Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 246

Edit: Khuynh Vũ

Dược Vương cũng không vội thúc giục, chỉ rất chắc chắn đứng ở một bên.

Mộc Tịch Bắc cụp mắt không nói, sau nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: " Sau khi thí nghiệm thuốc cho ngươi xong, ta sẽ chết sao?"

Dược vương cười nói: " Đương nhiên sẽ không, nếu như ngươi giống với những người bình thường kia, tại hạ nhất định sẽ không phí tâm tư như thế, nhưng ngươi phải biết, sự kiện trùng sinh chỉ có duy nhất một mình ngươi, tại hạ nhất định sẽ cẩn thận, nếu không nếu như ngươi xảy ra điều gì không hay, trên thế giới này, tại hạ cũng sẽ không tìm được người thứ hai nữa."

Mộc Tịch Bắc cười lạnh nói: " Tốt nhất như thế."

Dược Vương vẻ mặt vui mừng: " Ngươi đây là đáp ứng rồi?"

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Ngươi phải cho ra một kỳ hạn, ta chắc chắn sẽ không ở lại nơi này với ngươi cả đời, để ngươi làm con rối bài bố."

Trong mắt Dược vương lóe lên một tia tinh quang, hừ, một khi ngươi trở thành dược nhân của ta, còn không phải một con rối trong tay của ta sao:" Vậy thì lấy thời gian nửa năm làm hạn định."

Mộc Tịch Bắc gật đầu nói:" Ngoài ra, độc của Ân Cửu Dạ phải bao lâu mới có thể giải?"

" Bởi vì loại độc này đã ăn sâu vào trong, cho nên cũng phải cần thời gian nửa năm."

Mộc Tịch Bắc trầm mặc chốc lát sau đó mở miệng nói: " Ta đáp ứng ngươi làm thí nghiệm thuốc cho ngươi, nhưng mà ta cũng có yêu cầu, ta muốn cứ mười ngày đều phải từ trên người hắn nhìn thấy khí sắc, nếu không ngươi đừng hòng lấy được bất kỳ thứ gì ngươi muốn từ ta!"

Dược vương cau mày nói: " Điều này đúng là có chút khó khăn. Giai đoạn đầu và giai đoạn cuối của giải độc đều cực kì gian nan, giai đoạn đầu cần chậm rãi đem độc tố ngưng tụ, từ rót vào trong lục phủ ngũ tạng rồi dần dần dẫn ra, một khoảng thời gian sau đó, bởi vì độc đã tụ tập cùng một chỗ, nên nếu muốn nhanh chóng thanh trừ cũng cần lặp đi lặp lại mấy lần mới có thể làm được."

Dược vương thần sắc lạnh lùng, giống như Mộc Tịch Bắc đang cho hắn một vấn đề cực khó khăn vậy.

Mộc Tịch Bắc nhìn hắn cười lạnh nói: " Đây là chuyện của ngươi, không ở trong phạm vi ta phải cân nhắc, ta chỉ cần ngươi biết, nếu như làm không được, ta sẽ lập tức tự sát, ta nghĩ, nếu như ta chết, ngươi cũng sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì."

Sắc mặt Dược vương có chút khó coi, đời này của hắn, si mê y độc, phàm là những thứ liên quan đến y thuật, hắn luôn muốn tìm hiểu rõ ràng, càng có một loại điên cuồng từ trong xương chảy ra, không nghĩ bây giờ lại bị Mộc Tịch Bắc bắt lấy uy hiếp.

Trải qua mấy ngày quan sát, Mộc Tịch Bắc cũng coi như thấy rõ, Dược vương này chính là một tên biến thái si mê y độc, đối với vàng bạc quyền lực địa vị cùng nữ nhân đều không có hứng thú, giống như ngoại giới nói tới có người bỏ ngàn vàng mới mời Dược vương trị liệu, chẳng qua đúng lúc bởi vì trong tay nam nhân trước mặt không có bạc có thể dùng thôi.

" Tốt, cứ quyết định như vậy đi."

Mộc Tịch Bắc châm chọc nói: " Không hổ là Dược Vương đại danh đỉnh đỉnh, nhanh như vậy đã có phương pháp, thật sự là khiến cho người ta bội phục không thôi."

Bởi vì Mộc Tịch Bắc gật đầu, nên thái độ của Dược vương cũng tốt lên không ít, không so đo với nàng, mở miệng nói: " Vậy không biết khi nào có thể bắt đầu? Độc của Ân Thái tử không thể đợi quá lâu đâu, nếu như còn tiếp tục trì hoãn, cho dù ngươi tự sát, ta cũng vô lực cứu vãn."

" Giờ Thìn ngày mai bắt đầu đi."

Câu nói nhẹ nhàng của nữ tử vừa dứt, thân hình đã đạp trên ánh trăng nhỏ vụn, quay người rời đi, váy dài kiều diễm kéo trên mặt đất, dáng người uyển chuyển lại có vẻ tịch mịch mà cô đơn.

Đỉnh đầu một vầng trăng tròn, toả ra ánh sáng trong xanh, gió thổi cành liễu chập chờn, có một loại đau đớn nhè nhẹ đang lan tràn ra toàn thân của nàng.

Nàng không ngây thơ đến nỗi thật sự tin tưởng Dược vương, nhưng nàng lại tin y thuật của hắn, nàng nghĩ, kết quả xấu nhất chính là nàng sẽ có thời gian nửa năm yêu hắn, có thể mỗi ngày vuốt ve gò má của hắn, khẽ hôn bờ môi hắn.

Hoặc có lẽ, nàng sẽ sống qua nửa năm này, chờ đợi hắn tỉnh lại.

Mộc Tịch Bắc một mình đi bên ngoài rất rất lâu, nhìn những người bôn ba không ngừng kia, nhưng không có bất kỳ người nào có suy nghĩ, nắm chặt hai tay, Ân Cửu Dạ, nếu như có một ngày, ta quên mất toàn bộ thế giới, thì nhất định cũng sẽ không quên chàng, nếu như không còn nhớ chàng nữa, như vậy ta nhất định không còn sống nữa.

Mộc Tịch Bắc đi gặp Thanh Từ, nàng muốn nói với Thanh Từ, nếu như, nửa năm sau Ân Cửu Dạ vẫn không tỉnh lại, vậy thì hãy giết chết nàng, sau đó, an táng bọn nàng cùng một chỗ.

" Tiểu thư....Người thật sự đáp ứng điều kiện của Dược vương sao? " Thanh Từ mắt đầy nước mắt, nắm thật chặt tay Mộc Tịch Bắc không chịu buông ra.

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Đúng vậy, thử một lần dù sao cũng hơn so với ngồi chờ chết."

Mặc dù biết rõ con đường phía trước long đong, hoặc ruột gan đứt từng khúc, hoặc tụ tán ly hợp, hoặc đau đến không muốn sống, nhưng thử hỏi xem, nếu như yêu, thì thế gian này có bao nhiêu người có thể trơ mắt nhìn người mình yêu chờ chết, mà mình lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Sơ Nhất đứng ở một bên muốn nói lại thôi, thủ đoạn của Dược vương hắn chỉ từng thử sơ qua mấy lần, nhưng đời này đều sẽ không quên, thậm chí nửa đêm tỉnh mộng, hắn đều sẽ từ trong một cơn tiếp một cơn ác mộng bừng tỉnh, cho đến khi xác định mình không còn ở trên Dược vương đảo, hắn mới dần dần an ổn xuống.

Nhưng hắn cũng biết, hắn không có cách nào ngăn cản, bởi vì nếu như phát sinh ở trên người Thanh Từ, hắn nghĩ, hắn nhất định cũng sẽ không chút do dự bước vào cơn ác mộng đó một lần nữa.

" Thanh Từ, nếu như nửa năm sau chàng còn chưa tỉnh lại, vậy thì cứ giết ta, rồi an táng cùng một chỗ với chàng. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

Thanh Từ nước mắt rơi như mưa, nhìn thần sắc không gợn sóng của nữ tử trước mặt, tâm mãnh liệt co rút đau đớn, đoạn đường này cùng nhau vượt qua, nàng từng vinh quang, từng hèn mọn, từng hiển hách, từng đê tiện, từng yêu, từng hận, từng một mình bước đi trong màn đêm vô tận, cũng từng cùng nam nhân nàng yêu nắm tay nhau ngắm hoa.

Vốn nên là một nữ tử khuynh thành vô lo vô nghĩ, làm một tiên tử trên cung trăng, không dính phàm tình, không nhiễm hồng trần, cười nhìn nhân gian thế sự chìm nổi, yêu hận tình cừu.

Nhưng không ngờ, bạch y nhuốm máu, cuối cùng lại thành đoá hoa Kinh Cức nở rộ, trong vô biên hắc ám cùng máu tươi rót vào, lại nở càng ngày càng rực rỡ.

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục nhìn Thanh Từ, đi hướng bên cửa sổ, đưa lưng về phía hai người, nhìn hạo nguyệt phủ đầu, nhợt nhạt nhếch miệng, Ân Cửu Dạ, ta sẽ chờ chàng tỉnh lại.

Chàng tin không? Trên thế giới này, không ai có thể chia cắt chúng ta.

" Tiểu thư... Ta không hạ thủ được... Ta không hạ thủ được... Ta làm không được. " Thanh Từ được Sơ Nhất ôm ở trong ngực, nhìn nữ tử lạnh lùng tàn nhẫn kia, run rẩy từng hồi.

Tiểu thư đối nàng thân như tỷ muội, ân trọng như núi, nàng làm sao có thể ra tay giết tiểu thư.

Mộc Tịch Bắc quay đầu, giúp Thanh Từ lau đi lệ trên mặt: " Ta biết, chỉ có ngươi mới làm được."

Sau khi rời đi từ chỗ Thanh Từ, Mộc Tịch Bắc đến thăm Bạch Trúc.

Thời điểm Bạch Trúc nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, cũng không kinh ngạc, học Vân Khải một mình uống rượu.

Một cái bàn gỗ, hai cái chén rượu, nam nhân nói nhỏ: " Ta biết nàng sẽ đi tìm Dược vương. "

Mộc Tịch Bắc ngồi đối diện với hắn, váy dài bồng bềnh, giơ tay uống vào một chén rượu cay, tùy ý để mùi rượu đốt nóng dạ dày của nàng, nói: " Có thể sống, ai muốn chết đâu?"

" Cho dù là sống không bằng chết vẫn muốn sống?"

" Đúng, cho dù là sống không bằng chết vẫn muốn sống."

Bạch Trúc ngẩng đầu nhìn về phía nét mặt tươi cười như hoa trước mặt, hắn từ lâu đã không biết mình khi nào thì đã luân hãm vào trong cặp mắt lương bạc kia, thật sâu không thể tự kềm chế.

" Nếu như đã quyết định, vậy thì cứ làm đi, ta biết nàng đối với hắn tình nghĩa sâu nặng, cho dù nhiều lời, cũng không thay đổi được quyết định của nàng. " Bạch Trúc khổ sở nói.

Mộc Tịch Bắc cười gật đầu: " Cảm ơn."

Nàng nghĩ, có lẽ sau cơn Hắc Ám cuối cùng sẽ có bình minh, có lẽ cố sự, không nhất định phải lấy tử vong làm kết thúc.

" Nếu như cuối cùng chỉ có thể chết mà chung huyệt, xin hãy giúp ta chiếu cố hai con của ta. " Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Bạch Trúc.

Lòng Bạch Trúc đang hò hét, không, Bắc Bắc... Ta không muốn nàng chết. Ta không muốn nàng chết....

Nhưng cuối cùng, ở trong cặp mắt hàm chứa sóng nước kia, hắn chỉ có thể gật đầu.

Nhìn thấy nam tử trước mặt giơ lên một chén rượu, liền bắt đầu uống, Mộc Tịch nở nụ cười, nàng tìm Bạch Trúc, là bởi vì nàng tin tưởng, hắn sẽ là người cha tốt.

Cuối cùng, Mộc Tịch Bắc đi thăm Vân Khải, người nam tử từng có nhân sinh bất hạnh, nhưng miệng lưỡi lại bén nhọn nhất.

" Ta chờ các ngươi trở về, chúng ta tạo một chiếc thuyền lớn, đi ngao du thế giới. " Vân Khải nói thế với nàng.

Mộc Tịch Bắc đáp ứng: " Được, tạo một chiếc thuyền lớn."

Lúc trở lại nhà tranh, nam nhân vẫn đang mê man, chỉ là lông mày lại nhíu chặt, dường như vô cùng bất an.

Mộc Tịch Bắc vén chăn lên, nằm ở trong ngực nam nhân, lẳng lặng, cảm thụ được nhịp tim đập của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Ân Cửu Dạ cũng có tỉnh lại, chỉ là thần sắc lại càng ngày càng trắng bệch, trên trán thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh biếc, nhìn thấy nữ tử nằm ở trong ngực mình, lúc này mới an tâm.

Bắc Bắc... Bắc Bắc của ta...

Nếu như sinh mệnh cuối cùng chỉ có thể kết thúc như vậy, thì cũng sẽ không mang đi tình yêu của ta đối với nàng.

Mộc Tịch Bắc cứ như vậy ở bên người Ân Cửu Dạ, lẳng lặng bồi bạn với hắn một ngày, nhỏ nhẹ thì thào, thân mật cùng nhau, không tố ly thương.

Khi mặt trời lại một lần nữa dâng lên, tâm tình của tất cả mọi người đều vô cùng nặng nề.

Tất cả mọi người đi tới phòng của Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc, Dược vương mang theo hai tên dược đồng, đang cẩn thận bắt mạch cho nam tử trên giường.

Duỗi tay ra, dược đồng liền mở ra một túi ngân châm tinh tế, Dược vương vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng biến đổi ngân châm, chạy trên người Ân Cửu Dạ.

Mà giờ khắc này nam nhân đã mê man, an tĩnh đắm chìm trong thế giới của mình, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người Ân Cửu Dạ, đồng thời cũng liếc mắt qua Dược vương một cái, nhưng không thể không thừa nhận, nam nhân âm tà này, thời điểm động thủ cứu người, xác thực có mấy phần phong phạm của cao thủ.

Sau nửa canh giờ, Dược vương đứng dậy, đi đến trước bàn kê một đơn thuốc, giao cho dược đồng: " Dựa theo đơn này nấu thuốc, liên tục ba ngày."

Dược đồng ứng thanh mà đi, Dược vương xoay người, ánh mắt liền rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc: " Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu."

" Buổi chiều mỗi ngày mới thí nghiệm thuốc, thời gian buổi sáng thuộc về ta." Mộc Tịch Bắc kiên định mở miệng.

Sắc mặt Dược vương có chút không tốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên giường, một mực bồi tiếp Ân Cửu Dạ, nói lời đứt quãng, rất nhanh đã đến buổi chiều.

Thời điểm Dược vương lần nữa nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, trên mặt lộ ra thần sắc không kịp chờ đợi, còn lại mấy người chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Tịch Bắc theo hắn rời đi.

Đến phòng thí nghiệm thuốc, là một cái thùng gỗ to lớn, phía dưới đốt củi lửa, bốc lên hơi nóng.

Trong thùng gỗ rắc mấy loại thuốc, trên Dược đài một bên, trưng bày thành chồng các loại thuốc khác nhau, dường như là để tùy thời bỏ thêm.

Sau khi Mộc Tịch Bắc đi vào, cũng không cảm thấy quá mức nóng rực, nghĩ đến là bởi vì bên trong tăng thêm rất nhiều thuốc.

Mấy người Thanh Từ muốn theo vào, thế nhưng lại bị mấy cao thủ ngoài cửa ngăn lại, đỏ mắt lên vì tức, muốn giết đi vào.

Nhưng không ngờ một dược đồng lại nói: " Thời điểm sư phụ thí nghiệm thuốc không cho phép có người quấy rầy, nếu như các ngươi khăng khăng xông vào, ảnh hưởng tới sư phụ, dẫn đến người thí nghiệm thuốc có nguy hiểm gì, hậu quả các ngươi không gánh nổi đâu."

Một câu, lại làm cho mấy người đều yên tĩnh lại, dù sao so sánh với nhau, bọn hắn càng quan tâm an nguy của Mộc Tịch Bắc hơn.

Ngày đầu tiên dược tính tương đối ôn hòa, ngoại trừ từng đợt cảm giác nhói nhói, thì Mộc Tịch Bắc cũng không có cảm giác nhiều lắm.

Mà bởi vì liên quan đến thí nghiệm thuốc, nên trong lúc nhất thời Mộc Tịch Bắc cũng nhận được toàn bộ đãi ngộ tốt nhất ở trên đảo Dược Vương, chi phí ăn mặc, thậm chí đều có người phục thị, có thể so với hoàng cung.

Có điều, nàng muốn chính là, lẳng lặng cùng nam nhân này ở chung một chỗ, nên liền xua mọi người rời đi, ngày ngày canh giữ ở bên cạnh Ân Cửu Dạ.

Buổi chiều ngày thứ hai rất nhanh đã tới, Mộc Tịch Bắc lần nữa xuất hiện tại phòng thuốc.

Dược vương ra tay vẫn ôn hòa như trước, dường như là đang dùng thuốc điều trị thân thể của nàng, muốn nhờ vào đó thăm dò tính nết của thân thể nàng.

Mặc dù hắn cũng rất muốn nhanh chóng tiến hành thí nghiệm sớm, thế nhưng hắn cũng biết, Mộc Tịch Bắc không phải như đám dược nhân lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, tùy tiện là đã có thể lấy ra một đống lớn của hắn, nàng chỉ có một, nếu như một khi mình mất đi cơ hội này, thì sẽ không còn người để hắn nghiên cứu như vậy nữa, chỉ sợ hắn sẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thể làm rõ ảo diệu ở trong đó.

Đến ngày thứ mười, mọi người thấy trạng thái của Mộc Tịch Bắc cũng không tệ lắm, dây cung căng thẳng trong lòng, không khỏi nới lỏng không ít.

" Hôm nay là ngày thứ mười, ta muốn nhìn thấy thân thể Ân Cửu Dạ có hiệu quả. " Mộc Tịch Bắc nhìn Dược Vương đang định thi châm nói.

Dược vương gật gật đầu, không có trì hoãn, ra tay nhanh chóng, ngân châm ở trong tay hắn hoa lệ mà chói mắt, giống như giao long, lại tùy ý hắn khống chế thích làm gì thì làm.

Một đợt ngân châm hạ xuống, Dược vương quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Bởi vì thời gian ngắn ngủi, muốn xem đến hiệu quả cực lớn là không thể nào, tuy nhiên ngươi có thể nhìn thấy, trên những ngân châm này, đều nhiễm độc tố, nói rõ độc tố đã vận hành ở trong cơ thể hắn rồi."

Mộc Tịch Bắc không nói gì, Dược vương tiếp tục nói:" Ngươi cũng có thể từ sắc mặt của hắn nhìn ra, mặc dù vẫn như cũ không có chút huyết sắc nào, nhưng trước khi chưa thi châm, mỗi ngày đều chuyển biến cực kỳ xấu, thế nhưng bây giờ, vẫn như mấy ngày trước, điều này cho thấy chí ít độc tố không có tiếp tục khuếch tán."

Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, mở miệng nói: " Ngươi có thể ra ngoài."

Sắc mặt Dược vương có chút lạnh, nhưng vẫn ứng thanh đi ra.

Cho tới bây giờ hắn xem bệnh cho người ta đều là người khác cầu quỳ nịnh nọt hắn, mà nàng ta lại có thái độ như vậy, quả thực là đáng hận.

Thế nhưng nghĩ đến ngày sau trong thùng gỗ sẽ không ngừng gia tăng các loại thuốc khác nhau, sau khi điều hoà lượng thuốc nàng ta sẽ càng chịu thống khổ hơn nữa, lửa giận trong lòng cũng liền tiêu tan, hừ lạnh một tiếng, trong lòng nói, xem ngươi có thể phách lối đến khi nào!

Chiều hôm ấy, Mộc Tịch Bắc rốt cục lần đầu tiên nghênh đón cơn đau khoan tim.

Trong thùng gỗ không biết tăng thêm thuốc gì, mà Mộc Tịch Bắc mới đi vào, liền cảm giác giống như có gậy sắt nóng hổi đang trực tiếp chọc vào trong lòng của nàng, bàn tay trắng nõn ở trong nước thuốc không ngừng run rẩy.

Dược vương nhìn kỹ phản ứng của nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng đã trắng bệch, vội vàng tăng thêm chút dược liệu không biết tên, sắc mặt Mộc Tịch Bắc lúc này mới thoáng hòa hoãn lại.

Mộc Tịch Bắc đem tay khoác lên cạnh thùng gỗ, Dược vương cẩn thận bắt mạch chẩn trị cho nàng, sau đó khẽ vuốt cằm, lại tăng thêm chút dược liệu.

Thời điểm đi ra nhà gỗ, bước chân Mộc Tịch Bắc có chút phù phiếm, sắc mặt so với trước kia khó coi không ít.

Thanh Từ lập tức bước tới trước tiên đỡ lấy Mộc Tịch Bắc:" Tiểu thư, thế nào?"

Mộc Tịch Bắc lắc đầu, không nói gì, phảng phất như nói nhiều thêm một câu đều sẽ hao hết khí lực của nàng, thế nhưng nghĩ đến nam nhân yêu nàng như mạng kia, nàng biết, mình nhất định phải kiên trì.

Lại là một cái mười ngày trôi qua, mỗi ngày Mộc Tịch Bắc chính là ở trong cơn đau khoan tim vượt qua, ngắn ngủi thời gian nửa tháng, Dược vương đã hoàn toàn thăm dò hết thân thể của Mộc Tịch Bắc, cũng không còn thủ hạ lưu tình nữa.

Cho nên, không còn ôn hòa như ban đầu, mười ngày nay, mỗi một ngày Mộc Tịch Bắc đều ở trong một loại đau đớn khoan tim vượt qua, loại đau đớn này, sinh ra từ đáy lòng, từng chút một lan tràn đến tứ chi bách hải của nàng, giống như có vô số con kiến đang gặm nuốt.

Mỗi một ngày, Mộc Tịch Bắc từ trong nhà gỗ đi ra, bọn người Thanh Từ đều đang chờ đợi, nhìn tinh thần Mộc Tịch Bắc ngày qua ngày đều kém đi, tâm không khỏi đều co rút đau đớn.

Cứ đến ngày thứ mười, Dược vương lại chứng minh cho Mộc Tịch Bắc thân thể Ân Cửu Dạ đang dần dần khôi phục.

Trên người nam nhân, đã bao phủ một màu đen nhàn nhạt, xa xa nhìn lại, cả người giống như đang bao phủ ở trong một tầng khói đen.

" Đây là dấu hiệu độc tố đang từ trong cơ thể hắn dần dần thấm ra bên ngoài, chỉ là bởi vì độc tố ngấm quá sâu, nên biểu hiện cũng không rõ ràng. " Dược vương mở miệng giải thích.

Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt nam nhân ngủ say, hơi cong lên khóe miệng, ngồi ở bên cạnh hắn, những người còn lại vô thanh vô tức lui ra ngoài.

" Ân Cửu Dạ... Ta đau quá. "

Nước mắt Mộc Tịch Bắc một giọt tiếp một giọt rơi vào trên gò má nam nhân, thế nhưng nam nhân vẫn không có một tia phản ứng.

Dần dần, Mộc Tịch Bắc không khỏi nghẹn ngào khóc rống, nàng không biết từ lúc nào mà mình bắt đầu trở nên yếu đuối như thế.

Có lẽ, đây là yêu, yêu khiến cho người ta trở nên yếu đuối, nhưng cũng khiến cho người ta trở nên kiên cường.

" Ân Cửu Dạ... Không phải chàng sợ ta rơi lệ nhất sao. Vì sao bây giờ ta lệ rơi như mưa, chàng vẫn không chịu tỉnh lại. " Thanh âm nỉ non của nữ tử tản ra trong phòng, trong gió chỉ để lại một tiếng thở dài nhàn nhạt.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hu hu. Ta thật xin lỗi nhân dân thật xin lỗi đảng, khoảng thời gian này đều không dám bò lên. Nam Yên đang chuẩn bị truyện mới, với lại sau khi đã hoàn thành lập tức giống như quả bóng xì hơi. Càng ngày càng lười biếng. Cho nên....

Có điều hôm nay Nam Yên sẽ bắt đầu phấn khởi! Cuối tháng sẽ đăng truyện mới~ Các tình yêu của ta nhớ đến cổ động nha~╭(╯
Bình Luận (0)
Comment