Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 21


Đêm khuya thanh vắng, sao sáng đầy trời.

Úc Huyền Kỳ ngang qua hoa viên hướng về thư phòng.

Nơi đây quân binh canh phòng dày đặc có điểm lạ thường.
Trông thấy hắn, bọn chúng cúi đầu.

Huyền Kỳ phẩy tay bước thẳng vào trong.

Thư phòng rộng rãi đã được hắn cho ngăn ra thành một gian phòng ngủ ở mé sau kín đáo, mặc dù vậy gian ngoài vẫn còn khá rộng.
"Hoàng thượng người về rồi." Yến Thanh, Tiểu Đậu từ trong đi ra tay chắp ngang hông hành lễ.
Huyền Kỳ cởi ngoại bào ướt sương đưa cho chúng, thấp giọng hỏi: "Nàng ấy ngủ chưa?"
"Dạ bẩm hoàng thượng công chúa đợi người mãi không chịu ngủ, có lẽ mệt quá nên vừa mới thiếp đi rồi." Yến Thanh đón lấy ngoại bào của hắn.

Tiểu Đậu bưng nước ấm vào cho hắn rửa chân.

Sau đó Huyền Kỳ phẩy tay cho chúng lùi ra ngoài.
Bấy giờ trong thư phòng chỉ còn có hắn cùng ai kia.

Hắn bước vào gian trong vén màn trướng nhìn ngắm nữ tử đang say giấc nồng, hai mắt nhắm nghiền bờ mi đen dài rũ xuống, nàng ngủ đến ngon lành.

Cực phẩm ở đây chả trách quân binh canh phòng nghiêm ngặt.
Huyền Kỳ ngồi xuống mép giường vươn tay vuốt ve gương mặt nữ tử ngây thơ non nớt.

Da thịt nóng ấm đụng chạm, Raika khẽ cựa mình ưm một tiếng rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Huyền Kỳ cong môi cười, lặng yên quan sát con sâu non một chút rồi mới luyến tiếc đứng dậy ra phòng ngoài phê duyệt tấu chương.

Từ khi thay thế vị trí Triệu Tử Phong, hắn thức khuya dậy sớm thường xuyên như ăn cơm bữa.

Nếu không cũng không kiểm soát nổi tình hình các bộ, nắm vững cục diện trong ngoài.
Yến Thanh, Tiểu Đậu đã lui về nghỉ ngơi, chỉ còn Tạ công công mang chút thức ăn nhẹ vào cho hắn rồi bên cạnh mài mực hầu hạ.

"Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa Tây Ly xin cầu kiến, có nên cho vào không ạ?" Lính gác bên ngoài chạy vào báo.
Khuya thế này con gái con lứa không lo ở yên trong phòng lại chạy tới đây diện kiến thánh thượng.

Tạ công công không cần động não cũng biết nàng ta mang theo mấy cái mục đích gì.
"Cho muội ấy vào đi." Huyền Kỳ tâm bình khí hòa, không ngẩng đầu lên cũng chẳng cần nghĩ ngợi bình thản bảo.
Tên lính gác lùi ra, Tây Ly công chúa ăn mặc váy áo sặc sỡ diêm dúa rất nhanh bước vào phòng, trên tay cầm theo bát canh tổ yến hãy còn ấm nóng.
"Úc ca ca, huynh thức khuya hao tổn sức lực, muội đặc biệt nấu bát canh yến cho huynh bồi bổ nè." Tây Ly áp sát tới mí bàn nhìn Huyền Kỳ, nở nụ cười tươi rói háo hức mong đợi.
Khoảng cách gần quá mùi nước hoa từ y phục nàng phả ra khiến Huyền Kỳ có chút khó chịu.

Hắn từ chối thẳng.
"Châu Sa muội để đó đi lát trẫm dùng sau.

Khuya rồi muội nên về phòng nghỉ ngơi, con gái thức khuya da mặt sẽ không đẹp."
Huyền Kỳ nói đúng trọng tâm cứ ngỡ ai kia sẽ sợ da xấu mà lui về nghỉ ngơi trả lại không gian yên tĩnh cho hắn làm việc.

Nào ngờ đâu Châu Sa chẳng những không lui còn áp sát hơn, thiếu điều muốn dính lấy hắn.
Tạ công công đứng bên cạnh mài mực có phần khinh bỉ, cảm thấy da mặt Tây Ly công chúa chẳng những xấu xí mà còn đủ độ dày.

Nếu ông ấy mà đứng cương vị hoàng thượng ấy à, ông ấy hất canh cho đổ phỏng mặt luôn, xem lần sau còn dám.
"Úc ca ca, huynh không ngủ muội sao có thể yên tâm ngủ cho được, chi bằng muội cũng thức khuya cùng huynh." Tây Ly ủy mị như thân không xương, đứng ẹo qua ẹo lại.
"Vậy thì tùy muội." Huyền Kỳ vẫn chẳng nhìn nàng ta, cắm đầu vào mớ tấu chương bừa bộn chất chồng.
Mái tóc của Huyền Kỳ vừa đen vừa dài buông loạn bên bờ vai góc cạnh.

Tây Ly tim đập thình thịch thật muốn to gan sờ đầu vuốt tóc thánh thượng một cái cho thỏa lòng mong mỏi.
"Vậy huynh cứ bận đi, muội bên cạnh đút cho huynh ăn nhé." Tây Ly múc muỗng yến kề tới bên miệng Huyền Kỳ, tha thiết tỉ tê.
"Lát trẫm ăn, muội để đó đi." Huyền Kỳ gạt tay nàng ta ra.
"Cái này ăn nóng mới ngon, huynh mau há miệng ra nào.

Măm...a..."
Huyền Kỳ đã nói vậy rồi Tây Ly vẫn còn cố chấp áp sát tới quyết bồi hắn ăn cho bằng được.


Đẩy qua đẩy lại có hai lượt Tây Ly chới với ngã bổ nhào vào trong người Huyền Kỳ.

Tạ công công mắt mù mới không nhìn ra ả ta đang cố tình nhân cơ hội tiếp xúc với thánh thượng.
Muỗng canh yến vì thế mà đổ luôn lên người Huyền Kỳ, y áo trước ngực thấm loang một mảnh.

Tây Ly không có đứng dậy mà nhân cơ hội hiếm có vươn tay lau lau áo hắn, tim nàng đập thình thịch, trong lòng gào thét u oa.
Woa, cơ ngực của huynh ấy thật săn chắc đàn hồi quá đi.
"Úc ca ca bẩn áo huynh cả rồi.

Muội xin lỗi, để muội lau cho huynh nha." Tây Ly vừa lau vừa vuốt ve mân mê ngực Huyền Kỳ cách lớp y phục, cả hạ thể thiếu điều muốn dán hết vào người hắn, chỉ còn thiếu có bò lên ngồi trên đùi hắn nữa thôi.
Huyền Kỳ ấy vậy mà không có đẩy nàng ta ra.

Tạ công công có phần khó hiểu cũng có phần nóng mặt, già cả lớn tuổi rồi trông mấy cảnh này tội cho lão quá.

Hoàng thượng tuổi trẻ huyết khí phương cương, nữ nhân này lại lượn lờ ỏng ẹo trước mặt làm sao chịu nổi.

Mỡ dâng tới miệng đành phải xơi thôi.
"Hoàng thượng lão nô cáo lui." Tạ công công thức thời cúi đầu lùi ra ngoài.
Huyền Kỳ vẫn không chú ý tới ông ta mà dùng ánh mắt mê đắm nhìn người con gái đang trèo lên người mình, vuốt ve cơ thể mình.

Huyền Kỳ để yên cho nàng ta vuốt ve, nàng ta uốn éo hạ thể cọ vào đùi Huyền Kỳ, vòng tay ôm cổ Huyền Kỳ, rồi bạo gan lấn tới môi chạm môi khẽ hôn nhẹ một cái.
Thấy đối phương không phản ứng, Tây Ly run rẩy há miệng ngậm lấy bờ môi mềm ấm của Huyền Kỳ, nhẹ nhàng liếm mút từng chút, từng chút một.

Bờ môi nồng đậm mùi vị nam tính dụ hoặc tới bức người, nàng ta mê loạn hít thở không thông.
"Ưm...Úc ca ca..." Tây Ly công chúa rên rỉ đòi hỏi trong cơn khát tình.
Tạ công công không dám nhìn nữa lùi ra sau từng bước, kết quả giậm trúng gấu váy của ai đó.

Ông vội quay đầu lại mới nhận ra là công chúa Dạ Sương, cô bé tỉnh ngủ từ bao giờ đang đứng chết trân nhìn cảnh nam nữ âu yếm nhau kia.
Thánh thượng ngồi trên ghế, Tây Ly công chúa ngồi trên người thánh thượng, ôm cổ thánh thượng.


Hai cơ thể dán sát rạt chẳng còn kẽ hở, môi lưỡi quấn quýt dây dưa ướt mềm.
Đây...đây là...
Tạ công công thoáng sững sờ như nhận ra điều gì đó.

Bảo sao thánh thượng tự dưng đáp ứng nhanh như vậy, còn chẳng phải cố tình diễn cho tiểu công chúa kia xem.

Hoàng thượng dù gì cũng là một nam nhân, khó tránh vì yêu sinh hận, muốn trả thù công chúa Dạ Sương.
"A a a..."
Quá đau đớn uất hận Raika bật thét lên rút sợi tầm ma quất loạn vào hư không, mấy chiếc bình sứ để ở trên kệ bị quất trúng mà ngã hết xuống vỡ nát loảng xoảng.

Máu men theo kẽ răng nàng trào ra ngoài ướt đỏ môi.

Ấy vậy mà nàng vẫn không dừng lại, tiếp tục quất đổ hết số gốm sứ trên kệ xuống như người loạn trí.
Huyền Kỳ nhíu mày đẩy Tây Ly ra đứng dậy sải liền mấy bước lớn tới trước mặt nàng, thình lình chộp lấy sợi dây trong tay nàng giữ chặt lại.

Ngữ khí lạnh lùng vang lên:
"Raika nàng quậy đủ chưa, đêm hôm không ngủ chạy ra đây nháo loạn, nàng lớn rồi có phải trẻ con nữa đâu."
"Úc Huyền Kỳ chàng hôn môi cùng công chúa Tây Ly, chàng còn bảo là ta quậy.

Ta sắp điên lên rồi chàng có biết không?" Raika trợn mắt nhìn Huyền Kỳ thế nhưng hốc mắt đã đỏ hoe, nước mắt đã lưng tròng.
"Raika ngươi tưởng mình là ai, trung tâm của vũ trụ này sao.

Nếu chẳng phải ngươi đang mang long thai trẫm đã vứt ngươi vào trong lãnh cung rồi." Huyền Kỳ nhếch môi cười lạnh mỉa mai.

Bàn tay siết chặt dưới lớp y.
"Phu quân, chàng hết thương thiếp rồi sao?" Raika khóc, nước mắt tuôn đầm đìa, ngẩng đầu nhìn Huyền Kỳ gần trong gang tấc, giọng khản đặc nói không muốn nổi.

Máu vẫn men theo khóe miệng trực trào ra chảy xuống ướt cả cổ áo nàng.
Huyền Kỳ giật môi không trả lời.

Raika từ từ khuỵu xuống.

Vừa lúc này Thừa Hoan tướng quân vào bẩm báo kịp nhìn thấy hiện trạng rối rắm ở trong thư phòng.

Thừa Hoan nhíu mày cả kinh sau đó cất tiếng nói:

"Hồi bẩm hoàng thượng, vương gia ngài ấy vừa mới tỉnh dậy nhưng tinh thần hình như không được tốt cho lắm.

Cứ gọi tên người mãi."
"Trẫm biết rồi." Huyền Kỳ nhìn Raika một cái rồi quay đầu rời khỏi phòng.

Trước khi đi không quên kéo theo Tây Ly công chúa đang đứng thất thần như kẻ mất hồn kia.

Mất hồn vì vừa mới được hôn môi cùng hắn.
"Đi, trẫm đưa muội về phòng nghỉ ngơi, dù sao cũng tiện đường." Huyền Kỳ nắm lấy bàn tay Châu Sa kéo ra khỏi phòng.
Châu Sa mỉm cười ngoan ngoãn đi theo, trong lòng đinh ninh toàn thắng, cho rằng hoàng thượng đã thật sự yêu thích mình rồi.
Thừa Hoan cùng Tạ công công cũng lật đật nối bước theo sau chủ nhân, để lại Raika ngồi bệch trên nền nhìn theo hai cái bóng, tay nắm tay sóng bước bên nhau.

Cả người nàng lạnh toát run cầm cập.
Đợi cho thánh thượng đi xa rồi Yến Thanh, Tiểu Đậu mới chạy vào phòng đỡ Raika dậy.

Hết mực khuyên can:
"Công chúa người đừng khóc, đừng đau lòng những lời hoàng thượng nói ban nãy không phải thật lòng đâu.

Có lẽ ngài ấy vẫn còn giận công chúa vì hôm đó đã chạy theo hoàng tử Masha."
"Nhưng ta đã xin lỗi chàng ấy và chàng ấy cũng tha thứ cho ta rồi mà." Raika quệt qua nước mắt trên mặt.
"Nhưng hôm đó chủ tử giữa bao người ngang nhiên ôm ấp hoàng tử Masha, hoàng thượng cảm thấy rất mất mặt.

Tuy miệng nói tha thứ cho người nhưng trong lòng thật khó mà cởi bỏ, người phải thật cố gắng hơn nữa mới được.

Người tuyệt đối đừng buông tay để công chúa Tây Ly thừa dịp chen vào.

Người đừng quên lợi thế của người chính là cái thai trong bụng."
"Ta...ta hiểu rồi.

Cám ơn hai em đã an ủi cho ta có thêm động lực, ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ dàng."
"Chủ tử vậy giờ Yến Thanh dìu người vào trong ngủ một lát.

Tiểu Đậu sẽ xuống phòng bếp hầm cho người ít canh rau củ sáng người thức dậy bồi bổ cơ thể mới có sức khỏe đối phó với ả công chúa Tây Ly kia."
"Được, ta nghe hai em." Raika cười trong mệt mỏi để yên cho Yến Thanh dìu vào phòng.
.....

Bình Luận (0)
Comment