Quỳnh Thương

Chương 40

Vừa ra khỏi huyệt động của Kim Sa Độc Hạt, Mẫn Lâu liền khá hứng thú hỏi: “Giáo chủ làm sao suy ra được đáp án ‘Liên Hương cốc’ này?” Lộng Ngọc khoát tay: “Chẳng qua là trò chơi văn tự, không nói cũng thế.” Ta một mực nghĩ bốn câu thơ này, lại quên mất mình và Lộng Ngọc đang cương đến lợi hại buột miệng thốt ra: “Trò chơi văn tự? Giải thích như thế nào?”

Lộng Ngọc kinh ngạc nhìn ta một cái, sau đó lại khôi phục biểu cảm dĩ vãng: “‘Đỗ quyên thanh thanh đỗ quyên khai’ ý tứ là điểu ngữ hoa hương. ‘Phượng hoàng niết bàn’ chỉ phượng hoàng sống lại từ trong lửa, chỉ Trùng Hỏa cảnh, ‘bất phục tái’ chỉ chính là không ở Trùng Hỏa cảnh. ‘Xuất thủy phù dung triêu thiền quyên’ chỉ đối nguyệt liên, ‘vị tại hư vô phiêu miểu gian’ chính là không ở nơi hư vô mờ mịt trên mây, nơi có chứa ‘liên’ lại ở trên mây chỉ có Thái Liên phong, Trùng Hỏa cảnh lại có một Trọng Liên, trừ hai nơi này, có chữ ‘liên’ cũng chỉ còn Liên Hương cốc, hơn nữa phần trước có một câu điểu ngữ hoa hương, vừa vặn phù hợp với câu này.”

Ta nghe mà hơi hồ đồ, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra: “À, thì ra là ý tứ như vậy. Nhưng đề ra vẻ nho nhã thế này người luyện võ căn bản không cách nào giải…” Nhưng vừa nói đến đây, ta không nói tiếp nữa – trên mặt Lộng Ngọc lại lộ ra nét cười có thâm ý khác. Lòng ta thầm mắng y là đồ ngớ ngẩn, y cười quỷ bí như vậy làm gì.

Lúc này, Mẫn Lâu đột nhiên ai oán nhìn Lộng Ngọc: “Giáo chủ, người ta cũng muốn nghe ngài giải đáp…” Lộng Ngọc thoáng cái biến về khuôn mặt quan tài ban đầu kia: “Không phải ta vừa nói rồi sao.” Mẫn Lâu vẫn không thuận không tha nói: “Giáo chủ đó là chuyên môn giải thích cho Ôn công tử nghe, người ta muốn nghe giáo chủ nói cho người ta nghe…” Vừa thấy bộ dáng ra vẻ ẻo lả đó của y, lưng ta tựa như vô số con kiến bò qua, tóc gáy dựng thẳng hết lên. Ta nhìn Thiên Nhai và Tiểu Huân, sắc mặt họ trông cũng chẳng dễ coi thế nào. Lộng Ngọc cười lạnh nói: “Ta giải thích cho ngươi Mặc Mai ngân châm là sử dụng như thế nào, ngươi nói được chứ?” Mẫn Lâu cuống quýt xua tay, làm ra vẻ kinh hãi: “Thôi thuộc hạ nên tự mình đi cân nhắc nguyên lý trong đây là được rồi.”

Nhìn thấy bộ dáng e dè đó, ta nhất thời không nhịn được bật cười. Kết quả vừa vặn đụng phải tầm mắt Lộng Ngọc. Y lại cứ thế không kiêng dè nhìn mắt ta. Ta đột nhiên ý thức được trên mặt mình có một vết sẹo dữ tợn, hơi hoảng loạn quay đầu đi.

Từ sa mạc đến Liên Hương cốc phải qua một lộ trình rất dài, ta không biết Lộng Ngọc đến đó là muốn làm gì, chỉ đi theo họ. Không bao lâu nữa là đến mùa đông, giữa đường đại tuyết đã rơi, chúng ta không thể không dừng lại khi đến một thành trấn, nghỉ tạm vài ngày trong khách điếm.

Mấy ngày đó Lộng Ngọc dường như đều ở trong phòng cùng Thiên Nhai Mẫn Lâu thương nghị chuyện gì. Ta vốn cho là cơ mật đại sự, sau đó Mẫn Lâu nói ta mới biết, phái Nga Mi sắp cử hành đại hội võ đạo đoạt tiêu, gửi thiếp mời đến tất cả môn phái võ lâm, bất luận chính tà đều có thể tham gia, mỗi một chưởng môn nhân môn phái đều có thể dẫn năm tới mười cao thủ tham gia, cuối cùng theo môn phái mạnh yếu để xếp thứ tự binh khí. Lộng Ngọc tính toán đi tham gia lần đại hội đoạt tiêu này, đã chuẩn bị trước. Bất quá đây là chuyện của y, không liên quan đến ta.

Sáng sớm ngày thứ sáu, tuyết rốt cuộc ngừng. Ta từ trên giường khách điếm bò dậy, đi đến trước cửa, phát hiện trời vẫn xám xịt một màu. Nhưng ta đã không còn buồn ngủ. Những người khác dường như đều chưa dậy, ta mặc quần áo, nhìn nhìn gương, vuốt ve vết sẹo đã liền lại vĩnh viễn không biến mất kia, thở dài một hơi, rồi đi ra ngoài.

Ta đứng trong viện của khách điếm, nhìn khói bếp lác đác bốc ra từ mấy căn nhà chỗ xa nhất phía nam, nhất thời thất thần. Không biết phải đi bao nhiêu dặm đường mới là kinh sư. Chúng ta sẽ băng qua kinh sư, trực tiếp tới Liên Hương cốc, cũng chẳng cách nào nhìn thấy người kia nữa. Rất muốn nói mấy lời với y. Một số lời không quan trọng. Muốn nói, cuộc sống trong khoảng thời gian này rất bình thản, không mệt mỏi, ta có bằng hữu rồi, Mẫn Lâu và Thiên Nhai. Họ đều là người rất tốt, tuy rằng Thiên Nhai rất trầm mặc, tuy rằng Mẫn Lâu ngẫu nhiên múa mép khua môi. Ta và Lộng Ngọc cũng không mâu thuẫn nữa, quan hệ với Tiểu Huân cũng không tệ. Ngươi không cần lo lắng cho ta. Cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta lâu như vậy, cảm ơn ngươi cho ta biết nhân gian còn có chân ái. Lần trước nói nhiều những lời quá đáng như vậy, xin lỗi. Còn có, ta rất nhớ ngươi. Vừa nghĩ đến ngươi là cảm thấy đau lòng. Có phải ngươi cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới ta. Nhã Văn.

Ta nhìn tuyết trắng xóa cả thế giới, khe khẽ hà một hơi, một cụm sương khói màu trắng cứ thế từ trong miệng bay ra. Mũi lành lạnh, ta nghĩ chóp mũi của ta hiện tại nhất định giống như trước đây, vừa bị lạnh là đỏ lên. Tiểu nhị ca nhìn thấy ta, bước tới cười chào hỏi, lại vội vàng đi ra ngoài chiêu đãi khách nhân đến ăn sáng.

Ta quỳ dưới đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa tuyết trên mặt đất, nơi đi qua đều lưu lại một cái hố nhỏ. Ta cũng chẳng để ý tay có lạnh hay không, nắm từng cục tuyết, đắp thành một người tuyết cỡ bằng tiểu hài tử. Sau đó cầm lấy hai hòn đá nhỏ dưới đất đặt trên mặt nó, liền thành đôi mắt. Kề đến, hôn nó một cái, nó lập tức có miệng. Ta cười vui vẻ, nhưng da lạnh thành màu tím sậm, tay đã sớm không còn tri giác.

Bỗng nhiên có một kiện y phục khoác lên lưng. Ta kinh hoảng thất thố quay đầu nhìn, vừa không cẩn thận, “mắt” của người tuyết liền rớt xuống.

Một người đeo bao tay bạch hồ tính chất đồng dạng, khom người nhặt “mắt” của người tuyết lên, để nó về. Sau đó, y cởi bao tay của mình, kéo hai tay ta qua nắm gắt gao trong tay. Ta nhìn y, muốn rụt tay, nhưng y nắm chặt như vậy, ta cơ hồ không có đường giãy giụa. Độ ấm nhu hòa như nước mùa xuân, từ lòng bàn tay ồ ồ chảy vào đáy lòng.

Là Lộng Ngọc. Y mặc áo choàng hồ cừu màu trắng, lông đuôi hồ ung dung hoa quý cùng lông tơ trên giày theo gió rung rung khe khẽ, phiếm ra ánh sáng như tuyết. Dưới sự phụ trợ của sắc thái tinh thuần thế này, đóa mai màu đen trên ngón áp út nhìn có vẻ càng yêu dị.

Có lẽ là bởi vì độ ấm trong lòng bàn tay đã chấn động thân thể ta chăng, vai ta lại không tự chủ được bắt đầu run rẩy. Trong mắt Lộng Ngọc bỗng nhiên lóe qua một chút thương tiếc, y nhẹ nhàng ngăn vai ta, ôm ta vào lòng. Trán ta tựa lên cổ y, da y ấm áp mà lại trơn nhẵn. Y quấn ta trong áo, ta nhớ đến một màn ta và y trùng phùng tại Linh Lăng kia. Lại nhớ đến vẻ tươi cười có chút tà khí có chút bướng bỉnh rất lâu rất lâu trước kia y lộ ra dưới tàng hoa mai. Ta an tâm nhắm mắt lại, trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy vòng tay ôm ấp này dường như chính là điều ta truy đuổi cả một đời.

Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, dùng mặt mình cọ xát da y. Cảm giác hơi cấn đột nhiên làm cho ta nhớ đến một việc.

Mặt của ta.

Đáy lòng ta khoảnh khắc biến thành lạnh lẽo. Đẩy phắt y ra, quay người chạy đến thang lầu khách điếm. Nhưng mới chạy hai bước, đã bị Lộng Ngọc nắm tay, y dùng sức vặn ta quay lại, đẩy lên tường, sau đó cúi đầu, thô lỗ ngậm môi ta.

Cổ tay ta bị y bóp rất đau, ta lại vẫn chưa quên phải giãy giụa. Nhưng ta phản kháng càng lợi hại, y xâm nhập càng mãnh liệt, vô luận ta chống đối như thế nào kháng cự như thế nào, cuối cùng vẫn bại bởi y. Vốn nên như thế. Ai thua lòng trước, người đó nhất định sẽ nát lòng trước.

Tấm áo choàng màu bạc kia của Lộng Ngọc cơ hồ quấn ta bên trong, tiếng hít thở của y rõ ràng mà lại nóng rực. Ta không cách nào trốn khỏi sự giam cầm của y, cho đến khi ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người khác hít sâu một hơi. Lộng Ngọc dường như cũng giật mình, đôi tay túm ta hơi lỏng, ta nhân lúc này đẩy y ra.

Người kia là điếm tiểu nhị. Trái cây hắn bưng trong tay lăn dưới đất. Hai mắt trừng như chuông đồng, bên trong tràn ngập sợ hãi cùng kinh ngạc. Ta tránh né vẻ mặt trợn mắt há mồm kia của hắn, cúi gằm đầu chạy mất.

Chúng ta buổi chiều rời khỏi khách điếm, nhưng trước khi đi, có vài người từng “lơ đãng” đi ngang qua phòng ta, lại “lơ đãng” mà nhìn trong này rất nhiều lần. Tuy rằng họ không nói gì cả, nhưng ta cũng xấu hổ và giận dữ cực kỳ. Ta cơ hồ đã có thể liên tưởng đến tiểu nhị khoa chân múa tay trước mặt họ nói dáng vẻ khi Lộng Ngọc và ta hôn nhau, cũng có thể liên tưởng đến biểu cảm căm ghét lộ ra sau khi họ nghe chuyện thân mật như thế giữa hai nam nhân.

Chỉ là Lộng Ngọc dường như không thèm để ý những điều này, buổi chiều lúc đi, y trước sau như một bày ra bộ dáng bình yên tự đắc, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì. Mà tâm tình Tiểu Huân dường như càng khoan khoái cực kỳ, vẻ bi thương khi tự sát sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chuyện gã làm nhiều nhất là quệt tới quệt lui bên cạnh Lộng Ngọc, mà mọi người dường như đều đã tập mãi thành thói quen, nhìn thấy gã làm nũng cũng mắt nhắm mắt mở.

Lại đi thêm gần nửa tháng chúng ta mới đến Liên Hương cốc chỗ cực đông. Nơi u cốc sở tại không hề bí ẩn, từ một cây cầu nhỏ là có thể trực tiếp đi vào. Bốn phía cầu đều là lục bình khắp hồ, không khác biệt với hồ hoa sen bên ngoài Minh Thần giáo. Đi vào lối vào, có thể thấy một tấm bia đá đứng trong núi rừng xanh um tươi tốt, trên khắc ba chữ “Liên Hương cốc”, phía dưới chính là một triền núi dốc đứng độ nghiêng rất lớn, thông thẳng xuống đáy cốc.

Nếu là người bình thường đến nơi này khó tránh khỏi phải ngã, nhưng muốn từ trên sườn núi như vậy bay xuống, với người của Minh Thần giáo hoàn toàn là xe nhẹ đường quen, tùy tiện là xuống được. Chân ta chưa khôi phục hoàn toàn, đứng mãi ở nơi cao như vậy cũng không biết thế nào cho được. Ta lại không dám nhìn Lộng Ngọc, sợ y lại cười nhạo ta ngay trước mặt mọi người. Nhưng chính trong nháy mắt do dự này, eo bị Lộng Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy, tiếp theo cả người phút chốc bay lên trời, chưa đến giây lát đã bay xuống. Ta ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt người kia, trong veo, như hắc mã não. Ta vội vàng cúi đầu nói: “Cảm ơn.” Y không đáp, chỉ tiến về phía trước. Ta hơi nhụt chí đi theo sau y, một đường vào Liên Hương cốc.

Vừa tiến vào trong cốc, liền phát hiện nơi đây và bên ngoài căn bản là hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Một dải ngọc liên màu đỏ tươi giống như một bức tranh thủy mặc thanh đạm, phủ kín hồ nước trong cốc. Giữa hồ có một đảo nhỏ, nhìn khá là quái dị, mùi hoa trên đảo ẩn ẩn bay tới, cỏ cây tốt tươi, bóng râm chập chờn, ta đột nhiên nhớ tới một câu thơ miêu tả Liên Hương cốc: “Phù trì thái liên tứ quý khai, điểu ngữ hoa hương ám ảnh lai.” Sau khi vào Liên Hương cốc, ta lại cảm thấy hình dung thật sự thập phần thỏa đáng.

Tiểu Huân nhận lệnh của Lộng Ngọc nhảy lên đảo, tìm cả buổi, cũng chưa nhìn thấy bên trong xuất hiện bóng người, thậm chí ngay cả lâu phòng cũng không nốt. Chỉ có một dải lớn thực vật xanh ngắt ướt át. Màu xanh sẫm của cây cối này lại hình thành sự đối lập rõ nét với hoa sen màu đỏ trong hồ, nhìn qua có một phen phong vận khác.

Cảnh sắc nơi này đẹp thì đẹp rồi, chỉ là tìm gần một canh giờ cũng chẳng thấy dấu vết có thể đi vào. Thời điểm mọi người đều hơi nản lòng, Lộng Ngọc lại nhẹ nhàng đọc hai câu thơ kia: “Đỗ quyên thanh thanh đỗ quyên khai, xuất thủy phù dung triêu thiền quyên.” Trầm tư giây lát, liền lộ ra nụ cười tự tin: “Ta biết đi vào như thế nào rồi.” Mẫn Lâu hỏi: “Đi vào như thế nào?” Lộng Ngọc nói: “Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”

Một tia dư huy cuối cùng của tịch dương lặng lẽ biến mất sau thanh sơn xanh ngắt xa xa. Bóng đêm đen đậm dần dần từ cùng một nơi mở rộng ra, bao phủ cả Liên Hương cốc. Mùi hoa phiêu dật như trước, gió lạnh mùa đông dưới đáy cốc ấm áp này biến thành ấm mà lại tươi mát. Chỉ là chân chúng ta cơ hồ đều đã đứng tê rần, Lộng Ngọc lại vẫn không nói gì. Tiểu Huân đứng bên cạnh Lộng Ngọc, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai y. Lộng Ngọc không tránh né, cũng không ôm lại.

Ánh trăng từ từ chiếu lên Liên Hương cốc. Hoa sen khắp hồ chiếu rọi ra ánh sáng màu đỏ nhạt, tựa như điêu ngọc hình hoa màu phấn, rồi lại sinh động hơn nhiều.

Trong rừng truyền đến tiếng chim kêu thanh thúy uyển chuyển. Giờ này khắc này, trước mắt trình hiện ra cảnh đêm không tì vết: hồng liên như mỹ ngọc, ánh trăng lưu luyến triền miên, bóng cây chập chờn thưa thưa thớt thớt, kèm giọng hát bách chuyển kia, càng khiến người ta hoàn toàn không biết mình đang ở phàm gian. Lộng Ngọc nói khẽ với Tiểu Huân: “Ngươi hiện tại lên tiểu đảo tìm một chút.” Tiểu Huân vốn đã say mê trong cảnh sắc động lòng người này, nhưng không cách nào cự tuyệt, có chút không vui lòng mà gật đầu, khinh thân nhảy lên, bay lên hòn đảo nhỏ.

Cũng chính là một chớp mắt gã mới vừa đứng thẳng trên đảo nhỏ, những gốc cây vốn san sát đó tất cả đều tách ra như mọc chân, chưa bao lâu, trong đảo nhỏ liền lộ ra một đường hẹp quanh co, từ ngoài nhìn vào, bên trong hắc ám âm trầm, dường như không có cuối. Lộng Ngọc cười khẽ một chút, một tay ôm eo ta, nhẹ nhàng bay lên đảo nhỏ kia, chạm đất, nói với Tiểu Huân: “Các ngươi ở bên ngoài chờ ta trước, ta xử lý xong việc sẽ trở lại.” Tiểu Huân đề phòng nhìn ta một cái, nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nhảy về lối vào.

Ta nhìn đường nhỏ đen thui kia, không nhịn được hỏi nhỏ: “Trong đó là cái gì? Ta cũng phải đi?” Lộng Ngọc không nói gì, ôm eo ta không buông, kéo ta đi vào.

Đi một đoạn đường rất dài, ta mới biết, đáy của đường nhỏ này thì ra là một nơi ở nho nhỏ, trang hoàng cực kỳ tinh xảo, chung quanh đốt đầy đèn đuốc màu vàng nhạt, nổi bật nơi này như trong mộng cảnh. Chỉ là phía trước nhà bụi gai bò kín, trên bụi gai còn đeo rất nhiều lăng la tơ lụa màu trắng, cảm giác cho người ta lại là hai chữ, kỳ dị.

Lộng Ngọc rút Mặc Mai ngân châm từ bên hông, nhẹ nhàng giương tay ném ngân châm. Châm kia giống như sống, liên tục rẽ vài đường, hủy diệt toàn bộ bụi gai chặn đường ngay cửa. Ta lo lắng nhìn nhìn tiểu ốc đèn đuốc sáng trưng kia, nói: “Ngươi phá hỏng thứ người ta trồng như vậy, chỉ sợ chủ nhân sẽ trách tội ngươi…” Lộng Ngọc không nói lời nào, kéo ta đi vào trong.

Vừa đẩy cửa đi vào, ta liền nhìn thấy thiếu niên kia. Y chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ như vậy, mặc một thân sam mỏng mềm mại như nước chảy, tay cầm một quyển sách hơi ố vàng, thần sắc thanh đạm nhu hòa, tư thái ưu nhã thong dong, thấy chúng ta đến, trên mặt cũng không lộ một chút ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt trong suốt hơi lóe qua tia sáng màu đỏ sẫm, tuy rằng tướng mạo ngây ngô, nhưng cảm giác cho người ta chính là vẻ đẹp như tiên tử hạ phàm.

Lộng Ngọc dường như không nhiều phản ứng với mỹ mạo của y, chỉ mỉm cười nói: “Xin hỏi các hạ có phải là Nam Cung Nguyệt?” Ta đột nhiên nhớ tới lời lão đại phu nói khi ở Minh Thần giáo, vị thần y tên là Nam Cung Nguyệt kia, tướng mạo thoát tục, không giống phàm nhân, đại để cũng chính là thế này. Thiếu niên kia cũng cười hết sức nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Rõ ràng là vẻ tươi cười thập phần thuần túy, lại làm cho người ta cảm thấy y quyến rũ cực kỳ: “Không phải, hiện giờ y đã không ở nơi đây.”

Lộng Ngọc thoáng sửng sốt, cánh tay ôm ta càng chặt hơn: “Thế y hiện tại đang ở nơi nào?” Thiếu niên mỉm cười: “Y và người trong lòng đi du sơn ngoạn thủy rồi, phỏng chừng không mất dăm ba năm, là sẽ không trở về.” Lộng Ngọc hỏi: “Xin hỏi các hạ là cố nhân của y sao?” Thiếu niên cười khe khẽ, trong vẻ tươi cười kia thêm vài phần linh khí: “Không phải, y là cừu nhân của ta. Bệnh y có thể chữa, ta đều có thể chữa. Chẳng qua… ta không hảo tâm như y, ta là có yêu cầu.” Lộng Ngọc nói: “Yêu cầu gì?”

Cũng chẳng biết có phải là ta hoa mắt hay không, trong mắt thiếu niên kia lại lộ ra một chút thần tình gần như dâm loạn. Y cười nhạt, ngón tay thuôn thuôn hơi đùa nghịch đuôi tóc của mình: “Ta muốn ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment