Editor: Đông Vân Triều Ý đồ Phương Tứ gia muốn giữ chân Nghiêm Tức ngày càng rõ ràng, đã phái người tặng lễ mấy ngày liên tiếp lại còn không có xu hướng dừng, cả gian nhà nhỏ sắp bị gã nhét đầy rồi. Sắc trời sắp muộn, Dạ Quân ngồi lên cái rương còn nguyên niêm phong ở giữa phòng, hứng thú dạt dào ngắm Chung Ly Tử Tức vụng về dùng tay trái ăn cơm.
"Thiếu gia ta đút cho ngươi nha." Dạ Quân tràn đầy phấn khởi cắn đũa nghiêng mắt nhìn y.
Chung Ly Tử Tức mặc kệ hắn.
"Vậy thiếu gia đút ta nha." Dạ Quân không chịu cô đơn, đề nghị.
Chung Ly Tử Tức cảm thấy Dạ Quân hắn càng vui thì càng phiền.
Dạ Quân kéo dài âm điệu gọi: "Thiếu gia ~ "
Chung Ly Tử Tức chịu không nổi nữa, đặt đũa xuống, bình tĩnh hỏi: "Trạch Tước đâu?"
Từ cái ngày Dạ Quân đùa y để thị uy với Trạch Tước, chạc cây chỗ kia đã ku đơn mấy ngày không người ngồi lên rồi. Y sợ Trạch Tước hết hi vọng nghĩ quẩn, đến lúc đó làm sao bàn giao người cho đại ca được.
Dạ Quân tiếu dung cứng đờ, buồn bực nói: "Hỏi ta làm gì, sao ta biết được."
Chung Ly Tử Tức chống bàn đứng dậy: "A, vậy thì ta chỉ có thể tự mình đi tìm hắn thôi. Vạn nhất ca ca ta tới đòi người, ít ra ta cũng phải biết hắn đang ở đâu chứ."
Dạ Quân vội kéo y về chỗ ngồi: "Được được được, ta biết sai rồi. Trạch Tước ở ngay ngoài viện, thiếu gia ngài đừng có quan tâm dư thừa nữa."
Dạ Quân tự ngồi hờn dỗi một mình, chẳng còn tâm tư trêu chọc y.
Chung Ly Tử Tức cảm thấy thế giới này thật yên bình, tâm tình tốt lên rất nhiều, bắt đầu vui sướng ăn canh.
Hiện tại Trạch Tước đang cảm thấy gì, Chung Ly Tử Tức đại khái có thể đoán được. Hắn từ nhỏ đã được Đại thiếu gia cứu về, trong mắt chỉ có mỗi một Đại thiếu gia. Đại thiếu gia trên lầu cao tầm hoa vấn liễn, Trạch Tước ở lầu dưới đứng chờ cả đêm, chờ Đại thiếu gia chơi tận hứng say như chết bị người đưa ra, hắn lại không một lời oán thán cõng người đi về.
Đại thiếu gia từ quen thân sơ sơ bông đùa vài câu thăng cấp lên phong lưu thành tính, hắn chưa từng cảm thấy điều đó có gì không đúng.
Về sau Đại thiếu gia động chân tình với nhạc công của Diệp phường – Nguyệt Thường Sênh, phủi hết hoa đào dây dưa không rõ bên người, chỉ toàn tâm toàn ý đối xử thật tốt với người kia.
Trạch Tước giờ đã hiểu, không phải Đại thiếu gia trời sinh vô tình, chỉ đơn giản là không thích hắn mà thôi.
Mỗi lần Đại thiếu gia bái phỏng Diệp phường là đi hơn một tháng. Mặc cho Trạch Tước mình đồng da sắt, cũng không đứng nổi thời gian dài như vậy. Trong Diệp phường ca múa tưng bừng, hoan thanh tiếu ngữ, cực lạc nhân gian, chỉ mình Trạch Tước co gối ngồi ngoài tường viện, cảm thấy đêm dài đằng đẵng, không có điểm cuối.
Đại thiếu gia không phải không đau lòng hắn, liên tục khuyên nhủ hắn không cần đứng ở đây làm gì, Trạch Tước vẫn khăng khăng một mực.
Đại thiếu gia khổ sở nói: "Nghe lời ta ngươi về nghỉ ngơi đi, kỳ thật ta không cần ngươi như thế đâu."
Trạch Tước lắc đầu cự tuyệt: Hắn là thị vệ của Đại thiếu gia, thủ hộ bên người Đại thiếu gia là thiên kinh nghĩa địa[1].
[1] Thiên kinh nghĩa địa: chuyện hiển nhiên như trời đất, bất di bất dịch.
Đại thiếu gia xoa đầu hắn, thở dài: "Thân thủ ngươi bất phàm, tiền đồ vô lượng, tội gì phải hạ mình làm thủ hạ của một thiếu gia ăn chơi trác táng như ta. Thà ngươi đi theo Nhị đệ ta còn tốt hơn, ngươi có muốn không..."
Trạch Tước tưởng hắn muốn trục xuất mình, cuống quít đứng dậy: "Ta biết sai rồi, thiếu gia, để ta đi về."
Trạch Tước một mình trở lại Chung Ly uyển, cả ngày chờ đợi một người hầu như không về. Sau đó có một ngày Nguyệt Thường Sênh đột nhiên mất tích, Đại thiếu gia sầu não uất ức suốt, hắn vậy mà không biết mệt mỏi chạy tới cùng trời cuối đất đi tìm tình địch của mình.
Chung Ly Tử Tức không hiểu, Nguyệt Thường Sênh là tình địch của hắn, hắn không tự thấy vui mừng vì y biến mất thì thôi lại còn cố tìm về khiến bản thân ngột ngạt làm gì.
Y ngứa mắt Nguyệt Thường Sênh chẳng làm gì cả nhưng lại được Đại thiếu gia sủng ái hết mực, muốn bóp chết Nguyệt Thường Sênh là đương nhiên, y đã không có được vậy đừng hòng ai được có.
Đời này của Chung Ly Tử Tức chưa từng được người khác đối xử tử tế, y hoàn toàn không biết rằng khi người ta thích một ai sẽ luôn luôn đặt người ấy làm ưu tiên hàng đầu, không quản bản thân mình có ra sao. Bây giờ tâm tình y khác rồi, y cũng hiểu được phần nào.
Chung Ly Tử Tức nhớ tới chuyện xưa, nhìn Dạ Quân đang bực bội ngồi phía đối diện, hỏi: "Dạ Quân, nếu như ta thích người khác, ngươi sẽ làm thế nào?"
Dạ Quân cúi đầu lựa hạt tiêu ra ngoài, đáp: "Còn có thể thế nào chứ, cứ làm như ngươi chưa từng thích người khác vậy? Nhiều nhất là khóc về đêm, sáng dậy lại tiếp tục giả vờ như không mà bán mạng cho ngài. Ngài mà yêu mấy kẻ ưa mạo hiểm, ta còn phải lấy mạng mình ra mà cứu hắn. Xảy ra chuyện gì rồi thể nào cũng đổ lên đầu ta. Mà sinh ra là người trong giang hồ, không có chuyện mới là lạ. Một ngày đẹp trời nào đó người yêu ngài trầy ít da thịt, chắc gì ta đã không phải lấy cái chết tạ tội. Mưa hay sét cũng đều là chủ ân, ta còn phải dập đầu tạ ơn ấy chứ."
Chung Ly Tử Tức yên lặng, y chỉ thuận miệng hỏi, không hề nghĩ sâu như vậy, kinh ngạc hơn chính là Dạ Quân thế mà còn chưa nói xong, vừa lựa vừa kể lể: "Có lẽ cũng không tệ như thế, cuối cùng ngài vẫn thích vị huynh trưởng đại nhân của ngài hơn, chỉ độc sủng một mình ngày ấy rồi hòa thuận tới già. Ta vẫn vậy thôi, nhìn ngài với Đại thiếu gia ân ái, lòng nhớ đến nụ cười của ngài với ta, nhớ đến thật ra ngài cũng đã từng hạ mình xuống bếp sắc thuốc vì ta... Ta dùng những tháng ngày hạnh phúc này để vượt qua quãng đời còn lại, cuối cùng chết vì buồn bực và không cam lòng." Dạ Quân ngừng lại, thấp giọng nói, "Hôm nay vui vẻ bao nhiêu, đến lúc đó không biết khổ sở đến mức nào."
Chung Ly Tử Tức không biết nói gì: "Ặc, ngươi, có phải ngươi nghĩ hơi xa rồi không?"
"Thế mà đã là xa à, ta còn nghĩ nhiều thứ nữa cơ." Dạ Quân được đà không phanh lại được, thao thao bất tuyệt kể chuyện, "Ta còn từng nghĩ, ngài hao tâm tổn trí giữ lại mạnh của Dạ Sát, nhất định cũng có ít tình cảm với hắn rồi. Nếu không phải giữa đường đột nhiên nhảy ra một Quân Vô Vọng, ngài chắc chắn sẽ đón Dạ Sát trở về. trong đám ngu trung ngài chả vừa ý hắn nhất còn gì. Nhưng Dạ Sát là kẻ nhàm chán cỡ nào chứ, ngài chỉ ham mới mẻ được vài tháng mà thôi, cuối cùng lại vứt bỏ hắn quay về bên gối ta. Ta với Dạ Sát, môi hở răng lạnh, cũng giống nhau lắm chứ, thật đồng cảm."
Chung Ly Tử Tức bị sặc, lúng túng nói: "Ngươi... Đầu ngươi có bệnh à, não bổ nhiều thế làm gì?!"
"Thiếu gia, ngài đúng là oan uổng ta rồi. Ta theo ngài mười năm, không cần biết là ngày hay đêm lúc nào cũng đứng trong tối ngắm nhìn ngài," Dạ Quân ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm y, chân thành nói, "chính ngài nói xem, ta không nghĩ tới ngài thì nghĩ tới ai đây?"
Ý cười nơi đáy mắt Dạ Quân dần tiêu tán, chỉ còn lại bóng đêm lắng đọng quạnh quẽ.
Chung Ly Tử Tức sững sờ, nếu không có những lời này, sao y biết Dạ nhìn thì hờ hững hơn bất kỳ ai lại cũng biết lo được lo mất.
Y không khỏi đỏ mặt, lắp bắp: "Ngươi, ngươi không thể nghĩ tốt..."
"Có chứ, kết thúc có hậu là điều mà ta nghĩ tới nhiều nhất ấy." Dạ Quân chẳng chút nghĩ ngợi đáp.
Chung Ly Tử Tức có hơi hiếu kì, Dạ Quân lại đột ngột dập tắt: "Nhưng ta tuyệt đối không thể nói được, nếu ngài biết chắc chắn đêm nay sẽ đâm chết ta."
Quả nhiên, lòng hiếu kỳ của Chung Ly Tử Tức lập tức tan thành mây khói, thậm chí còn nảy sinh mấy phần e ngại.
Miệng lưỡi của hắn có từ chối cái gì bao giờ đâu, thê mà đã đủ làm mình thổ huyết, cái mà Dạ Quân bảo không nói thì nhất định không được ép hắn nói, thực sự không dám tưởng tượng Dạ Quân não bổ ra cái gì nữa.
Chung Ly Tử Tức tranh thủ dời lực chú ý lên bàn thức ăn, định nếm thử món cá viên, đáng tiếc trơn quá, gắp mấy lần không được. Nếu là bình thường, Dạ Quân đã sớm giúp y gắp vào bát, giờ phút này lại không động đậy gì.
Chung Ly Tử Tức nghi hoặc nhìn hắn, Dạ Quân lắc đầu: "Món này không được, thiếu gia ăn món khác đi."
"Vì sao?" Chung Ly Tử Tức hỏi.
Dạ Quân hạ giọng trả lời: "Thêm chút gia vị khác."
Mắt Chung Ly Tử Tức phát lạnh. Từ khi mất đi nội lực, năm giác quan của y đều tập thể bãi công, độc dược có hạ trước mắt cũng khó nhận ra. Y lập tức nghĩ đến Phương Tứ gia gần đây cứ luôn xun xoe, bản thân lại thờ ơ, xem ra uy bức lợi dụ là chưa đủ, gã còn muốn dùng đến mưu mô hạ đẳng để giữ chân mình.
Y đè ép lửa giận vỗ bàn: "Vậy sao ngươi còn ăn?!"
Dạ Quân nhỏ giọng nói: "Ta chưa biết là loại độc gì, phải nếm thử chút chứ. Mà nếu hoàn toàn không động đũa thì sao diễn được kịch, không phải càng chọc bọn sinh nghi à."
"Ngươi lại tự tiện mạo hiểm... Khốn nạn, sau sẽ tính sổ với ngươi." Chung Ly Tử Tức giận đến mức muốn vả hắn ngay trên bàn ăn, liều mạng nhịn bạo hành gia đình, hỏi hắn, "Nhận ra chưa? Mà ngươi ăn có nhiều không đấy?"
"Thiếu gia yên tâm, ta có chừng mực." Dạ Quân cười trấn an y, "Chốc lát là biết."
Chung Ly Tử Tức nhíu mày siết tay nắm lấy mép bàn, cấp tốc suy nghĩ: "Cổ độc của Phương Tứ gia còn chưa hoàn toàn trừ sạch, ta vẫn có giá trị lợi dụng, gã không thể hạ loại mãn tính ăn phát chết ngay được."
Dạ Quân: "Đúng đó. Ta cũng nghĩ vậy, không quá mạo hiểm."
Chung Ly Tử Tức lại suy nghĩ tiếp: "Thuốc mê? Cũng không đúng, giúp chúng ta ngủ sâu hơn à... Độc khống chế tâm trí? Muốn từ từ tăng dần lượng thuốc rồi chúng ta không biết để dễ bề điều khiển à? Hay là..."
Dạ Quân nhỏ giọng bổ sung: "Xuân dược."
Chung Ly Tử Tức nghe vậy chấn động, đũa trúc trong tay phi thẳng xuống đất, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng, đừng đùa kiểu này..."
Dạ Quân chỉ thuận miệng trêu y tí, không nghĩ chủ nhân nhà mình lại lập tức ngây ngô cho là thật, vậy là Dạ Quân bật ngay MODE: đùa ác.
Dạ Quân nghiêm túc nói: "Dù sao võ công của thiếu gia đã không còn, Phương Tứ gia không khó để khống chế ngài, nhưng sự tồn tại của ta quá mức vướng víu. Nếu như dưới sự ép buộc của xuân dược mà làm chuyện vượt khuôn phép với ngài, ngài muốn giết chết ta... cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
Chỉ vài giây mà đã bịa ra được một câu chuyện hoàn chỉnh như thế! Dạ Quân thầm khen bản thân quả là thí sinh vàng của làng miệng lưỡi! Quá giỏi!
"Không tệ... nếu như phát sinh chuyện ấy, ta quả thật sẽ giết ngươi." Chung Ly Tử Tức sợ run lên, "Sao gã lại có thể nghĩ ra mưu kế ác độc như thế!"
Mặc dù y nói chuyện yêu đương với Dạ Quân, nhưng mới bao lâu chứ, không thể còn chưa đến giai đoạn nắm tay đã đòi lăn giường được. Nếu Dạ Quân thực sự cưỡng bức y, dù hôm nay y không giết Dạ Quân, ngày sau tất sẽ có khoảng cách. Nếu không phải sớm biết, e là hậu quả khó lường.
Dạ Quân nghe ra Nhị thiếu gia đã coi là thật, tính hạ màn nghỉ trêu, quỳ sát đất thấp giọng nói: "Mong thiếu gia cứ yên tâm, thuộc hạ thà chết cũng không dám làm chuyện xúc phạm tới thiếu gia." Mới là lạ:)).
Vốn định nói dăm câu mang tính ba phải kiểu "Chỉ mong rằng không phải xuân dược bla bla" sau đó liền thôi, nhưng Chung Ly Tử Tức nhất định muốn chọn cái chết, lại dám đè vai hắn nói: "Không thể hồ ngôn loạn ngữ, ta nhất định sẽ nghĩ cách... Ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."
Chung Ly Tử Tức vội vàng đỡ hắn lên giường: "Có chỗ nào không thoải mái hay không? Ngươi nằm nghỉ trước, có... phản ứng gì thì nói cho ta."
Dạ Quân lâng lâng ngồi ở mép giường, nhìn thiếu gia nhà mình ngo ngoe vẽ đường cho hươu chạy, vừa nghĩ đến những chuyện tiếp theo có thể xảy ra, lập tức cảm giác máu nóng dồn xuống bụng. Mặc dù hắn quả thực đã tâm niệm rất lâu rồi, nhưng tự nhiên vọt tới một bước này cứ như ngồi hỏa tiễn vậy, không kịp trở tay. Xem như hắn đã chuẩn bị tâm lý trước thì cũng quá kích thích, suýt chịu không được.
Chung Ly Tử Tức nhìn hai bên tai hắn đỏ thấu, giở giọng căm hận: "Quả nhiên là xuân dược."
Dạ Quân chột dạ không dám nhìn thẳng.
Thầm nghĩ: Thiếu gia, ngài đừng trách ta, là chính ngài tự nhảy vào hố lửa đó nha!
Lòng Chung Ly Tử Tức như có sóng lớn vỡ bờ, lý trí y nói y phải ấy ấy thôi nhưng trái tim lại cứ kháng cự. Tâm y loạn cào cào đi tới, theo thói quen muốn đỡ Dạ Quân lên giường.
Đột nhiên thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng, y ngã về phía trước. Dạ Quân cứ thế mà mất đà, đè Chung Ly Tử Tức nhào lên giường.
Nguy rồi, là độc dược chân chính đang phát tác.
Dạ Quân cảm thấy đầu óc mơ hồ, nội tức tắc nghẽn: có công hiệu của thuốc mê, nhưng không chỉ mỗi thế.
Dạ Quân sợ đè lên thiếu gia, lập tức ráng chống giường đứng dậy. Một đống chuyện xen trước cảnh XX của đôi tình nhân làm hắn hết đỏ mặt nổi, ngược lại còn tái nhợt hẳn đi.
Chung Ly Tử Tức hiểu sai ý, vội nói: "Đừng dùng nội lực cưỡng chế, kinh mạch sẽ bị tổn thương mất."
Dạ Quân mập mờ lên tiếng, sợ lại không cẩn thận đè lên thiếu gia thêm, cố gắng lui lại mấy bước. Chung Ly Tử Tức cuống quít lôi eo hắn về: "Ngươi tránh cái gì?!"
Dạ Quân cảm giác ý thức sắp đóng cửa, quả thực là khóc không ra nước mắt, không cam lòng: Thiếu gia đã tự mình đưa tới cửa rồi, cơ hội tốt như vậy, ta không nỡ ngất đi F*CK F*CK F*CK!!!
Dạ Quân nhắm mắt, ráng lấy con dao giấu giữa hai chân, hung hăng đâm vào một bên bắp chân.
Đau nhức tác động trở lại ý thức, hắn tỉnh nhanh chóng. Dược tính quả nhiên giống như hắn sở liệu, không quá mạnh, cá cược mà đúng thật khiến con người vui sướng thở hắt ra.
Chung Ly Tử Tức tự nhiên thấy mắt hắn lấy lại tiêu cực, còn cảm thấy kỳ quặc, tay liền sờ tới máu. Y ngây người một lát, tức muốn nổ phổi bắn vào mặt hắn: "Ngươi làm cái đếch gì vậy!!"
Mặc dù ý thức quay về nhưng không giải được nội lực đang bị ngăn trở, Dạ Quân còn không đủ sức nói chuyện: "Ta... không thể đúng... vô lễ... với thiếu gia..."
Lòng Chung Ly Tử Tức chua sót.
Dạ Quân vì y mà lấy thân thể ngàn vàng của hắn thử lửa, trong khi y vẫn nực cười giữ khư khư cái lòng tự trọng chết tiệt của mình, hắn đã đi tới chín mươi chín bước, y lại không dám đi một bước cuối cùng vì hắn. Dạ Quân cảm thông y, không tiếc tổn thương chính mình chứ không đành miễn cưỡng y mảy may.
Ta, ta có tài đức gì, mà lại có được một người tốt như ngươi?
- ----
Đông Vân Triều: Không, tại ngài may thôi:))). Chương sau có cảnh lăn giường é.