Ngôi kể ba
Nội dung chính: Thần tộc a Thần tộc... rối thực rối! - Nhà ngươi mới là rối.
***
Một thân ảnh nhỏ bé chạy băng qua cánh rừng đêm, tay ôm theo một cái bọc lớn như bên trong có một đứa nhỏ, vừa chạy vừa hoảng sợ quay đầu lại phía sau.
Đang đuổi theo nàng là một yêu quái đầu người thân rết, khuôn mặt méo mó biến dị, cả người nhớp nháp máu tanh, trên thân còn dính lại nhục thịt cùng nội tạng như vừa "ăn tiệc" trên bãi chiến trường ra, theo bước di chuyển văng lại đất. Yêu quái di chuyển rất nhanh, thân hình đồ sộ xô đổ tất cả vật cản trên đường, cánh rừng một đường tan hoang.
Nữ nhân kia ôm con bọc trong vải, thân hình nhỏ bé luồn lách dưới tán cây, khi khuất khi hiện. Đôi chân linh hoạt vòng ra sau một bụi cây lớn, trượt xuống vùng đất trũng. Con yêu quái kia bò ngang qua, hoàn toàn không phát giác. Chờ đến khi nó đi khuất, nàng mới hé mở bọc chăn để đứa nhỏ bên trong tiếp xúc với không khí. Bên trong bọc là một bé trai bị dọa kinh hách, sợ tái dại mặt ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rúc vào lòng nàng, miệng nhỏ gần như mếu: "Mẫu thân..."
Nàng âu yếm ôm con nhỏ, nhỏ giọng thì thầm trấn an: "Có mẫu thân ở đây, không ai có thể hại con. Đừng sợ!"...
***
Nhìn tiểu cô nương bé nhỏ thu mình lại một góc, tái mặt ôm chân kể lại câu chuyện khiến nàng bị kinh hãi cách đây không lâu khiến người ta sinh lòng thương cảm.
Lưu Ly Hoa Vũ đưa tay vỗ vai trấn an nàng. Trong lòng y hiện giờ là vô vàn cảm xúc phức tạp, chửi thầm: Mẹ nó, khẩu vị của Mộng Dục Yêu quá cao rồi! Thực sự là đỡ không nổi!
"Dao Dao cô nương, nghỉ ngơi đi. Lát nữa còn muốn nhờ cô việc này."
Dao Dao nghi hoặc ngước mắt lên nhìn y, hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Sẽ không phải là muốn bắt Mộng Dục Yêu đó chứ?"
Lưu Ly Hoa Vũ kinh ngạc, cười thành tiếng: "Cô nương thật là tri kỉ! Đoán đúng rồi."
Dao Dao kinh hãi nhìn chằm chằm Lưu Ly Hoa Vũ, lại liếc nhìn Bắc Thần Vĩ Lạc, thở cũng khó khăn, vất vả nặn ra chữ: "Hai... hai người... các... các ngươi..."
Bắc Thần Vĩ Lạc ngắt lời nàng: "Chúng ta sẽ không để cô bị thương, xin hãy an tâm. Chỉ cần cho chúng ta biết vị trí của nó là được. Hiện giờ cô cứ nghỉ ngơi đi."
Nói rồi hai người đồng loạt đi ra ngoài, để lại mình Dao Dao đang ngơ ngác ngồi trên giường, còn chưa tiêu hóa xong lượng thông tin kia.
Cửa phòng khép lại, Lưu Ly và Vĩ Lạc không hẹn cùng quẹo phải, đi ra tiểu đình xa xa.
Nơi này là Thanh Quy cư, tọa lạc tại Thanh Sơn, Nhân giới, toàn bộ khuôn viên nơi đây đều là của Bắc Thần Vĩ Lạc.
Liễu rủ xuống chạm mặt hồ, gió đưa hương sen bay thoảng, bầu không xanh biếc điểm vài đóa hoa mây trắng. Rừng trúc xanh, vườn trà xanh, đầm sen xanh... màu xanh này đan xen màu xanh kia, thanh khiết một trời. Trong tiểu đình giữa hồ sen có bàn đá, hai ghế, một nhuyễn tháp. Trên bàn đá có chuẩn bị sẵn trà nóng.
Hai người ngồi đối diện, Bắc Thần Vĩ Lạc rót trà, hương trà thanh thanh, nhấp tới bên môi có thể cảm nhận được vị đắng nhẹ. Lưu Ly Hoa Vũ rủ mi mắt, trầm ngâm một hồi, nói: "Mộng Dục Yêu năm xưa từng mấy lần gây ra phong hỏa khắp bốn phương, bị Tâm Phong kiếm hai lần đánh trọng thương, bị Thần đế đích thân giam xuống Huyết Dạ ngục. Yêu mộc nguy hiểm như vậy, Thần tộc cao quý tất sẽ phái người xuống. Thiên binh thiên tướng tài kiệt Thần tộc nhiều như tinh tú, nhưng dù có thiếu nhân lực cũng tuyệt đối sẽ không hỏi tới Bắc Thần vương tử."
Bắc Thần Vĩ Lạc thong thả nhấp trà, không vội đáp.
Lưu Ly Hoa Vũ lại nói: "Bắc Thần huynh tới là vì muốn ra tay trước, trêu ngươi Thần tộc?"
Bắc Thần Vĩ Lạc lúc này mới buông chén trà, nói: "Thanh Long vương tử, Vương Chi Hoán. Hắn là kẻ được cử đi lần này. Chỉ thị lần này là bắt sống Mộng Dục Yêu."
Lưu Ly Hoa Vũ: "Thị uy?"
Bắc Thần Vĩ Lạc lắc đầu. "Mục đích sâu hơn."
Lưu Ly Hoa Vũ: "Như thế nào?"
Bắc Thần Vĩ Lạc cười nhạt, trong lời nói có phần mỉa mai: "Ai biết. Ta cũng chẳng phải thần thú tốt đẹp, sẽ không phải dạng vì thương sinh bách tính mà làm gì đó to lớn vĩ đại đâu."
Lời này hẳn là muốn ám chỉ người nghe không nên kì vọng hắn làm anh hùng núp, nửa trực diện đối đầu với Thần tộc như đối đầu kẻ ác. Ai thì ai, riêng Bắc Thần Vĩ Lạc không có hứng với những thứ phức tạp cùng nhiều tạp chất như vậy, càng không có hứng xem xem ai thiện ai ác, ai chính ai tà. Lưu Ly Hoa Vũ đương nhiên không bao giờ ôm kì vọng Bắc Thần Vĩ Lạc làm mấy điều đó. Chỉ là bất kể là hành động nào cũng phải có lí do, Bắc Thần Vĩ Lạc lại chẳng phải loại thừa năng lượng đến mức rảnh hơi đi phá chính chọc tà như y.
Lưu Ly Hoa Vũ thở dài: "Chắc sẽ không phải vì tò mò đi?"
Bắc Thần Vĩ Lạc: "Cứ cho là vậy đi. Nói vậy cũng không sai."
Lưu Ly Hoa Vũ biết, khi Bắc Thần Vĩ Lạc đã cố ý không muốn nói rõ, đương nhiên có hỏi hắn cũng sẽ không đáp nữa. Ít nhất Bắc Thần Vĩ Lạc là kiểu không nói sẽ trả lời luôn là không nói, không biết cũng trả lời là không biết, sẽ không vì bất cứ điều gì mà nói dối. Có thể nói, hắn khinh thường nói dối.
Nói người tò mò, chẳng bằng nói chính y mới là kẻ tò mò.
"Aiz, Thần tộc thật là rối rắm."
Bắc Thần Vĩ Lạc nhàm chán đáp: "Ngươi mới rối ấy."
Không để Lưu Ly Hoa Vũ kịp phản ứng, Bắc Thần Vĩ Lạc đột nhiên chuyển chủ đề: "Vết thương của ngươi..."
"Hửm?"
"Ta vô tình phát hiện lúc đêm qua, trên người ngươi có một vết nứt kéo dài khó nhận diện."
Lưu Ly Hoa Vũ đưa tay đặt lên ngực, híp mắt cười: "Tâm Phong đó, ăn trọn một nhát. Độc khí của Lục Sơn chỉ giúp vết thương ngừng chảy máu, trên thực tế vết thương này vẫn hở miệng, suốt hơn bảy trăm năm qua..."
Bắc Thần Vĩ Lạc đứng dậy, đi vòng qua bàn đá, dừng lại trước mặt Lưu Ly Hoa Vũ, từ trên nhìn xuống. Hắn đưa tay nâng cằm Lưu Ly Hoa Vũ, cúi thấp người dán lên một nụ hôn. Chỉ đơn giản là chạm môi, cũng không mở miệng vào sâu, vị trà đăng đắng ngòn ngọt quẩn bên môi. Lưu Ly Hoa Vũ kéo eo Bắc Thần Vĩ Lạc, để hắn ngồi lên đùi mình. Tay Bắc Thần Vĩ Lạc luồn vào trong áo Lưu Ly Hoa Vũ, mở ra vòng ngực rắng chắc, mơ hồ có một đường kẻ kéo từ vai chéo qua ngực đi xuống, khuất sau lớp áo chưa cởi hết. Khi môi tách rời, đầu gục trước ngực hắn.
Bắc Thần Vĩ Lạc: "Lệ Nhan Quân cùng ngươi có quan hệ gì?"
Lưu Ly Hoa Vũ im lặng một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Một người quan trọng."
Thấy Lưu Ly Hoa Vũ trả lời lấp lửng, dường như trong tâm có khúc mắc không muốn nói, Bắc Thần Vĩ Lạc lại lập tức hỏi câu khác: "Là ai đả thương ngươi?"
Lưu Ly Hoa Vũ lắc đầu: "Ta không biết. Trong tay cầm Tâm Phong, vậy chắc là Nam vương Chu Tước Thần Quân đi?" Lưu Ly Hoa Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập tiếu ý, ánh lên chút phẫn hận khó nhận: "Cần tới cả một Thần Quân khi ấy chỉ để tiêu diệt một con yêu hồ ba trăm tuổi tái sinh từ cốt vụn. Ha ha ha ha ha ha... Ta cũng có giá thật!"
Bắc Thần Vĩ Lạc yên tĩnh nhìn y, cũng không nói gì. Lưu Ly Hoa Vũ lại nói, lần này âm thanh rất nhẹ, chỉ như đơn thuần kể chuyện: "Ta cũng không quan tâm bọn chúng lắm, chỉ là khi người ấy giam ta lại, hình như lúc đó y bị thương..."
Lưu Ly Hoa Vũ hiếm lắm mới có lúc nghiêm túc, Bắc Thần Vĩ Lạc trông thấy, ban đầu cố nén cười, lúc sau rút cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Lưu Ly Hoa Vũ không dễ vì bản thân mình mà biểu lộ cảm xúc tiêu cực, hôm nay lại nói nhiều vậy, hẳn chuyện về Mộng Dục Yêu có phần tác động không nhỏ đến y.
Lưu Ly Hoa Vũ thấy bên kia bật cười, mặt đen lại, khóe miệng giật giật: "Làm sao?"
Bắc Thần Vĩ Lạc lắc đầu: "Không."
Đang muốn nói thêm, trong không gian chợt truyền đến một giọng nói của một nam tử: "Chủ nhân, người của Mộ gia xông vào."
Lưu Ly Hoa Vũ nghiêng đầu, mặt gần như in lên dấu hỏi chấm to đùng.
Bắc Thần Vĩ Lạc liếc y, trầm ngâm nghĩ, môi khẽ cong lên, nói: "Cho vào."
Lưu Ly Hoa Vũ chợt cảm thấy không đúng lắm. Bắc Thần Vĩ Lạc vừa nhếch mép cười đúng không? Đúng không?!
... Hắn tính làm gì?
Cách Lệnh Nghi hùng hổ xông ra đầu tiên, theo sau là mấy võ giả. Nữ tử bây giờ thật hung dữ, thậm chí có dấu hiệu càng ngày càng bạo lực lên.
"Lưu Ly Hoa Vũ, nạp mạng đi!"
Bên dưới gốc cây xa xa có một con thỏ trắng đang rủ tai nhai nhai cỏ non...
Bắc Thần Vĩ Lạc nhìn thấy Cách Lệnh Nghi, mắt thoáng lên ánh ngạc nhiên, sau đó biến thành phức tạp, rất nhanh liền thu hồi, trở nên lãnh đạm thờ ơ như thường ngày.
Lưu Ly Hoa Vũ nhìn thấy Cách Lệnh Nghi, ban đầu không nhớ ra ai, lơ ngơ một trận. Mãi đến khi thấy yêu bài khắc chữ "Mộ" bên hông mấy võ giả, mới mang máng nhớ ra cô ta là ai...
Muội muội của... Mộ tam lão gia đúng không? Hay con gái? Đừng nói là nhân tình, à không, yêu tình đấy?...
Bắc Thần Vĩ Lạc liếc qua liền biết hảo hữu khùng của hắn phóng trí tưởng tượng bay xa tới đâu, theo đường nào, tốt bụng nhắc nhở: "Con dâu."
Bên kia, Cách Lệnh Nghi không được đáp lời, tức giận giậm chân: "Lưu Ly Hoa Vũ, hôm nay bản cô nương nhất định vặt lông ngươi làm áo khoác!"
Bên này, Lưu Ly Hoa Vũ nhìn Bắc Thần Vĩ Lạc, vẻ mặt phức tạp. Mộ lão gia có bao nhiêu con trai? Còn bao nhiêu tên chưa lấy vợ? Trăng hoa chắc có tính di truyền, con trai có khi tam thê tứ thiếp cả rồi, vậy lấy vợ chắc là đứa nhỏ nhất mới sinh đúng không? Hay là tên nào nạp thêm thê thiếp?
... Bắc Thần Vĩ Lạc ném cho Lưu Ly Hoa Vũ ánh mắt khinh bỉ. Đào đâu ra đứa nhỏ nhất mới sinh thế? Cỡ lão thì được bao nhiêu đứa? Thôi thì tốt bụng tốt cho tận, tiếp tục nhắc nhở: "Mộ An, Mộ Cửu."
Lưu Ly Hoa Vũ có chút kinh ngạc. Gả cho Mộ An thì thôi Mộ Cửu, cho Mộ Cửu thì thôi Mộ An đi. Nữ yêu này đã ăn là ăn cả đôi, chén là chén cả hai luôn? Thực là đáng ngưỡng mộ...
... Tên nghe quen quen... Mộ Cửu là ai nhỉ?
Không phải là tên hôm trước cùng Mộ An đều bị y thượng qua đi?
Vậy nữ yêu này là... vì hậu cung của mình mà tới đòi công đạo?
Lưu Ly Hoa Vũ cảm thấy mình rất không phúc, lại đi ăn dở dang cả hai như vậy, vị Cách Lệnh Nghi tiểu thư này nhất định rất căm giận đây.
Bắc Thần Vĩ Lạc lười biếng nằm dài trên nhuyễn tháp, dứt khoát mặc kệ bên kia. Tuy rằng có hơi trật, nhưng ít nhất Lưu Ly Hoa Vũ đã hiểu được đôi ba phần. Làm việc tốt quả nhiên tiêu hao nhiều năng lượng mà...
Cách Lệnh Nghi đầu bốc khói, chỉ đứng đó giậm chân cáu gắt chờ hai tên kia trao đổi ánh mắt xong cũng không có thêm hành động gì đáng nói.
Lưu Ly Hoa Vũ chuyển tầm mắt qua Cách Lệnh Nghi, quan sát một hồi từ trên xuống dưới. Lúc này quan sát kĩ trên người cô ta phảng phất chút khí tức lạ không phải yêu khí. Trúng phải bột phấn của Mộng Dục Yêu phát tán trong không khí, trải qua một đêm hoan lạc, muốn tới được tận đây nhanh như vậy trừ phi là biết dịch chuyển. Hôm qua gặp còn không mang theo thuộc hạ, mới đây đã đem theo một đám võ giả? Đoạn, y thu hồi ánh mắt, rủ mi mỉm cười, không biết kiếm đâu ra cái quạt phe phe phẩy phẩy, ngực vẫn nửa mở như trước. Y nói: "Cách cô nương, gặp lại rồi."
Cách Lệnh Nghi giận đến đỏ mặt, nói: "Gặp cái khỉ! Bản cô nương hôm nay nhất định biến ngươi thành áo khoác lông hồ ly! Các ngươi lên cho ta!"
Bắc Thần Vĩ Lạc vẫn giữ thái độ xem kịch vui, hoàn toàn không hề có ý nhắc tới việc Cách Lệnh Nghi đường đột xông vào nhà hắn diễu võ giương oai.
Gần chục võ sĩ lực lưỡng được lệnh liền xông lên, tốc độ rất mau.
Lưu Ly Hoa Vũ cười: "Lông ta chỉ giữ ấm được thôi, chứ màu không đẹp đâu. Cô nương vẫn là nên cân nhắc việc mặc áo lông điểu."
"Nói nhảm!"
Lưu Ly Hoa Vũ đứng dậy bước lên trước, thoáng một cái liền xuất hiện trước mặt Cách Lệnh Nghi, các võ giả còn chưa phô diễn xong liền đứng khựng lại cảm đám, toàn bộ gục sạch. Lưu Ly Hoa Vũ khoác lên người Cách Lệnh Nghi một chiếc áo khoác lông điểu màu đen còn dính máu. Y căn bản là thẳng tay lột luôn da cùng lông từng ấy yêu điểu.
Yêu quái là loài nguyên thủy nhất, còn giữ được phần lớn đặc điểm của dã thú. Yêu thú xuất thân từ thiên hạ đệ nhất hung địa - Lục Sơn, lại càng là loài khát máu hung dữ.
Bên dưới lớp da bị lột da, giòi bọ lúc nhúc...
Cách Lệnh Nghi sợ hãi đạp tung tấm áo khoác đó ra, quay đầu lại tính mắng chửi Lưu Ly Hoa Vũ, lời đến miệng còn chưa thốt ra liền nghẹn lại.
Lưu Ly Hoa Vũ nửa mặt tối đen, điệu cười trên mặt vẫn giữ nguyên, giọng nói nghe qua thật ôn nhu lọt vào tai lại khiến người đối diện sởn gai ốc: "Cách cô nương thật chu đáo, ta còn đang buồn lòng, nàng lại đem thân mình tới an ủi."
Cách Lệnh Nghi cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc tính khí của Lưu Ly Hoa Vũ lại thất thường đến như vậy, thậm chí nói y là kẻ điên cũng chẳng sai. Cô ta run rẩy, muốn lùi lại mà chân không nghe lời, chẳng nhúc nhích chút nào.
Lưu Ly Hoa Vũ bước lên một bước, mặt như cười như không, bàn tay đột ngột vươn tới bóp chặt một bên ngực Cách Lệnh Nghi, móng tay hằn sâu xé xách một bên áo, máu bắn ra bắn tới ngực y.
Cách Lệnh Nghi đau đớn hét lớn ôm ngực lùi lại. Đau đớn từ ngực khiến cô ta lấy lại chút bình tĩnh, lớn tiếng quát: "Đồ điên, ngươi phát điên cái gì?"
Lưu Ly Hoa Vũ không hề kiêng dè, thực sự cho Cách Lệnh Nghi một bạt tai, khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Cách Lệnh Nghi bi phẫn đưa tay bao lấy vết hằn trên má, giọng run run: "Ngươi... ngươi dám đánh nữ tử?"
"Tiện phụ dám cãi lại, đáng đánh." Lưu Ly Hoa Vũ tươi cười đáp.
Y ngồi xuống bên cạnh Cách Lệnh Nghi, đưa tay xoa đầu cô ta, máu từ tay y dính lên tóc cô ta: "Ngươi dám đem người tới đánh ta, tất sẽ phải chuẩn bị tinh thần nếu bị đánh lại chứ?"
Sớm biết có trá, lật tẩy cả rồi còn muốn diễn trọn vai không biết gì đến cùng, rảnh như vậy chỉ có thể là Lưu Ly Hoa Vũ.
Lúc này Bắc Thần Vĩ Lạc đang nằm dài trên nhuyễn tháp, nhàm chán lật xem một cuốn sách tùy tiện lấy ra trong người.
Cách Lệnh Nghi định mở miệng nói gì đó, đột ngột bị Lưu Ly Hoa Vũ bóp cổ, nghẹn đến trợn trắng mắt, chân giãy dụa. Lưu Ly Hoa Vũ nhàn nhạt nói: "Chủ tử của ngươi?"
Cách Lệnh Nghi khó khăn nói: "... M... Mộng... Dục... Yêu..."
Lưu Ly Hoa Vũ nhíu mày. Đang tính thả lỏng tay, Cách Lệnh Nghi đột nhiên thất khiếu trào máu, chết tại chỗ.
Bắc Thần Vĩ Lạc lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Hắn nói: "... Thật kinh tởm!"
Lời này, nhất định là nói "bên đó".