Tôi rời khỏi phòng nghị sự, Huyền Diệp thân thiết đưa tôi hồi cung rồi cho tất cả lui xuống, thấp thỏm nói: “Hoàng tổ mẫu, sau khi triệt phiên có thể sẽ xảy ra chiến tranh, Thượng Chi Tín, Cảnh Tinh Trung thì không đáng lo, chỉ có thế lực Ngô Tam Quế quá ư bành trướng, đến lúc ấy thế cục khó mà tránh khỏi rối ren, chỉ e sẽ làm phiền đến cuộc sống an dưỡng của Hoàng tổ mẫu.”
Tôi thờ ơ đáp: “Không sao, đánh đi, dù gì ông ta cũng chẳng đánh nổi cậu.”
Huyền Diệp khó mà tin được: “Hoàng tổ mẫu, Người thực sự tin rằng trẫm diệt trừ được Ngô Tam Quế?”
Tôi trả lời với vẻ dĩ-nhiên-là-thế: “Đương nhiên, vừa nghe tên đã biết lão này mang số phận thua thiệt rồi, cậu xem, lão ta phải khom lưng uốn gối lần đầu khi phản bội tiền Minh, lần nữa khi phản bội người Hán, còn thiếu một lần uốn gối cuối, nếu lão lại phản bội cậu, hẳn phải quỳ trước mặt cậu tạ tội thôi. Còn con trai lão ta, Ưng Hùng gì gì ấy, chẳng phải ứng với cẩu hùng à?(1) Chả làm nên chuyện hay ho gì đâu.”
(1): chơi chữ, Tam Quế phát âm giống với tam quỵ (tức là uốn gối ba lần), còn Ưng có nghĩa là ứng, Hùng có nghĩa là gấu, cẩu hùng là gấu chó (hay còn có nghĩa là người vô tích sự), tóm lại là thâm thúy ghê gớm…
Ánh mắt Huyền Diệp chợt lóe sáng, nhìn tôi: “Người là vị Hoàng tổ mẫu kia, Người quay lại rồi!”
Ầy! Thằng nhóc này thông minh thật. Tôi cười gật đầu: “Đúng đấy, sao cậu nhận ra được thế?”
“Hồi nãy trẫm chỉ ngờ ngợ, sau lại nghe Người phân tích tên của phụ tử Ngô thị, trẫm đã chắc chắn.” Huyền Diệp có phần kích động: “Hoàng tổ mẫu, Người sẽ không rời đi nữa chứ?”
Tôi cười đáp: “Không, đến khi tỉnh giấc mộng này thì ta phải trở về!”
Huyền Diệp cuống cuồng nói: “Không phải đâu, Hoàng tổ mẫu, đây không phải mơ mà.”
Tôi bật cười thành tiếng: “Sao có thể? Cậu xem, ta véo chân có đau đâu.”
Huyền Diệp cười gượng: “Hoàng tổ mẫu, cái chân Người đang véo là của trẫm.”
Tôi không tin! Tôi véo tay, ngắt chân mình, đau quá! Không phải chứ? Chồng à! Con trai à! Em không muốn rời xa hai người đâu! Tôi ngất…
Lúc tôi tỉnh lại, đây vẫn là Từ Ninh cung, với kinh nghiệm xuyên không của mình, tôi không thể không thừa nhận mình đã xuyên lần nữa.
Tôi vội vàng cho gọi Huyền Diệp, cậu vẫn đang chờ ở gian ngoài, tôi kéo cậu vào phòng riêng, giảng giải: “Huyền Diệp à, cậu biết ta không phải Hoàng tổ mẫu thật mà, cậu mau tìm kỳ nhân dị sĩ đưa ta về đi, cũng là để tiện cho Hoàng tổ mẫu thực sự của cậu về đúng vị trí.”
Huyền Diệp lắc đầu: “Lòng trẫm chỉ biết có mỗi một Hoàng tổ mẫu là Người thôi!” Không phải chứ, bà già kia lại làm việc gì khiến nhân thần cộng phẫn(2) à?
(2): người thần cùng phẫn nộ, nôm na là chọc giận tất cả mọi người.
Tôi hấp tấp khuyên: “Việc này hẳn xảy ra hiểu lầm gì rồi, hai người là máu mủ, dù xương có gãy thì thịt vẫn liền, phải cố mà hóa giải chứ. Cậu đưa ta về mau lên!”
Huyền Diệp vô cùng tổn thương đáp: “Lúc ở Trường Thành khi ấy, Người vứt bỏ trẫm mà đi, vị Hoàng tổ mẫu kia quay về bắt đầu can dự vào chính sự, tập hợp cả đám cựu thần nổi dậy, chống đối trẫm trên mọi phương diện. Sau này trẫm mới biết bà ta vốn muốn để Phúc Toàn ca ca kế thừa đế vị.”
“Không đâu, nếu bà ta có ý ấy cũng sẽ chẳng ngốc nghếch mà nói cho cậu biết, hẳn là cậu nghĩ sai rồi. Mà Phúc Toàn là một thằng bé ngoan, cậu đừng làm hại nó!”
Huyền Diệp ôm tay tôi: “Hoàng tổ mẫu, Người ở lại nhé! Ngoại trừ việc chẳng cách nào hóa ra sư phụ Vô Trần, thì điều gì trẫm cũng sẽ đáp ứng Người.”
Tôi sắp khóc rồi: “Không được! Ở thế giới kia, ta đã cưới kiếp sau của Vô Trần, ta không muốn bà già nhà cậu chiếm mất cơ thể kia, ta không muốn bà ta lợi dụng chồng mình đâu! Cậu nhanh chóng nghĩ cách đi!”
Huyền Diệp buông thõng tay, khẽ khàng đáp: “Chẳng phải trẫm không muốn giúp Người, mà là trẫm cũng chả có cách nào.” Sau đó vui vẻ cáo lui, đi xử lý chính sự.
Không được, núi không dời thì nước chuyển dòng, tôi phải tự cứu lấy mình thôi!
Tôi đâm đầu vào tường, đến lúc mấu chốt lại bị một “cái” đệm thịt chắn lại, tôi bụm đầu, nó che ngực. Cô bé đáng thương chui từ đâu ra thế này, không sợ bị ép dẹp à?
Tôi không nhụt chí, tìm cơ hội để treo cổ tự tử, rốt cuộc dây thừng đứt, rớt xuống một “cái” đệm thịt, tôi vuốt mông, nó ôm ngực. Lại là con bé nọ, đáng thương thật đấy, sẽ không bị lõm vào chứ?
Tôi lại nghĩ cách khác, đòi đi tắm, chuẩn bị chết đuối trong bồn, chốc lát sau bồn tắm lại bể tan bành, nước chảy đầy đất, chân trượt một cái, con bé kia vừa khéo đệm dưới người tôi, tay tôi lại chống ngay trên ngực nó.
Ồ, đồi núi đồ sộ quá đi thôi! À tôi hiểu rồi, va đập vài lần nên sưng lên ấy mà. Đây là một phát hiện to lớn cho “ngành bơm ngực học”, nếu có thể quay về, tôi phổ biến phương pháp này cho một thẩm mĩ viện nào đó, không chừng có thể phát tài nữa ấy chứ.
Cứ thế, tôi thất bại lại thử, thử rồi thất bại, con bé âm hồn kia luôn xuất hiện kịp thời, chắc hẳn nó làm mấy chức vụ tương tự như mật thám đại nội 008(3) nhỉ? Nhác thấy trọng tâm trước sau của nó bị tàn phá đến mức mất cân bằng mà mình vẫn chẳng làm nên trò trống gì sau N lần thử tự sát, thế là tôi ngoan ngoãn yên phận.
(3): tên một bộ phim.
Trong khoảng thời gian này, Huyền Diệp chắc mẩm rằng tôi không chết nổi, ngày ngày vui vẻ đến thỉnh an sáng tối, cùng tôi dùng thiện, chỉ có ánh mắt nhìn con bé kia ngày càng lộ vẻ khen ngợi.
Con bà nó, tôi ở đây phục dịch khổ sai cho cậu ta, lại còn tặng kèm cho cậu một bộ ngực to, bà nội cậu ta ở kia chắc đang chấm mút chồng tôi, kiếp trước tôi thiếu bao nhiêu tiền của cái gia đình Ái Tân Giác La này thế? Trời ơi, uổng công ông làm trời mà chẳng phân biệt nổi thiện ác trắng đen!
Tôi bi quan, tôi tuyệt vọng, tôi vừa khóc vừa nhớ chồng, từ từ thiếp đi.
Có người đang hôn tôi, kẻ háo sắc nào vậy, đúng là chả có mắt nhìn, người già cả thế này cũng không tha? Tôi trở tay tát một cái, người đó vô cùng tủi thân: “Vợ à, em còn giận hả!”
Giọng nói quen quá! Tôi mở mắt ra, a, chồng! Tôi ôm anh, xúc động đến giàn giụa nước mắt: “Chồng ơi, em cứ nghĩ sẽ không thể gặp lại anh nữa, em nhớ anh lắm! Chồng à!”
Anh rõ ràng không bắt kịp suy nghĩ, “Cục cưng, em sao thế? Mơ thấy ác mộng ư?”
Tôi nhìn xung quanh, đây là căn phòng nhỏ của gia đình, ngắm vẻ ngoài của mình trong con ngươi anh, đúng là tôi. Ôi! Tôi xuyên trở về rồi! Cảm ơn trời đất, cảm tạ Phật Tổ đại từ đại bi, Thượng Đế nhân ái vô biên, Thái Thượng Lão Quân pháp lực cao cường và cả Thánh Ala nhiệt tình chủ động (Muhammad từng nói, Núi không dời đến gần mình, thì mình đi tới chỗ của núi(4).)…
(4): những người theo đạo gọi Muhammad là “sứ giả của Thượng Đế, những người không theo đạo thì xem ông là người sáng lập Islam, câu nói trên do mình dịch thô, nếu có ai theo đạo Hồi thấy sai thì vui lòng báo lại cho mình, tài học hạn hẹp.
Tôi quơ lấy chiếc di động trên đầu giường xem giờ, lúc này chỉ mới hơn nửa tiếng kể từ khi bọn tôi cãi nhau, đúng thật là có cảm giác một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Lại cảm tạ chư vị thần tiên lần nữa, vì đã không cho bà già Hiếu Trang kia xơ múi được chồng con.
Tôi hôn chồng thật lực, anh ngẩn ngơ một chốc rồi nhiệt tình đáp lại, sau đó tình cảm mãnh liệt tung tóe bốn phía…
Chồng hôn tôi: “Thơm thơm, sao hôm nay em nhiệt tình dữ vậy?”
“Vì em phát hiện ra rằng mình rất yêu anh!” Con người thường mất đi rồi mới biết quý trọng, cũng may ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi ôm anh thật nồng nàn: “Chồng à, em sẽ chẳng bao giờ cãi nhau với anh nữa.”
Anh cười đáp: “Nếu lần nào cãi xong cũng được đền bù như này, có cãi nữa cũng chả ngại.”
“Tưởng tượng hay nhỉ!” Tôi thoáng véo anh, “Đúng rồi, không phải em đã khóa cửa à? Anh vào bằng cách nào?”
Anh cười gian xảo: “Em không biết trên đời còn có thứ gọi là chìa-khóa-dự-phòng à?”
Bấy giờ con khóc, anh khoác áo, nhẹ nhàng hôn tôi: “Bé cưng tỉnh rồi, anh đi trông nó đây, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Tôi mặc quần áo xong bước ra ngoài, anh đang dỗ dành con: “Bé cưng ngoan nào, đừng làm ồn nữa, vừa nãy mẹ con mệt lắm ấy, cho mẹ ngủ thêm một lát nhé, sau này con phải trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như ba này, phải khiến vợ mình hạnh phúc đấy!”
Tôi bước đến đánh anh: “Lộn xộn gì đó, giờ mà giáo dục giới tính có sớm quá không?”
Anh ngẩng đầu cười: “Chính vì nó không hiểu nên anh mới phải nói, đợi tới lúc nó hiểu rồi, anh cũng chỉ biết chui vào hang hốc nào đó mà thầm đắc ý thôi. Sao không ngủ thêm đi?”
Tôi ôm con, trước đây thằng bé mà khóc thì tôi lập tức nhức đầu, giờ lại thấy tiếng khóc của nó như tiếng trời, thằng bé ngửi được mùi quen trên người tôi, dần nín khóc. Chồng ôm lấy chúng tôi, cả gia đình tựa sát vào nhau, căn phòng ngập tràn không khí hạnh phúc.
Hơn mười ngày sau, tôi bị cảm. Chúng tôi không tìm bảo mẫu, chỉ mướn người phục vụ theo giờ, vì ông chồng của tôi không thích người lạ lãng vãng xung quanh mình. Thế là Sở Y Phàm xin nghỉ phép, làm việc tại nhà, chăm sóc con trai.
Tôi uống thuốc cảm, ngủ một mình trong phòng.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở Từ Ninh cung, bấy giờ tôi không lạc quan một cách mù quáng nữa mà nhéo chân mình ngay, đau! Mẹ nó, sao lại xuyên không nữa rồi? Tôi thầm chửi ông trời năm lần bảy lượt.
Khi ấy, Tô Mạt Nhi nhắc tôi đến Càn Thanh cung thảo luận chính sự. Tôi hỏi giờ giấc, bây giờ đã là cuối năm Khang Hi thứ mười hai, đã nửa năm trôi qua từ lần xuyên cũ.
Tôi đến phòng nghị sự, cả đám người quỳ xuống, tôi chẳng còn thích thú như trước, suy sụp bảo họ đứng lên. Huyền Diệp vô cùng lạnh nhạt với tôi, xem ra quan hệ bà cháu họ vẫn chưa hàn gắn được.
Đề tài thảo luận trong hội nghị lần này là, có cần phải giết Minh Châu hay không?
Hóa ra Ngô Tam Quế đã làm phản, Sách Ngạch Đồ thuộc phái hộ phiên cho rằng nguyên nhân dẫn đến việc ấy là do chính sách triệt phiên, yêu cầu giết những người thuộc nhóm Minh Châu – phe chủ trương triệt phiên để dẹp loạn phản nghịch. Chiếu theo thái độ của bọn họ, hẳn Hiếu Trang thuộc phe đòi giết Minh Châu rồi, những đôi mắt trông mong đang nhìn tôi.
Huyền Diệp nghiêm khắc bác bỏ lập luận ấy: “Khí thế tam phiên ngày càng lớn mạnh, triệt cũng phản, không triệt cũng phản, thế nên trẫm quyết không bắt chước Hán Cảnh Đế giết Tiều Thố dẹp loạn thất quốc đâu.” Khá khen cho thằng nhóc này, có trách nhiệm, không hổ đã được tôi dạy bảo. Lại nói, có thể xem như Minh Châu chính là anh chồng mấy đời của tôi, giờ không bao che nhau thì còn đợi đến bao giờ?
Thế là, tôi vỗ tay ba cái tặng Huyền Diệp, “Giỏi, khi cần ra tay mới ra tay!” Phía dưới sụp đổ cả, phe đòi giết Minh Châu đang chìm trong nỗi khiếp sợ (Họ chẳng ngờ được rằng tôi lâm trận lại bỏ trốn), Huyền Diệp ra lệnh vũ trang chống phản loạn.
Hội nghị kết thúc, Huyền Diệp bừng sáng hai mắt tiến đến dìu tôi, sao lại trước ngạo mạn, sau cung kính thế này?
Đến Từ Ninh cung, Huyền Diệp cho tất cả lui xuống, đích thân rót trà cho tôi, sau đó vui mừng khấp khởi nói: “Thanh Thanh Hoàng tổ mẫu, tỷ đã trở lại!” Ọc! Xưng hô kiểu gì vậy, cái lỗ tai không phân biệt được giọng mũi của tôi nghe đến ngấy cả rồi. Xem ra thì chức năng nổi da gà của cơ thể này hãy còn bình thường, da gà đồng loạt xếp hàng đứng nghiêm cả.
“Ầy! Sao cậu biết ta là Thanh Thanh?” Tôi rất lấy làm lạ, mình chưa từng kể với cậu ta mà.
Huyền Diệp đáp với vẻ hơi buồn: “Trước khi sư phụ Vô Trần qua đời từng gọi tỷ như thế.” Cậu nắm tay tôi, ân hận thốt lên: “Sớm biết vậy, trước đây dù có phải từ bỏ tất cả, trẫm cũng sẽ cứu sư phụ. Thanh Thanh Hoàng tổ mẫu, tỷ đừng rời đi nữa nhé!”
Tôi ủ rũ nói: “Ta còn chả biết sẽ ra sao nữa này?” Sau đó tôi lại hỏi cậu: “Cậu và bà nội vẫn chưa làm hòa à?”
Huyền Diệp bày ra vẻ không vui: “Từ lần tỷ rời đi trước đây, bà ấy tỉnh lại, càng nghi ngờ trẫm bỏ bùa bà, càng dốc sức đối đầu với trẫm, ngăn cản việc triệt phiên. Thanh Thanh Hoàng tổ mẫu, trẫm chỉ mong tỷ đừng đi nữa.”
“Không được đâu, cậu chớ ngăn ta, cũng đừng gọi ta như vậy, nghe kỳ cục ghê.” Tròng mắt đảo một vòng, vẻ gian xảo bốc lên, “Xem ra cậu cũng chẳng yêu thương gì bà nội nhà mình, hay là cứ…” Tôi làm động tác cắt cổ, đừng trách tôi độc ác, người không vì mình, trời chu đất diệt! “Thế thì hai ta đều an lòng. Cậu yên tâm, ta không khiến cậu phải gánh lấy tiếng xấu đâu, chỉ cần cái con bé 008 kia không xuất hiện thì ta có thể đối phó với tất thảy những người khác, tuyệt đối sẽ dọn dẹp sạch sẽ hộ cậu.”
Huyền Diệp chưa vội đồng ý, chỉ hỏi tôi: “008 là ai?” Tôi làm động tác uốn lượn một đường cong hùng vĩ trước ngực mình.
Huyền Diệp cười to với vẻ ngầm hiểu: “Thanh Thanh Hoàng tổ mẫu, trẫm sẽ không đáp ứng tỷ đâu, cứ yên tâm ở lại nhé!”
Tôi, tôi đấm cậu! Tôi giơ tay lên, song vẫn chả có can đảm giáng xuống. Tôi khinh bỉ chính mình, chết còn chả sợ, vậy mà lại còn khuất phục cường quyền. Thế là đành gào hai câu, vớt vát tý sĩ diện “Này thằng nhóc kia, bảo cậu đừng gọi ta như thế mà, có nghe không hử! Với lại, từ lúc nào mà ‘Người’ chuyển thành ‘tỷ’ vậy, có biết cái gì gọi là lễ phép không?”
Huyền Diệp cười to cáo lui.
Sau này, trước mặt tôi, cậu ta ngày càng tùy tiện. Tôi rất đau lòng, chim sẻ khoác lông phượng hoàng cũng chả có tác dụng gì, vừa lộ tẩy đã bị người ta kỳ thị ngay.
Một ngày nọ, Nạp Lan Dung Nhược cầu kiến, thưa rằng muốn tạ ơn tôi đã cứu cha mình. Về sau, anh ta bái phỏng tôi ngày càng thường xuyên hơn.
Tôi thấy dáng vẻ của anh ta từa tựa Vô Trần nên có ấn tượng tốt, lại vì đang nhớ chồng nên cứ nhìn anh ta mà vọng mai chỉ khát(5), thân thiết với anh ta.
(5): trông mai giải khát.
Rốt cuộc có một hôm, Huyền Diệp ngập ngừng hỏi tôi có cảm nghĩ gì về Dung Nhược, tôi mới ngộ ra ý của cậu.
Đệt, cậu làm Hoàng thượng rồi còn định kiêm luôn chức ông mai hử? Cho rằng tôi ăn tạp à, cho dù có cống ai đến cũng không từ chối à! Tôi điên mất thôi! Tôi gào thét! Cuối cùng tôi cũng đã có thể khinh thường cường quyền, tay trái phải và cả hai chân “hỏi thăm” thân thể Huyền Diệp, “Cái lá cây thối rữa chó má nhà cậu, cậu nghĩ ta là cái gì? Hả? Hôm nay ta mà không tương cậu nát thành phân bón, thì ta đảo ngược ba chữ Lâm Tử Thanh lại ngay.”
Huyền Diệp vừa né vừa tránh: “Thanh Thanh, ta sai rồi, tỷ tha cho ta đi!”
Tiếng động quá to, cung nữ thái giám bên ngoài nghe thấy bèn xông vào cứu giá, sau này trong kinh thành lặng lẽ lưu truyền chuyện gia đình bà cháu Hoàng đế thích chơi trò huých tường.
Tôi đã rạch nát lớp mặt nạ cuối cùng trước mặt Huyền Diệp, chuẩn bị chọc giận cậu, khích cậu ta giết bà.
Tôi ngắt cậu, véo cậu, đá cậu… Quả nhiên nhân chi sơ tính bản thiện, có làm Hoàng đế cũng chẳng che giấu được điều này. Huyền Diệp dường như rất vui, giản lược cả chữ ‘Hoàng tổ mẫu’, cũng chả tự xưng là ‘trẫm’ nữa, còn tự nhận mình là ‘Tiểu Diệp Tử’, bảo rằng mình cam tâm tình nguyện làm chiếc lá góp vào cánh rừng xanh gì gì đó(6).
(6): Tiểu Diệp Tử là chiếc lá nhỏ, Lâm Tử Thanh là cánh rừng xanh, ừm thì hơi mờ ám…
Xì! Ai quan tâm tới cậu chứ! Tôi ngắt ngắt ngắt, véo véo véo, đá đá đá… Tôi chẳng tin mình không chết nổi!