Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 69


Đêm khuya thanh vắng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời cao, mái vòm dát vàng nâng niu bước chân người lãng tử.

Nhẹ tựa lông tơ hồng thân ảnh xuyên qua màn sương lạnh, gió thổi mây tan cô quạnh phía trời xa.
Sự đời thường không như nguyện.

Vốn dĩ ngày hôm sau Úc Huyền Kỳ tính dẫn Raika cùng hai tiểu mĩ thụ về Trúc Lâm Phong một chuyến như đã dự định, tay nải cũng thu xếp xong muốn lưu qua khoảng thời gian dài.

Nào có ngờ đâu sáng sớm mai thức dậy.

Người yêu dấu sớm đã không còn bên cạnh, thay vào đó là một mảnh giấy nhỏ trong nguệch ngoạc vài ba chữ giun bò.
"Huyền Kỳ phu quân.

Thiếp về quê nhà một chuyến, chắc phải vài ba tháng mới trở lại.

Chàng đừng lo lắng."
Chữ xấu thế này đích thị của nàng ấy rồi.

Cầm mảnh giấy trên tay Huyền Kỳ run run khổ sở.

Đang yên đang lành sao tự dưng về cố hương, còn đi đến thật lâu.

Một vài ngày xa nàng hắn còn không chịu nổi nói chi vài ba tháng.

Thế này khác nào lấy mạng hắn.
Thế là Úc Huyền Kỳ lập tức đến Tương Khúc viện hỏi Thừa Hoan quê nhà hoàng đế Yên Đô ở đâu nhưng rất tiếc nhận về cái lắc đầu.

Triệu Tử Phong từng dẫn Thừa Hoan về Trúc Lâm Phong một lần, y chỉ biết mỗi Trúc Lâm Phong hoàn toàn không biết quê nhà của công chúa cùng hoàng đế Yên Đô.

Chợt nhận ra bấy lâu mình đã quá thờ ơ với người nhà tiểu ái thê.

Úc Huyền Kỳ ray rứt hối hận.
Không bỏ cuộc Huyền Kỳ sai thuộc hạ tâm phúc cẩn thận dò la các quan viên cung nhân song cũng chẳng ai biết gốc gác thật sự của công chúa Dạ Sương.

Hai ngày trôi qua trong câm lặng ẩn nhẫn.


Úc Huyền Kỳ gần như điên loạn.

Ngày không ăn đêm không ngủ cả người phờ phạc hẳn.

Ai khuyên cũng chẳng nghe.
Mãi cho tới sáng ngày thứ ba kể từ khi Raika rời khỏi hoàng cung.

Úc Huyền Kỳ nhận được một cái hộp gỗ do nam nhân xa lạ mang tới.

Mở hộp gỗ ra bên trong chứa đựng chiếc vòng nạm ngọc màu xanh lóng lánh.

Huyền Kỳ trợn mắt cơ hồ muốn long tròng.

Bởi hắn nhận ra đây là quà hắn đã tặng cho Raika, còn chính tay đeo lên cổ nàng.
"Khốn nạn."
Nổi điên, Huyền Kỳ túm cổ áo tên xa lạ nện liền mấy đấm, tên đó đổ gục xuống nền, tét miệng gỉ máu.

Huyền Kỳ lại ngồi thụp xuống kéo cổ áo người ta lần nữa xách lên, trợn mắt nghiến răng bức hỏi:
"Bảo bối của trẫm đâu, thê tử của trẫm đâu.

Ngươi đã làm gì nàng ấy rồi."
Tên xa lạ lấy mu bàn tay quệt qua khóe môi dính máu cất tiếng nói: "Úc thượng thần thê tử của ngài hiện tại không sao không mảy may sứt mẻ miếng nào.

Chủ nhân ta chỉ là muốn mời ngài tới chỗ của chủ nhân một chuyến khi ấy chủ nhân nhất định thả thê tử của ngài ra.

Nhưng nếu ngài còn chần chừ do dự đợi qua thêm vài canh nữa ta cũng chẳng đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra với thê tử của ngài đâu."
Gì chứ.

Tên này vì sao biết được thân phận thật sự của bản tôn.

Úc Huyền Kỳ nhíu mày, tay xách cổ áo kẻ xa lạ bắt đầu run rẩy.

Lẽ nào mẫu thân đã tìm tới nhân giới, lẽ nào mẫu thân đã bắt nàng đi.
Úc Huyền Kỳ hoang mang.


Liêm Trinh, Thừa Hoan lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp tóm lấy tên xa lạ dí xuống nền, giơ chân đạp lên đầu người ta, di qua di lại.

Hừ lạnh:
"Dám uy hiếp lang quân, tên cặn bã này không muốn sống mà."
"Chết tiệt.

Ai bảo nhà ta không muốn sống.

Ta chỉ truyền đạt lại ý chỉ của chủ nhân thôi." Tên nam nhân bị đạp dưới nền nghiến răng nói vọng lên, lời ra còn mang theo vài phần thách thức: "Các người có gan lấy mạng ta.

Ta chết ái thê của thượng thần cũng sẽ chết."
"Ngươi..." Liêm Trinh, Thừa Hoan tức muốn phụt máu.

Giơ tay động thủ đánh người.
"Đủ rồi dừng tay." Huyền Kỳ kinh hách quát lớn can ngăn hai tiểu mĩ thụ.

Kéo tên xa lạ loạng choạng đứng dậy.

Thúc giục: "Đi.

Mau đưa bản tôn tới chỗ chủ nhân của ngươi."
"Không.

Rõ ràng đây là một cái bẫy.

Đối phương biết rõ thân phận của đệ chắc chắn không hề tầm thường.

Đệ đi chuyến này vô cùng mạo hiểm.

Chi bằng chúng ta đem nhốt tên này lại trước tra khảo ép cung nó khai ra chỗ ẩn nấp của đồng bọn, sau đó điều ám vệ tiên phong cứu con tiểu yêu ra."
"Phải đó hoàng thượng người trước đừng nóng vội.

Chúng ta đi từ bước mới an toàn."

Liêm Trinh, Thừa Hoan thay phiên nhau nói còn đứng chặn trước mặt Huyền Kỳ cùng tên xa lạ ngăn cản không cho đi.
"Đủ rồi.

Nhậm Hiền Tề, Thừa Hoan hai ngươi đang làm chậm trễ thời gian của bản tôn đó.

Khôn hồn mau cút sang một bên.

Raika có mệnh hệ nào bản tôn không tha cho các ngươi." Huyền Kỳ điên tiết quát lớn, hoàn toàn bỏ ngoài tai bao lời can ngăn bởi người yêu dấu đang nằm trong tay kẻ thù, dù có phải bước vào long đàm hổ huyệt hắn cũng cam tâm tình nguyện, có chết cũng phải chết bên cạnh Raika, không để nàng ra đi trong bơ vơ đơn độc.
Biết ý hắn đã quyết.

Liêm Trinh, Thừa Hoan quay sang nhìn tên xa lạ bảo: "Bọn ta đi cùng với lang quân."
"Cái này..." Tên xa lạ nhìn Liêm Trinh, Thừa Hoan đọc ra sự khao khát cháy bỏng trong đôi mắt họ.

Thật giống với đôi mắt hắn đã nhìn hằng ngày đến quen thuộc.

Đều là những kẻ si tình đáng thương.

Lại nói, cửa kết giới cũng không thể mở lâu hơn, chủ nhân còn đang nóng lòng đợi chờ hắn đưa người về.

Nghĩ vậy hắn thở hắt ra một hơi gật đầu bảo:
"Được, chúng ta mau đi thôi."
Ai dè vừa ra tới cửa một đoàn người cao thấp béo gầy đã ùn ùn kéo đến.

Tạ công công, Tròn Tròn, Tây Ly công chúa, Như Yên, Âm Âm và cả Yến Thanh cung nữ cũng đòi đi theo.

Kẻ vì tình yêu kẻ vì chủ tử.

Náo nhiệt đông vui hỗn loạn ồn ào.
Đây...!đây lại là cái mớ bòng bong gì chớ.
Tên nam nhân xa lạ đổ mồ hôi lạnh.

Ném lại cho Huyền Kỳ một câu phiền phức sau đó phóng vút lên mái vòm mất dạng.

Úc Huyền Kỳ tức tốc đuổi theo.
"Hoàng thượng."
"Úc đệ."
"Chờ đã Úc ca ca đợi bọn muội với."
"Chủ nhân, chủ nhân."
Nghe ra có bao nhiêu âm thanh hỗn tạp, có bao nhiêu bước chân rầm rập nhỏ to chạy theo Úc Huyền Kỳ.

Thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có hai người bản lĩnh bắt kịp hắn mà thôi.

Vọng Thác lâm.
Vọng Thác lâm - Khu rừng rậm lớn nhất phương Đông.

Tên xa lạ vừa tiếp đất.

Úc Huyền Kỳ đã lập tức xuất hiện chặn đường, mảnh hoàng bào tung bay phần phật.

Chiến thần thượng cổ đuổi kịp hắn chẳng có gì là lạ nhưng hai tiểu mĩ thụ cũng tới ở phía sau luôn rồi, khinh công đều không tệ nga.
Tên xa lạ tặc lưỡi khen ngợi, đoạn tới bên một gốc cây sưa to lớn giơ lòng bàn tay lên dùng nội lực đập mạnh một phát.

Thân cây tách làm hai nửa ngã đổ sập sang hai bên, kết giới sền sệt như cơn lốc xoáy lập tức hiện ra mời gọi hắn bước vào.
Ồ.

Hóa ra hắn giấu cửa kết giới ở trong thân cây.

Bọn người Huyền Kỳ nhíu mày.
Tên xa lạ rút một mớ dải lụa đen ở trong túi vải vắt ngang hông đưa cho Huyền Kỳ nói: "Thượng thần mong ngài thông cảm cho.

Chủ nhân không muốn nơi ẩn náu bị tiết lộ ra bên ngoài."
"Được." Huyền Kỳ đem dải lụa chia cho Liêm Trinh, Thừa Hoan mỗi người một cái.

Cả ba nhanh chóng quấn quanh ra sau đầu cột thắt lại, che lấp đôi mắt trong sáng.

Vì an nguy của Raika Huyền Kỳ không câu nệ nhiều tới thế.

Chỉ mong mau chóng được gặp lại nàng.
Sau khi đôi mắt bịt kín cả ba người không còn nhìn thấy những gì diễn ra chung quanh.

Chỉ biết bước qua cửa kết giới có rất nhiều gió lùa mang theo hơi nước ẩm, bầu không khí cũng rất lạnh rất mát lành.
Rồi họ ngồi vào trong một chiếc kiệu gỗ đi một đoạn rất dài rất lâu ước chừng qua nửa canh giờ.

Kiệu gỗ không phải xe ngựa kéo mà là lướt đi như bay êm ái nhẹ nhàng.

Phải có bao nhiêu nội lực phi thường mới có thể làm được điều này.

Thừa Hoan nghĩ thầm.

Bốn người khinh kiệu quả nhiên thân đại cao thủ.
(Chuyển cảnh).

Bình Luận (0)
Comment