Rắn rết thứ nữ Tác giả:Cố Nam Yên Edit: Khuynh Vũ Mộc Chính Đức cực kỳ vui vẻ lôi kéo Mộc Tịch Bắc đi dạo trên đường phố náo nhiệt, phía sau đi theo Thanh Từ cùng quản gia, phía sau nữa là mấy người thị vệ cải trang, bên ngoài đã đổi lại thường phục.
Mộc Tịch Bắc cũng rất kiên nhẫn, dọc đường tùy ý để Mộc Chính Đức lôi kéo nàng chọn lựa khắp mọi nơi.
" Bắc bắc, con nhìn xem, đây là tượng đất, có Tôn Ngộ Không còn có Trư Bát Giới, vị sư phụ này rất lợi hại, còn có thể nặn ra bộ dạng của Bắc Bắc đó. "
Nói xong Mộc Chính Đức liền thanh toán tiền, để vị sư phụ nặn tượng dựa theo hình dáng của Mộc Tịch Bắc cũng nặn ra một cái.
Mộc Tịch Bắc cũng không muốn cự tuyệt, khóe miệng từ đầu đến cuối đều treo nụ cười yếu ớt, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn cục đất màu sắc sặc sỡ ở trong tay của sư phụ dần dần hình thành dáng người, rất thành thạo.
Mộc Chính Đức thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt Mộc Tịch Bắc, trong ánh mắt mang theo tia sủng nịch.
Qua một lát, người nọ liền đưa qua một cô bé mặc váy hồng nhạt hoàn chỉnh, có chút gầy gò, khiến Mộc Chính Đức không được vừa ý, tuy nhiên khí sắc lại rất tốt.
Mấy đồng tiền rơi vào trong tay vị sư phụ kia, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, Mộc Chính Đức như một đứa trẻ con lâu rồi không đi dạo phố, so với Mộc Tịch Bắc còn tích cực hơn.
" Phía trước có nhà bán vải vóc xiêm y, cha dẫn con đi chọn mấy bộ y phục."
Giọng nói của Mộc Chính Đức có chút cẩn thận dè dặt, dường như còn chưa thích ứng được, nhưng với Mộc Tịch Bắc mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một cái xưng hô thôi, không quan trọng lắm.
Quả nhiên, không tới mấy bước liền tới một cửa hàng rất lớn, trên tường treo từng xấp vải liền kề nhau, hết sức chỉnh tề, dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng chói mắt, trên quầy lại bày biện một số vải vóc đang lưu hành hiện giờ, sờ tới sờ lui đều trơn mượt mềm mịn, đây không phải thứ dân chúng bình thường có thể mặc được, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
" Vị lão gia này muốn chọn loại nào, là chọn cho mình hay là cho..."
Chủ quán rất có ánh mắt, trước tiên bất động thanh sắc đánh giá hai người một phen.
"Là chọn cho nữ nhi của ta một ít xấp vải may xiêm y."
Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc nhu thuận ở bên cạnh.
" Vị tiểu thư này lớn lên thật sự rất xinh đẹp, ta gặp nhiều người như vậy, tiểu thư tuyệt đối xứng là số một số hai nha."
Chủ quán vừa nói vừa dẫn hai người tới một quầy hàng khác, Mộc Chính Đức khẽ nhìn thoáng qua, bất mãn nhíu mày.
Mộc Tịch Bắc cũng nhìn lướt qua, xấp vải bên trong ngăn tủ thật ra cũng không tệ lắm, chỉ có điều màu sắc cùng kiểu dáng dường như kém hơn một chút, phối hợp với cách ăn mặc của nàng và Mộc Chính Đức ngược lại cũng coi như xứng đôi, chủ cửa hàng này có con mắt nhìn người cũng rất tốt, thậm chí còn lấy lòng hai câu.
Mộc Chính Đức không để ý đến chủ quán kia giới thiệu, vẫn đi về hướng bên cạnh, đưa tay sờ lên phía trên một tấm vải khác, cầm lấy một xấp vải màu xanh biển, trên mặt tựa hồ còn nhộn nhạo sóng nước, so tới trên người Mộc Tịch Bắc:
" Bắc Bắc, con thích màu này không?
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, chủ quán thấy vậy cẩn thận mở miệng nói:
"Loại vải là kiểu dáng mới nhất năm nay, mười lượng bạc một xấp, không biết có cần may trực tiếp ở trong tiệm, hay là muốn mua đem về."
Mộc Chính Đức suy nghĩ một chút:
" Trực tiếp làm xong đi, lại để cho tú nương giỏi nhất làm thêm mấy kiểu dáng khác."
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Mộc Chính Đức một chút, không nói thêm gì.
Mộc Chính Đức vẫn tiếp tục chọn vải, xiêm y của đứa nhỏ Bắc Bắc này phần lớn đều rất mộc mạc, điều này làm ông cực kỳ áy náy, nhiều năm như vậy nếu không phải ông suy nghĩ quá mức nông cạn, cũng sẽ không ủy khuất đứa nhỏ này.
" Bắc Bắc, con xem một chút còn thích màu sắc cùng kiểu dáng nào nữa không. "
Mộc Chính Đức mở miệng dò hỏi.
Mộc Tịch Bắc đi lên phía trước, bắt đầu đánh giá, cũng không khách khí, lại chọn thêm một xấp màu thiên thanh, một xấp màu tím nhạt, còn có một xấp màu trà xanh, sau đó lại chọn lấy vài xấp màu lam khác nhau, nàng rất thích màu lam, đáng tiếc trước kia ở bên cạnh An Nguyệt Hằng luôn luôn mặc màu đen, cũng không biết Thanh Từ thích màu gì.
Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc chọn màu sắc, không có phản bác, chẳng qua là cảm thấy có chút ít, mình lại thuận tay nhặt thêm vài xấp nữa, lại để cho chủ quán cắt may thêm vài kiểu dáng khác, không cần tú nương phải trực tiếp làm thành.
Chủ quán nhìn vải vóc bị ném ngổn ngang, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, ít nhiều có chút hoài nghi hai người này có thể trả nổi số bạc này sao.
" Vải vóc cũng trực tiếp mua về đi."
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức rất vui mừng, dọc theo đường đi Mộc Tịch Bắc cái gì cũng đều không nói, trực tiếp gật đầu, chưa từng chủ động mở miệng muốn dùng cái gì. Vì thế Mộc Chính Đức trực tiếp mở miệng nói với chủ quán:
" Những vải vóc này toàn bộ đưa đến phủ Thừa Tướng, lại thêm một ít bộ dáng mới đang lưu hành."
Chủ quán sững sờ, toàn bộ muốn? Phủ Thừa Tướng? Cũng phải, tới đây nào có mấy ai không phải là quan to hiển quý...
Mộc Chính Đức vẫy vẫy tay, quản gia chạy qua trả tiền, lúc chủ quán kia nhìn thấy hơn vạn hai ngân phiếu trong tay rốt cục cũng tin.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhíu nhíu mày, vải vóc này thật sự quý cực kỳ, phải biết một lượng bạc vải vóc đều đủ nhà dân chúng bình thường làm được rất nhiều kiện y phục, khó trách tiệm này người ít đến đáng thương.
Sau đó Mộc Chính Đức mang theo Mộc Tịch Bắc rời đi, tiếp tục đi dạo xung quanh, nhìn thấy nhà bán mặt nạ không khỏi mua hai cái, một cái được Mộc Tịch Bắc cầm trong tay, một cái thì được Mộc Chính Đức mang ở trên mặt:
" Grào! Đại lão hổ đến đây! Tiểu bạch thỏ nếu như không nghe lời, sẽ bị lão hổ đây ăn hết! "
Mộc Chính Đức giương nanh múa vuốt trước mặt nữ nhi kiều diễm như hoa, hoàn toàn không có một tia khí thế uy nghiêm của người cao quý.
Mộc Tịch Bắc, mấp máy đôi môi, đột nhiên cười rộ lên, cho đến rất nhiều năm sau Mộc Tịch Bắc đều sẽ không quên, một ngày này ánh mặt trời sáng sủa cỡ nào.
Mộc Chính Đức thấy nữ nhi cười, không khỏi sững sờ, sau đó lại đổi một cái mặt nạ Ngưu Ma Vương, che lên cái mũi trầm giọng nói:
" Ta là Ngưu Ma Vương, ngươi có sợ hay không!"
Trên đường phố, một đôi cha con tùy ý đùa giỡn, nam nhân nắm bàn tay nhỏ bé mịn màng của con gái, vui vẻ cười to, nữ hài thì hé miệng mỉm cười, lại khiến tất cả mọi thứ đều trở thành làm nền, thật sự là nét mặt tươi cười như hoa.
Mộc Chính Đức lại dẫn Mộc Tịch Bắc mua rất nhiều đồ trang sức trân quý, bạc như nước chảy tuôn ra ngoài, không thấy nam nhân đau lòng chút nào, Thanh Từ đồng tình nhìn mấy cái tay của thị vệ đều đầy đồ ở phía sau, thậm chí còn có quản gia tay không, cũng không có ý định hỗ trợ, chẳng qua may là Mộc Tịch Bắc cũng hơi mệt mỏi, mặt trời đã chậm rãi rơi xuống, sắc trời dần dần trở tối.
" Bắc Bắc, đói bụng hả? Cha lên phía trước mua cho con ít bánh ngọt ô mai, trước hết ăn lót dạ một chút, sau khi về nhà thì ăn nhiều chút. "
Mộc Chính Đức đi đến trước một sạp hàng, bắt đầu chọn lựa.
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng mộc Chính Đức cũng không hề cử động, Thanh Từ lại nhạy cảm phát giác trên một con đường có chỗ khác thường, sau lưng tựa hồ có người, vì vậy mượn cơ hội tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc nói khẽ:
" Tiểu thư, phía sau có chó."
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, vẫn đang suy nghĩ, là người nào, bất động thanh sắc cách xa Mộc Chính Đức một chút.
Dường như cũng có thời cơ lợi dụng, đột nhiên không biết từ chỗ nào lao ra một đám người, tự nhiên ngăn cách Mộc Tịch Bắc cùng với Mộc Chính Đức ra, một khối vải bông đột nhiên bịt lên miệng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc ngừng thở nháy mắt ra hiệu với Thanh Từ, liền giả bộ ngất đi.
Mặt nạ trên cổ rơi xuống đất, Mộc Tịch Bắc bị người khiêng ở trên lưng, nhanh chóng rời đi.
Qua thời gian nửa nén nhang, người khiêng nàng trực tiếp từ cửa sau tiến vào một tòa phủ trạch, bởi vì không nhìn thấy cửa chính, nên cũng không biết nơi này là nơi nào, tuy nhiên có thể khẳng định đây không phải nhà dân chúng bình thường, ít nhiều là nhà phú thương hoặc là người nhà quan lại.
Lúc Mộc Chính Đức thấy đám người đột nhiên đông đúc lên lập tức phản ứng lại, quay người nhìn lại, cũng đã bị đám đông ngăn chặn tầm mắt, lập tức ném đồ trong tay xuống chen vào đám người, nhưng những người kia lại như nổi điên chặn lại đường đi của ông.
Cho đến khi đám người dần dần tản đi, Mộc Chính Đức mới phát hiện ở đâu còn có bóng dáng Mộc Tịch Bắc, chỉ tìm được một cái mặt nạ bị giẫm đến thay đổi hình dạng nằm trên mặt đất, đúng là cái mà ông mua cho Mộc Tịch Bắc.
Sắc mặt Mộc Chính Đức lập tức âm trầm, ở đâu còn có bộ dáng vui vẻ trước đó, ông không ngốc, biết đám người vừa rồi tất nhiên có người cố ý làm ra, đầu óc nhanh chóng chuyển động, đem người có khả năng suy nghĩ một lần, cũng không biết người bắt Bắc Bắc đi là kẻ thù chính trị của mình, vì mình mà đến, hay là hướng về phía Bắc Bắc.
" Quản gia! Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Mộc Chính Đức nheo mắt lại, bộ dáng cáo già lập tức liền hiện ra, nhưng trong lòng lại không phải bộ dáng như vậy, dù sao một nữ hài tử bị bắt đi như vậy rất nguy hiểm.
" Vừa rồi đột nhiên có một đám người ào ra, đẩy nô tài qua một bên, vốn muốn kêu Thanh Từ cô nương một tiếng, nhưng Thanh Từ cô nương lại chui vào trong đám người, hai ba lần liền mất thân ảnh. "
Quản gia có chút hoảng sợ, nhìn khí thế của lão gia hôm nay, nếu Ngũ tiểu thư xảy ra chuyện gì, mình tuyệt đối cũng không được sống yên.
" Hồi phủ! "
Ông ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy!
Một bên khác Mộc Tịch Bắc sau khi bị người khiêng vào trong phủ, một nữ nhân trung niên đi ra:
" Thế nào? Đã mang trở về, tốt tốt tốt, mau nhốt lại trong phòng đi."
Mộc Tịch Bắc bị ném lên một chiếc giường lớn, sau bị nữ nhân đánh giá một phen, nữ nhân liền đi ra, vẫn không quên đem cửa khóa lại, sau khi bọn người bỏ đi, Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở mắt.
Ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tinh quang, nàng nghĩ nàng biết là ai bắt nàng!
Thanh Từ đột nhiên từ nóc phòng rơi xuống:
" Tiểu thư!"
------ Đề lời với người xa lạ ------
!Hôm nay... Vậy mà... Có người nói. Văn án giới thiệu của ta nhìn rất ngược... Điều này khiến ta làm sao chịu nổi... Ta viết là sủng văn! Là sủng văn!