Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 127

Ánh mắt của mọi người nháy mắt liền từ trên người Mộc Hải Thanh chuyển qua trên người Mộc Tịch Bắc, nhìn nữ tử mềm mại từ đầu đến cuối đều cười đều yếu ớt kia, trong lòng bừng tỉnh.

Hóa ra thật là nàng ta đẩy, xem ra trước đó Lục tiểu thư Tướng phủ Mộc Hải Dung nói không có sai.

Sau một lát yên lặng, rốt cục có phụ nhân mở miệng: " Vĩnh Dạ quận chúa này thật sự là quá không cẩn thận, bất kể nói thế nào, đây cũng là đứa con của Vương phi, có ai ngờ được nói không có liền không có, cho dù không phải cố ý, nhưng thật sự là có chút khiến cho người ta tức giận nha..."

Lời này vừa ra khỏi miệng, lời mà mọi người nghẹn ở trong lòng liền tựa như đê vỡ, lập tức liền phát tiết hết ra.

" Đúng vậy a. Mặc dù Vĩnh Dạ quận chúa cũng là không cẩn thận, nhưng mà đại giới này thật sự là quá lớn, đây chính là huyết mạch Hoàng gia a, còn chưa thành hình vậy mà đã không còn, đây chính là sẽ gặp báo ứng đấy."

" Cũng chưa chắc, ta thấy Quận chúa này mặt mày phát quang, vừa nhìn liền biết là người không tầm thường, có lẽ là đứa bé kia bạc mệnh, không gánh nổi thân phận quý giá này, lại va chạm Quận chúa, thế này mới bị chết đi."

" Ta cũng nghe qua thuyết pháp như thế, có lẽ là Vương phi làm chuyện tốt không đủ, mới có thể báo ứng đến trên người con mình."

"Các ngươi quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng chính là Vĩnh Dạ quận chúa đẩy người, các ngươi lại vì lấy lòng tướng gia mà giải vây, che giấu lương tâm nói chuyện như vậy, rốt cuộc có còn là con người không."

Các loại nghị luận cùng thuyết pháp ùn ùn kéo đến, sau khi nhấc lên một đợt cao trào, tiếng nghị luận lại yếu xuống, tựa như thủy triều rút, giọng nói dần dần yên tĩnh trở lại, đám người đều tập trung ánh mắt vào trên người Mộc Chính Đức, cũng có ánh mắt nhìn về phía Mộc Hải Thanh, nhìn xem nàng ta muốn nói gì hay không.

Mộc Hải Dung thấy vậy sắc mặt rốt cục dễ nhìn không ít, Mộc Tịch Bắc trong lúc nhất thời liền tựa như mục tiêu công kích, người người đều đang chỉ trích nàng một chút sơ ý mà dẫn đến Vương phi mất một đứa bé.

" Ta ngược lại thật không nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ trật chân, chỉ nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ cố ý đẩy ngã đại tỷ tỷ, huống chi sau đó ta nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ đi đường cũng không có chút nào không ổn, làm sao lại bị trật đến chân. " Mộc Hải Dung tận dụng mọi thứ, dường như không hung hăng giẫm nát danh dự của Mộc Tịch Bắc ở dưới chân thì sẽ không từ bỏ ý đồ.

" Chớ có nói bậy! " Lão thái phi nhìn Mộc Hải Dung trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, trước kia đứa bé này cũng không phải như vậy, rõ ràng một đứa bé vô cùng nhu thuận, làm sao lại biến thành cái dạng này, lòng người quả nhiên là thứ khó dò nhất trên thế giới, cho dù có khi ngươi móc tim móc phổi đối tốt với một người, nhưng rất có thể người kia lại chưa từng đem ngươi để vào mắt.

Nghĩ đến đây, Lão thái phi không khỏi nhớ tới Mộc Tịch Hàm, đứa bé kia từ khi chạy ra ngoài, liền biến mất không thấy, sống hay chết bà đã không còn quan tâm, chỉ là mỗi lần nhớ tới, thật sự là làm bà đau lòng.

" Lục tiểu thư, ý của tiểu thư là Ngũ tiểu thư cố ý đẩy? " Một đại thần có chút xấu xí mở miệng nói.

Mộc Hải Dung chắc chắn gật đầu: " Ta cảm thấy chính là như thế, ta thấy lúc gặp Ngũ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ rõ ràng đi vững vô cùng, ta thấy chính là đại tỷ tỷ ta tâm địa lương thiện, không đành lòng truy cứu, sợ giữa tỷ muội sinh ra hiềm khích, mới có thể nghĩ ra lý do này giải vây cho Ngũ tỷ tỷ."

Lại một người mở miệng: " Sao ta thấy Lục tiểu thư và Ngũ tiểu thư quan hệ cũng không tốt lắm, nếu không làm sao có thể chắc chắn Ngũ tỷ tỷ ngươi chính là hung thủ như vậy."

Mộc Hải Dung quay đầu nhìn về phía người này, là một gã nam tử chu sa đỏ thường phục, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: " Không phải ta cùng ngũ tỷ tỷ có thù, mà là con người của ta ân oán rõ ràng, trong mắt không chứa được hạt cát, rất chính trực, huống chi chuyện này liên quan đến một sinh mệnh, há có thể nói bừa?"

Sự tình trong lúc nhất thời liền giằng co ở đây, lúc mọi người tranh luận khí thế ngất trời, sắc mặt của Mộc Tịch Bắc bắt đầu hiện ra vài tia ửng hồng, mà Ân Cửu Dạ thì lại bất động thanh sắc đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc, nắm lấy cổ tay nàng liền muốn mang nàng đi.

Mộc Tịch Bắc ngoái đầu nhìn lại cặp mắt đen nhánh của Ân Cửu Dạ, rõ ràng thấy được trong mắt của hắn là không đành lòng cùng đau lòng, kéo lên khóe miệng cười cười, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình kia càng làm toàn thân mình khô nóng hơn, như muốn đẩy ra.

Ân Cửu Dạ lại không buông tay, gấp đến độ mồ hôi trên trán Mộc Tịch Bắc càng ra nhiều hơn.

Con ngươi đen của nam tử tựa như hàn đàm yên ả nhất, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy tâm lại yên tĩnh thêm mấy phần, dường như tốt lên rất nhiều, trong mắt mang theo tia cầu xin nhìn về phía Ân Cửu Dạ.

Sự tình còn chưa xong, nàng không muốn rời đi lúc này, huống hồ, nàng tự nhận là nàng còn nhịn được, nàng có thể nhịn được An Nguyệt Hằng hơn mười năm, sao lại không nhịn được một chút mị dược nho nhỏ này, còn nữa đây cũng không phải đau đớn, mà chỉ là một loại dục vọng xao động thôi.

Một người, nếu như ngay cả dục vọng của bản thân đều không khống chế được, như vậy nhất định sẽ trở thành nô lệ của dục vọng, bị dục vọng thúc đẩy, dần dần đánh mất phương hướng của bản thân, cho nên, chỉ có làm chủ dục vọng, nắm dục vọng của bản thân vào trong tay, mới có thể đạt được thành tựu.

Nhìn cặp mắt phảng phất có thể tích nước, cùng hai má ửng đỏ của nữ tử, tâm của Ân Cửu Dạ đột nhiên liền mềm nhũn, hắn không thể nhìn nhất chính là sự kiên trì của nàng, giống như lúc mới gặp mặt, sự kiên trì cùng quyết tuyệt của nàng khiến cho hắn động dung, lại làm cho hắn không có lý do gì đi ngăn cản quyết tâm của nữ tử này.

Bất động thanh sắc buông lỏng cổ tay, nam tử dời ánh mắt, không nhìn tới nữ tử nữa, bàn tay lại áp vào lưng nữ tử truyền qua một chút nội lực, cho mị dược đi rồi lại quay lại phân tán đi một ít, chỉ là khuôn mặt quay đi của nam nhân lại âm trầm dọa người.

Ân Cửu Dạ ở trong lòng không ngừng hỏi ngược lại mình, loại thời điểm này không phải nên trực tiếp màng nàng đi mới đúng, nhưng vì sao chống lại cặp mắt mang theo chút khẩn cầu ấy, hắn lại cái gì cũng làm không được, hắn buồn bực chính hắn, vậy mà hùa theo nàng, nhưng cũng biết, mình đời này sợ là đã đưa vào trên tay nữ tử lãnh tâm lãnh tình này rồi.

Cảm nhận được nội lực nam tử truyền đến, trong lòng Mộc Tịch Bắc ấm áp, nam nhân này nha.

Mộc Tịch Bắc không làm hắn lo, ngưng thần phối hợp, sau một lát quả nhiên là thoải mái không ít, mà trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào trên người tỷ muội Mộc Hải Dung, Mộc Chính Đức lại bất động thanh sắc chắn Mộc Tịch Bắc ở sau lưng, cho nên, đặt mình vào trong đám người nhưng Mộc Tịch Bắc cũng không làm cho người ta nhìn ra manh mối gì.

Đợi cho điều chỉnh tốt, Mộc Tịch Bắc thấy mọi người tranh luận bừng bừng rốt cục mở miệng: " Lục muội muội hoài nghi ta như thế, thật sự là khiến tỷ tỷ ta thực thương tâm, có điều nếu muội muội ngươi đã nói như vậy, tỷ tỷ ta ngược lại là muốn hỏi thêm một chút, ta rốt cuộc vì sao phải hại đứa bé trong bụng đại tỷ tỷ, làm như vậy ta có thể đạt được lợi ích gì?"

Mọi người nghĩ theo lời nói của Mộc Tịch Bắc, lại cảm thấy cũng có đạo lý, Vĩnh Dạ quận chúa áo cơm không lo, rất được Mộc tướng sủng ái, lại bằng vào thân phận một thứ nữ, dưới cơ duyên xảo hợp trở thành Quận chúa, tương lai cũng sẽ có một phần nhân duyên giống như gấm, Ngũ tiểu thư thật sự là không có lý do gì đi hại Cát vương phi không có liên hệ lợi ích gì với nàng a!

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mộc Hải Dung, dường như đang chờ nàng cho ra một lời giải thích.

Mộc Hải Dung cắn cắn môi, trong lòng hơi buồn bực, nếu như Mộc Tịch Bắc bị bắt thông dâm, làm gì còn cần lý do, nhưng bây giờ lại không thể không tìm ra một cái lý do để mọi người tin phục.

Nếu không có lợi ích, vậy thì chỉ còn lại có thù.

" Từ khi đại tỷ tỷ vừa trở về không lâu, Ngũ tỷ tỷ và đại tỷ tỷ bởi vì mẫu thân phái phát quần áo mùa đông mà phát sinh cãi vã, cho nên Ngũ tỷ tỷ vẫn luôn ghi hận trong lòng, mới có thể nghĩ tìm thời cơ trả thù đại tỷ tỷ". Mộc Hải Dung mở miệng lần nữa.

Khóe miệng của Mộc Tịch Bắc lộ ra một chút ý cười, cái này thật đúng là lý do gì Mộc Hải Dung cũng đều lấy ra nói được, xem ra trước kia nàng đã xem thường Mộc Hải Dung rồi, thật không biết sau khi Thanh Quốc công chúa trở về, những người này rốt cuộc là phát điên gì, một người hai người đều nhằm vào nàng.

Trong giây lát đó, Mộc Tịch Bắc lại nghĩ tới A Tam, A Tam rốt cuộc vì sao lại xuất hiện ở Tướng phủ, chẳng lẽ An Nguyệt Hằng thật sự xuất hiện ở Tướng phủ, chỉ là nếu An Nguyệt Hằng tới, vì sao nàng vẫn không nhìn thấy?

" Lục muội muội dường như rất chắc chắn người này chính là ta hại, cũng không biết thì ra tỷ tỷ ta ở trong lòng muội muội đúng là tâm địa như thế." Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.

" Chuyện này ngũ tỷ tỷ nhất định phải cho ra một cái công đạo, cái thai của đại tỷ tỷ dù sao cũng là hoàng thân, cho dù ngũ tỷ tỷ ngươi cũng không phải cố ý, chuyện này cũng sẽ không cứ như vậy mà kết thúc. " Mộc Hải Dung đứng ở trước người Mộc Hải Thanh, nghĩa chính ngôn từ nói.

Mộc Tịch Bắc cười một tiếng: " Lục muội muội vì sao phải oan uổng ta như vậy, ta ngược lại không biết chỉ dựa vào căn cứ chính xác của một mình Lục muội muội ngươi mà đã có thể chứng minh người này là ta làm hại."

" Ta làm sao lại oan uổng ngươi, chuyện này rõ ràng chính là ngươi gây nên, không phải ngươi chẳng lẽ còn có thể là tỷ tỷ ta tự mình té xuống?" Trong lời nói của Mộc Hải Dung mang theo vài phần sắc bén.

Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều không mở miệng, nhưng vẫn nhìn chăm chú động tĩnh trong phòng, không biết suy nghĩ cái gì.

Lão thái phi lại nhìn về phía Mộc Hải Thanh một mực im lặng nói: " Hải Thanh, ngươi nói thế nào?"

Mộc Hải Thanh do dự một lát mới nói: " Ngũ muội muội có phải là cố ý hay không con cũng không biết được, nhưng đúng là bởi vì Ngũ muội muội đẩy con một cái, con mới có thể không có phòng bị ngã sấp xuống dưới."

Lão thái phi sắc mặt trầm xuống, mặc dù bà cũng cảm thấy Mộc Hải Dung và Mộc Hải Thanh dường như không có nói láo, chính vì bà yêu con mình sâu đậm, cho nên bà luôn không tin có người sẽ vì hãm hại một người không trọng yếu mà ngay cả con của mình đều có thể bỏ qua.

Nhưng cho dù biết khả năng Mộc Tịch Bắc động thủ là cực lớn, nhưng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc bị nhiều người nhằm vào cùng chỉ trích như vậy, tâm tình của bà liền cảm thấy cực kì khó chịu, có bà ở đây, hôm nay sẽ không để cho bất luận kẻ nào động vào Mộc Tịch Bắc mảy may!

" Xem ra Lục muội muội cùng đại tỷ tỷ đều nhận định đứa nhỏ này là ta làm hại, ta ngược lại muốn hỏi một chút nếu đứa nhỏ này không phải là ta làm hại, các ngươi oan uổng ta như thế, ngược lại là muốn bồi tội ta như thế nào đây! " Mộc Tịch Bắc nói năng có khí phách mở miệng, trong lời nói mang theo từng trận sắc bén.

Cát vương từ đầu đến cuối cũng chú ý đến động tĩnh bên này, hắn mặc dù ham mê nữ sắc, nhưng cũng cần con của mình, huống chi, đứa bé này vẫn là đứa bé do chính phi mình sinh ra, cho nên khi biết Mộc Hải Thanh có bầu, hắn thật sự rất cao hứng.

Có ai ngờ được, trong thời gian ngắn như vậy đứa nhỏ này cứ như vậy biến mất, nếu là ngày thường, hắn không thiếu được là muốn giáo huấn Mộc Tịch Bắc một trận, chỉ là bây giờ chính mình thân mang kịch độc, làm sao còn dám mở miệng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn sự tình tiến triển.

Có điều lúc này Cát vương hình như còn không biết, hắn về sau sợ là sẽ không bao giờ có thể chạm vào nữ nhân, lại càng không có cơ hội có con nữa rồi.

" Hừ, ta là tận mắt nhìn thấy, nếu việc này không phải ngươi gây nên, ta nguyện ý dập đầu nhận sai! " Mộc Hải Dung nói hào sảng vô cùng, dù sao chuyện này thực sự là không có khả năng khác.

Hai loại khả năng duy nhất chính là Mộc Hải Thanh tự mình té xuống cùng bị Mộc Tịch Bắc đẩy, nhưng nếu Mộc Hải Thanh thật là tự mình ngã cũng không cần thiết phải hãm hại muội muội của mình, lại càng không cần vì hãm hại muội muội mà ngay cả con đều không cần, cho nên dường như tất cả mọi người đều nhận định là Mộc Tịch Bắc đẩy Mộc Hải Thanh.

Mộc Tịch Bắc cười dời ánh mắt, rơi vào trên người Mộc Hải Thanh, nhẹ giọng mở miệng nói:" Đại tỷ tỷ nói thế nào?"

Mộc Hải Thanh rốt cục không còn giả bộ như hiền lành, mà là lấy ra một thân cao ngạo, chém đinh chặt sắt mở miệng nói: " Ngũ muội muội, ta vốn không muốn truy cứu muội, chỉ là vấn đề này nếu là muội gây nên, quả quyết không có đạo lý không thừa nhận, đứa nhỏ này không còn, là ta phúc bạc, nhưng muội là hung thủ lại là sự thật không thể thay đổi!"

" Ta chỉ hỏi đại tỷ tỷ ngươi một câu, nếu ta không phải hung thủ, đại tỷ tỷ ngươi làm như thế nào? " Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Hải Thanh, mặc dù con ngươi bởi vì nhiễm phải tình dục mà mang theo vài phần mê ly, nhưng lại không giống như ngày xưa, ngược lại mang theo chút mị hoặc khiến cho người ta mê muội.

Mộc Hải Thanh mơ hồ phát giác được sự tình dường như có chút không đúng, không có mở miệng, nhưng Mộc Hải Dung lại cướp lời thay Mộc Hải Thanh trả lời:" Nếu không phải ngươi gây nên, hai tỷ muội ta hai sẽ dập đầu nhận sai với ngũ tỷ tỷ ngươi, ngay trước mặt mọi người bồi tội xin lỗi ngươi."

Mộc Tịch Bắc nhếch miệng: " Được, hôm nay nhiều người ở đây như vậy, liền xin mọi người làm chứng, mong rằng đại tỷ tỷ cùng Lục muội muội nói được làm được."

Mọi người mang theo vài phần ngạc nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, chẳng lẽ nàng có thể chứng thực bản thân mình trong sạch? Vấn đề này căn bản không có người nhìn thấy, nàng phải làm sao để chứng minh?

Mộc Tịch Bắc cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, mở miệng nói: " Thanh Từ."

Thanh Từ lập tức từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn dẫn theo hai người.

Mọi người thấy cách ăn mặc của hai người kia, thì hình như là đại phu, không khỏi có chút kinh ngạc, đây là có chuyện gì, sao Ngũ tiểu thư lại gọi người mang hai đại phu vào đây.

Sắc mặt Mộc Hải Thanh rõ ràng có chút không đúng, trong mắt mang theo không dám tin nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, chống lại cặp mắt cười như không cười kia, trái tim Mộc Hải Thanh chợt xiết chặt, rõ ràng trông thấy trong đó là trào phúng.

Không có khả năng, nàng ta không có khả năng biết được, nàng ta làm sao lại biết...

" Bắc Bắc. Đây là... " Lão thái phi thay mọi người mở miệng, hỏi.

Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ: " Thanh Từ, người nào là đại phu kê đơn thuốc cho đại tỷ tỷ ta."

Thanh Từ đẩy một gã nam nhân trung niên thân mặc trường sam tông màu nâu lên phía trước, nam nhân này hai mắt hơi phát vàng, giữ lại hai nhánh râu cá trê, trên đầu đội cái mũ mềm nhỏ, thấy nhiều người y phục hiển quý như vậy, trong lúc nhất thời bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.

Hắn chẳng qua là một lang trung nhỏ không đáng chú ý, thậm chí ngay cả đại phu cũng không được tính, khi nào thì thấy qua tràng diện lớn như vậy.

" Đại tiểu thư của chúng ta ở nửa tháng trước đã từng tìm gặp đại phu này, về phần mục đích, không bằng để đại phu này tới nói đi. " Thanh Từ mở miệng nói với mọi người.

Đại phu kia thấy vậy có chút thấp thỏm liếc mắt nhìn Mộc Hải Thanh một chút, Mộc Hải Thanh đối diện với hắn, trong lòng căng thẳng, nàng không phải đã cho hắn đầy đủ tiền để hắn cút khỏi đế đô sao, sao hắn còn ở lại chỗ này!

Đại phu kia bị Mộc Hải Thanh trừng, cổ co rụt lại, lại cúi đầu nói:" Gần nửa tháng trước, đại tiểu thư từng gọi ta đến phủ, xem bệnh cho ngài ấy, mạch tượng của đại tiểu thư có chút bất ổn, nhưng cũng không đáng ngại, ta vốn muốn kê chút thuốc an thai, nhưng ai ngờ đại tiểu thư..."

" Nói tiếp! " Mộc Chính Đức âm thanh lạnh lùng nói.

" Nhưng ai biết đại tiểu thư cũng không phải kêu ta kê thuốc dưỡng thai, mà là kê thuốc phá thai! " Lời này vừa ra, trong nháy mắt Mộc Hải Thanh liền lui về sau mấy bước, dường như có chút không chịu nổi.

Mà Cát Vương lại bởi vì kinh ngạc cực lớn mà nháy mắt từ trên ghế đứng lên, không dám tin nhìn Mộc Hải Thanh, hắn biết Mộc Hải Thanh từ trước đến nay luôn chướng mắt hắn, thậm chí chuyện giường chiếu cũng là cực ít, nhưng thật không ngờ, nàng ta vậy mà lại chán ghét hắn như vậy, ngay cả con của mình cũng không muốn có!

Đây đối với Cát vương mà nói có thể nói là một sự kích thích cự đại, cho dù nam nhân mềm yếu này chỉ biết trầm mê trong tửu sắc cũng khó mà chịu đựng.

Mộc Hải Dung nhìn thoáng qua đại tỷ của mình, rồi sau đó hướng về phía đại phu kia mở miệng la: " Ngươi nói bậy bạ gì đó, Đại tỷ của ta căn bản không biết ngươi, ngươi có phải là do tỳ nữ này tìm đến nói xấu Đại tỷ của ta đúng không!"

" Vị tiểu thư này, ngươi nói chuyện cũng phải có lương tâm a, lúc trước Đại tiểu thư này đúng là bảo ta kê thuốc phá thai cho nàng ta, bởi vì bây giờ đứa bé còn nhỏ, cho nên phá thai vẫn tương đối an toàn, đứa nhỏ càng lớn, thì càng nguy hiểm, thậm chí là ảnh hưởng đến chuyện mang thai sau này, loại chuyện này quan hệ trọng đại, ta làm sao có thể nói bậy. " Đại phu kia thấy Mộc Hải Dung ý đồ đẩy tội lên trên người hắn, tất nhiên sẽ không mặc kệ.

Mọi người trong lúc nhất thời nghị luận ầm ĩ, đối với chuyện này có chút không mò tới đầu não, chẳng lẽ đây quả thật là Mộc Hải Thanh tự mình phá thai, bỏ đứa nhỏ, là để nói xấu Ngũ tiểu thư, chỉ là nếu sự tình thật như đại phu này nói tới, như vậy vì sao hôm nay lại thấy được trên váy Đại tiểu thư nhiễm phải vết máu.

" Hơn nữa sau khi Đại tiểu thư lấy thuốc phá thai từ ta, còn cho ta một khoản tiền, bảo ta cút khỏi đế đô. " Đại phu kia dường như sợ mọi người không tin, mở miệng lần nữa.

" Vậy ngươi tại sao không có nghe lời nàng rời đi, không sợ chọc tới họa sát thân sao? " Nam nhân xấu xí trước đó luôn bảo hộ Mộc Hải Thanh mở miệng nói.

Mộc Chính Đức hơi quét mắt nhìn hắn một cái, lại đem hắn ghi tạc trong lòng.

Người này thoạt nhìn là không có ý xấu gì, nhưng trên thực tế lại mang theo ý vị uy hiếp, mơ hồ cảnh cáo đại phu này không dựa theo quy củ làm việc, phải cẩn thận tính mệnh người nhà.

Đại phu kia quả nhiên run rẩy một cái, thoáng nhìn mắt Thanh Từ, trong lúc nhất thời do dự không thôi.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy mở miệng nói: " Ngươi có nỗi khổ gì cứ việc nói ra, hôm nay ở đây không có ai không phải là quan lại quyền quý, lại còn có Lục hoàng tử ngồi đây, ngươi có nỗi khổ tâm gì cứ việc nói ra, tự sẽ có người vì ngươi làm chủ."

Mộc Chính Đức thấy vậy mở miệng nói: " Chắc hẳn ngươi cũng biết nơi này là chỗ nào, nơi này là Tướng phủ Tây La, bây giờ Lục hoàng tử ở đây, nếu như ngươi có nửa câu nói ngoa, Bản tướng tất nhiên là sẽ nghiêm trị không tha!"

Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Chính Đức hai người phối hợp thiên y vô phùng, một người hát mặt đỏ một người hát mặt đen, lại còn có Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối mặt đen như Diêm La đang xử án, đại phu kia lập tức chọn xong con đường.

Hắn cũng không phải đồ đần, mấy người kia vừa nhìn liền biết có khí thế hơn so với người xấu xí vừa rồi, hắn tất nhiên phải chọn con đường tốt hơn: " Bởi vì con trai ta chuẩn bị đầu xuân sang năm tham gia khoa khảo, bà nhà ta vì con đường làm quan của con ta mà cãi lộn với ta, nói cái gì cũng không chịu rời kinh, ta nghĩ cũng cảm thấy có lý, nhưng lại thấy có lỗi với Đại tiểu thư, nên chỉ đóng cửa hàng, không có rời kinh."

" Bản tướng hỏi ngươi, ngươi nói Đại tiểu thư bảo ngươi kê thuốc phá thai là thật sao? Có chứng cứ gì không?" Tâm tình của Mộc Chính Đức không hiểu tốt lên, lại giả bộ như vẻ mặt âm trầm cùng không vui.

" Những lời lão phu nói câu câu đều là thật, chứng cứ à... A đúng rồi. Chứng cứ mặc dù không có, nhưng bởi vì thời gian phá thai không dài, Thừa tướng đại nhân ngài có thể tùy ý tìm mấy đại phu tới bắt mạch cho Đại tiểu thư, nhất định có thể chẩn đoán được nửa tháng trước Đại tiểu thư từng dùng qua thuốc phá thai. " Đại phu kia mở miệng chắc chắn, nói rất hùng hồn, khiến cho người ta không tự giác tin tưởng.

Ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Mộc Hải Thanh, Cát Vương phi rốt cuộc là cất giấu tâm tư gì, một đứa bé đang yên lành làm sao lại muốn phá đi, mà Cát vương hai mắt lại đang phun lửa, chỉ là từ trước đến nay hắn không có bản lãnh gì giờ phút này lại đang cực lực nhẫn nại.

" Lúc ấy lão phu còn dặn dò Đại tiểu thư mấy ngày tới nhất định phải điều dưỡng thật tốt, thời khắc phải dùng một ít dược vật điều trị, nếu không sẽ ảnh hưởng dòng dõi sau này. " Đại phu kia lại mở miệng bổ sung nói.

" Mộc Hải Thanh, đây là có chuyện gì!" Mộc Chính Đức trầm mặt mở miệng nói với Mộc Hải Thanh.

Trong mắt Mộc Hải Thanh tích nước mắt, lại không có mở miệng, nhưng Mộc Hải Dung vẫn như cũ mạnh miệng giải thích: " Ngươi một lang trung sơn dã từ đâu xuất hiện, nói năng bậy bạ!"

Mộc Tịch Bắc thấy vậy mở miệng nói:" Lục muội muội vẫn an tâm chớ vội, nếu như Lục muội muội đối với người này trong lòng còn có lo nghĩ, không quan hệ, ta lại để cho Thanh Từ đến Bách Thảo Đường mời một vị đại phu."

Thanh Từ mời tên đại phu còn lại lên trước, đại phu kia thân thể hơi mập, nhưng vẻ mặt lúc này cũng rất thanh minh, thân mang trường sam màu lam nhạt, rất là gọn gàng, tràn ngập chính khí.

" Đây là Hà đại phu của Bách Thảo Đường, chắc hẳn ở đây không ít đại nhân đều từng mời qua Hà đại phu, Hà đại phu y thuật ở đế đô được tiếng nổi danh, lại càng bởi vì y đức cùng danh tiếng tốt đẹp mà được bách tính tán dương rộng rãi, cho nên chắc hẳn mời Hà đại phu đến bắt mạch cho Đại tiểu thư, tất cả mọi người có thể tin được. " Thanh Từ mở miệng nói với mọi người.

Mọi người nhao nhao gật đầu, thậm chí có không ít người gật đầu lấy lòng với Hà đại phu, có vẻ rất quen thuộc, lại càng không có ai dám dị nghị, rối rít nói: " Tin được. Tin được. Nhân phẩm cùng y thuật của Hà đại phu tất nhiên là không cần phải nói..."

" Nếu tất cả mọi người đều không có dị nghị, như vậy liền mời Hà đại phu bắt mạch cho Đại tỷ của ta xem thế nào? Nhìn xem đứa con của Đại tỷ ta rốt cuộc là vì một cú ngã sáng nay mà mất đi, hay là nửa tháng trước dùng thuốc phá thai xóa bỏ đứa nhỏ! " Mộc Tịch Bắc cười mở miệng với mọi người.

Tự nhiên không có người nào phản đối, sự tình đã đến tình trạng này, càng ngày càng rõ ràng, mọi người không còn bằng vào suy đoán đến suy đoán, mà là có chứng cứ rõ ràng, ai lại không muốn biết rõ chân tướng sự tình?

" Đại tỷ tỷ đối với chuyện này có gì dị nghị không? " Mộc Tịch Bắc quay đầu mở miệng hỏi Mộc Hải Thanh.

Mộc Hải Thanh sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời, rốt cuộc vì sao Mộc Tịch Bắc biết được, việc này nàng tiến hành cực kì bí mật, nàng còn hơn nửa tháng không có gặp nàng ta, rốt cục Mộc Tịch Bắc làm thế nào biết được, đây không có khả năng, không có khả năng!

Lúc này Cát vương rốt cục cũng mở miệng: " Còn xin Hà đại phu hỗ trợ chẩn trị một phen, cho Bản vương một câu trả lời chuẩn xác!"

Hà đại phu gật gật đầu, đi lên phía trước mở miệng nói: " Xin Cát Vương phi đưa tay cho lão phu, lão phu muốn bắt mạch cho Vương phi."

Mộc Hải Thanh không khống chế được giấu tay ra sau lưng, mọi người đem một màn này nhìn ở trong mắt, cũng hiểu được đây là có chuyện gì, đối với lời nói của đại phu kê thuốc phá thai trước đó đã tin đến chín phần, dù sao người có thể nói láo, nhưng thân thể của mình lại không thể nói láo.

Hà đại phu thấy vậy có chút khó xử, Lão thái phi lại sử một cái ánh mắt với Tình cô cô sau lưng, Tình cô cô lập tức mang theo hai ma ma tiến lên, bắt lấy tay Mộc Hải Thanh giữ thật chặt, đưa đến trước mặt Hà đại phu.

Hà đại phu thở dài một tiếng, sau đó ngưng thần bắt đầu bắt mạch cho Mộc Hải Thanh, sắc mặt của Mộc Hải Thanh không chút thay đổi, chỉ tùy ý để cho vở kịch này tiếp tục phát triển.

Nhưng trong lòng Mộc Hải Thanh lại không cam lòng, mẹ của mình không tranh nổi mẫu thân của nữ tử này, huynh muội ba người mình lại không đoạt nổi một người phụ thân, nay ngay cả tính kế như vậy cũng đều không thành, sự tình rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy!

Hà đại phu thu tay lại, sau đó mở miệng nói với mọi người: " Cát Vương phi đúng là ở nửa tháng trước dùng thuốc phá thai, đứa nhỏ cũng đã mất từ nửa tháng trước, cho nên nếu nói sáng nay lại sinh non là không có khả năng."

Mọi người ồ lên một trận, thì ra thật là như vậy, đây chẳng phải là nói trước đó hai tỷ muội ngôn từ chuẩn xác là đang vu cáo Vĩnh Dạ quận chúa! Mọi người nhất thời phẫn nộ hẳn lên, nhất là những người trước đó mở miệng giúp đỡ tỷ muội Mộc Hải Thanh, càng cảm thấy mình đã bị lừa, bị người lợi dụng, nhất thời thái độ với Mộc Hải Thanh và Mộc Hải Dung liền bắt đầu xuất hiện địch ý.

Mộc Hải Thanh ánh mắt bi phẫn, đứa nhỏ này đúng là chính nàng xóa bỏ, ngày đó nghe mẫu thân khiếu nại, nói các nàng là con hoang, trong lòng nàng vốn đã trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dường như bởi vì bị kích thích, nên bản thân cảm thấy thai khí bất ổn, hơi khác thường, liền muốn tìm đại phu đến xem.

Ai có thể ngờ, đại phu còn chưa tìm đến, nàng lại nhìn thấy Cát vương vậy mà thông đồng với nha đầu Tướng phủ, nàng mới mang thai, hắn lại ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, chẳng quan tâm gì đến mình, mình vốn không nhìn trúng hắn, ngẫm lại nếu như ngày sau mình sinh con ra, cũng giống như chính mình, căn bản không chiếm được phụ thân yêu thích, thậm chí nếu còn biến thành như nam nhân này, vậy thì nàng sẽ cảm thấy càng chán ghét hơn.

Cho nên nàng liền động tâm tư phá thai, chỉ là cái này còn chưa phải nguyên nhân chân chính có thể làm cho nàng quyết định, lúc ấy đại phu kia xem bệnh cho mình, rõ ràng còn nói qua mình thai khí bất ổn, đã sắp không được, chỉ có thể quan sát thêm, chỉ là nếu như mình thật dự muốn đứa nhỏ này, sợ là lúc sinh sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên nàng mới quyết định phá thai trước khi sinh ra nó, đồng thời lợi dụng chuyện này đến thiết kế Mộc Tịch Bắc.

Chỉ là không ngờ, vừa rồi đại phu kia lại nói cái gì chỉ là có chút bất ổn, không có đáng ngại, cái này khiến Mộc Hải Thanh lập tức ý thức được, đại phu này sẽ không nói ra tình hình thực tế, mà mình ngay cả cơ hội giải thích cũng không thể dùng.

Cát vương sau khi biết được tin tức này, lại đột nhiên kích động lên, lắc mạnh bả vai Mộc Hải Thanh, mang theo phẫn nộ mở miệng nói: " Vì sao lại bỏ con của chúng ta, hả? Ngươi chướng mắt bản vương đến vậy sao!

Mộc Hải Thanh bị đau, lại không có mở miệng, nàng chính là chướng mắt nam nhân không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng lại ham mê nữ sắc này, lúc trước Mộc Chính Đức gả nàng cho hắn, nàng đã không thích, nhưng Mộc Chính Đức lại thuyết phục nàng, bây giờ nghĩ lại, Mộc Chính Đức chẳng qua là xem mình như một con cờ thôi.

Một suy nghĩ kia của Mộc Hải Thanh quả thật là đúng rồi, thì chính là ngay từ đầu Mộc Chính Đức muốn đi con đường nhất định không phải như vậy, trong phủ mấy người gọi là nữ nhi chẳng qua đều là quân cờ trước kia ông chuẩn bị, ông muốn để Mộc Tịch Bắc an an ổn ổn vượt qua vài chục năm, chính mình bày ra cho nó một tiền đồ thênh thang, chỉ còn chờ chính mình thành công, rồi sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất trên thế giới.

Chỉ là Mộc Chính Đức không nghĩ tới chính là, Mộc Tịch Bắc vốn luôn an ổn lại đột nhiên bắt đầu không còn ngồi yên, cái này khiến ông không thể không cải biến sách lược, một mặt gấp rút hành động trên triều đình, một mặt phối hợp với bước đi của Mộc Tịch Bắc.

Thân thể Cát vương dường như bởi vì lúc trước dùng sức quá độ, nên khi kịch liệt dùng sức thì cả người lảo đảo một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất, Mộc Hải Thanh chỉ là trào phúng nhìn nam tử ngã trên mặt đất, cười lạnh mở miệng nói: " Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi xem, nếu như ta sinh ra đứa nhỏ có đức hạnh như ngươi, còn không bằng hiện tại liền làm cho nó biến mất. "

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, xem ra Mộc Hải Thanh cũng là cực hận Cát vương đây, chắc là vì những oanh oanh yến yến kia không ít lần nhằm vào Mộc Hải Thanh.

Mộc Chính Đức gọi người đỡ Cát vương xuống dưới, cau mày nhìn Mộc Hải Thanh nói: " Mộc Hải Thanh, ngươi là phát rồ sao, đối với con của mình mà cũng có thể ra tay độc ác được!"

" Ta phát rồ, ta có phát rồ như ông không! Ngoại trừ tạp chủng này, trong tướng phủ có người nào là con của ông, ông chẳng qua là đem chúng ta làm quân cờ thôi! " Mộc Hải Thanh rốt cục không chịu đựng nổi gào thét lên, lại lần nữa ném ra ngoài một quả bom nặng ký, làm cho cả phòng lập tức tĩnh lặng lại.

Lão thái phi hơi há miệng, không dám tin nhìn Mộc Chính Đức, lại trong chớp mắt đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều sự tình.

Mà Mộc Chính Đức thì lại nheo lại hai mắt, nhìn về phía Mộc Hải Thanh, nhưng trong lòng thì đang tính toán, chẳng lẽ lần này Thanh Quốc trở về đã biết được chuyện này, cho nên mấy đứa này mới có thể trở nên căm thù mình cùng Mộc Tịch Bắc như thế?

Trong lúc nhất thời, mọi người dường như là không thể tiếp nhận được tin tức oanh trời này, lời Mộc Hải Thanh vừa nói là sự thật sao? Nếu như nói trong tướng phủ chỉ có tiểu thư Mộc Tịch Bắc là con ruột của Mộc Chính Đức, như vậy không phải ai cưới được vị tiểu thư này liền biểu thị sẽ có được Tướng phủ ủng hộ sao...

Sự tình thật sự sẽ như vậy sao, chẳng lẽ nói ngay cả con trai, Mộc Chính Đức cũng không có?

Mộc Chính Đức đang muốn mở miệng, Thanh Quốc công chúa lại đột nhiên xuất hiện, vung tay chính là một cái tát, đánh cho mặt Mộc Hải Thanh sưng phồng lên: " Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó! Sao có thể tin vào những lời đồn kia, nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy!"

Khóe miệng của Mộc Hải Thanh chảy ra một vệt máu, nàng biết chính mình nhất thời kích động có lẽ là sẽ khiến mẫu thân sớm bại lộ.

Dứt khoát thông minh phối hợp nói:" Nhưng tâm con không cam lòng, vì sao phụ thân luôn luôn phá lệ sủng ái Ngũ muội muội, chẳng lẽ những lời đồn kia không phải thật sự sao?"

Mộc Hải Thanh vừa mở miệng, ngược lại làm cho Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc nhất thời có chút đắn đo khó dò ra thái độ của Thanh Quốc công chúa, có điều cũng khiến cho trong lòng hai người vang lên cảnh báo.

Thanh Quốc công chúa đạt thành hợp tác với An Nguyệt Hằng, tâm tình vốn rất tốt, nhưng khi biết được bên này phát sinh thảm trạng, lại như bị sét đánh, mặc dù bà rất hận những đứa nhỏ không biết là con hoang từ nơi nào đến này, nhưng mà mười mấy năm qua, bà lại một lòng một dạ dạy dỗ bọn nó, cho dù bọn nó không phải con của Mộc Chính Đức, nhưng tóm lại vẫn là cốt nhục của bà.

Trong thời khắc bà đang nhấm nháp tư vị thắng lợi, một chậu nước lạnh hất xuống đầu, trong nháy mắt bà cảm giác mình toàn thân ướt đẫm, con của mình bị Vương gia cường bạo, đây quả thực là vô cùng nhục nhã không thể nói ra lời, hai nữ nhi của mình rõ ràng là nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy mà lại bị lật ngược một quân, ngay cả bí mật nó thấy rõ đều nói ra, thật sự là làm cho bà vừa tức lại vừa giận.

Nhìn con mình thảm trạng, trái tim của Thanh Quốc công chúa gắt gao vặn thành một đoàn, con của mình là trưởng tử, lúc ấy bà đối với hắn ký thác kỳ vọng cực cao, Mộc Chính Đức đã từng đi chơi với bà và con, cho nên bà cũng phá lệ thích đứa bé này, bà vốn là muốn hắn sẽ giống như Mộc Chính Đức, cũng không ngờ lại bị Mộc Chính Đức cố ý bồi dưỡng thành một đứa trẻ tâm tư đơn giản.

Mới đầu bà cũng không phát hiện ra, nhưng hôm nay phát hiện được thì lại đã trễ, còn có hai nữ nhi này, mỗi một bộ y phục của bọn nó cơ bản đều phải qua tay bà, bà dạy bảo bọn nó học tập lễ nghi cùng khí độ mà công chúa nên có, làm cho bọn nó hiểu được cung đình triều đình hắc ám và phức tạp, dẫn bọn nó học tập kỹ nghệ mà nữ tử nên học, bảo hộ bọn nó ở trong Tướng phủ sẽ không bị người làm hại.

Thế nhưng, chính là mấy đứa nhỏ mình tân tân khổ khổ nuôi lớn, bỏ ra vô số tâm huyết, mới vừa ra mặt, lại liền bị con của nữ nhân kia đánh bại thảm hại, trong lòng của Thanh Quốc công chúa so với ăn hoàng liên còn đau khổ hơn mấy phần.

Những ngày này tính tình của bà càng ngày càng táo bạo, động một tí liền động thủ đánh chửi, nhưng mỗi lần qua đi chính mình liền sẽ nhịn không được rơi lệ, rối rắm mà thống khổ.

" Vậy thì ngươi có thể nói ra mấy lời khiến cho phụ thân ngươi nghe thương tâm sao! Hả?"Thanh Quốc công chúa âm thanh lạnh lùng nói, sắc mặt rất không tốt.

Mộc Hải Thanh cúi đầu không nói gì, chỉ là cắn chặt đôi môi.

Trong lòng Thanh Quốc công chúa cũng dâng lên mấy phần phòng bị, vừa rồi Mộc Hải Thanh không nhịn được mở miệng, chắc là sẽ làm cho Mộc Chính Đức lưu tâm.

" Lão gia, đây là chuyện gì xảy ra. " Thanh Quốc công chúa nhìn thấy trước mặt một đống hỗn độn, cố gắng khống chế bản thân, để cho giọng của mình nghe sẽ không run rẩy.

Mộc Chính Đức quét Thanh Quốc công chúa một chút, mở miệng nói:" Đứa nhỏ Hải Thanh này tự tiện phá thai, còn lấy việc này vu oan cho Bắc Bắc, đứa bé sớm đã mất từ nửa tháng trước, một cú ngã sáng nay căn bản không thể sinh non!"

Thanh Quốc công chúa khuôn mặt nghiêm túc, mặc dù trong lòng có thật lớn rung động, lại cố gắng làm cho trên mặt nhìn bình tĩnh không lay động, bà đúng là để mấy người kia phân tán lực chú ý của Mộc Tịch Bắc, chế tạo kế hoạch mình cùng An Nguyệt Hằng gặp nhau, chính mình cũng nghe hai đứa nó nói qua kế hoạch lần này, thậm chí còn bố trí thêm một hai điểm, nhưng lại không ngờ rằng, toàn bộ kế hoạch, vậy mà không có một chỗ thành công, hoàn toàn bị tan rã như vậy.

Không, nói là tan rã dường như còn chưa đủ, bên mình thậm chí còn tổn binh hao tướng, Mộc Tịch Bắc chưa từng ra tay, hạ phòng bị, vậy mà vẫn có thể làm cho chính mình tổn thất nặng nề, xem ra những chuyện điều tra được đều là sự thật, nữ tử này tâm tư khó lường, giảo quyệt đa đoan.

" Hải Thanh, chuyện này rốt cuộc là thế nào! " Thanh Quốc công chúa tức giận nói.

Mộc Hải Thanh không có mở miệng, Thanh Quốc công chúa nhìn thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt, chịu đựng đau đớn trong lòng, mở miệng nói: " Tự mình phá thai chính là chuyện trong hoàng tộc, Tướng phủ ta không tiện hỏi nhiều, việc này liền đợi đến khi Cát vương hồi phủ, giao cho vương gia xử trí, mà hãm hại tỷ muội, lại phải dựa theo quy củ Tướng phủ đến xử lý, người tới, mang người xuống phạt quỳ từ đường ba ngày, đợi sau khi thân thể đã khoẻ mạnh, lại phạt hai mươi trượng!"

Mộc Tịch Bắc mắt sắc tĩnh mịch, không có mở miệng, Thanh Quốc công chúa xử trí cũng coi như thỏa đáng, dù sao nếu nói chuyện có liên quan đến Tướng phủ, thì cũng chỉ có một đầu hãm hại mình, hơn nữa Mộc Hải Thanh là Vương phi, lại vừa mới phá thai, thật sự là không thể trừng phạt quá nhiều, Thanh Quốc công chúa dám răn dạy như vậy, chẳng qua cũng là ỷ vào thân phận công chúa của bà ta, nếu không nhất định không dám.

" Mẹ. Đại tỷ tỷ mới vừa... " Mộc Hải Dung có chút lo lắng, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng mà nàng cũng biết, nếu như sau khi phá thai không cẩn thận điều dưỡng, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cả đời nữ nhân.

" Ngươi câm miệng! " Thanh Quốc công chúa dường như không muốn nghe Mộc Hải Dung mở miệng.

Mộc Tịch Bắc lại cười như không cười, Thanh Quốc công chúa nhìn như không có cảm tình gì với mấy đứa con của mình, nhưng trên thực tế lại là đang giữ gìn bọn họ, đầu tiên là xử trí sự tình Mộc Hải Thanh phạm thượng,... lướt qua chuyện nàng ta phá thai, cái này giảm bớt thật nhiều cường độ xử phạt, rồi sau đó không cho Mộc Hải Dung lên tiếng, muốn làm cho mọi người coi nhẹ chuyện nàng ta cùng hát đệm nói xấu Mộc Tịch Bắc trước đó.

"Ta nhớ được đứa nhỏ Hải Dung thế nhưng đứng ra làm ngụy chứng, Tướng phủ ta khi nào thì dạy bảo ra tiểu thư như vậy, thật sự là tướng phủ ta vô cùng nhục nhã!" Đây là lão thái phi đang mở miệng.

" Vậy liền phạt nó cùng chịu phạt với Hải Thanh đi. "Thanh Quốc công chúa sắc mặt không gợn sóng.

Lão thái phi lúc này mới gật gật đầu, không lên tiếng nữa.

Thanh Quốc công chúa cả người đã có chút vặn vẹo, giờ phút này trong lòng đã đem Mộc Tịch Bắc xé thành trăm mảnh, nhưng vẫn phải cắn răng đến trừng trị nữ nhi mình, loại cảm giác này, thật sự là thống khổ vạn phần.

Bà thật sự là không ngờ, chẳng qua là muốn mượn tay của mấy đứa bé này, phân tán lực chú ý của Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc, nhưng thật không ngờ lại sẽ tạo thành kết quả như hôm nay, đây đối với Thanh Quốc công chúa luôn một lòng muốn đôi cha con này chết không có chỗ chôn mà nói, thật sự là một sự đả kích cực đại.

" Còn không mau dẫn người đi! " Thanh Quốc công chúa không nhìn tới hai đứa bé, tâm rách đau đớn, lại lần nữa đem bút trướng này ghi tạc trên người hai cha con này.

" Không muốn... Thả ta ra... Thả ta ra..." Mộc Hải Dung rất không an phận, bắt đầu kịch liệt giằng co.

" Mang xuống!"

" Thả nàng ta ra."

Thanh Quốc công chúa cùng Mộc Tịch Bắc đồng thời mở miệng, chỉ tiếc nội dung lại hoàn toàn tương phản.

Mộc Tịch Bắc cũng không nhìn tới phản ứng của Thanh Quốc công chúa, chỉ mở miệng nói: " Thả bọn họ ra."

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đổ mồ hôi... Ta muốn xây cái đám trong đó. Muốn hay không muốn hay bên trong. Trong khu vực quản lý không thời gian. Hazz...
Bình Luận (0)
Comment