Editor: Đông Vân Triều Lúc ai đó túm Đại thiếu gia, hắn vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Hắn cả đêm say rượu, tinh thần rất kém, ăn ngủ không có quy luật gì, chẳng phân ngày đêm. May mà màn che của ngọc lâu đủ dày, ngày ngủ cũng không bị ánh sáng lọt vào chói mắt.
Nói tới cũng thật buồn cười, hắn ăn nằm chờ chết ở ngọc lâu một năm mà chưa nghiêm túc nghe được một từ khúc nào, càng không thấy qua vị mỹ nhân TOP 1 kia.
Hắn ở nơi này, thật ra là vì tránh người.
Chung Ly Tử Hư cũng không rõ, rốt cuộc đệ đệ của mình có ý gì. Chỉ biết bất luật hắn ở cùng ai, người đó sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Ở cùng ai?
Hắn nhìn lại bạn cận vệ từ bé đã theo mình – Trạch Tước, đột nhiên sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh sũng người. Hắn tưởng tượng Trạch Tước với mình âm dương cách biệt, cảm giác như tai hoạ ngập đầu, mới biết rằng hắn đã động chân tình.
Có một ngày say rượu, thần trí mơ hồ, hắn kiềm lòng không đặng hôn bạn thị vệ nhỏ của mình.
Môi chạm môi, trong đầu hắn lập tức hiện từng tòa mộ phần cô liêu trước gió. Thổi men say hắn tan thành mây khói, cả người như lọt vào hầm băng.
May mắn duy nhất chính là Trạch Tước ngày đó cũng uống say, vì Đại thiếu gia thề thốt phủ nhận, Trạch Tước bèn tin luôn.
Trạch Tước ôm nỗi thất vọng, từ tốn nói một câu: "Thì ra là mơ... Thật tiếc nuối."
Từ đó, hắn không dám tiếp xúc với Trạch Tước nữa, đành phải tránh Chung Ly uyển thật xa, tìm cớ để Trạch Tước rời đi.
Kinh nghiệm sống của Trạch Tước chưa nhiều, tâm tư rất đơn thuần, không hiểu cách thức nhìn mặt nói chuyện.
Có mấy lần anh em hai người gặp gỡ, Nhị thiếu gia thuận miệng bảo Trạch Tước làm ít chuyện, hắn lại cứng cổ không chịu: "Ta chỉ nghe Đại thiếu gia, Đại thiếu gia phân phó thì ta sẽ làm."
Nhị thiếu gia không giận, chỉ liếc mắt cười nhìn hắn: "A, không hổ là người của ca ta, ta quả thật không được sai khiến."
Đại thiếu gia nghe xong thì hãi hùng khiếp vía, lôi kéo hắn ra phía sau tận tâm chỉ bảo: "Về sau Nhị thiếu gia nói cái gì ngươi thì làm cái đó, đừng có hỏi nhiều, không được chất vấn, nhớ kỹ chưa?"
Trạch Tước mờ mịt hỏi lại: "Vì cái gì chứ? Ngài mới là chủ nhân của ta mà?"
Đại thiếu gia nào dám nói hắn biết thủ đoạn âm tàn của Nhị thiếu gia, đành phải lừa hắn: "Ta và y là huynh đệ ruột, đương nhiên đồng tâm, ý của y cũng là ý của ta. Ta thường xuyên không có mặt ở Chung Ly uyển, ngươi phải nghe lời y chứ sao."
Trạch Tước cái hiểu cái không: "A... Được ạ."
Hắn biết rõ bản thân không có tài cán gì để bảo vệ thuộc hạ nhỏ này, không bằng để hắn yên ổn đi theo Nhị thiếu gia.
Thời gian đầu tránh mặt rất khó khăn, về sau rồi cũng quen. Vịn vào lý do này mà lặng lẽ trốn tránh cả đời, có khi lại là chuyện tốt.
Cho dù tịch mịch, hắn cũng không muốn liên luỵ đến bất kỳ người nào khác.
Không ngờ được non nửa năm thanh bình, một ngày nọ tin Nguyệt Thường Sênh triệu kiến đập thẳng vào mặt hắn.
Đại thiếu gia tưởng mình vẫn đang bồng bềnh trong mộng, ỉ ôi cự tuyệt: "Không được không được... Ta ở chỗ này rất tốt..."
"Thẹn thùng cái gì! Đi đi đi đi!" Nguyệt Trù túm lấy Đại thiếu gia kéo lên một chiếc thuyền con.
Đại thiếu gia lên thuyền phơi xác dưới ánh nắng chói chang của Mặt Trời mãi mới tỉnh. Giữa hồ ngoài nước và nước thì chỉ có một chiếc thuyền con dập dềnh chở hắn, một trăm phần trăm trở thành tâm điểm của sự chú ý. Khách nhân ở các toà ngọc lâu í ới gọi nhau ra xem hắn, nghị luận ầm ĩ.
Đại thiếu gia cảm thấy mình như thảo nê mã trong vườn thú, thật hồi hộp: thôi toang, ngày mai toàn thành đều biết ta dưỡn dẹo đi gặp Nguyệt Thường Sênh.
Nguyệt Thường Sênh vén rèm trân châu nhìn thấy mồm Đại thiếu gia há hốc kinh ngạc, đắc ý hừ nhẹ. Ôm Cửu Tiêu Hoàn Bội ra, y chậm rãi mở miệng: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta —— "
Đại thiếu gia lập tức khẩn trương thề thốt phủ nhận: "Ta không muốn gặp ngươi!!"
Đoạn sau của kịch bản Nguyệt Thường Sênh chưa kịp nói, đã bị đả kích nghẹn lại trong họng.
Đại thiếu gia kêu rên: "Sao ngươi lại muốn gặp ta a a chết rồi chết thật rồii!!"
Nguyệt Thường Sênh ngớ ra không hiểu.
Y dè dặt, mới bảo: "Ta nghe nói Đại thiếu gia một năm qua không vắng mặt buổi nào, nhưng lại chưa từng gửi thiếp, không khỏi có chút hiếu kỳ..."
Đại thiếu gia tức thì lửa giận công tâm, buột miệng: "Ta giống chỗ nào! À không, không đúng, ta, ta rất hèn mọn!! Mỗi ngày chỉ nghĩ muốn XX với ngươi!!"
Nguyệt Thường Sênh: "???"
"Aiz, aiz ngươi... Ngươi thật là! Ngươi thật sự là!!" Đại thiếu gia dậm chân, cắn răng xông lên, nắm chặt cổ áo Nguyệt Thường Sênh, dùng sức kéo sang hai bên, gấm vóc lụa là tà tà trượt xuống, nửa thân trên của y tiếp xúc thân mật với không khí.
Nguyệt Thường Sênh bị loại hành động dâm dê, băng hoại đạo đức này làm cho ngây dại.
Đại thiếu gia xưa nay hoàn toàn không có bất cứ sức đề kháng gì đối với người đẹp, đột nhiên được chiêm ngưỡng ngọc thể, cái mặt già của hắn cũng đỏ lên, tranh thủ quay đầu nhắm mắt không dám nhìn thẳng, tay chân loại xạ lại túm chỗ quần áo hở ra trở về.
Nguyệt Thường Sênh vừa phản ứng kịp muốn tức giận, lại bị hành động ngây thơ của hắn phi một cước vào đầu, não treo máy.
Cổ áo vai áo của y đã xốc xếch không thành hình, buông lỏng tay là trượt xuống, Đại thiếu gia không thể không tóm lấy mớ quần áo chẳng ra làm sao này để che chắn cho người ta, hận Nguyệt Thường Sênh không biết đưa tay ra mà đỡ à. Hai người lúng túng không nói gì, Đại thiếu gia âm thầm rên cứ giằng co thế này cũng không phải cách giải quyết, lại nhẫn tâm vạch quần áo của y toạc hẳn ra.
Nguyệt Thường Sênh có chút sụp đổ, y theo không kịp mạch não của Đại thiếu gia: Mở rồi đóng đóng rồi mở, rốt cục tên điên này muốn làm cái gì?!
"Sao ngươi không tức giận? Mau ngăn cản ta đi chứ?" Đại thiếu gia hạ giọng cắn răng nghiến lợi nói, "Không phải công phu ngươi tốt lắm sao, nhanh đánh ta ngã xuống nước đi!"
"Ngươi bảo ta ăn cứt ta cũng ăn à?! Sao ta phải nghe lời ngươi?" Nguyệt Thường Sênh cực kỳ khó hiểu, cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể thuận theo hắn, khẳng định có cạm bẫy gì đó chờ y phía sau.
"... Aaaaa!!" Lửa cháy đến mông Đại thiếu gia rồi, hắn rút tay về, "Được rồi! Để ta tự làm!"
Dứt lời hắn tự tát mình thật mạnh, nổ đom đóm mắt, mặc kệ hai hàng máu mũi, hắn chạy vội hai bước tới mép hồ làm bộ muốn nhảy xuống. Nguyệt Thường Sênh tay mắt lanh lẹ níu lấy cổ tay hắn: "Ngươi muốn làm gì?!"
Đại thiếu gia cao giọng hô: "Ta sai rồi!! Ngươi đừng đẩy ta a!!!" Rồi trở tay cật lực đẩy Nguyệt Thường Sênh ra, ngã tùm xuống nước.
Nguyệt Thường Sênh ngốc ngay tại chỗ, trân trối nhìn Đại thiếu gia bị lá sen đè lên mặt, chỉ còn tứ vùng vẫy trên mặt nước, bọt nước văng tứ tung.
"Ai u ai a a a cứu, cứu mạng a a a a... A a cứu, cứu ùng ục ùng ục lỗ lỗ lỗ..."
... Tên điên này, hoá ra không biết bơi à???
Nguyệt Thường Sênh tâm lặng như nước nhón chân vớt hắn lên, vẻ mặt ôn hòa cười nói: "Con mẹ nó đầu ngươi có bệnh phải không?"
Đại thiếu gia sặc suýt ho ra cả phổi, nằm sấp trên mặt đất thở như cá mắc cạn, nước mắt chảy ngang chảy dọc.
Nguyệt Thường Sênh thấy hắn ho vất vả, nghĩ thầm thôi thôi, không so đo với hắn nữa, đâu phải ngày nào cũng gặp được một kẻ có khuôn mặt trông ngu hơn người yêu cũ của bạn, y cúi người vận công vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
Y mới vỗ được một cái, vai Đại thiếu gia đã run lên, bỗng nhiên lăn một vòng tại chỗ né cái vỗ thứ hai, ngẩng đầu tìm chung quanh: "Thuyền! Thuyền!!"
Vừa lúc có một chiếc thuyền con dạt đến, hắn bê váy ướt sũng chui tọt vào, dùng cả tay lẫn chân để di chuyển, cứ như có lửa đốt sau đýt, hồng thủy mãnh thú đuổi sau lưng.
Người đi nhà trống, Lãng uyển chỉ còn vỏn vẹn một nước đọng, Nguyệt Thường Sênh vẫn giữ nguyên tư thế vỗ lưng rất y đức, gió thổi lành lạnh, lửa giận bùng bùng.