Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 164

Cảm nhận được mềm mại trước ngực, tâm của Ân Cửu Dạ đột nhiên bình yên hẳn, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ xát bên tai nữ tử.

Mộc Tịch Bắc vẫn không ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm phía trước, nhưng trong bất tri bất giác đã chứa đầy hơi nước, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười nhu hòa, một bàn tay trắng thuần áp lên bàn tay to bên hông, một tay khác thì chậm rãi nâng lên, khẽ vuốt ve gương mặt người sau lưng.

Giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên:

" Bắc Bắc. Bắc Bắc của ta."

Mộc Tịch Bắc nhắm lại hai mắt, rốt cuộc không kềm nén được nữa, xoay người nhào vào trong ngực Ân Cửu Dạ, ôm chặt lấy hông của hắn.

" Ân Cửu Dạ. "

Mộc Tịch Bắc thì thào mở miệng, đầu chôn ở trong ngực nam tử.

Đôi mắt đen của Ân Cửu Dạ hiện ra nhiều điểm đỏ tươi, hơi cứng ngắc giơ bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mộc Tịch Bắc, thần sắc ôn nhu, khóe miệng dâng lên ý cười ấm áp.

" Ân Cửu Dạ, chàng có nhớ ta không? " Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân trầm mặc không nói, mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng hỏi.

" Nhớ. " Ân Cửu Dạ nhẹ giọng đáp.

Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu lên, nắm tay phấn nộn đấm vào lồng ngực Ân Cửu Dạ: " Ân Cửu Dạ, chàng không nhớ ta có phải không?"

Ân Cửu Dạ cũng không tránh, mặc cho Mộc Tịch Bắc đánh hắn, nhìn thấy trong hốc mắt của nàng tích tụ nước mắt, có chút hoảng hốt, đưa tay giúp Mộc Tịch Bắc lau đi nước mắt trên mặt: " Ngoan, không khóc."

Mộc Tịch Bắc nhìn bộ dáng ngu ngơ của hắn, nín khóc mỉm cười: " Ân Cửu Dạ, hồi lâu không gặp, có phải chàng không biết nói chuyện luôn rồi không. "

" Ừm. " Ân Cửu Dạ tinh giản đáp lại, ngón tay thô lệ thon dài nhẹ nhàng phác hoạ gương mặt Mộc Tịch Bắc, ánh mắt tham lam quan sát nàng không sót một phân một tấc.

Mộc Tịch Bắc cũng không cắt ngang, mặc cho nam nhân nhìn mình chằm chằm đồng thời cũng đánh giá lại nam tử trước mặt, hắn hoàn toàn anh tuấn như trước đây, là nam nhi tuấn mỹ nhất trong thiên hạ này, thế nhưng mùi máu tanh nồng nặc trên người mặc dù đã được thu liễm, nhưng vẫn không thể bỏ qua.

Còn có sát khí chết chóc quanh người hắn cũng càng ngày càng nhiều, đó là vô số tính mệnh cùng giết chóc mới có thể chồng chất ra.

Bỗng nhiên, lông mày đẹp mắt không vui nhíu lại: " Gầy."

Mộc Tịch Bắc sững sờ, cái mũi chua xót, lại cười nói: " Vậy chàng phải đút cho ta ăn thật nhiều để cho ta mập mạp lên mới được."

" Được. " Ân Cửu Dạ gật đầu, trịnh trọng giữ lời hứa.

Hành động của hai người đã khiến những người xung quanh chú ý, mà dĩ nhiên An Nguyệt Hằng vẫn luôn liếc nhìn toàn trường cũng không bỏ qua.

Thấy hai người thân mật, An Nguyệt Hằng đang muốn mở miệng, một cây chủy thủ lại đâm mạnh vào thân thể của hắn.

An Nguyệt Hằng vung ra một chưởng, đánh bay nữ tử trên người ra ngoài.

" Ha ha ha ha, An Nguyệt Hằng ngươi chết không yên lành! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi! " Nữ tử kia bị té ngã xuống đất, cười lên như điên, khuôn mặt đầy dữ tợn nhìn An Nguyệt Hằng.

Dường như An Nguyệt Hằng không nghĩ tới nàng ta vậy mà đột nhiên cho mình một đao, khoảng cách gần như thế khiến hắn không kịp phòng bị, vậy mà trúng chiêu.

" Ngũ Thanh Thanh! Ngươi. "

An Nguyệt Hằng phun ra một ngụm máu tươi, lại cố chống đỡ thân thể, nhìn Ngũ Thanh Thanh lăn xuống bậc thang.

Không sai, nữ tử kia chính là Ngũ Thanh Thanh, Ngũ Thanh Thanh trước đó bị An Nguyệt Hằng vứt vào hậu viện, vốn là tự sinh tự diệt sống không được bao lâu, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không có, nhưng lâu lâu Mộc Tịch Bắc lại cho người âm thầm đưa một vài thứ, để nàng ta có thể sống sót.

Sau mười ngày nửa tháng, ngay cả những người trông coi cũng cho rằng Ngũ Thanh Thanh đã chết, cho nên không xen vào nữa, nhưng có một ngày, một nữ nhân trong hậu viện của An Nguyệt Hằng vô tình phát hiện Ngũ Thanh Thanh vẫn còn có hơi thở, lúc này liền gọi mấy tỷ muội khác tới.

Tuy rằng Ngũ Thanh Thanh nhìn như yếu đuối, nhưng ngày thường lại không ít lần hạ thủ đoạn mềm dẻo với người ta, lại thêm lúc trước nàng ta cùng Bắc Bang công chúa hai người cơ hồ độc chiếm An Nguyệt Hằng, cũng trừng trị qua không ít người, đủ để cho rất nhiều người ghi hận trong lòng, đến đây bỏ đá xuống giếng.

Mặt của Ngũ Thanh Thanh chính là bị rạch vào lúc đó, Nhiếp Chính Vương phủ cực lớn, sau khi mặt của nàng ta bị huỷ, không còn ai biết nàng ta là Ngũ Thanh Thanh, thế là, nàng ta liền bị càng nhiều tra tấn hơn, cho đến sau này, Mộc Tịch Bắc cho người đưa nàng ta ra khỏi vương phủ, bí mật canh giữ ở một chỗ.

Mà người Ngũ Thanh Thanh hận sâu đậm cũng không còn là Mộc Tịch Bắc nữa, mà là An Nguyệt Hằng tự tay biến nàng thành bùn nhão, giết chết con trai của nàng, nàng sẽ không quên, sẽ không quên hắn đã từng dỗ ngon dỗ ngọt, sẽ không quên hắn sủng ái mình, càng sẽ không quên cặp mắt vô tình, và khuôn mặt lạ lẫm vào giây phút cuối cùng ấy!

Ngũ quốc công tiến lên đỡ Ngũ Thanh Thanh chật vật không chịu nổi đứng dậy, ánh mắt bi thương thống hận, trong tất cả các tiểu thư Ngũ gia, chỉ có Ngũ Thanh Thanh là con ruột của Ngũ quốc công, thậm chí ngay cả con thừa tự của Ngũ gia, đều được chọn từ bàng chi nhận làm con thừa tự, chỉ có Ngũ Thanh Thanh mãi mãi là trân bảo Ngũ quốc công phủng ở đáy lòng, bằng không cũng sẽ không gả Ngũ Thanh Thanh cho tráng niên tài tuấn An Nguyệt Hằng.

Chỉ là Ngũ Quốc công thật sự không ngờ, An Nguyệt Hằng lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, cho dù sinh con dưỡng cái cũng không trói được tâm hắn, càng không ngờ được chính là, Ngũ gia mình một lòng mưu đồ vì An Nguyệt Hằng, nhưng kết quả là, hắn lại biến nữ nhi mình thành cái bộ dáng này.

Tạm thời không nói đến kết cục của Ngũ Thanh Thanh, chỉ cần nhìn thủ đoạn làm việc của An Nguyệt Hằng Ngũ quốc công liền hiểu rõ, một nam nhân tùy thời có thể giết vợ bỏ con, đối với đại tộc nhìn thấu rất nhiều bí mật của hắn, thậm chí là những người sau này có khả năng uy hiếp quyền thế của hắn, hắn sẽ không lưu quá nhiều tình cảm.

Chỉ sợ đợi đến khi An Nguyệt Hằng đủ lông đủ cánh, cái thứ nhất muốn trừ bỏ chính là Ngũ gia bọn ông!

" Loạn thần tặc tử sao có thể đăng cơ làm Hoàng, bây giờ Thái tử Tây La ta ở đây, làm sao đến phiên một người khác họ tọa trấn Tây La ta, đúng là nói năng bậy bạ, quả thực là không thể nói lý, bây giờ lại còn có trời cao cảnh báo, chúng ta làm con dân Tây La, nhất định phải bắt tên nghịch tặc này lại!"

Dẫn đầu lên tiếng lên án An Nguyệt Hằng chính là Ngũ quốc công, lúc đầu chức vị của ông đã bị biếm, nhưng sau khi An Nguyệt Hằng vào cung, liền lập tức phong lại ông làm Ngũ quốc công.

Ngũ quốc công vừa mới mở miệng, toàn bộ tràng diện liền yên tĩnh lại, Ân Cửu Dạ nắm tay Mộc Tịch Bắc đi ra từ trong đám người, giẫm lên thảm đỏ bước về phía chính điện.

Ngón tay An Nguyệt Hằng hơi cuộn lại, cặp mắt rất mỹ lệ giờ phút này cũng có phần bén nhọn, An Nguyệt Hằng phẫn nộ nhìn Ngũ quốc công, từ lúc Ngũ Thanh Thanh đi ra, là hắn đã biết, Ngũ quốc công rất có thể sẽ lâm trận phản chiến, nhưng hắn cho rằng giữa quyền thế và một nữ nhi đã hết giá trị thì Ngũ Quốc công nên hiểu được phải lựa chọn như thế nào, nhưng hắn thật sự không ngờ, Ngũ quốc công lại bởi vì chuyện này, mà nhìn thấu bản tính của hắn, cũng biết rằng đến cuối cùng hắn nhất định sẽ không lưu đường sống cho bọn họ.

Sự thật cũng đúng là như thế, trước kia An Nguyệt Hằng cũng đã chuẩn bị trừ hết những người này, dù sao mình dựa vào những thế gia đại tộc này để lật đổ Hoàng đế, nếu bọn họ có thể trợ giúp mình, thì ngày sau rất có thể cũng sẽ giúp người khác lật đổ mình, cho nên dựa theo tính tình của An Nguyệt Hằng, đợi đến khi có đủ năng lực, tuyệt đối sẽ không giữ lại những người này.

Chỉ là ở trong mắt An Nguyệt Hằng, tất cả quyền lợi hẳn phải nằm trong sự khống chế của hắn mới đúng, chỉ có hắn mới có quyền quyết định bọn họ là sống hay chết, là đi hay ở, cho tới bây giờ không tới phiên bọn họ tới chi phối hắn, mà những người từ trước đến nay lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vậy mà giờ lại dám can đảm ngỗ nghịch hắn, thậm chí muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường đăng cơ của hắn.

" Mộc Tịch Bắc! Ta rốt cuộc là coi thường ngươi, ngươi đã sớm biết Bản vương phát hiện A Tam là phản đồ, nhưng lại không cho A Tam rút đi, mà là chờ Bản vương bắt được nhược điểm của ngươi, bắt ngươi vào Hoàng cung! Ngươi thật sự là đem tâm tư của ta tính rõ ràng không sai lệch! "

An Nguyệt Hằng một tay chỉ về phía Mộc Tịch Bắc một thân vinh hoa đứng ở dưới đài.

Mộc Tịch Bắc cười nhạt nói: " Dù sao chúng ta quen biết nhiều năm, thủ đoạn của ngươi có lẽ ta không học được hết, nhưng với tâm tư của ngươi từ trước đến nay lại phỏng đoán cực chuẩn."

Đúng là như thế, năm đó từ lúc Tịch Tình bị mất trí nhớ được An Nguyệt Hằng cứu, mọi thứ mà nàng biết cơ hồ đều là do An Nguyệt Hằng dạy, nàng học được phỏng đoán lòng người, học được võ công điêu luyện, học được tâm ngoan thủ lạt, học được tất cả mọi thứ, mà đối với phương diện đào tạo nàng An Nguyệt Hằng chưa bao giờ keo kiệt, cho nên những thứ Mộc Tịch Bắc học được thật sự rất nhiều.

Chỉ là khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy buồn cười chính là, đi theo bên cạnh hắn hơn mười năm, nhưng lại không học được sự vô tâm vô tình cùng táng tận thiên lương của hắn.

Nhưng cũng may, vạn sự vạn vật cuối cùng cũng có báo ứng, chính vì kiếp trước nàng đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người An Nguyệt Hằng, khắp nơi bức bách mình đuổi kịp suy nghĩ của hắn, nên bây giờ mới có thể đoán rõ ràng tâm tư của hắn như vậy, mặc dù trên thực lực cùng hắn so sánh có lẽ vẫn có chênh lệch không nhỏ, nhưng chỉ cần giỏi tính lòng người, xảo diệu thiết kế, cũng sẽ có phần thắng không nhỏ.

" Nếu ngươi đã nhìn rõ như vậy, hôm nay xuất hiện ở đây lại là vì sao? Ta thật sự là không rõ, nam nhân bên cạnh ngươi có cái gì tốt, ta cho ngươi vị trí hoàng hậu, cho ngươi quyền thế ngập trời mà ngươi từng rất muốn, áp đảo vô số người, nhưng ngươi lại phản bội ta! Thật là đáng chết! "

An Nguyệt Hằng ngữ khí không tốt, sắc mặt cũng mang theo dữ tợn phổ biến.

" Thứ ta muốn, hắn tự nhiên sẽ lấy đến cho ta, nếu không thích cho dù hắn đưa đến trước mặt ta, ta cũng không muốn. Về phần phản bội như lời An Nguyệt Hằng ngươi nói, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy buồn cười à? Ta chưa từng trung thành với ngươi, đâu ra phản bội như ngươi vừa nói? Còn nữa, trong mắt An Nguyệt Hằng ngươi còn có trung thành phản bội sao? A, sao ta lại quên, An Nguyệt Hằng ngươi trung thành từ đầu đến cuối chỉ có quyền thế, ai ngăn trở con đường quyền thế của ngươi, chính là phản bội ngươi, ai không thể trở thành lợi thế để ngươi củng cố quyền lực, chính là bất trung với ngươi. " Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần trào phúng mở miệng, hai cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng An Nguyệt Hằng, cười như không cười.

" Trước kia Trẫm vậy mà không phát hiện ra ngươi lại miệng lưỡi bén nhọn như vậy, nhưng cho dù phải thì như thế nào! Không ai có thể ngăn cản ta, ai cũng không thể! " An Nguyệt Hằng ngửa mặt lên trời gào to.

" Ngươi thật giống chó nhà có tang, không, hoặc là một con trùng đáng thương, cho dù ngươi có được thiên hạ lại như thế nào? Ngươi vẫn như cũ là một kẻ đáng thương hai bàn tay trắng! " Mộc Tịch Bắc không chút keo kiệt kích thích An Nguyệt Hằng.

Hôm nay An Nguyệt Hằng thực sự có chút táo bạo và mất khống chế, bởi vì ở mùi hôi thối trên người Ngũ Thanh Thanh, nàng để cho người dùng thuốc bột có thể khiến cho người ta táo bạo mất khống chế, cho nên hôm nay dưới đủ loại kích thích, An Nguyệt Hằng mới có thể mất khống chế như vậy.

Không thể không nói, trên thế giới này mọi thứ luôn có nhân quả, An Nguyệt Hằng làm việc quá tuyệt tình, không có một tia nhân tính, cho dù Ngũ Thanh Thanh bị ép thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, lại vẫn chủ động nguyện ý phối hợp thiết kế với nàng, cho nên, bây giờ nàng phải xem An Nguyệt Hằng từng bước một, ngã xuống vị trí cao nhất kia.

An Nguyệt Hằng chỉ cảm thấy hoảng hốt, nhìn xuống từng gương mặt phía dưới đài, nhưng không có một ai là thật tâm vì hắn, nhìn từng đôi mắt dò xét kia, trong mắt đều là tính toán, An Nguyệt Hằng tựa như nhận lấy kích thích cực lớn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Mộc Tịch Bắc mắt lạnh nhìn nam nhân lạ lẫm đến cực điểm này, đột nhiên cảm thấy hận ý với hắn vậy mà phai nhạt rất nhiều, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, hắn thật sự là rất đáng buồn, cả đời này, chưa từng bỏ ra một chút chân tình, cả đời này, chỉ biết truy đuổi quyền thế, chẳng qua chỉ là con trùng đáng thương mà thôi.

" Có ai không, bắt bọn họ lại cho ta!" An Nguyệt Hằng lạnh lùng nói.

Một đội nhân mã rất nhanh vọt lên, một bộ phận trong đó rất nhanh bắt lại Ngũ quốc công cùng những người đi theo Ngũ quốc công, mà đại thần bên cạnh thì ở một bên quan sát, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Mà một đội nhân mã khác thì xông lại bao vây Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, nhưng bởi vì uy danh Thái tử khiến bọn họ hơi e ngại, hơn mười người làm thành một vòng tròn, trong tay cầm đao kiếm, vòng quanh hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, từ đầu đến cuối không dám xông lên trước.

Mộc Tịch Bắc cười lạnh nhìn tâm phúc của An Nguyệt Hằng bao vây hai người mình, biết những người này nhất định là tử trung của An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng mưu tính gần hai mươi năm, mặc dù có rất nhiều người giao hảo với hắn là vì mưu cầu lợi ích, nhưng cũng có rất nhiều người tử trung với hắn, trước đó nàng nói không ai thật tâm với An Nguyệt Hằng chẳng qua là vì chọc giận An Nguyệt Hằng thôi.

Dù sao hơn hai mươi năm qua An Nguyệt Hằng là không có khả năng không có tuỳ tùng chân thành được, mà trên thực tế hắn không chỉ là có, mà còn có rất nhiều.

Bên hông bỗng nhiên có một cánh tay duỗi ra kéo mình qua, Mộc Tịch Bắc cúi đầu nhìn cánh tay dưới hông, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh, không tự chủ được lộ ra một nụ cười.

" Còn đang chờ cái gì! " An Nguyệt Hằng chỉ cảm thấy đầu hơi đau, hôm nay cũng không biết làm sao, hắn luôn cảm thấy cảm xúc của mình có chút mất khống chế, lắc lắc đầu của mình, lùi trở về trên long ỷ.

" Vâng, bệ hạ. " Thanh âm đều nhịp, Mộc Tịch Bắc có thể đoán ra những người này là binh sĩ đã trải qua huấn luyện tỉ mỉ.

Hơn mười người gật đầu với nhau xong, liền giơ đao trong tay bổ xuống hai người bị vây ở giữa, đại thần xung quanh cùng cung nữ thái giám nhất thời tránh ra rất xa, có người nhìn thấy động tác của những binh sĩ kia còn hét lên kinh ngạc, nhịn không được nhắm lại hai mắt.

Ân Cửu Dạ xuất thủ cực nhanh, ra tay lại tàn nhẫn, những binh sĩ này căn bản không phải đối thủ của hắn, từng cánh tay bị chặt đứt bay ra ngoài, vết cắt chỉnh tề đập vào mắt khiến người ta kinh hãi, chỉ trong mấy hơi, hơn mười người cũng đã đầu một nơi thân một nẻo.

Mà trên váy dài màu hồng nhạt của Mộc Tịch Bắc lại không hề bị dính một giọt máu.

Dường như lúc này Ân Cửu Dạ mới phát hiện Mộc Tịch Bắc mặc váy dài màu hồng nhạt, trên váy dài màu hồng nhạt dùng hạt châu thủy tinh ghép lại thành từng đoá hoa đào nhỏ bé đáng yêu, dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, búi tóc vẫn là búi tóc trước đó ma ma chải cho, rất tinh xảo, chỉ là trâm cài trên đầu cũng không nhiều, không giống với cảm giác lạnh bạc trong trẻo ngày xưa, nhìn con ngươi trong suốt như nước, trong lòng Ân Cửu Dạ xiết chặt.

Mộc Tịch Bắc dường như cũng nhận ra ánh mắt của nam tử, gương mặt có một chút ửng đỏ: " Chàng đang nhìn cái gì."

Sắc mặt Ân Cửu Dạ không thay đổi, có chút ngu ngơ, hai tai cũng đỏ lên: " Hơ, thật đẹp."

Mộc Tịch Bắc không nói gì nữa, chỉ giữ chặt bàn tay to của Ân Cửu Dạ, nhìn thấy phía trên có rất nhiều vết thương, trong lòng đau nhức.

An Nguyệt Hằng ngồi ở thượng thủ, ánh mắt âm trầm, dường như bởi vì một đao của Ngũ Thanh Thanh mà tạo thành mất máu quá nhiều, khiến sắc mặt của hắn hơi trắng bệch.

Không đợi An Nguyệt Hằng mở miệng lần nữa, trên sân lại tiếp tục trào ra mấy đội nhân mã, từng bước một đi về phía Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ.

" Ngươi cho rằng chỉ có những người này liền có thể bắt được chúng ta sao? "

Mộc Tịch Bắc không nhìn mấy đội nhân mã mới xuất hiện lần nữa, mở miệng nói với An Nguyệt Hằng ở trên cao.

An Nguyệt Hằng cười lạnh nói: " Không nói trong ngoài Hoàng thành binh sĩ có hơn trăm vạn, chỉ nói ở trong cung này đã có đến mấy chục vạn nhân mã, Trẫm cũng không tin, còn không bắt được hai người các ngươi!"

Mộc Tịch Bắc cũng cười nói: " Là ai nói cho Vương gia, hôm nay chỉ có hai người chúng ta đến đây."

Tất cả mọi người sững sờ, Hoàng thành bị An Nguyệt Hằng canh giữ giống như thùng sắt, nếu nói lẫn vào mấy chục mấy trăm là có khả năng, nhưng nếu nhiều hơn con số này chính là người si nói mộng.

Lúc mọi người ở đây đang suy tư ý tứ trong lời nói của Mộc Tịch Bắc, trong hoàng cung đột nhiên vang lên tiếng chém giết!

" Giết! Tru sát An thị nghịch tặc, thay trời hành đạo!"

" Xông lên! Bảo hộ Thái tử điện hạ, diệt trừ loạn thần tặc tử!"

.......

Chỉ trong nháy mắt, cả tòa hoàng cung tràn ngập trong khói lửa, mặc dù còn chưa tràn vào đại điện, nhưng những âm thanh gào thét khàn cả giọng kia, thậm chí là tiếng đao kiếm va chạm leng keng cũng đã rõ ràng kích thích màng tai của mỗi người, làm cho chân cẳng người ta như nhũn ra.

Trong không khí tản ra mùi máu tươi thoang thoảng, nhìn về nơi xa, cả Hoàng cung đã khói lửa nổi lên bốn phía, không ít cung điện đã bốc lên đại hoả tận trời, khói đen dày đặc đã theo gió bay đến trước mặt mọi người, từng đợt hương vị cháy khét hỗn hợp với mùi máu tanh, khiến cho người ta tê cả da đầu, trong lúc nhất thời vạn phần hoảng sợ.

An Nguyệt Hằng cố áp chế bất an trong lòng, nói với mình phải tỉnh táo, bởi vì chính mình truyền ra tin tức phong Mộc Tịch Bắc làm hậu, chính là muốn hấp dẫn một bộ phận binh lực sau đó một lưới hốt gọn, bây giờ bọn hắn làm như vậy chính là gãi đúng chỗ ngứa.

An Nguyệt Hằng nhìn Lư Dẫn Minh ở phía dưới, Lư Dẫn Minh nhẹ gật đầu với An Nguyệt Hằng, trái tim bất an của An Nguyệt Hằng lúc này mới chậm rãi buông xuống.

Cung tỳ thái giám, thậm chí là đại thần chạy loạn khắp nơi, một hàng cung thủ đứng ở trên bậc thang, người cầm đầu cao giọng nói: " Người tự ý tháo chạy giết chết không cần hỏi!"

Mặc dù thanh âm của hắn rất lớn, nhưng ở trong vô số thanh âm la hét cùng chạy trốn, lập tức trở nên vô lực, hơn nữa mặc dù rất nhiều người nghe thấy được, nhưng cũng sẽ không nghe theo.

Nhưng mà đao tên lại không có mắt, người cầm đầu thấy đám người đối với lời nói của hắn không có phản ứng gì, liền vung tay lên, một hàng cung thủ sau lưng bắt đầu bắn tên.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy người bên cạnh chết thảm trên mặt đất, những người bỏ chạy mới dừng chân, chân chính yên tĩnh trở lại.

An Nguyệt Hằng rất hài lòng nhìn tình cảnh trước mắt, mặc dù hắn thiết kế muốn một mẻ hốt gọn tất cả quân địch, nhưng không có nghĩa chỉ vì mấy người này liền có thể hủy đi đại điển đăng cơ của hắn, đợi đến khi giải quyết xong Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, hắn vẫn là tân đế của Tây La này, đại điển đăng cơ của hắn vẫn phải tiếp tục tiến hành!

Cũng không lâu lắm, tiếng chém giết xa xa dần dần yếu đi, An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng tính toán, người Mộc Tịch Bắc phái tiến cung nhất định sẽ cho rằng bọn họ đã thắng lợi, tiêu diệt được bộ hạ của hắn, nhưng trên thực tế, hắn lại để thủ hạ của hắn giả bộ bại trận, làm cho người của Mộc Tịch Bắc nhất thời cao hứng, truyền tin cho đại quân ngoài thành.

Mà đại quân ngoài thành nhận được tin tức cung trong thắng lợi, nhất định sẽ thừa cơ đánh vào Đế đô, mà Lư Dẫn Minh không chỉ bố trí mai phục trong cung, mà trong Đế đô cũng thiết trí mai phục rất nhiều nơi, mà dự định của An Nguyệt Hằng là phải nhân cơ hội lần này một kích tiêu diệt hết hơn trăm vạn đại quân của Mộc Tịch Bắc!

Quả nhiên không ngoài dự liệu của An Nguyệt Hằng, rất nhanh, từ bốn phương tám hướng xung quanh đại diện liền tràn vào vô số nhân mã, nhưng đều là người của Mộc Tịch Bắc, ước chừng hơn mười vạn người, rất nhanh liền bao vây tất cả mọi người ở đây, mà người cầm đầu chính là Triệu Loan Kiệt.

" Thái tử điện hạ, mười lăm vạn binh mã đã tụ tập, hiện đã tiêu diệt hết bốn mươi vạn loạn đảng trong thành cùng cung trong rồi! " Triệu Loan Kiệt chắp tay hồi báo chiến quả với Ân Cửu Dạ.

Người ở chỗ này đa số sớm giác ngộ đều khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy buồn cười, khiếp sợ đương nhiên là vì mười lăm vạn nhân mã rốt cuộc là từ đâu mà đến, buồn cười đương nhiên là vì cảm thấy lời Triệu Loan Kiệt nói chỉ bằng vào mười lăm vạn nhân mã mà tiêu diệt được bốn mươi vạn nhân mã, quả thực là nói nhảm mà thôi.

Một phó tướng dưới tay An Nguyệt Hằng nói: " Quả thực là nói năng bậy bạ, từng cửa thành vẫn đang tử thủ nghiêm ngặt, căn bản không có binh mã điều đến, các ngươi luôn miệng nói là mười lăm vạn binh mã, ta thấy là đang hư trương thanh thế thôi!"

Mộc Tịch Bắc chỉ trào phúng nhìn tên phó tướng kia rồi nói: " Tướng quân nếu không tin, không ngại tự mình nghiệm chứng một phen, thời gian của chúng ta dư giả, cũng không ngại tướng quân từng bước từng bước đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu người."

Tên phó tướng kia bị nghẹn nói không ra lời, nhưng mà sự thật đúng là như thế, từng cửa thành đều không truyền đến tin tức, nếu quả thật có mười lăm vạn người, vậy làm cách nào mà vào được đế đô, mười lăm vạn người không phải số lượng nhỏ, không có khả năng không có người phát giác.

Mười lăm vạn nhân mã này căn bản cũng không phải từ ngoài hoàng thành điều vào, cho nên bọn họ không nhận được tin tức cũng là hợp tình hợp lý.

Trước đó Mộc Tịch Bắc giúp Mộc Chính Đức lấy được quyền khởi công xây dựng đường sông đế đô, mà đường sông kéo dài, cần nhân số đông đảo, lại cần thời gian rất dài, mà bắt đầu từ lúc đó, Mộc Tịch Bắc cũng đã thương lượng với Mộc Chính Đức, đem công nhân khởi công xây dựng đường sông, đổi thành binh sĩ vô cùng tinh nhuệ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đây cũng chính là lý do vì sao lúc trước Mộc Tịch Bắc không tiếc mạo hiểm cũng muốn lấy được văn thư đường sông, mọi thứ luôn luôn phải chừa lại đường lui, cho dù thật sự không có đường lui, cũng phải có đường sống quay đầu, đây là lợi thế dùng để cứu mạng, cho nên, lúc trước Mộc Tịch Bắc mới nhìn trúng quyền khởi công xây dựng đường sông này.

Mà năm ngoái vô tình phát hiện chuyện Hoàng đế mở mật đạo trong cung, Mộc Tịch Bắc liền lưu tâm đến cái này, để cho tai mắt âm thầm lưu ý vị trí của những mật đạo này, An Nguyệt Hằng mặc dù cũng đã niêm phong mấy cái, nhưng chắc chắn sẽ có mấy cái chạy thoát ánh mắt của hắn, hơn nữa Mộc Kiến Ninh từ chỗ Hoàng đế chiếm được không ít tin tức, làm cho Mộc Tịch Bắc nắm được vị trí của mấy mật đạo, mà như vậy là đủ rồi.

Chỉ sợ An Nguyệt Hằng bây giờ còn đang cho rằng mình đang nằm trong mai phục của hắn, chỉ là hắn cố ý bại trận để lấy thắng lợi trong cung, nhưng hắn nhưng lại không biết, Triệu Loan Kiệt nói đã diệt sạch bốn mươi vạn địch, lại không phải là giả, mà là đã chân chân chính chính quét sạch toàn bộ ngõ ngách trong cung!

Không biết khi An Nguyệt Hằng phát hiện chính mình tỉ mỉ thiết kế mai phục kết quả là lại lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, lúc đó hắn sẽ có biểu tình như thế nào.

" Mộc Tịch Bắc, có phải ngươi cho rằng mới chỉ như vậy là ngươi đã thắng, có phải cho rằng bằng vào mười lăm vạn binh mã này là đã có thể lật đổ được ta! Ngươi không khỏi quá ngây thơ đi! " An Nguyệt Hằng cười lạnh nói.

" Ta lại cảm thấy vương gia mới là kẻ ngây thơ, còn đang trong Hoàng Lương mộng đẹp, cho rằng mình có thể vấn đỉnh thiên hạ, nhưng ta không thể không nhắc nhở Vương gia một câu, mộng đẹp cũng có lúc phải kết thúc! " Khóe miệng của Mộc Tịch Bắc hàm chứa một nụ cười lạnh, tay nhỏ bị Ân Cửu Dạ nắm chặt ở trong đó.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ rơi vào trên người An Nguyệt Hằng, không biết suy nghĩ gì mà sắc mặt bất tri bất giác nhu hòa, trong con ngươi mang theo vài tia hào quang hiếm thấy.

Phó Dĩ Lam ngước mắt đúng lúc nhìn thấy một màn này, dưới cái nhìn của nàng chỉ thấy Ân Cửu Dạ đang thâm tình chân thành nhìn An Nguyệt Hằng, không khỏi cảm thấy có phải mình bị hoa mắt không.

Dùng sức lắc lắc đầu, lại nhìn về phía Ân Cửu Dạ, phát hiện hắn đã khôi phục mặt lạnh, lúc này mới lẩm bẩm nói: " Ta nói là ta hoa mắt rồi mà..."

Thì ra Ân Cửu Dạ nhìn An Nguyệt Hằng sắp bị lật đổ, nghĩ đến chuyện Mộc Tịch Bắc đã từng đáp ứng hắn, đợi đến khi An Nguyệt Hằng chết, bọn hắn sẽ cử hành đại hôn.

Hơn nữa không lâu nữa, Mộc Tịch Bắc cũng đến tuổi cập kê, hắn là có thể cưới nàng rồi!

An Nguyệt Hằng cũng không còn cãi lại, vỗ vỗ hai tay, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số binh mã, có người đột nhiên từ trên đầu tường xuất hiện, có người từ nóc nhà hạ xuống, có người lộn ra từ trong cửa sổ, có người từ bốn phương tám hướng chạy tới, đây đều là nhân mã mà Lư Dẫn Minh mai phục, tinh tế như thế, quả thực là bày thiên la địa võng, khó trách An Nguyệt Hằng đã tính trước nắm chắc thắng lợi trong tay.

Phóng tầm mắt nhìn tới, trên tường cung nằm sấp từng hàng cung thủ, trên nóc nhà cũng có một đám binh sĩ tay cầm binh khí hoặc đứng hoặc nằm, tứ phía vọt tới binh sĩ mặc khôi giáp tay cầm binh khí, thế tới ào ạt, rất nhanh, liền bao vây mười lăm vạn người mà Triệu Loan Kiệt mang theo, mà tính mạng của những người ngoài cửa đại điện, trong nháy mắt đều nằm trong tay của những binh lính này.

Đơn giản đoán chừng một phen, nói chung có thể kết luận có ba bốn mươi vạn binh mã, bởi vì đều hội tụ một chỗ, nên nhìn rất chật chội, kéo dài đến cung điện cách xa ngoài đại điện, đen nghịt, nhìn không thấy cuối, trong vô hình, làm hai chân người ta run lên.

" Mộc Tịch Bắc, Bản vương cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi chịu quy thuận Bản vương, Bản vương chẳng những không giết ngươi, vẫn như cũ cho ngươi hậu vị. "An Nguyệt Hằng nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh không lay động của Mộc Tịch Bắc.

" Vương gia là muốn chứng minh quyền thế có thể thông thiên? Là muốn dùng quyền thế mua con người của ta sao! " Mộc Tịch Bắc cười nhạo nói.

Tay Ân Cửu Dạ giật giật, dường như có chút không kìm được muốn động thủ với An Nguyệt Hằng, lại bị Mộc Tịch Bắc đè lại, mà đôi tròng mắt kia nhìn về phía An Nguyệt Hằng lại càng hiện đầy sát khí màu đen, đôi môi nhếch lên, tỏ rõ hắn không vui.

" Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi còn không cho rằng như vậy sao? Hiện giờ tính mạng của tất cả mọi người ở đây đều đang nằm trong tay ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có năng lực này? " An Nguyệt Hằng đứng lên, hỏi ngược lại.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày nói: " Vậy ý của Vương gia là nếu như cục diện hôm nay nằm trong tay ta, thì sinh tử của ngươi cũng sẽ do ta định đoạt!"

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Các bảo bối, ta nghe nói hội lâu năm sơ tuyển mãi cho đến ngày 10 tháng 8 kìa~ Mỗi ngày đều có thể tặng mười phiếu a ~ Các tình yêu lãng phí rồi ~ Ha ha ha, các ngươi hiểu ~ Hoặc là giao phiếu phiếu, hoặc là giao tiểu nội nội ~ A, eonbaby~
Bình Luận (0)
Comment