Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 240

Edit: Khuynh Vũ

Thời điểm Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, thấy nàng đang nằm trên một giường lớn mềm mại, màu lam nhàn nhạt, thoạt nhìn rất dễ chịu, chỉ tiếc, lại không phải màn che quen thuộc của mình.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra, trong lòng cảm thấy trầm xuống.

Không sai, hôm đó mang đi nàng chính là Bạch Trúc, nàng làm sao cũng không ngờ được, Bạch Trúc vậy mà lại làm nàng hôn mê rồi mang đi, điểm này tạm thời không nói, chỉ nói đến việc Hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, vậy mà Bạch Trúc cũng dám trắng trợn mang mình ra ngoài, không thể nói là gan to bằng trời.

Mộc Tịch Bắc chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu óc có chút choáng váng, đánh giá gian phòng đồng thời xuống giường đi lại mấy bước, vừa đi, liền phát hiện lòng bàn chân tựa như đang di chuyển, bấp bênh lên xuống, không được ổn định cho lắm.

Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày, mở ra cửa sổ.

Hơi lạnh gió biển nghênh diện đánh tới, biển cả xanh thẳm mênh mông vô bờ, bao la rộng lớn là nàng chưa từng thấy qua, trên nước biển màu xanh lam lấp lánh từng lớp vàng vụn, sóng nước nhấp nháy mang theo vài phần chói mắt, nhưng sóng nước uốn lượn lại dần dần làm choáng mắt người.

Nhìn con thuyền nổi trên mặt biển còn hoạ ra một đường thuyền thật dài, nước trên mặt biển quay cuồng tách ra, sau đó lại tụ hợp.

Nàng biết, nàng đang ở trên thuyền.

Gió biển lùa vào làm nàng thanh tỉnh không ít, ba ngàn tóc đen tùy ý bay lên, lại làm cho nàng cảm thấy bực bội.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Bạch Trúc bưng một cái khay đi đến.

Trên khay đều là một ít thức ăn tinh xảo, còn bốc hơi nóng, nhìn ra đã được tỉ mỉ chuẩn bị.

Mộc Tịch Bắc không quay đầu lại, vẫn như cũ ngắm nhìn ngoài cửa sổ, dường như muốn từ trong nước biển vô tận kia, đo ra khoảng cách chiều dài tới Ân Cửu Dạ, nhớ tới nam tử kia giờ phút này nhất định phát điên lên, tâm giống như bị vo thành một cục.

" Đói bụng không, ăn một chút gì đi. "

Giọng nói của Bạch Trúc thiếu đi mấy phần ngả ngớn, mang theo vài phần chua xót.

Mộc Tịch Bắc vẫn không nhúc nhích, căn bản không có ý tứ để ý tới hắn, mặc dù nói, nàng cũng không hoàn toàn tín nhiệm Bạch Trúc, nhưng thời gian cùng nhau trôi qua, hoặc nhiều hoặc ít nàng cũng có mấy phần tình cảm, nhưng lại không ngờ, ngay cả chút tín nhiệm ấy, hắn cũng muốn cô phụ?

Bạch Trúc có chút mất mát đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng giống như muốn theo gió quay về kia, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khô khốc nói không ra lời.

" Ăn một chút đi, xem như là vì tốt cho đứa bé. " Bạch Trúc giật giật khóe môi, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra, tất cả, đều hóa thành một câu bất lực này.

Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, cười nhạo một tiếng châm chọc nói:

" Chỉ uống một ngụm trà, ta liền chạy đến trên biển, nếu như ta lại ăn bữa cơm này của ngươi, có phải đứa bé trong bụng cũng đều không giữ được hay không?"

Bạch Trúc chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức, mặc dù hắn vẫn luôn biết hắn và nàng, căn bản không có khả năng, thế nhưng khi nhìn thấy nàng ở trước mặt mình dựng lên gai toàn thân, lời nói châm chọc khiêu khích, hắn vẫn như cũ đau đớn vô cùng.

" Sẽ không. Ta sẽ không. " Hắn ngẩng đầu lên, vội vàng nói ra, dường như muốn chứng minh gì đó.

Hắn rất muốn nói cho nàng, hắn sẽ không tổn thương nàng, hắn làm như vậy, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, thế nhưng khi lời đến khóe miệng, chợt cảm thấy là tái nhợt bất lực như vậy.

Hắn phá hủy hạnh phúc của nàng, khiến nàng chia lìa với người yêu, cho dù hắn không muốn, nhưng chung quy vẫn làm như vậy, vậy thì hắn còn có gì để mà giải thích đây? Có lẽ tất cả đều chỉ là mượn cớ thôi.

" Ta đi ra ngoài trước. Muội cẩn thận nghỉ ngơi đi. "

Thân hình Bạch Trúc bị kiềm hãm, nhìn nữ tử trước mặt, vươn tay ra, muốn vuốt ve mái tóc của nàng, cuối cùng, lại suy sụp gục đầu xuống, thở dài dặn dò.

Dứt lời, liền cúi đầu quay người rời đi, đóng cửa phòng lại.

Mộc Tịch Bắc không nói câu nào nữa, chỉ đi đến trước khay, nhìn khay đồ ăn bốc hơi nóng, cuối cùng cũng bắt đầu ăn.

Bây giờ đã đến đầu mùa đông, hàn khí bức người, hơn nữa còn đang ở trên biển, nước biển lạnh ngắt càng tăng thêm mấy phần âm lãnh, làm cho toàn thân người ta cảm thấy thật không thoải mái.

Sau khi dùng cơm xong, Mộc Tịch Bắc đẩy cửa phòng đi ra ngoài, cửa phòng cũng không khóa lại, thậm chí mọi thứ nàng đều rất tự do.

Chỉ là nàng biết, tự do này cũng chỉ giới hạn ở trên tầng thuyền có người canh giữ này.

Thuyền rất lớn, có hai tầng, chỗ của nàng chính tầng trên, lan can sơn màu đỏ, phía trên điêu khắc hoa văn kim sắc thần bí, giống như đang lẳng lặng triệu hồi, nếu như nàng có thể quan sát thân thuyền, thì sẽ phát hiện, trên thân thuyền có một hình vẽ kim sắc mãnh thú, đó là tiêu chí của hải thần.

Trên tầng thứ hai chỉ có bốn gian phòng, mỗi một phòng đều rất lớn, Bạch Trúc, hình như ở ngay sát vách nàng.

Tầng dưới tồn trữ rất nhiều vật phẩm, có lửa than có lương thực, còn có quần áo cùng vật dụng thường ngày, nhìn cũng rất gọn gàng.

Đứng ở giáp lan can, Mộc Tịch Bắc đi về phía đầu thuyền, dựa vào lan can, nhìn trời chiều phía xa, trong lòng đắng chát.

Nàng đã dò xét quanh thuyền này một vòng, nơi mắt thường có thể nhìn thấy, hoàn toàn không có một chút dấu vết của lục địa, bốn phía một mảnh mênh mông, đều là hải vực.

Nàng rõ ràng đã đáp ứng Ân Cửu Dạ, phải cùng với hắn đi ngắm biển, nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng mình lại đi trước.

Cũng không biết Bạch Trúc rốt cuộc có mục đích gì, lại muốn đưa nàng đến đâu?

Trời chiều chậm rãi hạ xuống, rủ một đường vàng xuống biển lớn, có một cảnh tượng tang thương cùng bao la hùng vĩ khác, hùng hồn bi thương nương theo âm thanh bọt nước tạo thành một bức mênh mông giữa thiên địa độc hữu.

Bạch Trúc đứng ở trước cửa, đứng xa xa nhìn bóng lưng uyển chuyển của nữ tử, trở về phòng lấy một kiện áo choàng, đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng phủ thêm cho nàng.

Mộc Tịch Bắc nháy mắt quay đầu, trong bàn tay nhỏ tinh tế cầm một thanh chuỷ thủ sắc bén, vắt ngang trên cổ Bạch Trúc.

Động tác của Bạch Trúc hơi dừng lại, áo choàng chưa mặc xong cũng trượt xuống mặt đất.

" Đưa ta về nhà. " Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy ý tứ không cho kháng cự.

Bạch Trúc mỉm cười, trong tươi cười mang theo chút bất đắc dĩ. Khiến lòng của nàng bỗng nhiên thắt chặt:

" Muội giết ta đi."

" Ngươi cho rằng ta không dám? "

Mộc Tịch Bắc nheo mắt lại, trong mắt đều là hàn mang.

" Ta biết muội dám, từ lúc muội vào cung rồi tìm ta thiết kế Tôn gia, ta đã biết, trên thế giới này, không có chuyện gì mà muội không dám làm. " Bạch Trúc khẽ cười nói.

Xuyên thấu qua nữ tử trước mặt dường như nhớ lại từng màn năm đó.

Đoạn đường này, nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, bả vai nhỏ yếu này, cũng phải gánh chịu nhiều trách nhiệm cùng đảm đương mà thường nhân không thể nào tưởng tượng như vậy.

" Rõ ràng chỉ là một nữ tử yếu đuối như vậy, nhưng so với ai khác lại rất cứng rắn, tàn nhẫn quả quyết không ai bằng. " Bạch Trúc lẩm bẩm nói, trong giọng nói, mang theo mấy phần đau lòng.

" Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? " Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, phía trên vẫn treo một tia ngả ngớn, lại ẩn nhẫn chút chua xót.

Bạch Trúc không nói chuyện, chỉ tựa ở trên lan can, ngắm nhìn mặt biển xa xa.

Mộc Tịch Bắc thấy hắn không mở miệng, cũng không chút nào để chủy thủ của nàng ở trong mắt, nhìn thật sâu hắn một cái, rồi trở về phòng.

Sau khi Mộc Tịch Bắc đi rồi, Bạch Trúc tiếp tục nói: " Nhưng trái tim cứng rắn ấy, hoá ra cũng sẽ trở nên mềm mại."

Bạch Trúc nhớ tới Ân Cửu Dạ, lại nhịn không được cười mắng mình, rõ ràng là ngươi ép bọn họ chia lìa, lại ở chỗ này cảm khái cái gì?

Chạng vạng tối, Mộc Tịch Bắc về phòng nghỉ ngơi, vốn là sợ lạnh, lại thêm mặt biển âm lãnh, càng làm cho nàng cực kì không thoải mái.

Điều kiện trên thuyền cũng không tệ, trong phòng của nàng bốn phía đều treo thảm nhung có thể chắn gió, trên giường lại phủ lên một tấm da bạch hồ ghép với chăn dệt, da nhung ấm áp vô cùng.

Trên mặt đất đặt hai cái hỏa lò, bên trong ngân than cháy kêu đốp đốp.

Thuyền ở trên biển có chút lắc lư, nhưng rõ ràng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của biển lớn.

Bạch Trúc đẩy cửa vào, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên giường, đi đến, cầm hai chậu lửa than đặt ở trên mặt đất: " Trên biển âm hàn, muội đang có thai, đừng để bị lạnh, nếu như có chuyện gì, có thể gọi ta, ta ở ngay sát vách."

Mộc Tịch Bắc nhìn hắn không nói gì, trong lòng lại tưởng niệm đến Ân Cửu Dạ.

Giờ phút này, đế đô đã rung chuyển, không chỉ hoàng cung, mà ngay cả toàn bộ kinh thành cơ hồ đều bị Ân Cửu Dạ lật ngược mấy lần.

Mấy người Sơ Nhất quỳ trước cửa phòng Ân Cửu Dạ ròng rã hai ngày, Ân Cửu Dạ vẫn không nói với bọn họ câu nào.

Điều này không khỏi làm trong lòng mấy người Sơ Nhất càng thêm chua xót, bọn hắn biết, nếu là người bên ngoài phạm vào sai lầm này, chỉ sợ là có mấy cái mạng cũng không đủ ném, thế nhưng cũng bởi vì hắn coi bọn họ là huynh đệ, bọn họ ở bên hắn cùng nhau vượt qua cuộc sống mười mấy năm hoang tàn vắng vẻ, càng bởi vì bọn họ vô số lần vào sinh ra tử, cho nên hắn chưa từng xử trí bọn họ.

Nhưng Sơ Nhất biết, hắn cũng trách tội bọn họ, bọn họ cô phụ sự tín nhiệm của hắn, một người sống sờ sờ cứ như vậy biến mất dưới bao nhiêu con mắt, đây tuyệt đối vũ nhục cùng châm chọc lớn lao đối với bọn hắn.

Ân Cửu Dạ không thèm nói một câu với bọn hắn, trực tiếp coi bọn hắn là người trong suốt, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí.

Ân Cửu Dạ đẩy cửa ra không biết muốn đi đâu, Sơ Nhị nhìn thấy mấy người Sơ Nhất sắc mặt hết sức khó coi, tiến lên nói với Ân Cửu Dạ:

" Chủ tử..."

Môi mỏng hé mở, nam nhân chỉ phun ra một chữ, lệ khí khắp người càng sâu hơn lúc trước:

" Cút!"

Sơ Nhị vốn chất phác, giờ phút này lại nói không ra lời, lo lắng nhìn bọn người Sơ Nhất sắc mặt đã trắng bệch.

Bây giờ là đầu mùa đông, thời tiết vốn âm hàn, mấy người Sơ Nhất quỳ gối trên mặt đất lạnh băng hai ngày, lại không ăn không uống, chỉ sợ thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được.

Ân Cửu Dạ tiến về ngự thư phòng tìm Mộc Chính Đức, lập tức bị lão thái phi vốn cũng đang bệnh nhưng cũng ráng chống đỡ thân thể chờ ở chỗ này, bên cạnh còn có ngự y một mực đứng chờ, dường như sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

" Có tin tức gì không? " Mộc Chính Đức mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ xanh mặt lắc đầu, hắn thực sự nghĩ không ra, mình vừa phát hiện Mộc Tịch Bắc biến mất, liền lập tức phong tỏa ba tòa thành trì xung quanh đế đô, chỉ được phép vào không được phép ra, nhưng dù vậy, cho tới bây giờ vẫn không có một chút tin tức.

" Trước đừng hoảng hốt, chúng ta ngồi xuống phân tích một chút. "

Mộc Chính Đức cau mày mở miệng, trên khuôn mặt thường xuyên treo nụ cười giờ phút này cũng lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Ân Cửu Dạ ứng thanh ngồi xuống, Mộc Chính Đức mở miệng nói:

" Y phục trong tay Bắc Bắc rơi xuống mặt đất, thứ nhất có thể là bỗng nhiên bị người uy hiếp, khiến cho nó bị kinh sợ, vật trong tay rơi xuống, thứ hai có thể là nó trúng thuốc mê, khiến cho vật trong tay trượt xuống, thứ ba có thể là nó nghe được tin tức khiếp sợ gì đó, nhất thời mất khống chế."

Ân Cửu Dạ cùng lão thái phi đều an tĩnh nghe Mộc Chính Đức phân tích, cho dù mặt ngoài nhìn như tỉnh táo dị thường, nhưng kì thực nơi đáy lòng đều đã vô cùng hoang mang.

" Dựa theo tính cách của Bắc Bắc, cho dù bị người uy hiếp, y phục trong tay cũng sẽ không rơi xuống, thậm chí sẽ trả lại trên bàn, loại thứ hai là trúng thuốc mê, chỉ là mấy cái chén đều đã kiểm tra qua, bên trong cũng không có thành phần thuốc mê, loại thứ ba, nếu như Bắc Bắc mất khống chế, chủ động nguyện ý đi cùng bọn họ, thậm chí giúp bọn họ né tránh ám vệ trước cửa, nhưng điều này cũng không có khả năng. "

Ân Cửu Dạ ép buộc mình tỉnh táo lại, hắn biết, nếu như cứ tiếp tục tìm kiếm chẳng có mục đích như vậy, chỉ càng làm Bắc Bắc cách hắn càng ngày càng xa thôi.

Mỗi khi nghĩ đến, giờ phút này Bắc Bắc rất có thể đang bị tra tấn trong tay địch nhân, tâm của hắn liền thắt chặt đến đau nhức, nhớ lại dáng vẻ Bắc Bắc yêu kiều tươi cười ở trước mặt hắn, là mắt của hắn liền nổi lên một tầng đỏ tươi.

Thật không ngờ qua lâu như vậy, hắn vẫn vô dụng như trước, ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo vệ được.

Dựa theo Ân Cửu Dạ phân tích, ba loại khả năng đều bị bài trừ, nhưng điều này lại không phù hợp với nhau.

Mộc Chính Đức suy tư một chút tiếp tục nói:

" Cửu Dạ, con phải biết, thủ đoạn của địch nhân có thể tầng tầng lớp lớp, chúng ta căn bản không hiểu rõ, nhưng tính cách của Bắc Bắc chúng ta lại đều rõ ràng."

Ân Cửu Dạ trong lòng khẽ động, lập tức suy nghĩ thấu đáo rất nhiều:

" Chúng ta không biết phản ứng của địch nhân, nhưng lại biết phản ứng của Bắc Bắc, cho nên chỉ cần Bắc Bắc không làm theo phản ứng như chúng ta dự đoán, như vậy suy đoán này liền có thể loại bỏ."

Mộc Chính Đức gật đầu nói: " Như thế xem ra, liền chỉ còn lại khả năng thứ hai."

" Trên mặt bàn lúc ấy có hai chén trà, xem ra hai người từng có thời gian trò chuyện ngắn ngủi, hắn xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở trong phòng Bắc Bắc, nhưng Bắc Bắc không có phản ứng, nói rõ Bắc Bắc nhất định quen biết người này! "

Bởi vì liên quan đến sinh tử của nữ nhi mình, nên trong nháy mắt Lão thái phi cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Mấy người liếc nhau, dường như cũng tán đồng quan điểm này, tổng kết lại, nói cách khác là người quen hạ dược, mang Mộc Tịch Bắc đi.

Mộc Chính Đức mở ra một tờ giấy, đơn giản viết xuống suy nghĩ hợp lý vừa rồi.

Tiếp đó lại viết xuống hai chữ to, người quen.

" Nếu là người quen, nhất định phải thỏa mãn mấy điều kiện, thứ nhất, võ công cao cường, chỉ có như vậy mới có thể mang Bắc Bắc đi, mà không kinh động ám vệ của Cửu Dạ, thứ hai, phải quen thuộc tình hình canh phòng trong cung, thứ ba, chí ít có thể khiến cho Bắc Bắc buông xuống một nửa cảnh giác. "

Mộc Chính Đức nhanh chóng phân tích thấu triệt, đầu óc vượt xa thường nhân tại thời khắc này hiện ra rõ ràng, được phát huy vô cùng tinh tế, khiến Vương công công ở một bên nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng than thở, không trách được nam nhân luôn luôn cười tủm tỉm này lại có thể chấp chưởng thiên hạ.

Ân Cửu Dạ cũng nhanh chóng cầm lấy một cây bút, viết xuống:

" Trong những người Bắc Bắc  quen biết, võ công cao cường có Chiến Đông Lôi, Hiên Viên Ngưng Trần, Bạch Trúc, Ân Mạc Ly, Phó Thành Uyên."

" Quen thuộc canh phòng trong cung,  điều kiện này hình như chỉ có Hiên Viên Ngưng Trần là khó làm được, Nam Kiều hủy diệt, hắn quy thuận triều ta, thủ hạ căn bản không có thế lực lớn như vậy. "

Lão thái phi bình tĩnh nói, trên mặt mang theo tia lạnh lùng.

Đế đô dời đến chỗ mới, hoàng cung xây dựng thêm mấy lần, thủ vệ trong cung cũng tăng lên rất nhiều, bố phòng trong cung cũng khác xa lúc trước, mà nếu người tới muốn an toàn mang Mộc Tịch Bắc ra ngoài, như vậy phải cần bản đồ địa hình kiến trúc của Hoàng cung, thậm chí là bản đồ thủ vệ trong cung.

" Tăng phó tướng, lập tức phái người đi tra lúc trước có mấy người thiết kế bản đồ địa hình hoàng cung. " Mộc Chính Đức mở miệng nói với Tăng phó tướng.

Tăng phó tướng lĩnh mệnh rời đi, cái này dường như cũng là một manh mối, sợ là chỉ sợ người tới cuối cùng giết người diệt khẩu, không để lại một chút vết tích thôi.

" Thứ ba, ngoại trừ Chiến Đông Lôi thì mấy người còn lại đều có thể khiến Bắc Bắc buông xuống một nửa cảnh giác. "Ân Cửu Dạ tiếp tục nói.

Lão thái phi gật gật đầu, nói tiếp: "  Bây giờ Tam quốc nhất thống, Bắc Bang đối địch với chúng ta, nếu như Chiến Đông Lôi đến đây, Bắc Bắc nhất định sẽ phá lệ chú ý cẩn thận, tuyệt sẽ không buông xuống cảnh giác."

Xác thực, bây giờ hai nước đối địch, Bắc Bắc nhất định sẽ đề phòng Chiến Đông Lôi bắt nàng làm lợi thế, dùng nàng uy hiếp bọn họ.

" Nhưng cũng có khả năng là hắn, dù sao hai nước hiện tại quan hệ rất căng thẳng, khó đảm bảo bọn họ không muốn bắt Bắc Bắc để áp chế chúng ta." Mộc Chính Đức tiếp tục nói.

Ân Cửu Dạ con ngươi tối đen, tựa như nghĩ đến cái gì, Mộc Chính Đức phân phó Triệu Loan Kiệt đi điều tra hành tung hôm nay của Chiến Đông Lôi.

Ba người còn lại, dựa theo đạo lý mà nói, Phó Thành Uyên cùng Ân Mạc Ly đều không nên hoài nghi, nhưng Phó Thành Uyên chung quy cũng không phải con ruột của Bắc Yến vương, bây giờ thời khắc thế này. Mọi người không thể không suy nghĩ tỉ mỉ.

Mà Ân Mạc Ly mặc dù nhìn vẫn rất nhu thuận, thế nhưng lúc trước mấy người Mộc Chính Đức thiết kế tru sát Nam Yến Vương, rất khó đảm bảo hắn sẽ không ghi hận trong lòng, huống chi, hắn vẫn luôn thích Bắc Bắc, cũng không thiếu khả năng bắt người đi.

Ân Cửu Dạ nghĩ đến Mộc Tịch Bắc đang ở cùng nam nhân khác, trong lòng liền nao nao khó hiểu.

" Ám vệ của con đều là võ công cao cường, nếu như ra tay mà không kinh động bọn họ cũng chỉ có một người có thể làm được. "

Trong lòng của Ân Cửu Dạ và mọi người kỳ thật đều đã có đáp án.

Cũng chính vì vậy, mới nói đến Bạch Trúc cuối cùng, bởi vì chỉ có phân tích những người khác một cách thấu triệt, để khi xác định mục tiêu là Bạch Trúc, bọn họ mới có thể an tâm.

" Bạch Trúc. " Lão thái phi cùng Mộc Chính Đức trăm miệng một lời.

Không sai, trong những người này chỉ có võ công của Bạch Trúc mới có thể sàn sàn khó phân với mình, còn nữa, người này luôn xuất quỷ nhập thần, nhớ lại hai năm qua, quả thật có chút khiến cho người ta không thấu được suy nghĩ, quyết không đơn giản chỉ là một thống lĩnh Cấm Vệ quân nho nhỏ như vậy.

Mộc Chính Đức lập tức phái người đi tra, kỳ thật lúc trước hắn đã từng chú ý tới người này, bởi vì khí độ trên người Bạch Trúc, quyết không phải một thường nhân có khả năng có, thật giống như, đối mặt với núi vàng núi bạc, quyền lực dục vọng, thậm chí là nữ nhân đều có thể mỉm cười, thờ ơ với tất cả.

Chỉ là thời điểm ông phái người đi điều tra, lại không tra được tin tức gì cả, người này giống như vô hình xuất hiện vậy, hình như là bởi vì lúc trước có một lần cứu được Hoàng đế, cuối cùng lại tốn không ít bạc cho quan viên, mới có thể an an ổn ổn ngồi lên vị trí thống lĩnh Cấm Vệ quân.

Bối cảnh của hắn trống rỗng, lúc ấy mình mặc dù cũng từng phái người điều tra hắn, nhưng cuối cùng cũng không phí hết tâm tư ở trên người hắn.

Sau đó vô luận là đọ sức cùng An Nguyệt Hằng, Hoàng đế, hay cuối cùng là Ân Tiêu, hắn từ đầu đến cuối đều không tham gia, thậm chí trên một ít phương diện hắn còn ra tay trợ giúp mình.

Cũng chính vì vậy, Mộc Chính Đức mặc dù nghĩ đến hắn tới đây nhất định có bí mật gì đó, nhưng vẫn không truy cứu tiếp.

" Chúng ta tiếp tục. " Mộc Chính Đức tiếp tục nói.

" Nếu như người là Bạch Trúc mang đi, nhìn từ đa số biểu hiện lúc trước của hắn, Bắc Bắc ít nhất được an toàn, còn nữa nếu như hắn muốn giết người, như vậy hoàn toàn có thể làm việc trong cung, không cần mang Bắc Bắc đi, cho nên hắn nhất định có mục đích gì đó. " Lời của Mộc Chính Đức khiến hai người thoáng an tâm.

Chí ít có thể khẳng định Bạch Trúc mang Mộc Tịch Bắc đi, khẳng định nàng được an toàn.

Từ trên người Bạch Trúc dường như rất khó phân tích ra cái gì, cho nên Mộc Chính Đức bỏ qua điểm này, mà tiếp tục phân tích theo lộ tuyến bọn hắn rời đi.

" Khoảng cách con phát hiện Bắc Bắc mất tích, mới có thời gian nửa ngày, nếu như nửa ngày thời gian ra roi thúc ngựa, nhiều nhất chỉ có thể chạy ra ba tòa thành trì, mà nếu như Bắc Bắc hôn mê, như vậy bọn hắn nhất định sẽ không sử dụng khoái mã, sẽ chỉ dùng xe ngựa."

Mộc Chính Đức gật đầu, lão thái phi cũng có chung ý nghĩ.

" Sau khi phát hiện Bắc Bắc mất tích, chúng ta liền phong tỏa thành trì, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy thân ảnh Bắc Bắc, như vậy nói cách khác bọn họ căn bản không có khả năng rời đi! " Lão thái phi tiếp tục nói.

Mộc Chính Đức gật gật đầu, Ân Cửu Dạ vốn định đồng ý, thế nhưng ánh mắt lại rơi vào bản đồ trên mặt bàn, hai mắt sáng lên, tấm bản đồ này là tấm bản đồ nhìn thấy ở chỗ Ân Tiêu lúc trước, mấy dãy núi dòng sông trên đó đều được đánh dấu rất tỉ mỉ.

Mà chỗ Ân Cửu Dạ nhìn chăm chú chính là một con đường nhỏ của Đế đô, con đường nhỏ này thông hướng ra biển.

Ánh mắt của Mộc Chính Đức cùng lão thái phi cũng rơi vào trên vùng biển này, trong đầu không hẹn mà cùng hiện ra một phỏng đoán lớn mật, đó chính là Bạch Trúc mang Mộc Tịch Bắc ra biển.

Hơi thở hung ác nham hiểm quanh thân Ân Cửu Dạ càng ngày càng nồng đậm, nếu như Bắc Bắc được đưa ra biển, hành trình hơn hai ngày không biết sẽ đi ra bao xa.

Mà biển cả mênh mông, bốn phương tám hướng, hắn cơ hồ không cách nào dự báo được Bạch Trúc muốn đưa nàng đi đâu, nghĩ đến Bắc Bắc cách hắn càng ngày càng xa xôi, hắn liền nhịn không được muốn lập tức lao ra ngoài, đuổi theo bọn họ.

Chỉ là hắn biết, nếu như mình cứ mù quáng tìm kiếm giống như người điên như vậy, cuối cùng sẽ chỉ làm Bắc Bắc  cách hắn càng ngày càng xa thôi.

Mà bên kia, mấy người Sơ Nhất vẫn đang quỳ trên mặt đất, lớp băng mỏng trên đất mang theo hơi lạnh thấu xương, thấm vào cốt tủy.

Thanh Từ đi tới trước mặt Sơ Nhất, nhìn hắn một cái, khẽ nói: " Đứng lên đi."

Sơ Nhất hơi kinh ngạc, hắn biết Mộc Tịch Bắc quan trọng với Thanh Từ ra sao, bây giờ Mộc Tịch Bắc mất tích, mà bản thân mình một chút động tĩnh đều không phát hiện ra, có thể nói là nhục nhã vô cùng, đương nhiên, nhiều hơn chính là xấu hổ.

Hắn không biết nên đối mặt với tín nhiệm của Ân Cửu Dạ như thế nào, càng nghĩ rằng từ đây về sau nữ nhân này sẽ bỏ mặc hắn, thậm chí là oán hận hắn.

Nhưng không ngờ được là, nàng mặc dù vẻ mặt lạnh lùng như sương, nhưng lại đi đến trước mặt hắn nhu hòa mở miệng nói chuyện với hắn, điều này khiến Sơ Nhất kích động không thôi.

" Nàng không trách ta? " Sơ Nhất có chút thấp thỏm mở miệng.

Thanh Từ trầm mặc một hồi, mở miệng nói: " Vốn cũng không có lý do gì trách huynh cả, huynh là người, không phải thần, chỉ cần là người, thì sẽ có chuyện không làm được."

Sơ Nhất hơi cong môi: " Ta biết rồi."

" Đứng lên đi, quỳ ở đây sẽ chỉ lãng phí thời gian, không bằng đi lấy công chuộc tội. " Thanh Từ lại nói.

Phó Dĩ Lam cũng tới khuyên nhủ: " Đúng rồi, bây giờ chính là lúc dùng người, các huynh đều quỳ ở đây, đến lúc đó không giúp được gì không nói, nếu như thật sự ngã bệnh, còn phải bỏ tâm tư tới chiếu cố các huynh, chẳng phải tội càng thêm tội sao."

Sơ Nhất trầm mặc một hồi, cuối cùng lảo đảo đứng dậy.

Các nàng nói rất đúng, mình quỳ ở đây, vu sự vô bổ, việc cấp bách, đó là giúp đỡ chủ tử tra ra Mộc Tịch Bắc ở đâu, nhanh chóng cứu nàng ấy bình an trở về.

Bởi vì quỳ trong thời gian quá lâu, nên huyết mạch toàn thân Sơ Nhất có chút không thông, sau khi đứng lên, suýt nữa trực tiếp ngã xuống đất, Thanh Từ vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, khóe miệng Sơ Nhất cong lên một ý cười ôn nhu.

Sau khi Thanh Từ dìu Sơ Nhất trở lại phòng, giúp hắn dùng nước ấm lau người, lại phân phó hạ nhân ninh nồi canh gà rồi chia xuống cho mọi người.

Sơ Nhất tựa ở trên giường, nhìn Thanh Từ bận rộn, mở miệng nói: " Vợ ta thật hiền lành."

Thanh Từ biết trong lòng của hắn không dễ chịu, chỉ lườm hắn một cái, không nói thêm gì.

Ngay lúc này, nhận được tin tức, Bắc Yến Vương cùng Phó Thành Uyên cũng suốt đêm chạy tới đế đô.

Sau khi nhìn thấy lão thái phi, cũng không nói gì nhiều, chỉ ôm lão thái phi vào trong lòng, dường như muốn cho bà một tia an ủi.

Mà mấy người Mộc Chính Đức cùng Ân Cửu Dạ cũng đã thay đổi hoàn toàn ánh mắt, không đặt ở trên toàn bộ đại lục nữa, mà là đặt ở trên thuỷ vực mênh mông.

Dựa theo suy đoán của mấy người, bối cảnh của Bạch Trúc sở dĩ khó tra như thế, cũng bởi vì hắn không phải là người trên lục địa, nói trắng ra là, không phải người của những quốc gia này, mà là người ở ngoài mấy hải đảo kia.

Ân Cửu Dạ vẽ vòng tất cả các hải đảo phụ cận quanh vùng biển này, to to nhỏ nhỏ, mấy người tiến hành bài trừ cùng phân tích từng cái một.

Một canh giờ sau, người Mộc Chính Đức điều động cũng đã trở về, bọn người Chiến Đông Lôi xác thực đều không có vấn đề gì lớn, điều này khiến mấy người càng thêm chắc chắn suy đoán của chính mình.

Ngay khi mấy người vừa loại bỏ được mấy cái hải đảo, thì Tăng phó tướng trở về:

" Khởi bẩm bệ hạ, cư dân ở bờ biển có nói, đây là một cửa biển nhỏ, rất nhỏ, cơ hồ không có người nào sẽ ra ngoài từ cửa biển này, bởi vì khoảng cách hơn mười dặm từ cửa biển này phải đi qua một chặng đường, có một cái vòng xoáy, cuốn sạch tính mạng con người, có thể nói là hiếm có người còn sống."

Mộc Chính Đức gật gật đầu, Tăng phó tướng tiếp tục nói:

"  Cũng bởi vì như thế, vùng biển này cũng không được người coi trọng, nhưng nửa tháng trước, vùng biển này lại xuất hiện không ít người, quần áo không có gì khác biệt với chúng ta, chỉ là thoạt nhìn lại cực kỳ giàu có, không phú thì quý."

" Có nhìn thấy người cầm đầu không." Ân Cửu Dạ mở miệng hỏi.

Tăng phó tướng lắc đầu nói: " Không có, chỉ biết cầm đầu là một nam tử toàn thân áo trắng, lại mang theo mặt nạ, những người bên cạnh hình như đều biết võ công."

" Nhất định là Bạch Trúc. " Lão thái phi chắc chắn nói.

" Bọn hắn đỗ một chiếc thuyền cực lớn tại cửa biển, cho đến hôm Thái Tử Phi mất tích vừa vặn rời đi. " Tăng phó tướng tiếp tục nói.

Cứ như vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều xác định được hướng đi của Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ lập tức phân phó Tăng phó tướng mang theo họa sĩ tiến đến bờ biển, hỏi thăm cư dân, vẽ lại chiếc thuyền kia theo như những gì nhìn thấy.

Chỉ có như vậy, bọn họ mới có một chút chỉ dẫn.

Mà Mộc Chính Đức thì lập tức bắt đầu điều động mấy chiếc thuyền, chuẩn bị sẵn đồ ăn cùng nước ngọt, chuẩn bị ra khơi.

" Nhưng mà, cửa biển này có một vòng xoáy, cửu tử nhất sinh, nếu như thuyền của chúng ta đều lật ở bên trong thì làm sao bây giờ? " Lão thái phi lo lắng nói.

Mộc Chính Đức cùng Ân Cửu Dạ đều trầm mặc nhìn bản đồ trên bàn, rõ ràng đến mỗi một nhánh sông, mỗi một khe rãnh, tựa hồ muốn tìm kiếm lộ tuyến có thể biến hóa.

Rốt cục một canh giờ sau, Mộc Chính Đức dùng hỏa cầu Nam Kiều, nổ tung hai con đường, mặt biển hiện ra một con đường mới.

Mộc Chính Đức giao quốc sự cho Bắc Yến vương, lấy lý do thân thể không tốt cự tuyệt tâm nguyện muốn đi cùng của Lão thái phi, cùng Ân Cửu Dạ mang theo không ít nhân mã lập tức xuất phát.

Lão thái phi bởi vì từng có vết xe đổ, biết nếu có thêm một bệnh phụ nhân như bà, chỉ càng làm liên lụy mọi người, nên cũng không cưỡng cầu.

Hơn ngàn chiếc thuyền quy mô cũng không quá lớn nhổ neo tại cửa biển, xuất phát về bốn phương tám hướng, từ xa nhìn lại, tựa như từng hàng lục bình.

Vì muốn tăng nhanh tốc độ con thuyền, nên Mộc Chính Đức cùng Ân Cửu Dạ chọn một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng, tính cả bọn người Sơ Nhất cùng lúc xuất phát.

Nếu như phương hướng người nào tìm thấy tung tích con thuyền, thì sẽ lập tức bắn pháo hiệu lên không trung, màu pháo khác nhau đại biểu ý nghĩa khác nhau, dựa theo cái này để phán đoán phương hướng tiếp tục đi tới.

...

Đi được mấy ngày, Mộc Tịch Bắc cũng dần dần thích ứng được cuộc sống trên biển, chỉ là bởi vì Ân Cửu Dạ không ở bên người, nên luôn cảm thấy không có tinh thần.

Mãi cho đến đêm hai ngày sau, rốt cục xảy ra chuyện.

Vào lúc ban đêm, trên mặt biển tối đen, cho dù trên thuyền đốt đầy nến, nhưng vẫn tối như mực dọa người, chỉ có mặt nước ngẫu nhiên chiết xạ không ít vầng sáng.

Mộc Tịch Bắc vốn đang an ổn nằm ở trên giường, dù sao trên thuyền thật sự là quá nhàm chán, không có chuyện gì có thể dùng để giết thời gian.

Thế nhưng, ngay lúc nàng đang mệt rã rời, thì toàn bộ con thuyền lại đột nhiên lắc lư mãnh liệt.

Trong nháy mắt, Mộc Tịch Bắc thanh tỉnh hơn rất nhiều, rõ ràng cảm nhận được số lần lắc lư lúc này so với dĩ vãng đều kịch liệt hơn, thậm chí kéo dài một hồi lâu đều không có ý định dừng lại.

Mộc Tịch Bắc lung la lung lay ngồi dậy, đẩy ra cửa sổ, nhìn thấy bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối, tựa như một đêm tối dày đặc nhất, mặt biển bắt đầu trở nên mất bình tĩnh, sóng nước to lớn bắt đầu xao động cùng bất an.

Gió biển gào thét kịch liệt đụng chạm mạn thuyền, từng đợt sấm sét rạch ngang toàn bộ chân trời, mặt biển cơ hồ như bị tia chớp bổ ra, trong nháy mắt sáng bừng giống như ban ngày.

Thuyền lắc lư mãi không đình chỉ, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

Nàng rõ ràng nghe thấy trên boong tàu người người chạy qua chạy lại, thanh âm vội vàng, thuyền trưởng đang ra sức chỉ huy, chỉ tiếc thanh âm ở trong cơn mưa to lại có vẻ rất nhỏ bé.

Mộc Tịch Bắc biết, ở trên biển gặp phải bão tố tuyệt đối không phải một chuyện tốt.

Thời điểm này ở Tây La có lẽ sắp có tuyết rơi, nhưng không ngờ trên biển vẫn còn có mưa lớn như vậy.

Mưa bụi dài nhỏ tạt nghiêng qua cửa sổ, có một ít bắn vào trên người Mộc Tịch Bắc, cảm giác thật lạnh lẽo, có một ít thì rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang tách tách.

Không đến một hồi, trên mặt đất đã tích tụ một bãi nước nhỏ, tốc độ nhanh chóng, khiến cho người ta líu lưỡi.

Ngay lúc Mộc Tịch Bắc dự định quay người trở lại bên giường, một trận xóc nảy kịch liệt lại ập đến, nàng lảo đảo mấy bước, bắt lấy cột bên giường, mới không bị quăng ra ngoài.

Mà bàn ghế trong căn phòng cũng bắt đầu di động tứ xứ, bình hoa cũng bị rớt xuống đất, thanh âm vỡ vụn làm cho người ta càng thêm bất an.

" Rầm rầm rầm." Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Mộc Tịch Bắc vừa mới đứng vững, cửa liền trực tiếp bị đẩy ra.

Trên mặt Bạch Trúc đều là nước mưa, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc không sao, lúc này mới an tâm: " Thế nào? Muội không sao chứ?"

Mộc Tịch Bắc lắc đầu, Bạch Trúc đã đạp bước đi tới.

Ngay lúc Bạch Trúc đang muốn nói gì đó, người bên ngoài đột nhiên bắt đầu hô to gọi nhỏ, trong tiếng ồn ào có rất nhiều người hình như đang gào thét không xong rồi.

Không đợi hai người kịp phản ứng, thuyền giống như chạm vào đá ngầm, va chạm mạnh một cái, toàn bộ thân thuyền đất rung núi chuyển, cả người Mộc Tịch Bắc đều đổ nghiêng xuống, Bạch Trúc cũng trong nháy mắt ngã nhào xuống mặt đất.

Đồ đạc trong phòng cũng bắt đầu trượt khắp nơi, ngay cả người cũng không thể đứng vững, dường như sau khi đâm phải đá ngầm, con thuyền lại gặp vòng xoáy, mới phát sinh tình cảnh như vậy.

Mộc Tịch Bắc bị hất tung trên mặt đất, ngay lập tức bảo vệ bụng của mình, thế cho nên đầu đập mạnh vào vách tường, đau không chịu được.

Bạch Trúc nhìn thấy, lo lắng không thôi, ở lần xóc nảy kế tiếp, cả người đã lăn về phía Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc mắt thấy chính mình sắp bị đập mạnh vào trên tường lần nữa, Bạch Trúc không biết từ chỗ nào đột nhiên lao ra, gắt gao bảo hộ nàng ở trong ngực.

Mộc Tịch Bắc vốn cho rằng lần này khẳng định lại đâm vào trên tường, một lòng che chở cho đứa bé trong bụng, lại không ngờ sau lưng bỗng nhiên mềm nhũn, bên hông vòng lấy một cánh tay, đã thay nàng đánh tan lực đạo va chạm.

Chỉ nghe người phía sau kêu đau một tiếng, dường như cực kì đau đớn, nhưng hắn lại nhịn xuống đau đớn, ôn nhu nhìn nữ tử trong ngực mở miệng nói: " Muội không sao chứ."

Mộc Tịch Bắc nhìn hắn nói không ra lời, chỉ trầm mặc lắc đầu.

Bạch Trúc ôm thân thể mềm mại trong ngực, mùi thơm ngát nhàn nhạt từ trong mái tóc của nàng truyền đến, hắn chưa bao giờ cách nàng gần như vậy, cũng chưa bao giờ có cơ hội ôm nàng ở trong ngực mình như thế này.

Hắn luôn nghĩ, không biết lúc nào mình mới có thể bảo hộ nàng, lại không ngờ, lại ở trong tình cảnh như thế này.

Có phải trong lòng của nàng, mình đã là một người xấu xa tội ác tày trời, cùng những người lợi dụng nàng phản bội nàng, tổn thương nàng đã còn gì khác biệt đâu, nếu không phải là mình đưa nàng ra biển, có lẽ nàng bây giờ còn đang ở trong cung trải qua thời gian bình an vô lo.

Nhìn sấm sét vang dội ngoài cửa, hắn biết, đoàn người mình đã gặp phải bão tố lớn khó gặp, toàn bộ bầu trời đều âm u, cứ như muốn rơi xuống vậy, loại tình huống này, con thuyền phần lớn đều sẽ bị đánh tan.

Về phần thuyền của bọn họ vẫn còn chống đỡ cho tới bây giờ, phần lớn là bởi vì thân thuyền kiên cố, hình thể to lớn, thuyền càng nhỏ, khả năng bị sóng lớn nuốt trôi lại càng lớn, nhưng dù như thế, hắn vẫn thấy đường sống xa vời.

Có trong chớp mắt, Bạch Trúc đột nhiên cảm thấy, nếu như có thể chết đi như vậy cũng rất tốt, chí ít hắn không cần gánh vác hạnh phúc của mẫu thân, lại có thể cùng nữ tử mình yêu chết cùng một chỗ.
Bình Luận (0)
Comment