Editor: Đông Vân Triều Sáng sớm hôm sau, Quân Tuyền Hành và Dạ Đàm – hai chủ nhân của Kiếm Các – lại ngồi đợi mòn mỏi trong chủ viện như khách, còn phải nhờ nha hoàn đi thông bẩm, lát sau đổi lấy một Dạ Phùng Quân áo mũ chỉnh tề đẩy cửa đi ra.
"Có việc? Cứ nói thẳng đi." Hắn uể oải hỏi.
"Ta muốn cùng Quân Vô Vọng nói mấy câu... e hèm, muốn nói chuyện riêng." Quân Tuyền Hành vẫn rất có tư cách của Kiếm Các chủ nhân đó nha, khách khí hỏi, "Các ngươi tránh đi chút được không?"
Dạ Phùng Quân không khỏi buồn cười. Lúc vừa đến Quân Tuyền Hành đã muốn ôm lấy Quân Vô Vọng mà háo hức hỏi, éo le ở chỗ Dạ Đàm ôm mười hai vạn phần địch ý với bọn họ, bất luận thế nào cũng không chịu để Quân Tuyền Hành ra khỏi ánh mắt của mình, cho nên mới kéo dài đến ngày hôm nay.
Dạ Phùng Quân chế nhạo: "A, ảnh vệ nhà ngươi thông suốt rồi đấy à? Dám thả chủ nhân bé bỏng của mình giữa bầy sói già, ngươi cũng gan lắm đấy, nhỡ bị ăn thì đi đâu mà khóc bây giờ?"
Dạ Đàm buông thõng tay cung kính đứng bên người chủ nhân, cho hắn ăn bơ. Quân Tuyền Hành hơi lo lo mà liếc qua, nói: "Ta vào trước. Dạ Phùng Quân, A Đàm có hơi bướng bỉnh, ngươi nhường nhịn hắn chút đi. Ngươi... ngươi cũng đừng có khi dễ A Đàm."
Dạ Phùng Quân nheo hai mắt hẹp dài, cười nói: "Vậy thì phải xem hắn có nghe lời ta hay không đã."
Quân Tuyền Hành thở dài: Hai người này, một buồn bực ngậm miệng, một ngả ngớn xốc nổi, nhưng cả hai đều cố chấp như nhau.
Đúng là trẻ nhỏ khó dạy x 2!
Quân Tuyền Hành cho dù có sầu có lo thì cũng không làm được gì, vào sớm một chút hỏi cho rõ ngọn ngành thì họ cũng bớt có khoảng cách.
Dạ Đàm vẫn cung kính đứng ngoài đình đợi mệnh, giống như tất cả các thị vệ bình thường khác. Dạ Phùng Quân khoan thai tự đắc tại bên bàn đá cạnh bờ ao, gọi người mang rượu ủ lâu năm tới, bóc giấy dán ra rồi uống.
Trước kia hắn không uống rượu, thân là ảnh vệ, không có chuyện nào ngu xuẩn và nguy hiểm hơn chuyện uống rượu trong lúc chấp hành nhiệm vụ, hắn muốn bảo vệ người kia mà cứ say bét nhè chè đỗ đen, nhìn lên trời mà cứ đếm ra trăng nhiều hơn sao, gặp địch mà tưởng bạn là hỏng, hỏng nặng, thế thì còn bảo với vệ cái gì. Nhưng về sau khi hắn chết, biết hết chân tướng, lại nương theo Quân Vô Vọng nhìn rất nhiều đời, chỉ cảm thấy mình lúc còn sống chấp nhất, đơn thuần đến buồn cười.
Thế gian có rất nhiều thú vui, không thử thì chẳng phải đang phụ lòng gầy dựng thế giới của thần Sáng Thế Quân Vô Vọng sao.
Dạ Phùng Quân nhìn bóng dáng đứng nghiêm thẳng tắp kia lại nhớ tới mình trong quá khứ, càng muốn trêu hắn, cười cười: "Dạ Đàm, đến, uống với ta một chén."
Dạ Đàm không vui nói: "Ta không biết uống rượu."
Dạ Phùng Quân quơ quơ chén rượu đầy gọi mời: "Ta dạy ngươi."
Dạ Đàm cảm thấy phiền muốn chết: "Thôi khỏi."
"Ai, ngươi thật đúng là không thú vị. Sao chủ nhân lại coi trọng cái người nhàm chán như thế chứ..." Dạ Phùng Quân thở dài. Câu này vốn là hắn dùng để nói mình, nhưng vào tai Dạ Đàm thì lại là trào phúng và khinh bỉ thẳng mặt.
Nhưng hắn nhẫn nại tốt cỡ nào chứ, không muốn gây thêm phiền toái cho chủ nhân, chỉ cự lại: "Phong cách làm việc của ta như nào không đến phiên ngươi dạy ta."
Cứ lạnh như băng thế có gì hay, chẳng nhẽ ta lại không làm cho ngươi lộ ra biểu cảm khác được à? Dạ Phùng Quân nảy ra ý hay, trầm giọng cười, nói vu vơ: "Ngươi có biết chỗ mẫn cảm nhất trên người chủ nhân ngươi là gì không, biết y thích tư thế gì nhất hay không? Lại đây lại đây, để ba ba dạy ngươi..."
Dạ Phùng Quân đã sớm có chuẩn bị, khó khăn tránh đi lưỡi dao sáng loáng bên tai, như ước nguyện mà bóc ra biểu cảm khác của Dạ Đàm: phẫn nộ đỉnh điểm. Lời tên điên kia đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, Dạ Đàm quyết tâm để tên Dạ Phùng Quân này nhớ lâu, "chủ nhân khen tu vi hắn cao hơn mình chứ gì, vậy để y nhìn xem nếu mình liều mạng thì liệu tu vi cao có chống nổi không", ôm ý nghĩ ôm nhau tìm chết như vậy nên thế công của Dạ Đàm càng thêm mãnh liệt, nháy mắt đã so hơn mười chiêu.
Chiêu thức của Dạ Đàm, Dạ Phùng Quân coi như là đã bắt bài hắn, đối ứng thành thạo điêu luyện...
Ở một nơi khác của chính sảnh, Quân Tuyền Hành đang lôi kéo Quân Vô Vọng nói chuyện, đột nhiên Quân Vô Vọng dừng lại, thốt lên: "Có đánh nhau."
Quân Tuyền Hành ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy vài tiếng kêu rên ú ớ quen thuộc.
"Nguy rồi!" Quân Tuyền Hành chập ba bước làm một lao ra, quả nhiên thấy trong đình có một người đang đè một người khác xuống đất mà đánh, không còn bội kiếm, tay không tấc sắt, hoàn toàn là chọi nhau bằng thịt thật cơ bắp thật.
"A Đàm!!" Quân Tuyền Hành nhào tới ôm ảnh vệ đang bị đánh vào ngực, vội la lên, "Đừng đánh nữa! Ta thay hắn xin lỗi ngươi, Dạ Phùng Quân..."
Ảnh vệ đang giơ cao nắm đấm, giữa kẽ tay toàn máu là máu, lạnh nhạt nói: "Chủ nhân, nhầm người rồi."
Quân Tuyền Hành đang ôm người trong ngực, đau lòng lau đi vết máu trên mặt hắn, nghe được thì sững sờ.
Người đánh nói: "Thuộc hạ là Dạ Đàm. Người trong lòng ngài mới là Dạ Phùng Quân."
Quân Tuyền Hành: "???"
Dạ Phùng Quân gối lên đùi Quân Tuyền Hành, thái dương ứa máu, trên cổ còn có vết cào vết cấu nông sâu khác nhau. Nét mặt của hắn, nói là đau đớn, không bằng nói là mờ mịt cùng hoang mang.
Quân Vô Vọng đứng một bên nhìn, nhất thời không biết nên cười hay nên đau lòng.
Quân Tuyền Hành lúng túng đứng dậy: "Người của ngươi đấy, ầy, trả lại này."
Quân Vô Vọng ho một tiếng tiếp lấy người, ôm vào ngực, hỏi: "Ổn chứ, có đau không?" Ánh mắt Dạ Phùng Quân không có tiêu cự, mất đi ánh sáng, hắn thừ người không nghe thấy.
Quân Tuyền Hành rầu rĩ nói: "Sao hắn lại không có phản ứng... có phải bị đánh đến ngu luôn rồi không?"
Quân Vô Vọng mím môi trả lời: "Không sao, ngu ta cũng trị được. Ta đưa người về trước, cáo từ." Dứt lời, y ôm ngang Dạ Phùng Quân bước vào phòng trong.
Dạ Đàm thu tay lại, cung kính quỳ dưới đất thỉnh tội: "Dạ Phùng Quân vũ nhục chủ nhân, thuộc hạ cả gan trừng trị hắn. Xin chủ nhân trách phạt."
Quân Tuyền Hành chẳng đáp, nửa ngồi cầm lấy bàn tay nhiễm máu tươi của hắn kiểm tra, hỏi: "Ngươi có bị thương không?"
Dạ Đàm gật gật đầu: "Thuộc hạ không hề bị thương, tất cả đều là máu của Dạ Phùng Quân."
Quân Tuyền Hành kinh ngạc: "Ý là là là... một mình ngươi treo Dạ Phùng Quân lên đánh? Sao có thể?"
Quân Vô Vọng sát trùng rồi băng bó qua vết thương, Dạ Phùng Quân vẫn chưa hoàn hồn.
"Sao đấy? Đau đến thế cơ à?" Mặc dù y mạnh miệng, nhìn hắn cứ há mồm ngốc ngếch như vậy cũng không nhịn được đau lòng. Hay là ngu thật rồi?!
Dạ Phùng Quân kinh nghi nói: "Kiếm của Dạ Đàm... vì sao lại nhanh hơn ta nhiều như vậy? Vô lý, công phu của bọn ta giống nhau, cứ coi như ta không tổn thương được hắn, thì hắn cũng phải không tổn thương được ta mới đúng chứ..."
Quân Vô Vọng hỏi ngược lại: "Công phu của ngươi? Lần này ngươi đến, là dùng công phu gì?"
Dạ Phùng Quân nói: "Là công phu vào cái đêm trước khi bị Nhị thiếu gia phế bỏ... Dạ Sát thời kỳ tiêu chuẩn, gần như là cao thủ đỉnh cao còn gì."
"Khụ." Quân Vô Vọng ho một tiếng, "... Có thể bạn chưa biết, lúc Dạ Đàm bế quan ở Nhất Kiếm Mộ ý, kể cả khi tu hết kỳ hạn cũng chưa chắc đã phá được kiếm trận."
Dạ Phùng Quân giật mình.
Quân Vô Vọng gật đầu: "Đúng thế, vì để hắn thuận lợi phá trận, ta vụng trộm sửa đổi số liệu của hắn, bản thân hắn cũng không biết."
Dạ Phùng Quân: "..." Ngươi vừa hại chết chồng ngươi rồi.
Quân Vô Vọng an ủi: "Cái này có là gì, ngươi cũng sửa số liệu cao hơn hắn là được."
Dạ Phùng Quân cau mày nói: "Ta há có thể gian lận."
Lại tới nữa, cái loại chấp nhất "nhất định phải dựa vào thực lực cố gắng đánh bại bằng đao thật kiếm thật" này, Quân Vô Vọng gọi chung là "Tôn nghiêm ngu xuẩn của phàm nhân", trước giờ y vẫn bày tỏ không thể lý giải. Nhưng Dạ Phùng Quân vốn là "phàm nhân" từng bước một đi tới ngày hôm nay, việc sửa chữa số liệu theo ý mình mà y coi là bình thường vô hình chung đối với hắn lại là không thể chấp nhận được. Cũng dễ hiểu, một con kiến quanh năm suốt tháng vì một con sông ngăn cách chỗ chứa lương thực mà phải đi vòng thật xa thật xa, những ngày tháng đi vòng ấy không những tạo vết hằn thành đường đi trên thực tế, mà còn hình thành một "con đường" khác hằn sâu trong tiềm thức của nó, thành bản năng giống loài. Nếu bây giờ bạn nói với con kiến ấy rằng nó có khả năng bay thẳng qua con sông, không phải đi đường vòng để kiếm cơm nữa, chưa chắc nó đã không bài xích chuyện đó mà vui vẻ làm theo, chưa chắc nó sẽ từ bỏ được "con đường" trong ý thức của mình.
Quân Vô Vọng đành phải đổi biện pháp khác: "Vậy ta chỉnh trị số của Dạ Đàm thấp chút nha."
Dạ Phùng Quân càng thêm không vui, hỏi: "Vô Vọng, có phải ngươi cảm thấy nếu ta không gian lận thì không có cửa thắng hắn? Ngươi xem thường ta?"
Quân Vô Vọng chán hẳn: "... Thôi, ngươi vui là được."
Một lát sau Quân Tuyền Hành vẻ mặt đau khổ lôi kéo Dạ Đàm vào phòng: "Chúng ta tới xin lỗi."
Quân Vô Vọng nín cười nhàn nhạt ồ một tiếng.
Quân Tuyền Hành tuyệt vọng kêu: "Ta biết các ngươi đánh bọn ta dễ như trở bàn tay. Là A Đàm không hiểu chuyện, mong các ngươi đừng so đo."
Dạ Đàm trưng ra bộ mặt không tình nguyện, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân không cần ăn nói khép nép, thuộc hạ chưa chắc sẽ thua bởi hắn."
Quân Tuyền Hành khóc không ra nước mắt: "Đừng nói nữa tổ tông, Dạ Phùng Quân nếu có ý đó, mười ngươi cũng không địch được hắn."
Dạ Đàm im lặng không nói nữa.
Dạ Phùng Quân xoa xoa băng gạc trên trán: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đánh bại hắn bằng thực lực, không cần phải động tay động chân dư thừa."
Dạ Đàm nghe vậy, ý chí dâng cao, cao giọng đáp lại: "Tại hạ xin chỉ giáo."
Dạ Đàm và Dạ Phùng Quân nhìn nhau cười lạnh.
Nơi ánh mắt tiếp xúc như có thể tóe ra lửa.
Quân Tuyền Hành cảm giác được trong không khí có một loại mùi gọi là "cùng chung chí hướng", kinh ngạc hỏi: "Vậy coi như là hòa hảo rồi... đi?"
Quân Vô Vọng nói: "Hình như."
Quân Tuyền Hành nhìn mà than thở: "Nhân loại thật sự rất thần bí."
Quân Vô Vọng bày tỏ khinh bỉ: "Nhân loại thật sự rất ngây thơ."