Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 30


Thanh Phong cung
Huyền Kỳ bước vào chính phòng nhìn thấy Yến Thanh, Tiểu Đậu đang dọn cơm nước bày lên bàn, toàn món ăn thanh đạm.

Raika ngồi đó chăm chú nhìn bát cơm, tay bé cầm đũa chọt chọt cơm trong bát, mím môi.
Chẳng có Tạ công công thông báo hoàng thượng đến rất lẳng lặng, thành thử mải tới khi người bước vào Yến Thanh, Tiểu Đậu mới giật mình hành lễ.

Huyền Kỳ phẩy tay cho chúng đứng lên.
Raika vẫn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn Huyền Kỳ thay vì chăm chú vào bát cơm, cơm mềm chọt chọt chơi cũng thích tay a.

Nếu không thể giết chết cái tên đáng ghét đang đứng ở trước mặt nàng đây liền có thể giết thời gian.
"Raika cơm chọc giận nàng?" Huyền Kỳ cười cười kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh.
"Không có." Raika lười tiếp chuyện kéo ghế ngồi cách xa hắn ra ba thước.
Huyền Kỳ mặt dày lần nữa nhích mông tới sát bên cạnh nàng.

Raika tức giận đứng dậy, lần này hắn kéo nàng qua ôm luôn vào lòng, nàng vừa vặn ngồi trên đùi hắn.

Yến Thanh, Tiểu Đậu đỏ mặt thấp đầu chẳng dám nhìn.
Raika phát hỏa, nói: "Huyền Kỳ buông ta ra, đừng có chọc ta."
"Được." Nhanh như vậy liền đáp ứng Huyền Kỳ đặt Raika về chỗ cũ có điều đối diện với hắn.

Chẳng phải nàng không biết dùng muỗng đũa sao, hắn bồi nàng là được.
"Raika ngoan há miệng ra nào.

A..." Đút cho nàng hắn còn làm động tác minh họa.

Raika bất giác ngẩn người sao thấy tên này ngày càng đáng yêu thế.


Hung dữ với nàng nàng cũng thích mà hắn cưng chiều nàng, nàng càng khó dứt ra hơn.
Ôi đậu ơi, trái tim yếu đuối của nàng phải bình tĩnh mới được.

E hèm...Raika hắng giọng ngồi thẳng lưng trả lời:
"Ta không ăn."
"Raika ngoan, nàng không ăn con cũng sẽ đói theo nàng.

Thương con.

A..." Huyền Kỳ tiếp tục há mồm, cảm thấy kiên nhẫn có thừa.

Phụ mẫu của hắn nhìn thấy cảnh này dám cá mười mươi không nhận ra hắn là nhi tử của bọn họ đi.
Raika nhân cơ hội hắn lo cho đứa bé trong bụng nàng mà tiếp tục yêu cầu hắn thả người.

Chính là hai tì nữ mới tới hầu hạ nàng không lâu, vì nàng chúng bị liên lụy vạ lây.

Raika nói:
"Ta ăn rồi ngươi phải thả Tiểu Chu, Tiểu Hồng."
"Được, ta sẽ thả." Huyền Kỳ không chút do dự liền đồng ý.
"Còn cấp thuốc tốt cho chúng bôi vết thương."
"Được, ta sẽ cấp."
"Vậy còn..."
"Suỵt mau ăn cơm thôi.

Có gì để sau hẵng nói." Raika còn muốn yêu sách cái gì Huyền Kỳ đã đem ngón tay chặn môi nàng.
Hành động ám muội cùng lời nói tao nhã bất nhất cộng thêm đôi mắt nghiêm khắc của hắn khiến người ta chẳng rét mà run.


Raika ngây người nhìn hắn, không dám nói thêm gì nữa.

Hắn kiên nhẫn nhường nhịn nàng đến mức độ này đã là kì tích rồi.
Vì thế Raika biết dừng đúng lúc, há miệng ngoan ngoãn nuốt cơm hắn đút cho.
Trên bàn toàn rau củ, Raika lại ăn tới ngon lành.

Huyền Kỳ có chút xót xa bèn cẩn thận nói:
"Raika nàng cân nhắc chút đi, ăn ít thịt cá hoặc uống chén canh gà.

Hửm?"
Từ khi chào đời đã sống như vậy.

Phụ thân cha lớn và cả đám đệ tử Trúc Lâm Phong đều chính là như vậy.

Nàng không muốn phá vỡ thanh quy này, càng thương đám súc sinh, đương nhiên không chấp nhận.

Nàng nhìn Huyền Kỳ, lắc đầu nói: "Ta có chết cũng không ăn đồ mặn."
"Thôi bỏ đi." Huyền Kỳ thở ra một hơi tiếp tục đút cho nàng.

Raika ngoan ngoãn ăn một mạch tới hết hai chén cơm rau củ và bát canh nấm, kết quả vừa ăn xong được một lúc liền nôn ra hết.
Yến Thanh, Tiểu Đậu cuống quýt lao tới muốn đỡ nàng, mặt xanh mặt vàng.

Huyền Kỳ vẫn là vươn tay ngăn lại, tự hắn ôm nàng về giường, kêu bọn chúng dọn dẹp chỗ bàn ăn sạch sẽ.
Chính hắn từng chứng kiến nàng tình huống tương tự, lòng hắn đau nhưng không rối, cho nàng ngồi dựa vào người hắn, vừa xoa lưng vừa đút nước ấm.

Một lát sau nàng đã khá hơn.

Ăn được bao nhiêu cũng nôn ra cả rồi còn gì nữa đâu, sợ nàng đói Huyền Kỳ chỉ còn có cách tiếp tế máu.

Hắn biết do nội đan không còn nàng yếu thành cái dạng này, nhưng thà hắn mất máu cũng không muốn trả đan cho nàng.
Huyền Kỳ cũng giữ lời hứa với Raika, đêm đó lệnh thả tất cả khỏi nhà ngục.

Bạch Long cùng đám thủ hạ của y, Đoàn Diệp Phong cùng La cận vệ.

Nguyên lai La cận vệ đêm ra bãi tha ma không cùng đi với huynh đệ Đoàn gia, y vẫn còn ngủ say ở trong quán trọ, sau đó hay tin chủ nhân bị bắt mới mạo hiểm đột nhập vào cung và cũng bị bắt nốt.
Sau bao ngày ở lao tù cực khổ cuối cùng cũng được thả ra nhưng tất cả họ đều không chịu rời đi mà mướn phòng trọ ở trong kinh thành.
Đoàn Diệp Phong có thể nói là dưỡng thương tra tấn trong ngục hoặc giả tìm cơ hội cứu hoàng huynh.

Nhưng Bạch Long thái tử không mảy may tróc miếng da miếng thịt nào, trên người hảo hảo nguyên vẹn vẫn cứ nhất quyết ở lại không chịu rời Yên Đô.

Thật kì lạ.
Lí do đó đám thuộc hạ của hắn đoán rằng vì công chúa Dạ Sương.

Tin dữ công chúa bị hoàng đế Yên Đô moi đan đều bay tới trong ngục.

Thái tử Bạch Long nôn nóng muốn gặp công chúa đem nàng rời khỏi tên hôn quân vô đạo, còn muốn giết người, chỉ là sức hắn hiện tại không đủ khả năng làm điều đó vì thế ôm một bụng hỏa, nấn ná ở lại chờ cơ hội.
Hai nam nhân hiền lành đều được thả ra, một người nàng gọi sư huynh, một người nàng gọi vương gia đều có ơn với nàng.

Họ được thả ra Raika tâm tình dịu đi không ít, hòa hoãn thái độ với Huyền Kỳ hơn.

Song nghĩ tới việc hắn moi đan của mình nàng vẫn không cách nào mà dễ chịu.
Ngày đó Huyền Kỳ cũng giao mạng Đoàn Hạo Lăng cho Raika toàn quyền xử lí, nhưng nàng không dám tới nhà lao lần nào nữa, vì thế cứ để gã ta ở trong ngục mạng như chỉ mành treo trước gió.

Huyền Kỳ đoán nàng đang mang thai nên nhẫn nhịn không muốn hạ thủ chứ thật ra trong lòng căm hận hơn ai hết, bởi kẻ đó đã giết chết phu quân quá cố của nàng.

Nhắc tới phu quân quá cố luôn là cái dằm trong lòng Huyền Kỳ, hễ mỗi lần bị động tới liền khó chịu nhức nhối vô cùng.
Thanh Phong cung giờ thật vui vẻ.


Tiểu Chu, Tiểu Hồng nhờ thuốc tốt khỏi thương nhanh.

Úc Huyền Kỳ cũng cho bọn họ ở lại hầu hạ Raika, hắn cảm thấy càng nhiều người càng tốt, nàng vui vẻ không chạy bậy không ý bỏ trốn nữa, cũng là nhiều thêm tai mắt trông chừng nàng.

Điều này hắn lẽ nhiên chẳng nói ra.
Raika bớt dần ốm nghén và ăn thật nhiều, ăn no thường lăn ra ngủ mọi lúc mọi nơi nàng muốn.

Nàng mập lên trông thấy, nhất là phần bụng.

Y phục liền đặt may thêm hơn chục bộ váy rộng rãi mềm mại đủ màu sắc tao nhã.

Mặc dù vậy Úc Huyền Kỳ vẫn đều đều mỗi ngày đều cho nàng uống máu của hắn vì nghĩ thức ăn thanh đạm không đủ dinh dưỡng cho nàng và hài nhi trong bụng.
Cũng có lẽ uống riết nên đâm ra bị nghiện như em bé nghiện sữa mẹ.

Hôm nào Úc Huyền Kỳ bận quá về trễ là nàng như cuống lên đi qua đi lại trong phòng lạch bạch như con chim cánh cụt, vừa thấy hắn xuất hiện ngay bệ cửa liền sáng rỡ mắt nhào tới ôm lấy hắn, kéo ống tay áo của hắn lên ngoạm ngoạm mấy cái rồi cắn phập.
Mỗi lần uống say no nê nàng lại ngủ quên mất, Úc Huyền Kỳ cười khổ chỉ đành ôm lấy nàng tìm một tư thế thoải mái cho nàng dễ ngủ.

Bao nhiêu dục vọng nam nhân cứ thế cắn răng mà nhịn xuống.
Có một buổi tối muộn Úc Huyền Kỳ vẫn chưa về.

Raika nhịn không được muốn tìm người, bụng nàng bây giờ đã to tướng sắp tới ngày sanh nở, sợ nàng vấp té bốn tì nữ cả kinh vội ngăn cản.

Bảo để Yến Thanh đến thư phòng xem sao.
Vừa lúc này Âm Âm, Như Yên bước vào còn cầm theo bát cháo tổ yến trên tay, trưng ra nụ cười tươi rói:
"Raika thân yêu, hai tỷ tới thăm muội đây, còn đặc biệt mang đồ ngon tới cho muội bồi bổ cơ thể.

Muội phải ăn nhiều chút nha."
Hừ, hôm chủ tử bị moi đan nằm bẹp giường nào có thấy bóng dáng họ đâu, giờ tự dưng xách đít tới thăm e chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Yến Thanh, Tiểu Đậu, Tiểu Chu, Tiểu Hồng bèn đề phòng mà chắn cả trước người chủ tử, một mực bảo vệ..

Bình Luận (0)
Comment