Editor: Đông Vân Triều Quý Mão chưa từng cảm thấy mình ác độc như vậy.
Ngày qua ngày lúc nào cũng như cô vợ trẻ ngóng trông ông già Bính Tuất chết để chiếm gia sản, nhưng tức ở chỗ là sau mỗi lần thí luyện đều thấy "ông già" ấy đứng chờ mình. Y luôn mồm chê Bính Tuất đại ngốc, vậy mà dạo gần đây vẫn phải nhờ đến tên ngốc này bôi thuốc cho mình.
Bính Tuất yên tĩnh nằm cạnh y, nhìn chằm chằm vào sườn mặt y lúc lâu, thỏ thẻ: "Quý Mão, ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Quý Mão giơ tay trái che mắt: "Đang nghĩ ngươi lúc nào thì chết."
Bính Tuất khựng lại, cố gắng suy đoạn ý tứ của y, nghĩ thông suốt lại hỏi: "Ta sẽ chết như nào?"
Quý Mão: "Ngươi chết không ra hồn."
Theo dự tính của t, Bính Tuất ở Dạ Hành sẽ chẳng sống qua tháng sau. Nhưng hắn không những sống, mà còn sống ngày càng tốt, da thịt chắc mây mẩy. Y đã quen mở mắt ra là thấy Bính Tuất, thật không ổn rồi.
"Phiền phức..." Quý Mão quay lưng đi thầm nói, "Nhỡ ta lưu luyến thì làm sao bây giờ?"
Hạ và Đông là hai mùa mà Dạ Hành đẩy độ khó của thí luyện lên tới đỉnh điểm. Mùa xuân mùa thu còn đỡ, tuy huấn luyện được sắp xếp dày đặc nhưng ít ra còn có quy luật, còn ông cha ta chẳng phải đã đúc kết rồi ư, "lạnh nhất Tam cửu, nóng nhất Tam phục"[1], quả thực đúng là dắt tay nhau cùng đi chết.
Hạ chí sa mạc, Đông chí tuyết sơn, hàng năm vào những ngày này, Dạ Hành lại rồng rắn bê nhau đi đi lại lại hai lần.
Giờ Tý mỗi ngày, nửa đêm sẽ ra lệnh cho tất cả mọi người ăn độc dược có tác dụng một ngày, sau đó chạy bộ đến điểm tập hợp, giờ Tý hôm sau sẽ phân phát giải dược và độc dược mới. Nếu không đến đúng hạn, không kịp lấy thuốc giải, sẽ phát độc mà chết. Không được cưỡi ngựa, không được mượn bất cứ phương tiện, dụng cụ gì, trái lệnh chém chết.
Hành trình ba trăm dặm một ngày, không cho con người có cả cơ hội để thở dốc.
Cả đám chuẩn bị tươm tất, quản lý giao phó lộ tuyến cùng các công việc liên quan, chắc chắn tất cả đều đã ăn độc dược mới gật đầu báo "Hoàn thành". Trạm canh gác đánh một tiếng trống vang, các vị đồng liêu yên lặng vọt đi như tên bắn, hòa vào ánh trăng trong đêm.
Bính Tuất không thấy người chung quanh đâu, rất hiếu kỳ, vụng trộm lôi kéo y hỏi: "Quý Mão? Chúng ta... chúng ta tự do rồi phải không?"
Quý Mão giật mình, ngạc nhiên nói: "Tự do? Ngươi còn biết cả từ này hả?"
"Ta không thích những gian phòng tối om kia, không thích bọn hắn giam ngươi lại, không thích bọn hắn tổn thương ngươi..." Bính Tuất dè dặt nhìn y, lại thấy y không nói gì, "Ta nói sai rồi?"
Ngay cả một tên đần cũng không cam lòng, cũng muốn phản kháng... Quý Mão tự giễu cười, mình thông minh thì sao, khôn thì cũng đành chấp nhận số mệnh, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm trái lệnh, rời khỏi Dạ Hành.
"Làm gì có, từ "tự do" này, ngươi... nên quên đi thì hơn." Quý Mão thở dài, xoa đầu hắn, Bính Tuất dịu ngoan hưởng thụ, gật đầu nói: "Được."
"Hết giờ nói chuyện, ngươi đi theo ta." Quý Mão đề khí nhảy lên đầu cành, vẫy tay gọi hắn, "Ta không biết chờ ai đâu nhé, không đuổi kịp là ta bỏ ngươi luôn."
Y thấy mình chậm trễ đủ rồi, dứt lời liền vận công liều mạng đuổi theo nhóm phía trước. Chẳng chạy được mấy bước, người đằng sau đã đâm sầm ôm y vào lòng, chân Quý Mão đạp hụt, ngã thẳng xuống đất.
Bính Tuất ôm siết y: "Ta đuổi kịp. Đừng... Đừng bỏ lại ta."
Quý Mão giận dữ vỗ trán hắn bôm bốp: "... Làm cái gì đấy! Đầu đất, ta không bảo ngươi đuổi theo kiểu đấy!!"
Bính Tuất mờ mịt buông lỏng tay, thần sắc vẫn hoảng hốt.
Quý Mão tránh hắn đứng dậy, chân trái hơi nhói nhói. Y thử cử động khớp nối, xoay qua xoay lại thì ổn, trước kia chạy đường dài cũng có lúc như vậy, đi một tí là quen thôi.
"Aizz, không bỏ ngươi không bỏ ngươi được chưa, cứ chạy đã, đi nào." Quý Mão kéo hắn dậy, vắt óc dỗ dành, chọt chọt khóe miệng đang nhếch lên của hắn, "Lần đầu được đi chơi, vui hả?"
Bính Tuất nghe vậy cười ngô ngố.
Đã vào lộ trình, làm gì có sức chim chuột. Từ thành trấn băng qua rừng lá kim rậm rạp, mấy ngày đầu chạy hết tốc lực có thể xem như là điêu luyện đến địa điểm tập kết. Sau mấy ngày, vẻ mệt mỏi của Quý Mão ngày càng rõ ràng, khí lực không ổn định, liên đới là mắt cá chân trái còn đau hơn, dần dần có chút ảnh hưởng đến hành trình.
Mặc dù lúc đầu bị thương không nặng, song mấy ngày nay cưỡng ép dùng lực, vậy mà chuyển biến xấu.
Đêm thứ sáu, dọc bờ sông Lạc Thủy, Quý Mão bất đắc dĩ dừng chân, vịn thân cây thở dốc. Y nhẩm tính thời gian, biết chắc chắn hôm nay mình sẽ không tới kịp.
Bính Tuất không khống chế nổi quán tính, không cẩn thận vượt xa y một đoạn dài, lấy lại tinh thần vòng trở về.
"Ngươi không biết đường sao?" Bính Tuất còn chưa tới gần, Quý Mão đã mở miệng hỏi trước.
Bính Tuất nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là cứ chạy dọc bờ sông."
"Ngươi nhớ được... Vậy là tốt rồi." Quý Mão gật gật đầu, dứt khoát dựa hẳn vào thân cây ngồi xuống, phất tay với hắn, "Vậy ngươi đi trước đi."
Bính Tuất: "Đi đâu?"
Quý Mão: "Đi tập hợp."
Bính Tuất lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Quý Mão không thể làm gì khác hơn nói: "Đi xem bản đồ mới, sau đó chạy tới điểm tập kết kế tiếp, chạy đến ngày cuối cùng."
Bính Tuất tiếp tục hỏi: "Nơi đó có gì?"
Quý Mão đã mệt rã rời, nhắm mắt tựa vào thân cây, nói: "Sẽ có một mảnh hoang mạc. Mấy ngày tiếp theo sẽ không có những căn phòng tối mà ngươi chán ghét, ngươi chỉ cần phơi nắng, ngắm hùng ưng... Có lẽ ngươi sẽ thích."
Bính Tuất nhẹ giọng hỏi: "Có ngươi sao?"
Quý Mão nghẹn giọng.
Bính Tuất ngồi xổm bên cạnh y, ôm đầu gối, nói: "Ngươi không ở đó, ta cũng không đi."
Quý Mão nhìn nước sông trôi mau, như thời gian cũng đang dần dần từ bỏ bọn họ, lòng nôn nóng giục hắn: "Ta không thể chăm sóc ngươi cả đời, tách ra là chuyện sớm muộn. Ngươi đi đi."
Bính Tuất quả quyết cự tuyệt: "Không đi."
"Ngươi..." Lòng Quý Mão chua sót, bọn họ dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, còn cả một quãng đời dài phía trước, tội gì lại chôn vùi hết ở đây, y dịu dàng vừa dỗ vừa lừa hắn, "Chỉ cần ngươi thường xuyên nghĩ đến ta, lúc ngươi mơ ta sẽ đến tìm ngươi, có được không?"
"Thật?" Bính Tuất mở to mắt hỏi, "Mỗi lần ta mơ... đều là ngươi sao?"
Mặt Quý Mão đỏ hết cả lên, thầm nghĩ "Cụ ngươi, hóa ra ngươi mơ thấy ta thật à?!!", miệng lại nhanh nhảu đáp: "Là ta là ta. Cho nên ngươi đừng lo lắng, coi như sau này ban ngày ngươi không gặp ta, ban đêm ta sẽ tới tìm ngươi." Chết rồi vẫn còn muốn yêu đương vụng trộm, cái mặt già của y cũng rạo rực hết cả lên.
Quý Mão xem thời gian không nhiều, lại thúc giục hắn.
Bính Tuất gật gật đầu, đứng dậy muốn đi.
"Chờ một chút." Quý Mão đột nhiên nói.
Bính Tuất nghi hoặc quay đầu nhìn y, Quý Mão vẫy tay gọi hắn: "Đến đây, đứng gần chút. Cúi đầu xuống... Gần chút nữa." Bính Tuất gập người dán sát vào y, Quý Mão vuốt ve gáy hắn rồi đè xuống, in một nụ hôn xuống đôi môi nứt nẻ mà ấm áp của hắn. Mấy ngày đi đường mệt mỏi, khí trời nóng như đổ lửa, môi hai người đã nứt toác ra nhưng vẫn đọng lại dư vị ngọt ngào lưu luyến. Quý Mão không nhịn được nhô đầu lưỡi ra thấm ướt bờ môi Bính Tuất.
Tận lúc cả cái mõm cún của Bính Tuất bị y liếm hết, Quý Mão mới buông hắn ra, Bính Tuất hoang mang nhìn hắn.
"... Ngươi không hiểu." Quý Mão mỏi mệt cười một tiếng, như trút được gánh nặng mà đẩy hắn ra, "Thế là tốt, rất tốt... Được rồi, ngươi đi đi."
"Ừ." Bính Tuất khéo đáp, quay người đi xa.
Quý Mão chờ tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất. Y đưa mắt nhìn sang bờ sông bên kia. Ở đó có mấy thôn trang lẻ tẻ, lác đác ánh đèn dầu tù mù. Cách một dòng sông, bên này là y, bên kia là thế giới của người bình thường, người ta có làm gì, ăn gì, mặc gì cũng chẳng liên quan gì tới y, nước chảy bèo trôi đôi bờ xa lạ.
Không bao lâu bên kia bờ vang lên từng tiếng pháo nổ, khói bếp bay lên từng cụm lờ mờ như sương sớm.
Hôm nay là ngày lễ gì sao? Hay là hội hè?
Quý Mão nghĩ nghĩ, trong nhân sinh cằn cỗi của y chưa từng có ấn tượng gì về ngày này. Y muốn sang bờ hỏi một chút nhưng cả người vô lực. Tính mạng của y chẳng qua nổi hai canh giờ, cố mà trân trọng, muốn ngắm nhìn nhân gian nhiều thêm một chút. Nhưng cả người y cứ rã hết cả. Quý Mão nương theo bụi cỏ, quay về phía Bính Tuất rời đi mà dần dần chìm vào giấc ngủ.