Editor: Đông Vân Triều Dạ Quân thu xếp ổn thỏa cho thiếu gia nhà mình, dỗ y ngủ say, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa tìm Tây Loan.
Dù sao cũng là một cô nương hàng thật giá thật, bị quẳng ở bên hồ một đêm cũng coi như dạy đủ rồi.
Dạ Quân chỉ muốn chạy xem nàng đã chết hay chưa, nếu tỉnh thì tốt, không cần hắn nhọc lòng nữa. Vừa bước tới bên hồ, hắn đã thấy nàng ôm gối ngồi cạnh hòn giả sơn khóc nức nở, không biết đã khóc bao lâu. Nàng vốn chỉ là tiểu cô nương chưa nảy nở, cuộn mình một góc có biết bao nhiêu đáng thương lẻ loi.
Dạ Quân đứng cạnh, hỏi: "Thế nào, hối hận rồi?"
Tây Loan hai mắt đẫm lệ lên tiếng.
Dạ Quân cảm thấy nàng hơi đáng thương, nhưng ai bảo nàng có mưu đồ làm loạn thiếu gia nhà mình, vẫn lạnh giọng nói: "Ngươi là nữ hài tử, có tự tôn tự ái, há có thể cam tâm làm chuyện hèn hạ."
"Huynh nghĩ ta nguyện ý sao!" Tây Loan khóc rống lên, "Ta là con ngoài giá thú không danh không phận, Đại phu nhân nằng nặc không chịu nhận ta, để mẹ con ta cả ngày làm nô bộc, còn toàn chọn việc nặng nhọc mà hành hạ. Bọn hạ nhân chế giễu, xa lánh ta, còn khi dễ mẹ ta."
Nàng khóc đến thương tâm, Dạ Quân bất đắc dĩ rút khăn tay cho nàng. Tây Loan lau một hồi, mới tiếp tục nói: "Cha ta nói, nếu ta có cách giữ Nghiêm công tử lại, sẽ để mẹ con ta dọn đến phòng phu nhân, về sau rốt cục cũng không bị khinh bỉ nữa."
Dạ Quân thở dài: Có thể hiểu được.
Phương Tứ gia đã muốn thử chiêu này từ lâu rồi, lại không muốn để trưởng nữ bất chấp nguy hiểm, đành giật dây cô con gái tư sinh đáng thương này. Người mà còn ăn thịt con, còn kém tên súc sinh là mình.
Dạ Quân nói: "Phương Tứ không phải người đáng giá để ngươi phó thác, ngươi vẫn nên sớm mang mẹ ngươi rời đi đi."
Tây Loan rơi nước mắt lã chã: "Mẹ ta đi đứng không tốt, ta nuôi không nổi bà."
Dạ Quân cảm thất dễ ợt: "Ngươi chờ chút."
Tây Loan còn đang thắc mắc đã thấy nam nhân trước mắt lóe lên, đạp gió lao đi. Nàng khóc đến mệt rồi, trời còn hửng sáng, nên đi làm việc thôi, nàng xoa xoa đầu gối xong mới vịn đá đứng lên, chợt gặp Dạ Quân nhảy xuống trước mặt mình.
Dạ Quân nhét vào lòng nàng một bao vải gói vội, Tây Loan hấp tấp nhận lấy, còn để đồ vật bên trong lộ một góc ra ngoài, chiếu quần áo nàng sáng lấp lánh.
Thỏi vàng: Yooo~~~
Tây Loan giật mình: "Huynh lấy nhiều vàng bạc thế ở đâu! Huynh huynh huynh là trộm à?! Thôi xong, lão gia mà biết sẽ đánh gãy chân ta mất! Huynh mau trả lại..."
Nàng như nhận phải củ khoai lang nóng bỏng tay, lập tức thảy lại vào lòng hắn, Dạ Quân chậm rãi gói kỹ, cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, kim khố của Phương Tứ gia đêm nay sẽ bay hết, không tra ra ngươi đâu."
Tây Loan chần chờ nói: "A? Có ý gì?"
"Chẳng phải các ngươi lúc nào cũng ba hoa bốn chữ đại nghiệp Phương Tứ à, ta nghe chán rồi, mà thiếu gia nhà ta chắc hẳn cũng thế. Bốn chữ này, qua đêm nay, xem gã còn dám treo trước miệng nữa không." Dạ Quân không muốn nhiều lời, khoát tay ý kết thúc đối thoại tại đây, "Ta nói thế thôi, có nghe hay không tùy ngươi. Cáo từ."
Mặt trời lên cao, Dạ Quân mới không tiếng động lẻn về phòng, bò lên giường Nhị thiếu gia. Nhưng Chung Ly Tử Tức ngủ không sâu, hắn vừa nhấc chăn lên thì tỉnh. Nhị thiếu gia thấy là Dạ Quân bèn dỡ hết phòng bị, thuận thế lăn vào ngực hắn, hỏi: "Đi đâu?"
Dạ Quân đáp: "Chuẩn bị đường thoát ấy mà."
Chung Ly Tử Tức đổi tư thế thoải mái hơn, không thèm mở mắt, chỉ lèm bèm: "Ừm. Nói ta nghe chút nào."
Dạ Quân rủ mắt thấy trên da thịt tái nhợt của y trải rộng những vết tích màu hường, đều là hậu quả của việc HIGH quá tối hôm qua, áy náy ôm chầm eo y, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: "Phương Tứ gia ba lần bảy lượt tự cho mình là thông minh, không biết ngày sau còn muốn làm trò gì, nơi này không thể ở lại nữa. Ta chuẩn bị cho Phương Tứ gia ít rắc rối, để gã không rảnh để ý chúng ta."
Chung Ly Tử Tức tính toán, cổ của Phương Tứ gia đã ổn rồi, y lưu lại cho gã một cái mạng chó đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, gật đầu nói: "Cũng được, để gã tự cầu phúc đi."
Dạ Quân ôm y hỏi: "Thiếu gia, ngài muốn đi nơi nào?"
Chung Ly Tử Tức cảm thấy cũng không quan trọng lắm: "Tùy ngươi."
Y đang rõ rành rành ỷ lại hắn đây mà. Dạ Quân kìm nén muốn nhảy cẫng lên, xoay người chống trên người y, "Về khe Tam Sinh được không? Chúng ta cứ ở đấy một đời, không bao giờ ra nữa."
Thần sắc Chung Ly Tử Tức lạnh nhạt, nhưng cũng kiên định: "Có thể. Nơi đó thanh tịnh, rất tốt."
Y vốn là nhân trung long phượng[1], giờ đây lại chịu bồi hắn rơi vào bể tình. Dạ Quân cảm thấy cảm động, nhưng cũng tiếc hận thay y.
[1] Nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người.
Dạ Quân vui sướng phút trước phút sau lại ảm đạm, thở dài: "Ta e là thiếu gia chỉ đang nản lòng thoái chí chứ không phải thật sự yêu ta."
Hắn lại bắt đầu chuyên mục não bổ thường ngày, Chung Ly Tử Tức đã quen rồi. Y không dài dòng biện giải, chỉ nói: "Ngươi cứ chậm rãi chờ xem, về sau còn nhiều thời gian lắm."
Y nói mộc mạc giản đơn, nhưng lại động lòng người hơn bất cứ loại thề non hẹn biển nào. Dạ Quân hết lo, còn được nước dò hỏi: "Thiếu gia đã muốn đi theo ta rồi thì Trạch Tước kia phải làm sao bây giờ, thiếu gia không định quản hắn nữa à?"
Chung Ly Tử Tức lúc này mới nhớ tới tên chym ngốc này: "A, đúng ha. Nếu ngươi vui thì thay ta đưa hắn về Chung Ly uyển đi. Còn không thì cứ mặc kệ."
Lòng y đã hoàn toàn buông bỏ người kia, không dưng làm chuyện khiến bản thân gút mắc làm gì. Y nguyện ý tiện tay thì giúp, nhưng tuyệt đối không bởi vậy mà miễn cưỡng Dạ Quân. Dạ Quân cảm nhận sự quan tâm nhẹ nhàng của y, ấm đến mức tâm cũng muốn hoá thành nước, cười khẽ: "Vậy thiếu gia không cần phải hao tâm tổn trí nữa, sáng nay ta nghe qua, Trạch Tước đã đi rồi."
Nhị thiếu gia: "Hả?"
Dạ Quân nói: "Ta nghĩ thông suốt nên muốn ới hắn một tiếng, không ngờ sáng nay lật khắp chạc cây ngang dọc cũng không tìm được hắn, đến nhà họ hàng thân thích của hắn hỏi mới biết, hoá ra hôm qua hắn đã bỏ nhà ra đi. Nói là đi ra ngoài du ngoạn, nghe thật xạo chó, rõ ràng là không chịu nổi đả kích gì đấy nên mới trốn đi."
"... Cái này..." Chung Ly Tử Tức chẳng biết nói gì, "Nếu ca ta tìm tới cửa, ta chẳng phải lại thành tên lường gạt."
Dạ Quân nói: "Ta thuận tiện hỏi thăm một chút, Chung Ly uyển đã bị phá đi xây lại, sớm đổi chủ. Lá thư này không có nơi đưa, rất có thể không tới được tay Đại thiếu gia."
Chung Ly Tử Tức ồ lên, mặc dù thở dài một hơi, nhưng cũng không che đậy nổi mất mát trong đó.
Dạ Quân thu hết vào mắt, siết tay y: "Thiếu gia đã có ý, chúng ta lại tìm trở về là được. Thịnh cảnh khắp thế gian, ta muốn được ngắm cùng thiếu gia. Thuận tiện cầu danh y trị ít bệnh cũ cho thiếu gian, lại tiện đường tìm Trạch Tước rồi tống hắn cho Đại thiếu gia."
Chung Ly Tử Tức cứng người, nói khẽ: "Cảm ơn."
Dạ Quân cười rạng rỡ, đưa tay che bớt nắng chiếu vào mắt y: "Thiếu gia đi nghỉ ngơi trước, hết thảy cứ chờ ngài tỉnh rồi lại nói tiếp."
Màn đêm buông xuống, Dạ Quân mượn gió bẻ măng lấy con ngựa tối nhất Phương gia, chạy vào kim khố mò những thứ đáng giá nhất nhồi vào toa xe, sau đó quất vào mông ngựa, con ngựa đáng thương hoảng sợ phi nước đại, chở trân bảo chạy dọc đường, văng vãi khắp núi đồi. Trân bảo dưới ánh trăng sáng lấp lánh như ban ngày, các thôn dân dốc toàn lực tranh nhau cướp đoạt, nháy mắt càn quét hết sạch.
Đồng thời hắn tặng cho một mồi lửa, đốt mấy chục hộ gia đình của Phương gia thành phế tích.
Hoạt động cướp vàng cướp bạc của người dân rộn rã cứ như lễ hội, gia quyến đều bị ồn tỉnh, vì chạy ra ngoài xem náo nhiệt nên không có thương vong gì. Phương Tứ gia trơ mắt nhìn gia nghiệp bị hủy sớm chiều, chẳng cách nào cứu vãn.
Chung Ly Tử Tức chỗ ấy ấy vẫn còn chưa lành, được Dạ Quân ôm vào lòng, ánh lửa sau lưng cháy bừng bừng, hắn không thèm quay đầu lại mà lao đi.
Dạ Quân đột nhiên nói: "Nam lăng nơi đây, vừa vặn cách đài Vu Thủy rất gần."
Chung Ly Tử Tức hỏi: "Không tệ. Sao thế?"
Dạ Quân nói: "Ta nhớ, Thánh nữ Vu Thuỷ trước kia nghiên cứu cổ độc, về sau không hiểu vì sao lại chuyển hướng chế tạo các loại tình dược..."
Chung Ly Tử Tức đáp: "Có việc này. Nhưng chính sự bọn họ làm rất thoả đáng, ta cũng lười hỏi."
Dạ Quân trầm ngâm một lúc, chân thành nói: "Địa điểm đầu tiên là đài Vu Thủy đi."
Chung Ly Tử Tức chợt cảm thấy không ổn: "Dạ Quân, ngươi đang nghĩ cái gì đấy?"
"Từ xưa đến nay y độc không phân biệt, ta chẳng qua là cảm thấy nơi đó hẳn sẽ có danh y." Dạ Quân nghiêm túc phát thệ như một chính nhân quân tử, "Là thật. Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có."
Cha đẻ muốn nói: [Mãnh hổ quỳ xuống xin lỗi mọi người!!] Thật xin lỗi!! Mười ngày không đăng chương mới!!! Bởi vì tôi phải viết kịch bản "Sau đêm lại sáng", dãi thẻ đến tận hôm qua mới giao bản thảo, khóc thét.
Phiên ngoại về Nhị thiếu gia coi như kết thúc nhé!
Sau đó sẽ có hai chuyện quan trọng!!
Chuyện thứ nhất là A Quải bản MANGA đã được công bố á á á á!! Trên APP XXX! Hoan nghênh mọi người đón xem! Không phải tôi nói xạo đâu, đồ hoạ đẹp lắm, loại trình độ nghiệp dư mò cá như tôi quả nhiên không cùng đẳng cấp =-=|||
Chuyện thứ hai là A Quải đã tham gia tranh tài "Gấu trắng đọc sách", ở khu "Không cần động não", hi vọng mọi người có thể bỏ phiếu ủng hộ, cảm ơn, mỗi người mỗi ngày có ba phiếu! Thế là tôi có cái để trông cậy vào cải tiến thành trò chơi ròyy!!! Mặc ai nói ngả nói nghiêng tôi vẫn muốn làm trò chơi, cảm ơn, không được tôi sẽ tự làm, từ từ rồi nhất định sẽ có thành quả thuii!!! Chai yo~~~
Tóm lại!!! Cảm ơn mọi người mỗi ngày đều giục tôi ra sản phẩm! Từ một ít tưởng tượng trước khi đi ngủ biến thành câu chuyện hoàn chỉnh như bây giờ, đều là nhờ công sức của các thiên thần nhỏ! Yêu các pẹn!!! Éc éc!!!