3
Editor: Đông Vân Triều [03] Chung Ly Tử Tức ẩn núp ở phụ cận điện Uổng Sinh ba tháng có lẻ, tận mắt chứng kiến Thập điện Diêm La sụp đổ, bị các môn phái giang hồ ùn ùn tới báo thù phá tan từng cái một, bảo đảm không lưu lại hậu hoạn mới ung dung giục ngựa trở về.
Lúc y ra đi trong người chả có một cắc nào, mọi chi phí sinh hoạt trên đường đều dựa vào Dạ Quân lừa gạt trộm cắp để trả, còn sống sung túc nữa là đằng khác.
Trở về Chung Ly uyển, phụ thân vừa nhìn thấy ngoại hình của y đã sợ hãi biến sắc, mặt mày thối như cứt. Chung Ly Tử Tức cười lạnh trong lòng, lấy bừa cái cớ bảo Dạ Quân giam lỏng vị phụ thân này, đừng mong còn sống mà ra ngoài.
Mấy tháng trước Đại thiếu gia Chung Ly Tử Hư nghe thiên hạ đồn điện Uổng Sinh đã xảy ra biến cố, mặc kệ người nhà ngăn cản mà dong ngựa đi hóng hớt. Hai người một người đi một người về, vừa vặn bỏ lỡ nhau. Hiện tại nghe nói nhị đệ đã an toàn trở về, lại thúc ngựa trở lại.
Đại thiếu gia chạy về, phong trần mệt mỏi trực tiếp vọt vào nội viện tìm người, đúng lúc Chung Ly Tử Tức đang nhốt mình tại mật thất ngầm, khoét thịt cánh tay bức cổ độc.
Dạ Quân cũng không hiểu y sao phải vội vã như thế, có thể tiến hành theo phương pháp nhẹ nhàng tình cảm chậm rãi nhưng chất lượng, vồ vập làm gì ta.
Chung Ly Tử Hư mười năm không thấy đệ đệ, tất nhiên là mừng rỡ muốn chết, gọi cửa chính không được thì đập cửa sổ bồm bộp.
Chung Ly Tử Tức nhìn bản thân xấu xí dọa người trong gương, trầm mặc thật lâu mới thấp giọng nói: "LET IT GO, coi như không thấy."
Dạ Quân đáp, xách cái tên ồn ào vướng bận này đi.
Sau khi trở về, Dạ Quân vẫn nấp trong bóng tối dõi nhìn khuôn mặt trắng bệch của chủ nhân mình tay vẫn tàn nhẫn bóc từng lớp thịt ra, nhẹ giọng cười nói: "Thì ralà vì hắn."
Tử Tức rõ ràng hơn ai hết dung mạo yêu quái của mình, cha ruột còn khó nén chán ghét muốn vứt bỏ, huống chi là thân ca ca ruột, y không chắc mình có dọa đối phương một vố khiếp vía nữa hay không.
Cần gì phải khảo nghiệm lòng đối phương?
Y cắn răng nhịn đau loại bỏ cổ trùng, vứt dao găm qua một bên, bản thân cũng ngã vào ghế dựa, Dạ Quân chưa nghe lệnh đã nhảy vọt đến trước người y, nửa quỳ trên mặt đất vì y mà băng bó.
Chung Ly Tử Tức ngắm Dạ Quân đang ôn nhu nhìn vào miệng vết thương dữ tợn của mình, chẳng có chút e ngại nào, y bỗng nhiên hỏi: "Dạ Quân, ngươi không sợ ta sao?"
"Ngài có từng nghe, đạo lý "Từng qua biển lớn, không gì nước, chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây"[1]." Dạ Quân buồn bã giãi bày, "Người sống ở đời có mấy ai đẹp hơn ta. Mà đều xấu hết thì còn phân cao thấp làm gì."
[1] Trích trong bài thơ "Nỗi nhớ xa cách kỳ 4" của Nguyên Chẩn. Bản dịch thơ của Điệp luyến hoa.
Chung Ly Tử Tức: "..."
Mặc dù rất muốn giết người nhưng y lại không muốn nhìn mặt hắn. Mặc dù không phản bác được nhưng vẫn rất muốn giết người.
Chung Ly Tử Tức tự giam bản thân ở hậu viện nửa năm, không gặp ai.
Đã nhiều năm y xa nhà, một người tâm phúc cũng không có, trừ Dạ Quân ai cũng không tin.
Y thân trúng nhiều loại cổ độc, muốn hoàn toàn bài trừ sạch sẽ thì không có khả năng, nhưng điều trị nửa năm, thân thể đã tốt hơn lúc ban đầu rất nhiều. Cho dù bề ngoài vẫn khác người như thế nhưng đã đỡ kinh khủng hơn.
Diệt hết cổ trung bò trong kinh mạch, y chỉ tái nhợt hơn người thường chút chút, coi như là một người bình thường bệnh lâu năm. Nước tóc đã khôi phục bình thường phân nửa, chỉ lưu lại lác đác mấy sợi bạc, con ngươi cũng chuyển thành màu bạc tinh khiết.
Trong lúc Tử Tức bế quan điều dưỡng, nhàn hạ vô sự, có lệnh cho Dạ Quân ra ngoài tìm hiểu tình hình của Đại thiếu gia.
Mấy tin tức mang về, đơn giản là hôm qua uống rượu ở Vạn Hồng cư, hôm nay nghe hát ở Thính Vũ Các. Hôm qua tặng trang sức cho cô nương Phỉ Thúy của Di Hồng viện, hôm nay bị cô nương Hải Đường của Vãn Tình lâu đá ra khỏi phòng.
Đại thiếu gia chìm đắm trong muôn hoa đã lâu, cuối cùng lại ngả đầu vào một gốc mai. Hắn đập nồi bán sắt móc ra hai trăm lượng chân trước vừa chuộc cô nương Mai Mai của Vãn Tình lâu ra, chân sau cô nương ấy đã cảm tạ ân tình của hắn bằng một làn khói, nàng chạy mất tăm.
Hai ngày nay xấu hổ đến mức phải đội lá sen lên đầu cho bớt nhục, hắn thê thảm viết một bài thơ khổ tình tên "Đương nhiên lựa chọn tha thứ nàng".
Báo cáo xong, Dạ Quân đóng nắp hòm kết luận: "Hắn ngu thật đấy."
"Không tệ." Chung Ly Tử Tức cười nhàn nhạt, "Ta trăm phương ngàn kế thận trọng từng bước, không phải là để hắn có ngày hôm nay sao."
Dạ Quân mỉm cười nhìn y: "Ngài ôn nhu thật đấy."
Tử Tức gật đầu nói: "Giúp ta tìm ả Mai Mai này, đối với ngươi chắc dễ như ăn bánh nhỉ. Dìm xuống nước trong ba ngày, ngạt thở hôn mê thì vớt lên, thở khỏe thì lại dìm xuống. Chân không được chạm đất, treo lơ lửng cũng được, không để ả ngủ. À cũng đừng để lại vết thương, càng không thể chết. Ba ngày sau nếu như biết sai, để ả đi tìm ca ta xin lỗi... Ừ, bảo ả không được nói có người ép buộc."
"Lĩnh mệnh." Dạ Quân rút lại câu nói vừa rồi.
Ba ngày sau cô nương Mai Mai đào đào gì đó vọt tới Chung Ly uyển trả năm trăm lượng cho Đại thiếu gia, than thở khóc lóc giải thích rằng do nhà mình có chuyện đột xuất chứ không phải vứt bỏ hắn, toàn bộ là hiểu lầm.
Chung Ly Tử Tức uốn éo nằm trong chăn uống chén thuốc đắng ngắt, nói: "Hôm nay ca ta làm thơ gì?"
Dạ Quân mặt không thay đổi đọc: "Nhân gian tự có chân tình, lời ba trăm biết có mình hay không?"
Chung Ly Tử Tức hài lòng gật đầu.
Trận phong ba này qua không lâu, chuyện Mai Mai đào đào quịt tiền chạy trốn lại biến thành Đại thiếu gia doạ dẫm bắt chẹt, Vãn Tình lâu và Di Hồng viện đều không cho Đại thiếu gia vào.
Đại thiếu gia lại nổi hứng làm một bài thơ khổ tình.
Chung Ly Tử Tức phiền muộn xoa gân xanh giật giật trên trán: "Không còn cách nào, Dạ Quân, cho ngươi chút tiền ngươi giúp ta xử lý hai cái thanh lâu kia đi."
Dạ Quân sâu sắc cảm thấy cuộc đời ảnh vệ của mình đang dần khởi bước hướng tới con đường sa vào ôn nhu mỹ nhân hương và tiền tiêu không hết.
- ----
Đông Vân Triều: Đó, chủ tớ phải như này chứ, sai sử làm việc các thứ các thứ. Còn A Quải mua A Đàm về chắc chỉ để làm bảo mẫu và bạn chơi trốn tìm cùng:)). Cả truyện lập thành cái trường mẫu giáo to đùng.