Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 19


Màn đêm buông xuống phủ trùm cả đế đô hoa lệ.

Kinh thành sáng đèn ảo diệu lung linh, khắp nơi bày bán đủ mọi mặt hàng, dân chúng thập phương lui tới du ngoạn thưởng thức, bầu không khí ngày xuân náo nhiệt đông vui thập phần.
Khác xa với vẻ đẹp hưng thịnh ấy, cánh rừng nơi ngoại thành hoang vu vắng vẻ rợn người.
Bầu trời sao lấp lánh trên cao xa xôi dịu vợi, cả cánh rừng ngập chìm trong bóng tối âm u.

Gió đung đưa lá cây lay xào xạc, thi thoảng vọng dồn về tiếng gầm rú của bầy chó hoang.
Cạnh bìa rừng có một cánh đồng rộng mênh mông quanh năm bốc mùi ẩm mốc, cơ mà chẳng cây cỏ nào mọc lên nổi bởi khắp nơi toàn xương sọ người rải rác vương vãi, tử khí nghi ngút, âm thịnh dương suy.
Hắc Bạch lân tinh nằm im đó chẳng hề động đậy, cũng chẳng còn chút hơi ấm nào.

Cả người chúng lạnh lẽo máu khô bện dính đầy y phục, đã chết từ lâu.
Chiu...
Âm thanh khá mảnh vang lên giữa bãi tha ma không một bóng người.

Hắc Bạch lân tinh mấy chốc hóa thành hai con ngựa trắng cùng đen, trên đầu độc một chiếc sừng dài, trở về nguyên dạng.

Dưới cổ chúng còn y vết cứa màu đỏ sẫm.
Sột soạt...
Đế giày diềm trắng giẫm lên lá khô từng bước tiến tới.

Bóng nam nhân cao lớn giữa cánh đồng hoang.

Ngẩng nhìn hai cái xác không hồn trơ trọi, nam nhân khẽ buông tiếng thở dài:
"Hazzz...Rong ruổi cả đời cuối cùng nằm đây ngắm trời sao, Hắc Bạch lân tinh khổ thân cho hai ngươi bấy lâu tận trung với trẫm.

Trẫm đến rồi đây, đến tiễn hai ngươi một đoạn, hai ngươi lên đường vui vẻ nhé!"
Rõ ngôn ngữ âu sầu sao giọng điệu cất lên chẳng được mấy phần thành tâm thành ý.

Đoàn Hạo Lăng dứt lời mấy ngón tay dưới ống áo bắt đầu mọc dài ra vươn thành năm móng vuốt sắc nhọn.
Đoàn Diệp Phong giật môi tia quang mang ánh lên trong đồng tử mắt.


Diệp Phong thừa biết hoàng huynh sắp sửa làm gì, song vẫn không tránh khỏi có chút xót xa cùng ghê tởm.
"Phập."
Móng vuốt sắc nhọn cắm vào da bụng mềm mềm của con ngựa trắng, rồi mấy chốc xé toạc ra, cứ thế móc sâu vào trong lôi ra một viên yêu đan màu đen sẫm.

Đoàn Hạo Lăng nhếch môi vừa ý, tiếp tục lấy nốt viên còn lại trong cơ thể Hắc lân tinh.
"Tới chết vẫn còn có chỗ hữu dụng.

Hắc Bạch lân tinh, xem như hai ngươi tận trung với trẫm.

Nếu thật có kiếp sau trẫm sẽ không bạc đãi các ngươi."
Đoàn Hạo Lăng cho hai viên nội đan nhầy nhụa máu dịch vào trong một cái túi vải thít chặt miệng túi lại, quay đầu cất bước đi sau khi đã đạt được mục đích thật sự.
"Đợi đã hoàng huynh, đợi đệ một chút đệ chôn cất chúng."
Diệp Phong với một câu đoạn rút kiếm ra bơi đất gần đó xới tung lên.

Nhìn hiền đệ hì hục đào đất như kẻ ngốc, Hạo Lăng tức giận hai bước lớn tiến tới đoạt thanh kiếm trong tay hiền đệ.
"Phong, ngưng hành động thừa thãi và mau theo huynh rời khỏi đây."
"Hạo Lăng huynh, đệ không thừa chút nào.

Để chúng nằm đây phơi xác lạnh lẽo đệ không đành lòng, chó hoang sẽ ra ăn thịt chúng."
"Chết rồi còn lạnh lẽo cái gì.

Đệ đừng quên chỉ có huynh mới là người thân duy nhất của đệ.

Nghe lời huynh chúng ta mau đi thôi vào cung cứu Raika, sau đó ba người chúng ta rời khỏi Yên Đô.

Trở về Phong sơn, từ nay không màn chuyện thế gian nữa.

Người đời muốn tranh giành cái gì danh vọng huynh mặc kệ, chỉ cần có đệ và nàng ấy bên cạnh huynh là đủ rồi."
Hạo Lăng tha thiết bảo.

Diệp Phong nới lỏng kiếm trong tay, cuối cùng cũng gật đầu ưng thuận.
"Được, đều nghe theo huynh cả đi.


Ai bảo huynh là hoàng huynh của đệ."
Diệp Phong thở hắt ra một hơi.

Hạo Lăng cười cười kéo tay hoàng đệ rời khỏi bãi tha ma, để lại xác chết sau lưng trơ trọi.
Chỉ là mới đi được vài ba bước đã có tiếng nói thất thanh cất lên, mang theo vài phần khiêu khích:
"Ai nha, đêm nay sao sáng đầy trời, rừng đêm hoang lạnh.

Nhị vị công tử Đoàn gia nán lại chốc lát cùng tại hạ bầu bạn ngâm thơ, nhâm nhi chung rượu cho ấm lòng."
"Là ai?" Huynh đệ Đoàn gia nhíu mày nhìn về hướng phát ra âm thanh, trên cành cây vắt vẻo.

Nam tử mĩ mạo đang ngồi tựa lưng nhàn nhã uống rượu trong bình da thú, chân duỗi chân gác tiêu sái ngạo kiều, mái tóc bạch kim buông dài trong sương đêm.

Khung cảnh đẹp tới nao lòng.
Diệp Phong giật môi.

Huynh đệ họ nhận ra tên mặt trắng này, kẻ đã giao chiến cùng họ trong trang viên hai ngày trước.

Tên này ở đây đồng nghĩa với việc hành tung của họ đã bại lộ.

Nam nhân kia ắt hẳn có mặt đi.

Diệp Phong siết tay hoàng huynh ý định tháo chạy bảo toàn tính mạng.

Nhưng cơn thịnh nộ đã vây kín cả tâm tư của gã mất rồi.
"Mẹ kiếp."
Hạo Lăng nghiến răng thẳng tay tung một trưởng về phía cành cây nam nhân đang ngồi vắt vẻo.

Nam nhân nheo mắt vụt biến mất, để lại một tiếng nổ ầm cành cây vỡ làm muôn mảnh.

Bình da thú lăn lóc dưới mặt đất ẩm ướt.

Liêm Trinh mấy chốc hiện ra trước mặt huynh đệ Đoàn gia.

Ngón tay đưa lên mi tâm lầm rầm niệm chú, đạo bùa dài ngoằng từ đâu vây quanh cơ hồ muốn trói chặt họ.
Diệp Phong vung kiếm chém đứt, dải lụa mảnh lại dài ra thêm.

Hạo Lăng cắt máu vấy vào đạo bùa, bùa chú liền đó biến mất, gã thừa cơ bay tới vung trưởng tấn công tới tấp, toàn nhắm vào mi tâm của Liêm Trinh tinh quân, nơi có điểm một nốt chu sa đỏ tươi như máu.
Diệp Phong ngăn không nổi họ, chỉ đành dốc toàn bộ sức lực cùng hoàng huynh tấn công kẻ thù tốc chiến tốc thắng, kiếm khí cùng trưởng lực liên hợp công kích.

Liêm Trinh chật vật né đòn, mồ hôi rịn ướt trán.
Bàn tay trong màn đêm hạ xuống, tên đen túa ra ngợp trời.
Huynh đệ Đoàn gia cùng Liêm Trinh cả kinh tránh né, chẳng còn tâm tư nào đấu đá lẫn nhau.

Song tình huống quá bất ngờ không lường trước được cả ba người đều bị trúng tên, bấy giờ toán cung thủ mới chịu dừng tay lại.
Tên tẩm thuốc mê cực mạnh, cả ba người nhanh chóng quỵ xuống tầm mắt mờ mịt dần.

Toán cung thủ bấy giờ bước ra, dẫn đầu chẳng ai khác ngoài tướng quân Yên Đô, Thừa Hoan.
"Khốn nạn, Úc Huyền Kỳ đệ dám lừa ta." Liêm Trinh tay ôm ngực trong hãy còn mũi tên lồm cồm bò dậy.

Cơ mà ngấm thuốc mê thân thể hư thoát vô lực lần nữa quỵ xuống.
Huynh đệ họ Đoàn bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao.

Ngay lúc họ gần như sắp sửa ngất đi Thừa Hoan phẩy tay lệnh đám thuộc hạ tới lôi họ về.

Túi vải thấm máu trong tay Hạo Lăng cũng được một tên thủ hạ của hắn rút ra dâng tới trước mặt hắn.
Thừa Hoan vắt vào bên thắt lưng, âm trầm nhìn Liêm Trinh.

Mặc dù rất ghét đối phương nhưng hiện tại Thừa Hoan bỗng thấy có chút tội, nam nhân này vậy mà cũng bị hoàng thượng tính kế, đem ra làm mồi nhử hai con hồ ly kia.
Ngài ấy còn đoán được chúng cài ám vệ vào ngục giam nghe lén tin tức, bèn hạ kiếm kết liễu Hắc Bạch lân tinh vứt ra bãi tha ma dụ chúng sa vào bẫy.

Hoàng thượng ngày càng thâm sâu quá rồi.

Lúc trước ngài ấy không phải vậy.
"Vương gia, để mạt tướng dìu người về." Thừa Hoan vươn tay đỡ Liêm Trinh dậy.

Mặc dù hoàng thượng chưa từng phong tước hiệu cho nam nhân này nhưng thường ngày nghe ngài ấy gọi người này là sư huynh, Thừa Hoan đành miễn cưỡng gọi đối phương hai tiếng vương gia vậy.
"Cút ra đừng có chạm vào bổn tọa." Ai mà ngờ Liêm Trinh ngấm thuốc mê nói không nổi vẫn còn dùng tận sức gạt tay Thừa Hoan ra.


Trừng mắt nghiến răng với hắn.
Liêm Trinh cảm thấy đau đớn nhục nhã, một đời uy phong của hắn lại bị chính tiểu đệ yêu thương nhất đem ra làm mồi nhử kẻ thù.

Hắn rốt cuộc là cái gì trong mắt đệ ấy đây, là cái gì đây? Úc đệ bảo hắn đến bìa rừng đợi kẻ thù, hắn uống hết hai vò rượu bồ đào chúng mới xuất hiện.

Kết quả đệ ấy lại cho một đám lính tới giương cung bắn tiễn, bắn luôn cả hắn.
Gì mà kề vai tác chiến huynh đệ sống chết có nhau, rốt cuộc đệ ấy lại dùng tới thủ đoạn đê hèn này.

Đê hèn thật tốt, một chút sức lực cũng chẳng cần bỏ ra.

Ha ha...
Thực nực cười.

Liêm Trinh cười cho chính mình ngu ngốc, sau đó nắm chặt tay vào mũi tên ghim trên ngực một đường rút phụt ra.

Máu bắn lên không trung rồi lan nhanh ra thấm đỏ bạch y trắng tinh như tuyết.

Liêm Trinh gắng gượng lồm cồm bò dậy lần nữa quỵ xuống.

Thừa Hoan nhíu mày đỡ hắn.
"Vương gia, cẩn thận."
"Cút ra." Liêm Trinh rống giận lần nữa gạt tay Thừa Hoan ra nhưng cũng chính bản thân mất đà ngã xuống, thở hồng hộc.
Giày gấm thêu chỉ vàng chạm lá khô vang lên âm thanh gãy mảnh.

Úc Huyền Kỳ bấy giờ mới xuất hiện, một thân cao lớn uy phong.

Hoàng bào đen quyện trong đêm tối, trông hắn hiện tại khác chi ngọn núi đồ sộ vững chãi giữa đất trời.
"Hoàng thượng." Thừa Hoan kinh hỉ hành lễ.

Liêm Trinh giật run cả người.
Huyền Kỳ chẳng nói chẳng rằng sải hai bước lớn tới bên cạnh Liêm Trinh.

Ngay khi mất dần ý thức, Liêm Trinh cảm nhận có một cỗ lực mạnh mẽ bế thốc hắn lên ôm vào lòng, người hắn nhẹ tênh cứ thế chìm vào giấc ngủ.
(chuyển cảnh)
Hoàng cung Yên Đô.

Bình Luận (0)
Comment