Thứ nữ rắn rết Tác giả: Cố Nam Yên Edit: Khuynh Vũ Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của Lão thái phi, tiệc thọ yến của Mộc Tịch Bắc đã đến rồi.
Không ít người đều ôm thái độ ngắm nhìn sớm đi tới phủ Thừa tướng, muốn nghe ngóng chút tiếng gió, dù sao nhiều năm qua, phủ Thừa tướng chưa từng làm thọ yến cho một hài tử thứ xuất, lần này không phải là muốn chứng tỏ thứ nữ kia có được sủng ái chứ.
Rất nhiều người đều biết, lúc trước Thừa tướng và Lão thái phi đều là con thứ, vì vậy khi tới đây cũng không có ai dám biểu hiện thái độ khinh thường gì, nếu hai người đã cố tình nâng đỡ một thứ xuất, vậy chứng tỏ giá trị của thứ nữ này có thể sánh được với con vợ cả rồi.
Bởi vì lúc trước Mộc Chính Đức cũng là con vợ kế, cho nên trước giờ ông đều rất chiếu cố những thứ xuất trong phủ, không muốn bọn nó chịu khổ giống như mình lúc trước, nhưng có lẽ vì chuyện năm đó của Mộc Tịch Bắc, nên phần tâm tư này cũng dần dần phai nhạt, dù sao người mà mình muốn chân chính chiếu cố thật tốt lại không thể chiếu cố, những người khác cũng không còn quan trọng nữa.
Bên ngoài có chút ồn ào, Mộc Tịch Bắc cũng tỉnh lại thật sớm để trang điểm, Thanh Từ im lặng trông giữ ở một bên, hai nha đầu Hoán Sa và Chức Cẩm cũng nhu thuận lanh lợi hơn rất nhiều.
Bận rộn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng thu thập thỏa đáng, Mộc Tịch Bắc nhìn mình ở trong gương, có chút thất thần, một đầu tóc đen nhánh như thác nước được vấn thành búi tóc Lưu Vân tinh xảo nhẹ nhàng, búi tóc phía sau cắm chung hai cây trâm cài bạch ngọc phát ra tiếng kêu như chuông gió, chính giữa cắm một cây trâm cài bạch ngọc khắc hoa phù dung khẽ lay động, trên trán rủ xuống hình giọt nước nhỏ trong suốt.
Trên người mặc một kiện váy áo làm từ gấm tơ tằm thêu hoa phù dung mỹ lệ nhiều màu kéo dài chấm đất, một thân váy ngoài màu vàng nhìn qua như thiên tiên, dáng người thướt tha, kiều diễm ướt át, màu sắc diễm lệ như đoá hoa, trên người còn tản mát hơi thở của hoa cỏ. Trên váy dùng sợi tơ bạc mỏng như tóc màu máu thêu ngàn nhánh hoa Hải Đường cùng chim oanh bay lượn, mỗi chỗ thêu còn gắn một viên ngọc trai.
Đôi môi đỏ mọng giương lên, Mộc Tịch Bắc nở nụ cười, chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng ngập tràn sắc thái rực rỡ, dường như trong chớp mắt đó, cả thế gian đều bừng sáng cùng với nụ cười của cô gái đó.
Chức Cẩm và Hoán Sa hơi có chút thất thần, trước giờ bọn họ đều không biết, nữ tử diễm lệ vô song này lại là Ngũ tiểu thư mà mình từng hầu hạ mấy năm nay, cả người cao quý phương hoa, khí chất trong lúc giơ tay nhấc chân, trước giờ mình chưa từng gặp qua!
" Ngũ tiểu thư, khách nhân đã đến gần hết rồi, Thái phi mời người đến phòng trước ạh."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tình cô cô.
" Biết rồi! "
Mộc Tịch Bắc chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đẩy cửa ra, phảng phất như tất cả hào quang trên thế gian đều tập trung vào trên người nữ tử này.
Tình cô cô nhất thời thất thần, hồi lâu sau mới phản ứng lại.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, lại trằn trọc qua mấy chỗ, rốt cuộc đi tới phòng trước.
Lúc này bên trong phòng đã ngồi không ít tân khách, ngoại trừ mấy người thân phận phá lệ tôn quý sẽ tới trễ hơn chút để thể hiện thân phận quý trọng, còn lại đều có mặt cả rồi.
Mặt mày Liễu Chi Lan tràn đầy ý cười, dường như rất vui vẻ, phảng phất như đây là thọ yến của con gái mình vậy, trong lòng hết sức cao hứng.
Mộc Vãn Tình và Mộc Kiến Ninh thì đang tụ tập một chỗ với tiểu thư quan gia cùng độ tuổi, nói chuyện gì đó.
" Ta nói Kiến Ninh muội muội, Ngũ muội muội của tỷ có lai lịch gì vậy, thế nhưng có thể khiến cho Lão thái phi tự mình chuẩn bị tiệc thọ yến cho nàng? "
Một nữ tử mặc kiện xám khói lăng la màu tím dò hỏi.
" Đúng vậy, xưa nay đều nghe nói Kiến Ninh muội muội là thứ xuất được sủng ái nhất, tại sao hôm nay lại tổ chức tiệc thọ yến cho vị Ngũ tiểu thư kia. "
Một nữ tử khác không biết là cố ý mỉa mai hay là thật lòng mở miệng dò hỏi tiếp.
Mặc kệ là Mộc Kiến Ninh hay là Mộc Vãn Tình, sắc mặt hai người đều rất khó coi, Mộc Kiến Ninh khó khăn lắm mới mở miệng nói:
" Muội muội kia của ta, không có bản lãnh gì, giỏi nhất chỉ biết mê hoặc người khác, một cái miệng nhỏ còn rất ngọt, liền chiếm được yêu thích của Lão thái phi. "
" Không thể nào? Chẳng lẽ Lão thái phi là người cao quý như vậy sẽ thích một nha đầu ngay cả mặt chữ cũng không biết? Muội muội không phải đang trêu đùa bọn tỷ đấy chứ? "
" Ta làm sao dám trêu đùa mấy người tỷ tỷ chứ, nếu không tin đợi chút nữa các tỷ cứ thử một lần thì biết? "
Mộc Kiến Ninh cho Mộc Tịch Bắc rơi xuống cái bẫy, ở trong phủ nhiều năm như vậy, xác thực Mộc Tịch Bắc chưa từng học qua gì cả, chỉ có thỉnh thoảng Mộc Tịch Hàm sẽ cho nàng một vài thứ, chỉ là bản thân nàng cũng biết có nhiêu đó, cho nên Mộc Kiến Ninh liền muốn mượn tay của người khác làm xấu mặt nàng.
Mặc dù mưu kế không cao minh lắm, chẳng qua nếu Mộc Tịch Bắc bởi vậy bị xấu mặt, như thế cũng là hung hăng đánh vào mặt Lão thái phi, một cái thứ nữ không biết chữ, cho dù có Lão thái phi làm chỗ dựa, muốn gả vào gia đình quyền quý là không có khả năng.
" Ngũ tiểu thư đến! "
Thị vệ giữ cửa không phải thái giám, chỉ là một tiếng hét này cũng đủ để chứng minh cho mọi người biết nhân vật chính của yến hội này là ai.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt liếc qua, muốn nhìn một chút vị thứ nữ này đến cùng là thần thánh phương nào, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có thể chiếm được yêu thích của Lão thái phi tính tình cổ quái.
Một thiếu nử đứng ở cửa, da như bạch ngọc, chiết xạ ra châu quang nhàn nhạt, hai mắt giống như một dòng nước xanh, lại dấu diếm lưỡi đao, đảo qua mọi người một vòng, liền giương lên khoé môi, khẽ cười yếu ớt, tựa hồ là một thiếu nữ nhu thuận dịu dàng.
Mọi người âm thầm thất thần, phần khí độ tao nhã này làm mọi người ngây ngốc, nhất thời quên cả cử động.
" Cô! " Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng, tựa hồ bị mọi người nhìn nên có chút thẹn thùng, gò má ửng hồng, ánh mắt cầu cứu nhìn Lão thái phi.
Lão Thái phi vừa lòng gật gật đầu, trong lòng mềm nhũn, vẫy vẫy tay:
" Mau tới đây! "
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, không thể không bội phục ánh mắt của Lão thái phi, đồng thời đem ánh mắt đặt ở trên người nữ tử khác trong phủ Thừa tướng, bắt đầu âm thầm so sánh.
Mộc Chính Đức lại càng hoảng hốt, hôm nay cũng là ngày giỗ của Sở Lương, mà ông phảng phất từ trên người Mộc Tịch Bắc thấy được bóng dáng năm đó của Sở Lương, chỉ là ông vẫn như cũ không cách nào tha thứ được cho hài tử đã hại chết Sở Lương, nếu không phải vì khó sinh, nữ nhân ấy có lẽ đã không chết.
" Lão thái phi, Ngũ tiểu thư quả nhiên là tuyệt sắc khuynh thành nha, quả thực cùng với người như một khuôn đúc ra vậy. "
Một phụ nhân vì muốn lấy lòng Lão thái phi liền nói câu tán thưởng hai người.
Dù sao cháu gái giống cô cũng không có gì đáng trách, ai cũng không nói được gì.
Bởi vì thời gian còn sớm, mọi người liền cắn hạt dưa ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, phải biết rằng, Thừa tướng Mộc Chính Đức là một con cáo già, mấy năm nay qua lại giữa Nhiếp chính vương và Hoàng Đế, cũng chưa xác định vị trí, có thể nói là một phái trung lập có thế lực khổng lồ không thể thiếu được.
Cho nên bất kể là ai, tự nhiên đều hy vọng có thể lôi kéo được Thừa tướng đến trận doanh của chính mình, cho nên mới có thể chú trọng buổi yến hội của một thứ nữ, còn Thế tử cùng Hoàng tử, lại muốn biết vị trí của thứ nữ này trong phủ Thừa tướng, nếu như có phân lượng trọng yếu, sẽ cưới nàng về phủ.
" Lục Hoàng tử đến! "
Ánh mắt mọi người lần nữa lại nhìn về cửa, sau đó đứng dậy:
" Tham kiến Lục Hoàng tử! "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc cũng nhìn qua, một thân cẩm phục xanh nhạt nguyệt bạch in hoa văn ngân tế, vân văn mảng lớn hoa sen trên bạch y như ẩn như hiện, trên khuôn mặt không tính trắng nõn là một đôi mắt ôn nhuận xa cách, quanh thân mang theo một sự sắc bén nội liễm.
Mộc Tịch Bắc đảo trong mắt, Lục Hoàng tử ngược lại là nhân vật chính phái, những năm gần đây liên tục tranh đấu với Nhiếp chính vương, có thể tính là một Hoàng tử có thế lực lớn nhất, chỉ là khắp nơi bị hạn chế, vẫn như cũ là không so được với Nhiếp chính vương.
Bên này Lục Hoàng tử vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa liền có người hét ầm lên:
" Ah! Người đâu mau tới! "
Đồng thời, một người nha hoàn vội vã chạy vào, bịch một cái quỳ trên mặt đất:
" Lão gia, không xong rồi, cá trong hồ nước đều chết hết rồi, tất cả đều nổi lên trên mặt hồ, vừa rồi tiểu thư Ngô gia đi ngang qua, sợ đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh. "
Mọi người ở đây đều biến sắc, Mộc Kiến Ninh rất đắc ý, mở miệng nói:
" Ngũ muội muội của ta đúng là mệnh khổ, thời điểm sinh ra thì mẫu thân khó sinh mà chết, nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm qua thọ yến, hôm nay vừa mới làm một buổi thọ yến, lại xảy ra chuyện như vậy, tỷ tỷ ta đây thật sự là đau lòng thay nàng."
Trong phòng khách rất yên tĩnh, giọng nói không lớn nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tai mỗi người, trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều có tâm tư
Lời nói của Mộc Kiến Ninh không phải chứng tỏ Ngũ tiểu thư là tên sát tinh, vừa ra đời đã hại chết mẫu thân, nhiều năm qua cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ làm một buổi yến hội, vậy mà lại gặp trời phạt, nếu không đang yên lành sao cá lại chết hết, nhất định ông trời không ưa hài tử đã hại chết mẫu thân này rồi.
Mộc Chính Đức lại càng phẫn nộ, trong ánh mắt xen lẫn oán hận, nhất định là Sở Lương cảm thấy đứa bé này hại chết nàng, mà vẫn còn vì nó chuẩn bị tiệc thọ yến, lúc này mới tức giận, dùng điều này để thể hiện sự bất mãn của nàng.
Lão Thái phi chỉ nhíu mày, tỉnh táo mở miệng nói:
" Dẫn đường đi đến phía trước đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, con cá này sao lại chết trùng hợp như vậy. "