Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 176

Mái ngói lưu ly màu vàng kim phô trương, hai bên quế thụ cao ngất có rồng vàng quấn quanh, lan can bằng đá cẩm thạch trắng được chạm khắc tinh xảo, càng kể không hết rường cột chạm trổ, gạch Tần ngói Hán, cột tím cầu vàng kia.

Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy vàng cả đỉnh núi hàm các sừng sững, đường nhỏ nơi vách núi có thác nước trút xuống, xung quanh đầm sâu có cổ mộc dây leo chằng chịt, xung quanh lưu động tia sáng hồng quang kỳ lạ, chỉ cảm thấy mát lạnh kéo dài.

Ân Cửu Dạ không có mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử bên cạnh, Mộc Tịch Bắc cười nói: " Chàng không sợ người bên ngoài nhìn thấy sẽ nói chàng là tham quan nịnh thần à."

Khóe miệng Ân Cửu Dạ giương lên một độ cong: " Nịnh thần thì đã sao, tóm lại là không thể ủy khuất nàng."

Mộc Tịch Bắc đầu tiên là sững sờ, sau đó liền hiểu được ý của hắn, sang năm, nếu như mình gả tới đây, chẳng phải sẽ ở lại chỗ này, nghĩ đến, hắn là vì chính mình mới sửa chữa nơi này lại lần nữa, dù sao phủ Thái tử lúc trước cũng xuất từ tay Ân Cửu Sanh.

Mặc dù vàng bạc ngọc khí cũng không ít, nhưng tóm lại vẫn thiếu một loại cảm giác nổi bật rung động, kém xa ở trên tay Ân Cửu Dạ làm người ta kinh ngạc.

Sơ Nhất ở một bên chen miệng nói: " Đây chính là chủ tử tự mình thiết kế, vì mấy ngọc thạch châu báu này, suýt nữa lấy luôn mạng nhỏ của chúng ta."

Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, một lần nữa đánh giá lại nơi này, bạch ngọc làm tường, lưu ly làm ngói, cửa sổ hiện ngân quang, cột hiện tơ vàng, từng hạt trân châu mượt mà khảm ở trên tường, vườn hoa kiều diễm như mây trên gấm, làm cho người ta khó dời hai mắt, dạ minh châu tỏa ra ánh sáng đầy sao, ẩn vào trong cột.

Đi vào phòng ngủ, đẩy ra cửa sổ dài san hô, ngoài cửa sổ đều có một hoa viên, một loạt kỳ hoa dị thảo, đón trời đông giá rét, dính đầy sương trắng, lại vẫn nở rực rỡ, nếu không phải là mùa đông, cũng không biết sẽ là cảnh tượng tuyệt mỹ như thế nào.

Còn một loại dây leo bò lên trên tường, Mộc Tịch Bắc không biết tên, lại biết đến lúc nở hoa, nó sẽ nở ra từng đoá từng đoá như cái chuông, đài hoa trắng noãn, thân hoa phát ra ánh sáng trong suốt, phá lệ thanh lệ.

Ngoài cửa sổ là một hồ nước, ở giữa hồ là một tòa đình nghỉ mát, bốn phía có nước hồ chảy xuôi, có thể thấy được hồ này cũng không phải một vũng nước đọng, bởi vì đang vào đông, bọt nước bắn lên mang theo từng đợt hàn ý, thẩm thấu lòng người.

" Nếu chàng là Hoàng đế, có phải định làm một hôn quân không. " Mộc Tịch Bắc cười nói.

Ân Cửu Dạ từ phía sau ôm lấy Mộc Tịch Bắc, khẽ nói: " Chỉ cần có thể giữ lại nàng là được."

Mộc Tịch Bắc trong lòng xiết chặt, hắn có bao nhiêu bất an, mới có thể ra hết tâm tư như vậy.

Mộc Tịch Bắc quay lại sờ mặt Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng hôn một cái, nhưng không có trả lời.

" Đừng đi. " Con ngươi đen của Ân Cửu Dạ nhìn thẳng hai con ngươi Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo cầu xin, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, khiến cho người ta không tự chủ được mất sức chống cự.

Mộc Tịch Bắc sững sờ, cười một tiếng nói: " Đi đâu chứ?"

Mặc dù không được câu trả lời khẳng định, nhưng dường như Ân Cửu Dạ đã yên tâm hơn, không lên tiếng nữa.

Có vẻ vì có Mộc Tịch Bắc ở bên cạnh, nên rất nhanh Ân Cửu Dạ đã ngủ thiếp đi, hô hấp rất nhạt rất nhạt, hắn ngủ cũng rất yên tĩnh, khuôn mặt sạch sẽ giống như đứa bé sơ sinh, không có tính tình ác liệt cũng không có tính khí ngang ngược, giống như một đứa bé nhu thuận.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi đến dưới một cây đại thụ trong phủ thái tử, khẽ gọi: " A Tam."

Rất nhanh, A Tam liền không biết từ nơi nào xuất hiện.

Mộc Tịch Bắc nhìn A Tam mở miệng nói: " Thế nào, người tìm được không?"

A Tam gật đầu nói: " Tìm được hai người, đều sắp xếp ở khách điếm."

" Mang ta đi xem xem. " Ánh mắt Mộc Tịch Bắc mang theo tia lạnh lẽo.

A Tam ở phía trước dẫn đường, Mộc Tịch Bắc đội đấu lạp theo ở phía sau, đi đến khách điếm trong miệng A Tam nói tới.

Đẩy cửa phòng ra, trong phòng có một lão nhân tuổi tác rất cao, mái đầu bạc trắng, râu ria hoa râm, đầu rất nhỏ, lưng hơi cong, hai mắt đục ngầu, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng quét một vòng trong phòng, cuối cùng ánh mắt thoáng dừng lại trên một bức tranh.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước mặt người này mở miệng hỏi: " Ngươi là người Đông Du?"

Lão nhân kia nhẹ gật đầu, bất động thanh sắc đánh giá Mộc Tịch Bắc một lần: " Ngươi trúng cổ?"

A Tam đứng sau lưng Mộc Tịch Bắc bỗng cứng đờ, nhưng không có động tác.

" Ồ? Sao ông nhìn ra ta trúng cổ? " Mộc Tịch Bắc vẫn luôn khoác áo choàng, cho nên rất tò mò người này sao lại có thể nhìn ra là nàng trúng cổ, nhìn về phía người này ánh mắt không khỏi có chút tìm tòi nghiên cứu.

" Không trúng cổ ngươi tìm ta làm cái gì?" Lão nhân kia hừ lạnh nói.

" Vậy ông thử nhìn xem trong người ta là cổ gì? " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói, bỏ đấu lạp xuống.

" Sắc mặt quá tái nhợt, lúc đi vào bước chân phù phiếm, tinh thần rối loạn, dễ mệt rã rời, miệng bàn tay có chỗ đỏ lên, chỗ mi tâm có bạch quang, có hiện tượng sinh mệnh khô kiệt, cụ thể là cổ gì thì ta chẩn không ra, tu vi không cao tới vậy, nhưng đại khái là tính mệnh đã bị uy hiếp. " Lão nhân kia mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhìn tay của lão nhân nói: " Sinh tử cổ có cách giải không?"

Lão nhân kia nhíu mày, cuối cùng mở miệng nói: " Sinh tử cổ tên như ý nghĩa, cả hai cùng sinh cùng tử, nếu như một con chết đi, thì con còn lại cũng khó có đường sống."

Mộc Tịch Bắc rũ mắt không nói gì, người kia đánh giá thần sắc Mộc Tịch Bắc, cuối cùng mở miệng nói: " Nhưng cũng có một biện pháp có thể thử xem."

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía lão nhân tóc hoa râm đối diện, không nói gì.

" Lại chọn một người, ở trong cơ thể người đó lại hạ một đôi sinh tử cổ, một khi hạ đôi này, trong cơ thể của ngươi sẽ có hai con cổ, sau khi hạ vào thì sinh lực tràn đầy, cho nên sẽ tranh đấu với con trước đó, nếu có thể thắng, như vậy mặc dù sẽ bị thương, nhưng tính mệnh lại có thể bảo trụ." Lão nhân chậm rãi mở miệng, thỉnh thoảng nhấc lên mí mắt đánh giá Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, dường như đang suy tư lời của lão nhân.

Lão nhân tiếp tục nói: " Tuy nhiên loại phương thức này cũng không nhất định thành công, bởi vì con cổ còn ở lại trong người, rất có khả năng bởi vì biết mình không còn nhiều thời gian, nên sẽ điên cuồng phản phệ, cho nên dù có hạ xuống con cổ mạnh mẽ hơn, thì cũng rất dễ bị chết."

Mộc Tịch Bắc không trả lời, chỉ gật đầu hỏi: " Không biết loại cổ mà ông nói ở đâu có?"

Lão nhân kia lắc lắc đầu nói: " Sinh tử cổ bởi vì là song cổ, nên cực kì trân quý, chỗ ta vốn không có."

Mộc Tịch Bắc cũng không lưu luyến, lại đội lên mũ rộng vành, ném một thỏi vàng rồi xoay người rời đi.

A Tam một đường đi theo hồi lâu, không rõ vì sao Mộc Tịch Bắc không đi hỏi tiếp người còn lại.

Mộc Tịch Bắc lại nói với A Tam: " Không cần tìm nữa."

A Tam chỉ gật đầu đáp ứng, không nói gì:

" Lão nhân vừa rồi công lực như thế nào?"

" Rất mạnh. " A Tam suy nghĩ một chút nói.

Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, nếu như nàng nhìn không lầm, vừa rồi bức tranh trên tường, hình như có một chỗ bị thủng một lỗ, như vậy cũng mang ý nghĩa ở trong gian phòng cách vách có người đang thời khắc giám thị động tĩnh trong gian phòng này, cho nên lão nhân kia căn bản cũng không thể tin, sợ là người khác tìm đến muốn hãm hại nàng.

" Đi tiếp cận khách điếm vừa rồi, chỉ cần xem có những ai ra vào là được." Mộc Tịch Bắc nói với A Tam.

Nếu như Mộc Tịch Bắc đoán không sai, thì lão giả này là người Đông Du, mà giúp An Nguyệt Hằng liên hệ với bên đó đại khái là Thanh Quốc công chúa, chỉ là không biết kẻ sau màn này rốt cuộc là ai?

Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại phủ Thái tử, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ sứ bể nát.

Mộc Tịch Bắc bước nhanh đi vào, chỉ nhìn thấy cả phòng bừa bộn, Ân Cửu Dạ vẻ mặt lệ khí ngồi ở trên giường, trên mặt hình như còn có không ít mồ hôi.

Sơ Nhất vừa thấy Mộc Tịch Bắc trở về, sửa sang lại vạt áo trước ngực bị do bị đồ vật Ân Cửu Dạ đập trúng, thở phào một cái đi ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc đặt đấu lạp lên trên bàn, đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, mở miệng hỏi: " Chàng sao vậy? Sao lại tức giận đến như vậy?"

Ân Cửu Dạ ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc, chôn đầu ở trước ngực nàng: " Ta mơ thấy nàng bỏ đi, tỉnh lại nàng thật sự không có ở đây."

Bàn tay đặt lên mái tóc nam tử hơi dừng lại, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy tim đau không thể hô hấp, bàn tay to bên hông siết mạnh doạ người, như có thể bẻ gãy eo thon của nàng, Mộc Tịch Bắc không thể nào quên một màn khi vừa mới bước vào.

Nam tử luôn luôn muốn làm gì thì làm, tổn hại nhân mạng kia, trong chớp mắt đó trên mặt lại lộ ra kinh hoảng cùng bàng hoàng, trong mắt luống cuống tựa như đứa nhỏ bị vứt bỏ, làm cho lòng của nàng chua xót vô cùng.

Trước đó nàng phái A Tam đến Đông Du tìm một cổ sư, vốn muốn thử xem sinh tử cổ này có thể giải được không, nhưng chưa từng nghĩ, thì ra sớm đã bị người theo dõi, xem ra muốn tìm một cổ sư đáng tin khả năng không lớn, chẳng lẽ cổ này thật sự không có cách nào sao?

Mộc Tịch Bắc không biết nên nói cái gì, tròng mắt cay cay.

Mộc Tịch Bắc bảo Thanh Từ tìm tới rất nhiều loại sách liên quan đến Đông Du, vì để tránh hoài nghi, nên nàng cũng không chỉ chọn mỗi sách cổ thuật mới xem, có liên quan đến lịch sử, truyền thừa, tín ngưỡng của Đông Du nàng đều lấy ra đọc qua, người khác cũng chỉ cho rằng nàng đột nhiên cảm thấy hứng thú với Đông Du, lại không biết trên thực tế nàng đang tìm ghi chép có liên quan đến thuật vu cổ.

Chỉ là, kết quả cũng không lạc quan lắm, trên sách không chỉ không ghi lại cổ thuật giải như thế nào, mà ngay cả nuôi cổ chế cổ như thế nào cũng không ghi lại, bởi vậy có thể thấy, bí thuật truyền thừa của Đông Du rất cẩn thận, cho nên xem ra, hôm đó Mộc Tịch Bắc thấy lão nhân đưa cho biện pháp kia nhất định là giả.

Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử tựa ở trên giường êm, nói không rõ là cảm giác gì, chỉ là gần đây tâm hắn luôn bất an, luôn cảm thấy nàng sẽ rời khỏi mình.

Phát giác được ánh mắt của nam tử, Mộc Tịch Bắc khép lại quyển sách trên tay, quay đầu, không nói gì.

Bảy tám ngày nay, Mộc Tịch Bắc đều vùi đầu vào sách cổ, nay ngẩng đầu một cái, bỗng nhiên mới phát hiện,

nàng vậy mà lâu rồi không nghiêm túc nhìn nam tử trước mặt, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc dừng lại.

Nàng ngày đêm tìm kiếm phương pháp giải cổ như vậy, rốt cuộc có đáng giá không? Nếu như sau cùng cổ trùng không được giải trừ, như vậy có phải là nàng đã lãng phí những ngày tháng còn lại của nàng và hắn hay không.

Ân Cửu Dạ đứng dậy từ bên ngoài chuyển vào một cái rương, đặt ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi:

" Đây là cái gì?"

" Sách. " Vẫn như cũ là câu trả lời ngắn gọn.

Mộc Tịch Bắc vươn tay nhẹ nhàng mở cái rương tinh xảo kia ra, bên trong đặt chỉnh tề hơn trăm quyển sách, Mộc Tịch Bắc tiện tay cầm lấy một quyển, chỉ thấy phía trên viết 《 Đông Du bí sử, lại cầm lấy một quyển khác viết《 Nguồn gốc cổ thuật 》, lại nhìn tiếp theo thứ tự là 《 Đông Du văn hóa 》《 Ngự thú truyền thuyết 》《 Đông Du tư liệu lịch sử 》《 Đông Du chính sự 》.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy đôi mắt cay cay, mở miệng nói: " Chàng tìm nhiều sách như vậy làm gì?"

Ân Cửu Dạ ngây ngô nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Ờ, vì nàng thích."

Mộc Tịch Bắc quay đầu qua chỗ khác, cố gắng không để cho mình rơi nước mắt nói: " Nhiều như vậy đến khi nào ta mới xem hết được."

" Từ từ xem."

" Chàng không sợ cả ngày ta cứ đọc sách không đếm xỉa tới chàng à?" Mộc Tịch Bắc ôn nhu hỏi.

Ân Cửu Dạ trầm mặc không nói, giống như đứa bé bị ủy khuất.

Mộc Tịch Bắc ném sách trong tay vào cái rương, chen lên giường êm của Ân Cửu Dạ, trong không gian chật hẹp, thân thể hai người dính chặt lại với nhau.

" Chàng rõ ràng không thích ta cả ngày đọc sách, không đếm xỉa tới chàng, sao chàng còn tìm nhiều sách như vậy đến cho ta xem. " Mộc Tịch Bắc chống đầu trên cằm Ân Cửu Dạ nhẹ giọng nói.

" Vì nàng thích. " Ân Cửu Dạ bình tĩnh nói.

Mộc Tịch Bắc hai mắt đỏ hồng, một quyền đánh vào ngực Ân Cửu Dạ, ngẩng đầu lên nói: " Chàng không biết cướp hết sách, sau đó thiêu hủy hết đi à?"

Ân Cửu Dạ nhìn nước mắt tràn ra hốc mắt Mộc Tịch Bắc, thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu nói: " Được."

Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên lông mi nữ tử, sau đó dừng nụ hôn vào bên tai, bởi vì hai người không yên phận, nên trên giường êm nhỏ hẹp cơ hồ phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, có vẻ khá mập mờ.

Nụ hôn tinh tế dày đặc rơi vào cổ Mộc Tịch Bắc, vạt áo mềm mại cũng không biết bị nam nhân thuần thục cởi bỏ khi nào, nửa kín nửa hở.

Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể cảm nhận được hàm răng của nam nhân nhẹ nhàng gặm cắn da thịt của mình, vết cắn nhẹ nhàng giống như rung động nguyên thủy nhất.

Y phục rơi ra từng lớp, bàn tay to chạm đến hai nơi mềm mại trước ngực nữ tử, nhịn không được lưu luyến quên về, băng cơ ngọc cốt, giống như tự nhiên, Ân Cửu Dạ ngậm lấy bờ môi anh đào óng ánh của nữ tử, bàn tay to đã theo vạt áo trượt đến sau lưng nữ tử, sống lưng bóng loáng giống như một pho tượng bạch ngọc chưa tạo hình, lại như một tấm tơ lụa được dệt tỉ mỉ, không có một chút tì vết, khiến cho người ta nhịn không được lưu luyến quên về.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy ngón tay thô ráp ở trên người nàng mang theo một cảm giác đau nhói nhè nhẹ, so sánh với lúc trước thì hình như thô ráp hơn rất nhiều, có lẽ là do nửa năm này giết chóc và làm việc quá nhiều.

Dần dần, Mộc Tịch Bắc lại phát hiện quanh thân bắt đầu dâng lên từng đợt đau nhói rất nhẹ, khác với đau nhói mà Ân Cửu Dạ mang đến, loại đau nhói này tựa như xuất hiện từ trong xương cốt, trong nháy mắt, loại đau đớn thật lạnh này liền lan ra khắp toàn thân.

Trên mặt Mộc Tịch Bắc hiện đầy mồ hôi tinh tế, không khỏi nhớ tới lời nói ngày đó của An Nguyệt Hằng, liền biết được đây là do cổ trùng trong cơ thể tác động.

Dường như Ân Cửu Dạ cũng đã nhận ra Mộc Tịch Bắc không đúng, xoay người đứng lên, lo lắng lay lay Mộc Tịch Bắc: " Bắc Bắc, Bắc Bắc nàng làm sao vậy."

Mộc Tịch Bắc không bỏ qua bối rối trong mắt hắn, chỉ kéo tay của hắn cười nói: " Không có việc gì, chỉ có chút không thoải mái thôi."

" Ta đi gọi đại phu."

" Không cần, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. " Mộc Tịch Bắc cố tươi cười, nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, có điều cảm giác đau nhói cũng đã rút đi.

Ân Cửu Dạ ôm nàng đến trên giường, giúp nàng đắp kín chăn xong, liền cầm chặt tay của nàng.

Không lâu sau, Mộc Tịch Bắc liền ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ vẫn không yên tâm gọi đại phu tới, nhưng sau khi đại phu chẩn trị hồi lâu, chỉ nói là trong cơ thể có chút suy yếu, cũng không có cái gì khác.

Nhưng bất an trong lòng Ân Cửu Dạ vẫn không có xua đi, trầm giọng nói với Sơ Nhất ở bên ngoài: " Đi, điều tra rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ vẫn ngồi thẳng tắp, giống như một pho tượng hộ mệnh ngồi ở trước giường, hai mắt đen nhánh, không tìm không một tia sáng, giống như đưa thân vào một lỗ đen không đáy, không tìm thấy lối ra.

" Ăn cơm trước đi, rồi uống thuốc. " Ân Cửu Dạ cầm thuốc tới.

Mộc Tịch Bắc thoáng nhíu mày, nhìn nhìn Ân Cửu Dạ, nàng ghét nhất là uống thuốc, nhìn nước thuốc đen sì kia thì thèm ăn cái gì cũng biến mất hết, hơn nữa trong lòng nàng biết được thân thể mình căn bản không bị bệnh, chẳng qua là cổ trùng quấy phá thôi, nếu thật sự phải uống thuốc rốt cuộc có oan không chứ.

Mộc Tịch Bắc tùy tiện ăn hai ngụm, thực sự không thấy thèm ăn cái gì, vì thế liền buông đũa xuống, nhưng ánh mắt Ân Cửu Dạ lại giống như đao nhỏ chằm chằm rơi vào trên người nàng, vì vậy nàng đành phải kiên trì ăn thêm hai ngụm.

Ân Cửu Dạ vẫn là sắc mặt không vui, nhưng lại không nỡ miễn cưỡng Mộc Tịch Bắc, dù sao cũng không phải một sớm một chiều là có thể tẩm bổ lại ngay được.

" Uống thuốc."

Mộc Tịch Bắc nhìn thìa thuốc đưa đến trước mặt, lắc đầu, lại nhìn về phía Ân Cửu Dạ.

" Uống thuốc."

Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ lắc đầu, cũng không nói chuyện.

" Uống thuốc."

Mộc Tịch Bắc há to miệng nói: " Ân Cửu Dạ, ta không sinh bệnh, không cần uống thuốc."

Ân Cửu Dạ cũng không để ý nàng nói cái gì, chỉ tiếp tục nói:

" Uống thuốc."

Mộc Tịch Bắc bĩu môi chính là không chịu uống, rốt cuộc là tên lang băm nào xem bệnh vậy.

Ân Cửu Dạ trúc trắc mở miệng nói:

" Ngoan."

Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ bướng bỉnh như vậy, chỉ cảm thấy chua xót khó chịu, đẩy thìa ra, cầm lấy chén thuốc giơ lên lập tức trút tất cả vào miệng, sau đó liền quay người hướng về phía trong giường, đưa lưng về phía nam nhân.

Ân Cửu Dạ nghĩ là Mộc Tịch Bắc tức giận, nhìn bóng lưng lưu lại cho mình muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.

Đắng chát trong miệng rất nhanh lan ra, lại không khổ bằng nội tâm của nàng, nhìn thấy nam nhân chỉ vì một chút bệnh nhẹ của nàng mà bướng bỉnh như vậy, Mộc Tịch Bắc cảm thấy tâm mình giống như bị người ta xé nát.

Gắt gao nắm chặt góc chăn, không cho nước mắt chảy xuống.

Ân Cửu Dạ đứng ở bên giường, thấy Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đưa lưng về phía hắn, trong con ngươi hiện lên một tia mất mát.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Trán, chương này kỳ thật hợp với chương kế tiếp, nhưng mà ta chừa chút bản thảo... Các ngươi hiểu không... Khổ bức
Bình Luận (0)
Comment