Rắn rết thứ nữ Tác giả: Cố Nam Yên Edit: Khuynh Vũ Thái hậu kéo làn váy cực dài đi ra thiên lao ẩm ướt, nhưng vừa ra đến đại môn thiên lao thì suýt nữa ngã xuống, bàn tay hơi khô héo nắm chặt hàng rào sắt trước lao, sắc mặt trắng bệch không bình thường, thật sự là Đa Luân sao?
Vừa rồi bà ở trước mặt Mộc Tịch Bắc chẳng qua là giả vờ thôi, dù sao cũng không thể ở trước mặt mất tiên cơ, chỉ là nếu như người này thật là Đa Luân, bà nhất định sẽ làm cho nó sống không bằng chết! Mặc dù ngay từ đầu nguyên nhân bà đối tốt với Đa Luân chỉ là vì Đức Dương, chỉ là thói quen thành tự nhiên, nhiều năm như vậy, cho dù bà đã từng tâm ngoan thủ lạt, thậm chí là đã từng bội bạc, nhưng lại chưa bao giờ khắt khe với Đa Luân nửa phần, nào ngờ lại dưỡng ra một con Bạch Nhãn Lang.
Sự phản bội này so với người bình càng khó có thể làm cho người ở địa vị cao như Thái hậu tiếp nhận được, vết rỉ sét trên song sắt dính ở trên tay Thái hậu, Thái hậu lại thay đổi ngữ khí, mở miệng nói:
" Đi, đi phủ Đa Luân công chúa!"
Thái hậu mang theo một đội nhân mã, ở trong thời gian một ngày lần nữa bước vào quý phủ Đa Luân.
Trong xe ngựa, Thái hậu phái người cẩn thận trước đi điều tra thân thế bối cảnh của cung tỳ bên người Đức Dương, cũng điều tra những năm gần đây nàng ta thường lui tới mật thiết với những người nào, nhưng trong lòng cũng hi vọng chân tướng không phải như mình nghĩ, nếu không, ở trong một đêm, chính mình lại mất đi hai nữ nhi.
" Chủ tử, Thái hậu tới. "
Một tâm phúc nhanh chóng đem tin tức Thái hậu sắp đến báo cho Đa Luân.
Đa Luân nhíu mày, cũng đưa tay bóp mí mắt đang sưng của mình, mở miệng nói:
" Bà ta lúc này không phải nên ở trong lao thẩm vấn Mộc Tịch Bắc sao? Hoặc là vì Đức Dương mà xuân đau thu buồn, nhớ đến người lại xót cho thân sao? "
Tâm phúc kia lại mở miệng nói:
" Nghe nói Thái hậu trực tiếp từ thiên lao tới, trước đó tựa hồ đã thẩm vấn qua Mộc Tịch Bắc, chỉ là thiên lao thủ vệ sâm nghiêm, người chúng ta không vào được, nên cũng không thể biết được bên trong xảy ra chuyện gì. "
Đa Luân gật gật đầu, vuốt vuốt cổ tay của mình, không biết suy nghĩ cái gì.
Không tới một lát, kiệu Thái hậu đã đuổi tới quý phủ Đa Luân, Đa Luân sớm đã làm tốt chuẩn bị, một thân y phục trắng ra đón, thậm chí so với Thái hậu còn chưa kịp thay đổi y phục trắng có vẻ bi thống hơn nhiều.
Thái hậu phức tạp nhìn thoáng qua Đa Luân, chỉ thấy con mắt nàng sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, mang theo vài phần tiều tụy, tựa như cực kì lo lắng.
" Mẫu hậu, tang sự của Đức Dương tỷ tỷ thế nào rồi ạ, người đang êm đẹp làm sao nói không có liền không có, cái này khiến con biết sống thế nào đây. Còn có mẫu hậu, Người nhất định phải tỉnh lại, bằng không nếu Người xảy ra chuyện gì, Đa Luân cũng không sống nổi..."
Đa Luân đỡ lấy Thái hậu, nước mắt trong mắt không chút do dự liền xoát xoát rơi xuống.
Thái hậu nghe vậy vỗ vỗ cánh tay Đa Luân:
" Mấy năm nay mẫu hậu có sóng gió gì mà chưa thấy qua, bây giờ Đức Dương chết cho dù đau lòng, cũng nhất quyết sẽ không ngã xuống như vậy, ngược lại là tiện nghi cho người khác. "
Đôi mắt Đa Luân đỏ bừng, lại mang theo vài phần kích động:
" Mẫu hậu có thể suy nghĩ như thế, Đa Luân thực sự rất cao hứng, về sau Đa Luân nhất định sẽ chăm sóc mẫu hậu thật tốt, chỉ mong Đức Dương ở dưới suối vàng có thể an tâm. "
Trong lòng Thái hậu thắt chặt, Đa Luân a Đa Luân, tâm kế của ngươi đến cùng thì giấu sâu bao nhiêu a? Vẫn là ai gia thật sự hiểu lầm ngươi, hết thảy mọi chuyện cũng không phải là ngươi gây nên...
" Ai gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những người sát hại Đức Dương, vô luận như thế nào cũng phải báo thù cho Đức Dương! "
Thái hậu nghe thấy lời nói của Đa Luân lập tức chuyển giọng, rõ ràng mở miệng nói.
Đa Luân trầm mặc không nói, chỉ nhẹ giọng gật đầu hòa cùng.
" Ai gia nghe nói trong tay ngươi có một tỳ nữ? "
Thái hậu nói thẳng vào vấn đề.
" Dạ? Trong tay Đa Luân tỳ nữ vô số, không biết mẫu hậu chỉ người nào? "
Hai mắt Đa Luân đẫm lệ mông lung nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu ra vẻ giận dữ:
" Ngươi đây là muốn giấu diếm ai gia? Ngươi có biết Mộc Tịch Bắc vừa mới làm ra chuyện gì không?"
Đa Luân giống như không hiểu mở miệng nói:
" Ngũ tiểu thư Tướng phủ kia..."
" Nàng ta lại thề thốt phủ nhận! Không thừa nhận người là nàng giết chết! Mà Lão thái phi lại muốn tấu lên với Hoàng đế, ngươi nói ai gia còn có thể trừng trị nghiệt chướng thứ xuất của Tướng phủ này như thế nào nữa! "
Trong giọng nói của Thái hậu mang theo lo lắng và tức giận.
Đa Luân có chút líu lưỡi, Mộc Tịch Bắc thề thốt phủ nhận? Vấn đề này tựa hồ có chút kỳ quái, chẳng lẽ nàng ta lại nghĩ được chiêu số tốt gì đó, có thể né tránh tai ương hình ngục? Lại hoặc là, đại khái là đột nhiên nghĩ thông suốt, không cần quan tâm sinh tử của một tỳ nữ nữa?
Sau khi Đa Luân cẩn thận phân tích, có vẻ đồng ý với ý nghĩ thứ hai hơn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, Mộc Tịch Bắc không gặp được Thanh Từ tất nhiên sẽ nghĩ tới từ bỏ, nghĩ đến là bỏ qua sinh tử của một tỳ nữ để bảo trụ mình, có điều, Đa Luân đối với sức quan sát của mình luôn rất có tự tin, bằng không thì cũng sẽ không nghĩ tới lợi dụng Thanh Từ.
Dưới cái nhìn của Đa Luân, Mộc Tịch Bắc ít nhiều vẫn để ý đến Thanh Từ, hoặc là đối xử có chút khác biệt với tỳ nữ này, cho dù hiện tại hạ quyết tâm bỏ qua Thanh Từ, thế nhưng sau khi nhìn thấy Thanh Từ mình đầy thương tích, tất nhiên lại là một loại cảm thụ khác.
" Ta đã thám thính qua, tỳ nữ của Mộc Tịch Bắc đang ở trong tay ngươi, ngươi không muốn giao người cho mẫu hậu, là vì duy hộ nàng ta sao? Hay là ngươi không có ý định báo thù thay Đức Dương! "
Thái hậu mắt không chớp nhìn Đa Luân, trong giọng nói mang theo nghiêm khắc lên án.
Đa Luân sững sờ, nhưng cũng hiểu được ý đồ đến đây của Thái hậu, thì ra Lão thái bà này cũng định dùng Thanh Từ áp chế Mộc Tịch Bắc, lợi dụng tỳ nữ này buộc Mộc Tịch Bắc nói ra chuyện "Tình hình thực tế " có liên hệ đến Đức Dương, cho nên lúc biết được trong tay mình giữ Thanh Từ, Lão thái bà này liền tìm tới cửa.
" Mẫu hậu nói gì vậy, sao Đa Luân có thể không muốn báo thù cho Đức Dương chứ? Bây giờ Đa Luân sẽ sai người mamg tỳ nữ kia đến."
Đa Luân vội vàng sửa lời nói.
Mình giết Đức Dương vốn vì muốn đạt được yêu thích của Thái hậu, không cần thiết vì chuyện này mà đắc tội Thái hậu, như vậy ngược lại là mất nhiều hơn được, Đa Luân lường trước, có Thái hậu áp chế, Mộc Tịch Bắc dù có thể chịu giày vò, cũng không thay đổi được kết cục.
Thái hậu bên này vừa hài lòng gật đầu, bên kia lập tức lại có người vội vội vàng vàng chạy tới hồi báo:
" Công chúa, tỳ nữ bị bắt kia chạy trốn rồi."
Lông mày Thái hậu lúc này liền nhăn lại, lại hồ nghi nhìn về phía Đa Luân, vì sao nó vừa đáp ứng giao người cho mình, người đã không thấy tăm hơi!
Đa Luân cũng sợ Thái hậu hiểu lầm, cho là mình không muốn giao người cho Thái hậu, lập tức mở miệng nói:
" Trước đó người không phải nhốt ở nhà giam Phủ công chúa sao? Làm sao có thể chạy thoát được? "
Tỳ nữ kia lập tức trả lời nói:
" Trước đó vốn là khoá tỳ nữ kia ở trên kệ hình, vận dụng roi hình, hơn nữa tỳ nữ trước đó đã trúng thuốc mê, liền hôn mê, người thi hành thấy công chúa không có phân phó, thì cũng không tiếp tục tra tấn nữa, nhưng ai có thể ngờ tỳ nữ kia không biết làm sao mở được dây thừng, thừa dịp người trông coi nhà giam không chú ý, chém bay người trông coi, chạy thoát ra ngoài ạ. "
Lông mày Đa Luân càng nhăn càng sâu, không hổ là tỳ nữ Mộc Tịch Bắc, cũng giống như nàng ta, không có một người nào là đèn đã cạn dầu!
" Không phải nói trúng thuốc mê sao? Chẳng lẽ các ngươi phế vật như vậy, ngay cả một nữ tử trúng thuốc mê, trên người lại có thương tích đều không trông được? "
Sắc mặt Đa Luân đóng băng, điểm này thật sự là nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng dự đoán qua rất nhiều loại khả năng, nhưng không ngờ đến một quân cờ nho nhỏ vậy mà cũng có thể nhấc lên gợn sóng, chạy ra thăng thiên.
" Vậy các ngươi còn không đuổi theo, chẳng lẽ còn chờ bản cung tự mình đi truy! "
Ngữ khí Đa Luân mười phần nghiêm khắc, không hề thấy dáng vẻ phóng túng như trước chút nào.
Tỳ nữ kia khẽ cắn môi, vừa nhìn thì đó là thủ hạ của quyền thần cực kì được Đa Luân sủng ái, nói tiếp:
" Nô tỳ đã phái rất nhiều người đi truy, tin tưởng nhất định có thể bắt được nàng ta về. "
Đa Luân trầm mặt không nói, lại dẫn Thái hậu tới nhà giam mà Thanh Từ chạy trốn, dùng cái này chứng minh mình không nói dối.
Lúc này Thanh Từ đang chật vật chạy về phía trước, trên người có không ít vết sẹo lạnh thấu xương, tựa hồ là vết tích do bị roi da đánh lên.
Trong mắt Thanh Từ hiện ra lãnh ý, nàng cũng không phải là đồ ngốc, từ lúc tỉnh táo lại phát hiện mình bị cột vào trên kệ hình, liền hiểu được nhất định là có người muốn lợi dụng mình đối phó tiểu thư, nếu không cần gì phải bắt một tỳ nữ nho nhỏ như mình chứ?
Tuy nhiên mình thân trọng thuốc mê, cho dù nội lực nổi bật, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, làm cho hành động của mình bị ngăn trở, có điều Thanh Từ cũng không thể không cảm tạ những thứ ngu xuẩn kia, vậy mà đối với mình thực thi tiên ( roi) hình.
Cái này căn bản là chương trình học nhập môn khi tiến vào nhà giam, mỗi một người mưu toan nghiêm hình bức cung tựa hồ đều sẽ dùng chiêu này trước, khả năng sau đó lại chính là kẹp ngón tay gì đó, các loại hình phạt bàn ủi, nhưng những thứ này đối với nàng và tiểu thư mà nói đều không xa lạ gì, hai người kiếp trước có thể nói là trải qua không ít.
Mà vài cái roi da không đau không ngứa như thế này lại giúp Thanh Từ một đại ân, Thanh Từ chảy không ít máu, lại đem thuốc mê trên người thả ra ngoài, cả người đều thanh tỉnh hẳn lên, cho nên quyết định thật nhanh, tìm đúng cơ hội, chạy trốn!
Mặt trái phủ công chúa lại tiếp giáp một tòa hải vực, phía sau nhà giam không ngờ lại là một vách núi đen, bên dưới vách núi đen là nước sông cuồn cuộn, Thanh Từ vẫn như cũ kéo lê bước chân không còn chút sức lực nào, chạy tới bên cạnh vách núi đen, mà người đuổi theo phía sau lại đã đuổi đến nơi.
" Chạy đi, tiếp tục chạy đi, ngươi không phải có thể chạy sao! Thật sự là mệt chết lão tử, trúng thuốc còn chạy nhanh như vậy, thật sự là tà! "
Ánh mắt nam nhân cầm đầu nhìn Thanh Từ hoàn toàn không có thiện ý.
Thanh Từ lạnh lùng đứng ở bên bờ vực, phía dưới lờ mờ truyền đến thanh âm mặt nước đập vào đá ngầm, trong không khí truyền đến mùi tanh nhàn nhạt, gió biển nhẹ nhàng thổi bay váy áo rách rưới của Thanh Từ, sợi tóc màu đen quất vào trên mặt, theo gió biển, nơi này hiện lên một cỗ ý lạnh.
Mấy người cầm đầu kinh ngạc nhìn Thanh Từ, có trong chớp mắt, phảng phất như bị tan mất tam hồn lục phách, cảm thấy nữ tử đầy người chật vật này vậy mà đẹp kinh người.
Mà giờ khắc này Thanh Từ lại đang lo lắng, cũng không biết tiểu thư nhà mình rốt cục thế nào rồi? Mình đây là bị người lợi dụng trúng kế, sợ là lại làm liên lụy tiểu thư, trong lòng Thanh Từ thật sự là cực hận mình.
Vết thương trên người ngược lại không có trở ngại, dù sao nhiều năm như vậy, mưa gió lợi hại hơn chuyện này Thanh Từ đã gặp nhiều, chỉ là điều duy nhất khiến Thanh Từ phẫn hận là, mình vậy mà lại thua ở trong tay những binh tôm tướng cua này, thật sự là vũ nhục nàng.
" Còn chờ cái gì! "
Nam tử cầm đầu lấy lại tinh thần:
" Lập tức bắt ả ta lại cho ta! Nếu không công chúa trách tội xuống, cẩn thận đầu của các ngươi!"
Thanh Từ nghe xong, lại cười lạnh một tiếng:
" Hóa ra các ngươi là người của công chúa hạ lưu kia, ngươi ra sức vì nàng ta như vậy có phải là ngươi cũng từng được ngủ qua với nàng hay không! "
Sắc mặt của nam tử kia khi đỏ khi tím, căm tức nhìn Thanh Từ, vô cùng không vui, lại mở miệng nói:
" Bắt ả lại cho ta, lão tử nhất định phải khâu miệng ả ta lại!"
Thanh Từ lại chỉ cười lạnh:
" Ta ngược lại không biết làm sao, thế mà nhàn rỗi nhàm chán mắng ngươi, thật sự là tự hạ thấp giá trị bản thân, có điều xin ngươi nhắn dùm với công chúa các ngươi, bảo nàng sớm chuẩn bị quan tài tốt, giao phó xong nguyện vọng, miễn cho đột nhiên mệnh táng hoàng tuyền, mấy nhóm nam sủng này lại không có nhà để về, bị người khi dễ! Ha ha ha... "
Mặt mày Thanh Từ mang theo tùy tiện, đứng ở bên bờ vực ngửa mặt lên trời cười to, cực kì cuồng vọng, lại làm cả đám người kinh ngạc, làm cho những kẻ có ý đồ tiến lên lại nhịn không được lui lại, không dám hành động.
Thanh Từ nhìn hạng người rắn chuột trước mắt, lộ ra ý cười khinh miệt, lại trong nháy mắt xoay người nhảy xuống vách núi đen.
Những người kia liếc nhau, lộ ra vẻ kinh hoảng, lập tức chạy đến bên bờ vực nhìn xung quanh, thế nhưng lại chỉ thấy được một chút bóng đen mơ hồ.
" Còn chờ cái gì, còn không mau bẩm báo công chúa! "
" Vâng "
Lập tức có người chạy bộ rời đi.
Thanh Từ chỉ cảm thấy mình đang rơi xuống một cách nhanh chóng, nàng cũng không phải đang tìm chết, chỉ là tình trạng bây giờ của mình cũng không tốt, đánh không lại những người kia, huống chi nơi này không phải địa bàn của mình, trên người mang thương tích, tình trạng không tốt mình tất nhiên không phải là đối thủ.
Nhưng Thanh Từ không muốn mình trở thành gánh nặng cho Mộc Tịch Bắc, cho nên chỉ có thể trốn, nếu là lúc trước, nàng sợ là hận không được mổ bụng tự sát, không tiếp tục để cho người ta lợi dụng mình uy hiếp đến chủ tử, nhưng là hiện tại, nàng càng trân quý mạng của chính mình hơn, bởi vì biết nàng ý nghĩa đối với chủ tử, cho nên nàng nhất định phải sống sót.
Vách núi này mặc dù sâu, nhưng dưới mặt đất cũng không đơn giản là vực sâu, mà là nước biển cuộn trào, kỹ năng bơi của mình cũng không tệ, chỉ cần vận khí không xấu, như vậy vẫn có khả năng chạy ra ngoài, hiện nay, Thanh Từ phải cố gắng sống sót, mới có thể gặp lại Mộc Tịch Bắc.
Cho nên một màn thân ảnh kia, không đợi đám người kịp phản ứng, liền nhảy vào vực sâu không đáy.
Sau khi Đa Luân nhận được tin tức, lập tức mang theo Thái hậu đến đây xem xét, nhìn qua vực sâu thăm thẳm, sắc mặt Đa Luân hết sức khó coi.
" Mẫu hậu, tỳ nữ này thật sự là giảo hoạt, vậy mà nhảy xuống từ nơi này, nay xem ra, phải như thế nào cho phải đây? "
Đa Luân có chút khó khăn mở miệng nói với Thái hậu.
Thái hậu cũng sầm mặt lại:
" Hừ! Nếu như ngươi sớm một chút giam tốt người, làm sao sẽ phát sinh loại như này! Ngươi thật đúng là không làm ai gia thất vọng! "
Dứt lời, Thái hậu phất tay áo xoay người rời đi.
Thái hậu vốn cũng không phải là thật tâm vì Thanh Từ mà đến, mà là thông qua Mộc Tịch Bắc, muốn thám thính Thanh Từ một phen, nếu bây giờ người đã không còn ở trong phủ công chúa, bà cũng đã làm được, trở về ngược lại là giống như báo cáo tình hình cho Mộc Tịch Bắc! Đợi sau khi Thái hậu đi xa, Đa Luân vung tay cho mấy người một bạt tai:
" Ngay cả một tỳ nữ bị ngấm thuốc mê, người bị trọng thương mà các ngươi cũng không trông được, bản cung nuôi đám phế vật như các ngươi để làm gì nữa! "
Đa Luân tựa hồ vô cùng tức giận, vậy mà phái người trực tiếp xử tử những người này.
Thái hậu trở lại cung trong lại thẳng đến thiên lao, đem sự tình bàn giao cho Mộc Tịch Bắc.
" Không phải ai gia không giúp ngươi đòi người, mà là tỳ nữ kia của ngươi thật sự là vận khí không tốt, vậy mà từ trên vách đá nhảy xuống. "
Thái hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt, trong lòng rất âu lo, nhưng là ngẫm lại Thanh Từ nhất quán trình độ, mặc dù trái tim vẫn treo như cũ, lại không khẩn trương giống như Đa Luân nơi đó.
" Mặc dù không mang người trở về cho ngươi, nhưng chuyện đáp ứng ngươi ai gia đã làm được, ngược lại là ngươi, cũng đừng làm cho ai gia thất vọng, ai gia ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi phải như thế nào
chứng minh với ai gia, Đa Luân mới thật sự là hung thủ."
Thái hậu chỉ lạnh lùng ném lại câu này liền xoay người rời đi.
Mộc Tịch Bắc xuyên thấu qua cửa sổ, phát giác sắc trời dần tối, cũng yên lặng đứng ở trong thiên lao, xem ra, tối nay mình phải vượt qua ở chỗ này rồi.
Mộc Tịch Bắc tĩnh tọa một đêm, thẳng đến ngày hôm sau trời dần dần sáng lên, nàng mới bằng vào cảm quan nhạy cảm có chút phát giác.
Bạch Trúc bưng bát cháo hoa cùng hai cái màn thầu đi tới, đem đồ đặt ở trước cửa phòng giam Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:
" Thái hậu còn chưa hạ lệnh xử trí ngươi, ngươi có tính toán gì không?"
Mộc Tịch Bắc cầm lấy cái màn thầu trắng bóng, cắn một cái, cười nói:
" Còn có thể có tính toán gì, đi được tới đâu hay tới đó. "
Bạch Trúc từ chối cho ý kiến nhíu mày, mở miệng nói:
" Ta làm sao thấy ngươi như đã tính trước a, chẳng lẽ lần này ngươi lại tương kế tựu kế? "
Mộc Tịch Bắc cười nhạo một tiếng:
" Trí tưởng tượng của ngươi thật đúng là phong phú, ta lại không thể biết trước, còn có thể nhiều lần tương kế tựu kế? "
Bạch Trúc gật đầu:
" Vậy đến cũng là, có điều ta làm sao luôn thấy ngươi là một thân mang theo tính toán a."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Ta là người sắp chết, tự nhiên ta phải tính toán làm chút tiền tài ở sau mình tiện nghi ai chứ, làm sao? Bạch phó thống lĩnh có ý kiến?"
Bạch Trúc cười cười, mở miệng nói:
" Ngươi cũng là thật thú vị."
Dứt lời, Bạch Trúc đứng lên, lời nói này có chút ý vị thâm trường, hắn giống như rất nhiều người, coi là Mộc Tịch Bắc là khối băng, hoặc là con rắn độc, lại không ngờ nữ tử này lại có một mặt ôn nhu như thế.
Biết mình cũng không tìm hiểu ra cái gì, Bạch Trúc cũng nên rời đi trước.
Mà ở trên đại điện, lại phát sinh một chuyện khác, Bắc Bang Tam hoàng tử mở miệng nói:
" Khởi bẩm bệ hạ, ta Bắc Bang Tam hoàng tử hi vọng có thể cùng người Tây La liên minh quốc tế, kết tình thông gia. "
" Thông gia?"
Hoàng đế có chút sững sốt, tựa hồ không biết Bắc Bang rốt cuộc đang đánh bài gì.
Người sứ giả kia gật đầu nói:
" Đúng vậy, hôm qua Bắc Bang Tam hoàng tử ta đến Đa Luân phủ công chúa dự tiệc, lại nghe được một khúc đàn, quanh quẩn không dứt, Tam hoàng tử ta đặc biệt ái mộ, lập tức thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, Bắc Bang Tam hoàng tử ta hứa hẹn vị trí chính phi."
Hoàng đế vẫn chưa kịp phản ứng, hai ngày nữa, Bắc Bang Tam hoàng tử sẽ phải lên đường trở về nước, làm sao lại đột nhiên muốn làm thông gia chứ?
" Không biết Tam hoàng tử ái mộ người nào? Nữ tử kia đã kết hôn chưa?"
Hoàng đế thân thể hơi nghiêng về phía trước, mở miệng nói.
Bắc Bang Tam hoàng tử rốt cục không cần sứ giả đại biểu nữa, mà là tự mình mở miệng nói:
" Là Ngũ tiểu thư tướng phủ, Mộc Tịch Bắc, hôm qua ngẫu nhiên ở Phủ công chúa ta nghe được tiếng đàn của Mộc Ngũ tiểu thư, chỉ cảm thấy mất tâm thần, không thể không đối với Tây La nhìn với con mắt khác, lập tức hôm nay khẩn cầu bệ hạ tứ hôn, ban Mộc Ngũ tiểu thư cho bản điện hạ, đến Bắc Bang hòa thân."
Mọi người ở dưới trong lúc nhất thời tâm tư khác nhau, chuyện ở phủ công chúa hôm qua bọn hắn cũng đều nghe nói, Tam hoàng tử thế nhưng cũng ở đó, không có lý do không biết Mộc Tịch Bắc là kẻ khả nghi sát hại Đức Dương trưởng công chúa, cho nên ý tứ của Bắc Bang Tam hoàng tử chẳng phải là muốn bảo vệ Mộc Tịch Bắc sao?
Hoàng đế tựa hồ cũng đang do dự, có điều ngẫm lại phía sau Tam hoàng tử là cường đại Bắc Bang, nếu như muốn một người mà cũng không được, sợ là sẽ không vui đi? Nhưng chỉ sợ nhất tộc Quách La thị của Thái hậu, không chịu từ bỏ ý đồ. Hoàng đế trong lúc nhất thời khó xử hẳn lên.
Bắc Bang Tam hoàng tử lại mở miệng nói:
" Bắc Bang ta một lòng muốn giao hảo với Tây La, không tiếc xuất ra công chúa tôn quý của Bắc Bang ta, chẳng lẽ to lớn như Tây La, lại luyến tiếc giao phó một nữ tử thứ xuất cho bản điện hạ sao!"
Lời này vừa ra, trên đại diện không ít người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng là Bắc Bang Tam hoàng tử, cho dù Bắc Bang tạm thời không thể quy mô tiến công Tây La, thỉnh thoảng quấy rối một chút luôn luôn đủ để Tây La uống một bình, mà người Tây La sợ nhất vẫn như cũ là một ngày nào đó Bắc Bang liên thủ với Nam Kiều, đối phó mảnh đất giàu có của chính mình.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, xác thực, Bắc Bang công chúa tôn quý hơn nhiều so với một thứ nữ, phải biết rằng, nếu là người không quyền không thế, thứ nữ đối với những người này mà nói cũng chỉ là cái đồ chơi, nhưng hôm nay Tam hoàng tử ngang nhiên cầu hôn với Hoàng Thượng, thế nào cũng không hợp lý a.
Mà Hoàng đế càng không có khả năng giải thích cho Bắc Bang Tam hoàng tử, chuyện Mộc Tịch Bắc là kẻ khả nghi sát hại Đức Dương trưởng công chúa, bởi vì người ta rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy chuyện đã xảy ra, lại giả bộ không biết, ngươi không nên chọc trên cột ra, chẳng phải là tự tìm không thoải mái.
Ngay từ đầu mọi người đều không dám mở miệng, thế nhưng ngẫm lại, cho dù lớn như Bắc Bang chống lại Quách La thị tộc, cũng sẽ không làm nhiều, mà Quách La thị tộc lánh đời đã lâu, nếu lần này có thể bị tạc ra, vận mệnh triều đình sợ là lại phải rung chuyển, không khỏi liền không có lợi.
Hoàng đế ngẫm nghĩ hồi lâu, thật sự là nghĩ không ra lý do cự tuyệt, lập tức mở miệng nói:
" Một khi đã như vậy, đây cũng là một hồi duyên phận, trẫm lập tức sắc phong Mộc Tịch Bắc làm Vĩnh Dạ Quận chúa, tứ hôn cho Bắc Bang Tam hoàng tử, đến Bắc Bang hòa thân."
Tam hoàng tử lần này rốt cục cười ôm tay:
" Đợi sau khi ta trở lại Bắc Bang, nhất định phải bẩm báo với phụ hoàng ta, Tây La có một vị quân chủ anh minh, cho nên Tây La mới có thể phồn hoa như thế."
Không sai, hôm đó thứ mà Mộc Tịch Bắc để vào trong tay Tam hoàng tử là một cái đồng tâm kết, ngụ ý của thứ này tự nhiên không cần nói cũng biết. Nàng đang đánh cược, cược Bắc Bang Tam hoàng tử đối với mình vẫn còn có chút hứng thú, hoặc cho dù là vì muội muội của hắn mà muốn mang mình rời khỏi Tây La, tóm lại, mặc kệ lý do gì, Mộc Tịch Bắc cược hắn sẽ trợ giúp mình.
Mộc Tịch Bắc không thể, nếu thật sự cứ như vậy tùy ý Đa Luân nắn bóp, tiến vào nhà giam, sợ là sẽ không ra được, cho dù có thể nhờ Thái hậu chứng minh trong sạch của mình, thế nhưng Thái hậu nhất định cũng sẽ giận lây sang mình, nàng không thích trông cậy vào người khác, càng sẽ không gửi hi vọng ở người khác tới cứu giúp, chỉ có thể tự mình ra tay.
Huống hồ, đến Bắc Bang thực sự cũng là một lựa chọn tốt, có Bắc Bang bối cảnh cường đại, vô luận là nàng muốn làm lên cái gì, đều như có thần trợ, tất sẽ không khó khăn như vậy.
Cùng lúc đó, nàng có thể tránh mặt Ân Cửu Dạ, nam nhân khiến nàng đau lòng kia, tọa trấn Bắc Bang, đưa tay luồn vào Tây La, lợi dụng quyền thế Bắc Bang, nâng đỡ người khác, quấy cho triều đình Tây La long trời lở đất, từ đó đối phó An Nguyệt Hằng!
Mặc dù nói quyết định này nhìn như đi vòng một vòng, nhưng Mộc Tịch Bắc biết, quanh đi quẩn lại mình cuối cùng sẽ báo được đại thù, mặc dù tựa hồ phiền toái một chút, nhưng đã là lựa chọn tốt nhất mà Mộc Tịch Bắc có thể nghĩ tới lúc ấy, nếu không như thế, sợ là mạng của mình sẽ phải để ở chỗ này rồi.
Nàng từ trước đến nay co được dãn được, không sợ không ngóc đầu trở lại!
Bây giờ, thế cục giữa Đa Luân và Mộc Tịch Bắc đã phát sinh biến hóa vi diệu, chí ít nàng ta đã không thể cầm Thanh Từ để áp chế nàng, cũng không thể mượn tay Thái hậu diệt trừ nàng, cái này vừa thấy giống như kết cục tất thắng, tựa hồ đã không còn chắc chắn.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm nay càng hơi ít, hai ngày này xuyên khóa giả tiền, khóa nhiều... Ngày mai được nghỉ, trong lúc nghỉ sẽ tận lực bù lại...
Có người nói không quen Bắc Bắc luôn luôn tự xưng Bắc Bắc.... Kỳ thật đây chỉ là phù hợp chút tính cách khẩu Phật tâm xà của Bắc Bắc a, bằng không thay cái xưng hô khác có vẻ Bắc Bắc là loại nữ tử lạnh tình, hazz, bởi vì đã năm mươi vạn chữ, cho nên sửa là không có khả năng, đằng sau ta sẽ tận lực châm chước để xưng hô khác...
Còn có vấn đề tình cảm liên quan đến nam chính nữ chính, sự kiện lần này sẽ là một cơ hội, loại tính tình không nóng không lạnh như Bắc Bắc, làm cho người ta không có biện pháp cầm được, cái gọi là trống kêu còn nặng hơn chùy gõ, cho nên sự kiện lần này kết thúc, Bắc Bắc mới có thể chân chính mở rộng cửa lòng, từ trong lòng tiếp nhận Cửu Dạ....