Editor: Đông Vân Triều Thời điểm Dạ Lan dính sát, Dạ Tiêu bừng tỉnh, cảm giác được loại nguy hiểm như thể bản thân là con mồi bị mãnh thú nhòm ngó, cực kỳ rợn gáy.
Nhưng mà đã quá muộn, hắn trực tiếp phát động tập kích không báo trước, Dạ Lan chống sau lưng cố định người y, không làm bất kỳ chuẩn bị gì, trực tiếp thúc vào, cực kỳ phản nghịch.
Dạ Tiêu đau đến mức tầm mắt tối sầm lại, buồn gì chứ không còn buồn ngủ nữa, mắng thầm: "Móa nó, ngươi động dục cái đếch gì không biết!"
Vào ban ngày, Dạ Lan rất là ngoan ngoãn, vẽ một cái vòng trên đất rồi bảo hắn vào ngồi, hắn sẽ ngoe nguẩy đuôi ngoan ngoãn ngồi bên trong chờ lệnh. Về đêm lại khác hẳn, lúc hưng phấn thì còn lục thân không nhận.
Dạ Tiêu theo thói quen lấy ra dao găm hươ hươ để bức lui hắn, vốn chỉ là một hư chiêu nhằm thị uy, nhưng Dạ Lan thế mà không hề né tránh, mặc cho lưỡi dao cắt vào cánh tay mình.
Giờ phút này trong đầu hắn chỉ sót lại tình dục và thú tính, muốn điên cuồng ấy ấy là bản năng, mà không bao giờ cảnh giác với Dạ Tiêu cũng là bản năng. Dạ Tiêu giật mình, thầm mắng một câu thu tay lại rút dao găm ra, máu tươi theo lưỡi dao văng ra thành một đường. Dạ Tiêu sợ làm hắn bị thương thật bèn không dám ra đòn nữa, y cố hết sức xoay người vọt sang hướng bên cạnh trốn đi. Dạ Lan thuận thế níu lại cổ tay y đè lên tường, lấy tư thế ngực nóng ép lưng lạnh khiến y kề sát mặt tường, không cử động được mảy may. Công pháp của Dạ Tiêu thiên về đánh du kích móc lốp, bảo y móc ra ngân châm, phi tiêu... các thứ thì được, còn mặt đối mặt đọ da thịt với Dạ Lan thì y xin giơ tay rút lui thôi, kết quả là y bị kẹt giữa vách tường và Dạ Lan như cái bánh kẹp thịt, chẳng có chỗ mà trốn.
Động tác của người đằng sau thô bạo dã man, lúc đầu Dạ Tiêu còn bởi vì đau quá nghẹn ngào ai oán vài tiếng, lát sau y mất đi sức chống cự, ngay cả rên rỉ cũng lắng lại. Dạ Lan đòi hỏi tiếng ngâm nga của bạn tình, tiếp tục không ngừng mà ra sức thúc vào. Dạ Tiêu mê man không biết người y va đập vào tường hay lưỡi dao ra vào dưới hạ thân y cái nào đau hơn, cuối cùng y chọn phương án thứ ba: hôn mê.
Dạ Tiêu đau đến tỉnh, cả cơ thể cứ căng ra như dây đàn. Đầu gối và ngực phủ kín vết bầm xanh tím, cổ tay bị siết đến sưng đỏ, chả cần động đậy y cũng cảm giác có chất dịch sền sệt đang chảy ra giữa hai chân, một ít đã lạnh buốt, một ít vẫn còn ấm.
Trời chưa sáng, đại khái cũng chỉ mới qua một, hai canh giờ. Dạ Lan nằm sấp trên người y ngủ say, vẫn không quên ôm y thật chặt. Trong không khí thoang thoảng mùi xạ hương nhàn nhạt, kèm mùi máu tươi.
Dạ Tiêu nhìn hắn ngủ say sưa, giận mà không có chỗ phát tiết.
Dưới người y nhớp nháp, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu bừa bộn, y cố nén khó chịu nằm một lúc hồi sức, sau đó cáu tiết vỗ vào đầu Dạ Lan: "Khốn kiếp ~ "
Y không đủ khí lực, ra tay cũng nhẹ, Dạ Lan vẫn ngáy khò khò.
"Con mẹ nó ngươi ~ tỉnh cho ông ~" Dạ Tiêu dùng ít sức tàn vả đôm đốp vào mặt hắn, đáng tiếc cũng hệt như tiếng mắng mỏ yếu xìu, chẳng đi về đâu cả.
Dạ Lan hơi hé mắt, cực kỳ mờ mịt, mơ mơ màng màng đổi tư thế ôm y, chân quặp lấy chân, còn thèm đòn cọ cọ mấy phát, tiếp tục an tâm ngủ.
Dạ Tiêu chán hẳn.
Người tập võ, phần lớn đều duy trì một mức cảnh giác nhất định với vạn vật chung quanh, duy chỉ đối với người mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm mới không đề phòng. Dạ Tiêu biết mình đối với Dạ Lan chính là sự tồn tại đặc thù như vậy, y đã từng rất lấy làm tự hào, nhưng ở tình huống hiện tại, y chỉ hận không thể học Phật tổ nện một bàn tay đánh tên Tôn Ngộ Lan này vào tường.
Dạ Tiêu run rẩy đẩy Dạ Lan ra, còn bồi thêm một cú đá hắn xuống giường, y phải vịn vào đủ thứ mới ngồi dậy được. Chỉ khẽ động, chợt cảm thấy nơi tư mật đang có gì đó chảy ra, chảy dọc hai mé đùi, đệm ướt một mảng lớn.
Dạ Tiêu ân cần thăm hỏi trời đất mười tám lần.
Chào hỏi xong, y hít ngược lại một hơi, ráng chống người dậy, choàng một kiện áo mỏng qua loa, một đường vịn tường đỡ cây bò ra phía sau núi. Sau núi bên trong rừng cây rậm rạp, có một con suối chảy xuống mà đọng lại, tạo thành hồ. Ngày mới tới Kiếm Các, Dạ Tiêu đã nhìn trúng nơi này, nói ở đây rất thuận tiện tắm rửa, Các chủ Quân Tuyền Hành còn giễu cợt y: "Chúng ta giờ đã là người có tiền, đương nhiên phải gọi tỳ nữ hầu hạ tắm rửa, sao lại tắm kiểu trần truồng với thiên nhiên, hồn nhiên như cây có thế, nhà wueee."
Dạ Tiêu thuận miệng đáp: "Nhỡ đâu cũng có lúc không tiện lắm."
Không ngờ tới, mình một câu thành sấm, chữa lợn lành thành lợn chết, ba ngày trôi qua thì phải đến hai ngày bị Dạ Lan làm đến "không tiện lắm", trốn ở cái nơi đồng không mông quạnh này để lén lút thanh lý tinh dịch. Quanh hồ được gờ bằng những hòn đá lớn tự nhiên, nước vừa trong vắt vừa chảy nhẹ, ngồi xuống là vừa vặn qua vai, Dạ Tiêu gần như tê liệt nằm trên gờ đá, cứng ngắc thăm dò bên trong thân thể, lùa các "con" của Dạ Lan và máu mình ra.
Dạ Tiêu tắm rửa sạch sẽ, cả người vẫn còn ê ẩm, y bèn nằm co quắp trên đá, nhìn lên bầu trời mà ngẩn người.
Lửa giận tắt dần, ủy khuất trào dâng.
Dạ Tiêu xoa xoa mông mình, khụt khịt mũi nhỏ giọng thở dài: "Cũng không thể cứ già đi như vậy... Đâu phải lúc nào cũng như ban đầu..."
Dạ Tiêu từng có một khoảng thời gian cạn kiệt kiên nhẫn với Dạ Lan.
Lần đó nơi tư mật của y còn bị thương chưa khỏi, lại bị hắn ép nở hoa, y giận không kiềm được, quyết định từ bây giờ đá hắn ra khỏi phòng, không cho phép hắn bước vào nửa bước.
Rõ ràng Dạ Lan đã được sắp xếp phòng riêng, nhưng chính hắn lại không chịu ngủ cho tử tế, đêm nào cũng khoanh chân ngồi trên nóc phòng Dạ Tiêu, đuổi thế nào cũng không đi, giống như y đang bắt nạt hắn vậy.
Dạ Tiêu tủi thân chết mất thôi, nhéo tai hắn, còn đeo cho hắn một cái xích chó, đầu còn lại buộc lên song cửa sổ của phòng chứa củi.
Các chủ và Thất Thất hơi bất mãn với hành động này của y, nhưng Dạ Lan dù sao cũng là ảnh vệ tư nhân, người khác không tiện nói xen vào.
Lấy sức của Dạ Lan, hắn chỉ cần giật một phát là cái song sắt "buộc chó" kia đi đời nhà ma, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi đấy, mỗi ngày ghé mặt qua cửa sổ ngắm nhìn thế giới bên ngoài, chờ Dạ Tiêu đi ngang qua sẽ quẫy đuôi tíu tít.
Dạ Lan bị nhốt vài ngày thế mà lại ổn. Dạ Tiêu phát hiện hình như chỉ cần y không ngủ cạnh hắn, hắn sẽ rất đàng hoàng, không động dục lung tung nữa.
Dạ Tiêu tình nguyện để hắn phát cáu phá của, y sẽ có cớ để dạy dỗ hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cứ nghe lời như thế, càng ra vẻ giống như y đang cố ý làm khó dễ.
Cứ xích hắn lại cũng không phải là cách, Dạ Tiêu tránh được mấy ngày, càng thêm phiền muộn, cảm giác mình sắp hói hết cả đầu.
Các chủ Quân Tuyền Hành lắc đầu nói: "Ngươi á còn lâu, Dạ Lan mới sắp hói đầu."
Sau đó xoa xoa đầu Các chủ trung khuyển thứ hai còn cao hơn chính mình, đắc ý nói: "Dạ Lan đi theo ngươi thật sự là quá thảm rồi. Nhìn A Đàm nhà ta xem, tóc đen nhánh sáng bóng, ta nuôi tốt thế này cơ mà."
Dạ Đàm yên lặng nghe, bất động thanh sắc hơi cong đầu gối, để chủ nhân nhà mình tiện sờ soạng hơn, tại thấy hơi thoải mái.
Dạ Tiêu không phục lắm, quyết định đi so với Dạ Lan xem ai hói hơn... A không phải, ai thảm hơn.
Dạ Lan đang túm lấy song cửa thì nhìn thấy y, đôi mắt lóe sáng cả dải Ngân Hà, thiếu mỗi nước điên cuồng vẫy đuôi.
Dạ Tiêu đẩy cửa phòng chứa củi, mấy ngày không gặp, cả người Dạ Lan đã phủ đầy bụi đất, đống củi được xếp gọn gàng cũng bị hắn đào ra gần hết, rất giống chó nhà có tang.
Dạ Lan hưng phấn muốn nhào vào ngực y, mới phi được hai bước đã bị xích sắt lôi lại. Dạ Lan hơi không kiên nhẫn dùng sức kéo một cái, song sắt bật gốc, đập thẳng xuống đất.
Dạ Lan ngớ người, hình như bây giờ mới nhớ ra mình đang bị phạt, luống cuống tay chân nhặt song sắt nhét trở về. Gạch đắp xung quanh cửa sổ vì một phát kéo của hắn mà cùng chung số phận vỡ nát, bây giờ hắn còn dùng sức lắp vào, lỗ trên vách cửa càng đâm càng lớn, mắt thấy toàn bộ mặt tường đều sắp bị hắn nghiền nát, Dạ Tiêu bất đắc dĩ ngăn hắn lại: "Còn không mau dừng tay tên ngu ngốc này..."
Dạ Lan khẩn trương nắm chặt song sắt, rưng rưng muốn khóc: "Quý Mão đừng giận là ta sai rồi, ta không cố ý... Ta vui quá nên quên mất... Ta sẽ không như thế nữa mà..."
Dạ Tiêu bèn hỏi: "Ồ? Ngươi sai rồi? Sai chỗ nào?"
Dạ Lan nơm nớp lo sợ nhỏ giọng đáp: "Không, không biết... Dù sao thì cũng chắc chắn sai..."
Dạ Tiêu thở dài: Aiz, đàn gảy tai trâu.
Dạ Lan sợ ở trong lòng mà cúi đầu run rẩy, gang đúc song cửa đã bị hắn siết đến biến dạng. Dạ Tiêu nhìn hắn hốt hoảng như thế, cuối cùng vẫn mềm lòng.
"Được rồi... Ta nghĩ thông suốt rồi." Dạ Tiêu thở dài, cứu song cửa đáng thương trong tay hắn, nắm lấy hai tay đang run lên, tự nhủ, "Aiz, sao phải ép cả hai phải hói đầu, mình ta hói là đủ rồi."
Dạ Lan hoàn toàn nghe không hiểu: "A? Là sao?"
Dạ Tiêu buồn bã cười: "Là lời tỏ tình rất oanh liệt đó."
Dạ Tiêu xem như nhận mệnh, lại lần nữa để Dạ Lan về phòng mình.
Mặc dù trải qua việc này vẫn chả có gì thay đổi, Dạ Lan cứ hứng lên là làm, mặc kệ trời đất.
Dạ Tiêu nhắm mắt nằm trên tảng đá, nghe thấy có người giẫm lên lá rụng chạy chậm qua đây. Cước bộ càng tới gần càng chậm, giống như là sợ khiến y tỉnh.
Dạ Tiêu ghé mắt nhìn qua, quả nhiên là Dạ Lan đang tìm y.
Dạ Lan cuống cuồng giải thích: "Ta vừa mới tỉnh ngủ không thấy ngươi, rất nhớ ngươi, liền tới tìm ngươi."
Dạ Tiêu trầm mặc một lúc lâu: "Ngươi mà còn trần truồng chạy loạn nữa, ta lại xích ngươi vào."
Dạ Lan cúi đầu nhìn: "A?... Phải ha... Đi nhanh quá quên mất."
Dạ Tiêu chỉ chỉ tấm áo mỏng nằm lạc lõng ven đường: "Mặc vào."
Dạ Lan nghe vậy khoác lên người.
Dạ Tiêu nghĩ nghĩ: "Không đúng, thế thì ta không được mặc gì à. Vẫn là ngươi cởi cho ta... Dù sao ngươi ngu như thế, cần mặt mũi làm gì, ta mới cần."
"Dạ." Dạ Lan nghe vậy cởi trả lại y.
Dạ Tiêu một phút câm lặng kết thúc, nói: "Sao ta cứ có cảm giác như đang khi dễ ngươi thế nhỉ?!"
Dạ Lan mờ mịt nhìn y.
"Được rồi, cả hai cùng không mặc." Dạ Tiêu vò đã mẻ lại còn sứt, từ bỏ làm người, lại nói, "Ta không động đậy được, ôm ta lên."
Dạ Lan nghe vậy vội vàng bế y vào lòng siết chặt. Dạ Tiêu từ nước lạnh sang lồng ngực nóng hổi của Dạ Lan, thật khiến người lưu luyến.
Dạ Tiêu lo lắng nói: "Được rồi, trở về đi. Chạy nhanh cái chân lên, tuyệt đối đừng để lão đại Dạ Đàm trông thấy..."
Cả một đường Dạ Tiêu nơm nớp lo sợ, sợ người ta chỉ vào mặt hô biến thái.
Kỳ thật y không cần quá lo như vậy, bởi vì số lần y bị ép chạy trần truồng còn rất nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ bị trông thấy thôi.