa nhỏ đã muốn lớn, di chuyển như vậy chứng minh nó là một đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát.”
Vân Ngọc hai mắt yên lặng nhìn hắn, bỗng mở miệng: “Đứa nhỏ lúc trước cũng như vậy?”
Thu Tử Ngộ mới đầu sửng sốt, cách một lúc lâu mới phản ứng lại, trên mặt phút chốc đau xót, ánh mắt hắn rủ xuống: “Hài tử kia ngay cả tứ chi cũng chưa trọn vẹn, sao có thể?”
Vân Ngọc nhìn ra thần sắc đau xót của hắn, trong lòng không biết nổi lên tư vị gì. Y ngơ ngác ngồi trong chốc lát nhìn bộ dáng mỏi mệt của hắn mới thấp giọng nói: “Nhìn ngươi thật mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút đi. Canh năm cũng sắp đến rồi, ta cũng chuẩn bị vào triều.” Nói xong liền vươn tay đỡ Thu Tử Ngộ nằm xuống.
Thu Tử Ngộ thân thể nặng nhọc cho nên không cách nào cự tuyệt được y, liền để y chạm rãi đỡ mình nằm. Chốc lát sau, hắn đã cảm thấy hết thảy đều mỏi mệt đến không thể mở mắt ra, càng không thể đi hỏi chuyện khác, đành phải hợp tác mà đi vào giấc ngủ.
Vân Ngọc đứng ở đầu giường kinh ngạc nhìn hắn khó chịu mà ngủ, y thầm thở dài: Đã hơn một năm, vào đêm tân hôn đó lại gọi cái tên Tử Ngộ, vừa rồi còn đỡ con người thật sự yêu thương cũng là cừu nhân kia vào lòng, hắn rõ ràng là cô độc như vậy. Tròn một năm chính mình lúc nào cũng tìm kiếm nơi Tử Ngộ rơi xuống, rốt cục cũng không có dấu vết gì.
Nửa năm trước vào triều, trong lúc vô tình gặp Thượng Thư phủ quản gia Tô Bình, kinh ngạc phát hiện bên cạnh Tô Bình còn một người rất giống Thu Tử Ngộ. Bản thân trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng lẻn vào thượng thư phủ dò tin.
Vân Ngọc biết Triệu Hi cùng Tô Bình võ nghệ cao cường, trèo tường sợ là sẽ kinh động bọn họ. Y đã cẩn thận tra xét địa hình Thượng Thư phủ cuối cùng đã phát hiện một nguồn nước dẫn thẳng đến Thượng Thư. Y mất hết một ngày nghiên cứu sau đó mới thuận theo dòng nước chảy mà đi vào trong. Cuối cùng mới phát hiện dòng nước dẫn đến ao nhỏ ở hậu hoa viên của Thượng Thư phủ.
Tử Ngộ đang mang thai cho nên sáng sớm sẽ được Họa Phiến đỡ đến hoa viên tản bộ, thường thường sẽ dừng chân bên mái đình nơi hồ nước nghỉ tạm. Vân Ngọc ẩn trong nước nhất thanh nhị sở nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, không khỏi vui mừng quá đỗi: “Cuối cùng tìm được!”
Vân Ngọc vốn định lập tức nhảy ra mặt nước, mang Thu Tử Ngộ trở về. Mới vừa rồi thăm dò xa xa liền thấy Tô Bình chạy lại còn lắp bắp kinh hãi, y lại một lần nữa ẩn trong nước mắt trừng trừng nhìn Tử Ngộ, Họa Phiến cùng Tô bình đang dần dần ly khai. Cảm thấy thật kỳ quái: “Bộ dáng kia, dường như hắn đang bệnh rất nặng!”
Y hiểu được lần này không thể mang Thu Tử Ngộ trở về cho nên đành phải bơi ra khỏi mặt nước, chờ đợi một thời gian để xem xét tình hình.
Tối hôm qua, y thuận theo dòng nước lẻn trộm vào Thượng Thư phủ sớm đã bị hắn nắm rõ rành mạch, mắt thấy Triệu Hi đi vào hậu hoa viên.
Vân Ngọc cũng không rõ Thu Tử Ngộ ở phòng nào cho nên theo trực giác liền bám theo Triệu Hi dò xét đi qua, rốt cục hôm nay cũng có thể gặp mặt.
Chợt nhiên ngoài dự liệu, y lại nghe được ngữ khí lạnh lùng của Trần Tố Hà, Vân Ngọc chấn động tại sao tên Triệu Hi kia lại không lên tiếng? Nhịn không được y đã một chưởng đánh tung cửa sổ phi thân nhảy vào.
Trong phòng chỉ có ba người, Thu Tử Ngộ nằm ở trên giường, hai người Tố Y nữ tử ở một bên. Vân Ngọc nhận ra nữ tử bên giường chính là Họa Phiến, còn người kia thì hoàn toàn xa lạ. Có lẽ người vừa nói chính là nàng ta, còn Triệu Hi cũng không có trong phòng.
Sự tình như thế này cũng tính như thuận lợi, y ôm Thu Tử Ngộ ra khỏi Thượng Thư phủ cũng không có người ngăn cản. Vân Ngọc tuy rằng thập phần không cách nào giải thích được, nhưng đối với y có thể mang Thu Tử Ngộ ra ngoài bình yên đã quá đủ, còn những việc khác hắn cũng chẳng muốn quan tâm.
Thu Tử Ngộ cái bụng hơi động. Trong lúc ngủ tựa hồ hô hấp có chút không ổn, hắn cố hết sức trở người nhưng lại quá mức mệt mỏi, sau đó một lát liền tỉnh dậy.
Vân Ngọc chậm rãi xoa nhẹ lên ***g ngực phập phồng của hắn, một thanh âm thấp thấp bỗng nhiên vang lên: “Tướng quân, đã đến lúc vào triều.”
Vân Ngọc thở dài, đứng dậy, cẩn thận mà thay Thu Tử Ngộ chỉnh lại tấm chăn rồi mới xoay người chậm rãi đi mất.
Phó tướng đứng ở cửa phòng ăn mặc chỉnh tề, đầu hơi cúi xuống. Vân Ngọc hạ giọng: “Đem Bính Châu đến hầu hạ Thu công tử rồi phân phó trù phòng làm cháo huyết tổ yến, khi Thu công tử tỉnh dậy hãy mang lên.”
Tên phó tướng có hơi do dự, thấp giọng nói: “Tướng quân, nếu để cho người khác biết Thu công tử giấu ở chỗ này…”
Vân Ngọc chặn ngang lời nói của gã: “Thôn trang này cách kinh đô ở ngoài lưng chừng núi. Những nơi hoang vu như thế này thì ai sẽ tìm đến đây? Ngươi ngày thường nhớ huấn luyện những hộ vệ tinh thần phải thật bền vững, cẩn thận. Nếu Thu công tử có gì sơ xuất, ta nhất định sẽ tra hỏi.”
Võ quan khúm núm, nhìn thấy sắc mặt Vân Ngọc không tốt, chẳng dám nói thêm nữa cái gì đã lao đi truyền đạt lại ý tứ khi nãy của y.
Vân Ngọc nhìn sắc trời vẫn còn sớm liền nhịn không được lại quay trở về phòng. Thu Tử Ngộ đã khôi phục tư thế ngủ ban đầu, có lẽ thân thể kia rất khó chịu nên bây giờ trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.Vân Ngọc lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau cái trán tròn bóng nước của hắn. Làn da kia dường như đã suy yếu đến tái nhợt. Vân Ngọc bỏ khăn xuống, ngón tay mơn trớn gò má gầy nhom kia, yên lặng mà thở dài: “Là bởi vì ta sao? Bởi vì ta đã phản bội sao? Bởi vì ta tàn nhẫn? Tử Ngộ, ngươi hiện tại nhất định chán ghét ta, nếu không sao ngươi không có đến một điểm cảm xúc nào cả?
Chất độc trên người của ngươi… Cùng đứa nhỏ trong bụng… Tử Ngộ, ta đã sai rồi, xin ngươi hãy tha thứ cho ta! Xin đừng rời bỏ ta!”
Tiếng động nhẹ nhàng bên cửa truyền đến, Vân Ngọc nhíu mày, quát hỏi: “Là ai?”
Ngoài cửa một giọng nữ nhẹ ôn hòa mà vang lên: “Tướng quân, nô tỳ là Bích Châu! Đến hầu hạ tướng quân thay y phục vào triều.”
Vân Ngọc hạ giọng nói: “Vào đi.”
Cửa được mở ra, một thiếu nữ thanh y xinh đẹp, chừng mười tám tuổi đi đến, trong tay là chậu nước nóng cùng một khăn bông trắng tinh. Nàng đem chậu đặt trên bàn, tò mò nhìn Thu Tử Ngộ đang nằm trên giường ngủ, hé miệng nhẹ nhàng cười: “Nguyên lai vị công tử này chính là ái nhân trong lòng tướng quân a!”
Vân Ngọc dường như thực thích nàng, nghe xong còn không sinh khí mà chỉ khẽ cười cười, vươn tay để Bích Châu mặc y phục cho y.
Bích Châu làm việc nhưng cảm thấy không thể yên lòng, thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt nhìn Thu Tử Ngộ một cái rồi thấp giọng nói: “Thu công tử dường như còn đang ngủ!”
Vân Ngọc nghĩ rằng câu nói như vậy không phải vô nghĩa sao? Thanh âm y nén thấp: “Ngươi phải hảo hảo hầu hạ hắn, thân thể của hắn không tốt, ngày thường không có việc gì cũng không được rời khỏi.”
Bích Châu vội vàng theo hạ giọng: “Tướng quân yên tâm đi, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực mà hầu hạ Thu công tử.”
Vân Ngọc ngẫm lại vẫn cảm thấy không ổn, lại dặn dò: “Đừng cho người khác tiếp xúc Thu công tử. Tốt nhất liền ở trong phòng, không cần phải ra khỏi cửa. Ta sẽ phân phó trù phòng đem huyết tổ yến ngao cháo, lát nữa sẽ đưa đến đây.”
Bích Châu giúp y mang giày, gật đầu nói: “Tướng quân yên tâm đi, nô tỳ nhất định bảo vệ tốt Thu công tử.”
Vân Ngọc thở dài: “Công phu của ngươi mặc dù không cao, nhưng ngươi cũng rất thông minh. Ta cho ngươi tới hầu hạ Tử Ngộ, đó là hy vọng ngươi có thể hảo hảo chiếu cố hắn. Hắn không thể nói chuyện cho nên ngươi phải cẩn thận đừng khiến ta thất vọng!”
Bích Châu cười nói: “Tướng quân tín nhiệm nô tỳ chính là một vinh hạnh! Tướng quân xin yên tâm, nô tỳ nhất định chiếu cố hảo Thu công tử.”
Vân Ngọc quay đầu lại nhìn Thu Tử Ngộ thấy hắn còn ngủ sau, nhịn không được yên lặng mà thở dài. Sau đó mới đẩy cửa rời đi.
Phó tướng quân không biết từ khi nào đã hầu cạnh cửa, đầu cúi xuống không nhúc nhích, Vân Ngọc thấp giọng nói: “Đi thôi!” Dẫn đầu hướng viện môn đi đến.
Thu Tử Ngộ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đang cẩn thận quan sát hắn. Nàng thấy hắn mở mắt, khuôn mặt nhỏ hơi hơi ngạc nhiên. Nhưng sau đó lại trở nên đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Thu… Thu công tử, ngài tỉnh rồi?” Đầu đã muốn lui đi trở về.
Thu Tử Ngộ đảo mắt nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đứng trước giường. Dương quang từ cửa sổ chiếu vào khiến cả phòng sáng trưng. Thiếu nữ nét mặt tươi cười như hoa còn có điểm hồng hồng còn chưa tan hết.
Thu Tử Ngộ thấy thiếu nữ này thiên chân khả ái, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhịn không được lại mỉm cười. Hắn vốn là ngày thường tuấn mỹ vô song, khuôn mặt tuy là tiều tụy nhưng nụ cười này lại phát ra từ chân tâm khiến cho khuôn mặt tuấn tú như ánh sáng tỏa ra bốn phía, đẹp đến mê hồn.
Bích Châu chỉ cảm thấy bên trong tựa hồ sáng hơn vài phần. Nàng sững sờ ở trước giường một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần. Trên một mảnh đỏ hồng ngượng ngùng mà chà xát tay, nhẹ giọng hỏi: “Công tử muốn ngồi xuống sao?”
Thu Tử Ngộ gật gật đầu, hai tay đưa ra chống hết sức mà ngồi dậy. Bích Châu một phen phối hợp đem hắn đỡ dậy tựa lưng vào tường.
Tiểu nha đầu dù gì tuổi vẫn còn trẻ muốn hỏi cái gì thì không thể kìm được, nàng nhìn chiếc bụng cực đại của Tử Ngộ nhịn không được hỏi: “Công tử, tướng quân nói ngươi không thể nói chuyện, tại sao vậy?”
Nguyên nhân được nàng hỏi ra nhưng ánh mắt lại nhìn bụng Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ cười cười, kéo ống tay áo nàng, chỉ chỉ bàn học ý bảo nàng lấy giấy bút lại đây.
Con ngươi Bích Châu xoay động, liền hiểu được ý tứ của hắn, hoan hoan hỉ hỉ mà chạy đến trước bàn, cẩn thận tìm một cây bút tế lông tơ cùng nghiên bực đem đến trước giường. Nàng đặt những thứ đó để cạnh chiếc tủ nhỏ, trải giấy để lên áo gấm thương hạn rồi đem bút đã điểm chút mực đưa cho Tử Ngộ.