Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 18

Ellie thức giấc vào buổi sáng hôm sau, cảm thấy khoan khoái vô cùng. Những gì mà một chút lòng can đảm và quyết tâm có thể tác dụng đến tinh thần của con người thật ngạc nhiên. Đó là một thứ kỳ lạ, tình yêu lãng mạn. Cô chưa bao giờ cảm thấy nó trước đây và ngay cả nếu nó làm bụng cô nôn nao một chút, cô muốn giữ nó bằng cả hai tay và không bao giờ buông ra.

Hay đúng hơn là, cô muốn níu giữ Charles và không bao giờ buông tay, nhưng đó là một việc bị nghiêm cấm với đôi bàn tay băng bó. Cô cho rằng đó là dục vọng. Nó cũng xa lạ đối với cô như tình yêu lãng mạn.

Cô không hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể thay đổi anh nghe theo quan điểm của mình về tình yêu, hôn nhân và lòng chung thủy, nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ sống yên ổn được nếu không thử làm thế. Nếu không thành công, có thể cô sẽ đau khổ, nhưng ít nhất cô không phải gọi mình là một kẻ hèn nhát.

Vì thế cô đứng đợi trong phòng ăn dành cho gia đình cùng Helen và Judith với sự phấn khích mạnh mẽ khi Claire đi gọi Charles. Claire đang đến phòng làm việc để giả vờ mời anh đến kiểm tra công việc cô bé đang làm trong vườn cam. Phòng ăn nhỏ nằm trên đường đi từ phòng làm việc đến vườn cam, vì thế Ellie, Judith và Helen đã chuẩn bị để nhảy ra và hét lên, “Ngạc nhiên chưa!”.

“Chiếc bánh này trông thật đáng yêu”, Helen nói, quan sát lớp kem phủ màu nhạt. Cô nhìn gần hơn một chút. “Trừ một điều, có lẽ do cái vết lõm nhỏ ngay ở đây bằng khoảng một ngón tay của đứa bé sáu tuổi.”

Judith bò xuống bàn ngay lập tức, tuyên bố rằng cô bé nhìn thấy một con bọ.

Ellie mỉm cười chiều chuộng. “Một chiếc bánh sẽ không phải là một chiếc bánh nếu ai đó không lén trộm lấy một ít kem. Ít nhất, nó không phải là một cái bánh của gia đình. Và đó là những thứ tốt nhất.”

Helen nhìn xuống để chắc chắn rằng Judith đang bận rộn với thứ gì đó hơn là lắng nghe cuộc nói chuyện của họ và nói, “Nói thật nhé, Ellie, chị cũng bị hấp dẫn”.

“Vậy thì làm đi. Em sẽ không nói gì đâu. Em sẽ tham gia với chị, nhưng...” Ellie giơ bàn tay băng bó lên.

Mặt Helen ngay lập tức trở nên quan tâm. “Em chắc mình đủ khỏe để tham gia bữa tiệc đấy chứ? Tay của em...”

“Thực sự không quá đau nữa, em thề đấy.”

“Charles nói em vẫn cần cồn thuốc phiện để giảm đau.”

“Em uống rất ít. Một phần tư liều. Và em mong là sẽ thôi hẳn vào ngày mai. Vết bỏng đã liền rất nhanh. Những vết phồng rộp đã gần hết rồi.”

“Tốt. Chị mừng là thế, chị...”, Helen nuốt nghẹn, nhắm mắt lại một lúc và sau đó kéo Ellie sang bên kia phòng để Judith không thể nghe thấy cô đang nói gì. “Chị không thể cảm ơn em cho đủ vì sự cảm thông của em với Claire. Chị...”

Ellie giơ một tay lên. “Không có gì đâu, Helen. Chị không cần phải nói gì thêm về chủ đề này nữa.”

“Nhưng chị phải nói. Hầu hết phụ nữ ở địa vị em đã quẳng cả ba người bọn chị ra ngoài đường rồi.”

“Nhưng Helen, đây là nhà chị.”

“Không”, Helen nói một cách thản nhiên, “Wycombe Abbey là nhà của em. Bọn chị là khách của em”.

“Đây là nhà chị.” Giọng Ellie cứng rắn, nhưng cô mỉm cười khi nói. “Và nếu em còn nghe chị nói khác đi lần nữa, em sẽ phải bóp cổ chị.”

Helen trông như thể định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng khép miệng lại. Tuy nhiên, một lúc sau cô nói, “Claire không nói với chị vì sao con bé cư xử như thế, mặc dù chị cũng biết tương đối rồi”.

“Em cũng nghĩ là chị biết”, Ellie lặng lẽ nói.

“Cảm ơn em vì đã không làm con bé xấu hổ trước mặt Charles.”

“Trái tim cô bé không cần phải tan vỡ hai lần.”

Helen khỏi phải trả lời gì thêm nhờ Judith, người đã bò ra từ dưới bàn. “Cháu đã đuổi con bọ đi rồi!”, cô bé ríu rít. “Nó to đùng. Và rất hung dữ.”

“Không có con bọ nào cả, bé con và cháu biết thế mà”, Ellie nói.

“Cô có biết rằng bọ thích kem bơ không?”

“Các cô gái nhỏ cũng thế, cô biết mà.”

Judith mím môi lại, hiển nhiên là không hài lòng với chiều hướng của cuộc nói chuyện.

“Chị nghĩ là chị nghe thấy họ!”, Helen rối rít thì thầm. “Im lặng nào, mọi người.”

Bộ ba đứng bên cạnh ngưỡng cửa, quan sát và lắng nghe với sự mong đợi. Trong vòng vài phút, giọng Claire trở nên rõ ràng.

“Chú sẽ thấy rằng cháu đã có tiến triển rất lớn với vườn cam”, cô bé đang nói.

“Ừ”, giọng Charles vang lên, dần to hơn, “Nhưng không phải đi theo hành lang phía đông sẽ nhanh hơn sao?”.

“Có một cô hầu gái đang đánh bóng sàn”, Claire trả lời rất nhanh. “Cháu bảo đảm là sàn nhà sẽ bị trơn.”

“Cô gái thông minh”, Ellie thì thầm với Helen.

“Chúng ta có thể đi qua phòng ăn gia đình”, Claire tiếp tục. “Nó cũng nhanh gần bằng và...”

Cánh cửa bắt đầu mở.

“Ngạc nhiên chưa!”, bốn người phụ nữ sống ở Wycombe Abbey hét lên.

Charles trông thực sự ngạc nhiên, trong khoảng một phút. Sau đó anh trông hơi bực tức khi quay sang Ellie và hỏi, “Em làm cái quái gì mà ra khỏi giường thế?”.

“Chúc mừng sinh nhật anh”, cô nói gay gắt.

“Tay em...”

“Ít nhất cũng có vẻ như không gây cản trở cho khả năng đi lại.” Cô mỉm cười nhăn nhó. “Rất phi thường, nhỉ.”

“Nhưng...”

Helen, với vẻ nóng vội khác thường, đập nhẹ vào sau đầu Charles. “Thôi nào, em họ, thưởng thức bữa tiệc của em đi.”

Charles nhìn đám phụ nữ đang nhìn anh với vẻ mong chờ và nhận ra rằng mình đang cư xử như tên cục mịch tồi tệ nhất. “Cảm ơn, tất cả mọi người”, anh nói. “Tôi thật vinh hạnh vì mọi người đã mất quá nhiều công sức như thế này để tổ chức sinh nhật cho mình.”

“Bọn em không thể để nó trôi qua mà không có lấy một cái bánh.” Ellie nói. “Judith và em chọn kem phủ đấy. Kem bơ.”

“Thật à?”, anh tán thưởng. “Những cô gái thông minh.”

“Cháu vẽ cho chú một bức tranh!”, Judith thốt lên. “Bằng màu nước.”

“Thật sao, bé con?”, Charles quỳ xuống bên cạnh cô bé. “Nó trông thật đáng yêu. À, nó trông giống như... giống như...” Anh nhìn Helen, Claire, Ellie tìm sự giúp đỡ, nhưng tất cả bọn họ đều chỉ nhún vai.

“Giống như chuồng ngựa!”, Judith hồ hởi nói.

“Chính xác!”

“Cháu nhìn nó chằm chằm cả tiếng đồng hồ trong lúc vẽ đấy.”

“Cả tiếng đồng hồ? Siêng năng làm sao. Chú sẽ phải tìm cho nó một vị trí trang trọng trong phòng làm việc.”

“Chú phải đóng khung”, cô bé hướng dẫn. “Bằng vàng.”

Ellie nén lại một tiếng cười và thì thầm với Helen, “Em tiên đoán một tương lai hoành tráng cho cô bé này. Có lẽ là nữ hoàng của vũ trụ”.

Helen thở dài. “Con gái chị chắc chắn không muốn chịu đựng cảm giác không biết mình muốn gì.”

“Nhưng đó là một việc tốt”, Ellie nói. “Biết mình muốn gì thật tốt. Em chỉ vừa phát hiện ra mình muốn gì gần đây thôi.”

Charles cắt bánh, dưới sự hướng dẫn của Judith, tất nhiên, cô bé có những ý tưởng rất chắc chắn rằng nó nên được làm như thế nào và rồi nhanh chóng anh đã lại bận rộn mở quà.

Có một bức tranh màu nước của Judith, một cái gối thêu của Claire và một chiếc đồng hồ nhỏ của Helen. “Để đặt trên bàn làm việc”, cô giải thích. “Chị nhận ra rằng ngồi ở phía bên kia phòng vào buổi tối khó mà nhìn thấy mặt đồng hồ lớn.”

Ellie khẽ thúc khuỷu tay vào sườn chồng mình để gây sự chú ý của anh. “Em chưa chuẩn bị được quà cho anh”, cô thản nhiên nói, “Nhưng em đã có kế hoạch rồi”.

“Thật ư?”

“Em sẽ nói với anh vào tuần tới.”

“Anh phải đợi nguyên một tuần?”

“Em sẽ cần phải dùng cả hai tay của mình”, cô nói, tặng anh một cái nhìn lẳng lơ.

Nụ cười toe toét của anh trở nên càng ranh mãnh hơn, “Anh khó có thể đợi.”

Đúng như lời nói, Charles đã gọi một thợ may đến Wycombe Abbey để chọn mẫu vải và kiểu cách. Ellie sẽ phải lấy phần lớn tủ quần áo mới ở Luân Đôn, nhưng cửa hàng Smithson của Canterbury là một nhà may có chất lượng và bà Smithson sẽ có thể may vài bộ váy mới để Ellie dùng cho đến khi có thể đi đến thành phố.

Ellie rất hào hứng với việc gặp bà chủ hàng may; cô luôn tự khâu quần áo cho mình, vì thế mà một cuộc tư vấn riêng đúng là một sự xa xỉ.

À, không riêng tư lắm.

“Charles”, Ellie nói lần thứ năm, “Em hoàn toàn có thể tự chọn trang phục cho mình”.

“Tất nhiên, em yêu, nhưng em chưa từng đến Luân Đôn và...” Anh trông thấy kiểu váy trong tay bà Smithson. “Ồ, không phải cái đó. Cổ váy cắt quá thấp.”

“Nhưng những cái này không phải dành cho Luân Đôn. Đây là dành cho nông thôn. Và em đã đến nông thôn”, cô thêm vào, giọng tăng thêm đôi chút mỉa mai. “Tất nhiên là, em đang ở nông thôn ngay lúc này.”

Nếu Charles nghe thấy cô, anh cũng không tỏ dấu hiệu gì, “Xanh lá”, anh nói, rõ ràng là với bà Smithson. “Cô ấy mặc màu xanh lá rất đáng yêu.”

Lẽ ra Ellie sẽ cảm thấy thích thú với lời khen của anh, nhưng cô có việc khẩn cấp hơn. “Charles”, cô nói. “Em thực sự muốn có một phút riêng tư với bà Smithson.”

Anh có vẻ sốc. “Để làm gì?”

“Nếu anh không biết tất cả váy vóc của em trông như thế nào thì không phải là sẽ thú vị hơn sao?”, cô ngọt ngào mỉm cười. “Anh không muốn được bất ngờ sao?”

Anh nhún vai. “Anh chưa thực sự nghĩ về điều đó.”

“À, hãy nghĩ về nó”, cô nghiến răng. “Tốt hơn là ở trong phòng làm việc.”

“Em thực sự không muốn anh ở đây?”

Anh trông như bị tổn thương và Ellie ngay lập tức hối hận vì đã quát anh. “Vì việc chọn lựa váy vóc đơn giản chỉ là trò tiêu khiển thời gian của phụ nữ mà.”

“Vậy ư? Anh rất muốn làm việc này. Anh chưa bao giờ chọn váy cho phụ nữ trước đây.”

“Ngay cả với...”, Ellie cắn môi. Cô đã định nói “nhân tình”, nhưng cô không chịu thốt ra từ đó. Cô đang suy nghĩ theo chiều hướng tích cực trong những ngày này và thậm chí không muốn nhắc nhở anh rằng anh đã từng lai vãng với gái giang hồ. “Charles”, cô tiếp tục bằng giọng nhỏ nhẹ hơn, “Em muốn chọn thứ gì đó sẽ làm anh ngạc nhiên”.

Anh làu bàu nhưng rời khỏi phòng.

“Bá tước là một người chồng rất quan tâm, đúng không?”, bà Smithson nói khi anh đóng cửa lại.

Ellie đỏ mặt và lẩm bẩm thứ gì đó vô nghĩa. Sau đó, cô nhận ra rằng mình phải hành động thật nhanh nếu muốn làm xong bất cứ việc gì trong lúc Charles bỏ đi. Cô biết tính anh, anh sẽ thay đổi ý nghĩ và lao vào đây bất cứ lúc nào.

“Bà Smithson”, cô nói, “Những chiếc váy không vội gì. Thứ tôi thực sự cần là...”

Bà Smithson mỉm cười đầy hiểu biết. “Quần áo cho cô dâu?”

“Phải, vài chiếc váy ngủ.”

“Thứ đó có thể làm được mà không phải thử.”

Ellie thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi có thể đề cử màu xanh lá nhạt được không? Chồng cô đã tán tụng bằng lời về màu sắc đó.”

Ellie gật đầu.

“Và kiểu?”

“Ồ, kiểu nào cũng được. Ờ, kiểu nào mà bà cho rằng phù hợp với một cặp đôi mới cưới.” Ellie cố gắng không quá nhấn mạnh vào từ “mới cưới”, nhưng rồi thì, cô muốn làm rõ rằng mình không phải đang chọn một cái váy ngủ để mặc cho ấm.

Nhưng sau đó bà Smithson đã gật đầu với vẻ đầy bí ẩn và Ellie biết rằng bà ấy sẽ gửi đến thứ gì đó đặc biệt. Có lẽ thứ gì đó hấp dẫn. Nhất định là thứ Ellie sẽ không bao giờ chọn cho mình.

Nghĩ đến việc thiếu kinh nghiệm trong nghệ thuật quyến rũ của mình, Ellie nghĩ như thế có thể là tốt nhất.

Một tuần sau, bàn tay Ellie gần như đã khỏi. Da cô vẫn còn nhạy cảm, nhưng nó không còn làm cô đau mỗi lần cử động. Đã đến lúc tặng quà sinh nhật cho Charles.

Cô đang sợ hãi.

Tất nhiên, cô cũng rất phấn khích, nhưng xét đến việc cô là một người hoàn toàn ngây thơ như thế nào, nỗi sợ hãi dường như là sự kết hợp của hai cảm xúc đó.

Vì Ellie đã quyết định món quà cô tặng cho Charles nhân dịp sinh nhật lần thứ ba mươi sẽ là chính mình. Cô muốn cuộc hôn nhân của họ là một liên kết thực sự của tâm trí, linh hồn và... Cô nuốt chửng khi cô nghĩ về điều này... Thể xác.

Bà Smithson chắc chắn xứng đáng với lời hứa. Ellie khó có thể tin vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Bà thợ may đã chọn chiếc váy bằng lụa xanh lá nhạt mỏng nhất. Cổ áo kín đáo, nhưng phần còn lại của chiếc váy táo bạo hơn cả Ellie có thể tưởng tượng. Nó bao gồm hai tấm lụa, chỉ khâu lại ở vai. Có hai chỗ buộc dây ở hai bên eo, nhưng chúng không che được chiều dài chân hay đường cong ở hông.

Ellie cảm thấy trần trụi và cô mặc chiếc áo choàng hợp tông bên ngoài với vẻ biết ơn. Cô run rẩy, một phần bởi vì không khí lạnh buổi đêm và một phần bởi vì cô có thể nghe thấy tiếng Charles đang đi lại quanh phòng. Thông thường anh sẽ đến chúc cô ngủ ngon, nhưng Ellie nghĩ mình có thể phát điên nếu ngồi đây và đợi anh. Cô chưa bao giờ là người có nhiều kiên nhẫn.

Hít một hơi thở sâu, lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay lên và gõ vào cánh cửa nối.

Charles sững người trong lúc tháo ca vát. Ellie chưa bao giờ gõ lên cánh cửa nối. Anh luôn đến gặp cô trong phòng cô và bên cạnh đó, tay cô đã lành để gõ được cửa hay sao? Anh không nghĩ cô bị vết bỏng nào trên khớp ngón tay, nhưng...

Anh kéo nốt chiếc ca vát ra, quăng nó lên một chiếc trường kỷ và sải bước đến cánh cửa bên kia phòng. Anh không muốn cô phải vặn nắm đấm, do vậy thay vì nói “Vào đi” anh chỉ kéo cửa mở.

Và suýt nữa ngất xỉu.

“Ellie?”, anh nói, khá hụt hơi.

Cô chỉ mỉm cười.

“Em đang mặc cái gì thế?”

“Em... à... đây là một phần tư trang cô dâu của em.”

“Em không có tư trang cô dâu.”

“Em nghĩ mình có thể dùng một thứ bây giờ.”

Charles ngẫm nghĩ về mục đích hướng tới của lời khẳng định này và cảm thấy làn da trở nên nóng bỏng.

“Em có thể vào không?”

“Ồ, có, tất nhiên.” Anh bước sang một bên và để cô bước vào, miệng anh trễ xuống khi cô bước qua. Cho dù cô đang mặc gì thì nó cũng đang thắt lại ở eo, lớp lụa bám dính lấy mọi đường cong.

Cô quay người lại. “Em cho rằng anh đang tự hỏi tại sao em lại ở đây.”

Anh bảo mình khép miệng lại.

“Em cũng đang tự hỏi mình”, cô nói, cười hồi hộp.

“Ellie, anh...”

Cô nhún vai thoát khỏi chiếc áo choàng.

“Ôi, Chúa tôi”, anh thì thào. Mắt anh đảo lên trên trời. “Anh đang bị thử thách. Đúng là thế, phải thế không? Anh đang bị thử thách.”

“Charles?”

“Mặc cái đó vào”, anh hốt hoảng nói, túm lấy chiếc áo choàng nằm trên sàn. Nó vẫn còn hơi ấm của làn da cô. Anh thả nó xuống và lấy một chiếc chăn lông. “Không, tốt hơn là không, trùm cái này vào.”

“Charles, dừng lại!”, cô giơ tay lên để gạt chiếc chăn đi và anh nhìn thấy mắt cô ngập nước mắt.

“Đừng khóc”, anh thốt ra. “Sao em lại khóc?”

“Anh không...? Anh không...?”

“Anh không cái gì?”

“Anh không muốn em sao?”, cô thì thầm. “Thậm chí là một chút? Anh đã thế tuần trước, nhưng em không mặc như thế này và...”

“Em điên à?”, anh gần như la toáng lên. “Anh muốn em nhiều đến mức có thể chết ngay tại chỗ lúc này. Vì thế che người lại đi, nếu không em sẽ giết chết anh.”

Ellie chống tay lên hông, trở nên hơi cáu kỉnh bởi chiều hướng của cuộc nói chuyện.

“Để ý tay em đấy!”, anh hét lên.

“Tay em ổn cả”, cô gắt gỏng.

“Thật ư?”

“Miễn là em không để tay trần đụng vào bụi hồng.”

“Em chắc không?”

Cô gật đầu.

Trong một giây anh không cử động. Sau đó, anh lao vào cô với nỗ lực hất văng hơi thở ra khỏi cô. Một phút Ellie còn đang đứng, phút tiếp sau cô đã nằm ngửa, ở trên giường, với Charles nằm trên cô.

Nhưng điều kỳ diệu nhất là anh đang hôn cô. Thực sự hôn cô, thật sâu và dữ dội hơn cả trước vụ tai nạn. Ồ, anh đã viết những thứ ghê tởm trong tờ danh sách, nhưng anh đã đối xử với cô như một bông hoa mong manh. Bây giờ anh đang hôn cô với cả cơ thể mình - bằng bàn tay anh, giờ đã đang khám phá đường cắt bên sườn của chiếc váy ngủ và ôm lấy đường cong ấm áp ở đùi cô - bằng hông anh, đang thân mật áp sát vào cô - và bằng trái tim anh, đang đập dồn dập theo một nhịp điệu quyến rũ gần ngực cô.

“Đừng dừng lại”, Ellie rên rỉ. “Đừng bao giờ ngừng lại.”

“Anh không thể cho dù có muốn”, anh trả lời, miệng chạm vào tai cô. “Và anh không muốn.”

“Ồ, tốt.” Đầu cô ngả ra sau và ngay lập tức anh di chuyển từ tai đến cổ cô.

“Chiếc váy này”, anh rên rỉ, rõ ràng không thể nói trọn câu. “Đừng bao giờ để mất nó.”

Cô mỉm cười. “Anh thích nó?”

Anh trả lời bằng cách kéo chiếc nơ ở hông cô. “Nó hẳn phải là phi pháp.”

“Em có thể đặt mỗi cái một màu”, cô trêu.

Bàn tay anh ôm lấy sườn cô, ngón tay to ấn vào dưới bầu ngực. “Làm đi. Gửi hóa đơn cho anh. Hay tốt hơn là anh sẽ trả trước.”

“Em đã trả cho chiếc này”, Ellie nói khẽ.

Charles im lặng rồi nhấc đầu lên, cảm thấy có thứ gì đó thay đổi trong giọng cô. “Tại sao? Em biết là mình có thể dùng tiền của anh để mua bất cứ thứ gì em muốn.”

“Em biết. Nhưng đây là quà sinh nhật em tặng anh.”

“Chiếc váy?”

Cô mỉm cười và chạm tay vào má anh. Đàn ông có thể rất ngốc nghếch. “Chiếc váy. Em.” Cô cầm tay anh và đưa nó đến trái tim cô. “Cái này. Em muốn cuộc hôn nhân của chúng ta trở thành một cuộc hôn nhân đúng nghĩa.”

Anh không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy mặt cô và say mê nhìn cô trong một lúc lâu. Sau đó, với vẻ chậm rãi đến đau đớn, anh chạm môi vào môi cô trong một nụ hôn ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì cô từng mơ đến. “A, Ellie”, anh thở dài trên miệng cô. “Em làm anh thật hạnh phúc.”

Đó không phải là một lời tuyên bố tình yêu, nhưng nó vẫn làm trái tim cô như muốn hát lên. “Em cũng hạnh phúc”, cô thì thầm.

“Ừm.” Anh di chuyển đến cổ Ellie, dụi mặt vào cổ cô. Bàn tay anh trượt xuống bên dưới lớp lụa, để lại một vệt lửa dọc làn da đã nóng rực của cô. Cô cảm thấy anh chạm vào hông, bụng, ngực, anh dường như ở khắp nơi và cô vẫn còn muốn nữa.

Cô dò dẫm với những khuy áo của anh, khao khát muốn cảm nhận hơi nóng làn da anh. Nhưng cô đang run rẩy vì ham muốn và bàn tay cô vẫn chưa cử động linh hoạt như bình thường.

“Nào, hãy để anh”, anh thì thầm, nhấc mình ra khỏi cô để cởi áo. Anh làm việc với những chiếc khuy thật chậm và Ellie không chắc rằng cô muốn anh làm chậm hơn nữa, để kéo dài điệu nhảy khêu gợi này, hay muốn anh xé phăng chiếc áo chết tiệt này đi và trở lại bên cạnh cô.

Cuối cùng anh rũ bỏ chiếc áo và ngả xuống một chút về phía cô, chống người trên cánh tay duỗi thẳng. “Chạm vào anh đi”, anh ra lệnh và sau đó làm dịu nó với một từ “Làm ơn” nồng nhiệt.

Ellie ngập ngừng giơ tay lên. Cô chưa bao giờ chạm vào ngực một người đàn ông, chưa bao giờ nhìn thấy ngực một người đàn ông trước đây. Cô hơi ngạc nhiên bởi đám lông nâu đỏ rải rác trên làn da anh. Nó mềm và đàn hồi, nhưng không giấu được làn da đang nóng rực hay cơ bắp anh giật giật dưới cái vuốt ve ngần ngại của cô.

Cô càng táo bạo hơn, phấn khích hơn và bạo gan hơn bởi cách anh hít vào lấy hơi khi cô đưa tay về phía anh. Cô thậm chí không phải chạm vào anh cũng khiến anh run rẩy vì ham muốn. Cô đột nhiên cảm thấy mình phải là người phụ nữ đẹp nhất trên trái đất. Ít nhất là trong mắt anh, hay trong giây phút này và đó là những gì quan trọng nhất.

Cô cảm thấy bàn tay anh trên người, nâng cô lên, sau đó chiếc váy ngủ trượt qua đầu và rơi xuống thành một vũng lụa trên sàn. Ellie không còn chỉ cảm thấy khỏa thân nữa, mà cô đã thực sự không còn mảnh vải che thân. Theo cách nào đó thì việc đó dường như là thứ tự nhiên nhất trên thế giới này.

Anh rời khỏi cô và cởi quần. Lần này anh làm thật nhanh, gần như cuống cuồng. Mắt Ellie mở to khi cô nhìn thấy vật đàn ông bị khuấy động của anh. Charles nhận ra sự e dè của cô, nuốt nghẹn và nói, “Em sợ không?”.

Cô lắc đầu. “À, cõ lẽ một chút. Nhưng em biết anh sẽ làm mọi thứ trở nên tốt đẹp.”

“Ôi, Chúa tôi, Ellie”, anh rên rỉ, hạ mình trở lại giường. “Anh sẽ cố gắng. Anh hứa, anh sẽ cố gắng. Anh chưa bao giờ làm việc này cùng với một người trong trắng trước đây.”

Điều đó làm cô bật cười. “Và em cũng chưa bao giờ làm việc này trước đây, vì thế chúng ta hòa nhau.”

Anh chạm vào má cô. “Em thật dũng cảm.”

“Không phải dũng cảm, chỉ là tin tưởng.”

“Nhưng có thể cười, trong khi anh...”

“Đó chính xác là lý do em cười. Em quá hạnh phúc nên không thể nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác ngoài cười.”

Anh lại hôn cô, miệng anh thật nóng bỏng trên miệng cô. Và trong khi anh làm cô xao nhãng bằng cách này, bàn tay anh lén lướt qua làn da mềm mại ở bụng để đến vùng nữ tính bị che giấu của cô. Cô cứng người trong một lúc, sau đó thả lỏng dưới cái vuốt ve dịu dàng của anh. Lúc đầu, anh không cử động để đi vào cô sâu hơn, chỉ chạm vào cô khi anh di chuyển miệng khắp khuôn mặt cô.

“Em có thích thế không?”, anh thì thầm.

Cô gật đầu.

Bàn tay kia của anh di chuyển đến ngực cô, siết lấy bầu ngực đầy đặn trước khi chà lòng bàn tay lên nhũ hoa căng cứng đó. “Em có thích thế không?”, anh thì thầm, giọng dần khàn khàn.

Cô gật đầu và lần này mắt nhắm chặt lại.

“Em có muốn anh làm thế lần nữa không?”

Và trong khi cô gật đầu lần thứ ba, anh đưa một ngón tay vào những nếp gấp nóng bỏng và bắt đầu vuốt nhẹ.

Ellie thở hổn hển, rồi quên mất cách thở. Sau khi cô cuối cùng cũng nhớ được phổi của mình ở đâu, cô thét lên một tiếng “Ôi”, khiến Charles bật cười và trượt ngón tay vào sâu hơn, chạm vào cô theo cách thân mật nhất.

“Ôi, Chúa tôi, Ellie”, anh rên rỉ. “Em muốn anh.”

Cô cấp bách bám vào vai anh. “Anh chỉ vừa mới nhận ra thôi sao?”

Tiếng cười của anh vang lên từ sâu trong cổ họng. Ngón tay anh tiếp tục sự hành hạ khêu gợi đó, di chuyển và vuốt ve bên trong cô, sau đó anh tìm thấy điểm nhạy cảm nhất của cô và Ellie gần như bật khỏi giường.

“Đừng chống lại nó”, anh nói, ép sự khuấy động của mình vào eo cô. “Nó chỉ tốt hơn mà thôi.”

“Anh chắc không?”

Anh gật đầu. “Chắc chắn.”

Chân cô lại thả lỏng và lần này Charles đẩy nó mở rộng hơn, tạo một khoảng không gian giữa hai chân cô. Anh bỏ tay ra, rồi sau đó vật đàn ông của anh chạm vào cô, nhẹ nhàng thăm dò lối vào.

“Đúng thế”, anh thì thầm. “Mở ra cho anh. Thả lỏng.” Anh đẩy về phía trước, sau đó dừng lại một chút. “Như thế này thì sao?”, anh hỏi, nhưng giọng nói thật căng thẳng. Ellie có thể thấy rằng anh đang phải nỗ lực kiềm chế vượt bậc để ngăn mình không làm tình với cô một cách trọn vẹn.

“Rất lạ”, cô thừa nhận. “Nhưng thật tuyệt. Nó... Ối!” Cô hét lên khi anh đi vào điểm trung tâm của mình gần hơn nữa. “Anh lừa em.”

“Chuyện này phải như thế, em yêu.”

“Charles, em...”

Mặt anh trở nên nghiêm trang. “Việc này có thể làm em đau một chút.”

“Không đâu”, cô trấn an anh. “Không phải với anh.”

“Ellie, anh... Ôi, Chúa tôi, anh không thể đợi lâu hơn nữa.” Anh đẩy về phía trước, nằm trọn vẹn bên trong cô. “Em có cảm giác thật... Anh không thể... Ôi, Ellie, Ellie.”

Cơ thể Charles bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu nguyên sơ của nó, mỗi cú thúc đi cùng với những âm thanh nửa rên rỉ, nửa hổn hển. Cô thật hoàn hảo, thật sẵn sàng. Anh chưa bao giờ cảm thấy ham muốn với sự khẩn nài trọn vẹn, đủ đầy như thế này. Anh muốn tôn thờ cô và ngấu nghiến cô cùng một lúc. Anh muốn hôn cô, yêu cô, bao bọc cô. Anh muốn mọi thứ từ cô và anh muốn trao cho cô mọi thứ của anh.

Đâu đó trong tâm trí anh nhận ra rằng đây là tình yêu, cái cảm xúc khó nắm bắt anh đã cố gắng lẩn tránh nhiều năm. Nhưng ý nghĩ và cảm xúc của anh đang bị áp đảo bởi nhu cầu điên rồ của cơ thể và anh mất hết sức lực để nghĩ.

Anh có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cô ngày càng tăng lên, anh biết rằng cô cảm thấy khao khát và nhu cầu như thế nào. “Hãy với tới nó, Ellie”, anh nói. “Với tới nó.”

Và rồi cô tan vỡ bên dưới anh, cơ thể cô siết lại như một chiếc găng tay nhung quanh anh và Charles hét to khi anh lao vào cô lần cuối cùng, giải tỏa mình ở bên trong cô.

Anh rùng mình mấy lần trong cơn sốc sau khi lên đỉnh, rồi đổ sụp lên người cô, lờ mờ nhận ra rằng có thể mình quá nặng với cô, nhưng không thể di chuyển. Cuối cùng, khi cảm thấy mình có thể lấy lại kiểm soát với cơ thể, anh bắt đầu lăn người khỏi cô.

“Đừng”, cô nói. “Em thích cảm thấy anh trên mình.”

“Anh sẽ đè bẹp em.”

“Không, không đâu. Em muốn...”

Anh lăn người nằm nghiêng, kéo theo cô với mình. “Thấy chưa? Thế này có được không?”

Cô gật đầu và nhắm mắt lại, trông mệt mỏi nhưng được yêu trọn vẹn.

Charles lơ đãng nghịch tóc cô, tự hỏi chuyện này đã xảy ra như thế nào, rằng anh đã phải lòng vợ mình, người phụ nữ anh đã chọn trong lúc quá bốc đồng và quá tuyệt vọng. “Em có biết anh đã mơ về tóc em không?”, anh hỏi.

Cô mở mắt với vẻ ngạc nhiên thích thú. “Thật ư?”

“Ừm, đúng thế. Anh luôn nghĩ rằng nó chính xác là màu của mặt trời lúc hoàng hôn, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng mình đã sai.” Anh kẹp một lọn tóc và đưa nó lên môi. “Nó rực rỡ hơn. Rực rỡ hơn cả mặt trời. Và em cũng thế.”

Anh ôm lấy cô trong vòng tay rồi họ chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment