Mộc Tịch Bắc thần sắc không thay đổi, lúc đi ra doanh trướng dư quang khẽ quét mắt một cái màn che màu trắng ngăn cách phòng ở, khoảng cách của gian phòng này đến gian phòng vừa rồi Tề Tuấn và Mộc Tịch Bắc ở chỉ cách một cái màn che, nếu như bỏ đi vải trắng ngăn cách này, như vậy hai gian phòng này liền thông với nhau.
Cho nên Mộc Tịch Bắc khẳng định, Tề Tuấn nhất định là đã động tay động chân ở trong gian phòng kia.
Không để ý đến những nữ nhân tụ tập ở trước cửa, các nàng phần lớn thảo luận đều là chuyện Mộc Tịch Bắc bị Lão thái quân Tề gia xua đuổi trước đó, ngẫu nhiên cũng có mấy người bất mãn nàng chỉ là thân phận thứ nữ lại có thể được hưởng thân phận Quận chúa, số còn lại thì nghị luận chuyện tình giữa nàng và Ân Cửu Dạ.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn lướt qua, liền biết những nữ tử kia phần lớn là con cái của đối thủ Mộc Chính Đức, nhưng bây giờ lại cùng nhau tụ tập ở đây, chính là chẳng có chuyện gì tốt.
" Vĩnh Dạ quận chúa xin dừng bước." Một thân nữ tử mặc váy dài huyền vàng nhạt dẫn đầu mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía nữ tử mặc váy dài kia, nữ tử hai con ngươi sâu thẳm, mơ hồ hiện ra vầng sáng màu xanh thẳm, quanh thân cũng mang theo một cỗ hơi thở làm cho người ta không thoải mái, khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một độ cong, xem ra là người quen.
Nhưng lại điềm nhiên như không có việc gì cười nói: " Không biết vị tiểu thư này có chuyện gì?"
Nữ tử kia đi về phía Mộc Tịch Bắc, sau lưng đông đảo nữ tử cũng đều theo tới, dường như chờ xem náo nhiệt:" Thật ra cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn biết Vĩnh Dạ quận chúa rốt cuộc là dựa vào bản lãnh gì, có thể từ một cái thứ nữ làm được vị trí Quận chúa, chúng ta đối với chuyện này vô cùng bội phục, cho nên muốn hướng Quận chúa lĩnh giáo một hai."
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, ánh mắt mang theo ba phần lãnh ý, xem ra người này là đến tìm chuyện.
" Đúng vậy... Quận chúa nói cho chúng ta một chút đi... Rốt cuộc là thế nào từ thứ nữ làm được Quận chúa vậy... " Bốn phía vang lên tiếng phụ họa.
" Nếu như các ngươi muốn biết, không bằng trước về hỏi phụ thân các ngươi, hỏi vì sao không làm được vị trí Thừa tướng, tin tưởng phụ thân các ngươi nhất định sẽ cho các ngươi một đáp án hài lòng. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.
Đám người đều sững sờ, bị Mộc Tịch Bắc chặn họng nói không nên lời, những nữ tử này có mấy ai dám thật đi về hỏi phụ thân của mình, đoán chừng vừa mới hé miệng, thì sẽ bị ăn tát ngay, đánh cho các nàng không phân biệt được nam bắc, thuận tiện còn cho các nàng thấy bản lĩnh của người làm cha luôn.
" Lời này của Vĩnh Dạ quận chúa có ý tứ là phụ thân của mình quyền cao chức trọng, không người nào có thể so sánh sao? Hay là nói một cái Thừa tướng, đã đủ để xem thường hoàng quyền Tây La, xem thường Bệ hạ." Nữ tử váy dài màu đen lại mở miệng.
Mộc Tịch Bắc hơi giương lên khóe môi nói: " Vị tiểu thư này nói chuyện phải cẩn thận chút, nếu như nói xem thường hoàng quyền, ta thấy vẫn không ai bằng những nữ tử nhà quan lại các ngươi! Nếu không phải không coi ý chỉ của Bệ hạ ra gì, thì dựa vào cái gì khiến cho những kẻ không có phẩm tiết như các ngươi nhìn thấy bản Quận chúa lại không thi hành cấp bậc lễ nghĩa, thậm chí còn ngang nhiên chỉ trích kêu gào?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, dù sao lời Mộc Tịch Bắc nói tới đều là lời nói thật, thân phận Mộc Tịch Bắc là Quận chúa, còn các nàng lại chỉ có thể được xưng là thế gia tiểu thư, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, lẽ ra là phải thi hành cấp bậc lễ nghĩa.
Mộc Tịch Bắc ánh mắt sáng quắc, nhìn lướt qua những người ở đây, mang theo vài phần lãnh ý cùng uy nghiêm.
Mấy người đều không mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại cười nói: " Làm sao? Nhìn thấy Bản quận chúa đều không cần hành lễ vấn an sao? Xem ra ta phải gặp Bệ hạ hỏi một chút, tôn ti cấp bậc lễ nghĩa này rốt cuộc phải làm như thế nào? Ngài ấy phong ta làm Quận chúa rốt cuộc có được tính hay không?"
Sắc mặt mấy người càng thêm khó coi, đành phải kiên trì quỳ xuống, nữ tử váy dài màu đen cũng đang nén giận, dường như không muốn mang đến phiền phức cho nhà mình.
" Tham kiến Vĩnh Dạ quận chúa."
" Mặc dù tư thế của các ngươi cũng không đạt chuẩn, nhưng Bản quận chúa luôn luôn rộng lượng, nếu tất cả mọi người là hảo tỷ muội, thật ra cũng không cần để ý như vậy. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.
Mấy người đều tức đến cắn đôi môi, các nàng hành lễ nàng ta lại nói tư thế không đúng, nhưng đợi các nàng hành lễ xong rồi, nàng ta còn nói không cần để ý, thật sự là muốn làm cho người ta tức chết mà.
Mấy người vẫn như trước quỳ trên mặt đất, nữ tử váy dài màu đen lại đột nhiên xuất ra một sợi dây chuyền, đứng dậy, đặt ở trước mắt Mộc Tịch Bắc, giọng nói nhu hòa, mang theo một loại mị hoặc nào đó: " Quận chúa. Đây là của ngươi sao..."
Sợi dây chuyền bảo thạch màu lam lắc lư qua lại ở trước mắt Mộc Tịch Bắc, giọng nói của nữ tử hướng dẫn từng bước: " Nhìn mắt của ta... Nhìn mắt của ta... Đúng rồi... Rất tốt... Thả lỏng."
Nữ tử thả sợi dây chuyền trên tay xuống, kêu Mộc Tịch Bắc nhìn vào mắt của nàng ta, hai con ngươi mang theo sắc thái quỷ dị, tựa như lỗ đen không đáy, khiến cho người ta không tự chủ được liền mất thần trí.
Bởi vì động tác của nữ tử huyền y cực nhanh, một loạt động tác cũng chỉ trong mấy giây, cho nên mấy người khác quỳ trên mặt đất cũng không phát hiện sự tình biến hóa.
Mộc Tịch Bắc hai mắt vô thần đứng ở trước mặt mọi người, sững sờ giống như linh hồn đã bị rút đi, cả người cũng không có sức sống, có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Nữ tử huyền y nhẹ nhàng mở miệng nói bên tai Mộc Tịch Bắc:" Ngươi giết đích trưởng tôn Tề gia, ngươi hận Tề gia, ngươi oán hận Tề lão thái quân ở trước mặt nhiều người đuổi ngươi xuống đài, trách cứ ngươi, cho nên lúc ngươi nhìn thấy trưởng tôn Tề gia liền dùng chăn mền ngạt chết nó."
Mộc Tịch Bắc hai mắt vô thần nhẹ gật đầu thì thào lặp lại: " Ta giết Tề gia đích trưởng tôn. Ta...."
Những nữ tử trước đó quỳ trên mặt đất thấy hồi lâu không có động tĩnh, nhao nhao ngẩng đầu bắt đầu đánh giá, muốn nhìn một chút là tình huống gì, nhưng lại phát hiện Vĩnh Dạ quận chúa đang thì thào lẩm bẩm cái gì đó, chỉ tiếc lại nghe không rõ ràng.
Nữ tử huyền y thấy vậy nhếch miệng, cặp mắt quỷ dị hiện lên từng tia lam quang.
Mấy nữ tử quỳ trên đất chỉ cảm thấy việc này có chút quái dị, nhưng chẳng ai muốn quỳ mãi, rốt cuộc đều đứng lên.
Mang theo vài phần cẩn thận cùng bất mãn nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy nàng bỗng nhiên giống như biến thành người khác, cả người đều tản ra hơi thở đờ đẫn, tựa như không có linh hồn.
Mấy người mặc dù cũng nhận thấy có chút quái dị, nhưng cũng không có ai suy nghĩ nhiều, nữ tử y phục huyền sắc mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:" Chắc là Vĩnh Dạ quận chúa còn rất nhiều sự tình phải làm, ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ trước."
Mộc Tịch Bắc lại chỉ đờ đẫn gật đầu:" Được."
Khóe miệng của nữ tử huyền y mang theo nụ cười đạt được, xoay người rời đi trước, thậm chí làn váy còn nhấc lên một độ cong duyên dáng, mà còn lại một đám nữ tử trong lúc nhất thời lại có chút không sờ rõ ý nghĩ, nhìn Mộc Tịch Bắc tính rời đi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộc Tịch Bắc lại tựa như không có phản ứng đứng tại chỗ, hai mắt không có tiêu cự, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
" A! Chết người rồi! " Một tiếng hét bén nhọn truyền ra từ gian phòng Mộc Tịch Bắc đi vào trước đó.
Không đợi tiếng hét kết thúc, màn cửa đã bị một người ăn mặc như nhũ mẫu xốc lên, bất chấp y phục không chỉnh tề, cổ áo mở ra, một tay vén màn cửa, một mặt bắt đầu lớn tiếng gào thét.
Đến lúc này, bỗng dưng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không ít người đều rối rít chạy tới, bao quanh doanh trướng, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
" Không xong rồi... Không xong rồi... Đại thiếu gia đã chết rồi... " Trong giọng nói của nhũ mẫu mang theo hoảng sợ.
Mộc Tịch Bắc vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn đứng ở tại chỗ, dường như đối với những chuyện nghe thấy trông thấy đều không có phản ứng gì, điều này khiến cho Mộc Chính Đức vừa chạy tới rốt cục cười không nổi.
" Bắc Bắc! " Mộc Chính Đức ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc thấp giọng gọi một tiếng.
Mộc Tịch Bắc chỉ đờ đẫn gật đầu: " Vâng."
Lông mày Mộc Chính Đức hơi nhíu lên: "Ta là ai?"
Mộc Tịch Bắc dừng lại một lúc, sau đó mới mở miệng nói:" Mộc Chính Đức."
Chân mày Mộc Chính Đức nhíu càng sâu, vươn tay quơ qua quơ lại ở trước mắt Mộc Tịch Bắc mấy lần, lại phát hiện đôi tròng mắt kia từ đầu đến cuối đều ám trầm không ánh sáng, không hề nhúc nhích, trong lòng lúc này liền trầm xuống.
Mà phía sau một bức màn che cách đó không xa, Tề Tuấn đang hai tay ôm ngực nhìn Mộc Tịch Bắc ở cách đó không xa, vẻ mặt sâu thẳm, quỷ bí phức tạp nói không nên lời, mà đứng bên cạnh Tề Tuấn là một nữ nhân nâng cao bụng lớn, dung nhan rất thanh lịch, mang theo vài phần ánh sáng từ mẫu, bởi vì đang mang thai, lại thêm hình dạng vốn thuần khiết vô hại, khiến cho người ta vừa thấy chỉ cảm thấy mù mắt.
" Ngũ Trắc Phi, ngài tìm đến người này có đáng tin không? " Tề Tuấn xoa cằm mở miệng hỏi Ngũ Thanh Thanh.
Vẻ mặt trên mặt Ngũ Thanh Thanh không có biến hóa, thậm chí không thấy một chút dữ tợn, khiến người ta cho dù nhìn thấy cũng chỉ cho rằng nàng là đang nhàn thoại việc nhà.
" Đương nhiên là đáng tin, ngươi nhìn bộ dáng hiện giờ của Mộc Tịch Bắc đi, chẳng lẽ còn không thể nói rõ vấn đề sao?" Ngũ Thanh Thanh vẻ mặt chắc chắn, lúc nhìn Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt lóe lên vài tia tàn nhẫ.
Nàng tin vào trực giác của mình, An Nguyệt Hằng đối với Ngũ tiểu thư tướng phủ này tuyệt đối không tầm thường, nữ tử này tồn tại luôn khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác bất an, hiện tại đã có một Bắc bang công chúa khắp nơi kiềm chế nàng, nếu như lại thêm một Ngũ tiểu thư Tướng phủ, sau này nàng làm thế nào mới có thể vấn đỉnh hậu vị.
Mấu chốt nhất là, mặc kệ bản thân An Nguyệt Hằng có phát hiện hay chưa, nhưng ở lúc hắn nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nàng phát hiện bên trong không tự chủ lóe ra thần thái, đây mới là điểm trí mạng nhất, nếu như An Nguyệt Hằng thật sự có cảm giác khác thường với Mộc Tịch Bắc, như vậy mình sẽ hoàn toàn thua.
Cho nên sau khi phát hiện Tề gia và Mộc Tịch Bắc không hợp nhau, nàng liền chủ động tìm tới cửa, không vì điều gì khác, chỉ là muốn sớm ngày trừ bỏ nữ tử này để cho mình an tâm.
" Thế gian này thật sự có Nhiếp Hồn Thuật? " Tề Tuấn mở miệng hỏi.
Ngũ Thanh Thanh nhìn về phía Tề Tuấn mở miệng nói: " Ta vốn cũng không tin, nhưng nếu bây giờ đã tận mắt nhìn thấy, còn có cái gì không thể tin? Còn nữa, ngày đó Tề Tam công tử không phải cũng đã thử qua rồi sao?"
Tề Tuấn không khỏi nghĩ tới sau ngày Tề phi chết, người nhà mình còn chưa thu thập chỉnh tề thi thể của Tề phi, Ngũ Thanh Thanh liền nâng cao cái bụng lớn tìm tới cửa.
Nói là muốn trợ giúp Tề gia báo thù, đương nhiên, mục đích của nàng ta cũng chỉ có một, đó chính là muốn Mộc Tịch Bắc chết, cho nên nếu hai người mục đích giống nhau, thật ra cũng không ngại hợp tác.
Ngũ Thanh Thanh cung cấp cho Tề gia một nhân vật có tác dụng quyết định ở trong chuyện này, đó chính là nữ tử huyền y kia, nữ tử huyền y kia là một nhiếp hồn sư, mặc dù lúc đầu Tề Tuấn cũng bán tín bán nghi, nhưng sau khi trải qua một hồi thử nghiệm của nhiếp hồn sư, phát hiện xác thực rất thần kỳ, thậm chí ngay cả mình cũng đều bị khống chế.
Ở trong mắt Tề Tuấn, Mộc Tịch Bắc là người tâm tư giảo quyệt, cho dù bố trí một chút âm mưu cạm bẫy cũng rất khó làm cho nàng ta lâm vào trong đó, hơn nữa cho dù lâm vào trong đó nàng ta cũng luôn có thể tìm được cửa đột phá sử dụng các loại thủ đoạn để xoay người, cho nên dưới tình huống không nắm chắc đánh bại Mộc Tịch Bắc trong một ván, Tề Tuấn vốn không có ý định tuỳ tiện xuất thủ, dù sao Tề phi chết đã làm cho hắn vô cùng tự trách, cũng làm cho người nam tử luôn được truy phủng lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị thất bại.
Cho nên, khi Tề Tuấn thấy khả năng của người này, liền động tâm tư, bởi vì biết được âm mưu quỹ tích khó mà thành công, cho nên Tề Tuấn liền muốn lợi dụng Thuật nhiếp hồn đến hiệp trợ cho mình.
Chỉ là nhiếp hồn sư này từng nói qua, công lực của nàng ta cũng không cao lắm, cho nên đối với người có ý chí kiên định mà nói hiệu quả yếu đi rất nhiều, nhưng nếu như chỉ đơn giản là quán chú chút ý thức thì lại rất dễ dàng.
Liền tỷ như nàng ta sau khi sử dụng nhiếp hồn với Mộc Tịch Bắc, thật sự kêu Mộc Tịch Bắc đi giết người, cùng giết chết người trước, rồi sau đó để Mộc Tịch bắc tiếp nhận ý thức người là mình giết, cái này sẽ là hai loại hiệu quả, loại thứ nhất cần thúc đẩy người đem ý thức biến thành hành động, cho nên nếu như công lực không đủ, rất dễ dàng khiến cho người ta tỉnh lại ở trong quá trình làm việc, thậm chí sẽ thất bại trong gang tấc.
Mà nếu như chỉ đơn giản thôi miên ý thức người, thì lại đơn giản hơn rất nhiều, mặc dù nhiếp hồn sư này đối với việc thúc đẩy nữ tử như Mộc Tịch Bắc đi làm ra một số việc là rất nắm chắc, nhưng Tề Tuấn từ đầu đến cuối lại không yên lòng, cảm thấy Mộc Tịch Bắc tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị khống chế, cho nên lùi lại mà cầu việc khác, chỉ là để nhiếp hồn sư quán chú ý thức Mộc Tịch Bắc giết người, đợi đến khi chuyện xảy ra, chính nàng ta tự thừa nhận mình giết người, bất kể là ai giải vây cũng đều vô dụng.
Gia chủ Tề gia và Hoàng đế nghe được tin tức, cũng lập tức chạy tới: " Đây là có chuyện gì!"
Nhũ mẫu kia lập tức tiến lên một bước mở miệng nói: " Đại thiếu gia chết rồi... Đại thiếu gia đột nhiên chết rồi..."
Gia chủ Tề gia đẩy ra nhũ mẫu, vén rèm lên liền đi vào, bế người ở bên trong lên: " Tổ Nhi... Tổ Nhi."
Tề Tổ là con trai của trưởng tử Tề gia Tề Túc, cũng là đích trưởng tôn Tề gia, có lẽ là Tề gia thế hệ võ tướng, giết chóc quá nhiều, cho nên đến thế hệ này, lại chỉ được một đứa cháu trai, vẫn là mới đưa đến trước đó vài ngày.
Cho nên được xem như bảo bối của Tề gia, sợ Tề Tổ bị va chạm.
Hoàng đế nhìn đứa nhỏ đã tắt thở mà Gia chủ Tề gia đang ôm trong ngực, cũng không khỏi nhíu mày, đứa nhỏ này nhìn chỉ mới hơn mấy tháng, mặc dù bình thường người ông giết cũng không ít, mấy đứa nhỏ vô tội như vậy không biết bị dính líu bao nhiêu, nhưng lúc hạ mệnh lệnh là một chuyện, chân chính nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Hoàng đế nhìn nhìn hình dáng của đứa nhỏ kia, cũng không khỏi tiếc hận, đứa nhỏ này ngược lại phấn điêu ngọc trác, thực tinh xảo, vừa nhìn đã thấy rất vui, chỉ tiếc sắc mặt tím xanh, dường như là đang sống thì bị chăn mền ngạt chết.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ đờ đẫn nhìn một màn trước mắt, dường như là sống hay chết cũng không có quan hệ gì với nàng, mà Mộc Chính Đức thì từ đầu đến cuối đều khẩn trương nhìn Mộc Tịch Bắc khác thường ở bên cạnh mình, trong lòng đại khái đã đoán được đây là trúng Nhiếp Hồn Thuật.
Mộc Chính Đức đã từng điều tra qua rất nhiều người, duy chỉ có Ngũ gia hình như có liên quan đến Nhiếp Hồn Thuật, nghe nói trước kia Nhiếp Hồn Thuật được xưng là vu thuật, nên rất nhanh bị bách tính xua đuổi cùng bài xích, mà Ngũ gia là thương nhân, năm đó đã từng cứu một Vu sư thao túng Nhiếp Hồn Thuật.
Chân mày Mộc Chính Đức nhíu rất căng, chẳng lẽ nói chuyện lần này Ngũ gia cũng tham dự vào?
" Tổ Nhi... Tổ Nhi.... " Tề lão thái quân chống quải trượng liền đi tới, cướp lấy đứa nhỏ trong lòng gia chủ Tề gia gia.
" Tổ Nhi của ta... Thật sự là tạo nghiệt a. Thật ra là kẻ đáng chém ngàn đao nào mà đứa bé nhỏ như vậy đều không buông tha! " Tề lão thái quân nước mắt tung hoành.
Một bên thái y xích lại gần Tề lão thái quân nhìn một chút, phát hiện đứa bé kia mặt sưng lên, dường như là bị người ta cho tươi sống ngạt chết, không khỏi lắc lắc đầu nói: " Là bị người dùng chăn mền ngạt chết."
Tề lão thái quân lại tựa như không tin, ôm đứa nhỏ trong ngực nói với thái y: " Tổ Nhi của chúng ta chỉ ngất đi thôi, thái y, ngươi mau xem một chút, đây là có chuyện gì, Tổ Nhi chúng ta lúc nào có thể tỉnh lại."
Thái y nhìn thoáng qua Hoàng đế, sau đó thận trọng mở miệng nói với Tề lão thái quân: " Thái quân ngài nén bi thương, tiểu công tử sợ là đã đi tây thiên..."
Tề lão thái quân lảo đảo một cái, suýt nữa hôn mê ngã xuống đất.
" Mau! Mau đỡ mẫu thân xuống đi! " Gia chủ Tề gia mở miệng nói, tỳ nữ rất nhanh liền đi lên dìu người xuống dưới, đồng thời thái y cũng đi theo.
Gia chủ Tề gia nhận lấy đứa nhỏ trong Tề lão thái quân, khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ: " Bệ hạ, vi thần nhất định phải tróc nã hung thủ sát hại đích trưởng tôn Tề gia ta ra quy án! Nếu không ta thực có lỗi với liệt tổ liệt tông Tề gia!"
Hoàng đế tựa hồ có thể lý giải tâm tình của gia chủ Tề gia, thêm chút trấn an nói: " Tề ái khanh an tâm chớ vội, trẫm nhất định sẽ tra rõ việc này, cho Tề gia ngươi một cái công đạo!"
" Hôm nay có người nào tiến vào gian doanh trướng này! " Một đôi mắt của Hoàng đế quét về phía mọi người.
Người chung quanh hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết ai sẽ trở thành đối tượng đầu tiên bị hoài nghi.
" Hồi... Hồi bẩm bệ hạ... Thần nữ. Thần nữ nhìn thấy Vĩnh Dạ quận chúa từng đi vào qua... " Trong nhóm nữ tử từng tham gia náo nhiệt ở ngoài cửa trước đó rốt cục có người mở miệng.
Lông mày Hoàng đế lập tức vặn chặt, này làm sao lại liên quan đến Vĩnh Dạ quận chúa rồi, xem ra lần này không thiếu được lại là vấn đề giữa Tề gia và tướng phủ, cũng không biết mình liệu có thể đoạt được chỗ tốt gì ở trong đó không, điều này không khỏi làm cho Hoàng đế lại dâng lên mười hai vạn phần tinh thần.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng vô thần Mộc Tịch Bắc, nghị luận ầm ĩ, không biết suy nghĩ cái gì.
" Mộc Tịch Bắc, ngươi có tiến vào doanh trướng này không? " Hoàng đế mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc phản ứng một hồi, còn chưa mở miệng, mấy người trước đó bị Mộc Tịch Bắc chỉnh lý qua đều tán thành nói: " Khởi bẩm bệ hạ, bọn thần nữ tận mắt nhìn thấy Vĩnh Dạ quận chúa từng đi vào doanh trướng."
Mộc Tịch Bắc rốt cục cũng phản ứng lại, sững sờ gật đầu: " Phải, ta từng đi vào."
Xa xa, thần sắc bên trong hai con ngươi của Tề Tuấn dần dần rõ ràng hơn, gương mặt căng thẳng dường như cũng đã thoáng thả lỏng.
Ngũ Thanh Thanh thì mang theo vài phần đắc ý mở miệng cười nói: " Thế nào, ta đã nói là không có vấn đề rồi mà? Nhiếp hồn sư này bởi vì có không ít giao tình với Ngũ gia ta, nên mới bằng lòng đến giúp chuyện này, bằng không tùy ý thi hành Nhiếp Hồn Thuật sẽ tổn hại đến tuổi thọ."
Tề Tuấn không có mở miệng, cũng không đem lời nói của Ngũ Thanh Thanh để ở trong lòng.
" Cái này có hữu dụng hay không sợ là còn phải tiếp tục xem tiếp mới có thể biết được. " Tề Tuấn lạnh giọng mở miệng, Ngũ Thanh Thanh cũng không để ý, dường như là đã tính trước.
Mà đổi thành một mặt, Mộc Tịch Bắc mặc dù thừa nhận chính mình tiến vào doanh trướng, nhưng lại bởi vì đáp lại chậm hơn mấy nhịp so với mấy cái nữ tử kia, nên có vẻ hơi khả nghi, sẽ khiến cho người ta cảm thấy bởi vì bị người gặp được, không cách nào giấu diếm, nên mới không thể không thừa nhận.
" Trong doanh trướng này còn có ai khác không? Còn có người nào tiến vào nơi này nữa? "Hoàng đế mở miệng nói.
Phía dưới mọi người sau khi nhìn nhau vài lần, liền lắc đầu, ngoại trừ nhũ mẫu đi vào cuối cùng, phát hiện xảy ra chuyện, thì không còn người nào từng đi vào.
Hoàng đế nhìn về phía hơi khác thường Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:" Ngươi vì sao muốn tiến vào doanh trướng của đứa nhỏ này?"
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ trầm mặc một hồi, sau đó mới mở miệng nói: " Là Tề Tam công tử mời ta vào."
" Ngươi nói bậy, hiện tại trong phòng không có một ai, nếu như Tam công tử đi vào vì sao không thấy Tam công tử đi ra? " Có người lôi vấn đề này ra.
Mộc Chính Đức vừa nghĩ, liền có thể đoán được đây là có chuyện gì, gian lăng trướng to lớn này là dùng mấy gian nhỏ ghép lại, mà bên trong màn che đều do người Tề gia phụ trách.
Chắc hẳn Mộc Tịch Bắc là từ nơi khác tiến vào, sau đó bị đưa ra từ cửa nơi này, cho nên kỳ thật những người này cũng không nhìn thấy nàng đi vào, chỉ là bởi vì nhìn thấy nàng ra, liền theo quán tính cho rằng nàng cũng là từ nơi này đi vào.
Về phần Tề Tuấn sợ là đã sớm đợi ở trong gian phòng này, đến khi chuyện xảy ra, mình liền đi ra từ một chỗ khác, cho nên toàn bộ trong phòng mới không có một bóng người.
Gia chủ Tề gia lại mặt lộ hung quang nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, trong lời nói mang theo hùng hổ dọa người: " Có phải là vì trước đó gia mẫu đã đuổi Vĩnh Dạ quận chúa, cho nên Vĩnh Dạ quận chúa mới có thể tâm tồn hận ý, vì không thể trả thù người Tề gia ta, nên liền giết một đứa nhỏ chưa tới một tuổi của Tề gia ta."
Trái tim của Tề Tuấn và Ngũ Thanh Thanh trong nháy mắt đều treo lên, bọn họ vì muốn cho tất cả thuận lý thành chương, đầu tiên là để Tề lão thái quân chửi mắng Mộc Tịch Bắc, sau đó làm cho mọi người nghĩ đến là Mộc Tịch Bắc ghi hận trong lòng, sau đó lại thiết kế mọi người xảo diệu nhìn thấy cảnh tượng Mộc Tịch Bắc đi ra từ gian phòng này, đem cái chết của đích trưởng tôn Tề gia giá họa cho nàng ta.
Cho nên trước mắt mấu chốt chính là Mộc Tịch Bắc có thừa nhận hay không, chỉ cần Mộc Tịch Bắc chính miệng thừa nhận chuyện này, hơn nữa Thuật nhiếp hồn cũng không thịnh hành ở Tây La, sợ là tất cả mọi người sẽ không hoài nghi, đến cuối cùng cho dù Mộc Tịch Bắc tỉnh táo lại, tìm thấy sơ hở, cũng khó có thể khiến mọi người tin.
Không thể không nói, Tề Tuấn vô cùng khẩn trương, hắn một lòng trù tính, bắt đầu từ thiết kế Tề Huy chết đi, đến âm mưu làm Mộc Tịch Bắc mắc câu, cho nên thành bại chính là ở đây, không thể không nói hắn cực kì chờ mong lẫn khẩn trương.
Mộc Tịch Bắc hai mắt đờ đẫn nhìn về phía gia chủ Tề gia, đang muốn nói gì đó, lại bị Mộc Chính Đức đánh gãy: " Tề đại nhân đây là ý gì? Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, mấy lời này của Tề đại nhân không cảm thấy quá mức võ đoán sao?"
" Thừa tướng đại nhân không cần vội vã giải thích, không bằng hỏi Vĩnh Dạ quận chúa thử xem tình huống như thế nào? " Gia chủ Tề gia hai mắt muốn nứt nhìn về phía Mộc Chính Đức.
" Được rồi, không cần ầm ĩ, Vĩnh Dạ, trẫm lại hỏi ngươi, có phải Tề Tam công tử mời ngươi tới đây không?" Hoàng đế kết thúc lần cãi lộn này, đưa ánh mắt về phía Mộc Tịch Bắc.
" Phải. " Mộc Tịch Bắc gật đầu nói.
Hoàng đế quay người nhìn về phía mọi người tìm kiếm Tề Tuấn, mở miệng nói: " Tề Tuấn đâu?"
" Thần ở đây. " Tề Tuấn tựa hồ biết được Hoàng đế sẽ gọi hắn, lập tức từ một góc khác đi ra.
" Ngươi có mời Vĩnh Dạ quận chúa tới đây không? " Hoàng đế hỏi Tề Tuấn.
" Vi thần không hề mời Vĩnh Dạ quận chúa, trước đó luôn hỗ trợ ở hậu đường, xác thực chưa từng gặp qua Vĩnh Dạ quận chúa. " Tề Tuấn khom người đáp.
Mọi người nhịn không được liếc nhau, đè thấp cuống họng thảo luận gì đó.
Hoàng đế trong lúc nhất thời nhíu mày, nếu như đích trưởng tôn Tề gia vẫn luôn ở trong doanh trướng, vậy thì người có hiềm nghi sợ là chỉ có một mình Mộc Tịch Bắc.
" Mộc Tịch Bắc, đứa nhỏ này có phải do ngươi giết chết không?" Hoàng đế rốt cục hỏi ra câu này.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ giống như không có linh hồn chậm chạp nâng lên hai con ngươi, toàn bộ trong phòng yên tĩnh ngay một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt Tề Tuấn gắt gao dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, chỉ cần Mộc Tịch Bắc thừa nhận, hắn liền có thể khiến nàng chết không có chỗ chôn, Ngũ Thanh Thanh cũng khẩn trương ôm ngực của mình, tựa như có thể nghe thấy trái tim của mình thình thịch nhảy lên.
Ân Cửu Dạ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng mọi người, một mặt nhìn Mộc Tịch Bắc, một mặt nghiêng người đi về phía trước, muốn cách nơi xảy ra chuyện gần thêm một chút.
Lúc Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Ân Cửu Dạ con ngươi có chút nhúc nhích, sau khi nhìn thấy Ân Cửu Dạ nhẹ gật đầu với mình lúc này mới mở miệng.
" Hồi bẩm bệ hạ, người này không phải thần nữ giết chết. " Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở miệng cười, cùng đờ đẫn trước đó có chênh lệch rất lớn, tựa như lập tức đã sống lại.
Tề Tuấn ảo não nhắm hai mắt lại, nắm chặt nắm đấm cũng vô lực buông ra, quả nhiên là kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, Mộc Tịch Bắc thật sự là lợi hại, Ngũ Thanh Thanh mang đến Nhiếp hồn sư mặc dù không tính là cao thủ, nhưng cũng đủ để xem như tiêu chuẩn trung đẳng, phải biết rằng, ngay cả mình ngày đó đều bị nhiếp hồn sư này khống chế, đến lúc kêu mình giết chết cha của mình, mình mới miễn cưỡng tỉnh lại, cho nên hắn cho rằng Mộc Tịch Bắc nhất định cũng sẽ bị nhiếp hồn, nhưng mà ai có thể ngờ được, Mộc Tịch Bắc thật sự quá lợi hại, thậm chí ngay cả ý thức cũng sẽ không bị người khác nắm trong tay, người như vậy thật sự rất khó đối phó.
Nhưng cũng bởi vì Mộc Tịch Bắc ngay thẳng, ngược lại khiến cho Tề Tuấn thở dài một hơi, cho dù biết lần này động thủ không thành công, nhưng xem như biết được một kết quả, so với không giải quyết được muốn tốt hơn nhiều.
" Mộc Tịch Bắc! Nếu như ngươi không phải hung thủ sát hại trưởng tôn ta, thì là ai? Trong doanh trướng này căn bản không có người thứ hai đi vào! " Gia chủ Tề gia có vẻ hơi kích động, trong lòng nhất thời cũng đã biết kế hoạch lần này của Tề Tuấn sợ là lại thất bại rồi.
" Tề đại nhân nói lời này thật sự là thiếu cân nhắc, nếu như đứa nhỏ này ngay từ đầu đã chết rồi thì sao? Dù sao đứa nhỏ này từ đầu đến cuối đều ở trong doanh trướng, ai biết lúc trước nó sống hay chết? " Mộc Tịch Bắc chế giễu lại.
" Lời này của ngươi là có ý gì! Ngươi nói là Tề gia ta sẽ ngạt chết con của mình để hãm hại ngươi, cái này còn có thiên lý hay không! " Gia chủ Tề gia cơ hồ muốn xông lên, nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại.
Mộc Chính Đức vẫn luôn treo tâm lúc này mới để xuống, đứa nhỏ Bắc Bắc này giả vờ thật đúng là giống, ngay cả ông suýt nữa đều cho rằng Bắc Bắc thật sự trúng Nhiếp Hồn Thuật, hai mắt u ám không ánh sáng kia không có một tia cảm xúc cùng gợn sóng, cũng không còn hắc bạch phân minh lóe sáng như dĩ vãng, rõ ràng chính là dáng vẻ mất hồn lạc phách, có ai ngờ được, kết quả lại là một tiết mục khác.
Hoàng đế nhìn Mộc Tịch Bắc, dường như cũng cảm thấy lời nói của nàng khó có thể tin.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Tề đại nhân đương nhiên là không nỡ ngạt chết cháu của mình, nhưng nếu như đứa nhỏ này căn bản không phải cháu trai của Tề đại nhân ngài thì sao?"
Bàn tay của Gia chủ Tề gia trượt đi, sắc mặt có chút khó coi, trái tim Tề Tuấn lại lần nữa thít chặt vào nhau, trong lòng treo lên, Mộc Tịch Bắc là ba đầu sáu tay sao, rốt cuộc còn biết những chuyện gì?
Đứa nhỏ này xác thực không phải đích trưởng tôn Tề gia, Tề gia mới sẽ không ngớ ngẩn đến nỗi, vì vặn ngã một Mộc Tịch Bắc, mà thật sự nhẫn tâm sát hại đích trưởng tôn của mình, đứa nhỏ này chẳng qua là Tề gia sai người mua cho đủ số thôi, dù sao đích trưởng tôn chân chính của Tề gia chỉ mới hơn mấy tháng, người gặp qua cũng không nhiều, mấy đứa nhỏ cỡ này, một ngày một dáng vẻ, có chút biến hóa cũng không có người nào sẽ kỳ quái.
Mộc Tịch Bắc vừa nói xong, bốn phía một mảnh xôn xao, Mộc Chính Đức nhìn về phía thân ảnh Mộc Tịch Bắc, trong ánh mắt mang theo hiểu rõ, dường như đã hiểu rõ sự tình đại khái.
" Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! " Gia chủ Tề gia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cũng không hoảng hốt: " Nếu như đứa nhỏ này thật sự là con cháu của Tề gia, như vậy ta thật ra hết sức tò mò vì cái gì đường đường là đích trưởng tôn Tề gia mà bên người lại không có ai hầu hạ, chỉ vứt vị thiếu gia quý giá của mình ở nơi đây."
Sắc mặt của gia chủ Tề gia vẫn rất khó coi, không nghĩ tới Mộc Tịch Bắc thậm chí ngay cả chút chuyện nhỏ xíu này mà cũng nghĩ đến, mấy chuyện nhỏ xíu này, nếu như không nói ngược lại cũng không có ai sẽ cảm thấy có vấn đề, nhưng nếu như nói ra, liền không thiếu được sẽ khiến cho người ta sinh ra hoài nghi.
" Người đâu! Người trông coi thiếu gia đều chết ở đâu rồi! " Gia chủ Tề gia giả bộ như giật mình nhớ tới chuyện này, mở miệng nói với người hầu xung quanh.
" Nô tài biết tội nô tài biết tội. " Một đám người hầu rối rít quỳ xuống, nhưng trong lòng thì đang cầu nguyện cho vận mệnh của mình.
Gia chủ Tề gia bởi vì xuất thân võ tướng, một cước tiến lên, đá vào mặt những người kia, trực tiếp đá đến đầu máu chảy đầm đìa: " Các ngươi đều chạy đi đâu! Vì sao đại thiếu gia lại biến thành cái dạng này! Hả?"
Có nô tài lập tức mở miệng nói: " Nô tài bị Vương đại nhân gọi đi...."
" Nô tỳ bị Trương phu nhân kêu đi..."
Mọi người thấy vậy phần lớn cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra, ở đây dù sao cũng không phải Tề Phủ, mà là bãi săn, Tề gia làm sao có nhiều nha hoàn tỳ nữ như vậy, dù sao cho dù là chết người, phô trương cũng không thể lớn hơn Hoàng đế được? Hơn nữa ở đây điều kiện có hạn, luôn không thể mang theo quá nhiều nhân thủ tới.
Cho nên cũng liền tạo thành tình trạng hạ nhân có phần không đủ dùng, Tề gia lo liệu một tang lễ lớn như thế, nhưng mà nhân thủ đều là người nhà mình, cho nên người càng nhiều, thì sẽ càng bận rộn, nha hoàn gã sai vặt dùng linh tinh, như thế cũng hợp tình hợp lý.
Mộc Tịch Bắc thấy gia chủ Tề gia dễ như trở bàn tay hóa giải việc này, vẫn lạnh nhạt như cũ, bên môi treo một nụ cười, Tề Tuấn thấy vậy sinh ra một loại dự cảm không tốt, nhưng trong lúc nhất thời lại vô lực thay đổi loại cục diện này, lại sinh ra một loại cảm giác hư không khó nắm bắt.
" Vĩnh Dạ a, hạ nhân khan hiếm, nên có khả năng đều bị người gọi đi, không hầu hạ ở bên cạnh Tề gia thiếu gia thật ra cũng có thể hiểu được, trừ cái đó ra, không biết ngươi còn có ý gì khác nữa không. " Hoàng đế dường như cũng đã nhận ra mấu chốt của chuyện này ở ngay trên người Mộc Tịch Bắc, cho nên chậm lại ngữ khí.
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Thần nữ ở trên đường đến có nghe nói hoàng tử mà Lương phi nương nương sinh hạ đã mất tích, không biết Bệ hạ có nghe thấy không?"
Không chỉ là Hoàng đế, mà ngay cả Mộc Chính Đức cũng bị câu hỏi của Mộc Tịch Bắc làm cho sững sờ, mọi người nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo khó hiểu, đang yên lành làm sao lại liên lụy đến long tử mà Lương phi nương nương sinh hạ?
Con ngươi Tề Tuấn co lại, một loại cảm giác nói không nên lời trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ, chẳng lẽ nói đứa nhỏ mà Tề gia bọn hắn dùng tiền mua được, cũng đã bị Mộc Tịch Bắc đánh tráo? Đổi thành hoàng tử của Lương phi sinh hạ!
Làm sao có thể, không, không có khả năng! Mộc Tịch Bắc căn bản không hề biết lý do mình muốn lợi dụng buổi tang lễ này để động tay động chân! Ngay cả mình cũng đều không nghĩ tới nửa đường sẽ xuất hiện một Ngũ Thanh Thanh đến giúp đỡ, nhưng Mộc Tịch Bắc rốt cuộc làm sao biết được tất cả! Đây là không có khả năng!
Trong miệng Tề Tuấn trào ra một ngụm máu tươi, lại sinh sinh bị hắn nuốt xuống, đầy mắt dữ tợn nhìn một thân tố y mặt mày như hoạ Mộc Tịch Bắc.
" Chuyện này trẫm ở nửa đường cũng có nghe nói, lúc nãy còn đi đến chỗ hoàng nhi tra xét một phen, cho nên mới có thể đến trễ. " Hoàng đế trầm mặt mở miệng, dường như trong lúc nhất thời không cách nào đem hai chuyện này liên hệ với nhau.
Mộc Tịch Bắc gật đầu tiếp tục nói: " Xin bệ hạ tuyên thái giám quản sự trong hậu cung đến đây, thần nữ có việc muốn hỏi."
Hoàng đế chần chờ một chút, vẫn gật đầu.
Không bao lâu, một thái giám quản sự mặc áo bào màu tím liền xuất hiện ở trước mặt mọi người: " Nô tài khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
" Đứng lên đi, Vĩnh Dạ quận chúa có mấy lời muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải chi tiết bẩm báo. " Hoàng đế cau mày mở miệng.
" Dạ."
" Xin hỏi công công, hoàng tử mà Lương phi nương nương sinh hạ là hoàng tử thứ mấy?"
" Hoàng tử Lương phi nương nương sinh hạ là vị hoàng tử thứ mười ba của Tây La ta. "
" Hỏi lại công công, lúc Thập tam hoàng tử mới sinh ra, thiên tượng như thế nào, bộ dạng thân thể lại như thế nào?"
Mộc Tịch Bắc lại đặt câu hỏi, từ xưa người Hoàng tộc ra đời thì đều có loại tập tục này, nhất là đối với hoàng tử có thể nói là phá lệ coi trọng, bình thường sẽ ghi chép kỹ càng thiên tượng, canh giờ, thậm chí có điềm lành hoặc là dị thường trong ngày mà hoàng tử sinh ra, còn nữa, đến ngày hoàng tử sinh ra, sẽ còn ghi chép đại thể hình dạng, đặc điểm trên thân, hoặc là hỉ nộ ái ố của hoàng tử.
Bởi vì trong tướng mạo của những hoàng tử này sẽ có người trở thành Đế vương của vương triều, mà đối với Đệ nhất đế vương mà nói, sinh nhật hắn sẽ cực kỳ quan trọng, liền giống như trong lịch sử cuối cùng sẽ ghi lại ngày mà Đế vương nào đó sinh ra, hào quang điềm lành hay là mưa rào xối xả, lại đến về sau, thậm chí mấy chuyện chiến sự báo cáo thắng lợi hay hạn hán đã lâu gặp mưa rào cũng thường thường sẽ bị quy công cho việc Đế vương ra đời.
Còn có quan sát tỉ mỉ hình dáng thân thể Hoàng tử rồi ghi chép kỹ càng, mặc dù không thiếu người có ý lấy lòng Đế vương, nhưng đây đúng là một chuyện vô cùng trọng yếu, thậm chí rất nhiều phi tử trong hậu cung vì để cho mấy nội quan này viết con của mình thành thần kỳ một chút, thậm chí còn lập một ít câu nói điềm lành, tỉ như mơ thấy thái dương nhập hoài, rồng sinh chín con hoặc là con của mình vừa sinh ra đã có thể nói có thể cười vân vân, trình độ khoa trương của việc này hoàn toàn phải nhìn chỉnh sửa tình huống lúc ấy.
Nếu như chính trị cũng không rõ ràng, hoặc là hậu cung quản lý không tốt, những phi tử này thậm chí có thể lập ra một ít chuyện ly kỳ như con của mình cưỡi rồng phi thiên, đầu đội kim quan, nâng lên tứ hải vân vân.
Nếu như chính trị nghiêm minh, Hoàng đế không phải là một lão hồ đồ, những chuyện này vẫn sẽ khiêm tốn một chút, có lẽ chỉ thoáng khuếch đại, nhưng phần lớn đều sẽ phù hợp với thực tế, dù sao ai cũng không muốn vì một chút bạc mà mất đầu.
" Ngày Thập tam hoàng tử sinh ra, gió đông mạnh mẽ, không ít đóa hoa trong cung bởi vì sợ cơn gió sắc bén này, mà rối rít khom lưng. " Công công kia cân nhắc mở miệng.
Mọi người nghe xong, liền cũng có thể hiểu được lúc Thập tam hoàng tử sinh ra là tình huống như thế nào, nói chung chính là cuồng phong tàn sát bừa bãi, thổi gãy bách hoa ủ ấm ngày hè, về phần muốn hiểu chuyện này thành điềm lành hay là suy bại thì phải xem ý tứ của Hoàng đế, tuy nhiên ở trong mắt mọi người, Lương phi đã chết, Thập tam hoàng tử muốn đăng cơ đế vị, không khác gì người si nói mộng.
" Như vậy bộ dạng, thân thể, thân hình của Thập tam hoàng tử như thế nào? " Mộc Tịch Bắc cũng không để ý tới quanh thân nghị luận ầm ĩ, tiếp tục mở miệng hỏi.
" Bởi vì thân thể của Lương phi nương nương không tốt, nên lúc Thập tam hoàng tử sinh ra cũng gặp rất nhiều khó khăn trắc trở, cho nên Thập tam hoàng tử mặc dù trắng nõn nhưng cũng gầy yếu, tóc máu rất thưa thớt hiện ra màu vàng nhạt, tiếng khóc cũng không vang dội, nhưng mà hai mắt lại thanh minh trong suốt, chỗ ngực có một cái bớt màu đỏ hình quạt, chỗ phần gáy và phần lưng phân biệt có một nốt ruồi, kích thước như hạt kê vàng. " Thái giám kia cầm lấy một bản ghi chép từ trong tay một tiểu thái giám sau lưng rồi nhỏ giọng đọc.
" Làm phiền công công. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với công công kia.
Hoàng đế lại hướng ánh mắt về phía Mộc Tịch Bắc, tiếp tục nói: " Hỏi xong rồi?"
" Vâng, bệ hạ. " Mộc Tịch Bắc gật gật đầu.
Gia chủ Tề gia ôm đứa trẻ con đã chết ở trong ngực bàn tay thoáng run rẩy, mặc dù đứa nhỏ bị quấn cực kỳ chặt chẽ, nhưng mà ông lại từ chỗ phần gáy của đứa nhỏ nhìn thấy một nốt ruồi, kích thước như hạt kê vàng, mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trên làn da trắng nõn của đứa nhỏ lại vô cùng dễ thấy.
Tề Tuấn sắc mặt âm trầm có thể so với mây đen từ trên trời áp xuống, nam tử luôn luôn tự xưng là thiên kiêu giờ phút này rốt cục thay đổi sắc mặt, mất đi thái độ bình thường, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo âm trầm vô tận.
Thật ra cũng không thể trách Tề Tuấn khẩn trương, bởi vì thường thường lúc thiết kế Mộc Tịch Bắc, không chỉ bị thất bại, thậm chí sơ ý một chút liền liên lụy đến người nhà của mình, đây đối với một Tề Tuấn luôn luôn âm thầm vì Tề gia định ra phương hướng hành động có áp lực tâm lý cực lớn, dù sao những người này đều là người thân cực kỳ quan trọng của hắn, vô luận là mất đi người nào, hắn đều sẽ cảm thấy vô cùng tự trách cùng thống khổ.
Hoàng đế ở trong giây lát yên tĩnh đột nhiên nghĩ đến cái gì, đoạt lấy đứa nhỏ trong ngực gia chủ Tề gia, giật ra chăn gấm bao trên người nó, liền lộ ra da thịt bóng loáng của đứa nhỏ.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Hoàng đế, trên ngực của đứa nhỏ quả nhiên có một cái bớt màu đỏ hình quạt, phía dưới trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, vấn đề này hình như đã trở nên phức tạp, không phải nói là đích trưởng tôn Tề gia bị người ngạt chết sao, nhưng giờ gia chủ Tề gia làm sao lại xem Thập tam hoàng tử như là cháu của mình, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trên mặt Hoàng đế hiện lên vẻ khiếp sợ, tay liền cứng ngắc ở nơi đó, nửa ngày không có động tác, trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia cười lạnh, làm cha ngay cả con của mình đều không nhận ra, hiện tại con chết, mới bắt đầu bi thống.
" Đây là có chuyện gì! Cái này... Cái này... Mau gọi nhũ mẫu của Thập tam hoàng tử tới xem một chút, đây có phải là hoàng nhi của Trẫm hay không! " Hoàng đế đỡ đứa nhỏ dò hỏi bốn phía, trong lúc nhất thời dường như không thể nào tiếp nhận được.
Từ tiếng nói của Hoàng đế hạ xuống không lâu, nhũ mẫu nhận được tin tức liền chạy tới, nhìn đứa nhỏ trong ngực Hoàng đế không khỏi mặt đầy khiếp sợ: " Ai ôi. Thập tam hoàng tử đáng thương của ta... Làm sao đang êm đẹp ngài liền. Ngài liền..."
Hoàng đế nghe vậy cũng lảo đảo một chút, nhìn về phía nhũ mẫu trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, trong lúc nhất thời dường như vẫn chưa tiếp nhận được, đứa nhỏ bị chết từ đích trưởng tôn của Tề gia biến thành con của mình.
Mặc dù nói trong cung tranh đấu từ trước đến giờ luôn hung hiểm, con của Hoàng đế chết đi cũng không phải một đứa hai đứa, nhưng nhìn một cục mềm mại trong ngực, trái tim Hoàng đế vẫn không cầm được có chút áp lực khó chịu.
Lương phi vốn là từ tần vị đi lên cao, nhưng từ sau khi lương phi chết đi, người đi trà lạnh, Hoàng đế cả ngày mưu tính quyền lực, làm sao còn nhớ đến đứa con chưa đầy một tuổi của mình, đến mức, hôm nay con mình bị gia chủ Tề gia ôm vào trong ngực, Hoàng đế thậm chí không có phát hiện một chút nào.
Gia chủ Tề gia dường như cũng đang sắp xếp ngôn từ, đứa nhỏ này là ông phái người mua từ bên ngoài, thế đạo này, chỉ cần cho vàng bạc, liền có vô số người vì đó mà xông pha khói lửa, huống chi chỉ là mua một đứa bé, chỉ là gia chủ Tề gia vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông, đứa nhỏ mà mình ở bên ngoài mua làm sao nháy mắt đã biến thành Thập tam hoàng tử rồi!
Mộc Tịch Bắc cười nhìn về phía gia chủ Tề gia, lần nữa mở miệng nói: " Bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc quốc sự bận rộn, tâm tư đều dùng ở trên người vạn dân trong thiên hạ, cho nên không nhận ra Thập tam hoàng tử đã thay đổi cực lớn ngược lại cũng hợp tình hợp lý, chỉ là thần nữ lại nghe nói, Tề đại nhân vui mừng khi có đích tôn, mỗi ngày không thiếu được đều muốn nhìn đến mấy lần, nhưng vì sao bây giờ Tề đại nhân lại gọi tên Thập tam hoàng tử trong ngực là đích tôn của mình, cái này thật sự khiến cho thần nữ vạn phần khó hiểu, còn xin Tề đại nhân giải thích nghi hoặc giúp thần nữ."
Gia chủ Tề gia bờ môi run rẩy, trong lúc nhất thời nói không nên lời, người đã gặp qua trưởng tử Tề gia cực kỳ ít, thậm chí có thể nói là căn bản cũng không có, cho nên gia chủ Tề gia nghĩ, chỉ cần tìm một đứa nhỏ không chênh lệch nhiều để thay thế là được rồi, đứa nhỏ này là ai đều dễ làm, chỉ là làm sao lại biến thành Thập tam hoàng tử, ông lại gọi tên con trai của Hoàng đế là cháu mình, cho dù muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được....
" Tề ái khanh, đúng lúc trẫm cũng có nghi vấn này, vì sao hoàng tử của Trẫm sẽ ở trong trướng của Tề gia các ngươi, chẳng lẽ lại là hoàng tử Trẫm thiên tư thông minh, đã biết đi đường? Hay là Tề gia đề phòng lỏng lẻo, làm cho con của ta có bản sự lớn đến nỗi tự xông vào, còn xin Tề ái khanh giải thích cho Trẫm, vì sao ngươi lại gọi tên đứa nhỏ này là đích tôn của ngươi, đây thật sự là khiến trẫm càng khó hiểu!"
Hoàng đế dường như cũng nổi giận, nhưng lại mở miệng cười hỏi gia chủ Tề gia.
Ánh mắt của gia chủ Tề gia trong lúc nhất thời có chút rời rạc, thật sự là nghĩ không ra có thể lấy cớ gì, dù sao ngay cả Tề gia lão thái quân đều gọi đứa nhỏ này là Tề Tổ, nếu không phải toàn bộ người Tề gia đều choáng váng, thì chính là đã cất giấu vấn đề gì đó ở trong chuyện này.
Mồ hôi lạnh trên đầu Gia chủ Tề gia dần dần chảy xuôi xuống, ở trước mắt bao người, ông càng ngày càng khẩn trương, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc vẫn luôn cười yếu ớt.
Thấy nàng hai mắt rõ ràng, liền biết nàng từ đầu đến cuối đều là đang diễn trò thôi, đâu ra trúng Nhiếp Hồn Thuật, ông đã nói những vu thuật Đông Du truyền lưu căn bản không thể tin, nhưng Tuấn nhi lại cứ tin!
" Tề đại nhân nhìn ta chằm chằm như thế làm gì? Chẳng lẽ là muốn nói Thập tam hoàng tử là Bắc Bắc giết chết, sau đó âm thầm mang vào Tề gia, rồi lại bỏ vào trong doanh trướng? " Mộc Tịch Bắc cười hỏi ngược lại.
Gia chủ Tề gia không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục nói: " Tề đại nhân thật sự là coi trọng bản lãnh của ta, ta và phụ thân chính là tiến đến trước mắt bao người, còn có Tề lão thái quân đủ kiểu trách cứ, căn bản không rảnh phân thân, còn nữa Tề gia nhiều thế hệ tướng soái, nếu người nào có bản sự ở dưới mí mắt Tề đại nhân, đưa Thập tam hoàng tử vào doanh trướng, Bệ hạ nhất định phải phong hắn làm Tướng quân, dù sao người có thể đột phá phòng thủ của Tề gia tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản."
Trong lòng Tề Tuấn căng thẳng, nắm chặt nắm đấm của mình, Mộc Tịch Bắc nói ngắn ngủi mấy câu, lại lần nữa thiết lập cho Tề gia một lề lối, ý tứ trong lời nói của Mộc Tịch Bắc ám chỉ đứa nhỏ này đã được Tề gia sớm an bài tốt, nếu không không ai có thể mang người vào, nhưng nếu như Tề gia thừa nhận, vậy tội danh mưu sát hoàng tử liền thành công một nửa.
Nhưng nếu như Tề gia phủ nhận, nói là có người tự mình mang đứa nhỏ này vào doanh trướng, Hoàng đế thật sự sẽ mượn danh nghĩa Tề gia thủ vệ bất lợi, cắt bớt của Tề gia hai phần binh quyền, càng quan trọng hơn là, điều này sẽ khiến cho những binh sĩ vẫn luôn ngước nhìn Tề gia đối với chuyện này thổn thức một mảnh.
Gia chủ Tề gia bị rất nhiều ánh mắt nhìn kỹ, dường như đã nhận định ông là hung thủ sát hại Thập tam hoàng tử.
Tề Tuấn thấy vậy, nuốt xuống máu tươi trong miệng, đi lên phía trước nói: " Bệ hạ, theo ý kiến của thần, Thập tam hoàng tử sao lại xuất hiện ở trong doanh trướng Tề gia còn phải chờ thảo luận, nhưng trong lòng thần từ đầu đến cuối đều có một nghi vấn, vì sao Vĩnh Dạ quận chúa sẽ xuất hiện ở trong gian phòng này, trong doanh trướng này bởi vì phủ kín màn che, trở nên rắc rối phức tạp, nhưng từ đầu đến giờ, đi vào qua chỉ có một người Vĩnh Dạ quận chúa mà thôi, cho nên vi thần có phải cũng có thể lớn mật phỏng đoán, là có người sau khi đi vào sát hại Thập tam hoàng tử, rồi mới hãm hại Tề gia."
Bởi vì Tề Tuấn lúc trước vì cứu Hoàng đế từng chịu qua tổn thương, hơn nữa sự tình cách không lâu, Hoàng đế không thiếu được là cho Tề Tuấn mấy phần mặt mũi, tất nhiên không có ngăn cản ý tứ của hắn.
" Tề Tam công tử nói lời này không khỏi có thiếu thỏa đáng, Thập tam hoàng tử chính là vẫn luôn ở trong doanh trướng này, cũng không thể xác định Thập tam hoàng tử là chết trước khi Bắc Bắc đi vào, hay là sau khi Bắc Bắc đi vào, bản tướng có phải cũng có thể nói là Tề gia các ngươi cố ý vu oan hãm hại tướng phủ ta! " Trong tươi cười của Mộc Chính Đức mang theo vài phần ngoan lệ.
" Lời này của Thừa tướng đại nhân không hợp với lẽ thường, nếu như Thập tam hoàng tử đã chết trước khi Vĩnh Dạ quận chúa đi vào, như vậy sau khi Vĩnh Dạ quận chúa đi vào nhìn thấy không phải nên có phản ứng sao, hoặc là kêu lên, hoặc là tìm người đến xem a? Làm sao lại cứ như vậy lẳng lặng rời đi, thật sự là không hợp với lẽ thường. " Tề Tuấn ho khan hai tiếng, bên trên khăn lụa màu trắng nhiễm lên mấy vết máu.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Tề Tuấn ánh mắt không khỏi sâu thẳm, Tề Tuấn quả thực xem như một nhân vật, một mực cắn chặt chuyện Thập tam hoàng tử rốt cuộc là như thế nào xuất hiện ở trong trướng Tề gia, tiếp theo truy cứu đến nguyên nhân cái chết của Thập tam hoàng tử.
" Hội trường linh đường đều là Tề gia bố trí, bản tướng cũng không biết Bắc Bắc làm sao có thể tìm chuẩn xác như thế, hoặc là làm sao có thể biết Thập tam hoàng tử lại ở chỗ của Tề gia các ngươi? Chẳng lẽ Tam công tử là muốn nói Thập tam hoàng tử cũng là Bắc Bắc phái người bắt tới, sau đó đặt ở chỗ của Tề gia các ngươi, sau đó lại cố ý để cho người ta trông thấy, rồi mới giết chết nó? " Mộc Chính Đức từng câu hỏi lại, tuyệt không nhượng bộ.
Đối thoại giữa hai người lâm vào một cái vòng lẩn quẩn, dù ai cũng không cách nào rửa sạch bản thân, nhưng ai cũng không thể chứng minh đối phương xác thực có tội, hiện tại thế yếu của Tề gia ở chỗ người Tề gia vì sao gọi tên Thập tam hoàng tử là đích trưởng tôn Tề gia, cái này rất dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi trong đó phải chăng có cái gì mờ ám.
Mà thế yếu của tướng phủ thì là ở chỗ, Mộc Tịch Bắc dường như là người duy nhất từng tiến vào doanh trướng, cũng rất có khả năng là hung thủ, hai người đều nắm lấy nhược điểm của đối phương không thả, nhưng lại không chứng minh được trong sạch của mình, cho nên sự tình nhìn như đang giằng co tại chỗ này.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Vô cùng xin lỗi, hơi lâu một tý... A a đát...
Có một chuyện vô cùng phiền muộn, có một bảo bối tràn đầy phấn khởi nói với ta, ta ném vé tháng cho ngươi, ngươi nhanh đăng chương nha ~
Kết quả... Bảo bối này lại quăng cho ta một tấm một sao. Ta quay đầu lại nhìn. Ba tấm một sao bên trong có hai tấm là bảo bối này ném... Ta thật sự là... Ta thật sự là. Quá ưu thương... Ta tin tưởng vững chắc, muội tử này nhất định là xem một sao như vô cùng đặc sắc mà tìm tới. Ừ... Khóc mù.