Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 239.4

" Ân Thái hậu lời ấy sai rồi, ngươi là Thái hậu Nam Kiều, dựa vào cái gì mà can thiệp vào nội chính của Tây La ta? Còn nữa, trước khi bệ hạ rời đi từng nói rõ với chúng ta, ngài chỉ cải trang đi thăm thú ngoại quốc, không tới nửa tháng, sẽ lập tức trở về, trong triều mọi việc cũng đã phân công cho mọi người quản lý, hết thảy ngay ngắn rõ ràng, không biết Ân Thái hậu cớ gì nói Tân hoàng bệ hạ Tây La ta băng hà? Chẳng lẽ trong lòng ngươi tồn tại ác ý? "

Triệu Vu Giang không nóng không lạnh mở miệng.

Sắc mặt Ân Tiêu hơi đổi, là bà quá nóng lòng, không nghĩ tới trước khi đi Ân Cửu Dạ lại lưu lại một chiêu như thế, chẳng lẽ bà thật sự phải chờ mười lăm ngày nữa sao?

Chúng đại thần hợp nhau tấn công, nhất thời Ân Tiêu rất khó đứng vững gót chân, không thể làm gì khác hơn là nói:

" Nếu đã như vậy, vậy ai gia sẽ tạm thời ở lại hoàng cung Tây La, nếu như nửa tháng sau, tân hoàng vẫn không trở về, việc này lại tiếp tục bàn bạc."

Ân Tiêu tạm thời ở trong hoàng cung Tây La, một mặt tăng thêm nhân thủ âm thầm lẻn vào đế đô.

Lúc bà đến đây cũng đã điều động không ít binh sĩ Nam Kiều âm thầm lẻn vào Tây La, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Ân Tiêu ở tại Phượng Tường cung, ngược lại cũng không có ai nói gì nhiều, bà ta tạm thời được an trí ở đó.

Chỉ là vừa quay đi, bà ta liền nổi trận lôi đình.

Thế mà Ân Cửu Dạ còn để lại cho bà một chiêu như thế, có điều khi tỉnh táo lại, Ân Tiêu lại nhận ra sự tình có chút kỳ quặc, nếu như Ân Cửu Dạ đã biết bản thân mình rất có thể có đi không về, vì sao lại cố ý tuyên bố với mọi người mười lăm ngày sau sẽ trở về, hắn giữ chân mình rốt cuộc là muốn làm gì?

Trong lòng Ân Tiêu sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Mà giờ khắc này Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc dưới sự giúp sức của Tể tướng Nam Kiều, thuận lợi tiến vào hoàng cung Nam Kiều, đạt được đa số đại thần ủng hộ.

Mà ở trong đó, không thể không nói vẫn là quân cờ mà Hiên Viên Đế sắp xếp tạo ra tác dụng trọng yếu nhất.

Năm đó, hạt giống nhỏ nhìn như là do một tay Ân Tiêu đề bạt, nhưng giờ đã lớn thành đại thụ che trời khó mà rung chuyển, mà những đại thụ này mặc dù là Ân Tiêu cắm vào, đáng tiếc sau cùng vẫn do Hiên Viên đế trồng.

Đại điển đăng cơ của Ân Cửu Dạ ở Nam Kiều cử hành vào hai ngày sau, mà trước đó hai ngày, Ân Tiêu cũng nhận được tin tức, trái tim tức đến muốn nổ tung.

" Sao có thể như vậy! Nam Kiều khắp nơi đều là tai mắt của ai gia, trong triều cũng đều là người của ai gia! Hắn làm sao có thể đăng cơ làm đế được!" Ân Tiêu nghiêm nghị chất vấn.

Người tới có chút khúm núm, lại mở miệng nói: " Giang đại nhân, Lý đại nhân, Tống đại nhân đều nghiêng về hướng bọn họ, trong triều chỉ có một số ít người không nguyện ý, nhưng cũng đều bị xuất ra chứng cứ phạm tội, chém đầu cả nhà."

Xác thực, Hiên Viên Đế xếp vào không ít người, nhưng trong triều đương nhiên cũng sẽ có một số là người của Ân Tiêu, ngày thường những người này hợp thành một đoàn, nhìn tương thân tương ái, thế nhưng trên thực tế người của Ân Tiêu ở ngoài sáng, người của Hiên Viên đế ở trong tối, thời khắc âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của nhân mã Ân Tiêu, chỉ còn chờ một khi đổi chủ, liền có thể lợi dụng những chứng cứ phạm tội này, diệt trừ nghịch đảng.

Ân Tiêu tức không nhẹ, Nam Kiều là đại bản doanh mà bà đã khổ tâm kinh doanh hơn mười năm, bây giờ chỉ trong nháy mắt đã rơi vào tay người khác, mà Tây La bà vẫn chưa nắm được, chẳng phải là như chó nhà có tang chui lủi bốn phía sao.

Ân Tiêu không biết là, bắt đầu từ một khắc bà ta bước vào Tây La, thì đời này của bà ta đã bước qua thời khắc huy hoàng nhất rồi.

Ân Tiêu có chút chật vật gọi bà cốt đến, bà ta rõ ràng đã tính toán kỹ lưỡng hết thảy, tất cả mọi chuyện nhìn thấy cũng đều là bà thành công, nhưng vì sao lại giống như cái gì cũng không hề thành công.

Ân Tiêu liền quyết định, phải trong thời gian nhanh nhất nắm trong tay nội chính Tây La, nếu không bà sẽ mất tất cả.

Sau khi bà cốt đến, liền cung kính đứng ở một bên.

" Lời ngươi nói hôm đó là thật sao? " Ân Tiêu đánh giá bà cốt.

" Nô tỳ không dám có nửa câu hư ngôn, nếu như nô tỳ thấy cũng không phải là nương nương nhất thống thiên hạ, vậy thì nô tỳ cũng sẽ không ở lại bên người nương nương, mà sớm đã tìm minh chủ khác rồi. "

Bà cốt không nhanh không chậm mở miệng, ngược lại khiến Ân Tiêu tin.

" Vậy Phượng Hoàng Niết Bàn mà ngươi nói tới đã tìm ra được biện pháp chưa? "

Trong mắt Ân Tiêu lóe lên một vòng hào quang, nhưng cũng mang theo nồng đậm lo lắng.

" Phượng Hoàng Niết Bàn cần nhất chính là lửa, cho nên... Nương nương cũng nên chết bởi lửa, rồi sau đó trùng sinh. " Bà cốt cung kính nói.

Ân Tiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói với bà cốt: " Ngày mai chuẩn bị đăng cơ. "

" Vâng."

Hôm sau trời vừa sáng, phát sinh một chuyện vô cùng thú vị, đó chính là Hoàng đế Tây La được chúng thần Nam Kiều ủng hộ, trở thành Hoàng đế Nam Kiều, mà Thái hậu Nam Kiều cũng dùng lực lượng áp chế chúng thần nghị luận, đăng cơ làm đế Tây La.

Một ngày này, lúc Ân Tiêu một thân long bào kim sắc lần nữa xuất hiện ở trên đại điện, nhóm người lấy Triệu Vu Giang cầm đầu đều trầm mặc, hôm nay cơ hồ không còn ai phản đối bà ta nữa, Ân Tiêu cũng vẻ mặt đầy ý cười từng bước một đi đến bảo tọa.

Thì ra, trong đêm hôm qua, bà ta suốt đêm phái ra vô số sát thủ, khống chế gia quyến của những đại thần này, thậm chí đến bây giờ, đao còn gác ở trên cổ người nhà bọn họ.

Bây giờ Tây La vô chủ, không có lấy một thành viên hoàng thất, bà ta lấy thân phận tiền triều trưởng công chúa, lấy thân phận là mẹ đẻ của Ân Cửu Dạ, tạm thời quản lý đại sự, danh chính ngôn thuận.

Về phần bách tính, chỉ cần giảm miễn thuế má, cho bọn họ một chút lợi ích thực tế, Ân Tiêu tin tưởng, bọn họ rất nhanh sẽ quên chuyện ai là Hoàng đế, mà về phần những nô tài này, phần lớn đều là ai cho bọn họ bạc thì đó là chủ tử.

Tây La vô chủ, chính là uy hiếp lớn nhất.

" Tân hoàng đăng cơ, toàn thể quỳ lạy!"

Tiếng réo bén nhọn của thái giám vang lên.

Lập tức cả sảnh đường nổi nhạc, vui mừng không thôi.

Long bào màu vàng mặc ở trên người nữ tử, phác hoạ ra phần lớn đường cong uyển chuyển, phía trên thêu mấy con đại long, mơ hồ đang ngẩng đầu gào thét.

Toàn thể đại thần vô luận cam nguyện, hay không cam nguyện phần lớn đều quỳ lạy, có một số người cứng đầu thì hoặc bị đồng liêu lôi kéo, hoặc là bị người ta nhấn xuống, tóm lại, toàn bộ người trong đại điện đều phải thần phục.

Một công công tay nâng ngọc tỉ đi lên phía trước, hai tay trình lên trước mặt Ân Tiêu.

Ân Tiêu mở hộp ra, thần sắc lại cứng đờ, ở bên trong hộp nào phải ngọc tỉ, rõ ràng là một cục đá!

Ân Tiêu một tay hất rớt cục đá, thần sắc lạnh lùng nhìn đám đại thần phía dưới:

" Nếu trẫm mới đăng cơ làm đế, như vậy ngọc tỉ cũng cần phải khắc lại một lần nữa, không cần cũng được, các ngươi có ý kiến gì không?"

Có lão thần thấy vậy thực sự nhịn không được nói: " Bệ hạ... Ngọc tỉ này là mấy đời truyền thừa, sao nói đổi là đổi được, chuyện này thật sự không hợp lý ạ."

" Hừ, không hợp lý ư? Có phải ngươi còn muốn nói trẫm đăng cơ làm đế cũng là không hợp lý? Trong thiên hạ này vốn đã có rất nhiều chuyện không hợp lý, nhưng quy củ lại do người thành công đặt ra, trẫm nói như vậy, các ngươi còn có ý kiến gì không? "

Ân Tiêu không chút che giấu uy hiếp toàn trường.

Đám đại thần phía dưới phần lớn đều tức không nhẹ, nhưng cũng không ai ngu ngốc mà nói ra.

" Được rồi, còn không mau quỳ lạy!" Ân Tiêu nghiêm nghị nói.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đại điện đột nhiên truyền đến một giọng nói:

" Ôi, ở đây thật sự là náo nhiệt, mấy ngày không gặp, có phải không còn ai nhớ tới lão già này nữa không."

Một nam nhân một thân long bào đi đến, sợi tóc chỉnh tề, đầu đội long quan, không thẳng thắn thô bạo như Ân Tiêu, dường như cũng thiếu đi một ít khí khái quân lâm thiên hạ, nhưng vẻ mặt ôn hòa cùng ý cười kia, lại nhiều hơn mấy phần sâu không lường được.

Ân Tiêu nhìn người khuất sáng đi vào đại điện, sắc mặt có chút khó coi, nhưng trong lòng không ngừng phản bác suy đoán của chính mình, ngón tay cũng hơi gập lại.

Bởi vì nam nhân khuất bóng, cho nên cả người đều bao phủ ở trong bóng râm, khiến cho người ta thấy không rõ dung mạo, chỉ là theo mỗi bước hắn đi vào, lòng của mỗi người đều bị xao động thật mạnh.

Đợi đến khi nam nhân hoàn toàn bước ra ánh sáng, mọi người mới thấy rõ dung mạo của hắn, nhịn không được vui mừng hân hoan, mặc dù không rõ đây là có chuyện gì, nhưng người thân quen với Mộc Chính Đức đều bủa vây lại.

Sắc mặt Ân Tiêu trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau một bước, sao hắn lại không chết? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

" Bệ hạ... " Đại thần nhao nhao vây quanh, sau khi đến gần càng thêm xác định người này chính là Mộc Chính Đức, cùng hắn cộng sự nhiều năm, cái khí chất thuộc về trên người hắn cũng không dễ bắt chước, đó là một loại bí hiểm cao thâm, lại càng là một loại giảo quyệt.

Trên đời này người trở thành quỷ tài có rất nhiều, nhưng Mộc Chính Đức lại có thể trở thành một quỷ tài đùa bỡn quyền mưu, từ một đứa con thứ hào môn nghèo túng, mãi cho đến Thừa tướng địa vị cực cao, lại đến cuối cùng lật đổ đế vị đăng cơ tân đế, thậm chí đến về sau nhất thống thiên hạ.

Từ đầu đến cuối đều không có người nào có thể chân chính thăm dò suy nghĩ trong lòng nam nhân này, tâm tư của hắn tựa như biển lớn khó mà dò ra.

Xác thực, Ân Tiêu tinh thông tính toán, thậm chí mỗi một bước đều an bài rất tốt, nhưng đến cuối cùng, bà ta vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Mộc Chính Đức.

" Bệ hạ... Người không phải... Người không phải. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Có đại thần nhịn không được mở miệng.

Mộc Chính Đức cũng không để ý đến Ân Tiêu đang đứng ngỡ ngàng không hiểu thế nào ở phía trên, trong mắt lóe ra tinh quang, từng bước một đi lên, không để ý đến bà ta, chỉ nói với đại thần đặt câu hỏi: " À, chỉ là trẫm ngẫu nhiên phát hiện có người mơ tưởng đế vị, mưu đồ tạo phản, liền diễn một màn kịch như thế, bằng không thì cũng không nhìn ra ai trung thành với Trẫm, ai có ý đồ làm loạn với trẫm, ngươi nói đúng hay không."

Mộc Chính Đức tùy ý nói một câu, liền khiến không ít đại thần phía dưới đều treo tâm, không biết tiêu chuẩn xét duyệt trong lòng Mộc Chính Đức đến cùng là cái gì, bọn hắn lại bị chia làm một loại nào.

Về phần những người bởi vì người nhà bị khống chế, mà bị ép bị uy hiếp cũng nhất thời thấp thỏm không thôi, không dám nói lời nào.

" Các ngươi nhìn cho kỹ vào, người trước mặt này e rằng chỉ là giả, Mộc Chính Đức sớm đã được mọi người tận mắt nhìn thấy vùi sâu vào hoàng thổ, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lần này đến, lại muốn bắt các ngươi khai đao, là thật là giả các ngươi cần phải nhìn cho thật rõ ràng. "

Ân Tiêu tận dụng mọi thứ, đầu ngón tay móng tay đã đâm sâu vào trong thịt, tại sao lại như vậy, rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Giờ phút này, Ân Tiêu không khỏi có chút hoài nghi lời nói của bà cốt, vì bà chẳng những không thành công, mà còn bắt đầu tan tác từng bước một.

Bây giờ Nam Kiều thành thiên hạ của Ân Cửu Dạ, mà Mộc Chính Đức lại trở về Tây La, vậy cuối cùng bà phải đặt chân ở chỗ nào?

Mà giờ khắc này chúng đại thần cũng hai mặt nhìn nhau, những lời này của Ân Tiêu ý tứ là đang nhắc nhở bọn họ, nếu như thật sự thừa nhận Mộc Chính Đức, thì những người từng ủng hộ bà ta, chỉ sợ sẽ bị tính vào hàng ngũ bất trung, cho dù Mộc Chính Đức tạm thời không động đến bọn họ, thì e rằng ngày sau cũng không có cơ hội được trọng dụng.

Thậm chí, nếu như Mộc Chính Đức tồn tại khúc mắc đối với việc này, thì chỉ sợ sau khi lên làm hoàng đế lần nữa, sẽ ngay lập tức xử trí những người có hai lòng.

Cho nên giờ phút này, không ít người đều dao động, nếu như bọn họ lựa chọn ủng hộ Ân Tiêu, mặc dù nói không hợp pháp lý, nhưng lại được coi là khai quốc công thần, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ là hai quang cảnh khác nhau.

Cho nên, giờ phút này thế cục trong triều hiện ra một loại biến hóa vô cùng quỷ dị, hai phái đại thần chia ra hai bên, phân biệt ủng hộ người khác nhau.

Người ủng hộ Mộc Chính Đức dĩ nhiên chỉ vào nhân vật phản diện mắng to là bọn chân chó, mà người ủng hộ Ân Tiêu thì chữ chữ âm vang nói Mộc Chính Đức là giả mạo.

Trái tim Ân Tiêu thắt chặt, Mộc Chính Đức lại cười tủm tỉm nhìn một màn trước mắt, tựa như đang nhìn trò cười nào đó.

Ân Tiêu muốn ngồi vào trên long ỷ, nhưng Mộc Chính Đức đang ở ngay bên cạnh, trong lòng bà cũng có thêm vài phần kiêng kị.

Nhưng Mộc Chính Đức lại hết sức tự nhiên an vị lên đó, thấy Ân Tiêu tức đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì bà ta biết rằng, bây giờ cái long ỷ này, tuyệt đối không chỉ mang ý nghĩa là đế vương Tây La, mà còn là long ỷ vấn đỉnh thiên hạ!

" Chư vị ái khanh thật sự có tâm, trẫm vừa về đến, các khanh đã có trò hay cho trẫm xem rồi. "

Mộc Chính Đức cười tủm tỉm ném ra một câu, kém xa Ân Tiêu chữ chữ âm vang.

Những người ủng hộ Ân Tiêu trong lúc nhất thời đều nói không ra lời, thật giống như một nắm thiết quyền lại đánh vào trên bông, khiến ngươi cảm thấy vô lực phản bác, càng đáng sợ hơn chính là, lớp bông này lại rất bền chắc, khiến ngươi căn bản không có cách bứt ra, cho đến khi từng chút từng chút một hút ngươi vào, khiến ngươi ngạt thở mà chết.

Ân Tiêu nhìn tình cảnh giờ phút này, trong lòng giận dữ, lập tức mở miệng nói: " Kêu Tăng phó tướng lập tức bao vây hoàng cung cho ta, hôm nay một người cũng đừng nghĩ ra ngoài!"

Người bên cạnh Ân Tiêu rất nhanh liền lui xuống, Mộc Chính Đức cũng không ngăn cản.

Mà đại thần phía dưới lại mang vẻ mặt lo lắng, binh quyền đế đô hiện giờ đang nằm trong tay vị Tăng phó tướng này, ở phương diện quân sự Tăng phó tướng rất có thiên phú.

Một sự kiện khiến Tăng phó tướng nổi danh chính là, năm đó, hắn dựa vào ba vạn binh lực, trú đóng ở Dung Quan, cuối cùng lại diệt được hai mươi vạn quân địch, một trận chiến thành danh.

Từ đó về sau, thanh danh một đường tăng vọt, lại đánh thắng không ít trận nhỏ.

Nhưng nhắc tới Tăng phó tướng thì am hiểu nhất, vẫn là phòng thủ, cũng chính vì vậy, lúc trước Mộc Chính Đức mới giao binh quyền đế đô cho hắn.

Chỉ là Tăng phó tướng này nhân phẩm cũng không cao, thường xuyên cưỡng đoạt dân nữ, tham luyến tiền tài và sắc đẹp, lúc trước Mộc Chính Đức vì muốn lung lạc hắn, đã ban thưởng không ít vàng bạc châu báu, còn tìm hơn mười mỹ nhân thưởng cho hắn.

Lúc đó hắn cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí thề thốt đời này tuyệt đối trung thành với Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức hết sức cao hứng, lại phái thêm không ít binh mã cho hắn, thanh danh của hắn nhất thời lan xa.

Từng có người trung nghĩa, đau khổ khuyên nhủ, nhưng Mộc Chính Đức vẫn luôn thờ ơ, thậm chí cuối cùng còn mạnh mẽ lên án người đó lòng dạ hẹp hòi, không biết cách dùng người.

Bây giờ, thật không ngờ Tăng phó tướng này thật sự tìm đến Ân Tiêu nương tựa, điều này nhất thời khiến mọi người đều mặt ủ mày chau.

Khóe miệng Ân Tiêu nhếch lên một nụ cười quyến rũ, nói: " Nếu như người nào đi theo ai gia, ai gia có thể hứa hẹn ngay tại đây, ban thưởng mỗi người vạn lượng hoàng kim, quan thêm tam phẩm."

Cám dỗ lớn như vậy, khiến không ít người động tâm, hơn nữa ý thức được giờ phút này Mộc Chính Đức đã là đèn cạn dầu, trước mặt lập tức có mấy người bị Ân Tiêu dụ dỗ.

Một lão thần đi theo Mộc Chính Đức nhiều năm tiến lên cả giận nói: " Trong tay bệ hạ tinh binh lương tướng hơn trăm vạn, mặc dù không ở đế đô, nhưng một khi biết được đế đô xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ không ngồi yên."

Ân Tiêu cười nhạo nói: " Bệ hạ Tây La các ngươi không phải đã chết rồi sao? Thái tử điện hạ không phải cũng đã ra đi rồi? Sao giờ lại có bệ hạ, chẳng lẽ lão già như ngươi có ý đồ bất chính, mơ tưởng đế vị, mê hoặc quân tâm, muốn tự mình làm Hoàng đế?"

Những người bị dao động trong nháy mắt được ổn định tinh thần, đúng rồi, cho dù trong tay Mộc Chính Đức có trăm vạn tinh binh thì sao nào? Chỉ có thể nói là, nước xa không cứu được lửa gần, huống chi, ngoại trừ bọn họ, còn có ai biết, Mộc Chính Đức chưa chết chứ?

Chỉ cần bọn họ khăng khăng khẳng định người trước mặt là giả, e rằng sẽ chẳng có ai chịu giúp hắn cả.

Đại thần kia bị Ân Tiêu nói mà tức đến toàn thân phát run, nói không ra lời, Mộc Chính Đức liền mở miệng nói: " Trương đại nhân, chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân đang đối diện với ngươi, không chỉ vứt bỏ con ruột, mà còn truy sát hắn hơn hai mươi năm, với sự nhân thiện của ngươi, chỉ sợ đến cuối đời, cũng không thể học được một điểm nào của bà ta đâu."

Người được gọi là Trương đại nhân gật gật đầu, nhìn về phía những tên phản đồ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Cho dù hôm nay hắn đi theo Mộc Chính Đức không có kết cục tốt, nhưng phải biết rằng dựa vào tính tình tâm ngoan thủ lạt của Ân Tiêu, cho dù là tuỳ tùng của bà ta cũng chỉ có kết cục đầu một nơi thân một nẻo thôi.

Nhất thời Ân Tiêu bị tức không nhẹ, hôm nay Mộc Chính Đức đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của bà, làm bà trở tay không kịp, vốn đã mất tiên cơ, lại thêm Mộc Chính Đức là kẻ khó chơi, tự dưng làm bà sinh ra một loại cảm giác bất an.

" Nếu các ngươi đã trung nghĩa như thế, vậy ai gia sẽ thành toàn tâm nguyện lưu danh thiên cổ của các ngươi, Lý Tiến, còn không mau động thủ! Trước hết bắt đầu từ người nhà của Trương đại nhân đi! " Ân Tiêu nói với một thị vệ sau lưng.

Thị vệ kia đi ra ngoài, phát ra một cái tín hiệu, rất nhanh liền trở về.

Trương đại nhân sắc mặt trắng nhợt, nhưng lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, nhớ tới con cháu trong nhà mình, trong lòng của hắn liền đau đến không muốn sống.

Lúc này mọi người mới nhớ tới, Ân Tiêu đã khống chế người nhà của bọn họ, Ân Tiêu lại mở miệng nói:

" Nếu như các ngươi đã không chịu thần phục ai gia, vậy cũng đừng trách ai gia lòng dạ ác độc, Lý Tiến, cho người mang hết người nhà bọn họ tới đây, để cho tất cả bọn họ nhìn một chút, nam nhân mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, sẽ phải thờ ơ, trơ mắt nhìn bọn họ chết thảm ra sao."

Đám đại thần nhất thời triển khai chửi rủa Ân Tiêu.

" Ngươi cái đồ yêu nữ điên rồ!"

" Ngươi ngay cả con ruột cũng giết, ngươi chết không yên lành!......"

Chỉ chốc lát, người của Tăng phó tướng đã áp giải người nhà của các vị đại nhân xuất hiện trên triều đình, khóe miệng Ân Tiêu lộ ra một nụ cười thản nhiên.

" Lão gia... "

" Đại nhân.... Hức hức."

Tiếng khóc kích động không dứt bên tai, nhìn thấy những đại thần trong triều tựa như trong nháy mắt nhìn thấy cứu tinh.

" Ân Thái hậu quả nhiên là bản lĩnh lớn, Chính Đức thật sự vạn phần bội phục. "

Mộc Chính Đức nhịn không được tán thưởng, lại thành công làm tâm tình Ân Tiêu càng tệ hơn.

" Động thủ! "Ân Tiêu lạnh lùng nói.

Nhưng những người áp giải kia lại không hề nhúc nhích.

Ân Tiêu nhìn Tăng phó tướng hỏi: " Ngươi còn đang chờ cái gì?"

" Các ngươi làm không tệ, nhìn ra mọi người được bảo hộ rất tốt. " Mộc Chính Đức hững hờ mở miệng nói.

Lúc này Tăng phó tướng tiến lên một bước nói: " He he, bệ hạ, mặc dù binh sĩ thủ hạ của thần có thô lỗ chút, nhưng mà ngài yên tâm, cam đoan cả đám đều nhảy nhót tưng bừng. "

Mộc Chính Đức gật gật đầu, nhìn hết sức hài lòng.

Ân Tiêu không dám tin lui về sau hai bước, nhìn Tăng phó tướng chất vấn: " Ngươi cũng dám bán đứng ta?"

" Cho tới bây giờ ta đều chưa từng trung thành với ngươi, lại từ đâu nói ta bán đứng ngươi? Ân Thái hậu, ngươi làm sao lại chạy đến triều đình Tây La ta hô to gọi nhỏ, ngươi là cảm thấy Tây La ta không người sao? "

Tăng phó tướng làm vẻ mặt xem thường.

Hai tay Ân Tiêu nắm chặt thành quyền, rốt cuộc là từ khi nào, loại tiểu nhân vật không ra gì này cũng có thể cưỡi trên đầu của bà rồi!

Bà từng phái người tặng cho Tăng phó tướng trăm vạn lượng hoàng kim, Tăng phó tướng lại đòi thêm từ bà một linh dược có thể cải tử hồi sinh với bệnh dữ, mới bằng lòng hỗ trợ.

Nhưng lại không ngờ, hắn chỉ là giả vờ quy hàng!

Mà đúng lúc này, Ân Mạc Ly cùng Phó Thành Uyên cũng xuất hiện trên đại điện.

Ân Mạc Ly dẫn đầu nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tất cả phủ đệ của nghịch tặc đều đã bị bao vây, chỉ đợi bệ hạ ra lệnh một tiếng, liền có thể trừ gian diệt ác rồi."

Hồi lâu không gặp, Ân Mạc Ly thành thục không ít, mặc dù Nam Yến Vương đã từng là loạn đảng, nhưng Mộc Chính Đức vẫn áp chế chúng nghị bắt đầu dùng hắn, mà hắn, xác thực cũng không làm ông thất vọng.

Mộc Chính Đức không nói chuyện, nheo mắt lại nhìn phản ứng của mọi người phía dưới, khóe miệng hàm chứa một chút ý cười.

Mà Phó Thành Uyên thì tiếp tục nói:" Khởi bẩm bệ hạ, ba mươi vạn đại quân đã tập kết dưới thành Đế Đô, nếu có kẻ làm loạn, nhất định có thể đem san bằng! "

Triệu Loan Kiệt cũng xuất hiện ngay sau đó, Triệu Vu Giang nhìn thấy đứa con trai đã lâu không thấy tăm hơi cảm thấy có chút không rõ, người thiếu niên đã từng rất si tình, bây giờ được chiến hỏa tẩy rửa đã trở nên cứng cỏi và thành thục hơn rất nhiều.

" Khởi bẩm bệ hạ, trải qua nửa tháng điều tra của vi thần, những thích khách Nam Kiều ẩn núp tại cảnh nội Tây La ta đều đã bị tru sát hết."

Triệu Vu Giang thế mới biết, thì ra nhi tử mình mất tích lâu như vậy là đi bắt thích khách Nam Kiều.

Dường như trong lúc nhất thời, Ân Tiêu không thể chịu nổi đả kích lớn như thế, phun ra một ngụm máu tươi, nổi điên cười ha hả.

Những người đi theo Ân Tiêu cũng run rẩy không thôi.

Mà thủ hạ của Tăng phó tướng cũng thả người nhà của các đại thần trung dũng ra, để bọn họ có thể đoàn tụ với nhau, sau đó đem đầu mâu nhắm ngay những người làm phản.

Những đại thần làm phản kia, cảm nhận được đao lạnh gác trên cổ mình, nhìn thấy người nhà đối diện khóc không ra nước mắt, trong lúc nhất thời lại hối hận biết vậy thà chẳng làm, từng người đều không ngừng run rẩy, sắc mặt vàng vọt, giống như không có sinh lực.

Mộc Chính Đức tùy ý ngồi dựa vào trên long ỷ, lại trở lại với khí độ bày mưu nghĩ kế, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, phảng phất như chỉ cần cặp mắt kia nhíu lại, ngươi sẽ nhịn không được bắt đầu co rúm.

" Thực lực của Ân Thái hậu quả nhiên không thể khinh thường, chẳng lẽ Thái hậu thật sự cho rằng mấy ngày nay ta đều ngốc ở trong quan tài." Mộc Chính Đức cười như không cười nhìn Ân Tiêu.

Ân Tiêu nhíu mày, mở miệng nói: "Ta rõ ràng phái người ngày đêm canh giữ ở trước mộ ngươi, trọn vẹn mười ngày, ngươi không thể không chết được!"

Xác thực, Ân Tiêu luôn luôn là một người cẩn thận, cho dù đã từng tìm người xác nhận, nhưng đối với loại người tâm cơ thâm sâu như Mộc Chính Đức, bà cũng không dám buông lỏng cảnh giác, đến mức phái tâm phúc trông Hoàng Lăng mười ngày, cho đến khi xác nhận mộ của Mộc Chính Đức không có gì khác thường, thế này mới an tâm.

" Ngươi biết ngươi thua ở chỗ nào không? " Mộc Chính Đức nhướng mày hỏi Ân Tiêu.

Trong mắt Ân Tiêu lóe lên một tia không cam lòng, đúng là rất muốn biết vì sao Mộc Chính Đức lại không chết.

Mộc Chính Đức cười nói: " Có thể bởi vì ta là Chân Long, còn ngươi lại là giả phượng, cho nên nói ngươi thất bại là điều đương nhiên thôi."

Ân Tiêu nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

" Ngươi là Ân Tiêu, nhưng cũng không phải Ân Tiêu, ngươi chẳng qua chỉ giỏi dùng thuật con rối, dùng máu trong người mình điều khiển Ân Tiêu, từng chút một ăn mòn tâm trí của bà ta, cuối cùng thay thế ngươi vào đó, ngươi biến ảo thân thể của mình, cùng Ân Tiêu thật hòa làm một thể, cho nên ngươi cũng không phải là cô công chúa oai phong một cõi năm đó. " Mộc Chính Đức chậm rãi nói ra thiên cơ.

" Ngươi làm sao biết được! Là ai nói cho ngươi!"

Bí mật này chưa từng có người nào biết, cũng không người nào biết được, trong mắt Ân Tiêu lóe lên một vẻ bối rối.

Khóe miệng Mộc Chính Đức nhếch lên một nụ cười châm chọc, nếu như hắn đoán không sai, thìb"Ân Tiêu " này hẳn là truyền nhân của Húc Nhật.

Mấy trăm năm trôi qua, Húc Nhật sao có thể không có hậu nhân, nghe đồn năm đó Húc Nhật cùng một nữ tử am hiểu thuật con rối cấu kết với nhau làm việc xấu, nữ tử lợi dụng bí pháp này, khống chế không ít người của Thánh Vu tộc, cũng vì vậy mà khiến cho Thánh Vu tộc nguyên khí đại thương.

Về sau Húc Nhật bại trận chết thảm, còn nữ tử này lại chỉ bị trọng thương rồi biến mất, không còn người nào gặp qua.

Mà căn cứ vào những gì tra được trong sử sách ghi chép về đoạn thời gian này, thì thuật con rối cơ bản là khống chế tâm trí của con người, khiến nó trở thành thi thuật gia con rối, mà cảnh giới tối cao nhất của nó, chính là trao đổi tâm trí của con người với mình, mà một khi trao đổi, đồng thời cũng phải tiêu diệt thân thể của mình, nếu như người bị đoạt đi tâm trí cùng hồn phách rất có khả năng sẽ trở về tranh đoạt chính bản thân mình.

( Tưởng xong chương mà ko xong nổi, lại phải lết thêm một chương nhỏ nữa. Xl các ty.)
Bình Luận (0)
Comment