Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 77

Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Bắc Bang Công chúa không nói lời gì nữa, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ theo nàng đi vào một gian nhã gian, mà hai tên thị vệ vẫn đi theo như cũ, không hề có ý tứ rời đi.

Gian phòng trang hoàng vô cùng thanh nhã, màn lụa màu vàng nhạt, bàn dài gỗ lê hình vuông, phía trên đặt một bộ trà cụ, bàn dài gần cửa sổ, cửa sổ mở, đối diện chính là con đường vừa rồi, có thể trông thấy rõ ràng rộn ràng nhốn nháo bên ngoài.

Bên cạnh bàn dài có hai cái ghế ngồi, Bắc Bang Công chúa dẫn đầu ngồi ở một cái trong đó, Mộc Tịch Bắc cũng không khách khí, chậm rãi ngồi xuống.

Hai tên thị vệ đứng ở sau lưng Bắc Bang Công chúa, Thanh Từ cũng đứng ở một bên Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc không đi nhìn Bắc Bang công chúa ở đối diện, mà là đem ánh mắt đặt ở ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo tia phức tạp, dường như đang do dự sự tình gì đó.

Bầu không khí trong lúc nhất thời yên tĩnh xuống, Bắc Bang Công chúa thì lại nhìn chằm chằm sườn mặt Mộc Tịch Bắc, nữ tử Bắc Bang các nàng cũng không gò bó như Tây La, giơ tay nhấc chân dường như toàn bộ bị giam cầm ở trong một vòng khuôn khổ, nàng lại càng chán ghét dáng vẻ kệch cỡm của nữ tử Tây La, chỉ liếc mắt một cái, liền cảm giác chán ghét.

Nhưng nữ tử trước mắt này, tựa hồ khác biệt với những người kia, nhất cử nhất động của nàng lưu loát như nước chảy mây trôi, khi thì yên tĩnh, khi thì dịu dàng, khiến lần đầu tiên nàng cảm thấy nữ tử an tĩnh ôn hòa như vậy lại có một vẻ đặc biệt, sườn mặt tinh xảo kia, đủ để cho bất kỳ người nam nhân nào lâm vào động dung, nghĩ tới đây, Bắc Bang Công chúa trước đó còn xem Mộc Tịch Bắc như người một nhà, liền lập tức sinh ra mấy phần ác độc.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc sâu thẳm, ở trên mảnh đất này, dựa theo lịch sử truyền thừa kể lại, có bốn đại quốc, Đông Du, Tây La, Nam Kiều, Bắc Bang, lúc ấy tứ phương cắt chiếm lãnh thổ, cơ hồ nắm giữ thiên hạ.

Mà tứ quốc này cũng đều tọa lạc ở bốn phía của mảnh đại lục này, trong đó xen lẫn một ít tiểu quốc, ở trong khe hẹp cầu sinh, tính cả vài hòn đảo thần bí phía trên đại dương, tất cả hợp thành một mảnh Thần Châu đại lục.

Chỉ là theo lịch sử không ngừng thay đổi, giữa tứ quốc cũng dần dần kéo ra chênh lệch, lãnh thổ của Nam Kiều và Bắc Bang càng lúc càng lớn, mà Tây La và Đông Du thì càng ngày càng nhỏ, Nam Kiều nhiều lương, Bắc Bang nhiều binh, Tây La nhiều bạc, Đông Du thì nhiều vu.

( Vu: Đồng cốt, kẻ cúng quỷ thần cầu phúc cho người. ◎Như: nữ vu女巫 bà đồng cốt.)

Tên như ý nghĩa, Bắc Bang Công chúa này liền đến từ Bắc Bang nhiều binh, so sánh với dưới, đất đai Bắc Bang có vẻ cằn cỗi, một bên là khó có thể sinh trưởng lương thực thảo nguyên, mà một bên khác thì tiếp giáp sa mạc, cũng chính vì nguyên nhân này, Bắc Bang nhiều ngựa, nhiều dũng sĩ, những tên nam tử từ nhỏ ở trên thảo nguyên đấu vật đua ngựa, nên một đám đều dũng mãnh hùng tráng, vượt qua được gió thổi, chịu đựng được ngày nắng, hơn nữa từ nhỏ đã bị gió cát che mắt lớn lên, so với rất nhiều binh sĩ Tây La, không biết phải tráng thượng bao nhiêu.

Tâm tư Mộc Tịch Bắc nhanh chóng xoay chuyển, nghe đồn Bắc Bang Công chúa trước nay kiêu hoành, tàn nhẫn ác độc, lại trở mặt vô tình.

Nghe đồn ở Bắc Bang từng có một vị tộc trưởng bộ tộc, trắng trợn cướp đoạt một dân nữ, dân nữ kia không theo, thề sống chết bỏ chạy kêu cứu, thẳng đến ngăn cản cỗ kiệu của Bắc Bang Công chúa, thỉnh cầu vị Công chúa này ra tay cứu giúp.

Bắc Bang thần kỳ cứu nữ tử kia, còn vung tay cho tộc trưởng kia một roi, tộc trưởng kia bụm mặt cúi đầu nhận lỗi, nhưng lại ở lúc mọi người đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nữ tử kia cảm khái ân đức, Bắc Bang Công chúa lại vung roi siết cổ nữ tử kia, sinh sinh siết chết người bên đường, sau đó khinh miệt quét mắt mọi người, phủi tay xoay người rời đi.

Uy danh Bắc Bang Công chúa cứ như vậy truyền ra ngoài, thanh chấn tứ quốc, có điều Mộc Tịch Bắc cảm thấy, từ chuyện xảy ra hôm nay, Bắc Bang Công chúa tuy rằng hung ác, lại không đủ thông minh, dường như thảo nguyên thô kệch vẫn chưa thể bồi dưỡng công chúa này cẩn thận.

Nhưng không đủ thông minh, cũng không ý nghĩa là Bắc Bang Công chúa không có thủ đoạn, từ nhỏ sinh trưởng ở nhà Hoàng tộc, tính tình Bắc Bang xảo quyệt mạnh mẽ, sao lại không có thủ đoạn? Mà nữ tử như vậy đối với Mộc Tịch Bắc mà nói tất nhiên là không thể tốt hơn.

" Phong thuỷ Tây La thật sự là dưỡng nhân, nhìn bộ dạng của nữ tử Tây La các ngươi một cái, thật là làm cho Bản công chúa ghen tỵ cực kỳ. "

Mắt Bắc Bang Công chúa dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, mang theo vài phần hâm mộ, lại dẫn theo mấy phần khinh thường.

Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt cười nói:

" Công chúa không cần ghen tỵ, tất cả xinh đẹp của thiên hạ này đều đã hội tụ ở trên người Công chúa, dù là cả người đầy châu ngọc như Công chúa, cũng chưa từng đoạt được hào quang của Công chúa, công chúa còn có gì không vừa lòng?"

Trong lòng Mộc Tịch Bắc biết Bắc Bang Công chúa này ghen tỵ với làn da trắng nõn mềm mại của nữ tử Tây La, một mặt lại xem thường Tây La ngày càng nhỏ yếu.

Ở Bắc Bang, không phải bão cát chính là phơi nắng, cho dù Bắc Bang Công chúa có lực xoay chuyển trời đất, nhưng vẫn không thay đổi được khí hậu khô ráo hay ngày ngày thay đổi, cho nên làn da Công chúa cũng không trắng nõn, hơn nữa hơi có vẻ thô ráp, cũng khó trách sẽ sinh lòng bất mãn với nữ tử Tây La như vậy.

" Nữ tử xinh đẹp ở Tây La các ngươi chẳng lẽ đều biết nói chuyện như ngươi! "

Bắc Bang Công chúa hơi đắc ý mở miệng, thực rõ ràng đối với lời ca ngợi nàng của Mộc Tịch Bắc rất hưởng thụ.

" Ta chẳng qua là một người trong vô số nữ tử Tây La, làm sao xứng với xinh đẹp trong miệng Công chúa, nhắc tới nữ tử xinh đẹp, phải nói đến Ngũ gia Tây La, công chúa kiến thức rộng rãi, chắc hẳn cũng có nghe thấy đi. "

Mộc Tịch Bắc xảo diệu dời đi chủ đề.

Bắc Bang Công chúa nhíu mày, tự nhiên không chịu thừa nhận mình vẫn chưa nghe qua sự thật về Ngũ gia, mở miệng nói:

" Ngũ gia này Bản công chúa cũng có nghe thấy, chỉ là vẫn chưa từng gặp qua, chẳng lẽ nữ tử Ngũ gia so với ngươi còn xinh đẹp hơn? "

Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười yếu ớt, Bắc Bang Công chúa nhìn thấy sững sờ, mềm mại như vậy ở trên người nữ tử Bắc Bang, nàng là chưa từng thấy qua, cho dù nữ tử Bắc Bang bỏ ra tất cả vốn liếng, cũng học không được thần thái mê người như vậy.

" Công chúa thật sự là nói đùa, ta chẳng qua là một thứ nữ Tướng phủ, địa vị thấp, dung mạo cũng chỉ có thể tính làm thượng thừa, làm sao có thể so sánh với nữ tử Ngũ gia, phải biết rằng ở Tây La, nam tử đều lấy việc cưới được nữ tử Ngũ gia làm vinh."

Mộc Tịch Bắc chậm rãi giải thích nói, một đôi mắt trong suốt không nhiễm một hạt bụi.

Bắc Bang có chút nóng nảy mở miệng:

" Ngươi nói thế nhưng là thật? Nữ tử Ngũ gia có tốt như vậy sao? "

" Ta tất nhiên là không cần phải lừa gạt Công chúa, ở Tây La này, chỉ cần sau khi nghe ngóng thì sẽ biết, nữ tử Ngũ gia mỗi người mỗi vẻ, phong hoa tuyệt đại. "

Mộc Tịch Bắc vẻ mặt đương nhiên mở miệng.

Bắc Bang Công chúa đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại đoạt trước:

" Hơn nữa Công chúa không phải vừa mới gặp được Thất tiểu thư Ngũ gia sao? Chẳng lẽ còn cho rằng ta đang gạt Công chúa? "

" Ngươi nói cái gì? Vừa mới nữ tử váy trắng đoạt vòng ngọc với ta chính là tiểu thư Ngũ gia? "

Bắc Bang lần này có phản ứng, hơn nữa phản ứng cực lớn.

Kỳ thật ngay từ đầu, Bắc Bang chính là nhìn thấy Ngũ Thanh Thanh một thân thánh khiết ưu nhã, có vẻ dịu dàng hiền lành hấp dẫn ánh mắt mọi người, nàng mới không nhịn được đi tranh đoạt, dưới cái nhìn của nàng, nữ tử như vậy đều là làm ra vẻ, chỉ muốn tranh thủ sự đồng tình cùng sủng ái của nam tử.

Có điều Bắc Bang không thể không thừa nhận, Ngũ Thanh Thanh thật rất xinh đẹp, một thân váy thượng trắng thuần chỉ dùng ngân tuyến nhàn nhạt phác hoạ vòng quanh hoa sen, mái tóc đen nhánh cũng chỉ dùng băng gấm màu trắng nhẹ nhàng kéo lên, phối thêm hai cây trâm bạch ngọc, lại không có trang sức dư thừa, cả người thuần khiết phảng phất không nhiễm một hạt bụi.

Bắc Bang nhớ tới một màn nhìn thấy Ngũ Thanh Thanh vừa rồi, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, vừa rồi nàng đứng chung một chỗ với Ngũ Thanh Thanh, nàng ta một thân trắng thuần, nàng lại đầy người sắc thái, trên đầu nàng chỉ cắm bạch ngọc trâm, nàng lại đầu đầy thất thải băng gấm, cộng thêm đám người chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, trong nháy mắt, nàng tựa như biến thành trò cười, điều này thực khiến nàng buồn bực không chịu được.

Mộc Tịch Bắc dễ dàng đọc hiểu tâm tư Bắc Bang Công chúa, khóe miệng giương lên một đường cong bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, lại vẻ mặt ưu thương thở dài:

" Ông trời đến cùng bất công làm sao, không chỉ cho Ngũ Thanh Thanh dung mạo tuyệt sắc nhất, còn cho nàng nam tử ưu tú nhất trong thiên hạ."

Bắc Bang công chúa nghe xong, cầm chén trà trong tay đặt mạnh ở trên bàn gỗ lê, nước trà văng bốn phía, lại mang theo vài phần mỉa mai mở miệng nói:

"Nam tử ưu tú nhất trong thiên hạ? Ha ha, đây thật sự là trò cười hay nhất Bản công chúa nghe được!"

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, mở miệng nói:

" Tay cầm mấy chục vạn binh mã, nắm trong tay vô số quan viên trong triều, Hoàng đế cũng phải lễ nhượng ba phần, người này, quyền thế che trời, cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cũng chính là người này, làm người nho nhã ôn hòa, lại xem nữ nhân của mình như trân bảo, đặt ở trong tim, chẳng lẽ nam tử như vậy, ở trong mắt Công chúa còn không tính là ưu tú? "

Bắc Bang có chút hoài nghi nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, đã thấy trong vẻ mặt nàng tràn đầy nghiêm túc, không khỏi đã tin ba phần, hơn hai mươi tuổi đã có thể chống lại Hoàng quyền, nam nhân như vậy, sẽ có tương lai như thế nào? Nhất thống thiên hạ cũng không phải không thể!

" Ngươi nói Ngũ Thanh Thanh sẽ gả cho nam nhân này? Nam nhân này là ai? Thật sự ưu tú như vậy? "

Bắc Bang công chúa thử thăm dò mở miệng.

" Ngày mười tám tháng này chính là ngày đại hôn của hai người, mà nam tử kia chính là Nhiếp Chính vương thanh danh hiển hách của Tây La ta! "

Trong mắt Mộc Tịch Bắc dường như mang theo vô hạn ngưỡng mộ, đứng lên, ánh mắt sâu xa, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bắc Bang nhìn thấy dáng vẻ Mộc Tịch Bắc, trong lòng hơi động, nam nhân Ngũ Thanh Thanh muốn gả, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút là cái dạng gì, huống chi, nam nhân có thể làm cho Bắc Bang công chúa tin tưởng, có thể làm cho Ngũ Thanh Thanh và Mộc Tịch Bắc đều choáng váng, nghĩ đến cũng không phải là hạng phàm phu tục tử gì.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bắc Bang Công chúa suy nghĩ không biết đã phiêu đãng đi nơi nào, sâu kín mở miệng nói:

" Không biết lần này Công chúa đến đây là vì chuyện gì? "

" Ta cũng không biết, chẳng qua là Hoàng huynh ta tới Tây La, ta liền năn nỉ đi theo."

Bắc Bang công chúa dần tiếp xúc với Mộc Tịch Bắc, dường như cũng không chán ghét nàng lắm, tùy ý mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, Bắc Bang hoàng tử đi vào Tây La, sợ chỉ có hai mục đích, một là mua lương, một là liên hôn.

Hằng năm Bắc Bang thu hoạch cực ít, muốn nuôi sống nhiều binh tướng và bách tính như vậy phải cần rất nhiều lương thực, mà Nam Kiều mặc dù là đại quốc, lại bởi vì đối đầu với Bắc Bang, bình thường bán lương thực cho Bắc Bang đều chỉ có số lượng nhất định, sẽ không cho thêm, hơn nữa giá cả cũng nâng đến cực cao, cho nên hàng năm Bắc Bang đều sẽ đến các quốc gia khác mua lương.

Thứ hai, Bắc Bang và Nam Kiều hai bên đối đầu, đều hi vọng mình trở thành bá chủ của thiên hạ này, cho nên đều hi vọng có thể hợp tác với Đông Du hoặc Tây La, mà Đông Du lại hết lòng tin theo thánh tộc Vu tộc, có Thánh nữ Vu nữ thuyết pháp, hai bên nâng đỡ, cùng nhau quản lý Đông Du, binh sĩ không nhiều, nhưng lại biết không ít bí pháp, có thể điều khiển rắn độc mãnh thú, có thể làm kì binh, nhưng cũng không đủ nắm chắc lại không thích hợp liên thủ.

(Kì binh là lực lượng tác chiến ở hướng và thời cơ bất ngờ, bằng phương pháp tác chiến mà đối phương không dự liệu hoặc dự liệu không đầy đủ, là thành phần quan trọng trong lực lượng hoặc đội hình chiến đấu cổ)

Cho nên, Tây La mới là lựa chọn tốt nhất.

Mà Bắc Bang công chúa nói nàng đi theo đến, cũng không phải chỉ định tới đây, như vậy nghĩa là năm nay lương thảo của Bắc Bang không đủ, hoặc là những năm gần đây lương thảo của Bắc Bang vẫn luôn đầy đủ, chỉ là hàng năm đều dành dụm thêm một ít, chuẩn bị cho chinh chiến sau này.

Kỳ thật Đồng La Quốc và Bắc Bang có chút giống nhau, có điều Bắc Bang mặc dù thiếu lương, nhưng không nghèo khó, chính trị cũng rất rõ ràng, ngoại trừ nhân tố đất đai ở đây không thể kháng cự, phương diện khác đều phát triển rất tốt, mà tiểu quốc Đồng La Quốc lại là một đống hỗn loạn, chướng khí mù mịt.

Bắc Bang công chúa thấy Mộc Tịch Bắc không lên tiếng nữa, cảm thấy không thú vị, mở miệng nói:

" Bản công chúa đi dạo nơi khác, ngươi có muốn đi cùng Bản công chúa không?"

Mộc Tịch Bắc lắc lắc đầu, nhìn sắc trời bên ngoài, mở miệng nói:

" Hôm nay sợ không được, sắc trời đã tối, nếu ta còn không về, sợ là phải bị phạt. "

" Hừ! Tây La các ngươi quy củ thật đúng là nhiều, đều là đầu óc có vấn đề đi! "

Nói xong thì có chút không vui vung roi của mình xoay người rời đi.

Mộc Tịch Bắc nhìn cửa phòng mở rộng yếu ớt mở miệng nói:

" Bắc Bang.... "

Mộc Tịch Bắc quay đầu hướng Thanh Từ mở miệng nói:

" Hai ngày này tìm thời gian, ta phải vào cung gặp Mộc Kiến Ninh một chuyến. "

Thanh Từ gật gật đầu, đem chuyện này đặt ở trong lòng.

Sau khi hồi phủ, Mộc Tịch Bắc lại gặp một vị khách không mời mà đến.

" Tứ tỷ tỷ có chuyện gì sao? "

Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đứng ở trước phòng mình, dịu dàng mở miệng nói.

Mộc Tịch Hàm có chút do dự, lại chung quy không biết nên mở miệng như thế nào.

Mộc Tịch Bắc quét nàng một chút, đẩy cửa phòng ra nói:

" Tứ tỷ tỷ đi vào ngồi đi, nhưng khi nào lạnh nhạt với muội như vậy."

Ánh mắt Mộc Tịch Hàm có chút ảm đạm không rõ, cùng theo Mộc Tịch Bắc đi vào gian phòng.

Gian phòng cùng lúc trước khác biệt cũng không lớn, chỉ là đồ vật đều biến thành tốt nhất, nay tỷ muội các nàng không cần phải dùng những thứ mà tiểu thư khác không cần nữa, trước kia thậm chí có lúc vào đông chỉ có thể dựa vào nhau sưởi ấm.

Mộc Tịch Hàm không tự chủ được đánh giá xung quanh, bố cục nơi này tuy rằng còn rất quen thuộc, nhưng cũng đã trở nên xa lạ, thì ra gian phòng cũ nát bây giờ đã chất đầy châu ngọc cùng lăng la, Mộc Tịch Hàm hiện lên vẻ bi thương, nàng đột nhiên cảm thấy, mình dường như thật lâu chưa từng tới nơi này, Mộc Tịch Bắc trước đó cần mình bảo hộ, gọi mình là tỷ tỷ, bây giờ đã hào quang bắn ra bốn phía.

" Tứ tỷ tỷ nghĩ đến cái gì? "

Mộc Tịch Bắc cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Mộc Tịch Hàm.

Mộc Tịch Hàm lắc đầu, khẽ nói:

" Chỉ là nhớ tới một ít chuyện trước đây thôi, bây giờ chúng ta đều đã lớn rồi."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không có mở miệng.

Ánh mắt Mộc Tịch Hàm rơi vào hộp trang sức trên bàn trang điểm, đó là một cái hộp trang sức được chế tạo từ chỉ vàng, phía trên là từng đoá hoa hồng cực lớn, khảm nạm bảo thạch đủ mọi màu sắc, xinh đẹp không gì sánh được.

Mà khiến người ta chú ý chính là một tờ giấy được gấp chỉnh tề bị hộp đè một góc.

Mộc Tịch Bắc cũng nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Hàm, không khỏi nhíu mày, hai ngày này nàng căn bản cũng không hảo hảo trang điểm, lại chưa từng mở ra cái hộp kia ra, nhưng không ngờ nơi đó lại có tờ giấy.

Trái tim Mộc Tịch Hàm trong nháy mắt dâng lên đau đớn, đây là nam nhân kia lưu lại a, nhất định là vậy.

Hắn đã xuất chinh, nàng vì hắn lo lắng không thôi, nhưng hắn thậm chí không biết nàng tồn tại, trong lòng Mộc Tịch Hàm đang kịch liệt rung động, không chịu khống chế vươn tay.

Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ không có ngăn cản, hai mắt nhìn về phía Mộc Tịch Hàm có chút nheo lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Xương tay Mộc Tịch Hàm chi tiết rõ ràng, thon dài tế bạch, nhưng có vẻ là vì quá gầy, cũng không khiến người ta cảm thấy đẹp mắt, hai tay run run rẩy rẩy vươn đến hộp chỉ vàng, trong mắt mang theo kích động càng ngày càng khó ức chế.

Lòng Mộc Tịch Hàm cũng đang tranh đấu, một mặt nói với mình, Mộc Tịch Hàm không thể không thể, đó là nam nhân muội muội ngươi thích, ngươi không thể mưu toan nhúng chàm, ngươi hẳn phải bảo hộ nàng, một mặt lại đang kháng nghị, Mộc Tịch Bắc tại sao có thể, tại sao có thể cứ như vậy ở cùng một chỗ với nam nhân kia, hai người rõ ràng không có bất kỳ danh phận gì cả, đây chính là yêu đương vụng trộm, là yêu đương vụng trộm a!

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc dần dần giương lên, người, cuối cùng sẽ thay đổi, nàng có thể tiếp nhận Mộc Tịch Hàm thay đổi, chỉ hi vọng nàng ta không cần biến thành người nàng không quen biết, biến thành một trời một vực với người trong trí nhớ kia là tốt rồi, bằng không, việc này thật sự rất đau xót.

Thanh Từ đứng ở góc phòng, đứng xa xa nhìn, rủ xuống đôi mắt, tiểu thư bất lực nhất, cũng không thể ngăn cản, chính là người thay đổi.

Mộc Tịch Hàm nhẹ tay chạm vào tờ giấy kia, bức thiết muốn nhìn một chút bên trong tờ giấy viết cái gì, nam nhân kia có thể dịu dàng như nước với Bắc Bắc hay không, có thể thương tiếc che chở Bắc Bắc hay không, có thể trong mắt trong lòng đều là Bắc Bắc hay không, một nam nhân coi trời bằng vung như vậy, nếu đặt ai ở trong mắt của hắn, đặt ở trong lòng của hắn, sẽ là quang cảnh như thế nào.

Mộc Tịch Hàm nhẹ nhàng rút tờ giấy ra, biết rõ Mộc Tịch Bắc đang đứng nhìn ở một bên, lại âm thầm chờ mong nàng không nên mở miệng đánh gãy.

Cầm tờ giấy kia ở trong tay, mơ hồ có thể thấy được bút tích phía sau, bàn tay Mộc Tịch Hàm tính cả lòng của nàng lại đang run rẩy, không thể ngăn chặn, nàng biết, nàng đời này đều không thể quên được nam nhân kia! Chỉ một cái liếc mắt đêm đó, đã khiến nàng suốt đời khó có thể quên.

" Tỷ tỷ cầm thư của ta làm cái gì?"

Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.

Mộc Tịch Hàm lại giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại, có chút xấu hổ, nhưng không có mở miệng.

Mộc Tịch Bắc rút thư trong tay nàng đi, cười nói:

" Chẳng qua là thư lui tới với tiểu thư Triệu gia thôi, sao tỷ tỷ phản ứng lớn như vậy? "

Mộc Tịch Hàm cười cười xấu hổ, trầm mặc lại.

Mộc Tịch Bắc cũng im lặng, chờ nàng mở miệng.

Rốt cục, cũng không lâu lắm, Mộc Tịch Hàm rốt cục siết chặt nắm đấm, ngước mắt đối mặt với Mộc Tịch Bắc, chỉ là, khi chống lại cặp mắt dám cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng kia, Mộc Tịch Hàm lại đem ánh mắt dừng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc:

" Đi Vạn Phật Tự cầu phúc, đêm Lưu gia công tử bỏ mình, ta từng đi đưa chăn cho ngươi. "

Trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt, Mộc Tịch Hàm quả nhiên thích Ân Cửu Dạ, nam nhân này thật đúng là một cái họa thủy, đã có một khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, vẫn không quên tiếp tục mê hoặc thiên hạ, trong lòng không tồn tại có chút bực bội, thật giống như đồ vật của mình bị người ta nhòm ngó.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:

" Ta nói là ai để chăn ở cửa ta, hóa ra là Tứ tỷ tỷ. "

Mộc Tịch Hàm sững sốt, tựa hồ quên đi chuyện đêm đó sau khi mình chạy đi đã ném chăn xuống đất, nàng chỉ nhớ rõ đêm đó sau khi nàng chạy đi, vẫn cẩn thận chú ý động tĩnh sát vách, trong lòng trong đầu lại đều là thân ảnh nam tử kia.

" Đêm đó... Ta. "

Mộc Tịch Hàm vốn ít lời, thời khắc này ngôn từ càng có vẻ đơn điệu.

Mộc Tịch Bắc một đôi mắt nhìn chằm chằm Mộc Tịch Hàm, cười thành hai trăng lưỡi liềm, lại không khống chế được thả ra hai phân lệ khí, nàng nói qua, cho dù nàng không yêu Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ cũng chỉ có thể ở bên nàng! Trừ phi, bản thân Ân Cửu Dạ muốn rời đi.

" Ta ở trong phòng ngươi gặp được Lục hoàng tử. "

Mộc Tịch Hàm rốt cục đem những lời này nói ra khỏi miệng, trong lòng Thanh Từ cũng đi theo lộp bộp một tiếng, Mộc Tịch Hàm này từng là tỷ tỷ đối tốt với muội muội mình như vậy, bây giờ lại yêu nam nhân của tiểu thư, tiểu thư nhất định sẽ khổ sở đi...

" Cho nên tỷ tỷ muốn nói cái gì? "

Mộc Tịch Bắc vẫn đang cười như cũ, nhưng lại khiến Mộc Tịch Hàm cảm thấy tựa hồ chưa bao giờ biết nàng.

" Ngươi thích hắn? "

Dường như mở ra lời nói đầu, Mộc Tịch Hàm liền có dũng khí.

" Không thích."

Mộc Tịch Bắc không chút nghĩ ngợi liền đáp.

" Ngươi yêu hắn? "

Mộc Tịch Hàm có chút kích động lần nữa truy vấn.

" Không yêu. "

Mộc Tịch Bắc cũng không chần chờ.

Hai tay Mộc Tịch Hàm đột nhiên nắm bả vai Mộc Tịch Bắc:

" Ngươi đã không thích hắn, ngươi cũng không yêu hắn, ngươi tại sao muốn ở cùng một chỗ với hắn! Ngươi đây là đang lừa gạt hắn, đang tổn thương hắn! "

Thanh Từ đang muốn đi lên trước, Mộc Tịch Bắc lại gạt hai tay Mộc Tịch Hàm xuống, lấy tay nàng từ trên vai mình ra, ôn nhu cười nói:

" Đó là nam nhân của ta, không biết Tứ tỷ tỷ ngươi bận tâm cái gì! Cho dù ta không yêu, cũng chỉ có thể là của ta! "

Trong lòng Thanh Từ căng thẳng, tiểu thư sau khi trùng sinh, thích nhất cười, nhưng đó chẳng qua là vì kiếp trước giết người quá nhiều, lệ khí quá nặng, lợi dụng tươi cười cùng mềm mại của thân thể này, che dấu lệ khí của bản thân.

Đồng dạng, cặp mắt quá mức trong suốt thường xuyên có chút nheo lại, cũng là vì ngăn cản sát khí trong đó, dần dần, tiểu thư ngược lại là yêu cười, cũng càng ngày càng khiến người ta khó có thể nắm lấy, nhưng hôm nay, kia rõ ràng là cười nói ra, lại làm cho Thanh Từ cảm thấy hàn ý thấu xương, khí thế bức người!

Thanh Từ biết, tiểu thư thật sự tức giận, cứ việc tiểu thư đang cười, nhưng trong phòng này không khí lại tựa như sắp ngưng kết, trái tim Thanh Từ kịch liệt nhảy lên, tay không khỏi xoa bên hông mình, nơi đó cất giấu nhuyễn kiếm.

Mộc Tịch Hàm bởi vì lời nói của Mộc Tịch Bắc mà đỏ mắt, sắc mặt cũng khó coi, dần dần tăng thêm tiếng hít thở tỏ rõ bầu không khí khẩn trương trong phòng, tựa hồ hết sức căng thẳng!

" Ngươi không phải thích An Nguyệt Hằng sao? Ngươi không phải có An Nguyệt Hằng sao, vì cái gì còn muốn trêu chọc hắn! "

Mộc Tịch Hàm rốt cục mất khống chế, nàng từ trước đến nay ít lời, trải qua mấy ngày nay kiềm chế tình cảm trong lòng nàng rốt cục phun ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc cười quỷ dị, đến gần Mộc Tịch Hàm một bước, khẽ nói:

" Ta nói rồi, đó là nam nhân của ta, không có quan hệ gì với ngươi. "

Hai mắt Mộc Tịch Hàm căng tròn, thở mạnh một hơi, nghiêng người, liền chạy ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc ưỡn lưng lên thẳng tắp, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Thanh Từ có chút lo lắng, nhẹ nhàng ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực:

" Tiểu thư, kỳ thật là người thích hắn. "

Thân mình Mộc Tịch Bắc cứng đờ, không có mở miệng.

Thanh Từ nghĩ, tiểu thư mặc dù không chịu thân cận cùng Mộc Tịch Hàm, nhưng vẫn quải niệm nàng bảo toàn nàng, nói cho nàng đường sống ở trong phủ này, nhưng hôm nay chung quy là phản bội lẫn nhau, cho dù tiểu thư chưa từng để nàng ở trong lòng, cũng vẫn sẽ thương tâm.

(quải niệm掛念lòng thắc mắc, nhớ nhung)

Chỉ hi vọng, cho dù tình nghĩa tỷ muội không còn, cũng không cần biến thành kẻ thù.

Kỳ thật Mộc Tịch Bắc cũng không khó qua, bởi vì ngay từ đầu nàng cũng không thật tình đối đãi với Mộc Tịch Hàm, có lẽ chính như lời Thanh Từ nói, nàng để ý nam nhân kia, hoặc là, thích nam nhân kia, cho nên mới sẽ tức giận khi tỷ tỷ trên danh nghĩa mơ ước như thế.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đến cuối cùng, nàng sẽ có được cái gì, lại sẽ mất đi cái gì?

Hai ngày sau, Mộc Tịch Bắc tiến cung

Mộc Kiến Ninh ở tại Ninh Nhạc cung, Ninh Nhạc cung cũng không lớn lắm, lại trang hoàng hết sức xa hoa.

Mộc Tịch Bắc vừa mới bước vào cửa Ninh Nhạc cung, thì có Lý ma ma nội cung thay thái giám dẫn đường, một đường bồi cười mở miệng:

" Ngũ tiểu thư, người đã tới, nương nương chờ người đã lâu rồi."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu với ma ma, mở miệng nói:

" Làm phiền ma ma."

Mộc Tịch Bắc theo ma ma chỉ dẫn, đi vào Ninh Nhạc cung, mặt đất Ninh Nhạc cung trải thảm đỏ, nóc phòng treo đèn lồng thủy tinh, trên bốn vách tường đều là hình phù điêu làm bằng vàng ròng, chính giữa mặt trưng bày hai gốc cây Chu Hồng San Hô làm trang trí.

Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, nhìn về phía Mộc Kiến Ninh ngồi ở chủ vị, hơi hành lễ:

" Thỉnh an Ninh tần. "

Mộc Kiến Ninh khoát khoát tay, nói:

" Đứng lên đi."

Cho cung nữ trong phòng một ánh mắt, người trong phòng liền lui xuống.

Sắc mặt Mộc Kiến Ninh cũng không tốt lắm, nhận được tin tức mẫu thân chết chỉ mới mấy ngày trước, điều này khiến nàng đang đắc chí vừa lòng trong nháy mắt nhận lấy tổn thương nặng nề.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở đối diện Mộc Kiến Ninh, đánh giá một thân trang phục của nàng ta, trang dung tinh xảo yêu diễm, y phục gợi cảm đầy đặn đến cuối, cho dù biết được tin tức mẫu thân chết, cũng không quên chải vuốt mình, xem ra học cũng không tệ lắm.

" Tam tỷ tỷ nén bi thương, hậu sự của Thôi di nương Lão thái phi đã an bài thỏa đáng, được chôn cất ở mộ tổ. "

Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói, một đôi mắt lại dừng ở trên người Mộc Kiến Ninh.

Mộc Kiến Ninh hơi kinh ngạc nhìn qua Mộc Tịch Bắc, lập tức cúi thấp đầu:

" Đa tạ."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Thôi di nương chết đi mặc dù thiếu một cái nhược điểm chế trụ Mộc Kiến Ninh, nhưng cũng nhiều hơn một chỗ tốt, đó là thật mạnh đả kích Mộc Kiến Ninh có chút đắc ý vênh váo một chút.

" Lần này Ngũ muội muội đến đây? "

Mộc Kiến Ninh chuyển lời nói đến chính đề, bây giờ nàng cũng không còn cho rằng Mộc Tịch Bắc đến đây chỉ đơn thuần là vì nói với mình chuyện liên quan đến mộ địa của Thôi di nương.

" Ngươi truyền tin tức nói là Thái tử và công chúa Bắc Bang vài ngày trước đó đã đến đế đô? "

Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng.

Mộc Kiến Ninh gật đầu nói:

" Đúng là như thế. "

" Vậy không biết lần này Bắc Bang đến đây là có ý đồ gì? "

" Hình như là vì chuyện lương thảo, chẳng qua lần này Bắc Bang tựa hồ cũng không tính mua bằng tiền bạc, mà là định dùng ngựa và binh khí trao đổi. "

Mộc Kiến Ninh cau mày mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nghe xong cũng hơi nhăn đầu lông mày, như thế có chút ra ngoài ý định, nếu như trực tiếp dùng ngựa và binh khí trao đổi, rất dễ dàng khiến cho người ta tạo thành ảo giác Tây La sẽ phát sinh chiến sự.

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên suy nghĩ hiểu được, nếu như Tây La trực tiếp bán thành tiền bạc, lại chế tạo binh khí khắp nơi, trong lúc này không biết có bao nhiêu người đến trình tự làm việc phải qua tay An Nguyệt Hằng, mà Hoàng đế xuất ra lượng lớn tiền tài, cuối cùng lại không vớt được nửa điểm đồ vật mình muốn, làm sao sẽ từ bỏ ý đồ.

Cho nên, lần này chuyện Bắc Bang nói dùng ngựa và binh khí trao đổi lương thảo, nhưng thật ra là ý tứ của Hoàng đế Tây La, Hoàng đế sợ xuất tiền chế tạo binh khí khắp nơi cuối cùng là cả người cả của đều không còn, cho nên luôn muốn tìm kiếm biện pháp mới.

Tâm tư Mộc Tịch Bắc lại bắt đầu xoay vòng, đây là một bút tài phú cực lớn, nếu như không hảo hảo lợi dụng thật sự là quá đáng tiếc, Mộc Tịch Bắc đặt chuyện này ở trong lòng, lần nữa mở miệng nói:

" Hoàng Thượng có ý gì với Bắc Bang công chúa không? "

Mộc Kiến Ninh nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

" Ngược lại là nhìn không ra Hoàng thượng có thích Công chúa kia không, nhưng có điều, có ý tứ nạp làm phi."

" Ngươi nói cho Hoàng Thượng, Bắc Bang công chúa có ý với Nhiếp Chính vương. "

Vẻ mặt Mộc Tịch Bắc có chút nhìn không thấu.

Mộc Kiến Ninh đầu tiên là sững sờ, hỏi ngược lại:

" Hoàng thượng sẽ không đem Bắc Bang công chúa ban cho Nhiếp Chính vương làm phi, bây giờ đọ sức giữa Hoàng Thượng và An Nguyệt Hằng có thể nói là càng ngày càng gay cấn, sau lưng Bắc Bang công chúa đại biểu nhưng là Bắc Bang thực lực cường đại, nếu như gả cho An Nguyệt Hằng, chẳng phải là như hổ thêm cánh? "

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc lại kéo ra một tia cười lạnh:

" Ngươi cũng không phải Hoàng Thượng, ngươi làm sao lại biết Hoàng Thượng sẽ không? Ngươi chỉ cần nói cho Hoàng Thượng công chúa tôn quý, cũng không nên dưỡng ở cung trong. "

Mộc Kiến Ninh gật gật đầu, dưới cái nhìn của nàng, Hoàng thượng vô luận như thế nào cũng sẽ không đem Bắc Bang công chúa ban cho An Nguyệt Hằng, hiện nay, An Nguyệt Hằng đã quyền thế ngập trời, Hoàng quyền tràn ngập nguy hiểm, Hoàng Thượng làm sao lại đem một quả cân nặng như vậy thêm vào trên người An Nguyệt Hằng? Đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ?

Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Kiến Ninh một chút, liền dẫn Thanh Từ xoay người đi ra ngoài, Thanh Từ nhịn không được mở miệng nói:

" Tiểu thư, nô tỳ cũng cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không đem nữ nhân Bắc Bang kia ban cho An Nguyệt Hằng."

Mộc Tịch Bắc lắc đầu:

" Nếu Hoàng Thượng có thể nghe hiểu lời của ta, thì sẽ hạ chỉ tứ hôn."

" Nhưng nếu như vậy, sẽ đắc tội Ngũ gia."

Thanh Từ đặt câu hỏi.

Mộc Tịch Bắc hỏi lại:

" Như vậy là ai đắc tội Ngũ gia đây?"

Thanh Từ há mồm tính đáp lại, lại đột nhiên sững sốt, nàng vốn cho rằng sẽ là Hoàng đế hạ chỉ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, cũng không phải là Hoàng đế, đắc tội Ngũ gia sẽ là An Nguyệt Hằng, hoặc là Bắc Bang! Mà hai người kia, vô luận là người nào, Ngũ gia đều không đắc tội nổi.

" Ta hỏi lại ngươi, ngươi cho rằng Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa, đồng thời thành phi tử An Nguyệt Hằng, ngươi cho rằng cuối cùng ai sẽ thắng?"

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Thanh Từ.

Thanh Từ dựa vào nhiều năm hiểu rõ An Nguyệt Hằng như vậy, mở miệng nói:

" Nhất định Ngũ Thanh Thanh sẽ thắng, nô tỳ cũng không quên, lúc trước thời điểm Ngũ gia huấn luyện tiểu thư, thậm chí không tiếc dạy bảo các tiểu thư công phu trên giường, Bắc Bang một cái kiêu hoành công chúa có lẽ sẽ ăn chút ngon ngọt, nhưng cuối cùng nhất định sẽ chết trong tay Ngũ Thanh Thanh. "
Bình Luận (0)
Comment