Bắc Yến vương chỉ nói là lưu lại hỗ trợ, nhưng trên thực tế ông lại bị Hoàng đế lưu lại Đế đô làm tướng quân lãnh binh xuất trận.
Bởi vì tâm tình Mộc Tịch Bắc cũng không được tốt lắm, nên chỉ tùy tiện cười một cái, liền đi vào Tướng phủ.
Sáng hôm nay, trong Tướng phủ mặc dù bận rộn, nhưng vẫn còn không ít người, nhưng nhìn hiện giờ, cũng không còn lại bao nhiêu, chắc là Mộc Chính Đức đã an bài xong cả rồi.
Mộc Tịch Bắc đi vào viện, người đầy sương gió, bước chân cực nhanh, dường như ai ai cũng cảm thấy trong không khí ngưng trọng, từng người đều sắc mặt ngưng trọng, theo sát Mộc Tịch Bắc đi tới thư phòng Mộc Chính Đức.
Bắc Yến vương nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mộc Tịch Bắc, gật gật đầu, mặc dù cuối cùng ông không thể ở bên Lão thái phi, nhưng quan hệ của ông và Mộc Chính Đức lại vô cùng tốt, bây giờ nhìn thấy nữ nhi của Mộc Chính Đức trổ mã xinh đẹp như vậy, trong lòng cũng không khỏi vì hắn mà cảm thấy cao hứng.
Càng quan trọng hơn là, đứa bé trước mắt mặc dù tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại tự có một cỗ uy nghiêm và khí độ xử sự không sợ hãi của một người thượng vị.
Đẩy ra thư phòng Mộc Chính Đức, những người theo vào phân biệt có Bắc Yến vương, Thanh Từ, Phó Dĩ Lam còn có Triệu Loan Kiệt.
Mộc Tịch Bắc đem toàn bộ đồ đạc trên bàn sách đẩy qua một bên, sau đó từ trong một cái hốc tối bên trên giá sách của Mộc Chính Đức lấy ra một tấm bản đồ da trâu, trải ra trên bàn.
Mấy người đều vây quanh ở trước bàn, nhìn về tấm da trâu trên bàn, Thanh Từ lại có chút không quan tâm, từ đầu đến cuối lo lắng thân thể của Mộc Tịch Bắc, người khác cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Trên cuốn da trâu là bản đồ Đế đô, phía trên có ghi lại nơi phân bố thủ vệ phân bố binh lực, đường lớn ngang dọc xen kẽ trong Đế đô, thậm chí còn đánh dấu một ít đường nhỏ và chín cửa thành.
" Vương gia, Đế đô bây giờ là tình huống như thế nào? " Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng hỏi.
Bắc Yến vương cũng vẻ mặt nghiêm túc, lần này Hoàng đế lưu lại để ông đối phó An Nguyệt Hằng khởi binh tạo phản, nhưng Mộc Chính Đức lại nói cho ông biết, dựa theo tính tình của ông là không thể nào đấu thắng An Nguyệt Hằng, nếu như đơn thuần hành quân đánh trận, bài binh bố trận ông khả năng có thể đấu được một trận, nhưng nếu luận về sách lược quỷ kế, sợ là ông sẽ bị An Nguyệt Hằng tính kế.
Ông còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, ông và Mộc Chính Đức chia nhau ngồi hai bên, đánh cờ vây, hai quân đen trắng, ông cầm cờ đen, bố cục bằng phẳng, cho dù là sách lược đi, vẫn như cũ là quang minh lỗi lạc, lại nhìn quân trắng, hành tung quỷ bí, không có dấu vết mà tìm kiếm, đầu đuôi không tiếp, cạm bẫy khắp nơi, càng làm cho người ta không sờ rõ đường đi.
Nhìn thì giống như lực lượng hai phe ngang nhau, nhưng sau một phen chém giết, lại lấy ông thảm bại mà kết thúc.
Cuối cùng Mộc Chính Đức cho ông đánh giá chuyện giao thủ giữa ông và An Nguyệt Hằng, nhưng một trận chiến, lại khó thắng.
Ông biết Mộc Chính Đức nhìn người nhìn mọi chuyện là cực chuẩn xác, trong lòng cũng biết nếu như mình đùa bỡn quỷ kế sợ là khó mà là đối thủ của An Nguyệt Hằng, nên liền nhờ Mộc Chính Đức tìm kiếm biện pháp.
Mộc Chính Đức ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng nói: " Ta đem Bắc Bắc lưu lại cho ngươi, ngươi nghe nó an bài là được. "
Lúc ấy ông sững sờ, suýt nữa cho rằng có phải Mộc Chính Đức đang nói đùa không, đứa bé kia ông đã gặp qua, quả thật không tệ, thậm chí vừa nhìn có thể thấy được, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể
phi long tại thiên ( rồng bay lên trời), nhưng nếu nói nàng có thể là địch thủ của An Nguyệt Hằng, ông thật đúng là không tin.
Mộc Chính Đức lại không nói thêm điều gì, chỉ nói cho ông biết: " Phải hay không phải, thử một lần liền biết. "
Bắc Yến vương từ đầu đến cuối cau mày, ông thấy, trận chiến này, khó đánh.
Lấy lại tinh thần, Bắc Yến vương liền nói ra tình hình đế đô: " Đế đô có chín cửa thành, dựa theo Bệ hạ và Mộc tướng phỏng đoán, An Nguyệt Hằng đã thừa dịp phong thành, điều khiển binh mã, nhưng bởi vì thám tử vào không được cũng ra không được, cho nên căn bản không có cách biết được nhân số cụ thể. "
Mộc Tịch Bắc mặt lạnh gật đầu, cho dù tận lực xem nhẹ, nhưng vẫn như cũ cảm thấy tim rất đau.
" Những người phụ trách cửu môn đã bị An Nguyệt Hằng thu mua, trước đó Hoàng đế hoặc là người của chúng ta có bố trí trạm gác ngầm không? " Mộc Tịch Bắc tiếp tục hỏi.
Bắc Yến vương gật đầu nói: " Có thì có, nhưng đã bị An Nguyệt Hằng loại bỏ một số bộ phận rồi, còn có một số đang âm thầm tiềm phục, nhưng lại bị trông chừng rất gắt gao, không dám có động tác, người có thể dùng đại khái chỉ có hai cửa. "
" Hoàng đế lưu lại bao nhiêu người? " Mộc Tịch Bắc lại hỏi tiếp.
Bắc Yến vương nhíu mày, nói đến chuyện này dường như rất tức giận: " Sáu mươi vạn, Cấm Vệ quân kinh đô cộng thêm thị vệ thủ thành, cộng lại không quá mười vạn, còn thừa năm mươi vạn lại ở ngoài thành, chúng ta căn bản không liên lạc được. "
Tất cả mọi người đều nhíu lại lông mày, nếu như An Nguyệt Hằng thật sự khởi binh tạo phản, thì tuyệt đối sẽ không chỉ có sáu mươi vạn nhân mã, Hoàng đế từ sau lần trước thu hồi binh mã từ trong tay Tề gia, cộng thêm binh mã trước kia, ít nhất cũng có một trăm sáu mươi vạn, bỏ đi số lượng bốn mươi vạn cho Ân Cửu Dạ, hơn nữa lưu cho mình những binh mã này, Hoàng đế rời khỏi Đế đô lánh nạn vậy mà mang đi sáu mươi vạn binh mã!
Cho dù là người có tính tình ôn hòa như Triệu Loan Kiệt cũng nhịn không được mở miệng nói: " Hoàng đế này thật sự là quá đáng, thần tử ở đây gồng mình chiến đấu, bản thân ông ta bỏ qua đô thành chạy trốn không nói, lại còn mang đi sáu mươi vạn binh mã!"
Bầu không khí nhất thời đóng băng, lúc này, ngoài cửa lại đi vào một người: " Ta biết trong tay An Nguyệt Hằng có bao nhiêu người? "
Mọi người thuận theo giọng nói nhìn ra ngoài cửa, Mộc Tịch Bắc thoáng nhíu mày, người vừa tới không phải người khác, mà là nữ tử xuất thân Ngũ gia, nhưng lại luôn làm trái lại Ngũ gia, Ngũ Tư Tư, cũng là một trong những tiểu thư đông đảo của Ngũ gia, võ công cực cao.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nhưng Triệu Loan Kiệt lại tiến lên nghênh đón: " Tư Tư, sao muội lại tới đây? "
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn một màn trước mắt, đối với vị Tứ tiểu thư Ngũ gia trong lúc nhất thời nàng còn chưa nhìn thấu, nữ tử Ngũ gia cũng không phải hạng người như Mộc Kiến Ninh Mộc Vãn Tình, chỉ một chút liền có thể để cho nàng nhìn ra suy nghĩ trong lòng.
Ngũ Tư Tư lại không để ý đến Triệu Loan Kiệt, mà là đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Ta biết ngươi có thể sẽ cảm thấy ta là người Ngũ gia nên không tin ta, nhưng không quan hệ, ta cũng không cần tín nhiệm của ngươi, chỉ là lần này mưu phản Ngũ gia cùng cấp đồng lõa, thật sự là
trợ Trụ vi ngược, cho nên ta chỉ muốn ra một phần lực, rửa sạch một chút tội ác, đây là nội dung ta nghe lén được An Nguyệt Hằng và phụ thân ta trò chuyện trong thư phòng, phía trên ghi chép bố trí binh lực của An Nguyệt Hằng. "
( trợ trụ vi ngược助紂為虐 giúp kẻ hung ác làm việc tàn bạo.)Mộc Tịch Bắc cầm lấy một xấp giấy mà Ngũ Tư Tư đưa qua, lật xem, nhìn thủ pháp này, đúng là giống bố trí của An Nguyệt Hằng.
Lúc Mộc Tịch Bắc đang lật xem, Ngũ Tư Tư cũng nói: " Ta không tham dự hội nghị, ta không tìm hiểu bất cứ tin tức gì của các ngươi, nhưng mà ta muốn đi theo bên cạnh Triệu Loan Kiệt, lần này hắn đảm nhiệm phó soái, nhưng hai ngày trước lại bởi vì ta mà bị thương, cho nên ta thỉnh cầu để cho ta ở bên cạnh hắn bảo hộ hắn, bằng không nếu hắn bị thương, ta thật sự là thẹn trong lòng. "
Mộc Tịch Bắc thả ra tư liệu trong tay, ngước mắt đánh giá nữ tử đứng ở trước mặt mình, thần sắc cương nghị, ánh mắt thanh tịnh, có vẻ rất kiên quyết, từ thân thể cùng thế đứng phán đoán, thì không giống gian tà, nhưng cứ việc như vậy, Mộc Tịch Bắc cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một nữ tử bước ra từ Ngũ gia.
Nhưng nhìn quan hệ giữa nàng ta và Triệu Loan Kiệt, dường như đã có tình cảm mập mờ đang lưu động, nếu như mình cứ dứt khoát từ chối, không thiếu được sẽ khiến cho Triệu Loan Kiệt bị rối loạn cảm xúc, đại chiến sắp đến rồi, bên phía mình người có thể dùng vốn đã ít, nếu như lại để cho trong lòng họ sinh ra bất mãn, sợ là sẽ ảnh hưởng xấu đến đại sự.
" Cũng được, xưa nay nghe nói ngươi võ nghệ cao cường, nếu đến lúc đó xông pha chiến đấu ngươi cũng không được trốn ở phía sau. " Mộc Tịch Bắc gật đầu nói.
Quả nhiên, lời này vừa ra, Triệu Loan Kiệt và Ngũ Tư Tư liếc nhau một cái, dường như rất thoải mái.
Ngay lúc Mộc Tịch Bắc đang định mở nói tiếp, thì Ân Mạc Ly cũng tới.
Lần này Ân Mạc Ly chủ động lưu lại xuất binh, nhưng Thái hậu lại không cho phép, cuối cùng vẫn là Ân Mạc Ly lấy lý do thu nạp quân tâm, tích lũy chiến công thoái thác, Thái hậu mới miễn cưỡng gật đầu thả người.
Cho nên Ân Mạc Ly cũng là phó tướng lưu lại lần này, nhưng ở trong mắt Bắc Yến vương, Ân Mạc Ly là người của Nam Yến Vương, quyết không phải bằng hữu có thể thổ lộ tâm tình, cho nên hôm nay lúc đến Tướng phủ, Bắc Yến vương cũng không cho hắn biết.
Chỉ là không ngờ, hắn lại tự mình tìm tới.
Ân Mạc Ly rất tự nhiên ngồi xuống một cái ghế, cười hì hì lấy lòng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn hắn một cái, liền nói tiếp, nhưng lại làm cho những người đang chờ xem Mộc Tịch Bắc làm sao để đuổi hắn đi lại có chút kinh ngạc giật mình.
" Lần này An Nguyệt Hằng mưu phản ở Đế đô tập hợp một trăm tám mươi vạn binh mã, phân biệt phân bố ở bên ngoài cửu môn, nhưng không phải tất cả cửa thành đều có người của hắn, bởi vì binh mã từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, nên có nhiều chỗ không có người của hắn, tỉ như bên ngoài Tây Nhất môn, Bắc Nhất môn, Nam Nhị môn căn bản cũng không có binh mã của An Nguyệt Hằng. " Sau khi Mộc Tịch Bắc xem qua tư liệu của Ngũ Tư Tư đưa tới, liền phân phát xuống dưới, chỉ vào tấm da trâu trên bàn mở miệng nói.
Bắc Yến Vương nói: " Cổng giữa nhân mã nhiều nhất, tụ tập sáu mươi vạn, Đông Nhất môn Đông Nhị môn phân biệt có hai mươi vạn, Tây Nhị môn mười vạn, Bắc Nhị môn ba mươi vạn, Nam Nhất môn bốn mươi vạn, những cửa thành này đều tích trữ binh mã, chúng ta căn bản không ra được, nếu như ra ngoài cũng chỉ có một con đường chết."
Đông Tây Nam Bắc Trung, Đế đô quả thực đã bị An Nguyệt Hằng vây chặt giống như thùng sắt, Mộc Tịch Bắc căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, những nhân mã này nói chung đã là toàn bộ trong tay An Nguyệt Hằng, lần này dốc hết toàn lực, xem ra là dự định đập nồi dìm thuyền.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, Bắc Yến vương lại nói tiếp: " Bốn mươi vạn binh mã mà Hoàng đế lưu lại ở ngoài thành đang ở Bắc Nhị môn, có ba mươi vạn binh mã của An Nguyệt Hằng kiềm chế lẫn nhau, căn bản không có cách nào tiến vào Đế đô."
Mộc Tịch Bắc từ trên bản đồ tìm được một con đường ở Bắc Nhất môn, ngưng mắt suy nghĩ sâu xa.
Bắc Yến vương thấy Mộc Tịch Bắc không mở miệng, đành phải tự mình nói tiếp: " Việc cấp bách hiện giờ là phải đem được số binh mã ngoài Bắc Nhị môn vào trong thành, cộng thêm mười vạn quân trông coi trong thành, sáu mươi vạn nhân mã, mới có thể chống đỡ được một thời gian. "
" Bốn mươi vạn chống ba mươi vạn, ngược lại có thêm một phần thắng, cộng thêm mười vạn nhân mã trong thành chúng ta trong ngoài giáp công, đúng là có phần thắng." Triệu Loan Kiệt nói tiếp.
" Nhưng những trận còn lại căn bản là không thể đánh, nhân mã trong tay An Nguyệt Hằng ước chừng gấp ba chúng ta, nếu như chỉ một trận liền tổn thất hơn phân nửa, cuối cùng chúng ta chỉ có một con đường chết. " Bắc Yến vương mở miệng lần nữa.
Ngũ Tư Tư chỉ ở một bên nhìn xem, cũng không có xen vào, còn Thanh Từ tất nhiên chỉ nghe Mộc Tịch Bắc phân phó.
Phó Dĩ Lam mở miệng nói: " Cha, nếu như có thể điều được dũng sĩ Bắc Yến chúng ta tới thì thật tốt, vậy thì không cần sợ đầu sợ đuôi như hiện giờ rồi."
Ân Mạc Ly từ đầu đến cuối không có mở miệng, chỉ là chống cằm đánh giá Mộc Tịch Bắc, lại phát hiện dường như hôm nay sắc mặt của nàng không được tốt lắm, không khỏi có chút lo lắng.
Bắc Yến vương không nói gì, tất cả mọi người đều đang chờ Mộc Tịch Bắc mở miệng, Triệu Loan Kiệt là vì có phụ thân hắn căn dặn, mọi thứ chỉ cần cẩn tuân Mộc Tịch Bắc phân phó, mà Bắc Yến vương thì là vì Mộc Chính Đức lui khỏi vị trí hai, còn Phó Dĩ Lam và Thanh Từ thì càng không cần phải nói.
Binh mã của Bắc Yến là năm đó lúc Bắc Yến vương quyết định đi xa, được Tiên Hoàng ban cho, có thể nói là từ một tay Bắc Yến Vương đào tạo ra, đều đã từng đi theo Bắc Yến Vương Nam chinh bắc chiến, cho nên có thể nói là tình cảm thâm hậu, nhưng những binh mã này không có ý chỉ của Hoàng đế nên không thể tùy ý điều động, nhất là điều động vào kinh, nếu không liền cùng cấp mưu phản.
Hoàng đế qua loa rời kinh, lại vẫn không chịu nhả ra quyền điều động quân Bắc Yến, chuyện này chỉ có thể nói rõ, tên Hoàng đế này lòng dạ thật sự là quá mức hẹp hòi, luôn lo lắng Bắc Yến vương công cao cái chủ, uy danh càng sâu mang theo trăm vạn hùng sư bước vào Đế đô, thì sẽ lật đổ ngai vàng Hoàng đế của ông ta.
Cho nên, Hoàng đế chẳng sợ tình nguyện tạm thời giao lại binh quyền trong tay mình cho Bắc Yến vương, cũng quyết không cho quân đội Bắc Yến rời khỏi Bắc Yến, thẳng tiến Đế đô.
Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên nghĩ đến Mộc Chính Đức, ông sớm gọi Bắc Yến vương một mình đến Đế đô, nhất định không phải chỉ vì Bắc Yến vương giỏi về lãnh binh tác chiến trở về đánh trận với An Nguyệt Hằng, dù sao vô luận Bắc Yến vương dũng mãnh thiện chiến ra sao, thì chống lại nhân mã chênh lệch gấp ba, cũng đều phải chết.
Mà Bắc Yến vương người này, có một điểm không giống với những tướng lĩnh khác chính là, trừ bỏ số quân đội mà Hoàng đế cho, thì ông còn có một đám tướng sĩ Bắc Yến tuyệt đối trung thành với ông.
Cho nên, Mộc Chính Đức đã sớm dự liệu được dựa theo tính cách tham sống sợ chết, tâm tư nhỏ hẹp của Hoàng đế, quyết sẽ không lưu lại quá nhiều nhân mã, nhưng ông vẫn an tâm để cho mình và Bắc Yến vương dẫn đầu sáu mươi vạn nhân mã đọ sức với An Nguyệt Hằng.
Điều này cũng liền mang ý nghĩa Mộc Chính Đức đang ngầm truyền đạt nhất định phải điều động binh mã Bắc Yến, chỉ có điều động binh mã Bắc Yến, trận chiến này mới có phần thắng.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên than thở, khả năng nhìn xa trông rộng của Mộc Chính Đức nàng tuyệt đối không thể so sánh, An Nguyệt Hằng chưa phong tỏa thành, thậm chí sự kiện ôn dịch bên ngoài Đế đô đều chưa xảy ra, Mộc Chính Đức cũng đã nhận ra An Nguyệt Hằng đã chuẩn bị mưu đồ tạo phản.
Nhớ lại khi đó, vẫn là thu săn năm ngoái, sợ là ngay cả An Nguyệt Hằng cũng không thể tưởng được, Mộc Chính Đức vào lúc đó cũng đã bắt đầu bắt đầu chuẩn bị ứng đối hắn rồi.
Nếu thêm một thời gian nữa, sợ là An Nguyệt Hằng sẽ phát hiện ra, cho nên nước cờ này Mộc Chính Đức đi trước một chiêu, hơn nữa bởi vì Bắc Yến vương lẻ loi một mình, Hoàng đế cũng vui vẻ cho Bắc Yến vương một mình vào kinh, cũng giống như giam lỏng Bắc Yến vương, như vậy những tướng sĩ của Bắc Yến mới không dám vọng động.
Cho nên, Hoàng đế cũng bởi vì lý do này mới vui mừng triệu Bắc Yến vương vào kinh.
Nhưng trên thực tế, Mộc Chính Đức triệu Bắc Yến vương vào kinh, lại là vì chừa lại một con đường sống cho hôm nay!
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bắc Yến vương, hai mắt híp lại, nhưng trong lòng lại đang tính toán, có lý do gì có thể khiến cho Tướng sĩ Bắc Yến danh chính ngôn thuận điều khiển binh mã đến đây hỗ trợ nhỉ? Hoặc là có lý do gì khiến binh mã Bắc Yến bước vào đế đô, mà Hoàng đế lại không thể trả đũa, cũng không thể định tội mưu phản cho Bắc Yến vương đây!
Bắc Yến vương thấy ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người mình, vẻ mặt thản nhiên, không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ là ngóng trông, nếu như mình thật sự có thể giúp đỡ Mộc Chính Đức đăng cơ đế vị, liệu nàng ấy có thể lần nữa mở rộng cửa lòng với mình không nhỉ.
Quét mắt Bắc Yến vương, lại bất động thanh sắc quét mắt Ngũ Tư Tư, Mộc Tịch Bắc chợt lóe tinh quang, trên sắc mặt tái nhợt một đôi mắt phá lệ sáng bừng, thu liễm quang mang trong đó, trong lòng Mộc Tịch Bắc đã có đối sách, rủ xuống con ngươi, ánh mắt lần nữa rơi vào tấm da trâu.
Ôn nhu nói: " Tại sao phải điều binh mã vào Đế đô?"
Lời này vừa ra, mấy người ở đây đều ngây ngẩn cả người, dường như chưa kịp phản ứng, Mộc Tịch Bắc cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, mà là mở miệng nói: " Tối nay điều khiển binh mã trong thành, rời đi từ Bắc Nhất môn. "
" Vậy Đế đô không phải bỏ trống sao? " Phó Dĩ Lam hỏi ngược lại.
Triệu Loan Kiệt nhíu mày, dường như không nghĩ thông mấu chốt trong đó, mà Bắc Yến Vương thì trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của Mộc Tịch Bắc, nếu như dùng sáu mươi vạn nhân mã tử thủ Đế đô, căn bản không có một phần thắng, Đế đô đã bị nhân mã An Nguyệt Hằng bao vây như thùng sắt, muốn đem năm mươi vạn người ngoài thành điều đến càng là chịu chết, cho nên chỉ có đi ra ngoài, mới có một chút hi vọng sống.
Cái này cũng giống như đánh cờ vây, khi ngươi bị người vây quanh, vô luận ngươi cố gắng muốn điều khiển viện binh bên ngoài tiến vào thế nào, đến cuối cùng, người chịu chết sẽ chỉ càng nhiều, chỉ có tự mình đi ra ngoài, cùng người bên ngoài hình thành tiếp ứng, mới có thể đột phá vòng vây.
Bắc Yến vương không tự chủ được gật đầu, biện pháp này nếu như ông cẩn thận nghĩ thật ra cũng đoán được, nhưng nguyên nhân ông không sinh ra loại ý nghĩ này là vì, đây không phải một tòa thành trì bình thường, nơi này là Đế đô Tây La, mà bây giờ bọn họ phải bỏ qua chính là toà đô thành này!
Nếu như sau đó không lấy lại được tòa thành trì này, như vậy tướng lãnh thủ thành tuyệt đối là tội đồ, đô thành vừa vỡ, toàn bộ quốc gia rất dễ dàng một phân thành hai, thậm chí còn bắt đầu luân hãm, cho nên bỏ thành cũng không phải ai ai cũng dám làm.
Sau khi Bắc Yến vương ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: " Triệu Loan Kiệt phụ trách điều khiển binh sĩ trong thành, đêm nay tụ tập tại Bắc Nhất môn, Dĩ Lam con cùng Ân Mạc Ly phụ trách vận chuyển lương thảo, Ngũ Tư Tư ngươi phụ trách thả ra tin tức An Nguyệt Hằng khởi binh mưu phản, và ôn dịch chính là một tay hắn điều khiển vào trong thành. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không có mở miệng, đơn giản phân phó thêm hai câu, liền tiễn mọi người ra về.
Ân Mạc Ly không có rời đi, mà là lưu lại, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc nhìn nàng nói: " Tỷ tỷ, tỷ có phải có chỗ nào không thoải mái không."
Mộc Tịch Bắc miễn cưỡng cười cười: " Không có, ngươi đi trước đi, còn có một trận ác chiến phải đánh đấy. "
" Tỷ tỷ đây là lo lắng ta à, tỷ tỷ không cần phải lo lắng, võ công của ta rất lợi hại. " Ân Mạc Ly mở miệng nói, mang theo vài phần đắc ý.
Mộc Tịch Bắc lại bật cười nói: " Đánh trận đừng nghĩ xông lên trước, đao kiếm chính là không có mắt, trốn đến đằng sau ẩn nấp cho kỹ, bằng không Thái hậu đòi người, ta cũng không biết lấy đâu ra mà đưa. "
Ân Mạc Ly cười cười: " Không sợ, có ta che chở tỷ tỷ, tổ mẫu không dám làm gì tỷ tỷ đâu. "
" Được rồi, đừng ở đây khua môi múa mép với ta nữa, còn không nhanh chuẩn bị, nếu như chậm trễ chính sự, ta sẽ cho ngươi biết tay. " Mộc Tịch Bắc nói.
Ân Mạc Ly lần nữa liếc nhìn sắc mặt Mộc Tịch Bắc, cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần ấm áp, vì sao Ân Mạc Ly ở lại nàng cũng nhìn ra, cộng thêm cơ duyên kiếp trước, nàng đối với hắn vẫn luôn sinh ra mấy phần thân thiết.
Mộc Tịch Bắc ổn định lại tinh thần, nhớ tới sinh tử cổ mà An Nguyệt Hằng nói tới, trong lòng liền nổi nóng, An Nguyệt Hằng thật đúng là hèn hạ, vậy mà dùng loại biện pháp này đến kiềm chế nàng, chẳng lẽ hắn cho rằng có tính mệnh tương liên với nàng thì nàng sẽ không giết hắn?
Đêm, trong thành tối đen như mực, bởi vì khoảng thời gian này liên tiếp có người chết, lại thêm ôn dịch hoành hành, cộng thêm chiến sự biên cương, cùng truyền ngôn khởi binh tạo phản, cho nên đêm nay, trên đường phố cơ hồ không có một ai.
Mộc Tịch Bắc ngồi trong xe ngựa, xe ngựa ẩn thân ở trong một cái hẻm nhỏ bên ngoài Bắc Nhất môn, cùng bóng đêm hòa làm một thể.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhấc lên màn xe, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía cửa thành Bắc Nhất môn.
Chỗ cửa thành thị vệ đang đi qua đi lại tuần tra, thần sắc ngưng trọng, không có một chút vui vẻ của cuộc sống ngày thường, nghĩ đến, cho dù những người này có người của Hoàng đế, nhưng phần lớn đều là người An Nguyệt Hằng cài vào.
Có lẽ An Nguyệt Hằng không ngờ được chính mình sẽ bỏ thành mà đi, cho nên trận đầu tiên hẳn là sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Mà ngược lại chỗ cửa thành Bắc Nhị môn, lại dễ dàng có mai phục, có lẽ An Nguyệt Hằng cũng sẽ cho rằng mình đang nóng lòng điều nhân mã vào phụ cận Đế đô.
Mười vạn nhân mã xông ra thành, cũng không phải việc gì khó, nhưng nếu người của Bắc Nhị môn quay lại giúp đỡ, vậy liền trở thành vấn đề.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc sớm để Phó Dĩ Lam cầm thánh chỉ của Hoàng đế, thông qua mật đạo mà An Nguyệt Hằng chuẩn bị cho bản thân tại Vạn Phật Tự bí mật rời khỏi Đế đô, tiến đến điều khiển quân đội vùng ngoại ô đến phụ cận Bắc Nhị môn, cùng binh mã An Nguyệt Hằng tại Bắc Nhị môn hình thành giằng co.
Cứ như vậy, phía bắc liền trở thành một nơi an toàn nhất, mà một khi nhóm người mình rời khỏi đây, An Nguyệt Hằng tất sẽ hoả tốc chiếm lĩnh Đế đô, về sau binh mã bài bố ngoài cửu môn đều sẽ xuất hiện sự thay đổi, bởi vì bây giờ đang bài bố theo thế tiến công, mà sau khi chiếm lĩnh Đế đô, hắn vừa phải phòng ngự vừa phải đánh với mình, lại vừa phải giữ vững Đế đô, cho nên binh lực lập tức liền phân tán ra, ít nhiều cũng sẽ có giảm bớt.
" Giết! " Lấy Ngũ Tư Tư và Triệu Loan Kiệt cầm đầu tiên phong mang theo một đám binh sĩ xông tới cửa thành, đao quang kiếm ảnh trong nháy mắt phá vỡ trời đêm đen như mực, tiếng chém giết tiếng la không dứt bên tai, đêm yên tĩnh, trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Ngũ Tư Tư võ công quả thật không tệ, hơi có chút phong phạm của giang hồ nữ hiệp, lúc Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nàng ta, chính là lúc nàng ta đang cắm một đao vào tim một thủ vệ, sau khi rút ra máu tươi tức khắc phun ra.
Nhân mã đến sau không ngừng bổ sung, cứ việc An Nguyệt Hằng đã tăng thêm nhân mã cho thủ thành, nhưng đối mặt với mười vạn Cấm Vệ quân vẫn không chịu nổi một kích.
Mặt đất màu nâu xám dần dần biến thành màu đỏ thẫm, tách tách chảy xuôi, tay chân bị cụt tản ra mùi máu tanh nồng nặc, trên bầu trời thỉnh thoảng có hai con quạ đen lượn qua, phát ra tiếng kêu to, có vẻ như đang chờ thời cơ mà động.
Triệu Loan Kiệt dường như đang giao thủ cùng một tên tướng lĩnh, đại khái là có chút khó chơi, đồng thời lại lọt vào mấy tên thị vệ vây đánh, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Ngũ Tư Tư giải quyết mấy người ở chỗ mình xong, lập tức đến bên cạnh Triệu Loan Kiệt hỗ trợ, Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nhìn một màn này, thả màn xe trong tay xuống, nhắm mắt lại tính toán thời gian, nói với Thanh Từ: " Nói với bọn họ tăng mạnh tốc độ, trong vòng nửa canh giờ nếu như không công ra, vậy cứ ở chỗ này chờ chết đi. "
Mộc Tịch Bắc đã tính toán qua, cho dù từ lúc mình bắt đầu hành động, An Nguyệt Hằng liền bắt đầu điều khiển binh sĩ, thì khoảng cách gần nhất là trung môn cũng gần một canh giờ, cho nên nếu như thời gian quá lâu, viện binh của An Nguyệt Hằng đến, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu. Các ngươi thử trong hai ba ngày liền gặm xong một quyển sách đi. Nếu cao trung ta cứ học như vậy thì ta nhất định có thể thi đậu Thanh Hoa...
Phân số thi môn thứ ba. Thấp thỏm...
Các bé ơi, cầu phiếu, các bé nhẫn tâm nhìn ta ở tận cuối bảng không lên được giữa bảng sao.