Lão thái phi nhìn nhìn cặp mắt giống như được sơn tuyền trong suốt nhất gột rửa qua của Mộc Tịch Bắc, ánh mắt trở nên nhu hòa, kỳ thật bà từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đứa bé này rõ ràng có tâm kế thâm trầm như vậy, nhưng lại có một đôi mắt trong suốt đến như thế.
" Hôm nay là đại hôn của Nhiếp Chính Vương, các ngươi đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây ra phiền toái gì, để người ta bắt được nhược điểm."
Lão thái phi vẫn như cũ dặn dò, từ đó có thể thấy được bà đối với phần gia nghiệp mà đệ đệ mình vất vả dốc sức làm ra là vô cùng duy hộ.
" Vâng, cô. "
Mấy người cùng nhau trả lời.
Lần này xuất hành, Tướng phủ vẫn điều động ba chiếc xe ngựa, hai vị công tử Tướng phủ ngồi ở chiếc phía trước, Lão thái phi mang theo Mộc Tịch Hàm ở chiếc thứ hai, Mộc Tịch Bắc và Mộc Hải Dung ở chiếc thứ ba.
Mộc Hải Dung vẫn nhu thuận như trước, chỉ ngẫu nhiên mở to một đôi mắt như con thỏ nhỏ, khi thì sợ hãi mang theo vài phần hiếu kì nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười yếu ớt với nàng, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa một đường lảo đảo, Mộc Tịch Bắc dần dần có chút mơ hồ, dường như hơi buồn ngủ, ôm ấm lô nhỏ Thanh Từ đưa vào trong ngực, dựa vào nệm êm, tiếng hít thở dần dần đều đều. Đột nhiên, Mộc Tịch Bắc bị tiếng đánh trống và thổi sáo ở ngoài xe quấy rầy, còn buồn ngủ cau mày tỉnh lại, Thanh Từ nhìn nhìn vẻ mặt không vui của Mộc Tịch Bắc, vén rèm xe lên hướng ra bên ngoài nhìn xuống xung quanh.
Trên dường cái phía trước xe ngựa, giờ phút này là tiếng người huyên náo, ồn ào náo động không thôi, nhóm dân chúng đều tụ tập ở hai bên đường nói chuyện, một đám nhón mũi chân lên cố gắng nhìn xung quanh, đều đang nóng ruột nghị luận ầm ĩ cái gì đó.
Ánh mắt Thanh Từ đảo qua, phát hiện ở hai bên đường cũng có không ít người cẩm y hoa lệ, thậm chí là xe ngựa sang trọng, lại hiếm khi ngoại lệ đều dừng sát ở hai bên đường, xem ra đều vì nhường chính giữa đường cho con đường này.
Đoàn xe ngựa của Lão thái phi tất nhiên cũng không ngoại lệ, xa phu sợ va chạm, liền cũng dừng xe sát ở ven đường, tạm thời nhượng bộ, để cho người ta đi trước hoặc là sau đó đi đường vòng.
Ngay sau đó trong mắt Thanh Từ phản chiếu ra màu đỏ chói mắt, trong mắt chợt lóe lên lửa giận, một phen thả mạnh màn xe, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Tiểu thư, là hạ sính lễ An Nguyệt Hằng cấp cho Ngũ Thanh Thanh. "
Mộc Tịch Bắc nghe xong, mắt sắc có chút đen tối không rõ, khóe miệng nhếch lên, tính toán canh giờ, ngược lại là nên hạ sính cho Ngũ Thanh Thanh, Mộc Tịch Bắc cũng vén lên màn xe, đem ánh mắt tập trung ra ngoài, nàng phải hảo hảo xem một màn trước mắt này, tự nói với mình tương lai phải làm cho Ngũ Thanh Thanh bi thảm đến mức nào, mới có thể khiến mình cảm thấy xứng đáng với sính lễ trên trời hôm nay.
Một người, đạt được càng nhiều, mất đi cũng sẽ càng nhiều, đứng càng cao, té mới càng đau, hôm nay Ngũ Thanh Thanh càng vinh quang càng hạnh phúc, tương lai đến lúc mất đi hết thảy mới càng thống khổ, mà đến lúc mình giết chết nàng mới càng cảm thấy thoải mái, hôm nay, nàng phải xem thật kỹ, nam tử cho mình vô số mộng đẹp, là sính lễ trên trời ra sao, để cưới nữ tử mà hắn gọi là xứng yêu.
Ngũ Thanh Thanh, ngươi đã yêu An Nguyệt Hằng, như vậy thì càng phải dùng sức mà yêu đi, ta hi vọng hắn vẫn sẽ cho ngươi sủng ái vô tận, thương ngươi, yêu ngươi, sủng ngươi, sau đó ngươi vì hắn xe chỉ luồn kim, vì hắn rửa tay làm canh, vì hắn dựng dục sinh con, nhận hết sủng ái của nữ tử trong thiên hạ này, chỉ có ngươi hôm nay càng hạnh phúc, ngày sau ngươi mới càng thống khổ, mà ta, mới có thể càng thỏa mãn.
A, ta đã quên, có lẽ hôm nay ngươi cũng sẽ không hạnh phúc, đây thật sự là một cái bắt đầu không tốt. Trên mặt Mộc Tịch Bắc hiện lên vẻ mặt vô cùng tiếc hận.
Trên đường phố thật dài, nô tài mặc áo bào màu đỏ sậm nhìn còn phú quý hơn so với không ít thiếu gia, trên vai khiêng hai cán gỗ lê lễ rương chạm trổ phi phượng tường vân, đi ở con đường chính giữa, lễ rương nặng đến nỗi đè hai cán đều xuất hiện đường cong, đủ để nhìn ra đồ bên trong rương này là quý giá đến cỡ nào.
Người phía trước đang thổi sáo đánh trống, loa kèn xona sắp xếp tương đối, âm thanh hận không thể truyền khắp toàn bộ Đế đô, đi theo sau chính là một cỗ kiệu lớn hơn ba mươi người khiêng, đỉnh kiệu là một viên Minh Châu lớn chừng quả đấm, toả sáng chói mắt, mà trên thân kiệu là sa tanh đỏ tươi giống như ánh nắng hồng, trên mặt gấm thêu
thải phượng ( phượng màu sắc sặc sỡ) xoay quanh bay múa, trên người thải phượng đều dùng tơ vàng ngân tuyến xen kẽ bảo thạch, bắt mắt dị thường, trên màn kiệu điểm xuyết dây tua màu sắc sặc sỡ, theo cỗ kiệu chập trùng có chút lắc lư.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ đội ngũ khí phái dị thường, cỗ kiệu rộng lớn có thể so với hoàng thất.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch, đội ngũ sính lễ đón dâu này cơ hồ kéo dài từ đầu đường đến cuối phố, liếc mắt nhìn lại không thấy đến cùng, khó trách vô luận xe ngựa hiển quý cỡ nào đều phải nhường đường.
Rất nhiều người đều mơ hồ hiểu được, từ hôm nay trở đi, Ngũ gia cùng Nhiếp Chính vương phủ đã hoàn toàn liên hợp cùng nhau, quyền thế An Nguyệt Hằng dường như càng tiến thêm một bước, Tây La này, tựa hồ sớm muộn gì cũng là thiên hạ của An Nguyệt Hằng!
" Nhiếp Chính vương thật sự là một hảo nam nhân si tình, đã vậy còn có bảo bối Ngũ gia Thất tiểu thư, nhìn sính lễ này, nếu khuê nữ nhà ta tìm vị hôn phu, có thể có được một phần mười của nàng ta cũng đã cảm thấy hài lòng ~ "
Một nam tử áo vải trung niên mở miệng nói.
" Bằng ngươi? Ngươi biết người được cưới là ai chăng? Đó là Ngũ gia Thất tiểu thư? Ngươi biết Ngũ gia Thất tiểu thư sao? Khuê nữ nhà ngươi ngay cả một ngón chân của người ta cũng không sánh nổi... "
Xen vào chính là một thiếu gia ăn chơi.
Nam tử trung niên sắc mặt nghẹn đỏ bừng, nhìn lối ăn mặc của đối phương, lại thức thời không mở miệng nữa.
" Nhiếp Chính Vương này thật sự là ra thiên đại thủ bút, nữ nhân nào có thể gả cho hắn thật sự là phúc khí mấy đời, không chỉ có người ôn nhu, dáng dấp cũng là tuấn mỹ, vừa có quyền lại có tiền, quả thực chính là nam nhân hoàn mỹ nhất trong thiên hạ này. "
Lại một nam tử mở miệng nói.
" Hừ, cũng do lão nương ta không may, vậy mà gặp được cái nghèo kiết hủ lậu như ngươi, tốt xấu lão nương năm đó cũng là bông hoa nổi tiếng xa gần, kết quả ngươi vậy mà dùng chút tiền tài như vậy lừa gạt lão nương tới tay, lão nương rốt cuộc là tạo nghiệt gì a! "
Một vị phụ nhân có chút tráng kiện mở miệng nói, tựa hồ là lão bà của tên nam tử kia.
Mộc Tịch Bắc buông xuống màn kiệu, lắc đầu.
Thanh Từ thấy vậy, sợ tâm tình tiểu thư nhà mình không tốt, mở miệng nói:
" Tiểu thư, người có phải đang nghĩ nếu mình có thể giống như dân chúng tầm thường thì tốt rồi, có thể ngẫu nhiên hâm mộ những người quyền quý ngập trời này, làm một chút hoàng lương mộng đẹp, đơn giản nhưng cũng phong phú, không có như nhà quan lại lục đục với nhau."
Mộc Tịch Bắc lắc đầu:
" Ta cũng không muốn làm một dân thường, so với y phục có mảnh vá của bọn họ, ta càng thích lăng la trên người ta hơn, so với cây trâm kém chất lượng kia, ta lại càng thích trâm cài trên đầu ta hơn, dân chúng tầm thường nhìn như đơn giản, nhưng nếu bị người khi dễ, lại ngay cả cơ hội đáng trả cũng không có, mà ta bây giờ, đeo vàng đeo bạc, sơn trân hải vị, nếu người nào tính kế ta, tối thiểu nhất ta tính kế lại, hay là ngươi cho rằng, tiểu thư nhà ngươi vô địch thiên hạ, cho dù sinh ở một nhà bình thường, cũng có thể xoay chuyển càn khôn? "
Thanh Từ le lưỡi, mở miệng nói:
" Tiểu thư nói rất ngay thẳng. "
Đợi một hồi lâu, đội ngũ đón dâu rốt cục đi xa, nhường lại con đường, nhưng tiếng nghị luận của mọi người lại càng ngày càng nhiệt tình, dường như đối với trận hôn lễ này vô cùng chờ mong.
Xe ngựa dần dần đi ra đường phố, vẫn vững vàng chạy về phía trước, Mộc Tịch Bắc lại khôi phục tư thế lúc đầu, coi như chợp mắt, Thanh Từ rất buồn bực, chẳng lẽ ban đêm tiểu thư đều không ngủ được, làm sao ngủ thành cái dạng này?
Mộc Tịch Bắc khe khẽ thở dài, thế gian này nào có tự do tuyệt đối, cho dù rời xa triều đình, cũng sẽ có giang hồ phân tranh, cho dù rời xa giang hồ, cũng sẽ có thế tục phàm trần, cho dù rời xa phàm trần, nhưng vẫn như cũ có tranh chấp bên ngoài phàm trần.
Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại, Thanh Từ và một nha hoàn của Mộc Hải Dung dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó Mộc Hải Dung và Mộc Tịch Bắc theo sát sau xuống dưới.
Mộc Tịch Bắc khẽ ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ánh nắng chói mắt, tấm biển Nhiếp Chính vương phủ to lớn khí phái dị thường, hai toà sư tử bằng đá trước cửa vẫn hung mãnh như trước.
Mộc Tịch Bắc giơ bàn tay lên, hơi che kín ánh nắng, nhưng vẫn híp mắt lại, nhìn lên bốn chữ lớn phủ vàng trên tấm biển hắc ngọc, Nhiếp Chính Vương phủ!
Mộc Tịch Bắc còn nhớ rõ, ngày đó bản thân lựa chọn rời đi, thành toàn cho hai người, lúc ngước đầu nhìn lên môn đình khí phái này thực hoang vu, còn nhớ rõ, hôm đó hoàng hôn mặt trời lặn, nàng giục ngựa chạy như điên, còn nhớ rõ, hôm đó nàng lần lượt nhìn ngựa xe như nước, chỉ cảm thấy chỉ còn mình nàng.
Cửa giữa Vương phủ mở rộng, tân khách lui tới đều y phục lộng lẫy, xuyên qua không dứt, An Nguyệt Hằng một thân trang phục tân lang màu đỏ in tơ bông khiến hắn thoạt nhìn thiếu đi vài phần ổn trọng, lại nhiều hơn mấy phần tinh thần phấn chấn, giống như là một tiểu tử ngây ngô.
Trước ngực An Nguyệt Hằng đeo một đóa hoa hồng cực lớn, tại mùa xuân về hoa nở mùa này, nở rực rỡ, đang chắp tay với tân khách chúc mừng, đơn giản tiếp đón.
An Nguyệt Hằng vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Mộc Tịch Bắc dưới ánh mặt trời, một thân váy lụa mỏng màu vàng nhạt khiến cả người nàng thanh thoát, da thịt tuyết trắng lộ ra trong suốt, hai mắt hơi nheo lại, đang dừng ở trên tấm biển đại môn nhà mình, mang theo vài phần buồn bã cùng bi thương khó có thể diễn tả bằng lời.
( Aaaa! Hôm nay ta bị cảm, rất mệt nên chỉ cố được nhiêu đây. Các chế thông cảm. Uống thuốc xong cực kì buồn ngủ luôn. Ngắn vậy thôi nha. Mai bù. Yêu mấy nàng)