Editor: Đông Vân Triều Lúc quay lại phòng, ta nghĩ nếu ta trực tiếp nói cho hắn chân tướng chuyện ba năm trước có lẽ hắn sẽ cảm thấy ta bịa chuyện lừa hắn. Tuy rằng có lừa thật thì với tính của hắn cũng sẽ ỉm đi rồi vâng dạ nhưng ta thấy là không cần thiết, trước cứ dẫn dắt để hắn tin cái đã.
"A Đàm." Ta hỏi thẳng, "Tần Khả Tấu chết như nào?"
Dạ Đàm do dự nửa ngày mới nói: "... Thì là, đúng là do thuộc hạ giết."
Ta đỡ trán, cũng thua hắn: "Xạo chos, nói thật. Hôm qua thấy thi thể kia đã nghĩ gì thì nói cho ta."
Dạ Đàm lúc này mới gật đầu, thành thật thuật lại mọi chuyện, hắn nói xong cũng là lúc cả hai bước trở lại khách điếm.
"Tần Khả Tấu chết vì độc của Thái Hành giản." Ta kết luận.
Dạ Đàm gật đầu.
Ta: "Có người có thể hạ độc Tần Thất công tử trước mặt ngươi không?"
Dạ Đàm nói: "Không thể."
Ta: "Lúc Tần Thất công tử gặp gỡ Cố Thử Khúc, ngươi có ở đó không?"
Dạ Đàm nói: "Chưa từng tránh mặt."
Tiến triển quá thuận lợi, ta lại hỏi: "Vậy lúc nào ngươi phải tránh mặt?"
Lông mày Dạ Đàm quắn quéo: "... Lúc công tử cùng Vân Tích Chỉ Vân công tử luyện kiếm."
Tốt, rất OK. Ta thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
Dạ Đàm nói: "Bảo thuộc hạ tránh đi là đề nghị của Vân công tử, có thể hắn sợ thuộc hạ phát hiện là người của Thái Bạch lâu. Dù sao thù hận giữa hai nhà vẫn còn bày ra đấy."
Ta trượt chân, Dạ Đàm không chút biến sắc đỡ lấy ta.
CMN ngươi biết ư?! Biết mà vẫn... Ngu ngục!
"Ngươi, ngươi biết a..." Ta lắp bắp.
"Thuộc hạ nhận ra thân pháp của bọn họ." Dạ Đàm gật đầu, nói lời dọa người, "Vân Giang Ly Vân công tử cũng là người của Thái Bạch lâu."
Ta tức muốn nổ đom đóm mắt: "Chuyện này... Tần Khả Tấu có biết không? Tần Trầm Uyên có biết không?"
Dạ Đàm dừng một chút, nói rất đàng hoàng nhưng ta lại hối hận vừa nãy không ghim luôn cả đầu hắn xuống đất, lại còn giở trò hôn hít xót xa: "... Ta không nghĩ tới."
... Người này. Rõ ràng là cái gì cũng biết mà lại bị người ta đùa bỡn ra thành như này, thực sự khiến ta máu nóng xộc lên não.
Ta trầm giọng nói: "Đầu óc là thứ tốt, hi vọng ngươi cũng có."
Dạ Đàm mờ mịt: "Ha?... Cần thiết sao?"
Ta bị tức đến cười, khoát tay áo không tính toán với hắn nữa: "Đã như thế chỉ có Vân Tích Chỉ mới có cơ hội hạ độc." Dạ Đàm cau mày, tựa hồ không quá tán đồng với ta, nhưng cũng không lên tiếng (ta biết ngay mà), ta lại nói, "Mở quan tài ra."
Xương tay trái của thi thể bị nứt một đoạn, quả nhiên là vết tích trước khi lìa đời của Cố Thử Khúc, tự nhiên lại làm ta nhớ đến tiểu cô nương hào sảng khí phách này, vừa cảm thương vừa tiếc hận.
"A Đàm, ngươi xem chỗ này đi, nơi này của Tần Thất công tử có từng bị thương không?" Ta cẩn thận dẫn dắt hắn.
Hôm qua hắn quá mức kinh hoảng, hiển nhiên không chú ý chi tiết nhỏ này, vừa nhìn thấy đã không nín nổi nghi ngờ: "Làm sao có thể. Gân mạch đứt đoạn, tay trái đã sớm phế bỏ, huống hồ trước khi chôn cất thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, không hề có vết thương này..."
"Vậy đã nói rõ không phải thi thể Tần Thất rồi." Ta vội hỏi, "Ngươi nghĩ kỹ xem, ngày đó có ai tay trái bất tiện không?"
Chuyện đã qua ba năm ta cũng không quá mong hắn sẽ nhớ ra gì nhưng đồng tử Dạ Đàm co rụt lại: "Ngày đó lúc ta quay trở lại truyền lời cho Vân công tử, tai trái cầm kiếm của hắn rất không tự nhiên."
Trí nhớ tốt như vậy mà tư duy lại không dùng được, ta nửa muốn khen hắn nửa muốn đập hắn, cuối cùng lại thỏa hiệp sửa lại lời hắn: "Vậy là có thể suy đoán: Vân Tích Chỉ của Thái Bạch lâu tiếp cận Tần Khả Tấu để lấy tín nhiệm, muốn dùng độc đặc hữu của Thái Hành giản để mưu hại hắn, mục đích là châm ngòi thù hận giữa hai nhà Tần lăng và Thái Hành giản, trai cò tranh nhau, Thái Bạch lâu thân là ngư ông thì sẽ đắc lợi. Nhưng có ngươi mỗi lúc đều kè kè bên người Tần Khả Tấu quả thật không làm việc được nên Vân Tích Chỉ mới đề nghị ngươi tránh mặt lúc luyện kiếm. Thời điểm lúc đó nhạy cảm khỏi nói, sặc mùi thuốc súng, chỉ cần một bên châm ngòi thì tất thành đại loạn, còn ai sẽ tra cứu chuyện này. Chỉ không nghĩ tới khi Tần Khả Tấu phát hiện mình trúng độc thì đã cầu ngươi, ngươi lại gắng sức đè xuống chuyện này, hại Vân Tích Chỉ thành công dã tràng."
Dạ Đàm chăm chú nghe rồi nghĩ thật lâu, mắt bỗng nhiên sáng lên: "Ngài nói rất có lý." Dừng một chút, hắn lại thở dài tự đáy lòng nói, "Chủ nhân thật thông minh."
Ta vội giải thích: "Không muốn giấu ngươi, những chuyện này không phải là suy đoán của ta, là ta... ừm, dùng cách khác để biết. Cách khác là gì thì không nói cho ngươi, hừ." Người lừa hắn đã quá nhiều rồi, ta không muốn bản thân lại là một trong số đó.
Dạ Đàm gật đầu: "Dạ."
Ngoan ngoãn cực kỳ.
Ta không nhịn được sờ sờ đầu hắn: "Ta còn biết Dạ Sát thời điểm toàn thịnh trông như nào."
Dạ Đàm nghe vậy thì lén lút đưa mắt nhìn ta giữa một đống tóc bị vò loạn.
"Hung dữ cực, mặt lúc nào cũng mang vẻ hận đời, hận thiên hạ, chúng ta oánh nhao tới chết đêiii." Tóc hắn đang buộc gọn gàng qua bàn tay ta lại thành một cái ổ gà, ta xấu hổ muốn sửa lại một chút nhưng càng sửa càng không thể nhìn được, bình tĩnh rụt tay lại, "Vẫn là Dạ Đàm bây giờ đáng yêu hơn."
"Dạ." Dạ Đàm thầm nói.
"Đi lên trước đi, vết thương trên tay ngươi cần được sát trùng." Ta nói.
Dạ Đàm nhảy xuống xe dìu ta, nhìn lớp vải quấn vụng về trên tay mình thì nghệt ra.
Ta ân cần hỏi: "Làm sao, đau à?"
Dạ Đàm đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
Ta vừa về khách phòng liền nhờ tiểu nhị tìm chút thuốc trị thương nhưng Dạ Đàm bất luận như nào cũng không cho ta chạm, ta cũng không thích miễn cưỡng hắn, thích thú đứng một bên nhìn.
"Này, vẫn có chuyện ta không hiểu lắm." Ta nói, "Tại sao lại để xác Vân Tích Chỉ thay cho Tần Khả Tấu?"
Dạ Đàm trước chưa từng nghe đến vấn đề này, đương nhiên bây giờ cũng chẳng cân nhắc qua.
Lúc đó Thái Hành giản và Tần lăng còn đang bận đánh nhau trong đau thương, hẳn không phải là bọn họ, lẽ nào cũng là do người của Thái Bạch lâu? Tuy rằng lúc đó Vân Tích Chỉ thất thủ, nhưng sai lầm của hắn không đến mức không thể tha thứ, nếu như là người của bổn gia thì vì sao lại tự chặt đi một phần sức chiến đấu đây.
Chỉ sợ, lúc đó ngoại trừ Thái Hành giản, Tần lăng, Thái Bạch lâu thì vẫn còn một thế lực thứ tư nữa.
"Ta cảm thấy... Nửa trước chuyện này là nhắm vào Thái Hành giản và Tần lăng, thì nửa sau khẳng định là nhắm vào ngươi." Ta có chút sầu lo, "A Đàm, sau này ngươi phải thật cẩn thận."
Dạ Đàm đầy bụng nghi ngờ, gật đầu.
Ta cũng rất nghi hoặc.
Một tiểu thị vệ cứng đầu cứng cổ lại là diễn viên quần chúng như hắn, lừa một tí thì tin sái cổ, đến cùng thì bày kế làm gì.
Chợt ta lại nghĩ đến, cũng chính nhờ tiểu thị vệ cứng đầu cứng cổ này mà ở giữa đầu sóng ngọn gió, giữa sự truy sát của thế lực tứ phương mà bảo toàn xác Tần Thất không tổn hao tới một cọng tóc, phá hủy cả một bàn cờ đã được người tính toán tỉ mỉ, bằng sức một người mà lấy một địch trăm.
Ta không thể không cảm phục.
Không nhịn được ôm hắn.
Dạ Đàm đang cầm thuốc trên tay, lập tức cứng đờ không dám động.
"A Đàm, đừng sợ." Ta động viên vỗ lưng hắn, "Những oan khuất đau khổ Dạ Sát đã trải qua, ta tuyệt đối sẽ không để Dạ Đàm chịu đựng lại lần nữa."