Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 161

Có con ngựa ở bờ sông cúi đầu uống nước, có con thì đang gặm cỏ xanh nhuốm máu trên mặt đất, từng đàn liệt mã chém giết trên chiến trường tại thời khắc này nháy mắt đều yên tĩnh lại.

Tướng sĩ không bị thương thì ngồi trên mặt đất thở hổn hển, bị thương thì cúi đầu dùng răng cắn băng vải, đem vết thương quấn chặt, còn có một số thì nằm chổng vó trên mặt đất, không cố kỵ gì, ngước nhìn bầu trời, sau khi từ trong núi long đất lở thoát ra, rốt cuộc cảm thụ được trời đất quay cuồng.

Kèn lệnh tiến quân rất nhanh được thổi lên, người ngựa hình thái khác nhau, rối rít trở về đơn vị, đội ngũ rải rác trong nháy mắt trở nên có trật tự, sát phạt quyết đoán, mang theo quyết tâm cùng khí phách thẳng tiến không lùi.

Mộc Tịch Bắc cưỡi ngựa một lần nữa về tới trước đội ngũ, giơ lên cờ xí trong tay: " Hôm nay, chúng ta nhất định phải đoạt lại Hoa Thành, Kính Thành đã bị mất trước đó, đem mảnh đất đã bị phản tặc chia cắt từng tấc một đoạt về!"

Huynh muội Phó Thành Uyên hai mắt đỏ bừng, trở nên trầm mặc không thôi Triệu Loan Kiệt, còn có Thanh Từ cùng Ân Mạc Ly, đều cưỡi ngựa đi theo phía sau Mộc Tịch Bắc, nhìn hàng binh mã không nhìn thấy cuối trước mặt, trong lòng sinh ra vài phần kích động cùng chờ mong, bọn hắn nhất định có thể lấy lại đế đô!

Tiếng đao kiếm leng keng đồng loạt cắt qua chân trời, âm thanh chỉnh tề của áo giáp cũng không dứt bên tai, hơn hai trăm vạn đại quân cơ hồ gấp đôi binh mã của An Nguyệt Hằng, đoạn đường này, rốt cuộc không còn điều gì e ngại nữa.

Mộc Tịch Bắc biết, hai trăm vạn binh mã, cơ hồ là tất cả binh lực của Bắc Yến, cho nên lần này rời đi, đất Bắc Yên liền trần trụi trong không khí, không thiếu được bị người nhìn chằm chằm, nhưng nếu Phó Thành Uyên đã dám làm như vậy, chắc hẳn cũng đã lấy toàn bộ tính mệnh thân gia để đặt cược rồi.

Hơn hai trăm vạn binh mã cùng nhau tiến về Đế đô, gót sắt dễ dàng đạp phá thành trì mà An quân đánh chiếm trước đó, thế như chẻ tre, so với trong tưởng tượng lại càng dễ dàng hơn, An quân đóng tại vài toà thành trì, trong nháy mắt liền quân lính tan rã, chỉ vừa nhìn thấy khói báo động nơi vạn dặm xa xa, nháy mắt liền cảm thấy hai chân run lên, hơn nữa nhân mã lưu lại thủ thành căn bản không có bao nhiêu, lại nghe nói Mộc Tịch Bắc làm cho An quân liên tiếp mất đi mấy vị tướng soái, nên nhất thời ai cũng không có tâm tư ham chiến.

Mà Mộc Tịch Bắc đối đãi với bộ hạ của An quân lại áp dụng sách lược, người đầu hàng thì không giết, cho nên đội ngũ trong nháy mắt ngày càng lớn mạnh.

Trải qua hai ngày chém giết liên tục, Mộc Tịch Bắc dẫn đầu đại quân cấp tốc đoạt lại thành trì bị mất trước đó, hơn hai trăm vạn đại quân cùng năm mươi vạn đại quân mà Hoàng đế phái đến tụ họp ở ngoài cửa thành Đế Đô, trong nháy mắt, phía bắc liền trở thành doanh địa canh phòng nghiêm ngặt như thùng sắt, thậm chí đã chiếm cứ nửa giang sơn Tây La.

Mộc Tịch Bắc đứng trên một Phong Hỏa Đài ở ngoài cửa Đế đô hai trăm dặm, xa xa nhìn cảnh tượng trong thành Đế đô.

(Phong hoả đài (đài đốt sáng để làm tiêu)

Giờ phút này An Nguyệt Hằng đã từ Nhiếp Chính Vương phủ chuyển vào hoàng cung, mặc dù chưa xưng đế, nhưng lại lấy thân phận Nhiếp Chính vương xử lý triều chính, bởi vì trước đó rất nhiều tâm phúc đã bị Mộc Tịch Bắc giết chết, cho nên hắn vì muốn có được càng nhiều người ủng hộ, hình thành một tiểu triều đình, chỉ có thể tận lực đề bạt người ủng hộ.

" Vương gia, mấy tòa thành chiếm được trước đó, đều, đều đã... " Một tướng sĩ chạy đến sau lưng An Nguyệt Hằng sắc mặt xấu hổ mở miệng nói.

An Nguyệt Hằng hai tay chắp sau lưng, đứng ở bên một hồ nước trong hoàng cung, ngón tay đeo nhẫn ngọc từ đầu đến cuối xoay xoay hai ngọc thạch cầu mượt mà, phát ra tiếng ma sát tách tách.

Nghe thấy lời của tướng sĩ, An Nguyệt Hằng dừng lại động tác trên tay, hai tay hơi nắm chặt, không có mở miệng.

Kỳ thật hắn đã sớm nhận được tin tức, nhưng hơn hai trăm vạn đại quân binh lâm thành hạ, nhân mã trong tay hắn lại đã hao tổn đến giờ chỉ còn hơn một trăm vạn, lại phải song tuyến tác chiến, cho nên quyết không có khả năng phái binh chi viện cho mấy toà thành kia.

" Vương gia, bước kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ? " Tướng sĩ kia mở miệng dò hỏi.

An Nguyệt Hằng cau mày nói: " Ngươi lui xuống trước đi."

Tướng sĩ kia muốn nói lại thôi, cuối cùng không có mở miệng, chỉ im lặng lui xuống.

An Nguyệt Hằng nhìn cung điện vàng son lộng lẫy này, hết thảy xa hoa tuyệt mỹ tựa như mộng cảnh, đình đài lầu các, điêu lang ngọc thế, hết thảy đều không chân thực như vậy, nhưng bây giờ, tất cả lại đang ở dưới chân mình.

An Nguyệt Hằng xoay người từng bước một đi về phía đại điện, đi ngang qua nhà thuỷ tạ tinh mỹ, nhìn Lưu Thương Khúc Thủy từng chút chảy xuôi, nhìn trên mỗi một tòa lầu các bát giác phân biệt ngồi xổm một con sư tử màu vàng, nhìn Kim Long Ngọc Phượng có thể dễ dàng thấy được trên cột đình, An Nguyệt Hằng cảm thấy không có gì chân thực hơn so với việc đem những vật này nắm chặt ở trong tay mình.

Đi vào đại diện mà bình thường vẫn vào triều, An Nguyệt Hằng đứng ở trước cửa điện, long ỷ ( ghế rồng) điêu khắc Kim Long được khảm nạm vô số bảo thạch rõ ràng phản chiếu trong mắt hắn.

Hai bên cung nữ thái giám đều cúi thấp mắt, không người nào dám ngăn cản hắn, hắn từng bước một đi về phía trước, đứng ở vị trí mà ngày bình thường mình vẫn đứng, chỉ thoáng dừng lại, liền nhấc chân bước lên bậc thang, từng bước một, khoảng cách đến vị trí long ỷ càng ngày càng gần.

Rốt cục, hắn cũng đứng ở trước long ỷ, hai tay run run chạm đến tay vịn của long ỷ, trên tay vịn điêu khắc hoa văn tinh tế, quỷ phủ thần công, mỗi một bút mỗi một đao đều là thiết kế tinh xảo, tinh tế giống như hội tụ tất cả tinh tuý của những người thợ có tay nghề giỏi nhất dưới gầm trời này, mà trên long ỷ, còn được khảm rất nhiều viên bảo thạch tinh xảo, ánh sáng lấp lánh giống như có thể chọc mù mắt người ta.

An Nguyệt Hằng chậm rãi chạm vào từng tấc của long ỷ, hắn luôn có thể chờ, cho nên cho dù vào cung mấy ngày nay rồi, nhưng hắn vẫn chưa từng ngồi lên long ỷ này, chỉ là hôm nay, cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy đã chờ không kịp, hắn muốn ngồi ở trên long ỷ này, tiếp nhận vạn dân thần phục quỳ lạy.

An Nguyệt Hằng hất lên vạt áo, ngồi ở trên long ỷ, tất cả cung nữ cùng thái giám lập tức quỳ lạy:

" Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

" Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha! "

An Nguyệt Hằng rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, xem đi, toàn bộ dê bò nô bộc sơn hà thảo địa trước mắt này đều là của hắn rồi!

Toàn bộ đại điện trống không chỉ có tiếng cười của An Nguyệt Hằng vang vọng trong không khí, không còn cái gì khác.

An Nguyệt Hằng ngồi trọn vẹn nửa canh giờ, sau đó về lại tẩm cung tạm thời của mình ở trong cung, mở miệng gọi: " A Tam."

Quỷ mị A Tam đột nhiên hiện thân, cúi thấp đầu đứng ở trước mặt An Nguyệt Hằng, không có mở miệng.

" Chuẩn bị rút khỏi thành. " An Nguyệt Hằng lạnh lùng nói.

Dường như A Tam nhất thời không kịp tiêu hóa tin tức này, ngước mắt nhìn về phía An Nguyệt Hằng.

An Nguyệt Hằng tiếp tục nói: " Hãy bảo mẫu thân ta chuẩn bị sẵn sàng, tối nay ta sẽ dẫn bà ấy từ Vạn Phật Tự ra khỏi thành."

A Tam ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn mở miệng nói: " Nhưng mà vất vả chiếm cứ Đế đô chẳng phải sẽ thành chắp tay nhường cho người ta?"

An Nguyệt Hằng không quan trọng cười cười, vỗ vỗ hai tay, từ chỗ tối đi ra một tên nam tử có dáng dấp giống An Nguyệt Hằng như đúc đột nhiên xuất hiện tại Đế đô, A Tam lập tức sững sờ ở nơi đó, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì.

An Nguyệt Hằng nói: " Trước hết để hắn tạm thời thay ta ở lại trong cung, nắm giữ thế cục hiện tại, ta theo mẫu thân rời khỏi thành, tập hợp quân đội, vòng đến phía sau đại quân mà Mộc Tịch Bắc dẫn đầu, tập kích tất cả thành trì phía bắc."

A Tam gật đầu, mặt không thay đổi xoay người lui xuống.

Sau khi trở lại phòng, A Tam lập tức đem tin tức truyền cho Mộc Tịch Bắc đang đóng quân bên ngoài Đế đô.

" Mặc dù binh mã hiện giờ của An Nguyệt Hằng không nhiều hơn chúng ta, nhưng vẫn canh giữ Đế đô chặt như thùng sắt, nếu chúng ta cứ mạnh mẽ tấn công, cho dù cuối cùng thắng lợi, nhưng nếu các quốc gia bên cạnh thừa cơ tiến đánh Tây La, chúng ta sẽ không có khả năng trở tay, Tây La sẽ lâm nguy. " Phó Thành Uyên nghiêm mặt mở miệng nói, thiếu đi mấy phần nhanh nhẹn dũng mãnh trước đó.

" Nhưng như lời đại ca nói tới, nay Đế đô bị vây chặt như thùng sắt, nếu không mạnh mẽ tấn công, chúng ta căn bản là không vào được, nhưng nếu mạnh mẽ tấn công, thì tổn thất chắc chắn cũng cực lớn. " Phó Dĩ Lam tiếp lời.

Triệu Loan Kiệt từ đầu đến cuối đều trầm mặc cũng không phát biểu ý kiến của mình, tuy nhiên không thể không nói, việc hắn tự tay giết Ngũ Tư Tư ngược lại khiến Mộc Tịch Bắc coi trọng hắn thêm một chút.

" Nếu như trong thành có thể có người tiếp ứng thì hay rồi. " Ân Mạc Ly nhìn bản đồ, khuôn mặt đáng yêu như em bé hơi cong lên.

" Tiểu thư, tin tức A Tam đến rồi. " Thanh Từ vén rèm cửa lên đi vào, trên tay cầm một tờ giấy.

Mọi người đều ghé mắt nhìn sang, Mộc Tịch Bắc tiếp nhận tờ giấy Thanh Từ đưa qua, nhìn một chút, liền nhíu mày, đem tờ giấy cho Ân Mạc Ly ở bên cạnh, không có mở miệng.

Sau khi mấy người truyền tờ giấy cho nhau xem, Ân Mạc Ly mở miệng nói:" An Nguyệt Hằng lại muốn lưu lại một gã thế thân ở Đế đô, bản thân thì chạy trốn, thật sự là giảo hoạt."

" Hắn cũng không phải chạy trốn, ngươi không nhìn thấy bây giờ tất cả binh mã của chúng ta đều tập trung ở đây sao, sau lưng của chúng ta chính là một vùng trống không, nếu như hắn mang binh trực tiếp vòng đến phía sau chúng ta, cho dù chúng ta chiếm lĩnh được Đế đô, nhưng cũng mất đi nửa giang sơn, đại giới này lớn hơn xa so với việc để mất đi Đế đô. " Phó Thành Uyên mở miệng nói.

Ân Mạc Ly chép miệng, hắn cũng không phải không biết, chẳng qua lời còn chưa nói hết thôi.

Không ngờ Nam Bắc Yến vương thế tử lại gặp nhau dưới loại tình huống này.

Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều chau mày, không biết suy nghĩ cái gì, mà Thanh Từ thì mở miệng nói: " Tiểu thư, bây giờ chúng ta biết được cửa ra vào của ám đạo kia, vì sao không trực tiếp đến chỗ đó cản hắn lại."

Dường như mấy người còn lại cũng rất tán thành, đều nhao nhao gật đầu, An Nguyệt Hằng theo ám đạo ra ngoài, tất nhiên sẽ không mang quá nhiều nhân mã, mà hắn thì cần rời khỏi Đế đô, để tụ hợp với binh mã bên ngoài, như vậy trong khoảng thời gian này người ở bên cạnh hắn nhất định rất ít, cho nên không thể không nói đây là một thời cơ vô cùng tốt.

Mộc Tịch Bắc suy nghĩ thật lâu, còn những người khác thì thảo luận khí thế ngất trời, cho rằng đây là một cơ hội cực tốt, nhất định phải sớm đến cửa ra vào của ám đạo mai phục sẵn, chờ bắt An Nguyệt Hằng.

Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng gật đầu nói: " Vậy thì lập tức chuẩn bị nhân mã đi, có điều nhân số không được quá nhiều, An Nguyệt Hằng xảo trá, nếu như động tác quá lớn, sẽ rất dễ bị An Nguyệt Hằng phát hiện, nhớ không thể lộ ra dấu vết, nếu không A Tam sẽ gặp nguy hiểm."

Mấy người gật gật đầu, liền ra ngoài chuẩn bị, còn Mộc Tịch Bắc vẫn không cử động, hai mắt híp lại, chuyện này nhìn thì thuận lý thành chương, nhưng dựa theo hiểu biết của nàng về An Nguyệt Hằng, cứ luôn cảm thấy chuyện này hình như có gì đó không đúng, một lần nữa nhặt lên tờ giấy ném ở trên bàn, Mộc Tịch Bắc xem không sót một chữ, cuối cùng bóp chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, nhắm lại hai tròng mắt, không biết đang suy tư điều gì.

Bóng đêm rất nhanh liền buông xuống, Mộc Tịch Bắc sớm mang theo một đội nhân mã đến mai phục tại lối ra ám đạo.

Bóng đêm rất yên tĩnh, cũng bởi vì sự tồn tại của những người này, mà làm cho chỗ này không có một tiếng chim thú, nhiều nhất chỉ có vài con côn trùng không biết tên ngẫu nhiên phát ra vài tiếng kêu to.

Ước chừng sau nửa canh giờ, nơi cửa động ám đạo mới mơ hồ có vài tia sáng truyền đến, theo đó là tiếng bước chân xột xoạt, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm.

Đi ra đầu tiên là hai tên thị vệ, theo phía sau là An Nguyệt Hằng một thân y phục màu trắng bạc, mặt mày nhu hòa, mơ hồ mang theo hơi thở vô cùng tôn quý.

Một đôi giày màu trắng bạc trên mặt thêu Phi Long màu bạc, không xa hoa nhưng cũng rất đẹp mắt.

Mộc Tịch Bắc lại nhíu mày, bởi vì Hàn Quốc phu nhân mẫu thân của An Nguyệt Hằng đã chết, nếu như An Nguyệt Hằng phát hiện ra điểm ấy, hắn nhất định sẽ không chọn rời đi từ ám đạo này, nhưng bây giờ hắn lại vẻ mặt không gợn sóng xuất hiện ở đây, như vậy chuyện này chỉ có thể nói rõ hai điểm, thứ nhất, hắn đã sớm biết mẫu thân của mình xảy ra chuyện, thứ hai, hắn biết A Tam đã sớm phản bội hắn.

Quả nhiên, không đợi Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, từ sau lưng An Nguyệt Hằng là A Tam cả người đầy máu bị trói chặt, bị đẩy ra ngoài.

An Nguyệt Hằng cũng không vội, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, Mộc Tịch Bắc biết An Nguyệt Hằng đang chờ nàng hiện thân, nếu như nàng không xuất hiện, A Tam sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mộc Tịch Bắc một thân váy dài màu xanh biển đơn giản, ở dưới ánh mắt của An Nguyệt Hằng, từ trong bụi cỏ đứng lên.

Trên mặt A Tam hình như lại thêm một vết sẹo, nhìn càng dữ tợn hơn, chỉ có điều lại bởi vì Mộc Tịch Bắc đứng lên, mà nhíu chặt lông mày, trong mắt không chút nào che giấu sát ý.

" Bắc Bắc, đã lâu không gặp. " An Nguyệt Hằng cười ôn hòa.

Mộc Tịch Bắc cũng không kinh hoảng, chỉ nói: " Vương gia bây giờ hình như đã thực hiện được tâm nguyện của mình, rốt cục có thể khoác hoàng bào rồi."

" Còn thiếu một mồi lửa, nhưng hôm nay nhìn thấy Bắc Bắc, liền biết ngày này không xa rồi. " An Nguyệt Hằng cười nói.

Mộc Tịch Bắc biết, hắn là muốn bắt mình, vừa có thể uy hiếp Bắc Yến vương lại có thể uy hiếp Mộc Chính Đức, còn có thể uy hiếp Ân Cửu Dạ, chỉ cần bắt được mình, liền trực tiếp lấy được một đường tắt thông thiên.

" Khi nào thì ngươi biết A Tam bán đứng ngươi? " Mộc Tịch Bắc lạnh lùng hỏi.

An Nguyệt Hằng cười nói: " Ngươi cho rằng liên tiếp mấy lần thất bại ta thật sự sẽ cho rằng đây là trùng hợp sao? Còn nữa, nếu như ngươi là Tịch Tình, như vậy hắn phản bội ta càng chẳng có gì lạ."

Mộc Tịch Bắc mím chặt đôi môi, không có mở miệng, An Nguyệt Hằng tiếp tục nói: " Ngươi cho rằng lúc trước hắn vì sao chịu bán mạng thay ta, tất nhiên là bởi vì ngươi."

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nhưng trong lòng nhớ lại từng màn đã từng quen biết A Tam, ban đầu lúc nàng biết A Tam, trên mặt A Tam hình như còn chưa có vết sẹo này, không được coi là tuấn tú, nhưng lại là một thiếu niên hung tàn, người sống chớ động vào.

Nàng từng tận mắt thấy hắn sinh sinh giết chết gà rừng, không để ý máu tươi chảy tràn liền nhét vào trong miệng, cũng nhớ rõ lúc ban đầu bàn tay hắn đều là bùn đất cùng vết máu.

Trong tất cả các sát thủ hắn có thể tính là một dị loại, thiên phú cực cao, nhưng chính vì dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn, dẫn đến rất nhiều sát thủ đều chế giễu hắn nhạo báng hắn, thậm chí còn hùa nhau khi dễ hắn.

Nàng nhớ có lần hắn suýt nữa bị người giết chết, chính mình đã từng mang theo mấy người đến cứu hắn, sau đó giúp hắn rửa sạch sợi tóc móng tay, bôi thuốc trị thương tốt nhất cho vết thương của hắn, ban đầu hắn rất yên tĩnh, nhưng từ sau lần đó, hắn lại bắt đầu khắp nơi nhằm vào nàng, thậm chí còn để nàng bị sát thủ khác mắng là xen vào việc của người khác, đáng đời.

Lúc đó huấn luyện sát thủ vô cùng tàn khốc, trong một nhóm luôn đào thải rất nhiều người, nhưng từ khi A Tam bắt đầu nhằm vào nàng, nàng lại luôn được phân đến cùng một tổ với A Tam, mỗi lần giao thủ, nàng đều bị ngã đến nội tạng chảy máu, gân cốt đứt gãy, bao nhiêu lần cho rằng mình sẽ chết.

Nhưng cứ mỗi lần khi nàng không còn một tia phản kháng, A Tam chỉ lạnh lùng nhìn nàng, sau đó xoay người rời đi, lặp đi lặp lại, một lần mấy năm, thẳng đến về sau nàng rốt cục cũng tiến bộ, không còn bị A Tam hung hăng ném xuống đất nữa, nàng và A Tam phân biệt thành tâm phúc dưới tay An Nguyệt Hằng.

Nàng từng cho rằng, bởi vì lần đó mình giúp A Tam đã làm A Tam tổn thương lòng tự trọng, cho nên hắn bắt đầu hận nàng, đối địch nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra là hắn vẫn luôn chờ đợi nàng, giúp đỡ nàng.

Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nhìn An Nguyệt Hằng mở miệng nói: " Ngươi muốn thế nào?"

An Nguyệt Hằng đi lên trước, cầm tay Mộc Tịch Bắc đặt ở bên miệng hôn nhẹ nói: " Ta muốn ngươi theo ta hồi cung, làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này. "

Mộc Tịch Bắc cười lạnh một tiếng, hất tay An Nguyệt Hằng ra nói: " Ta theo ngươi hồi cung cũng được, nhưng ta lại muốn xem xem ngươi có thể ngồi lên cái long ỷ này hay không."

An Nguyệt Hằng tự phụ cười nói: " Chỉ cần ngươi ở trên tay của ta, còn sợ ngồi không được sao?"

Mộc Tịch Bắc đi về phía An Nguyệt Hằng hai bước, cười nói: " An Nguyệt Hằng, bây giờ ngươi thê ly tử tán, phụ mẫu đều mất, người yêu ngươi đều rời bỏ ngươi, người ngươi yêu cũng hóa thành mây khói, ngươi không vợ không con, không cha không mẹ, trong mắt đều là lợi ích, miệng đầy nhân nghĩa, kì thực là phát rồ, lãnh huyết vô tình, cho dù ngươi leo lên ngôi vị Hoàng Đế, ngươi vẫn mãi là hai bàn tay trắng."

An Nguyệt Hằng bởi vì lời nói của Mộc Tịch Bắc mà trong lòng bị tổn thương nặng, lảo đảo lui lại một bước, hắn không muốn thừa nhận chính là, hắn khao khát có được Mộc Tịch Bắc như vậy, còn có một nguyên nhân chính là vì hắn quá tịch mịch, hắn vì quyền thế tài phú cùng địa vị mà từ bỏ rất rất nhiều thứ, hắn sợ bị người chỉ trích sợ bị người quở trách, cũng sợ lẻ loi một mình, cho nên hắn đã từng nghĩ Mộc Tịch Bắc cũng như hắn vì truy cầu quyền thế mà không từ thủ đoạn sẽ hiểu được hắn.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục tới gần phía trước nói: " Ngươi vì kích phát chiến sự giữa Bắc Bang và Tây La mà giết chết Bắc Bang công chúa yêu ngươi, vì lấy lòng ta để có được quyền thế lại giết chết Ngũ Thanh Thanh làm bạn với ngươi hơn mười năm, càng bởi vì phát rồ, mà tự tay giết chết hài tử cốt nhục tương liên không đủ một tuổi của ngươi, ngươi biết rõ ngươi đưa mẫu thân ngươi đến nơi này sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn như cũ không để ý sinh tử của bà ta, đẩy bà ta vào hố lửa, An Nguyệt Hằng ngươi vì quyền thế, giết vợ bỏ con, đem mẫu thân làm lợi thế, cho dù ngươi có được vô tận quyền thế, thì ngươi cũng chỉ có thể một mình cô đơn đến già thôi!"

An Nguyệt Hằng bị đâm vào vết sẹo, nhìn về phía Mộc Tịch hai mắt đỏ bừng: " Câm miệng! Chờ ta đạt được thiên hạ này, muốn cái gì mà không có!"

Mộc Tịch Bắc ha ha cười lạnh nói: " Đúng vậy, chờ ngươi có được thiên hạ này, phụ nhân nguyện ý làm mẫu thân ngươi nhiều vô số kể, nữ tử nguyện ý làm thê tử xinh đẹp của ngươi nối liền không dứt, tất cả hài tử hận không thể đầu thai ở trước mắt của ngươi, nhưng những người này nguyện ý không phải vì ngươi, mà là vì quyền thế của ngươi, bởi vì tài phú, ngươi có thể dùng hoàng kim chế tạo một tòa kim ốc, nhưng vĩnh viễn cũng không mua được một chút chân tình của người khác với ngươi. "

" Ngươi câm miệng cho ta! " An Nguyệt Hằng đưa tay bóp chặt cổ Mộc Tịch Bắc.

Đám người mai phục đằng sau thấy vậy lo lắng không thôi, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm thế nào, tính cả người đi cùng Mộc Tịch Bắc là Phó Thành Uyên, từ đầu đến cuối hắn đều an tĩnh ngồi xổm ở trong bụi cỏ, hắn vẫn luôn cho rằng, một nữ tử nếu có khí thế lôi đình phần lớn đều bởi vì có nội lực thâm hậu hoặc là võ công cao cường, nhưng Mộc Tịch Bắc lại khác, thực chất bên trong nàng tựa như trời sinh đã có một cỗ lôi đình, trở tay một cái liền có thể nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Mộc Tịch Bắc chỉ cười cùng An Nguyệt Hằng đối mặt, nàng biết hắn sẽ không giết nàng, cho dù nam nhân này mất khống chế, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều biết bản thân muốn cái gì, chỉ là nàng cũng biết, hắn bây giờ ngoại trừ quyền thế trong tay thì đã không còn gì cả, thật không biết, nếu một ngày nào đó, ngay cả quyền thế này hắn cũng mất đi, nàng ngược lại muốn xem xem, hắn còn có thể có thứ gì.

An Nguyệt Hằng đột nhiên thả lỏng tay ra, nhìn cặp mắt rõ ràng của Mộc Tịch Bắc, cười nói: " Vậy ngươi cứ từ từ mà xem, dáng vẻ Bản vương có được thiên hạ này!"

Mộc Tịch Bắc cười lạnh không nói nữa, cũng không để ý tới An Nguyệt Hằng, xoay người đi vào cửa động kia.

" Thế tử, Vĩnh Dạ quận chúa cứ như vậy đi theo An Nguyệt Hằng? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? " Một thị vệ bên cạnh Phó Thành Uyên mở miệng hỏi.

" Về trước rồi nói. " Phó Thành Uyên thấp giọng, đến khi đám người An Nguyệt Hằng lần nữa biến mất ở trước mắt, Phó Thành Uyên mới đứng dậy.

Hắn thật sự là đánh giá thấp An Nguyệt Hằng, bọn hắn đều cho rằng An Nguyệt Hằng thật sự có ý đồ với nửa giang sơn phía sau mình, lại quên rằng, An Nguyệt Hằng có thể làm được đến vị trí này, làm sao lại không chú ý đến gian tế bên cạnh mình được.

Vốn A Tam là một nước cờ có lợi nhất cho bọn hắn, nhưng nay xem ra lại thành người áp chế Mộc Tịch Bắc, bây giờ Mộc Tịch Bắc ở trong tay An Nguyệt Hằng, tất cả kế hoạch cũng bị làm rối loạn, muốn tiến công Đế đô vô hình lại thêm vài phần khó khăn.

Lại nghĩ đến hai trăm vạn đại quân của mình, tập trung ở xung quanh Đế đô, thật sự là khó khăn, dù sao lương thực chính là đại sự hạng nhất, cho nên bây giờ cần cẩn thận suy nghĩ động tác kế tiếp mới được.

Phó Thành Uyên mang theo một đội mai phục rất nhanh liền rút về doanh trướng, mọi người vừa thấy Mộc Tịch Bắc không có trở về, cả đám đều lo lắng mở miệng hỏi thăm tình huống.

" An Nguyệt Hằng quả thật là xảo trá! Là ai nói hắn là muốn mưu đồ nửa giang sơn phía sau chúng ta. " Ân Mạc Ly có ý đồ riêng mở miệng nói.

Phó Thành Uyên nhìn về phía Ân Mạc Ly cười nhạo một tiếng, chỉ nói: " Ta nhớ lúc ấy Nam Yến Vương thế tử cũng không phản đối, chẳng lẽ ý tứ không phải là đồng ý? Hay là nói đường đường Thế tử, vậy mà chỉ có bản lĩnh mã hậu pháo!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Mạc Ly đỏ lên, hắn không thô tục bằng Phó Thành Uyên, nên đương nhiên cũng không nói lại y.

" Được rồi, bây giờ Quận chúa bị An Nguyệt Hằng mang đi, chúng ta chỉ có thể ở đây chờ, nhưng nếu cứ chờ đợi như vậy, cũng không phải cách? " Phó Dĩ Lam mở miệng nói.

Triệu Loan Kiệt mấy ngày liền trầm mặc rốt cuộc mở miệng nói: " Có lẽ Quận chúa đã sớm dự đoán được."

Mọi người đều dừng mắt trên người hắn, Triệu Loan Kiệt chỉ cúi đầu nói: " Ngày đó Quận chúa tìm chúng ta thảo luận kế hoạch tác chiến, từng dặn qua chúng ta phải giữ kín kế hoạch, không được để lộ mảy may, nhưng ta cuối cùng vẫn để lộ cho Ngũ Tư Tư, vốn cho rằng là đại sự xấu, nhưng trên thực tế Quận chúa lại sớm đoán được, biết ta nhất định sẽ đem tin tức này nói cho Ngũ Tư Tư, Quận chúa liền tương kế tựu kế, đại hoạch toàn thắng."

Sau khi mọi người ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu, không nói gì, Triệu Loan Kiệt chỉ trần thuật sự thật, lại là sự thật có khả năng nhất, nhớ lại lúc trước Mộc Tịch Bắc đề nghị mai phục, hình như Mộc Tịch Bắc cũng không hoàn toàn đồng ý, nghĩ đến là nàng cũng đã sớm hoài nghi việc này rồi.

Lúc này, Thanh Từ lại nhấc lên màn cửa đi đến, trong tay cầm một phong thư, nhìn mọi người vây quanh bàn dài mở miệng nói: " Đây là thư chủ tử bảo ta giao cho các ngươi."

Phó Dĩ Lam giành lấy trước nhất, lập tức xé phong thư ra xem, sau đó một chưởng đập thư vào trên mặt bàn, mở miệng nói: " Quả nhiên Quận chúa đã sớm đoán được! "

Phó Thành Uyên, Ân Mạc Ly và Triệu Loan Kiệt đều cầm lấy thư, cẩn thận xem, cuối cùng thở mạnh một hơi, ngồi lại trên ghế.

Mà một mặt khác, Mộc Tịch Bắc bị dẫn vào hoàng cung, được sắp xếp ở trong Phượng Tường điện, vô cùng lộng lẫy, hết thảy hết thảy là xa xỉ nàng chưa từng thấy qua, nhìn Dạ Minh Châu to lớn treo cao trên đỉnh đầu, nàng cảm thấy, nếu kiếp trước, An Nguyệt Hằng không giết nàng, có lẽ nàng thật sự sẽ ngây ngốc đi theo hắn cùng nhau lật đổ vương triều này, thành lập Đế quốc thuộc về hắn, mỗi khi ngẫm lại, nàng đều cảm thấy thoải mái, tựa như tận mắt nhìn thấy nam nhân của mình trở thành một sự tồn tại mà không ai trong thiên hạ này có thể với tới được.

Nhưng cũng không biết vì sao, nàng và hắn lại đi tới một bước như hôm nay, hắn từng bước một leo lên trên cao, nàng lại đang từng bước phá hủy bậc thang của hắn, chờ đợi một ngày kia khi hắn leo lên đỉnh cao nhất, liền đạp hắn một cước thật mạnh, nhìn hắn mình đầy thương tích ngã xuống đất, mãi mãi không thể đứng lên.

Ngón tay trắng thuần nhẹ nhàng xoa lên phi phượng kim sắc trên vách tường, từng chút phác hoạ hình dáng của nó, nàng từ đầu đến cuối đều không thể hiểu được, rốt cuộc vì sao quyền thế lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, khiến cho người ta chỉ vì nó mà có thể vứt bỏ hết thảy.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Cầu phiếu của các bé hội lâu năm~ Miễn phí ném đát~
Bình Luận (0)
Comment