Rắn rết thứ nữ Tác giả: Cố Nam Yên Edit: Khuynh Vũ Lưu phu nhân tựa hồ cũng không ý thức được mình đã kéo Lưu gia vào một cái hoàn cảnh như thế nào, gần đây bởi vì Lưu tướng quân chinh chiến, những phu nhân to to nhỏ nhỏ nhìn thấy bà cũng đều khách khách khí khí, có vẻ đặc biệt thân cận, cho dù bà ngẫu nhiên quá phận, nhưng họ cũng chỉ nhường nhịn.
Những biến hóa bất tri bất giác này, thậm chí làm cho thôn phụ thô bỉ như Lưu phu nhân cho rằng, ở Tây La này, người người đều phải dựa vào Tướng công bà mới có thể trải qua cuộc sống an ổn, Tây La không có Lưu tướng quân là không được, cũng chính bởi vì điều này, tâm lý tiểu nhân đắc chí lại vô tình hay cố ý thể hiện ra trước mặt Hoàng đế.
Trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia sát ý, lại mở miệng hỏi Lão thái phi:
" Lão thái phi ngươi xem việc này muốn như thế nào cho phải? "
Lão thái phi tự nhiên cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của Hoàng đế, chẳng qua cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận đối với một cái to lớn như Tây La, lại không tìm thấy một người có thể chống cự được tướng lĩnh tộc du mục phương bắc!
Mộc Tịch Bắc lại không nghĩ như vậy, kỳ thật Tây La này cũng không phải không tìm thấy Tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến, chỉ là Hoàng đế cùng An Nguyệt Hằng đều không bỏ được để người của mình đi canh giữ biên cương, phải biết, cuộc chiến này vừa bắt đầu, không biết tổn thất bao nhiêu binh mã, ai lại tự dưng đi tiêu hao thế lực của mình.
Cho nên Hoàng đế sẽ không bắt đầu dùng những người chỉ có một thân bản lĩnh, nhưng trong tay lại không có binh mã như vậy, chỉ có thể để Đại lão thô không hiểu quyền mưu phân tranh như Lưu tướng quân, mang theo một ít thủ hạ binh lính của mình đi đánh trận.
Lão thái phi cụp mắt hồi lâu, lần thứ hai nhượng bộ một bước:
" Bản cung nguyện ý để Thất tiểu thư Tướng Phủ thành hôn cùng Lưu công tử."
Lưu phu nhân nghe xong, trên mặt lập tức đắc ý, nhìn đi, ngay cả Hoàng đế đều phải cung phụng Lưu gia các bà! Huống chi, xú nữ nhân này, không phải đã làm qua Thái phi gì đó sao, Tiên Hoàng cũng đã xuống mồ, mà bà ta còn sống ở trên thế gian này không cảm thấy dư thừa sao!
Lão thái phi bất động thanh sắc đánh giá vẻ mặt Lưu phu nhân, chân mày nhíu lại rất sâu.
Lưu phu nhân đắc ý một hồi lại đột nhiên ý thức được, chỉ nghe nói Tướng phủ có sáu cái tiểu thư, bây giờ sao lại xuất hiện cái Thất tiểu thư? Lập tức sắc mặt chua lét, nói:
" Ngươi đây là đang lừa bịp Lão nương ta? Tướng phủ các ngươi khi nào thì có Thất tiểu thư?"
Thái giám bên người Hoàng đế lập tức quát lớn:
" Lớn mật, trước mặt Hoàng thượng, dám can đảm làm càn như thế!"
Lưu phu nhân chặc lưỡi, lập tức mở miệng nói:
" Thần phụ biết tội... Kính xin bệ hạ trách phạt."
Mộc Tịch Bắc nhìn Lưu phu nhân nở một nụ cười âm hiểm, Liễu Tri Thư thật sự là tìm được cái kỳ hoa a, cho dù ngoài miệng Lưu phu nhân nói biết tội, nhưng quỳ ở nơi đó lại dám trừng mắt nhìn đương kim Hoàng đế, quả thật là trước giờ chưa từng gặp qua.
" Thôi thôi, ngươi cũng mau dậy đi. "
Hoàng đế vẫn ẩn nhẫn như cũ, cho dù ông muốn đối phó với Lưu phu nhân, cũng không thể trắng trợn đối phó, nếu không truyền ra ngoài, sẽ chỉ nói ông rét lạnh tâm thần tử.
" Bản cung cũng không lừa bịp Lưu phu nhân, Thất tiểu thư này là Hàn di nương sở sinh, nhiều năm trước đã từng thất lạc, hai ngày trước vừa vặn tìm trở về, cũng không biết cái gọi là lừa bịp của Lưu phu nhân là nói như thế nào?"
Lão thái phi chất vấn.
Lưu phu nhân bị hỏi lời này không biết nên mở miệng như thế nào, dừng một lát tiếp tục mở miệng nói:
" Đây có phải muốn Thất tiểu thư hay không cũng không phải ta tính, vẫn phải thỉnh giáo đại sư mới được! "
Lão thái phi sầm mặt lại, vừa muốn mở miệng ngăn lại, nhưng lại nghe thấy Ninh tần bên người Hoàng đế mở miệng nói:
" Bệ hạ, thần thiếp biết Bệ hạ sủng ái thần thiếp, mặc dù Tướng phủ là nhà của thần thiếp, nhưng nếu bởi vì thần thiếp mà để người bên ngoài nói bệ hạ nhàn thoại, thần thiếp chẳng phải là thành tội nhân thiên cổ?"
Trong nháy mắt ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người nữ tử xinh đẹp rực rỡ kia, Mộc Vãn Tình nghe thấy nàng nói chuyện mị thái, tâm tư khẽ động, dáng vẻ quỷ quái như Mộc Kiến Ninh lúc trước mà bây giờ còn được Hoàng đế sủng ái, huống chi là mình? Chẳng qua nàng muốn cũng không phải Hoàng đế, nàng muốn Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi có triển vọng!
" Vậy theo ý tứ ái phi thì sao? "
Hoàng đế dịu dàng mở miệng nói với Mộc Kiến Ninh.
Mộc Kiến Ninh lại từ bên người Hoàng đế vòng đến phía trước, quỳ trên mặt đất mở miệng nói:
" Bệ hạ, thần thiếp cho rằng, chuyện này lẽ ra là Tướng phủ không đúng, mặc kệ như thế nào, dù sao lúc trước Lưu công tử đã cứu Tứ muội muội một mạng, về tình về lý, đều nên cho Lưu phu nhân một cái công đạo."
Lão thái phi nhìn về phương hướng Mộc Kiến Ninh, nhíu mày, chuyện này đến cùng là ai bày kế, sao cái Tam tiểu thư đã từng bị đày đi đến thôn trang cũng xía vào một chân, những người này rốt cuộc muốn hãm hại ai?
Mộc Kiến Ninh dứt lời, đứng dậy đi đến trước mặt Lão Thái phi hành lễ, mở miệng nói:
" Cô, bây giờ con là phi tần cao quý, trong cung miệng lưỡi thị phi rất nhiều, thường thường bị người đỏ mắt, nếu việc này không xử lý thích đáng, sẽ chỉ bị người lấy làm đầu đề câu chuyện, không chỉ có cháu gái khó xử, mà ngay cả bệ hạ cũng khó xử, cho nên kính xin cô thông cảm cách làm của Kiến Ninh."
Lão thái phi không có mở miệng, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ, Mộc Kiến Ninh là do Chính Đức an bài tiến cung, hắn tựa hồ có tính toán của mình, bây giờ Lão tam thân ở trong cung, trước mặt nhiều người như vậy nói ra nhiều lời nói như thế, nếu như bà xích bác ngay trước mặt, cự tuyệt ý tứ của nó, chẳng phải sẽ khiến người trong Hậu cung nghĩ rằng, Mộc Kiến Ninh ở trong phủ Thừa tướng cực kỳ không có địa vị, không thiếu được lại phải gặp phải rất nhiều khinh thị, tự dưng lại chịu rất nhiều phiền phức.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Lão thái phi nhẹ nhàng nhìn lướt qua mấy cái tiểu thư của Tướng phủ, một cái là Lão nhị Mộc Vãn Tình, một cái là Lão tứ Mộc Tịch Hàm, một cái là Lão Ngũ Mộc Tịch Bắc, một cái là Lão Lục Mộc Hải Dung, còn lại một cái chính là Lão Thất dự định chết thay.
Lão thái phi không có mở miệng, bên trong đại điện cũng yên tĩnh lại, nếu có người có chủ tâm tính toán, cái Lão Thất chết thay này chắc chắn sẽ không được chọn, mà trước đó lão hòa thượng kia hình như đã nói, Mộc Tịch Hàm cùng Lưu Đống bát tự tương khắc, như vậy Mộc Tịch Hàm sẽ không gặp nguy hiểm.
Cho nên khả năng người chôn cùng chỉ có ba cái, Mộc Vãn Tình, Mộc Tịch Bắc, Mộc Hải Dung!
Lão thái phi đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, Mộc Chính Đức tựa hồ vô cùng yêu thương đứa bé này, chỉ là trước mắt, sợ là không thể bảo hộ nó chu toàn, nếu như người tới thật sự là nhằm vào nó, mình sợ rằng cũng không có cách nào...
Thời khắc này Lão thái phi không khỏi hơi oán trách Mộc Chính Đức, cái đệ đệ này làm gì cũng đều không thương lượng với mình một chút, cũng không biết sớm thông báo cho mình một tiếng, bây giờ giằng co ở chỗ này, bà sợ sẽ bước sai một bước, hủy hoại mưu kế hắn tỉ mỉ bày ra.
Tuy nhiên cũng may, đứa bé Tịch Hàm này ngược lại là nhân họa đắc phúc, hình như có thể đào thoát một kiếp này.
Mộc Tịch Bắc chú ý tới ánh mắt Lão thái phi, ngước mắt đối mặt với bà, khoé miệng nhếch lên một ý cười, làm cho Lão thái phi không khỏi hơi hoảng hốt, lẽ nào đứa bé này đã biết bà dự định từ bỏ một trong ba người bọn nó?
Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia lãnh ý, ngày thường Lão thái phi đối xử với mình cũng coi như không tệ, lúc vừa vào phủ cũng phá lệ chiếu cố mình, chỉ tiếc, nhìn dáng vẻ hiện giờ, dường như mình chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao thôi, ở quyền thế trước mặt, cái gì cũng có thể là giả.
Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, mở miệng nói:
" Cô, con cũng đồng ý với ý kiến của Tam tỷ tỷ. A không, là Ninh tần nương nương, Tướng phủ chúng ta cũng không thể cả đời nợ Lưu gia một cái nhân tình đi, cái này nhất định phải trả."
Lão thái phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng chẳng biết tại sao, bởi vì Mộc Tịch Bắc mà có chút không thoải mái, cũng không phải bởi vì nó tự ý quyết định, mà là bởi vì ánh mắt mang theo ý cười kia, mơ hồ có thể thấy được xa cách cùng trào phúng.
" Đúng đó cô, con thấy Ngũ muội muội nói rất đúng, thiếu người nhất định phải trả. "
Mộc Vãn Tình cũng lần đầu tiên tán thành ý kiến của Mộc Tịch Bắc.
Lão thái phi thấy vậy, đành phải mở miệng:
" Đã như vậy, Bản cung cũng không thể nói gì hơn."
Hoàng đế nghe xong, lập tức vui vẻ:
" Vương công công, còn không mau đi lấy ngày sinh tháng đẻ của các vị tiểu thư giao cho
đại sư."
( Tự dưng khúc này lại nói là giao cho Minh Trí đại sư. Ông này đang bế quan mà. Lão này chỉ thay thế thôi. Thế là ta tự ý bỏ luôn) " Vâng, nô tài tuân mệnh. "
Vương công công vung tay lên, lập tức năm sáu tiểu thái giám đều bưng giấy và bút mực đi tới.
Lưu phu nhân thấy vậy, lại mở miệng:
" Tứ tiểu thư coi như xong đi, đều khắc chết con trai ta rồi, sao ta còn dám gả nó cho con ta nữa? Đây là muốn làm cho đứa con đáng thương của ta đời đời kiếp kiếp đều không được an bình sao? "
Lưu phu nhân nói nói vành mắt cũng dần đỏ, trong ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Hàm mang theo căm hận!
Mấy tiểu thái giám giơ khay đi đến trước mặt mấy người Mộc Tịch Bắc, một người giữ khay, một người nhẹ giọng mở miệng hỏi thăm, sau đó viết lên trang giấy trên khay.
Mộc Kiến Ninh nhìn những tiểu thái giám múa bút thành văn, từ phía trên đi xuống, đứng trước mặt từng cái khay nhìn nhìn, bởi vì phòng ngừa Lão hòa thượng này âm thầm cấu kết với người khác, cũng vì để người khác tin phục, Lão thái phi đầu tiên là để những thái giám này viết xong tên tuổi ngày sinh tháng đẻ, gấp lại, chuyển giao cho Hoàng đế.
Tiếp theo lần thứ hai ghi chép ngày sinh tháng đẻ của các vị tiểu thư, chỉ vì chứng thực Lão hòa thượng này thật sự sẽ bấm đốt ngón tay, cho nên liền yêu cầu những trang giấy này không được viết ra tên tuổi tiểu thư, mà chỉ viết ngày sinh tháng đẻ, giao cho lão hoà thượng, lại tự hắn bấm đốt ngón tay tính toán.
Ở Lão thái phi xem ra, trong bốn tờ giấy này, dù sao còn có một cái là của Thất tiểu thư đi chết thay kia, như vậy cốt nhục của Chính Đức ít nhiều còn có hi vọng bảo toàn, hơn nữa đối với ba cái đứa nhỏ còn lại mà nói, cũng chỉ có thể là sống chết có số.
Mộc Tịch Bắc nhìn ba cái khay trước mặt mình, lại bất động thanh sắc quan sát mấy cái khác, phát hiện ở bên cạnh khay rất trùng hợp có một cái chấm đỏ, mắt nhìn Mộc Kiến Ninh, không hiểu thanh sắc giương lên khóe môi.
Trái tim Mộc Kiến Ninh phù phù một tiếng, suýt nữa treo ở nơi đó không xuống được, cấp tốc cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lướt qua bên người mấy tên thái giám.
" Được rồi đại sư, ngày sinh tháng đẻ của các vị tiểu thư Tướng phủ đều ở nơi này, chắc hẳn bát tự Lưu công tử ngươi cũng đã biết, không bằng hiện tại liền tính toán một cái đi, nhìn vị tiểu thư nào thích hợp hơn? "
Hoàng đế mở miệng nói với tên đại sư kia.
" Bần tăng tuân chỉ."
Hòa thượng kia đi lên phía trước, cẩn thận kiểm tra ngày sinh tháng trên bốn cái khay kia.
Dừng lại trước mặt từng cái khay, sau đó lại duỗi ngón tay ra bấm đốt tính toán, mọi người nhất thời ngừng thở, cẩn thận chờ đợi kết quả.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, cười yếu ớt nhìn cái người được gọi là cao tăng kia, mà Mộc Vãn Tình thì đưa ánh mắt oán độc nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, hừ, Mộc Tịch Bắc, Tứ cữu cữu ta đã cho người sắp xếp xong xuôi, ngươi cứ chờ chịu chết đi! Huống hồ hiện giờ Mộc Kiến Ninh rất được hoàng sủng, tất nhiên là phải cố gắng báo đáp Mộc Tịch Bắc năm đó đã đối xử tử tế.
" Hồi bẩm bệ hạ, ngày sinh tháng đẻ trên tờ giấy này cực kì thích hợp với công tử Lưu gia, có thể giúp Lưu công tử hóa giải lệ khí chết oan, sớm ngày chuyển thế đầu thai. "
Hòa thượng kia cầm lấy một tờ giấy trong đó, hai tay nâng đến trước mặt Hoàng đế.
Mà đám người Mộc Vãn Tình lại nhón chân lên, cố gắng nhìn về phía trước, mưu toan muốn nhìn xem rốt cuộc trên tờ giấy kia viết là ngày sinh tháng đẻ của ai.
Mộc Tịch Hàm đứng ở bên người Lão thái phi, quay đầu, ánh mắt nhìn Mộc Tịch Bắc ở phía sau từ đầu đến cuối cười đều yếu ớt, trong lòng không khỏi nghĩ đến nam nhân nhìn thấy đêm qua, rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong phòng Mộc Tịch Bắc, muội muội của mình rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật, lại có quan hệ gì với nam nhân kia?
Hoàng đế cầm lấy tờ giấy kia, bắt đầu so sánh với mấy tờ giấy đã lấy được trước đó, Mộc Kiến Ninh thì đứng ở sau lưng Hoàng đế, thay Hoàng đế xoa nắn bả vai, bất động thanh sắc đánh giá trang giấy trong tay Hoàng đế, sau đó lơ đãng quét Mộc Tịch Bắc một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Một màn này, mặc dù tránh được sự chú ý của không ít người, nhưng vẫn bị Lão thái phi cùng Mộc Tịch Hàm nhìn ở trong mắt, hai người không khỏi cùng nhau đưa mắt nhìn sang nữ tử từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt kia.
" Ồ?"
Sau khi Hoàng đế nhìn thấy thì nhíu mày, mở miệng nói:
" Truyền ý chỉ của Trẫm, sắc phong Mộc Nhị tiểu thư làm Ninh Dương quận chúa, tùy ý thành hôn cùng Lưu công tử! "
Nụ cười trên mặt Mộc Tịch Bắc càng sâu, nhưng Mộc Vãn Tình lại giống như là choáng váng, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Lão hòa thượng kia cũng kinh ngạc một trận, ánh mắt theo phản xạ dừng ở trên cái khay kia, không sai mà, phía trên rõ ràng có cái chấm đỏ, sao lại biến thành Mộc Nhị tiểu thư, hắn nhớ kỹ trước đó rõ ràng là Ngũ tiểu thư.
" Đa tạ Bệ hạ ưu ái. "
Lưu phu nhân lần này vui vẻ ra mặt, nói cám ơn liên tục.
Hoàng đế khoát tay áo, mở miệng nói:
" Nếu sự tình đã xong, vậy thì mau chóng thành hôn đi, chư vị cũng nhanh chóng trở về đi thôi, Trẫm hôm nay cũng mệt mỏi."
Hoàng đế mang theo Mộc Kiến Ninh đi ra ngoài, mà lúc Mộc Kiến Ninh đi ngang qua Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nhìn sang, không sai, tờ giấy kia chính là nàng đổi, đem ngày sinh tháng đẻ của Mộc Vãn Tình tráo đổi với cái của Mộc Tịch Bắc, nàng ở trong cái nháy mắt kia, thật sự không do dự được, nàng nghĩ, có phải nếu nàng không đổi hai tờ giấy kia, không làm theo lời Mộc Tịch Bắc, có phải Mộc Tịch Bắc sẽ chết hay không, có phải lần này nàng sẽ thắng hay không.
Rõ ràng cơ hội đang ở trước mắt, thế nhưng nàng lại không dám, ngay khi chạm đến cặp mắt hơi nheo lại kia, trong nháy mắt dũng khí gì của nàng cũng bị mất đi.
Chẳng qua, nàng vẫn cảm thấy may mắn, may mắn quyết định vừa rồi của mình, chí ít mình còn được sống an ổn, còn được hưởng vô số vinh hoa phú quý này.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Mộc Vãn Tình rốt cục cũng lấy lại tinh thần, hốt hoảng nhìn quanh, ý đồ có thể có được một đáp án:
" Cái gì? Sao lại là ta, sao lại là ta? Không thể nào, không thể nào..."
Lão thái phi nhìn khuôn mặt đầy vết thương của Mộc Vãn Tình, lần nữa nhắm hai mắt lại, đây mặc dù không phải kết quả tốt nhất, chẳng qua đứa bé Mộc Vãn Tình này đúng là đứa bà không thích nhất, không bằng Mộc Tịch Hàm yên tĩnh, cũng không bằng Mộc Hải Dung nhu thuận, cũng không bằng Mộc Tịch Bắc.
Lão thái phi thật sự không biết rốt cuộc Mộc Tịch Bắc có chỗ nào đạt được niềm vui của bà, có điều từ lúc mới bắt đầu, bà đúng là thích Mộc Tịch Bắc nhất, chỉ là có một loại cảm giác, nói không nên lời rốt cuộc là vì sao, chỉ là sau này bà cũng không thân cận với nó nữa, tình cảm này dần dần cũng phai nhạt.
" Ngươi cái Xú hòa thượng, ngươi nói cho ta, sao lại là ta, làm sao lại là ta! Ngươi rốt cuộc là tính toán như thế nào, Tứ cữu cữu ta nhất định cho ngươi không ít bạc, sao ngươi có thể, sao ngươi dám làm như thế? Ngươi cứ chờ chịu chết đi!"
Mộc Vãn Tình một phen nắm chặt vạt áo Lão hòa thượng, hai mắt muốn nứt chất vấn.
Lão hòa thượng kia lập tức rũ sạch nói:
" Mộc thí chủ vẫn không nên ăn nói lung tung, nhân duyên này là trời định, ngươi chính là đi tìm người khác tính toán, cũng chỉ có kết quả như thế, lão nạp
hành chính, toạ trực." (
đi ngay ngồi thẳng) Mộc Tịch Bắc cười lạnh, hòa thượng này thật đúng là biết diễn trò, rõ ràng nhận tiền người ta bây giờ lại nói khoác không biết ngượng, thậm chí còn nói không thẹn với lương tâm chứ!
Mộc Vãn Tình lại đánh mạnh vào người Lão hòa thượng kia, dùng sức đánh vào thân thể hắn, Lão hòa thượng kia chột dạ, vội nói:
" Lão nạp cáo từ, lão nạp cáo từ."
" Náo cái gì mà náo, đây là Hoàng cung, ngươi muốn người của phủ Thừa Tướng đều chôn cùng ngươi à!"
Lão thái phi biết tâm tình hiện giờ của Mộc Vãn Tình không tốt, nhưng cũng không thể dung túng nàng nháo loạn ở trong hoàng cung!
Mộc Vãn Tình nghe thấy lời của Lão Thái phi sững sờ một chút, lại cười to nói:
" Ha ha ha ha ha! Ta vốn chính là phải chết, còn sợ cái gì! Tốt nhất hết thảy các ngươi đều chôn cùng cho ta! Nếu ta không sống được, các ngươi đừng mơ có ai sống được!"
Lão thái phi nhíu mày một cái, hừ lạnh nói:
" Hừ! Đã như vậy, một mình ngươi ở lại đây đi, ta tin tưởng thị vệ trong cung nhất định sẽ đuổi ngươi về Tướng phủ! Những người khác, đều về Tướng phủ cho ta! "
Lưu phu nhân thấy vậy, cũng đắc ý cực kì, đi đến trước mặt Lão thái phi mở miệng nói:
" Ta thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôn sự này liền định vào ngày mai đi! Con trai của ta đã chết mấy ngày rồi, nếu lại không xuống mồ, e rằng sẽ có điềm xấu!"
Dứt lời, Lưu phu nhân liền vênh váo tự đắc vượt qua Lão thái phi đi ra ngoài, Lão thái phi nhìn bóng dáng Lưu phu nhân, không có mở miệng, trong lòng lại hừ lạnh nói, Lưu phu nhân này sợ là không sống được bao lâu nữa, hôm nay Hoàng đế sắp xếp như vậy, sau khi Hoàng đế tìm kiếm nhân tuyển mới, nhất định sẽ tước đoạt binh quyền của Lưu tướng quân, cùng nhau giải quyết Lưu gia!
Lão thái phi cũng dẫn người rời đi, không để ý đến Mộc Vãn Tình ngồi sập dưới đất hai mắt đăm đăm, Mộc Tịch Bắc lại đi tới trước mặt Mộc Vãn Tình, mở miệng nói:
" Nhị tỷ tỷ, ngươi có phải đang suy nghĩ đáng lẽ người được chọn làm minh hôn hẳn là ta mới đúng? Làm sao lại biến thành ngươi phải không?"
Con ngươi Mộc Vãn Tình đột nhiên có tiêu cự, không dám tin nhìn về phía Mộc Tịch Bắc:
" Là ngươi! Là ngươi!"
Mộc Tịch Bắc đứng thẳng người, dịu dàng nói:
" Tất nhiên là ta, Tứ cữu cữu ngươi diễn kịch với ta lâu như vậy, nhất định không ngờ rằng ta đã sớm nhìn thấu mục đích của hắn, còn làm chuẩn bị đi? "
Mộc Vãn Tình ngây ngốc nhìn Mộc Tịch Bắc, hình như chưa lấy lại được tinh thần, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục nói:
" Tin tưởng Liễu Tri Thư nhìn thấy mình tự tay đem cháu gái đáng yêu còn sống đưa vào phần mộ, tâm tình của hắn nhất định sẽ rất tốt."
" Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi làm như thế nào, ngươi rốt cuộc đã làm như thế nào! "
Mộc Vãn Tình muốn đẩy Mộc Tịch Bắc ra, lại là bị Thanh Từ đá một cái bay ra ngoài.
" Tứ cữu cữu ngươi sớm sai người đánh dấu một chấm đỏ ở trên cái khay kia, Lão hòa thượng chỉ nhìn chấm đỏ, liền biết cái nào là của ta? Có điều Tứ cữu cữu ngươi nhất định không ngờ tới, Mộc Kiến Ninh nhanh như vậy đã trở thành sủng phi của Hoàng đế, mỗi tiếng nói cử động đều có thể chi phối quyết định của Hoàng đế. "
Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng nói.
" Là Mộc Kiến Ninh đổi ngày sinh tháng đẻ chúng ta? "
Trong mắt Mộc Vãn Tình mang theo giọt nước, trợn tròn, lỗ mũi cũng bởi vì thở dốc kịch liệt mà hơi mở ra đóng lại, vết sẹo ngang dọc trên mặt càng có vẻ dữ tợn hơn.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói:
" Phải, là Mộc Kiến Ninh đổi, thế nào? Ngươi có từng nghĩ đến? "
Mộc Vãn Tình quát ầm lên:
" Không có khả năng! Không có khả năng! Mộc Kiến Ninh lúc trước hận ngươi như vậy, làm sao lại giúp đỡ ngươi tới đối phó ta, ngươi bớt ở đây gạt ta đi!"
Mộc Tịch Bắc chỉ cười nói:
" Không phải nàng ta còn có thể là ai? Ngươi cứ an tâm chờ chết đi, tin tưởng cô nhất định sẽ làm ngươi nở mày nở mặt gả đi! "
" Mộc Tịch Bắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta là sẽ không bỏ qua cho ngươi! "
Mộc Vãn Tình quỳ trên mặt đất gào thét với bóng lưng đang đi xa của Mộc Tịch Bắc!
Sắc trời dần dần tối đen, Mộc Tịch Bắc lại ngồi ở trước bàn của mình không biết suy nghĩ cái gì, nhưng bên trong ngoại viện phủ Thừa Tướng lại có chút âm u kinh khủng đáng sợ, bên trong trưng bày không ít sính lễ, đều là chiều nay Lưu phu nhân cho người đưa tới, chỉ tiếc vốn chỗ nên cột vải đỏ thì đều dùng vải trắng gói, từng đoá hoa màu trắng nhìn cực kì dọa người!
Mà chính giữa lại trưng bày một cái quan tài bằng gỗ, phía trên dán đầy giấy đỏ cùng câu đối đám cưới, đây chính là kiệu hoa của tân nương tử.
Sau khi Lão thái phi trở lại trong phòng càng nghĩ lại càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, đến khi xâu chuỗi mọi chuyện với nhau, lại suy nghĩ rõ ràng, việc này căn bản là một tay Mộc Tịch Bắc thiết kế, mục đích là vì muốn trừ bỏ Mộc Vãn Tình! Cả người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, nha đầu này khó tránh khỏi có chút quá mức ngoan độc, giết người chẳng qua là đầu chạm đất, thế nhưng nó lại sinh sinh đem người còn sống đẩy vào trong mộ a!
Mộc Vãn Tình đã bị nhốt ở trong phòng, bên ngoài có hai ma ma trông coi, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, chỉ sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng đột nhiên, mấy cái bóng đen chợt lóe qua, hai cái ma ma liền ứng thanh ngã xuống đất.
Trong phòng Mộc Vãn Tình đột nhiên xuất hiện mấy người.
Mộc Vãn Tình vốn đang nghĩ làm sao để có thể chạy đi, chỉ cần tối nay nàng biến mất không còn tăm hơi, ngày mai Lão thái phi tất nhiên sẽ tìm người khác cho đủ số, đợi đến minh hôn tổ chức xong, nàng vẫn có thể trở về làm Mộc Nhị tiểu thư như trước.
Chỉ là ngay lúc đang tưởng tượng nàng lại đột nhiên cảm thấy một trận tĩnh mịch, phảng phất như ngay cả tiếng gió đều dừng lại, nàng quay đầu lại, nhưng suýt nữa hôn mê bất tỉnh!
Hai người mang theo mặt nạ quỷ đang đứng ở trước mặt nàng, mặt quỷ dữ tợn đáng sợ kia, khoảng cách gần khiến nàng kinh hãi hét ầm lên:
" A......"
Chỉ là thanh âm vừa mới phát ra một chút, đã bị một người trong đó bóp chặt cái cằm, không cách nào phát ra âm thanh.
Trong lòng Mộc Vãn Tình hoảng sợ, hai mắt trợn tròn, những này là ai, những người này rốt cuộc muốn làm gì!
Hai gã mặt quỷ tránh sang một bên, Mộc Vãn Tình quỳ trên mặt đất, nhìn thấy phía sau hai người có một nam nhân đang ngồi trên ghế, ở trên cao nhìn xuống, giống như thiên thần, lại mang theo một loại khinh thường chúng sinh cùng bản tính tàn nhẫn, một đôi mắt đen nhìn về phía Mộc Vãn Tình, lại tựa như không có tiêu cự, giống như sương mù đen kịt không tìm được một chút ánh sáng.
" Ngươi... Ngươi..."
Mộc Vãn Tình tâm thần chấn động, tự dưng sinh ra mấy phần sợ hãi, rồi lại nhịn không được dời ánh mắt khỏi người nam nhân, chung quy là cố sức phun ra hai chữ.
Nam nhân nhìn nàng, ra hiệu hai người đang chế trụ nàng buông tay ra.
Mộc Vãn Tình lập tức xụi lơ ngã ngồi dưới đất, không phát ra âm thanh, không biết nam tử này muốn làm gì.
Thân mình Ân Cửu Dạ hướng phía trước thăm dò, khoảng cách lại càng gần Mộc Vãn Tình, trầm giọng nói:
" Có kim chỉ không?"
Mộc Vãn Tình nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mặt, trái tim bang bang nhảy dựng, gương mặt quá mức tái nhợt kia so với da thịt nữ tử còn trơn mềm hơn, cặp mắt tĩnh mịch nhìn hướng nàng, khiến nàng cơ hồ quên cả hô hấp.
" Có... Có."
Nhận ra nam tử tra hỏi, Mộc Vãn Tình đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức bò dậy xoay người đi vào trong phòng, nhìn dáng vẻ tựa hồ là vì nam tử này tìm kiếm kim khâu đi.
Nam tử kiên nhẫn chờ đợi, chỉ có Mộc Vãn Tình ngẫu nhiên phát ra một chút tiếng vang, không bao lâu, nàng liền mang tới một cái giỏ nhỏ, mở miệng nói:
" Ở đây... Ở đây có kim chỉ..."
Mộc Vãn Tình đưa giỏ nhỏ kia cho nam tử, hai tay còn không khống chế được nhẹ nhàng run rẩy, có vẻ cực kì khẩn trương.
Ân Cửu Dạ hơi giương môi mỏng, cũng không tiếp nhận, chỉ duỗi ngón tay thon dài bốc lên một sợi dây bên trong giỏ, có chút tiếc hận lần nữa mở miệng nói:
" Quá nhỏ."
Mộc Vãn Tình nghe xong, lại càng luống cuống, hình như không đành lòng nhìn nam tử mất mát như vậy, có chút lo lắng lại mở miệng nói:
" A, ngươi chờ một chút, ta biết rồi, trong ngăn tủ còn có chỉ gai tơ vàng, vừa thô vừa rắn chắc."
Nam tử chỉ nhẹ gật đầu, Mộc Vãn Tình liền chạy đi, dường như chỉ vì khuôn mặt mỹ lệ cùng khí thế yên lặng của nam tử, mà đã hoàn toàn đánh mất lý trí, quên đi suy nghĩ mục đích tới đây của những người này, và họ là ai?
Không bao lâu, Mộc Vãn Tình lại đi ra, trong tay cầm một cuộn chỉ gai cùng một cây kim chuyên môn dùng để may chỉ gai, trong mắt mang theo vài phần mừng rỡ, đưa cho Ân Cửu Dạ, trái tim lại đập liên hồi, cũng không biết lần này hắn có hài lòng không.
Lần này Ân Cửu Dạ nhận lấy kim chỉ trong tay, khóe miệng xả ra một độ cong nhàn nhạt, dường như hết sức hài lòng, chỉ là thời điểm ngước mắt nhìn về phía Mộc Vãn Tình, trong cặp mắt kia lại xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Nam tử mượn ánh nến xâu kim chỉ, cực kì nghiêm túc, Mộc Vãn Tình thấy đều không dám mở miệng quấy rầy, chỉ phục hồi lại tinh thần, lại có chút hiếu kỳ, nam tử đẹp mắt này muốn kim chỉ làm gì a?
Đợi đến khi nam tử đứng dậy, hai gã mặt quỷ lại tiếp tục chế trụ Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình vừa muốn thét lên, nam tử như yêu nghiệt kia lại bóp cằm nàng, nàng giống như trước, không thể lên tiếng.
Ân Cửu Dạ đem kim chỉ trong tay từ từ xuyên qua môi dưới của nữ tử, lại từ dưới mũi nàng vòng ngược lại, động tác nhu hòa, mười phần nghiêm túc, phảng phất như đang làm chuyện gì đó không thể khinh nhờn.
Mộc Vãn Tình bị đau nước mắt xoẹt xoẹt chảy xuống, rơi vào trên tay Ân Cửu Dạ, động tác trong tay Ân Cửu Dạ dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn cặp mắt ngập nước của Mộc Vãn Tình, có thể nhìn thấy rõ ràng đau đớn bên trong.
Nam tử lần nữa rủ xuống đôi mắt, tiếp tục động tác trong tay, một kim một chỉ xuyên qua môi trên môi dưới của nữ tử, khâu lại toàn bộ cái miệng, thân thể Mộc Vãn Tình không ngừng vặn vẹo run rẩy, nhưng hai cái chân lại phân biệt bị hai gã mặt quỷ dẫm lên, không thể động đậy.
Nước mắt hoà vào dòng máu chảy đầy cổ tay Ân Cửu Dạ, ở trên ngón tay trắng nõn phá lệ xinh đẹp, mà miệng của Mộc Vãn Tình đã vững vàng dính lại với nhau, đường may chỉnh tề, kim tuyến còn mơ hồ phát ra ánh sáng, trộn lẫn huyết dịch, ngược lại dễ nhìn lạ thường.
Trong mắt Mộc Vãn Tình tràn ngập thống khổ cùng cầu xin, lại bởi vì miệng bị khâu kín nên chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô quái dị, chỉ cần thoáng dùng sức, liền kéo theo đau đớn, da tróc thịt bong!
Động tác trên tay nam tử dời đi, rơi vào hai mắt của nữ tử, Mộc Vãn Tình liều mạng đem đầu lùi về sau, lại bị một gã mặt quỷ nắm chặt tóc, túm tới.
" Ô ô... Ô ô... "
Mộc Vãn Tình liều mạng né tránh, trong miệng hô hào một loại lời nói không muốn.
Lông mi thật dài chạm vào trên tay Ân Cửu Dạ, lại làm hắn hơi nhíu mày, nâng lên mí mắt Mộc Vãn Tình rồi xuyên kim qua, thiếu đi kiên nhẫn cùng nghiêm túc trước đó, tự dưng nhiều hơn mấy phần chán ghét.
Mộc Vãn Tình đau khổ cầu xin, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, toàn bộ miệng cùng hai mắt đều chảy máu không ngừng, cực kì dữ tợn đáng sợ.
Ân Cửu Dạ chuyển tay đến con mắt đang mở to còn lại, nhưng vào lúc này, khóa cửa lại động, hình như bị người mở ra.
Ánh mắt mấy người đều nhìn về phía cửa, không ai cử động, dẫn đầu đi vào không phải người khác, chính là Thanh Từ.
Mà đi theo sau lưng Thanh Từ chính là Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc sau khi đi vào liền nhìn thấy nam tử đang làm công việc thêu thùa đẫm máu, nhăn đầu lông mày đi tới.
Ân Cửu Dạ chỉ nhìn nữ tử, không có mở miệng, mãi đến khi Mộc Tịch Bắc cầm lấy khăn tay, lau sạch tay của hắn, hắn mới dời đi ánh mắt, ánh mắt rơi vào đôi tay nhỏ đang cầm tay to của mình.
" Chàng biến nàng ta thành như vậy, ngày mai sao để nàng ta lấy chồng được? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Trong hai mắt Ân Cửu Dạ hiện lên một tia mờ mịt, cẩn thận nghĩ nghĩ:
" A..."
Mà cả người Mộc Vãn Tình thì giống như bị điên, đau đớn kịch liệt làm cho cả người nàng vặn vẹo, trong miệng phát ra thanh âm ô ô.
" Được rồi, đi thôi. "
Mộc Tịch Bắc kéo tay Ân Cửu Dạ mang hắn đi ra ngoài, mãi đến khi hai người trở về phòng.
Thân ảnh Mộc Tịch Hàm mới ở góc rẽ đi ra, trong đầu từ đầu đến cuối đều chiếu lại cảnh hai người nắm tay nhau, nhìn nhìn phương hướng hai người đi đến, Mộc Tịch Hàm mắt sắc rất sâu, lại chỉ an tĩnh xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, người phủ Lưu tướng quân còn chưa tới, bên trong phủ Thừa tướng lại truyền ra từng tràng quỷ kêu:
" A! Quỷ a! "
Tất cả người hầu chạy loạn lên, toàn bộ Tướng phủ chướng khí mù mịt.
Lão thái phi vốn bởi vì mấy ngày gần đây xúi quẩy mà tâm tình không tốt, sáng sớm lại bị tiếng quỷ khóc sói tru quấy nhiễu không được an bình, lúc này xanh mặt, đi ra.
" Đều ồn ào cái gì, ta còn chưa chết đâu! Đây là chuyện gì xảy ra! "
" Lão...Lão thái phi. Người vào trong phòng nhìn một chút đi. "
Một ma ma đứng dậy, mấy nha hoàn nô tài khác cũng đều gật đầu phụ họa.
Lão thái phi nhướng mày, được hai người Tình cô cô cùng Mộc Tịch Hàm nâng đỡ hai bên, liền đi vào gian phòng giam giữ Mộc Vãn Tình, bà ngược lại là muốn nhìn xem, đây có phải là gặp quỷ không!
Thật không nghĩ đến chính là, vừa vào nhà, Lão thái phi cũng bị doạ lùi về sau một bước, cái người đang nằm trên mặt đất chính là nhân vật chính hôm nay Mộc Vãn Tình, chỉ là miệng cùng một con mắt lại bị người ta dùng kim chỉ khâu lại, khắp mặt toàn là máu tươi, nhìn lại ngón tay, cũng đều bị người ta dùng lực giẫm nát, máu thịt be bét.
Mặc dù biến thành cái bộ dáng này, nhưng vẫn không thương tổn đến chỗ yếu hại, cả người vẫn sống rất tốt, chỉ tiếc càng thống khổ hơn.
" Ma ma gác đêm hôm qua đâu! "
Lão thái phi nghiêm nghị chất vấn, người này ra tay thật sự quá độc ác, trước kia bà ở trong cung cũng gặp qua không ít thủ đoạn tàn nhẫn ác độc, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng này, vẫn không tránh được hãi hùng khiếp vía!
" Lão nô ở đây."
Hai ma ma tiến lên phía trước nói.
" Đây là có chuyện gì? Tối hôm qua có người nào tới đây! "
Tuy đặt câu hỏi như thế, nhưng trong lòng Lão thái phi lại không khỏi nghĩ đến nữ tử nhìn như mềm mại vô hại kia.
" Lão nô... Lão nô cũng không biết. Chỉ là tối hôm qua đột nhiên bị hôn mê, lúc tỉnh lại đã là bộ dáng này. "
Trong lòng hai ma ma kia cũng rất sợ hãi.
Mộc Tịch Hàm quan sát tỉ mỉ dáng vẻ Mộc Vãn Tình, tựa hồ cũng không cảm thấy quá nhiều sợ hãi, sau đó nghĩ đến một màn đêm qua, đây là nam tử kia làm?
Lão thái phi nhìn thoáng qua khuôn mặt máu me của Mộc Vãn Tình nằm trên mặt đất, thở dài mở miệng nói:
" Thôi, thay đổi hỉ phục, chuẩn bị xuất giá đi."
Trong lòng Lão thái phi tâm ít nhiều có chút khổ sở, có lẽ là khi nghĩ đến con gái của mình, bà đều sẽ cảm thán sinh mệnh tuổi trẻ, năm đó mới vào cửa cung, không biết có bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi bị chôn vùi sinh mệnh, chôn vùi thanh xuân ở trong đó.
Chỉ chốc lát, Lưu gia liền khiêng một cái quan tài, thổi sáo và đánh trống đi tới, đứng ở cổng Tướng phủ.
Sau khi Mộc Vãn Tình bị thay đổi hỉ phục, thì bị đặt vào trong quan tài được dán giấy đỏ, Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa sổ, nhìn quan tài từ từ khép lại, trong một con mắt mở to của Mộc Vãn Tình mang theo cực sâu hận ý cùng không cam lòng.
Mộc Tịch Bắc không mở miệng, chỉ là nàng đang suy nghĩ, có phải mỗi một người bị nàng hại chết, đều giống như nàng lúc trước hay không, là không cam lòng cùng hối hận như vậy, hoặc là, ông trời có phải cũng đưa bọn họ đưa vào luân hồi kế tiếp hay không.
Phục hồi lại tinh thần, Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi Thanh Từ:
" Liễu Tri Thư đâu?"
" Liễu Tri Thư hai ngày này thu thập các loại chứng cứ, chứng minh Liễu Chi Lan trong sạch, cứu bà ta ra. "
Thanh Từ trả lời.
" Ừm. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, hiện nay, Tôn Thanh cùng Liễu Vượng đều ở trên tay mình, Liễu Tri Thư hẳn không có thời gian để ý đến Mộc Vãn Tình rồi.
" Cốc cốc cốc. "
Tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ liếc nhau một cái, mở miệng nói:
" Ai đó?"
" Ngũ tiểu thư, có vị tự xưng là người hầu của Liễu Tri Thư Liễu công tử nói có lời muốn gửi cho tiểu thư. "
Nha hoàn ngoài cửa bẩm báo nói.
" Ồ? Vào đi."
Mộc Tịch Bắc chớp chớp song mi, khoé miệng nhếch lên một ý cười, Liễu Tri Thư rốt cục nhịn không được, nếu hắn cứ tiếp tục trốn ở phía sau màn, e rằng Liễu gia sẽ bị nàng gặm ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.
Một tên người hầu mặc trường sam màu xám đi đến, khom người mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Mộc Ngũ tiểu thư, chủ nhân chúng ta sai ta chuyển một câu nói cho tiểu thư."
" Nói đi."
" Chủ nhân chúng ta nói: Chỉ cần tiểu thư chịu giao ra Liễu Vượng cùng Tôn Thanh, thì có thể đáp ứng tiểu thư một điều kiện."
Mộc Tịch Bắc nghe xong, khóe miệng lộ ra vài tia ý cười, hỏi ngược lại:
" Bất kỳ điều kiện gì?"
Người kia cũng không trực tiếp trả lời, mà là nói:
" Cái này cần Ngũ tiểu thư thương lượng với công tử nhà ta. "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói với người hầu kia:
" Vậy làm phiền ngươi đi nói cho công tử nhà ngươi, nếu muốn cứu hai người kia, dùng mạng của hắn đến đổi."
Toàn thân người kia run lên, không có mở miệng, chỉ gật đầu xin cáo lui.
" Tiểu thư, có phải Liễu Tri Thư lại đang đùa nghịch trò quỷ gì không?"
Thanh Từ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói:
" Cũng rất khó nói, nhất định là Liễu lão gia tử thúc giục hắn, dù sao trưởng tôn ruột thịt của mình ở trong tay người khác, nếu có thể ăn được ngủ ngon mới càng ngạc nhiên."
Mà bên kia,đội ngũ đón dâu một đường thổi sáo đánh trống, hai quan tài liên tiếp xuất hiện trong tầm mắt mọi người, không khỏi tăng thêm mấy phần hơi thở quỷ dị.
Mộc Vãn Tình ở trong quan tài chỉ cảm thấy thở dốc càng ngày càng gian nan, bị người khiêng đi lại càng lắc lư, tác động vào vết thương, đau đớn vô cùng, không khỏi cố sức nâng chân lên, dùng sức đạp vào vách quan tài, thế nhưng lại không có kết quả, vách quan tài này sau khi Mộc Vãn Tình nằm ở trong đó, đã sớm đóng đinh lại.
Cho nên đám người chỉ có thể nghe thấy quan tài thỉnh thoảng truyền đến tiếng rầm rầm, quỷ dị cực kỳ, cả đám đều tưởng rằng đã trêu chọc tới quỷ hồn.
Nước mắt Mộc Vãn Tình đều sắp chảy khô, hỗn hợp máu cùng nước mắt chảy khắp mặt, bởi vì nằm thẳng, những giọt máu kia cũng dần dần chảy vào lỗ tai của nàng, cả người phảng phất như thất khiếu chảy máu, vô cùng kinh khủng.
Liễu Chi Lan mới vừa đi ra từ trong lao ngục, đúng lúc gặp đội ngũ đưa thân này, bởi vì là minh hôn, cũng không cần hỏi là nhà ai, liền phỏng đoán nhất định đây là cái bẫy mà lúc trước đệ đệ mình thiết kế, nếu như không đoán sai, người trong quan tài này hẳn là Mộc Tịch Bắc mới đúng.
Nghĩ đến đây, không khỏi tâm tình tốt lên rất nhiều, hai ngày này ở trong lao, có thể nói là mọi việc đều không hài lòng đâu, có điều mặc kệ như thế nào, cũng may cuối cùng, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc cũng chết.
" Không ngờ phủ Thừa Tướng lại nhân nghĩa như thế, quả nhiên xuất ra tiểu thư cùng Lưu gia tổ chức minh hôn, nghe nói là do lúc trước Lưu công tử đã cứu tiểu thư Mộc phủ một mạng."
Một người mở miệng nói với người bên cạnh.
" Thì thế, có điều đây là vị tiểu thư nào của phủ Thừa Tướng vậy, thật sự là một người đáng thương. "
Một người khác cũng mở miệng nói.
" Nghe nói là Mộc Nhị tiểu thư...."
Câu nói này truyền vào trong tai Liễu Chi Lan, mặt của bà toàn bộ liền trở nên trắng xanh, nắm chặt quần áo trên người, mở miệng nói:
" Lời ngươi nói là thật sao? Người tổ chức minh hôn là ai?"
Mọi người một bộ dạng nhìn bà điên nhìn về phía Liễu Chi Lan, chẳng qua thấy bà quần áo lộng lẫy, vẫn mở miệng:
" Là Nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng cùng công tử phủ Lưu tướng quân."
Liễu Chi Lan hai mắt khẽ đảo, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía hỉ quan tài, làm sao lại, sao lại là Vãn Tình, đệ đệ của mình rốt cuộc đã làm thế nào? Tất cả những việc này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không thể, không thể, bà không thể để cho con gái mình chôn cùng với một người chết được!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán... Nhìn thấy có người nói Lưu phu nhân có phải quá kiêu ngạo hay không, ta cảm thấy a, nếu như Hoàng đế hơi nhẫn nhịn Lưu phu nhân một chút, thì có thể giảm bớt mấy vạn nhân mã của mình, có người thay mình đánh trận chẳng phải là rất tốt ~ Nếu không với Hoàng đế mà nói, đây nhất định là một cái tổn thất không hề nhỏ a.
Trong Văn Văn có khả năng xuất hiện sai lầm hơi nhiều a, ta gần nhất không có thời gian chỉnh sửa, thường thường gõ xong một vạn chữ, ở giữa không biết là phải ngủ bao nhiêu lần, bởi vì ta dù sao vẫn đang đi học... Đã đang liều mạng... Xin mọi người bao dung nhiều hơn a, cúi đầu cảm tạ ba cái.