Mặc dù nói Tôn Lộ từ trước đến nay ngang ngược càn rỡ, nhưng đến cùng cũng không phải kẻ ngu, giây lát liền từ trong thái độ của Trừng Giang Hầu phát giác ra manh mối, suy nghĩ rõ ràng nguyên do mọi chuyện, khiếp sợ, không dám tin nhìn người phụ thân từ trước đến nay luôn yêu thương mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhìn rất đáng thương.
Nàng không thể tin được, không thể tin được phụ thân của mình cứ như vậy mà bỏ qua mình, vậy có phải ông đã quyết định dùng cái chết của mình đổi lấy yên tĩnh cho trận sóng gió này hay không?
Hoàng đế đương nhiên sẽ không bỏ qua tên thái giám kia, chẳng qua Tôn Lộ không nói, nhất thời ông cũng quên đi, lúc này mới đem cây ngọc bổng kia giao cho một tên thái giám bên cạnh, mở miệng nói:
" Đây là đồ vật của thái giám các ngươi, ngươi nhìn một cái cho Trẫm, đây rốt cuộc là đồ vật của thái giám nào!"
Thái giám bên cạnh Hoàng đế lập tức tiếp nhận cây ngọc bổng kia, ở nơi mà bọn thái giám trước giờ thích khắc chữ cẩn thận tra xét, quả nhiên, ở phía trên tìm được một chữ Thọ, thái giám kia lập tức đáp lời nói:
" Hồi bẩm Bệ hạ, mặt trên thứ này có một chữ " Thọ "."
Hoàng đế nhíu nhíu mày lại, tiện đà mở miệng hỏi:
" Trong cung này có người nào mang chữ Thọ? "
Thái giám cũng nghĩ nghĩ:
" Trong cung này thái giám tên Thọ có không ít, nhưng nếu nói người có thể sử dụng tính chất ngọc xanh trắng, hình như chỉ có Phó tổng quản nội giám - Trương Phúc Thọ Trương công công ~ "
Chân mày Trừng Giang Hầu nhăn càng sâu, xem ra lần này Tôn gia tổn thất nặng nề rồi!
" Đi, lập tức mang người tới cho Trẫm!"
Hoàng đế phân phó, mấy tên Cấm Vệ quân chạy chậm rời đi.
Lại là thời gian dài chờ đợi, sắc mặt người nhất mạch Tôn gia đều không tốt lắm, còn Mộc Chính Đức thì như lão tăng ngồi ở tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt, ngẫu nhiên nhắm mắt lại dưỡng thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ vẫn cố giãy chết như cũ, không khỏi cảm thấy có chút đáng buồn, từ nhỏ áo cơm không lo, tự cho là phụ thân yêu thương mình, thậm chí từ nhỏ đã được dạy phải vào cung làm nữ nhân tôn quý nhất, nhưng giờ thì sao, kỳ thật hết thảy đều là nói dối.
Người Tôn gia cũng sớm đã định phò trợ An Nguyệt Hằng đăng cơ đế vị. Nếu thật sự muốn tốt cho Tôn Lộ, vì sao biết rõ đế vị Hoàng đế tràn ngập nguy hiểm, nhưng vẫn muốn đưa nàng ta vào trong cung, nói trắng ra là, kỳ thật Tôn Lộ cùng Ngũ Y Nhân đều là vật hy sinh bên trong đấu tranh quyền lực thôi.
Nghĩ đến đây, Mộc Tịch Bắc không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Chính Đức, như vậy nam nhân này thì sao? Đã từng đối với chủ nhân thân thể này chẳng quan tâm, tuy rằng nói cũng chưa từng bạc đãi, nhưng rốt cuộc cũng không quan tâm, như vậy nay lại vì sao? Thật sự không có mục đích àh?
Tôn Lộ nắm chặt nắm tay, thỉnh thoảng nhìn phía xa, dường như đang đợi Trương Phúc Thọ bị mang tới, đây là hi vọng cuối cùng của nàng, chỉ cần Trương Phúc Thọ ấn định người kia là Ngũ Y Nhân, dường như mình còn có một chút hi vọng sống. Tôn Lộ từ đầu đến cuối không tin, nếu như mình có năng lực xoay người, phụ thân của mình lại vì lợi ích mà vẫn hi sinh mình như cũ. Vì thế suy yếu cắn thật chặt đôi môi.
Nghĩ đến đây, Tôn Lộ không khỏi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nữ tử kia vẫn một thân tốt đẹp như cũ, hết thảy kế hoạch vậy mà đều không hề lan đến người nàng, dưới ánh mặt trời, cặp mắt hắc bạch phân minh mang theo nụ cười tươi đẹp, toả sáng kinh người, nhìn nhìn lại chính mình, khắp người toàn là máu, thậm chí thân thể trân quý cũng bị người ta qua loa phá hư như vậy, còn gặp cảnh phụ thân bỏ qua, mà tất cả những cái này, chẳng qua chỉ vì bảo trụ Ngũ Y Nhân mà thôi, sao nàng có thể cam tâm.
Vì sao ông trời bất công như vậy, vì sao nàng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, nhưng nữ tử kia vẫn còn mạnh khỏe, nàng thật sự không cam lòng, không cam lòng!
" Bệ hạ, Trương Phúc Thọ mang đến."
Một thái giám ở bên người Hoàng đế nhẹ giọng bẩm báo.
Hoàng đế chuyển mắt qua, mọi người cũng đều hướng mắt nhìn qua, chỉ thấy một tên thái giám mặc áo khoác màu vàng đất đang quỳ trên mặt đất, thấy không rõ dung mạo, nghĩ đến chính là người được nói tới Phó tổng quản nội giám - Trương Phúc Thọ.
" Thứ này là của ngươi? "
Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, sai thái giám bên cạnh trực tiếp đưa cây ngọc bổng đến trước mặt Trương Phúc Thọ.
" Trương công công, thứ này là của ngươi sao?"
Thái giám kia lại mở miệng lần nữa, để Trương Phúc thọ có thể cẩn thận suy nghĩ.
" Cái này... Đây là của nô tài."
Trương Phúc Thọ chỉ ngẩng đầu khẽ nhìn lướt qua, liền thản nhiên thừa nhận, hôm nay ở đây phát sinh chuyện lớn, Trương Phúc Thọ vẫn luôn chú ý tin tức cũng đã sớm biết sự tình bại lộ, chuyện của Tôn Lộ e rằng không thể thành công.
" Lớn mật! Ngươi ngược lại nói một chút, thứ này ngươi cho ai?"
Hoàng đế nghe xong, nghiêm nghị hỏi.
Trương Phúc Thọ run rẩy, dường như vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn nhìn Tôn Lộ mặt không chút máu cùng Ngũ Y Nhân vô cùng chật vật, sau đó mở miệng nói:
" Cho... Cho. Cho. Tôn tú nữ. "
" Ngươi nói cái gì?"
Tôn Lộ phát ra một tiếng thét hữu khí vô lực, suýt nữa hôn mê, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Trừng Giang Hầu, nàng nhớ kỹ Trừng Giang Hầu có nói qua, ông đã từng cứu mạng Trương Phúc Thọ, Trương Phúc Thọ có thể chết vì Tôn gia, mà bây giờ Trương Phúc Thọ lại ở thời điểm cuối cùng xác nhận nàng, có phải mang ý nghĩa đây là ngụ ý của phụ thân hay không.
Không có gì so với việc này càng khiến Tôn Lộ khổ sở, mình rõ ràng có cơ hội xoay người, rõ ràng có thể không phải chết, nhưng lại chính nam nhân từ nhỏ ôm mình vào trong ngực, sinh sinh bóp chết toàn bộ hết thảy, đây thật sự là thiên đại chê cười!
Nhìn thấy con ngươi bao hàm chất vấn của Tôn Lộ, Trừng Giang Hầu không nhìn nàng nữa, Tôn Lộ ngửa mặt lên trời cười to:
" Ha ha ha ha ha ha! Chê cười, thiên đại chê cười a!"
Trương Phúc Thọ cúi đầu, mặt xám như tro, biết mình trốn không thoát cái chết, chẳng qua xác nhận Tôn Lộ, đúng là ý tứ của Trừng Giang Hầu, Trừng Giang Hầu hi vọng dùng cái chết của Tôn Lộ dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, nếu không Ngũ gia gặp nạn, Tôn gia tuyệt đối không chiếm được nửa điểm ưu việt, còn không bằng để Tôn Lộ gánh tội thay, để Ngũ gia tự giác thiếu Tôn gia, trợ giúp Tôn gia giành lợi ích lớn hơn nữa.
" Người tới, đem Tôn Lộ cùng thái giám này đều dẫn đi, lập tức ban chết! "
Dường như Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, lần nữa mở miệng nói.
Lần này, Tôn Lộ cùng thái giám kia đều bị mang xuống dưới, chỉ là trong mắt Tôn Lộ từ đầu đến cuối lộ ra điên cuồng cùng không cam lòng, chửi mắng:
" Các ngươi đều không được chết tử tế, chết không yên lành! Ta có hóa thành lệ quỷ cũng không bỏ qua các ngươi!"
Theo tiếng gào Tôn Lộ biến mất, lòng của mọi người dường như chậm rãi hạ xuống, chuyện đến lúc này, lấy Tôn gia thảm bại mà kết thúc, mọi người không khỏi lại coi trọng Mộc Chính Đức hơn, thủ đoạn của phủ Thừa Tướng thật là lợi hại! Quả pháo đầu tiên, chính là toàn thắng.
Ngũ Y Nhân vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, nàng biết, Hoàng đế mặc dù xử tử Tôn Lộ, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua trừng phạt nàng.
Quả nhiên, Hoàng đế mắt lặng nhìn nhìn Ngũ Y Nhân mở miệng nói:
" Ngũ quý phi quản lý hậu cung vô ý, đợi đến khi định ra tân cung phi, lại để cho người ta cùng nhau phụ trợ ngươi quản lý đi. "
" Khởi bẩm bệ hạ, Tề phi nương nương vẫn luôn đoan thục nhân thiện, lại trí tuệ sâu sắc, không bằng
để cho Tề phi nương nương hiệp trợ Ngũ quý phi nương nương cùng quản lý hậu cung. "
Một đại thần đứng dậy, dường như muốn nhặt sẵn tiện nghi, tận dụng mọi thứ nói.
Hoàng đế nhíu mày, hiện tại thái độ Tề gia không rõ ràng, còn chưa thích hợp, vì thế mở miệng nói:
" Hôm nay Tề phi vừa mới trúng độc, thân thể suy yếu, đang cần điều dưỡng thật tốt, không thể làm việc vất vả. "
" Nhưng mà...
" Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này Trẫm tự có chừng mực! "
Hoàng đế lại mở miệng.
Lần này, vô luận là người Tôn gia, Ngũ gia, hay Tề gia đều sắc mặt không tốt, chỉ là việc đã đến nước này, thật sự là
vô lực hồi thiên! (
không có sức lực thay đổi ý trời) " Tiểu thư, lần này ít nhiều phân tán quyền lực Ngũ gia, chỉ là trước đó Thừa Tướng cũng không cài người mình vào trong hậu cung, ngược lại bằng bạch cho Ngũ gia chiếm được tiện nghi."
Thanh Từ tự nhiên biết rõ ân oán giữa Mộc Tịch Bắc cùng Ngũ gia, không khỏi có chút tiếc hận.
" Không vội, chắc chắn sẽ có. "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc ngân nga.
" Được rồi, chuyện hôm nay liền đến đây thôi, đều tự mình trở về đi. "
Vẻ mặt Hoàng đế không vui mở miệng, dường như đã rất mệt mỏi.
" Vâng, cung tiễn bệ hạ. "
Mọi người cùng nhau quỳ trên mặt đất, sắc mặt khác nhau.
Hoàng đế đứng dậy, lại nhìn thấy trong tay thái giám bên cạnh đang cầm cây ngọc bổng kia, sắc mặt tối sầm, một tay cầm nó vứt ra ngoài, dường như là dáng vẻ cực hận.
Chẳng qua Mộc Tịch Bắc biết, đây thật ra là Hoàng đế đang đùa giỡn uy phong với những đại thần kia, dù sao hôm nay chỉ vì một cây gậy này, lại dọn dẹp không ít người.
"Lộc cộc " một tiếng, sự cố lại phát sinh lần nữa, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, bộ dạng chờ xem kịch vui, hơi thở mọi người đều ngưng tụ.
Hoàng đế vốn đã xoay người, dường như nhận ra có gì đó không đúng, lại quay sang nhìn ngọc bổng ở trên đất, thì phát hiện, ngọc bổng đang êm đẹp lại bị gãy thành hai khúc, này cũng coi như xong, nhưng bên trong ngọc bổng dĩ nhiên trống không.
Hai khúc ngọc bổng gãy trên mặt đất, chia làm hai đoạn, ở giữa bị người móc thành rỗng ruột, một đoạn bên trong vậy mà có giấu một trang giấy, bị cuốn lại thành quyển.
Trong chớp nhoáng này tất cả mọi người không có thanh âm, nhất thời đều không làm rõ được tình huống, Hoàng đế bước lên, quét đám người xung quanh một vòng, tự mình ngồi xuống nhặt nửa khúc ngọc bổng kia lên, một tay lấy tờ giấy ở trong ra.
Mọi người ai cũng không nói gì, cũng không biết trên tờ giấy kia viết cái gì.
Mặt sau tờ giấy chính là viết Trừng Giang Hầu thân khải, Hoàng đế từ từ mở tờ giấy ra, đem ánh mắt nhìn lên, kết quả sắc mặt càng ngày càng trầm, toàn bộ đại thần ở xa xa nghển cổ, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.