Màn đêm buông xuống phủ trùm cả đế đô hoa lệ, khắp kinh thành rộn rã tiếng cười.
Dân chúng nô nức chuẩn bị lễ vật sau đó kéo nhau ra bến sông Lô phóng sinh cá, thả đèn hoa đăng và cầu nguyện.
Cả dòng nước ngập màu sắc đỏ lung linh, dọc theo bến sông đông nghịt người.
Đì đùng...
Đì đùng...
Đợt pháo hoa đầu tiên bắn lên không trung, cả vùng trời ngập chìm trong ánh sáng.
Dân chúng Yên Đô hò reo vang dậy, cùng nhau ngắm hoa rơi.
Hoàng cung thập phần náo nhiệt.
Hồ đình trang hoàng lộng lẫy, bàn ghế sạch sẽ tinh tươm.
Trên bàn bày biện trà thơm cùng bánh ngọt.
Cung nữ trước sau nối thành hàng dài lần lượt bưng thức ăn lên.
Mọi thứ đều bắt mắt cầu kì với hàng trăm món khai vị.
Mĩ tửu nhân gian khó tìm cầu.
Chánh giữa đình long ngai tại thượng, nhân vật chính của buổi dạ yến đêm nay - Hoàng đế Yên Đô uy phong dũng mãnh.
Ngồi sát bên cạnh ngài một tiểu cô nương ngây thơ khả ái, vị trí đặc biệt ấy còn ai nữa ngoài công chúa Dạ Sương, người con gái đã làm khuynh đảo trái tim vị hoàng đế kiêu hùng, khiến ngài sủng ái suốt ngày lẫn đêm.
"Chúc mừng hoàng thượng.
Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
"Yên Đô đảo quốc, phồn thịnh muôn đời."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Bá quan văn võ trong triều cùng vương tôn sứ giả các nước lâng ban đều có mặt đông đủ, hướng về chánh đình chúc mừng sinh thần hoàng đế Yên Đô.
"Được rồi.
Chư vị hiền hầu cùng chúng ái khanh mau bình thân.
Trẫm vui thay khi đại lễ sinh thần 231 tất cả đều có mặt đông đủ, đây chính là món quà lớn nhất dành cho trẫm.
Chư vị hiền hầu cùng chúng ái khanh hãy cùng trẫm nâng ly chúc mừng." Úc Huyền Kỳ trầm giọng hài lòng.
"Đa tạ hoàng thượng ban rượu.
Đa tạ hoàng thượng." Cả thảy vương hầu bá quan đồng thanh nâng ly chúc mừng.
Úc Huyền Kỳ một hơi uống cạn, sảng khoái bật cười, chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc như đêm nay.
Người con gái hắn yêu thương đang ngồi ngay bên cạnh, nàng đã chấp nhận trở về thần giới cùng với hắn rồi.
Chỉ cần lấy được mảnh tử sa còn lại hắn sẽ lập tức đưa nàng đi.
Hoa Đông cung niềm tự hào bao vạn kiếp, hắn cùng nàng sớm tối không rời.
"Raika, trẫm yêu nàng!
Úc Huyền Kỳ không ngại trước mặt quần thần vương hầu các nước lâng bang mà quay sang hôn lên trán Raika một cái, gắp thức ăn bỏ vào bát ngọc của nàng.
"Raika ăn cái này tốt cho con chúng ta."
Huyền Kỳ trầm giọng bảo.
Hơi nóng phả ra khiến chóp mũi Raika đỏ ửng lên.
Nàng xấu hổ nhìn vào miếng hồng yến trong bát, bàn tay bé xíu ngập ngừng muốn múc lên cho vào miệng nhưng rồi lại thôi.
Bởi nàng sực nhớ ra mình chưa cầm được muỗng, chỉ biết ăn bốc.
Chung quanh đang nhiều người dòm ngó như vậy bốc bãi thì kì quá.
Mặt mũi bỏ ở đâu.
Huyền Kỳ biết điều đó thì khẽ cười.
Không ngại trước bao người bồi nương tử từng ngụm nhỏ.
Raika ngoan ngoãn há miệng ăn ngon lành, hại chúng cung nhân quần thần đều tròn mắt cả kinh.
Đoàn sứ giả vương hầu các nước được phen mở mang tầm mắt, xưa nay chưa từng thấy qua vị hoàng đế nào sủng phi sủng tới cái dạng này.
Công chúa Dạ Sương thật khiến người đời ngưỡng mộ và ghen tị.
Bất quá người ghen tị nhiều nhất giấc này chính là Tây Ly công chúa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Úc Huyền Kỳ hôn nhẹ lên vầng trán non mịn của Dạ Sương, trái tim nàng như bị ai bóp nghẹt luôn rồi.
Nàng ước người ngồi bên cạnh hoàng đế chính là nàng.
Úc ca ca, tại sao không phải là muội chứ? Muội nhất định phải có được huynh.
Muội nhất định khiến trái tim huynh hướng về muội, yêu thích muội, sủng ái muội.
Tây Ly công chúa mím môi ngồi lẫn trong đoàn sứ giả âm thầm mưu tính.
Hoàng tử Masha đến từ tiểu quốc Tây phương xa xôi cùng Đại học sĩ Đông quốc ngược lại chau mày, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về vị hoàng đế kiêu hùng kia.
Đại học sĩ ngay thẳng còn mắng thầm hoàng đế Yên Đô chính là một con rùa con, không giữ lời hứa.
Xa xa ở dãy ghế gần như cuối hàng, có một nam tử mày cong mắt phượng, tuấn tú khôi ngô ngồi lẫn trong đoàn sứ giả.
Nam tử ấy chẳng phải ai xa lạ chính là Đoàn vương gia Đoàn Diệp Phong uy chấn một phương.
Khoảnh khắc nhìn thấy hoàng đế Yên Đô hôn lên trán Raika.
Đoàn vương gia rũ mi buồn bã, chậm chút nâng ly rượu kề khóe môi một hơi uống cạn.
Ánh mắt hắn sâu thẳm như bóng đêm.
Úc Huyền Kỳ nắm danh sách khách tham dự lễ hội, hắn làm sao không biết tình địch đang có mặt chốn này.
Đoàn Diệp Phong của Khí bao đời tham dự lễ sinh thần của hoàng đế Yên Đô, lạ thay năm nay lại cất công đường xá xa xôi cách cả biển trời tìm tới.
Lẽ nào muốn cướp tiểu ái thê của hắn sao, chắc chắn là vậy rồi.
Hắn phải đề phòng cẩn thận mới được.
Úc Huyền Kỳ đoán không sai.
Đoàn Diệp Phong đến đây chính là vì Raika.
Hắn không ngại thừa nhận điều đó.
Vào cái đêm nơi nhà lao vương phủ, từng vũng máu tươi tự dưng bốc hơi sạch sẽ dị thường, kẻ thâu gom chúng còn ghê tởm hơn loài ác quỷ.
Đoàn Diệp Phong trầm tư nghĩ ngợi.
Đêm nay hắn nhất định sẽ đưa người hắn yêu thương đi khỏi hoàng cung Yên Đô, rời xa kẻ thù nguy hiểm nhất cuộc đời hắn.
"Dạ tiệc bắt đầu." Tiếng Tạ công công trên đại đình đột nhiên hô to.
Rồng thiêng mấy chốc xuất hiện giữa đại đình, đuôi nối dài ra tận bến sông Lô.
Thừa tướng quân cùng đoàn tùy tùng mở màn biểu diễn múa rồng bằng khinh công và kĩ thuật điêu luyện, trống chiêng vang tùng tùng giữa bầu không khí se lạnh trong đêm.
Mọi người vỗ tay rầm trời.
Màn biểu diễn như món quà dâng lên đương kim thánh thượng chúc mừng sinh thần ngài, cầu cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Úc Huyền Kỳ gật đầu hài lòng.
Lần lượt sứ giả thân vương các nước đều thi nhau trổ tài nghệ.
Tây Ly công chúa làm sao thiếu phần, liền mang tỳ bà bảo bối ra giữa đại đình, đoan trang yểu điệu mà ngồi gảy.
Mấy ngón tay thon mảnh lướt nhẹ qua, âm thanh réo rắt du dương, cả đình Hồ chìm trong tĩnh lặng.
Tây Ly công chúa cầm nghệ tinh thông, dung mạo lại đoan trang xinh đẹp đến như vậy ai thấy mà không yêu mến, tiếng đàn vừa dứt mọi người lại một trận vỗ tay rầm trời.
Tây Ly đưa tỳ bà cho cung nữ lui cất, còn nàng quay về chỗ cũ vén váy ngồi xuống, mắt len lén nhìn về phía long ngai tại thượng kia xem hoàng đế có nhìn mình không.
Vừa đúng lúc Huyền Kỳ nhìn xuống nàng thật, còn mở miệng khen ngợi nàng đàn rất hay.
Mặt công chúa Tây Ly lập tức đỏ bừng.
Huyền Kỳ chỉ vô tình khen nàng ta một câu.
Ấy vậy mà mùi giấm chua ở đâu tự dưng bốc lên nồng nặc.
Raika chẳng nói chẳng rằng bước xuống giữa đại đình, nàng cư nhiên là đi chân đất.
Chân trần trắng au giẫm lên thảm lụa đỏ, vô tình tạo nên bức tranh sơn dã đẹp đến nao lòng.
Bá quan vương hầu ngẩn người nhìn theo bóng dáng mảnh mai của nàng.
Raika một thân váy trắng đơn thuần như băng như ngọc, từ lòng bàn tay trái bé nhỏ, cổ cầm chín dây mấy chốc xé thịt hiện ra, nàng không nhanh không chậm ngồi xuống bên cầm án, giữa đại đình độc tấu một khúc thiên ca.
Mây trôi nước chảy, trời đất giao hòa, bướm đêm từng đàn từ đâu bay tới vờn cánh chung quanh người nàng.
Khung cảnh đẹp tới câu nhân mị hoặc.
"Đẹp quá!"
"Thật đẹp quá!"
Mọi người trầm trồ kinh hỉ.
Úc Huyền Kỳ vẫn lặng yên chăm chú ngắm nhìn nàng, người con gái đã làm cho tâm trí hắn si mê điên đảo suốt bao ngày qua.
Nàng luôn khiến hắn đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Nàng học gảy đàn từ bao giờ vậy sao bấy lâu chẳng thấy nàng nhắc tới, còn cả cây cổ cầm xa xưa đó nữa, là ai ban cho nàng, trong tay nàng rốt cuộc còn giấu bao nhiêu pháp bảo?
"Raika!"
Úc Huyền Kỳ nhớm đứng dậy rời khỏi ghế muốn xuống dưới dẫn Raika lên.
Nào ngờ đâu có ai đó đã gọi tên của nàng, chất giọng trầm ấm của một nam nhân âm thanh còn mang theo rất nhiều nhớ nhung khắc khoải.
Raika theo quán tính quay lại phía sau xem thử là ai đã gọi tên mình.
Vừa hay thu vào tầm dáng vẻ cao lớn uy phong của hoàng tử xứ Masha.
Hoàng tử cũng đã đứng dậy tự bao giờ, vươn tay tháo xuống lớp mặt nạ da người, dung mạo tuấn tú đẹp như tượng tạc mấy chốc hiển lộ trong tầm mắt.
Raika chớp mắt ngẩn người đứng như trời trồng giữa đại đình.
"Phu...quân..."
Hai từ khó nhọc thốt ra khỏi miệng.
Raika run giật môi, cả người cứng đờ lặng yên nhìn nam tử lãnh diễm trong bộ sắc phục vương tộc xa xôi đang tiến về phía mình, từng bước chân vững chãi của chàng ta như từng nhát dao cứa sâu vào trong trái tim nàng.
Bá quan văn võ cùng chúng cung nhân trợn mắt hết sức bất ngờ, đâu đó còn có tiếng xì xào của Yến Thanh cùng Tiểu Đậu và đôi ba chúng cung nữ đang nép ở góc tường gần đó.
"Ngạch phò...Ngài ấy chưa chết ngài ấy quay về rồi.
Ngài ấy về rồi."
"Raika, ta về rồi.
Cánh rừng chết ta tìm nàng khắp nơi, băng qua dòng sông Zắcmia cuồn cuộn chảy xiết, ngồi chờ đợi nàng trong hang núi suốt hai ngày đêm.
Trong khi đó nàng lại ở đây cùng người ta phu thê ân ái, vui vẻ đàn ca.
Nàng quên lời hứa năm xưa rồi sao Raika?"
Nam tử lãnh diễm ai oán nhìn Raika.
Nàng mấy chốc ứa nước mắt tuôn rơi lã chã.
Nói không nên lời, chỉ biết nhìn phu quân, liên tục lắc đầu phủ nhận điều áp đặt nhầm lẫn đó.
Nàng chờ đợi phu quân suốt hai trăm năm qua rồi, cả đêm lẫn ngày đều không dám rời khỏi cánh rừng chết.
Đêm đến cút côi một mình, nàng không phụ chàng.
Nỗi thống khổ đó chỉ có trời mới biết.
"Phu quân không phải vậy đâu.
Thiếp nhớ chàng, rất nhớ chàng.
Phu quân, tha lỗi cho thiếp.
Hức ức...".