Quỳnh Thương

Chương 48

Ta kéo Bạch công tử chạy rất xa, xác nhận Vạn Mạt Ngang không đuổi theo ra, bước chân mới chậm lại. Bạch công tử giống như không cảm thấy mệt, dọc đường đôi mắt đỏ hoe đều đang nhìn ta, sau khi dừng chân, nước mắt vốn ngừng lại tuôn trào, ôm ta khóc oa oa ầm lên: “Ngươi cùng loại lão đầu chết tiệt đó… Ô ô… Ngươi quá đáng lắm…”

Y còn suốt ngày bảo ta giống tiểu hài tử, thế hành vi này của y lại gọi là gì? Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, ôn nhu nói: “Đừng khóc, không sao, Độc Hạt kia chưa làm gì ta.” Bạch công tử bỗng nhiên không khóc nữa, chỉ thả ta ra, chớp chớp đôi mắt hạch đào sưng đỏ, lại chỉnh mái tóc bù xù trên trán mình: “Hắn không làm gì ngươi… Không phải hắn nói phải thượng ngươi sao?” Ta cười đắc ý: “Thượng không thành, ngươi không nhìn thấy hắn bị ta đánh ngã sao.” Vẻ thương tiếc và ôn nhu trong mắt Bạch công tử thoáng chốc tan sạch không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó chính là lệ khí đầy mặt: “Ngươi dám gạt ta, chết đi!!” Nói xong hai tay đồng thời tát lên mặt ta, phát ra tiếng “Bốp”, sau đó quay người tự mình bỏ đi.

Ta bất đắc dĩ chịu đựng “dư âm” của hai cái tát rát bỏng kia, thầm nghĩ ta lừa y khi nào? Vội vàng gọi y lại: “Ngươi đi đâu?” Y không quay đầu: “Không biết!” Ta nói: “Mất cả buổi, vẫn đành tìm Tư Đồ Tuyết Thiên, đáng tiếc, ta không thể nhẫn đến cùng, công lao đổ biển.” Y quay người lại khép hai tay: “Ngươi còn dám nói!” Ta xoa xoa mặt mình, cười khổ nói: “Thế chúng ta hiện tại đi kinh sư?” Y vội vàng kéo tay ta, vẻ tươi cười trên mặt lại nở rộ: “Ngươi là muốn đi gặp Hoàn công tử của ngươi chứ gì, không thể.”

Trong lòng ta bỗng nhiên lạnh mất quá nửa. Hoàn Nhã Văn… không gặp y thì hơn. Y hiện tại sống vui vẻ như vậy, ta làm sao nhẫn tâm đi quấy rầy y được. Ta bình tĩnh nở nụ cười: “Sẽ không đâu. Ta quyết định sẽ không đi tìm y.”

Đến kinh sư, lại phí khoảng thời gian gần nửa tháng. Ta bấm tay tính thời gian gặp lại Lộng Ngọc, cũng không còn bao lâu nữa. Nghĩ bộ dáng vui vẻ rồi lại làm bộ không thèm để ý khi y nhìn thấy ta, bên mép không khỏi lộ ra ý cười ngọt ngào.

Đường phố kinh sư đưa mắt nhìn chung quanh, phố xá phồn hoa, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, các loại kiến trúc cổ xưa trang trọng, trên phố thị, đã là vạn đèn cùng sáng. Cung đăng các thức các dạng, treo cao dưới mái cong chỗ cửa cung, chiếu rọi cả thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, vàng son lộng lẫy. Bách tính xa gần kinh sư đến xem đèn như nước chảy, nối liền không dứt. Tứ xứ biển người đông nghịt, ồn ào cười đùa, náo nhiệt phi phàm.

Ta nghĩ lúc này đi bái phỏng người khác thật sự là hành vi bất minh, liền tính toán tìm một khách điếm ở tạm. Nhưng Bạch công tử nói khó được đến hoàng thành chơi một chuyến, dù thế nào cũng phải ra ngoài dạo chơi. Ta không thắng được y, cũng chỉ đành đáp ứng.

Hoa đăng mới lên, tự có tú nữ khuê các, tiểu gia bích ngọc bình nhật hiếm thấy ra ngoài cũng cười xấu hổ, ra khỏi phủ xem đèn. Chỉ là xem đèn nhiều cũng khó tránh khỏi phải lưu ý tài tử phong lưu, thanh niên tài tuấn trong đám đông, tư tâm mong mỏi trời ban lương duyên ngay đêm đẹp như thế. Về phần những vương tôn công tử, sĩ tử học sinh đó, tự nhiên càng thêm lưu tâm trong phụ nhân nữ tử xem đèn có thục nữ khuê các, tuyệt sắc giai lệ hay không. Xem đèn rất nhiều, giả bộ nhã nhặn, đuổi diễm chọn phương, chỉ mong có thể được một hai mỹ nhân coi trọng. Đầu người nườm nượp, rộn ràng nhốn nháo, thật giống nhất phái thịnh thế.

Không dễ dàng đi một đoạn giữa đoàn người, liền nghe thấy có người nói kinh sư đệ nhất tài nữ chuẩn bị hiến nghệ trước đám đông, thổi mấy tiểu khúc, làm mấy câu đối tặng nam tử có ý. Nhìn đến phía trước, thật sự có một vị nữ tử đứng trên lầu các, tay cầm ngọc tiêu, cố phán sinh tư, quả thật có mấy phen sắc khuynh quốc. Ta thầm nghĩ nữ tử này cũng khá lớn mật, có thể hiến nghệ trước nhiều người như vậy lại không cảm thấy khẩn trương chút nào. Thấy nhiều người rồi, nữ tử nọ liền dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Tiểu nữ tử bất tài, hy vọng mấy thủ khúc này đừng làm bẩn tai mọi người mới được. Cũng hy vọng Hoàn công tử thích.”

Lúc này mọi người đều nghẹn họng trố mắt. Có người nói: “Thì ra người trong lòng nàng lại là Tửu Huệ thánh nhân, nên làm thế nào cho phải? Tài nữ khá tốt, nhưng Hoàn công tử đã có vị hôn thê Nghê Thường công chúa, nữ tử này liên tiếp tỏ ái chỉ sợ là không giải quyết được gì.” Lòng ta căng thẳng, cũng chẳng nghĩ được nữ tử này rốt cuộc có năng lực cỡ nào, chỉ vừa nghĩ đến Hoàn Nhã Văn ở đây, lập tức muốn trốn tránh. Ta hiện tại nhớ tới câu nói kia y nói với ta khi rời khỏi Minh Thần giáo cũng còn cảm thấy đau lòng không thôi, chỉ mong hôm nay đừng nhìn thấy y nữa.

Ngay khi ta đang chuẩn bị rời khỏi, một thanh âm mềm như nước từ trong đoàn người nhẹ nhàng vang lên: “Tại hạ rửa tai lắng nghe.” Ta nhìn qua nơi thanh âm kia truyền đến, lập tức trông thấy một người thập phần gây chú ý. Tay y vẫn cầm quạt giấy, tư thái tuấn dật, ôn văn nho nhã có thừa, lại có đôi chút khí phong lưu. Bốn năm nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh, từng người đều là tuyệt sắc giai lệ, trong mắt họ lộ ra tình cảm ái mộ không che giấu chút nào.

Thì ra Cửu Linh nói là thật. Hoàn Nhã Văn thực sự đã biến thành một công tử phong lưu dạo chơi khóm hoa.

Tiếng tiêu thổi tới, càng là sụt sùi. Nhẹ nhàng êm đềm, trong nguyệt sắc, như rơi một trận mưa lất phất. Tiếng tiêu xa xa truyền khắp bốn phía, làn điệu kia vừa vặn chạm đến nỗi lòng của ta. Có lẽ là khí lực không tốt, có lẽ là cổ khúc này một đường đến nay quang âm mấp mô, tiếng tiêu như đứt như liền không hề cao vút, tiếng hít thở run run của nữ tử cũng có thể nghe thấy.

Hoàn Nhã Văn khẽ phe phẩy quạt trong tay, tóc trên thái dương chờn vờn tung lên, sượt qua đường nét góc cạnh rõ ràng, ủ nụ cười thanh nhu bên môi. Một nữ tử khá nhỏ tuổi bên cạnh y nói khẽ: “Hoàn công tử, ta cảm thấy nàng thổi không tồi, nhưng ngoại hình bình thường.” Vẻ tươi cười nơi khóe miệng Hoàn Nhã Văn càng đậm: “Thủy nhi, vẻ đẹp của nữ tử phân rất nhiều loại. Ngươi cẩn thận quan sát thần thái khi nàng thổi tiêu, mười phần phong vận, là có thể xưng thành giai nhân.”

Bạch công tử ở bên cạnh ta thấp giọng sụt sịt: “Thật không nhìn ra, lần trước gặp y vẫn là bộ dáng thiếu niên ngây ngô, hiện tại đã trở nên láu cá như thế, khó được ôi khó được.” Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiêu khúc mang theo tương tư cùng nhu tình kia, trong lòng lan ra sự thê lương cảnh còn người mất.

Một khúc kết thúc, Hoàn Nhã Văn thu quạt, cao giọng nói: “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc. Tiếng tiêu đẹp, người càng đẹp, cô nương quả thật là đệ nhất tài nữ, càng là một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tại hạ bội phục.” Nữ tử nọ mỉm cười nói: “Tạ Hoàn công tử khích lệ.” Các cô nương chung quanh Hoàn Nhã Văn đều bắt đầu bất mãn trừng tài nữ nọ, trong miệng không biết đang lẩm bẩm gì.

Ta nhẹ nhàng cầm tay Bạch công tử, kéo y đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.” Bạch công tử hất khuôn mặt xinh đẹp, dẩu môi nói: “Ngươi ghen tị phải không?” Ta buông y ra, tự mình đi về phía trước: “Không có.” Y mau chóng theo đến, ta lại không nhịn được bổ sung một câu: “Chỉ là không muốn thấy y như vậy thôi.” Bạch công tử ngăn trước mặt ta, giang hai tay nói: “Y như vậy kỳ thật rất tốt, ngươi không muốn nhìn thấy có phải là bởi vì ghen tị hay không?” Ta giận dữ nhìn y một cái, đẩy ra, tự mình đi đến khách điếm.

Về đến khách điếm, ta không sao ngủ được, ta biết nếu ta lại nhìn thấy Nhã Văn, tâm tình nhất định sẽ rất nóng nảy, kết quả cũng đến canh ba rồi, ta vẫn không buồn ngủ chút nào. Khoác quần áo đàng hoàng rồi xuống giường.

Dưới ánh trăng kinh sư, dựa song mà ngồi. Một bầu rượu trong, một chùm hoa đào. Tâm như ánh nến, khát vọng thắp sáng trong hồi ức.

Dân cư dần ít, đèn lồng giấy phiêu dao chầm chậm trong gió. Đèn đuốc ảm đạm chiếu rọi xuống, một bạch y công tử nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường.

Ta lập tức đứng dậy, nhìn xuống dưới, chỉ nghe thấy người nọ dùng thanh âm thấp mà du dương đọc khe khẽ: “Lạc hoa phi nhứ, đông phong bạc liệt. Xuân quang tương tận, nhân khứ lâu không. Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy, đối tửu đương ca, cưỡng lạc hoàn vô vị. Y đới tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.” Đọc xong câu này, y liền ngã bên đường, thanh âm nức nở nói: “Thái… ngươi ở nơi nào…”

Ta nắm chặt song lan, cắn răng ngồi xuống, không nhìn bên ngoài nữa.

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng một nam tử xa lạ: “Lão đệ, ngươi xem người kia là ai?” Tiếp theo một người khác đáp: “Đó không phải Hoàn thánh nhân sao, ca, chúng ta hôm nay kiếm được rồi…” Người được gọi là ca ca kia lại nói: “Phi! Thánh nhân cái gì! Biểu muội ta bị hắn cả ngày mê đến thần hồn điên đảo, hiện tại hắn say thành như vậy, hai ta qua giáo huấn một trận rồi nói sau!” Ta đứng lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy đôi huynh đệ kia đã xông đến Hoàn Nhã Văn, một kẻ trong đó lập tức một cước đá lên bụng Hoàn Nhã Văn! Hoàn Nhã Văn lại chịu đựng mà không hề né tránh.

Tay ta nắm gắt gao thành quyền, không khỏi nói thầm dưới đáy lòng: “Hoàn Nhã Văn đồ ngốc này, đứng dậy đánh trả đi chứ, đần ra đó làm gì!” Nam tử tuổi khá nhỏ kia cũng đi qua, đá chân y một phát: “Hoàn công tử, ngươi không phải võ công tốt lắm sao? Hiện tại sao lại ở đây khiếp nhược như vậy? Hả?” Vừa nói còn vừa thêm một cước. Hoàn Nhã Văn yên lặng chịu đựng họ quyền đấm cước đá, chỉ thấp giọng mơ hồ mà nói: “Vô luận ngươi có ở bên cạnh ta hay không… vô luận ngươi phải chăng thích ta, chỉ cần là ngươi muốn, ta có thể cho, ta đều sẽ cho ngươi… ngươi hạnh phúc là được, ngươi… ngươi hạnh phúc quan trọng hơn bất cứ điều gì…”

“Ca, huynh nói xem có phải hắn điên rồi không? Tự mình ở đó nói lung tung cái gì.” Nam tử khá nhỏ hỏi ca ca hắn, “Nghe khẩu khí hình như là nói với người hắn thích.” Lúc hắn nói câu này, móng tay của ta cơ hồ bấm vào da. Mấy câu kia, y từng nói với ta. Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì… sao ta lại hồ đồ như vậy…

“Ta làm sao biết được, mẹ kiếp, hắn mà cũng tương tư thành tật?” Người nọ vừa nói vừa đánh y, trên y phục trắng như tuyết của Hoàn Nhã Văn thoáng chốc lại thêm mấy vết bẩn màu đen. Y căn bản không biết đánh trả! Còn tiếp tục như vậy, y sẽ bị đánh chết!

Ta thật là không kiềm chế được, từ cửa sổ khách điếm nhảy xuống. Đôi huynh đệ kia vừa trông thấy ta, lập tức sợ tới mức biến cả sắc mặt. Nam tử khá nhỏ nói: “Ca, xong rồi, có người nhìn thấy…” Huynh trưởng kia có chút không đủ sức mà nói: “Sợ cái gì! Ngươi xem bộ dáng ốm yếu đó của hắn, chúng ta hai người, hắn một người, còn có thể đánh không lại?”

Ta căn bản không cho bọn họ cơ hội, xông đến hung tợn tát vào mặt hai người mấy phát! Tiếng tát thanh thúy vang dội truyền khắp phố lớn trống trải, hai nam tử kia dường như đã tức cực kỳ, nhưng còn chưa ra tay đã bị ta hai quyền đánh bay, nặng nề rơi xuống đất. Cho đến khi nhổm dậy họ mới ý thức được mình chọc sai người, bò dậy tè ra quần mà chuồn mất: “Ôi mẹ ơi, ca, hắn ốm yếu chỗ nào chứ…”

Ta nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn nằm dưới đất, muốn đỡ y về, nhưng đường đến Bích Hoa trạch ta căn bản không biết đi như thế nào, muốn đưa y về khách điếm, lại sợ y tỉnh dậy nhìn thấy ta. Do dự cả buổi, cuối cùng không nhẫn tâm ngồi xổm xuống chuẩn bị đỡ y dậy. Nhưng tay ta mới vừa đụng tới cánh tay y, y liền trở tay kéo ta, ta thấy trên cánh tay mịn màng của y bị trầy ra mấy vết thương, càng cảm thấy có chút đau lòng. Y yếu ớt nói: “Thái… ngươi muốn ta đi, ta liền đi, nhưng ngươi bảo ta làm sao quên được ngươi…”

Ta kinh ngạc nhìn y, nhìn kỹ một hồi mới phát hiện y uống quá nhiều, thần trí không rõ ràng lắm. Y nắm chặt tay ta, lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay lại lạnh băng thấu xương: “Ta mỗi ngày đều nhớ ngươi, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ ngươi… vì quên ngươi ta đã đi nhiều nơi ta ghét đi nhất như vậy, nhưng có ích lợi gì… có ích lợi gì…” Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lại biến thành hơi nức nở. Ta cắn răng đỡ y dậy, y lại toàn thân vô lực, thoáng chốc xụi lơ trên người ta.

Bỗng nhiên y vươn tay ôm ta gắt gao, dùng sức đến mức toàn thân đều phát run, nhưng ta lại không cảm giác được bất cứ lực lượng gì. Y ôm đầu ta, nức nở nói: “Ca ca sinh bệnh, ngươi lập tức quên hết tất cả trở về thăm y, ta từng làm vì ngươi nhiều hơn ngươi cũng không nhìn thấy… Ngươi muốn ta rời khỏi ngươi…” Y dường như bị sặc, ho khan hai tiếng: “Ngươi sợ ca ca bị thương, ngươi lại chưa bao giờ sợ ta bị thương! Ta đến khi rời khỏi ngươi mới biết, trong mắt ngươi ta chẳng là gì cả…”

Ta đột nhiên nhớ tới khi đó còn nói y không cần ta, nhưng ánh mắt ta nhìn Lộng Ngọc đã nói đến rất minh bạch ta lựa chọn ai, còn tùy hứng trách cứ y, động chút là dùng y làm công cụ chọc giận Lộng Ngọc. Ta càng cảm thấy áy náy thương tiếc, trở tay nhẹ nhàng ôm y, hốc mắt ươn ướt. Nhưng ta không sao ngờ được, Hoàn Nhã Văn luôn luôn thong dong thanh nhã lại òa khóc ầm lên vào khoảnh khắc ta ôm lấy y: “Lời như vậy mà ngươi nói ra miệng được… ngươi chơi ta đủ rồi, ngươi không cần ta nữa… ngươi thật nhẫn tâm…”

Ta túm gắt gao y phục của y, muốn khống chế nước mắt của mình đừng chảy ra, mà khi ta cảm nhận được vải trên vai tất cả đều nhuộm nước mắt ấm áp của Hoàn Nhã Văn, vẫn rơi xuống những giọt nước mắt hối hận: “Nhã Văn, ta sai rồi… ta xin lỗi ngươi.” Ta khoác một tay y trên vai mình, chuẩn bị vác y về, nhưng y lại quay đầu, nặng nề hôn nghiến lấy ta.

Trong đầu ta thoáng chốc chỉ còn lại trống rỗng. Chất lỏng mằn mặn lăn xuống khóe miệng. Dung nhan có phần tiều tụy của Lộng Ngọc nháy mắt hiện lên trước mắt ta, rõ ràng, rồi lại thập phần mơ hồ. Ta đẩy phắt Hoàn Nhã Văn ra, y vô lực ngã xuống đất. Ta mắng to mình là đồ đần, quên mất y say rượu toàn thân thất lực, ta vội vàng ngồi xổm xuống đỡ y dậy, lại không dám đối mặt với y nữa.

Ta vác y quay về khách điếm, lặng lẽ đi đến trước phòng mình, đang định đẩy cửa, cửa phòng Bạch công tử lại đột nhiên mở ra. Bạch công tử lập tức đi ra, dựa cửa nhìn ta khiêu khích. Ta đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, giống như là trượng phu bị thê tử bắt gian tại giường. Nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy mình là có lý, huống chi Bạch công tử lại chẳng phải là người nào của ta, cũng không quản được nhiều như vậy, vì thế đúng lý hợp tình mà nói: “Bạch công tử còn chưa ngủ sao?” Y cười khe khẽ với ta, nhìn Hoàn Nhã Văn nói: “Xem ra ngươi vẫn dẫn tình nhân cũ về ấm giường.”

Ta nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn, sau khi xác nhận y còn nằm trong trạng thái đầu óc mê man, liền nói với Bạch công tử: “Sao ngươi cái gì cũng thích nghĩ lung tung vậy, hệt như nữ nhân. Y bị người ta đánh trên đường, ta cứu y về, liền có chuyện thế này.” Bạch công tử nhíu mày, nở nụ cười: “Ta giống nữ nhân?” Ta mím môi, do dự nói: “Xin lỗi, ta nói sai rồi.” Bạch công tử bước đến, hai tay ôm lấy cổ ta, trong mắt lưu chuyển ánh sáng nhu hòa quyến rũ: “Đúng vậy, vì ngươi, ta cam nguyện trở thành nữ nhân. Ngươi vì sao còn phải tìm những người khác? Ngươi sợ ta không thỏa mãn được ngươi?” Ta có phần không kiên nhẫn đẩy y ra: “Đừng ẩu tả, ta để y nằm xuống trước, những chuyện khác lát nữa nói sau.”

Ta đỡ Hoàn Nhã Văn nằm lên giường, khi ngủ y đều đang lẩm nhẩm tên ta. Nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt lại khi y ngủ say, mồ hôi lấm tấm xuôi theo trán chảy xuống, muốn đưa tay sờ sờ mặt y, nhưng tay khựng giữa không trung, lại thu về.

Nhã Văn, ta biết ngươi không dễ chịu. Ta hận không thể chia mình làm hai nửa, một nửa cho ngươi, một nửa theo Lộng Ngọc. Nhưng ta dù sao chỉ là ta, nhỏ bé mà yếu đuối, ta làm sao có thể làm được không thương tổn bất cứ một ai… Ta ôm đầu, mâu thuẫn nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment