Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 204

Tận mắt nhìn thấy con mình chết ngay trước mặt mình, nhưng lại bất lực không thể làm gì, Thái hậu dường như nhận lấy đả kích cực lớn, hai mắt dữ tợn bò lên trên đài cao, đem Nam Yến Vương ngã nửa người vào long ỷ ôm vào trong lòng của mình.

" Quân nhi, Quân nhi. Con đừng dọa mẹ mà... Con đừng dọa mẹ có được không, con mau dậy đi, mẹ biết con chỉ ngủ thiếp đi thôi, mau tỉnh lại đi." Thái hậu ôm Nam Yến Vương, gọi nhũ danh của hắn, một mình lẩm bẩm, dường như trong lúc nhất thời không thể nào tiếp nhận được tin tức Nam  Yến Vương chết.

Mái tóc Thái hậu trong chớp mắt liền hoa râm không ít, trên tóc đen từng sợi tóc màu trắng nhìn càng thêm rõ ràng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng càng hỏm sâu hơn, cả người hốt hoảng, dường như nhận lấy đau lòng cực lớn.

" Ha ha ha ha! Quân nhi của ta không chết, Quân nhi của ta về rồi kìa. " Thái hậu đột nhiên buông lỏng thi thể trong ngực, sau đó chạy về phía một cung nữ ở một bên.

Cung nữ bị dọa không nhẹ, cả người đều quên cử động, Thái hậu ôm thật chặt cung nữ không chịu buông tay, áp mặt ở trên người cung nữ: " Quân nhi, Quân nhi, là mẹ đây, là mẹ đây~!"

Mọi người nhìn Thái hậu, chỉ cảm thấy hành vi của Thái hậu có chút cổ quái, cả người đều điên điên khùng khùng, trong lúc nhất thời không khỏi bắt đầu thấp giọng nghị luận.

Thái hậu lại không coi ai ra gì tựa đầu ở trên người cung nữ, thoạt nhìn rất thuận theo, nhưng vào lúc này, Thái hậu đột nhiên thay đổi thái độ, bỗng nhiên đứng dậy, bóp chặt lấy cổ của cung nữ này: " Ta bóp chết ngươi! Ta bóp chết ngươi! Ngươi giết Quân nhi của ta, ta muốn giết ngươi!"

Trong tay Thái hậu cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một cây đao, quơ loạn bốn phía, gặp người liền đâm, cung nữ kia tránh không kịp, lại không dám chống lại quá phận, trên vai tự nhiên bị Thái hậu chém trúng một đao, đau đến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

" Mau! Chế trụ Thái hậu! " Hoàng đế mở miệng nói.

Bọn thị vệ rất nhanh liền chế trụ Thái hậu, chỉ là Thái hậu vẫn điên điên khùng khùng, thoạt nhìn có chút không bình thường, thật giống như tinh thần thất thường.

" Bệ hạ, triệu chứng của Thái hậu nương nương thoạt nhìn giống như là bị hóa điên a. " Một đại thần mở miệng nói.

Có mấy người muốn phản bác, thế nhưng ngẫm lại lại cảm thấy bất lực cãi lại, hơn nữa bây giờ trận chiến này thắng bại đã phân, đảng của Thái hậu tất nhiên phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ nhìn Thái hậu gào thét điên loạn, không biết suy nghĩ cái gì.

Yến hội rất nhanh liền kết thúc, một buổi cung yến, cuối cùng lại trở nên kinh tâm động phách như thế, thật sự là vượt quá dự liệu của mọi người.

Ân Cửu Dạ mang theo Mộc Tịch Bắc đi ở trong cung, nắm tay của nàng, đi ra ngoài cung.

Mộc Tịch Bắc cũng chỉ an tĩnh đi theo bước chân nam nhân, cảm thụ cường độ trong lòng bàn tay.

Có chăng chỉ là nhẹ nhõm vui vẻ cùng yên tĩnh sau đại chiến.

Lần này, Thái hậu không thể nói là không hao hết tâm cơ, một mặt giả danh diễn luyện vũ đạo, tự mình lựa chọn vũ nữ xếp vào thích khách trong đó, một mặt giả truyền thánh chỉ, để Ân Cửu Dạ mang binh tiến cung, đồng thời còn không quên cố tình bày nghi trận, nhiễu loạn nghe nhìn, nếu như sơ ý một chút, thật sự sẽ trúng kế của Thái hậu.

Hai người đi ra không lâu, Mộc Tịch Bắc liền nhìn thấy phía trước đứng một thân ảnh có chút tịch liêu, đưa lưng về phía bọn hắn, lại như đợi đã lâu.

Mộc Tịch Bắc đứng vững bước chân, trong lòng thở dài, chỉ lẳng lặng nhìn qua bóng lưng kia, không nói gì.

Vô luận chờ đợi nàng chính là hắn hận ý, hay là sát ý, hoặc là mắt lạnh đối mặt, thì nam nhân bên cạnh đều sẽ ở bên nàng cùng nhau đối mặt.

Thân ảnh trước mặt phản ứng lại, trên mặt mang theo bi thương cùng thống khổ không thuộc về hắn.

" Tỷ tỷ. " Ân Mạc Ly có chút thống khổ mở miệng.

Mộc Tịch Bắc không mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Ân Mạc Ly dường như muốn nói gì, nhưng ngại Ân Cửu Dạ ở bên cạnh, cho nên có chút muốn nói lại thôi.

Mộc Tịch Bắc do dự một chút, sau đó mở miệng nói với Ân Cửu Dạ: " Chàng đi đến phía trước chờ ta một chút đi."

Ân Cửu Dạ nhìn thật sâu Ân Mạc Ly một cái, sau đó bước ra nơi xa một chút.

" Mạc Ly. " Mộc Tịch Bắc vẻ mặt phức tạp nhìn Ân Mạc Ly, nàng vừa mới giết chết phụ thân hắn.

Ân Mạc Ly cười khổ nói: " Tỷ tỷ, ta không biết tổ mẫu cùng phụ thân lại tính toán các người như thế."

"Ta biết."  Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói.

Giữa hai người lâm vào tĩnh mịch, cuối cùng Mộc Tịch Bắc mở miệng: " Liên quan tới Nam Yến Vương, ta chỉ có thể nói thật xin lỗi."

" Ta hiểu, tranh chấp hoàng vị, không phải ngươi chết chính là ta sống, huống chi, là phụ vương và tổ mẫu tính toán tỷ tỷ trước. " Ân Mạc Ly cười hơi miễn cưỡng, làm Mộc Tịch Bắc có chút áy náy.

Mộc Tịch Bắc chỉ an tĩnh nhìn thiếu niên vùi thấp đầu trước mặt, có lẽ đây chính là vận mệnh, nhiều khi, là địch hay là bạn, cũng không phải chỉ là một sự lựa chọn đơn giản, yêu hận tình thù, cũng không phải có thể đơn giản tháo gỡ ra.

" Tỷ tỷ không cần áy náy, ta cũng không oán hận tỷ tỷ, chỉ... Có chút khổ sở thôi. " Ân Mạc Ly thấp giọng giải thích.

Mộc Tịch Bắc đưa thay sờ sờ đầu của hắn, không biết bắt đầu từ khi nào, đứa bé nho nhỏ lúc trước, bây giờ đã trưởng thành thành thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, một cái nhăn mày một nụ cười có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười như mặt trời mới mọc.

Nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu trước mặt, Mộc Tịch Bắc ánh mắt ôn nhu, vuốt mái tóc mềm mại mà dịu ngoan của hắn, an ủi sự thương tâm của hắn.

Có lẽ bởi vì Ân Mạc Ly là minh chứng chứng minh Tịch Tình từng tồn tại, lại hoặc là, năm đó ở bên cạnh nàng chính là một trái tim thuần khiết mà sạch sẽ, cho nên đối với Ân Mạc Ly, nàng luôn không tự chủ được toát lên một phần ấm áp.

" Mạc Ly, đừng hận ta, cũng đừng oán hận phụ thân đệ, chuyện trên đời này, luôn không phải do mình, ở trong vòng xoáy quyền lực này, cũng không đơn giản chỉ là thắng bại, nguyên tắc tuần hoàn luôn là không tiến thì chết." Giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo cảm giác xa xăm, Ân Mạc Ly có chút thất thần, rủ xuống con ngươi gật đầu.

" Ta hiểu được, ta không thể bảo hộ tỷ tỷ không bị thương tổn, thì sao có thể ngăn cản tỷ tỷ bảo vệ chính mình. "Ân Mạc Ly nhàn nhạt mở miệng.

Hắn cho là hắn có thể một mực dõi theo nàng, chỉ cần dõi theo nàng là được, chỉ cần có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười trên mặt nàng, hắn liền cảm thấy thỏa mãn, nhưng kết quả làm sao cũng không ngờ được, người thiết hạ độc kế, mưu hại nàng lại là thân nhân của mình, có lẽ đây chính là bất đắc dĩ của thế gian.

" Mạc Ly chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là đủ rồi. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng.

Trong mắt Ân Mạc Ly lóe lên vẻ đau xót, đúng rồi, bây giờ nàng đã có một nam nhân khác ở cạnh bảo hộ, có lẽ ngay cả tư cách trông coi ở một góc hắn cũng không còn nữa rồi.

" Nếu như Thái hậu dừng tay tại đây, ta cũng sẽ dừng lại, nhưng nếu bà ta khăng khăng báo thù, đệ phải biết rằng, ta sẽ không lưu tình, chỉ hi vọng... " Mộc Tịch Bắc cuối cùng vẫn nói ra những lời này.

Ân Mạc Ly đột nhiên ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, ngửi mùi hương mát lạnh trên người nàng, thấp giọng nói: " Ta sẽ không... Ta sẽ không hận nàng. "

Mộc Tịch Bắc sững sờ, đẩy Ân Mạc Ly ra, rủ xuống con ngươi mở miệng nói: " Chỉ một lần này thôi."

Ân Cửu Dạ ở phía xa vẫn lẳng lặng nhìn hai người, khi nhìn thấy Ân Mạc Ly ôm Mộc Tịch Bắc vào trong lòng, đột nhiên cảm thấy máu nóng quanh thân đều đọng lại, loại đau đớn này chỉ trong chớp mắt liền từ đáy lòng lan tràn ra, đánh mạnh vào trái tim của hắn.

Mặc dù hắn vẫn biết nàng không chỉ của một mình hắn, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng nhìn thấy nàng thân cận với người nào như với nam nhân kia, ngay trong chớp mắt vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới tràn ngập tuyệt vọng, hắn thậm chí ngay cả dũng khí đi giết nam nhân kia cũng đều không có, hoặc là, nếu như nàng thật sự yêu Ân Mạc Ly, hắn tình nguyện giả bộ như cái gì cũng không biết, chỉ cầu nàng ở lại bên cạnh hắn.

Hắn không biết từ khi nào thì mình trở nên nhu nhược như vậy, chỉ là đột nhiên hiểu được, Mộc Tịch Bắc chính là mạng của hắn, hắn có thể để cho bản thân bị đau, để cho bản thân chịu khổ, để cho bản thân tuyệt vọng, chỉ là hắn lại không thể không có mạng.

Không đợi Ân Mạc Ly mở miệng lần nữa, Mộc Tịch Bắc đã nghiêng người đi về phía Ân Cửu Dạ.

Ân Mạc Ly bình tĩnh đứng ở tại chỗ, trong mắt suy sụp, cả người đều cứng lại ở đó, lẩm bẩm nói: " Ta sẽ không hận nàng. Bởi vì ta yêu nàng."

Lúc Mộc Tịch Bắc đi đến bên người Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ chỉ hơi run rẩy cầm lấy tay Mộc Tịch Bắc, cái gì cũng không hỏi, cũng không nói gì.

Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc, cái này thật sự không giống hắn, nàng biết, hắn nhất định nhìn thấy một màn vừa rồi, nếu như dựa theo tính tình của hắn, nhất định sẽ nổi nóng, hoặc là  bạo phát tính tình, hoặc là trừng phạt nàng, mà không phải giống như bây giờ ẩn nhẫn im lặng như vậy, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

" Ân Cửu Dạ. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng.

" Hử? " Ân Cửu Dạ có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, tay không tự chủ nắm chặt.

Mộc Tịch Bắc lại không tiếp tục mở miệng, trái tim của Ân Cửu Dạ lúc này mới hơi hạ xuống.

Giữa hai người rất lặng im, đi ở dưới tường cung thật dài, ánh trăng đem thân ảnh của hai người kéo ra hai cái bóng thật dài, một nửa rơi vào trên thành cung, một nửa rơi trên mặt đất.

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên ngừng lại, Ân Cửu Dạ cũng ngừng lại theo, mím môi, nhìn nữ tử trước mặt.

Ánh trăng trong suốt rắc vào trên làn da như bạch ngọc của nàng, cái má trắng hơn tuyết, khiến hắn nhịn không được tim đập thình thịch.

" Ân Cửu Dạ. " Mộc Tịch Bắc cũng không bỏ qua vẻ mặt biến hóa của nam nhân.

" Ừ?"

" Ta không đi nổi nữa rồi. " Mộc Tịch Bắc chu miệng, con ngươi lấp lánh.

Ân Cửu Dạ hơi cong lên khóe môi, cõng nữ tử ở trên lưng của mình.

Hai thân ảnh hóa thành một, loang lổ chiếu xuống mặt đường, làm cho lòng người dần dần ấm áp.

Hai người đi không bao xa, lại hai thân ảnh xuất hiện ở đây.

Phó Dĩ Lam nhìn bóng lưng của hai người, một hồi bay lên thành cung nằm úp sấp nhìn ra phía ngoài, một hồi lại ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu cái bóng dưới đất.

Sơ Nhị thì giống như một đầu gỗ, nhìn nữ tử ở trước mặt mình nhảy lên nhảy xuống, trong đầu đã xuất hiện vài dấu chấm hỏi.

Phó Dĩ Lam đứng lên, phủi tay, kéo Sơ Nhị qua nghiêm mặt nói:

" Sơ Nhị."

" Hả. "

Sơ Nhị ngốc nghếch trả lời.

Phó Dĩ Lam thì cau mày nói:

" Sai, là ừ?"

" Ừ?"

" Đúng đúng... Làm lại. " Phó Dĩ Lam vẻ mặt hưng phấn nói.

" Sơ Nhị."

" Ừ?"

" Ta không đi nổi nữa rồi."

" Hả? " Sơ Nhị cả người đều choáng tại chỗ, dường như hoàn toàn không làm rõ được đây là tình huống như thế nào.

" Phụt. " Sau lưng truyền đến một tiếng cười.

Phó Dĩ Lam quay đầu nhìn lại, là Thanh Từ và Sơ Nhất, chỉ là nàng lại không nghe thấy là ai cười, chỉ quay đầu thông não cho Sơ Nhị: " Thật ngốc, mau cõng ta mau cõng ta!"

Sơ Nhị gãi đầu một cái, cúi người xuống, cõng Phó Dĩ Lam ở trên lưng.

Sau khi Phó Dĩ Lam bò lên trên người Sơ Nhị, liền mang vẻ mặt đấu thắng gà trống, dương dương đắc ý quay đầu làm mặt quỷ với Sơ Nhất, trong lòng mặc niệm hai mươi lần tức chết ngươi tức chết ngươi.

Sơ Nhất quả thật bị nghẹn một hơi, Thanh Từ vừa mới bắt đầu để ý đến hắn, Phó Dĩ Lam và đầu gỗ Sơ Nhị vậy mà ở ngay trước mặt hắn thể hiện ngọt ngào, khiến hắn để mặt ở đâu bây giờ!

Sơ Nhất ném cái liếc mắt với Thanh Từ, Thanh Từ không để ý đến.

Sơ Nhất cho rằng mình làm không đủ độ, Thanh Từ không trông thấy, thế là không ngừng cố gắng, tiếp tục liếc mắt đưa tình.

Cho đến thời gian đại khái nửa chén trà nhỏ trôi qua, Sơ Nhất chỉ cảm thấy tròng mắt của mình đều sắp rơi ra, Thanh Từ vẫn không để ý đến hắn, lập tức có chút nản lòng thoái chí, thế nhưng càng bị áp chế thì tinh thần bùng nổ càng mạnh, Sơ Nhất tiếp tục ra hiệu với Thanh Từ.

Thanh Từ rốt cục lườm Sơ Nhất một cái, âm thanh lạnh lùng nói: " Mắt ngươi có bệnh à?"

Sơ Nhất giật giật khóe mắt, lập tức sinh ra một loại cảm giác bất lực, có điều bởi vì Thanh Từ nói chuyện cùng hắn, trong nháy mắt liền vui sướng: " Nàng đi có mệt không?"

Thanh Từ tiếp tục lạnh lùng nói: " Không mệt."

Sơ Nhất cụp cái đầu, có chút ủ rũ, nhưng vẫn chứa vẻ mong đợi nói: " Ta cõng nàng có được không?"

" Không được. " Thanh Từ không chút lưu tình cự tuyệt.

Lần này Sơ Nhất thật sự gặp khó khăn, vì sao làm trâu làm ngựa chính là hắn, chịu khổ vất vả cũng là hắn, thế nhưng xui xẻo nhất vẫn là hắn vậy!

" Ông trời ơi! Người mau mở mắt ra đi! " Sơ Nhất nhịn không được, ngửa mặt lên trời quát to, kinh bay một đám chim chóc trên cây.

Thanh Từ quay đầu nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Sơ Nhất, hôm nay hắn tháo xuống mặt nạ, môi hồng răng trắng, mặt như hoa đào, ngũ quan cũng không hoàn toàn tinh xảo, nhưng lại sạch sẽ lạ thường, yêu mị không thôi.

Thanh Từ nhìn thấy Sơ Nhất ủ rũ cúi đầu, đột nhiên ngừng lại, trong mắt Sơ Nhất lóe lên vẻ vui mừng: " Mệt  rồi à?"

Thanh Từ ngồi xổm người xuống, mở miệng nói với Sơ Nhất: " Đi lên."

Cả người Sơ Nhất nhất thời hóa đá: " Cái... Cái gì?"

Thanh Từ cũng không mở miệng lại, Sơ Nhất do dự một hồi lâu, mới quyết định bò thật nhanh lên trên người Thanh Từ.

Sơ Nhất tương đối gầy, cũng may Thanh Từ lại bản lĩnh thâm hậu, mặc dù lúc đầu có chút lung lay, nhưng cuối cùng vẫn nâng được người lên.

Phía trước Phó Dĩ Lam vỗ đầu vai Sơ Nhị nhịn không được kêu: " Ngừng ngừng ngừng!"

Sơ Nhị thấy thế liền dừng bước, Phó Dĩ Lam từ trên lưng Sơ Nhị nhảy xuống.

Sơ Nhị đờ đẫn nhìn Phó Dĩ Lam, trong con ngươi tràn đầy tìm kiếm, Phó Dĩ Lam đỏ mặt, cuối cùng khó chịu mở miệng nói: " Lưng huynh thật cứng rắn."

Sơ Nhị chưa kịp phản ứng, trong đầu lại lặp đi lặp lại câu lưng hắn cứng rắn? Đây là ý gì.

Cuối cùng Phó Dĩ Lam cắn răng một cái: " Ngực ta đau!"

" Ờ... Vậy ta xoa giúp nàng. " Nói xong Sơ Nhị liền vươn ma chưởng.

Phó Dĩ Lam cũng không ngờ tới Sơ Nhị vậy mà lại thẳng thắn vươn tay như vậy, cả người cũng đứng ngốc ở nơi đó, cho đến khi Sơ Nhị chạm tới nơi mềm mại kia, mới phản ứng được, tay cũng không dám cử động, xấu hổ để tại nơi đó, bên tai ửng hồng một mảnh.

" Ta.... " Sơ Nhị không biết nên nói cái gì.

Không đợi Sơ Nhị nói xong, Phó Dĩ Lam bỗng nhiên nhảy dựng lên, kéo lại cánh tay Sơ Nhị: " Mau nhìn mau nhìn!"

Sơ Nhị nhìn theo ánh mắt Phó Dĩ Lam, lại phát hiện Thanh Từ vậy mà cõng Sơ Nhất...

Phó Dĩ Lam lập tức cười lên ha hả, Sơ Nhất chỉ cảm thấy đời này mặt đều vứt sạch, lúc này một chưởng đánh về phía Phó Dĩ Lam, Sơ Nhị nhanh tay ngăn lại.

" Dám cười nhạo lão tử. " Sơ Nhất lạnh giọng mở miệng nói, chỉ là lực đạo có chút không đủ.

Thấy Sơ Nhị không chiếm được chỗ tốt, Phó Dĩ Lam vội vàng quay đầu vỗ bả vai Sơ Nhị: " Nhanh nhanh nhanh đuổi kịp bọn hắn."

Lúc này liền trực tiếp nhảy tới trên lưng Sơ Nhị, Sơ Nhị vốn không phát hiện, thế nhưng khi Phó Dĩ Lam chạm đến, chỉ cảm thấy giữa hai người cách một lớp hương mềm, suýt nữa làm hắn lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất.

" Sơ Nhất, ngươi dám khi dễ nam nhân của lão nương! " Phó Dĩ Lam chỉ thẳng Sơ Nhất.

" Xì, là ngươi chê cười lão tử trước! " Sơ Nhất dựa vào lí lẽ biện luận.

" Ngươi một đại lão gia còn để nữ nhân cõng ngươi, ngươi là tiểu bạch kiểm à, ngươi có biết mất mặt không vậy. " Phó Dĩ Lam cười nhạo nói.

Sơ Nhất cãi lại nói: " Có nữ nhân nào mặt dày vô sỉ như ngươi không, không biết xấu hổ không biết thẹn thùng, ban ngày ban mặt, vậy mà dùng sắc dụ Sơ Nhị, ngươi mới mất mặt!"

" Lão nương không mất mặt như ngươi!"

" Lão tử mới không mất mặt như ngươi ấy!"

" Ngươi mất mặt!"

" Ngươi mới mất mặt!"

Một lời không hợp, hai người liền đánh nhau, Sơ Nhất rõ ràng mạnh hơn Phó Dĩ Lam, chỉ là dưới thân Sơ Nhất lại là Thanh Từ, Thanh Từ lại không ổn định bằng Sơ Nhị, nên khi Sơ Nhất đánh nhau cả người lung la lung lay.

Mà Sơ Nhị, mặc dù mặt này bản lĩnh thâm hậu, đi kiên định vững vàng, thế nhưng Phó Dĩ Lam ở trên lưng, vài lần lại suýt bị Sơ Nhất đánh xuống.

Hai người một mạnh một yếu, nhưng lại đánh ngang tay.

Một đường cãi nhau ầm ĩ, mãi cho đến khi đến Mộc phủ mấy người mới xem như yên tĩnh.

Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, khuôn mặt tươi cười của Thanh Từ mệt đến đỏ bừng, Sơ Nhất thì bởi vì đấu khí với Phó Dĩ Lam mà cũng thở hổn hển.

Sơ Nhất đuổi theo Thanh Từ mà đi, Phó Dĩ Lam vội vàng kéo Sơ Nhị đến  nơi hẻo lánh, không chút nào chú ý khoảng cách cực gần giữa hai người.

" Nhị ca ca, Bắc Bắc sắp đại hôn rồi, chúng ta tặng lễ vật gì đây? " Phó Dĩ Lam thần thần bí bí mở miệng nói.

" Ờ thì... " Sơ Nhị chỉ cảm thấy hình như mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

" Ta cho huynh biết, Sơ Nhất đã nghĩ kỹ làm sao lấy lòng chủ tử tà ác của huynh rồi, huynh tuyệt đối không thể bị hắn đoạt tiên cơ. " Phó Dĩ Lam làm vẻ mặt giận không tranh, khuyên.

Sơ Nhị nhẹ gật đầu, còn thật sự hỏi:

" Sơ Nhất tặng cái gì vậy?"

" Tên tiểu nhân gian trá Sơ Nhất, tặng chính là 《 Trong phòng bảy mươi hai thức 》, chúng ta tuyệt đối không thể kém hơn hắn được! " Phó Dĩ Lam vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ta chết mất thôi....
Bình Luận (0)
Comment