Trong phòng chìm vào im lặng, ai cũng không chú ý đến nến trên bàn đã mau hết. “Bặc” một tiếng, căn phòng bao trùm một mảnh hôn ám, Tô Bình chậm rãi thở dài: “Hoạ Phiến cô nương…”
Hoạ Phiến đột ngột đứng dậy hai tròng mắt lãnh liệt như băng, khuôn mặt trong bóng đêm hiện ra vẻ thản nhiên trắng bệch, hỏi: “Triệu đại nhân đang nghỉ ngơi sao?”
Tô Bình ánh mắt yên lặng ngó lấy nàng, chậm rãi lắc lắc đầu: “Đại nhân tâm tình phiền muội, hiện tại đang trong thư phòng.”
Hoạ Phiến không nói tiếng nào liền xoay người ra cửa, đột nhiên nhớ tới thừ gì đó nên quay lại bàn đọc sách, mượn ánh trăng nhìn chữ giấy để trên bàn, lấy đi. Tô Bình hơi hơi than thở, theo đi ra: “Mong đại nhân có thể nghe Hoạ Phiến nói.”
Triệu Hi tọa trong thư phòng, bày ra trước mặt một bức tranh. Trong tranh hoạ lên một Thu Tử Ngộ khuôn mặt tươi cười, tay áo tung bay thần sắc thật yên bình. Triệu Hi một chốc bi một chốc oán, ngọt bùi cay đắng, trăm vị xen lẫn, không hề phát hiện Hoạ Phiến đã đẩy cửa đi vào.
Nàng vừa cửa đến đang muốn mở miệng, liếc mắt thấy bức hoạ trên bàn trong lòng bỗng dưng chua xót: “Ngươi đã thật tâm đối đãi thiếu gia, vì sao lại không tin tưởng hắn?” Cơn tức giận ban đầu đến lúc này đã giảm xuống không ít, chậm rãi bước tới cũng không nói tiếng nào, đột nhiên giựt lấy bức tranh thuận tay cuốn lên.
Triệu Hi phục hồi lại tinh thần, trách mắng: “Hoạ Phiến, ngưoi làm gì vậy?”
Nàng thần sắc bất động, thản nhiên nói: “Đại nhân nếu không tin thiếu gia, cần gì phải giữ lấy bức tranh này?”
Hoạ Phiến nâng hai mắt nhìn thẳng Triệu Hi, thanh âm vẫn bình thản như cũ: “Cơn giận của đại nhân thật lớn!” Giơ giơ lên bức họa trong tay: “Hoạ Phiến muốn hỏi đại nhân một câu: “Ngày xưa thiếu gia mất trí nhớ bị đại nhân lừa dối, có từng nghĩ tới thiếu gia sẽ hồi phục lại như thế nào không?”
Triệu Hi quay lưng đi: “Hiện giờ hắn đã đã khôi phục trí nhớ, nói vậy ngươi cũng biết!”
Hoạ Phiến một tay nhẹ nhàng vuốt ve bức hoạ cuộn tròn, chậm rãi nói: “Không sai, sau khi bị thương nặng đã hồi phục trí nhớ, việc này ta có biết.”
Triệu Hi thân thể mỉm cười chấn động, vừa bước vào cửa Tô Bình cước bộ cũng dừng lại, Hoạ Phiến tiếp tục nói: “Đại nhân, ngươi thừa dịp hắn mất trí nhớ thì lại lừa hắn cùng phòng với ngươi, thiếu gia ta khi tỉnh vẫn không trách còn muốn ta không được nói cho ngươi, sợ tăng thêm phiền não, không được an tâm! Hắn biết ngươi đối hắn là một phần chân tình, còn nhớ tới cốt nhục trong bụng, hắn chỉ cố gắng để làm thật tốt một Phượng Dục Hoả mà thôi. Ngươi nói hắn lừa gạt ngươi, ngươi có từng nghĩ tới thiếu gia không muốn ngươi biết chân tướng, hắn chỉ muốn bình yên để sinh hạ cho ngươi một người con nối dõi, để trả cho ngươi một mảnh thâm tình đấy!”
Triệu Hi hai vai rung động, Tô Bình thở dài không dứt, tiếp lời nói: “Đại nhân, đi đem Thu công tử đón trở về đi! Ngươi làm việc luôn luôn bình tĩnh kiềm chế, tại sao đến thời điểm quan trọng lại nghĩ không ra vậy? Thái độ làm người của Thu công tử thế nào, đại nhân đã cùng hắn chung chăn gối hơn một năm lẽ nào còn không rõ sao?” Hắn nhận bức hoạ trong tay Hoạ phiến “Xoạt” Một tiếng liền mở ra: “Đại nhân, ngươi bộ dáng của bức hoạ này, đây là chính tay ngươi vẽ ra, còn có chỗ để ngươi thấy Thu công tử không đáng để ngươi đối tốt sao?”
Triệu Hi cầm hai đấm, chậm rãi xoay người lại, gắt gao nhìn chòng chọc bức hoạ trong tay Tô Bình, yên lặng không nói gì.
Hoạ Phiến chỉ lạnh lùng trong chốc lác đã mở miệng: “Đại nhân còn nhớ rõ đáng ứng lời của ta? Ngươi tương tư hắn sáu năm, nhớ sáu năm, thật vất vả mới có được hắn thì nhất định sẽ không ngược đãi hắn mà! Nhưng hôm nay, ngưoi chỉ vì một chút chuyện mà đối thiếu gia sinh lòng oán giận! Ngưoi nhìn đi, đây là cái gì?”
Triệu Hi thuận theo trang giấy nàng trải rộng, nhìn thấy phía trên giấy viết: “Triệu Hi cho ta một mảnh chân tình, ta sao có thể nhẫn tâm thương tổn hắn, không nói cũng thế, chính là có thể làm một Phượng Dục hoả cũng không sao.” Néu chữ phiêu dật cao thấp, đây chính là bút tích mà hắn đã sớm quen thuộc.
Triệu Hi sắc mặt đại biến, đột nhiên phóng ra ngoài cửa, Tô Bình liền đưa hắn ngăn lại, hỏi: “Đại nhân, ngươi muốn đi đâu?”
Triệu Hi quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Bình, tối hôm qua sao ngưoi không ngăn ta?”
Tô Bình sắc mặt ảm đạm: “Lý do này ta cũng vừa nghĩ thông suốt. Đại nhân, hai chúng ta thật sự còn chưa hiểu hết được Thu công tử a!”
Triệu hi cắn răng: “Biết sai tất sửa, Triệu hi đã làm sai chuyện, dù sao trở về cũng không muộn, ta đi đón hắn đây!”
Tô Bình cau mày nhìn sắc trời nói: “Đại nhân, ngươi không vào triều sớm sao?”
Triệu Hi dậm chân: “Lâm triều cái gì, toà nhà đó thì ăn thua gì, Dục… Tử Ngộ thân thể suy yếu đả đả sát sát sợ sẽ kinh ngạc đến hắn. Chúng ta muốn cứu người vẫn là thừa dịp tên họ Vân không ở đó mới thoả đáng. Sau đó lâm triều sau..”
Hoạ Phiến tiếp lời: “Ta cũng phải đi.”
Triệu Hi phất tay chặn đứng: “Không được, đầu kia tất cả đều là sơn đạo, ngươi một cô nương gia, lại không có võ nghệ, đi không được! Ta cùng với Bình cùng đi, hôm nay nhất định phải đem Tử Ngộ đón trở về!” Hoạ Phiến gục đầu xuống, hiểu được mình đi chỉ thêm phiền nên không yêu cầu nữa.
Tô Bình cười: “Một khi đã như vậy, chúng ta đi nhanh đi!” Tiếng nói vừa dứt, Triệu Hi thân hình dựng đứng, mắt thấy liền muốn ra cửa phủ, nhịn không được sờ sờ cái mũi: “Vừa rồi mình thật nóng nảy!” Sau đó phi thân đuổi theo.
Hoạ Phiến nước mắt lúc này mới chậm rãi rơi xuống: “Thiếu gia, ta đã không nhìn lầm người, nếu không, Hoạ Phiến làm sao có thể đi gặp ngươi!”
Triệu Hi tâm như lửa đốt, trong lòng không ngừng nghĩ đến ngày hôm qua Thu Tử Ngộ đã giữ chặt vạt áo của mình, không khỏi vừa đau lại hối hận, hận không thể một chút liền bay đến bên người hắn đem hắn ôm chặt vào lòng, không bao giờ tách xa nữa.
Bình minh dần dâng lên, bên đường người đi càng lúc càng nhiều, Hi đột nhiên vọt người bay lên nóc nhà, coi thường tiếng kinh hô của người khác, thân hình triển khai đến mức tận cùng, “Hô” một chút đã vút đi.
Tô Bình theo sát từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, mắt thấy chủ nhân nhếch môi nhưng không nói tiếng nào, chân khí toả lên, trong lòng biết Triệu Hi đang vừa vội vừa giận, không dám nói chỉ có thể đề khí để đuổi kịp.
Hai người rất nhanh liền nhảy ra khỏi tường thành, một đường hướng thâm cốc tây bắc mà đi
Vừa đến hang cốc, trước mặt đụng phải bốn tên hắc y nhân, phía trước có hai người đầu xanh kiện đỏ nâng một cái quan tài, nhìn thấy hai người, Triệu Tô liền tránh sang một bên nhường đường.
Triệu Hi không kiên nhẫn liếc mắt một cái, phi thân xẹt qua, Tô Bình nhíu mày: ”Có người chết ở trong cốc? Vậy sao hôm qua lại không phát hiện thi thể nào?” Hơi dừng một chút, quay lại thấy Triệu Hi đã đi xa, Tô Bình liền vội vàng đuổi theo.
Hai người xuôi theo con đường ở đến ngôi nhà giữa sườn núi, đang muốn lập lại chiêu cũ để tiến vào viện, Tô Bình mắt sắc, sớm nhìn thấy một đám mật thám tối hôm qua bây giờ lại chẳng còn ai, âm thầm nhíu mày: “Đã có chuyện sao? Mắt thấy Triệu Hi đã vào sân, gã bất cũng không nghĩ nhiều cũng theo hắn tiến vào.”
Hai người thẳng đến nhà chính đã thấy cửa phòng khe khẽ mở, Triệu Hi một cước đẩy ra, phóng vào, nhất thời sững sờ nguyên tại chỗ.
Trong phòng chỉ có một người, chính là thị nữ đêm qua, nàng lúc này cả người đẫm máu té trên mặt đất không nhúc nhích, một thanh chuỷ thủ cắm gần trúng ngực, mắt thấy đã sống không nổi. Triệu Hi hoảng hốt, bước nhanh đi đến trước giường, xốc lên đệm chăn, nhưng nào có thân ảnh của Tử Ngộ. Tô Bình theo vào nhà, tinh tế quan sát đến dưới giường cũng không buông tha, cuối cùng gã dừng lại, ánh mắt nhìn thị nữ giữa vũng máu hơi hơi co giật. Tô Bình đi đến đem nàng nâng dậy, thấy còn thở mới chưởng vào ngực nàng một chút chân khí.
Bích Châu ánh mắt sớm đã phân tán, trước mắt mơ mơ hồ hồ, theo bản năng kéo vạt áo người bên cạnh, đứt quãng nói: “Mau… Mau… Cứu công tử…”
Tô Bình trầm giọng hỏi: “Công tử ở đâu?”
Bích Châu hơi thở mong manh: “Phu… Phu… Nhân…” Lời còn chưa dứt, tay đã buông xuống, không một tiếng động.
Tô Bình đột nhiên nghĩ đến bốn tên hắc y nhân bên cửa động, còn nâng theo một cái quan tài… Quan tài? Gã bỗng nhiên nhảy đựng lên: “Đại nhân, mau đuổi theo!”
Triệu Hi sắc mặt âm trầm giống như đang nghĩ cái gì đó sau đó phi thân lướt ra cửa ngoài, Tô Bình nhìn thi thể Bích Châu trên mặt đất, thở dài: “Con người này thật ngoan độc, một cô gái trẻ như thế cũng không buông tha, ai!” lấy từ trên giường một cái sàng đan che lên người Bích Châu rồi mới xoay người nhảy ra ngoài, đuổi theo Triệu Hi.
Hai người không dám làm lỡ, một đường bay nhanh, rất nhanh liền tới cốc khẩu, thảo sắc hổn độn, sớm đã không còn bóng dáng bốn người kia.
Tô Bình oán hận dậm chân, Triệu Hi không khỏi hối hận một chưởng đánh về phía núi đá “Rầm” một tiếng từng, mảnh đá nhỏ bay tứ tung, còn bàn tay hắn thì máu thị mơ hồ. Tô Bình hoảng sợ, gã xé góc áo muốn thay Triệu Hi băng bó vết thương, đột nhiên một trận “Phách phách bạch bạch” Như tiếng pháo không ngừng truyền đến, giọng nói của một nam tử còn trẻ giống như trào phúng truyền đến: “Triệu đại nhân hôm nay lại trốn lâm triều, thì ra là đến đây luyện công, không biết Triệu đại nhân có luyện Thiết Sa Chưởng không a? khưa khưa khưa.”
(Phách phách bạch bạch: Tiếng đao kiếm)
(Khưa khưa khưa: tiếng cười.)
Hai người từ đâu đi ra, một người tuổi trẻ tuấn tú còn một người phiêu dục như tiên, đó chính là người đêm qua cùng thái tử, Uý thái phó.
Triệu Hi không có tâm tư cùng y quanh co lòng vòng, thanh âm mất kiên định: “Thái tử không phải cũng trốn lâm triều sao??”
Thái tử vừa nhìn: “Ôi, hỗn đản này một chút mặt mũi cũng không cấp cho ta a! Lão sư trở về, trốn một lần có sao? Thật vất vả mới quấn lấy lão sư cùng đi tìm Thu Tử Ngộ, chết không chết rốt cục lại gặp được hai tên này đúng là oan hồn bất tán! Hừm, chẳng lẽ cũng tới đây tìm Thu Tử Ngộ sao?” Y nhãn cầu xoay xoay, cười hì hì mở miệng: “Triệu đại nhân, cô gia thấy nơi đây sơn sắc tốt đẹp cho nên đã hẹn lão sư tới ngắm cảnh, đừng nói ngươi cũng trốn triều đến ngắm cảnh nha?”
Triệu Hi thần sắc lạnh hơn, Tô Bình vừa nhìn: “Vị gia này cần phát hoả!” Vội vàng ngắt lời: “Điện hạ, đại nhân tới thật sự vì chuyện Thu công tử!”
Thái tử ha ha cười: “Tô quản gia quả nhiên sảng khoái! So với chủ tử của ngươi mạnh mẽ hơn nhiều. Cô gia ta cũng không gạt người, hôm nay cùng lão sư đến đây cũng chính vì việc đó!”
Nói những lời này, Triệu hi mới yên tĩnh trở lại, hướng thái tử vái chào một cái: “Điện hạ đến đây có từng nhìn thấy bốn gã hắc y nhân và hai người trước mặt nâng theo một kiệu nhỏ, phía sau hai người nâng theo một chiếc quan tài không?”
Thái tử mặt nhăn mặt nhăn mũi: “Xui xui, mới vừa rồi ở cửa thành ta quả thật thấy đoàn người như thế, mặc đồ đen nâng theo quan tài, cũng may bọn hắn còn biết tự giác thấy người đi đường cũng chủ động nhường đường!”
Úy Thái Phó nghe ra manh mối, đầu lông mày hơi nhíu: “Có phải đã xảy ra chuyện không?”
Triệu Hi đã hoàn toàn trấn định lại: “Ta cùng với Tô Bình mới từ biệt viện Vân Ngọc trở về, trong đó không một bóng người, chỉ có thi thể của thị nữ chiếu cố Tử Ngộ đã từng gặp qua, có lẽ đã cực kì đau khổ mà chết, thị nữ đó trước khi chết có nói hai chữ ‘Phu nhân’!”
Thái tử cực kỳ hoảng sợ nói: “Vậy còn Thu Tử Ngộ?”
Tô Bình tiếp lời bẩm báo: “Ta cùng với đại nhân lúc vào cốc từng gặp bốn người, nâng theo một ngụm quan tài, lúc ấy chưa từng để ý, bây giờ mới nghĩ hẳn những người đó đã đem Thu công tử giấu trong quan mộc cướp đi!”